Tường nhà cao vời, đèn lồng lững lờ, xe ngựa đi xuyên qua cổng lớn, dọc theo một con đường khúc khuỷu bằng đá, từ từ tiến vào sân của Nghi Xuân viện.
Sở Dịch nhìn qua khung cửa sổ, quay khắp bốn phía, thấy trên hoa lâu đèn lồng rực rỡ, bóng người tấp nập, còn có cả tiếng ca múa vang tới rất dễ nghe.
Trong sân lúc này đã chật cứng xe ngựa, trang trí lộng lẫy, cực kì xa hoa, ngay cả mã phu cũng được mặc quần áo rất đẹp, uy phong lẫm lẫm.
Sở Dịch cùng bọn Yến Tiểu Tiên hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, lúc đầu còn tưởng toàn thành đã giới nghiêm nhiều ngày như vậy, việc làm ăn của Nghi Xuân viện hẳn phải suy giảm, không ngờ lại náo nhiệt như vậy.
Ngược lại, các lâu bắc khúc bên cạnh ánh đèn tiêu điều, im im ắng ắng, hoàn toàn đối nghịch.
Đám thị vệ liền thúc ngựa chạy lên phía trước, đứng thành hàng hô lớn: ”Tề Vương giá đáo!”
Chỉ một tiếng đó, đã khiến cho huyền cầm, đàn tranh các loại đều bỗng nhiên im bặt, tất cả những tiếng ca nhạc, ồn ào cũng lắng xuống. Trong phút chốc, cả một tòa đại lâu chìm trong tĩnh lặng cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
“Là Tề Vương!”
"Tề Vương tới rồi!"
Cửa số của đại lâu lập tức mở hết ra, người người ngó xuống bên dưới, cùng thốt lên những tiếng hoan hô vui sướng.
Trong khoảnh khắc, cả đại lâu bị chấn động, hơn trăm người như dòng thủy triều từ trong đại lâu chạy ra ngoài, chen lấn lên nhau, vây quanh xe ngựa khiến cho cả giọt nước cũng không lọt ra ngoài nổi.
Đưa mắt nhìn lại, mỗi người đều y phục lỗng lậy, da trắng hồng hào, không ai không phải là quan hầu quý tộc thanh danh hiển hách, trong đó không ít người có chút quen thuộc, mấy ngày trước đây đã từng gặp trong buổi yến tiệc tại Tề Vương phủ.
Còn chưa kịp nhìn kĩ, chỉ thấy một người cao gầy có bộ râu dài mặc áo màu tím đã lảo đảo bước ra, đột nhiên quỳ xuống mặt đất, một hơi dập đầu luôn mấy cái, nghẹn ngào nói: “Tề Vương cứu mạng! Tề Vương cứu mạng!”
Không ngờ lại chính là quốc tử tế tửu Quách Nhược Mặc.
Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, tranh nhau sợ hãi đồng thời kêu cứu mạng.
Những người này bình thường cao cao tại thượng, hoặc phong lưu kiêu ngạo, nhưng lúc này uy phong, phong độ đều đã mất hết, cũng mặc kệ cho Kim Ngô vệ lăng nhục đánh đập, nhưng vẫn không ngừng khấu đầu kêu khóc, tựa như nhà có đại tang vậy.
Sở Dịch hơi ngạc nhiên, rồi bỗng ngộ ra, cười nói: ”Bà nội ơi có vẻ như những người này ôm cây đợi thỏ, ở đây đợi bổn vương tới….”
Yến Tiểu Tiên cười lạnh nói: “Cây đổ thì chim trốn, thái tử đổ rồi, bọn họ đương nhiên muốn tìm một cây đại thụ khác để nương nhờ, bất quá như vậy cũng tốt bọn người này mặc dù tham sống sợ chết nhưng trong triều cũng có chút danh hiển, bọn họ tự động tới trước cửa, cũng giúp cho đại ca đỡ mất thời gian tinh lực mất công đi thuyết phục một phen.”
Sở Dịch cười ha ha, từ trong xe tiêu sái phóng xuống, chắp tay ngó nghiêng bọn người này, chế nhạo nói: ”Sao thế? Chẳng lẽ những cô nương của Nghi Xuân viện quá ư lợi hại, khiến cho các vị hai chân bủn rủn rồi hay sao, đứng cũng không nổi, cho nên mới mong bổn vương tới cứu mạng à?”
Kim Ngô vệ cười lớn.
Đám quan lại này tỏ vẻ xấu hổ, cùng cười khan mấy tiếng, còn định lên tiếng, nhưng bị ánh mắt sắc bén như điện của Sở Dịch liếc qua, liền không cách nào mở nổi lời, đành nhìn về phía Quách Nhược Mạc.
Đối với kẻ nịnh bợ trơn tuột không hề có tài năng gì như quốc tử tế tửu, cả bọn tuy có phần khinh bỉ, nhưng đã tới nước này, cũng chỉ có thể dựa vào kẻ có da mặt dày như y uốn ba tấc lưỡi mà thôi.
Quách Nhược Mặc ho khan hai tiếng, âm thanh nghẹn ngào, rưng rưng nói: ”Vương gia, chúng thần ở đây chờ đợi chịu khổ một ngày một đêm, cuối cùng cũng gặp được ngài! Tính mạng của đám lão thần bọn ta, cùng bách tính, xã tắc của Tây Đường hết thảy đều ở trong tay của Vương gia, mong Vương gia hãy vì bọn lão thần làm chủ, vì chúng sinh thiên hạ làm chủ!”
Nguyên là từ sau khi thái tử cùng đám đạo sĩ linh bảo bị cho là hung thủ ám sát hoàng đế, Binh Bộ Thị Lang Dương Phong, Hình Bộ Thị Lang Tư Mã Nho cả một đám đại thần thược hệ phái của thái tử đều bị bắt vào trong đại lao giao cho Đại Lý tự, Hình Bộ cùng Ngự Sử phòng ba bên điều tra.
Hình Bộ Thượng Thư La Hi Nan cùng Ngự Sử đại phu Cát Lãnh đều là thân tín của Lý Mộc phủ, hai người này dùng hình bức cung ép buộc bọn người Tư Mã Nho phải theo ý của La Cát hai người khai ra một số lượng lớn những kẻ đồng mưu.
Nhất thời, từ trong kinh thành phát ra những lời đồn thổi, ai ai cũng cảm thấy nguy hiểm, trước kia có rất nhiều quan hầu ủng hộ cho thái tử, mong giữ lấy mạng, liền chuyển hướng theo phe những hoàng tự có quyền thế lớn nhất như Tuyên Vương, Khang Vương Kỳ Hảo.
Nhưng Tây Đường vì đề phòng vương thất xảy ra bạo loạn, nghiêm cấm những quan viên trên tứ phẩm cùng với vương hầu kết giao.
Bởi vậy, Tả Phó Xạ Lý Mộc phủ nhạc phụ của Tuyên Vương cùng thân tín của Khang Vương, Trung Thư Lệnh Bùi Vĩnh Khánh tự nhiên trở thành hai cây đại thụ, mấy ngày này, số người tới bái phỏng nối đuôi không dứt, gần như đạp đổ cả cửa phủ.
Quách Nhược Mặc thiên sinh âm hiểm lại hay đố kị, ngày trước có quan hệ với thái tử, vì tranh ân sủng trước mặt hoàng đế, đã từng đối đầu với Lý Mộc phủ cùng Bùi Vĩnh Khánh , đợi tới lần này đại hạn lâm đầu, hối hận đã muộn đành bất chấp liêm sỉ thể diện, chịu nhục chạy tới Lý phủ, Bùi phủ dâng tặng lễ vật xin tha mạng, nhưng đều bị đóng cửa từ chối.
Trong lúc sợ hãi, y đột nhiên nghĩ tới một người có thể cứu được mạng mình, đó chính là Tề Vương.
Vì vậy hắn liền dùng chước phá nồi dìm thuyền (sự tích của Hạng Vũ năm xưa khi đánh nhau với Vương Tích cháu của Vương Tiễn đã bắt quân sĩ phá nồi dìm thuyền nhằm nâng cao sĩ khí chặn hết đường lui khiến cho ai nấy đều liều chết đánh bại quân Tần bắt sống Vương Tích), cổ động những quan viên có cừu oán với Lý Mộc phủ, Bùi Vĩnh Khánh đồng loạt tiến tới Tề Vương phủ nhưng rốt cuộc vẫn trở về tay không.
Suy đi tính lại, bọn họ liền tới nơi hắn hay đến nhất là Nghi Xuân viện ôm cây đợi thỏ.
Chịu khổ suốt một ngày một đêm, trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên gặp được Sở Dịch, cả bọn lập tức kích động vui mừng như điên, cũng bất chấp cái gì lễ nghi, thân phận hết thảy đều quỳ xuống cầu xin.
“Vương gia,lúc này thái tử bị giam, vạn phần nguy hiểm, bọn nịnh thần tiểu nhân thừa cơ vu hãm trung lương, bài xích người hiền. Triều cương đại loạn, lòng người hoang mang, thật là làm cho người ta phải đau lòng thống hận…”
Quách Nhược Mặc nói như nước chảy, giọng hơi khàn khàn, bỗng nhiên hai hàng lệ tuôn ra, cắn răng nghiến lợi, tỏ ra hết sức khảng khái, đem bản thân nói thành một vị trung thần liệt nghĩa trên đời hiếm có, nhân gian chẳng còn.
Sở Dịch nghe thấy những lời này mà nổi cả da gà, mấy lần suýt nữa cười lớn.
Nếu không phải hiện tại cần phải đoàn kết tất cả các lực lượng lại, thật muốn đá cho tên tiểu nhân vô sỉ mặt dày này một cước bay ra khỏi đây.
“Vương gia, nhìn thấy cảnh quốc gia đại loạn, bách tính lầm than, bọn lão thần há có thể coi như việc của kẻ khác, khoanh tay đứng nhìn? Nhưng chúng thần liều chết can gián, lại bị Lý Phó Xạ xem như loạn đảng, nói bọn thần kết giao với yêu đạo, mê hoặc thái tử, muốn đem tất cả chúng ta ra xử tử….”
Nói tới đây, hai mặt Quách Nhược Mặc bỗng nhiên đỏ lựng lên, y lại lấy tay lau nước mắt, nức nở nói: ”Chúng thần thân là mệnh quan triều đình, thiên ân cao vời, vua muốn thần chết, thần lại dám không chết sao? Nhưng có cái chết nặng tựa thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng, bị đám gian thần kia vu hãm mà chết, thần thật không cam lòng!”
Nói xong y lại cúi người xuống, khấu đầu thêm mấy cái thật mạnh, lớn tiếng nói: ”Vương gia, vi thần biết ngài không màng tới quốc sự, nhưng lần này quan hệ tới sự trong sạch của thái tử, nỗi khổ của lê dân, càng liên quan tới giang sơn xã tắc của Tây Đường ta. Chúng thần không màng tới vinh nhục của bản thân, không màng tới sinh tử an nguy, nhưng cầu xin Vương gia ra tay dẹp loạn, cứu lấy một mạng của thái tử, cứu lấy tính mạng của bách tính Tây Đường!”
Nói xong lời cuối cùng thì trên mặt Quách Nhược Mặc chảy ra hai hàng nước mắt.
Chúng quan viên cũng đồng loạt phụ họa, thần tình kích động, thề cùng gian đảng quyết tử với nhau. Đồng thời còn ví Lý Huyền như Chu Công tái thế, Gia Cát trọng sanh.
Trong đáy lòng Sở Dịch cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười không nói, khoanh tay đứng đó, âm thầm tính toán như thế nào để lợi dụng đám tiểu nhân này thực hiện bước đầu tiên cho tốt.
Linh cơ vừa động, Sở Dịch đột nhiên ha ha cười to: “Quách Nhược Mặc, lá gan ngươi to lắm! Dám ở trước mặt bổn vương hồ ngôn loạn ngữ, công nhiên lừa gạt!” sau đó xoay người quát lên: “Kim Ngô vệ nghe lệnh, bắt hết bọn gian đảng này cho ta!”
Yến Tiểu Tiên thất thanh kinh dị.
Tiêu Vãn Tình ngược lại thản nhiên cười, trong mắt lộ vẻ tán thưởng.
Mọi người kêu to, sắc mặt Quách Nhược Mặc kịch biến, ngạc nhiên nói: “Vương gia, ngài...ta...” bình thường thì hắn hung hăng làm càn, đột nhiên trở nên yếu đuối, mồ hôi hột to như hạt đậu toát ra như suối.
Sở Dịch nhướng mày quát: “Công Tôn Trường, ngươi không nghe sao? Còn không mau bắt bọn gian nịnh ly gián quần thần, phỉ báng trung lương, áp giải đến Ngự Sử chờ thẩm vấn.”
Công Tôn Trường lúc này mới hồi phục tinh thần, dẫn chúng binh lính xông lên, vây bắt hơn trăm bọn quan lại ở giữa, một bên thì lăng nhục, một bên thì lấy dây thừng, đem bọn ngũ hoa đại bảng trói chặt.
Chúng quan viên hỗn loạn, kêu khóc, giãy dụa phản kháng, nhưng bọn chúng sau đó lại quay sang mắng Quách Nhược Mặc làm điều ác, hận không thể đem hắn ra phân thây xẻ thịt.