Nàng đứng đó, trong cái lạnh ẩm ướt của một buổi sáng sớm, hai tay ép chặt vào người khi chiếc xe cuối cùng của đoàn thương binh ầm ầm chạy xuống lối đi rải sỏi. Dieter chết rồi. Nàng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy hắn nửa, nàng phải cúi đầu và chấp nhận thực tại phũ phàng đó. Phía sau nàng, Valmy đang chờ đợi với biết bao kỷ niệm - kỷ niệm của bu6ỏi gặp gỡ trong phòng ăn, của những cuộc ái ân nồng nhiệt đến kỳ diệu trong căn phòng nhỏ trên toà tháp; nàng vẫn còn cảm giác của thân thể hắn trong vòng tay, của dòng máu ấm đang chảy loang dần 1 màu đỏ bầm dễ sợ trên nhưng phiến đá lát cổ kính. Nàng không thể trở về nơi đó, không thể nào, Luke Brandon ở lại phía sau, nhất quyết chờ đợi để gia nhập với lực lượng Anh ngay dịp đầu tiên, nhưng sự hiện diện của Luke cũng không thể an ủi nỗi đau buồn của nàng. Chiếc xe hồng thập tự đã mất hút sau chỗ quẹo để lại 1 đám bụi mù. Lisettequyết định quay đi, nàng men theo con đường dẫn ra khỏi lâu đài và đi về hướng mũi đất ra biển. Những cuộn dây thép gai khổng lồ làm rào ngăn đã lâu giờ đây đã tả tơi và bẹp dí dưới sức nặng của xe tăng Đồng minh. Những xác chết vẫn chưa được chôn cất. Họ nằm đó, người Đức và người Mỹ lẫn lộn, bên cạnh là tàn tích của những chiếc xe cháy rụi, méo mó.
Nàng quay mặt đi khỏi cảnh chết :Dc, ngước nhìn bầu trời trong vắt bao la. Hôm nay sẽ là 1 ngày oi bức. Cái rét mướt buổi sáng sớm đã tan đi và mặt trời ấm áp truyền qua lớp áo len mỏng của nàng. Những con tàu che khuất cả 1 vùng biển, người lên xuống lao xao, hết chuyển thương binh lên bờ, lại thả thêm thiết giá, xe tải, đồ đạc xuống. Họ đã đổ bộ được bảy ngày. Quân Anh đang ở Bayeux và sẽ tiến đến Caen. Quân Mỹ giữ những thành phố duyên hải từ Colleville đến Ste, Mere Egkuse và theo như Luke nói, họ đang tiến quân đến một hải cảng ở Cherbourg. Bây giờ có lẽ họ đã cập bến. Dieter nói rằng cách duy nhất đẩy lui quân Đồng minh là chặn ngay từ bãi biển. Hắn đã nổi khùng lên vì sự lưỡng lự của Hitler trong việc Rommel kiểm soát thêm các sư đoàn thiết giáp. Nếu có được lực lượng này thì sự tàn phá xung quanh đây sẽ là kết quả sự thất bại cho quân dội Mỹ thay vì chiến thắng như hiện nay.
Nàng khép nhẹ mi mắt để có thể nghe lại giọng nói của hắn, để có thể thấy khuôn mặt rắn rỏi quen thuộc với đôi mắt sáng và hàng mi đen rực cháy vì tình yêu đối với nàng. Những tiếng nấc quá lâu đè nén cứ dâng lên không gì kiềm chế được nữa. Nàng buông người xuống đám cỏ và bật khóc nức nở. Trái tim nàng đã tan vỡ, bàn tay nắm chặt đập mạnh trên mặt đất trong cơn đau khổ cùng cực.
Giờ đây nàng đã hiểu ra. Sẽ không có một tương lai nào dành cho họ cả. Họ đã sống trong 1 thế giới mộng tưởng mà thời gian và hoàn cảnh sẽ đưa họ đến hồi kết thúc, cho dù Dieter còn sống. Định mệnh đã không để họ sống hạnh phúc bên nhau. Hơi thở nàng run rẩy khó nhọc. Nàng nhấc đầu khỏi cánh tay, gạt nước mắt và nhìn đăm đăm ra những làn sóng bạc cuộn dâng ngoài biển khơi nhưng chẳng cảm thấy được hình ảnh nào cả. Dù sao họ cũng cưỡng lại được định mệnh trong 1 thời gian ngắn ngủi. Họ đã yêu nhau say đắm và cuồng nhiệt, đã dồn hết tình yêu cả đời người tong những tháng ngày hạnh phúc . Những giờ thì nó đã qua rồi.
Nàng đứng dậy và cảm thấy mệt mỏi. Phía trên nàng, những đám mây điểm trên nền trời. Từ Vierville vọng lại tiếng chuông nhà thờ ngân xa. Tay nàng đan chặt trên bụng. Sự kết thúc đã qua và bây giờ là sự bắt đầu. Nàng đã may mắn hơn cả người may mắn nhất vì có 1 đứa con làm nguồn hy vọng. Đứa con của Dieter, một đứa bé với mái tóc vàng như bắp và đôi mắt sáng đầm ấm, một đứa con mà Dieter hẳn sẽ hãnh diện.
Khi nàng trở về Valmy, những nét căng thẳng muộn phiền nơi miệng và trong đôi mắt đã được che giấu khéo léo. Luke ra mở cửa, anh chống mình nặng nề trên cặp nạng.
- Tôi lo quá, không biết cô đi đâu.
Nàng bước nhanh về phía anh với vẻ nhẹ nhàng duyên dáng.
- Tôi chỉ dạo quanh đây thôi. Tôi còn nghe thấy tiếng chuông nhà thờ ở Vierville mà.
- Chưa có gì là an toàn cả - Luke nói cộc lốc - Khi quân Mỹ chuyển đi, họ đã cảnh giác chúng ta phải cẩn thận. Họ nghĩ là quân Đức còn ẩn náu quanh Saint - Marie - eds - Ponts.
- Tôi không đi vào làng. Tôi chỉ đi bộ ra mũi đất - Nàng mỉm cười trấn an.
Luke nín thở. Đây là lần đầu tiên anh thấy nàng cười. Vẻ rạng rỡ của nó làm anh sững sờ. Anh muốn cầu hôn nàng vì 1 thôi thúc muốn chuộc lỗi và bảo vệ nàng, nhưng giờ đây anh biết rằng mình vẫn làm như thế cho dù không có cái chết của Diete Meyer.
- Lisette, chúng ta cần phải nó chuyện với nhau - Họ bước vào nhà bếp của lâu đài. Anh nhìn theo Lisette khi nàng bắt đầu phai 2 tách cà phê từ phần lương thực của lính Mỹ để lại.
Nàng gật đầu, nghĩ rằng anh muốn nói về 1 việc tiến triển của cuộc đổ bộ.
- Quân Anh đã chiếm được Caen chưa ? - Nàng tò mò hỏi.
- Chức có thêm tin gì cả. Mà không dẽ dàng chiếm được đô thị đó đâu. Tụi Đức sẽ bám chặt lấy nó đến viên đạn cuối cùng. Nhưng tôi không muốn nói về Caen, tôi muốn nói về chúng ta.
Mắt nàng mờ đi.
- Chẳng đươc gì đâu, Luke à. - Nàng nói dịu dàng, tôi biết rõ anh đang muốn đề cập đến chuyện gì - Tôi rất biết ơn đề nghị của anh, nhưng...
Đôi mày vắt ngang của Luke dựng lên :
- Dẹp cái chuyện biết ơn đó đi. Tôi không cần sự biết ơn.
Đôi má Lisette đỏ ửng lên. Luke chống nạng lùa những ngón tay vào tóc, nói lại :
- Cũng không phải tôi tìm những thú vui xác thịt. Lisette, tôi không thể sống ở đây lâu hơn nữa. Tôi phải đi gặp đơn vị của tôi, cho dù có phải bò lết. Một khi gặp được họ, thì cũng phải cả tháng nữa tôi mới trở lại đây được. Tôi muốn chăcchă1n cô sẽ đợi tôi.
- Anh biết là tôi sẽ... - Nàng nói và cảm thấy nghẹn ngào trong cổ.
- CÔ sẽ bằng lòng chứ ? - Đôi mắt xanh của Luke bừng bừng, giọng anh căng thẳng.
Lisette lắc đầu, làn tóc óng ánh như giải lụa đen.
- Không - Nàng đáp và những đốt ngón tay trên thành nạng của Luke trắng bệch ra - Tôi coi anh như 1 người bạn.
Sự thất vọng làm anh choáng váng, anh gầm lên hung hãn :
- Đó không phải là điều tôi muốn. Tôi muốn đuợc tình yêu mà cô đã dành cho Dieter Meyer .
Khuôn mặt nàng biểu kộ một nỗi đau vô bờ. Luke tự nguyền rủa mình là 1 thằng khùng, anh đã đưa quan hệ mong manh, mới chớm giữa họ vào chỗ bế tắc.
- Tôi không bao giờ dành cho ai tình cảm đó nữa - Nàng quay mặt đi, đôi mắt sáng quắc - Đối với anh và bất cứ người nào khác cũng vậy.
]
Nàng cầm lấy chiếc xô và đi nhanh ra cửa, không muốn anh nhìn thấy sự đau khổ của nàng.
Luke bất lực nhìn Lisette đi ra, ước gì anh có thể quăng cây gậy này đi để chạy theo, giữ nàng lại. Họ đã bên nhau suốt bảy ngày bảy đêm. Anh đã quan sát nàng trong cơn rối loạn kinh hoàng nhất. Đã thấy nàng trở về sau khi chôn cất Dieter Meyer, với những giọt máu của người yêu thấm ướt trên váy áo, đã thấy nàng bất chấp lửa đạn quân thù với lòng can đảm không bao giờ mất đi. Và cả khi chắm sóc các vết thương, an ủi người hấp hối, bao giờ nàng cũng tận tuỵ với thái độ dịu dàng, tế nhị nhất.
Vẻ đẹp mong manh huyền ảo của nàng đã làm anh choáng váng, nhưng biết nàng không yếu đuối. Nàng được tôi luyện bằng ngọn lửa thép của trái tim và lòng dũng cảm. Đề nghị ban đầu của anh được thúc đẩy là vì mặc cảm tội lỗi, vì anh đã bắn chết cha của chú bé, chỉ vài giờ sau khi nàng liều mình cứu anh. Vì trong cơn hấp hối Meyer đã yêu cầu anh chăm sóc nàng, anh chỉ có thể thực hiện điều đó qua cuộc hôn nhan. Nhưng giờ đây anh muốn cưới nàng vì tình yêu đối với nàng, vì sắc đẹp quyến rũ và lòng can đảm của nàng khiến anh không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Một khi đã gia nhập quân đội Anh thì không biết bao giờ anh mới quay lại Valmy. Anh phải chắc nàng còn ở đây khi anh trở về. Nếu như có sự trả thù những người kết giao với Đức, thì nàng cũng sẽ bị lôi cuốn đi với hàng trăm ngàn người không nhà khác đang sống lang thang khắp Châu Âu, tơi tả vì chiến tranh.
Anh không phải là người lãng mạn, nhưng việc họ gặp nhau dường như có bàn tay của định mệnh. Nhưng giờ đây anh có thể mất nàng, điều đó thật ngoài sưcchíu đựng.
Lisette bước nhanh qua khoảng sân lát đá cuội đến máy bơm nước. Nàng bắt đầu hì hục bơm. Những lời của Luke đã khuấy động sự yên tĩnh trong tâm hồn nàng, và nỗi đớn đau đã lắng dịu lại dâng lên. Một chiếc xe tải lăn bánh lạo xạo trên con đường trồng cây đoạn. Lisette vội bỏ thùng xuống, chạy vòng ra trước nhà. Đó là 1 chiếc xe tải của Mỹ, bám bụi, chở đầy lính. Trông họ vui vẻ quá, nàng đưa tay che đôi mắt nheo lại vì :Di nắng. Chiếc xe dừng lại cách àno nửa mét.
- Bệnh viện dã chiến dời đi nơi khác rồi.
Một thân hình vạm vỡ nhảy xuống từ sau xe và chạy về phía nàng. Đôi mắt Lisette rạng rỡ, đó là greg Dering, bộ đồ trận màu cỏ úa đóng 1 lớp bùn khô và bụi bẩn. Nón sắt trên đầu và bên hông là khẩu colt 45.
- Không sao đâu - chàng cười toe toét rồi nhấc bổng nàng lên quay 1 vòng - Chúng tôi không cần nó nữa.
Lisette bật cười, nàng cũng vui lây với sự thân mật tự nhiên của anh.
- Tôi rất vui mừng - Nàng nói khi Greg đặt mình xuống - Gặp lại anh, Luke sẽ mừng lắm đấy. Đã chiếm được Carentan chưa ? Chúng tôi chẳng nghe được tin tức gì cả ? Hoàn toàn không có.
Greg nhìn nàng mỉm cười. Đã nhiều lần, ngay dưới làn mưa đạn, trên con đường từ Canrentan đến Valmy, chàng tự hỏi mình có được bìn thường không. Thật ra, thì ai cũng có thể đảm nhiệm được việc càn quét tụi lính Đức còn lẩn quẩn ra khỏi Saint - Marie - des - Ponts và các làng lân cận, nhưng chính chàng đứng ra làm việc đó chỉ vì chàng muốn gặp lại nàng. Giờ đây chàng đang đón nhận nụ cười của nàng vả cảm thấy sung sướng vì điều đã làm.
-Brandon vẫn còn ở đây chứ ? - Chàng hỏi khi họ đi về phía lâu đài.
- Vâng. Anh ấy nhất định không chịu đi tàu về nhà như 1 thương binh. Ngay khi chân lành, anh ấy sẽ tìm đến quân đội Anh ở Caen - Lisette ngoái nhìn qua vai mấy người lính vẫn còn ở sau xe tải - Họ đang tới đó sao ?
Greg lắc đầu nụ cười tắt dần :
- Không, chúng tôi đang trên đường đi trinh sát Sainte - Marie - des - Ponts và các làng vùng duyên hải để lùng hết tụi Đức còn sót lại.
- Tôi hy vọng rằng không có - Nàng lo lắng - Dân làng đã bắt đầu trở về nhà. Nếu tụi Đức vẫn còn lảng vảng đâu đây thì nên báo cho họ biết.
Nàng nghĩ đến bá tước Bridet, bà Chamot và bà Tellier mới sinh con. Từ lúc bắt đầu trận đánh, nàng không còn gặp ai trong bọn họ.
- Tôi không đi với anh được không ? Có vài người lớn tuổi trong làng cần được chăm sóc. Mấy tuần sắp tới đây, ở Valmy sẽ tiện nghi hơn ở nhà họ.
- Không - Greg dịu dàng nói - Điều đó nguy hiểm lắm.
Ánh mắt nàng trở nên bướng bỉnh.
- Nếu tôi không đi với anh, tôi sẽ đạp xe xuống đó 1 mình. Và như vậy thì nguy hiểm hơn nhiều.
- Thôi được - Greg miễn cưỡng đồng ý, hy vọng rằng sẽ không gặp chuyện gì ở Sainte - Marie. Nhưng chỉ ở Sainte - Marie thôi nhé. Rồi tô isẽ đưa cô trở lại. Được chứ ?
Lisette gật đầu. Nàng đang mỉm cười với Greg thì Luke mở bật cánh cửa gỗ sồi to nặng nề của Valmy. Những thớ thịt trên mặt Luke giật giật. Vừa rồi trông thấy nàng còn ủ rũ âu sầu là thế, vậy mà giờ đây, mới gặp lại Dering, nàng đã tươi rắn hẳn lên. Anh cố kềm lại cảm giác ganh tỵ đang nhen nhúm trong lòng. Nhưng nếu sự trở về của Dering giúp nàng được vui thì anh cũng nên lấy là mmừng... Anh chàng người Mỹ to lớn này với khuôn mặt rám nắng và nụ cười thoải mái thật đáng kính. Anh thầm cảm ơn là Dering đã không bị giết trong cuộc tấn công đẫm máu tại Carentan.
- Trung tá Dering sắp dẫn tôi đến Sainte - Marie - Lisette nói và nhặt chiếc áo len choàng lên vai - Có vài người già yếu trong làng muốn tới Vamy tá tức 1 thời gian, ở đây vẫn còn phòng cho họ.
Luke đưa mắt nhìn Greg :
- Liệu có an toàn không ?
- Anh toàn hơn là để cô ấy đạp xe 1 mình xuống đó - greg trả lời tỉnh bơ - Chúng tôi đang thực hiện chiến dịch càn quét khắp các ngôi làng ven biển. Không 1 tên Đức nào còn lẩn quất sau khi chúng tôi đi qua.
- Còn Carentan ?
Chiếc cằm vuông của Greg bạnh ra :
- Chúng tôi đã chiếm được ngày hôm sau - Anh nói cộc lốc - bắng giá rất đắt.
Luke chợt nhớ đến Lisette đang có mặt ở đây nên không hỏi thêm chi tiết.
Trung đoàn sáu nhảy dù, một trong những đội quân thiện chiến nhất của Đức đóng tại Carentan. Anh có thể đoán được sự tổn thất sinh mạng sẽ lên tới mức nào khi họ đụng độ với sư đoàn tác chiến 101 của Hoa Kỳ.
- Nếu anh thấy ở Sainte - Marie có chiếc xe Jeep nào bỏ không thì mang về đây hộ tôi - Anh nói khi họ sắp sửa đi.
- Được rồi, tôi kiếm cho - Greg nhoẻn cười.
- Để ý đến Lisette - Luke dặn thêm khi nàng hướng về chiếc xe tải đang đợi. Tôi định cưới cô ấy sau khi buổi tiệc này kết thúc.
- Tôi sẽ chăm sóc cô ấy - Greg vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Luke - Tôi sẽ phá hỏng dự định của anh bằng mọi cách.
Luke mím chặt môi. Anh cũng đoán vậy vì không có lý do gì mà Dering lại trở về Valmy trong cuộc viếng thăm chớp nhoáng như vậy.
Lisette ngồi phía trước xe, giữa viên trung tá và người tài xế mặt nhọ nhem những khói, chiếc nón sắt trên đầu làm cho họ không được thoải mái lắm, nhưng Greg cứ nài nỉ nàng đội nó. Trên đường đến Valmy họ chưa gặp vụ bắn tỉa nào, hưngchẳng ai có thể ngờ trước được, nó có thể tới từ bất cứ lúc nào mà không biết từ đâu. Đến cuối lối xe chạy, họ quẹo trái, qua khu rừng sồi nằm rải rác bên vệ đường, dị dạng trong cái chết.
- Tại sao họ chưa được chôn ? - Nàng run run hỏi.
Giọng Greg đanh lại.
- Chúng tôi không có đủ thời giờ và nhân lực. Và có nhiều xác lính Đức có mìn do chính đồng đội của họ gài vào.
Qua những hàng cây, nàng thấy nông trại của gia đình Keiphpher và gia đình Bleriot, cả 2 đều ám đen khói làm nàng quặn đau. Nàng biết Jean Keiphpher chưa rời khỏi làng. Ông là 1 trong số những người được phép ở lại để cung cấp sữa và trứng cho bọn Đức. Họ vội lách xuống cầu tránh 1 chiếc xe tải quân đội khác chạy ngược chiều với tốc độ khủng khiếp. Sự việc xảy ra trong ti`ch tắc. Greg ngó theo.
- Các anh đi đâu vậy ? - Chàng hét to với người tài xế.
- Đến Vierville. Nghe nói có 1 tiểu đoàn Đức ở đó.
Greg gật đầu.
- Chúng tôi sẽ bắt kịp các anh sau. Chúc may mắn.
Chiếc xe tải sang số một, hai và ba rồi chạy biến trong đám bụi khói mù mịt.
- Nếu họ vừa đi qua Sainte - Marie, thì có lẽ ngôi làng đã được an toàn. Greg nói với Lisette, biết rằng nàng đang nôn nao dưới bề ngoài điềm tĩnh.
- Tôi hy vọng như vậy - nàng đáp lại tuy vẫn thấp thỏm - Cả hai nông trại đã đi qua đều bị đạn pháo.
- Chỗ nào cũng bị đạn pháo - Người tài xế ngồi cạnh nàng cáu kỉnh nói chen vào.
Họ phóng nhanh qua cầu. Lisette chợt nhận ra Jean Keiphpher đang chạy bổ về phía họ, 1 vẻ tươi cười rạng rỡ trên khuôn mặt hồng hào của ông.
- Hoan hô ! Hoan hô ! Người Anh muôn năm ! Người Mỹ muôn năm ! Nước pháp muôn năm !
Nàng chồm qua Dering và ló ra ngoài cửa xe, gọi rối rít :
- Jean, mọi người về làng chưa ? Có ai cần gúp đỡ gì không ?
Jean cười toe toét với nàng, miệng không còn cái răng nào.
- Về gần hết rời, gia đỉnh Laphphont không bao giờ chịu đi đâu. Họ khoá kín cửa hầm lại và ở đó cùng 5 đứa con, cả dê và gà mái nữa. Bà Chamot thì hôn lính Mỹ nhiều đến không còn nhớ nổi ! Tuyệt lắm !
Chiếc xe lại lắc lư rồi ngừng lại, những người lính nhảy xuống từ bửng sau và tản nhanh vào các đường phố, kiểm soát lại Sainte - Marie xem có đúng như lời bác Jean nói không.
- Cô vẫn bình an chứ, tiểu thư de Valmy ? - Bà Bridet và mấy đức con chạy lại phía nàng, rồi bà vòng tay ôm ghì lấy nàng - Lạy Chúa, ba mẹ cô đâu ? Họ ở Balleroy à ? Tốt, tốt lắm, nhưng tôi không muốn ở bất cứ nơi nào khác trong ngày hôm nay ngoài Sainte - Marie ra. Cuối cùng chúng ta đã được giải thoát. Ôi ! Không còn tin nổi nữa. Tôi đã treo lá cờ Pháp trên cửa sổ cao nhất. Nó đẹp lắm, phải không cô ? Không còn tụi Đức nữa, chúng chỉ đáng nhổ vào mặt.
CHuồng gá mái của bà Bridet bị nổ tan tành và Lisette đã hức tìm cho bà 1 chỗ khác thay thế. Bà Lechevailer bị gạy tay vì 1 nửa nhà bếp đổ đã đè lên. Còn ông già Bleriot thì được tìm thấy ở cuối vườn đang say bí tỉ, và mọi người lão đã ngất nga ngất ngưỡng ở đó trong suốt cuộc đổ bộ.
- Cô cảm thấy vui hơn cứ ? - greg hỏi khi Lisette bước ra khỏi căn nhà chỉ còn trơ lại 4 bức tường của bà Chamot, nàng sẽ mang vải lanh và soong chảo lại.
- Vâng, mọi người đều được an toàn ở trong khi làng bị dội bom và bắn phá. Không có ai bị thương nặng, mặc dù họ nói là có tiếng súng ở phía nam ngôi làng lúc sáng nay,
Greg gật đầu :
- Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc dạo chơi của chúng tôi không phải là vô ích. Đã đến giờ triệt hạ của bọn chúng. Tôi sẽ đưa cô về Valmy bây giờ. Có ai muốn đi cùng không ?
- Không đâu. Họ đang mừng được trở về nhành dù có phải bò lê đi nữa.
- Vậy chúng ta đi thôi - Chàng nắm tay Lisette để đỡ lên xe nhưngchợt khựng lại. Có tiếng súng nổ lạch tạch rất rõ từ phía Valmy.
Greg mím môi lại.
- Chuyện quái gì nữa đây ? - Chàng đóng sầm cửa hông lại rồi chạy vòng qua bên kia xe, nhảy vào chỗ tài xế.
- Cái gì thế ? Lisette hoảng hốt hỏi, nàng chưa nghe rõ tiếng súng.
- Tôi không chắc - Giọng Greg hung dữ - Nhưng tôi sẽ tìm ra.
Greg mở máy, những người lính vội ùa lên phía sau xe. Xe vẫn không rời chỗ, chàng nhấn mạnh chân ga, chiếc xe vọt ra khỏi con đường làng, người với gà vịt chạy tán loạn phía trước.
Khi họ tới cái cầu ở chân đồi, nàng đã nghe thấy nó : tiếng lạch tạch của súng máy. Nàng lặng người đi. Âm thanh quá quen thuộc. Nếu không có nét lo lắng trên khuôn mặt và đôi môi mím chặt của Greg, nàng đã không chú ý đến nó. Họ lao nhanh qua đồi, và nàng chợt hiểu ra. Tiếng súng vọng đến từ Valmy.
- Nhanh lên - Nàng thì thào, bàn tay nắm chặt trong lòng - Ôi ! Làm ơn nhanh lên !
Trước khi đi hết vạt rừng, họ đã nhìn thấy khói. Nó bốc lên và cuộn lại thành từng cụm đen lớn. Rừng thưa dần, mũi đất trải dài phía trước họ, và Valmy sừng sững trong vẻ tráng lệ cổ kính, đang bốc cháy dữ dội.