Nằm ngả đầu trên vai Dieter, Lisette lướt những ngón tay dọc theo lằn trũng giữa ngực rồi mơn man những bắp thịt rắn chắc nơi bụng hắn.
- Em muốn nói với anh 1 chuyện - nàng thì thầm. Không khí ban đêm tràn ngập căn phòng mang theo mùi hương của hoa hồng. Căn phòng giờ đây thật yên tĩnh. Chỉ có 1 con thiêu thân chao đảo quanh ánh đèn dầu leo lét và tứ xa vọng lại tiếng sóng vỗ nhịp nhàng trên bờ biển hoang vắng.
Hắn siết chặt tay quanh vai nàng và dịu dàng hỏi :
- Gì vậy, em yêu ?
Nàng chống khuỷu tay lên nhìn hắn, mái tóc nàng sáng lấp lánh như 1 dải lụa trong ánh đèn dầu.
- Chúng mình sắp có con.
Hắn trợn mắt :
- Em nói gì ? - Giọng hắn vang dội và hắn nhổm dậy.
- Mình sắp có con - Nàng bình tĩnh lặp lại.
- Chúa ơi ! - Đôi mắt xám với hàng mi rậm của hắn tỏ vẻ nghi ngờ - Em chắc không ?
Nàng xoay mình lại, hai tay đan nhẹ trong lòng :
- Em mới biết hai tuần nay, nhưng chắc chắn đúng - Điệu bộ nghiêm trang làm nàng như thánh nữ. Nàng lại thấy những cảm xúc mình đã trải qua trên nét mặt hắn. Hồ nghi sững sờ, rồi chợt hiểu ra với vẻ sung sướng và cuối cùng là lo lắng.
- Rồi em sẽ ra sao ? Em làm sao xoay sở đây. Chúng ta buộc phải chia tay. Hạn cuối cùng hoàn tất chiến luỹ phòng thủ là ngày 18 tháng 6, anh có thể bị chuyển đi bất cứ nơi nào.
Nàng bật cười.
- Em sẽ xoay sở như bất cứ người phụ nữ nào có con trong chiến tranh. Em sẽ thu xếp khá hơn nữa nếu em biết anh hài lòng với chuyện đó.
Hắn kéo nàng lại, đôi mắt biểu lộ 1 tình yêu cuồng nhiệt làm tim nàng đập mạnh.
- Em có biết là anh sung sướng không, em yêu. Anh chỉ lo cho sự an toàn của em và con chúng ta thôi.
Nàng gợi ý :
- Ngay cả khi quân Đồng minh đổ bộ, ở đây em vẫn an toàn hơn ở Paris. Ở đó thực phẩm khan hiếm kinh khủng và em không thể nào chịu đựng nổi cảnh Paris bị khốn khổ và thất bại.
Hắn biết Lisette không muốn đi. Hắn xoay nàng lại đối diện với hắn, mặt hắn nghiêm lại.
- Nếu Valmy trở thành trung tâm của trận đánh thì em không thể ở lại, Lisette. Bờ biển sẽ bị dội bom dã man như ở Cherbourg và Caen.
- Cha em đã nói với bà Marie. Nhà bà ấy ở Balleroy. Gia đình em sẽ đến đó. Vùng đó xa biển nên khá an toàn nhưng cũng đủ gần để em có thể trở lại đây trong vòng 1 ngày.
Hắn gật đầu, ông bá tước nói đúng. Balleroy là chỗ tốt hơn nhiều cho bà bá tước và Lisette sao với Paris. Họ nhìn nhau, những đôi mắt màu tím và màu xám, cả hai đều nghĩ đến đứa bé, đến tương lai. Nàng nắm chặt tay lại.
- Chúa ơi ! Phải chi sao chúng con đều mong muốn như nhau. Nàng khóc tức tưởi - Em không thể chịu nổi khi chúng ta nói đến sự thất bại hay chiến thắng, cà cả hai đều biết rằng chiến thắng của người này là chiến bại của người kia.
Hắn cầm tay nàng, những ngón tay hắn lồng vào tay nàng.
- Chúng ta cùng muốn 1 điều giống nhau - Hắn dịu dàng nói - Chúng ta muốn hoà bình.
Mắt nàng long lanh với những giọt nước mắt thất vọng.
Không thể nào có hoà bình, nếu còn Hitler ! Không bao giờ ! Quân đồng minh phải chiến thắng, Dieter, chắc chắn anh phải thấy điều đó chứ ?
Mặt hắn u ám. Hắn từ từ buông nàng ra và đứng dậy tới bên chiếc tủ có mặt cẩm thạch và rót 1 ly rượu. Nàng ngồi bó gối. Một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được nữa. Không thể mềm lòng, phải tiếp tục chiến đấu cho đến cùng dù nó có dẫn đến 1 kết cục như thế nào đi nữa.
- Chúng ta phải muốn cùng 1 điều trong tương lai - Nàng hpẫn nộ - Chúng ta phải mong muốn cùng 1 điều cho con chúng ta. Thà nó không bao giờ được sinh ra còn hơn là phải sống 1 cuộc đời dưới chế độ tàn bạo của Hitler.
Vực sâu ngăn cách giữa hai người đặt ra, không còn gì che giấu nữa. Khuông mặt hắn vô cảm, thân hình mạnh mẽ của hắn gồng lên.
Nỗi sợ hãi bóp nghẹt tim nàng. Chỉ 1 giây trước đây họ có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì, thế nhưng giờ đây, nàng cảm thấy như đứng bên bờ vực thẳm, và sẽ bị xô xuống bất cứ lúc nào ! Hắn xoay ly rượu trong tay, dặp tắt ngọn đèn và kéo tấm màn nặng nề qua, im lặng nhìn qua mũi đất ngoài khơi.
Hắn hoàn toàn tin cậy nàng. Bây giờ họ đã đặt niềm tin trọn vẹn nơi nhau. Hắn yêu nàng. Nàng đang mang đứa con của hắn.
- Lisette, con của chúng ta sẽ không sống với Hitler - Hắn lặng lẽ nói, không nhìn nàng mà vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài bóng đêm. Chỉ vài tháng nữa Hitler sẽ chết.
Nghe hơi thở dồn dập của nàng, hắn quay lại. Khuôn mặt đẹp rắn rỏi của hắn mang vẻ khắc khoải.
- Nước Đức không thể chấp nhận Hitler hơn nữa, hắn đang phá huỷ nó.
- Em không hiểu... Nàng thì thào, đôi mắt mở to - Làm sao anh biết được nó sẽ chết ?
Hắn bước nhanh lại, nắm lấy tay nàng rồi nói với giọng khẩn cấp :
- Những sĩ quan quân đội có trách nhiệm và những viên chức cao cấp sẽ lật đổ hắn. Hắn sẽ bị bắt, kết án và bị xử tử. Rồi nước Đức sẽ dàn hoà với Anh và Mỹ.
Nàng rùng mình thở ra.
- Anh có phải là 1 trong những sĩ quan đó không ? - Tuy đã biết câu trả lời nhưng nàng vẫn hỏi.
Hắn gật đầu và cảm thấy nhẹ nhõm khi nói ra điều đó.
- Đúng vậy, khi chính phủ của 1 quốc gia đang đưa đất nước đến sự diệt vong thì việc chống đối không chỉ là quyền hạn mà còn là bổn phận. Hitler và bọn sát nhân SS không đáng mặt điều động nước Đức. Chúng đã thực hiện quá nhiều hành động ngu xuẩn. Tấn công nước Nga là điên rồ, cần có 1 người xứng đáng để đưa chúng ta ra khỏi cơn ác mộng mà chúng ta đã trót lao vào.
- Người đó là ai ? - Nàng bàng hoàng - Không có ai...
- Rommel - Hắn đáp, đôi mắt sáng rực, mái tóc vàng như lúa chín chuyển màu trắng bạc dưới ánh trăng - Rommel sẽ thay thế Hitler. Ông ta đủ năng lực để ngăn cuộc nội chiến một khi đã rời khỏi quân đội và tụi SS. Rồi sẽ có hoà bình, Lisette. Ngay lúc Hitler bị bắt, Rommel sẽ liên lạc với tướng Eisenhoquer và mọi cuộc đổ máu sắp xảy ra sẽ được chặn lại. Rồi 1 cuộc ước được ký kết và họ sẽ gia nhập với chúng ta để đẩy lùi quân Nga. Chỉ trong năm nay hoà bình sẽ được lập lại trên khắp Châu Âu.
Tim nàng đập nhanh, khó mà tin được những gì nàng vừa nghe.
- Nhỡ có trục trặc gì thì sao ? - Môi nàng se lại.
Hắn bối rối. Nếu có trục trặc gì thì hắn và ông Stauphphenberb và những hội viên khác của "Ban nhạc đen", những nguời đã tuyên thệ giải phóng đất nước khỏi Hitler và Đức quốc xã sẽ chết dần chết mòn 1 cách thảm khóc trong sợi thòng lọng từ dây đàn Piano, 1 trong những đòn tra tấn của Gespato.
- Sẽ không có gì đâu - Hắn tự trấn an rồi kéo nàng dậy và ôm chặt nàng - Nước Đức sẽ tự do sau bao nhiêu năm khốn khổ với bọn Đảng viên Đảng Quốc Xã, chẳng còn Goebbel, Himler, những kẽ không hề có mặt nơi chiến trường nhưng rất sẵn lòng gửi đi hàng trăm người hy sinh vô ích trên trận tuyến Nga. Tụi Gestapo sẽ bị nghiền nát và lúc ấy quân đội sẽ hăng hái chiến đấu dưới tay Von Rundstedt và Rommel. Nước Đức không tránh khỏi cảnh tang thương đẫm máu nhưng danh dự không hề bị suy xuyển - Hắn nân cằm nàng lên cho đến khi ánh mắt họ gặp nhau - Chúng ta sẽ được sống trong 1 thế giới nhân bản và để đạt được điều đó, không có sự hy sinh nào quá lớn đâu.
Vòng tay nàng siết chặt quanh người hắn. Mặt đất thật vững chắc dưới chân nàng, sẽ chẳng còn hố thẳm nào nữa.
- Em yêu anh - giọng nàng tha thiết khi hắn cúi xuống hôn nàng - thân hình nàng ép sát vào hắn hơn.
- Thế là đủ rồi - Hắn thì thầm rồi lại hôn nàng - Bởi vì anh muốn đặt em lên giường.
Phải gặp cha nàng. Ngay khi Lisette nói về đứa bé hắn đã có ý định này. Hắn có thể bị chuyển đi khỏi Normandy bất cứ lúc nào. Hắn chỉ yên tâm khi biết chắc nàng sẽ được chăm sóc cẩn thận và cha nàng không nghi ngờ gì về ý định chân thực của hắn.