Tiêu Vãn Tình a lên một tiếng nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài run lên nhè nhè, mặt đỏ như quả táo chín cây.
Sở Dịch trông mà mê mệt, mạch máu muốn trương ra, nhớ lại xuân quang quyến rũ lúc ở trong quan tài càng khiến cho hắn thêm điên cuồng khó mà kiềm chế được.
Hắn nói giọng khàn khàn: “Nương tử, đêm qua đang động phòng hoa chúc thì bị quần yêu làm mất hứng, đêm nay cuối cùng chỉ còn lại hai người chúng ta. Thường nghe người ta nói ‘Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, đánh quỷ đánh đến Diêm Vương điện’, chuyện đang làm sao có thể bỏ dở giữa chừng được.”
Nói rồi, hắn cúi đầu ngậm lấy hạt anh đào đang rung động trên đỉnh tuyết phong sừng sững, tham lam mút lấy.
Tiêu Vãn Tình hít vào một hơi, thân thể đột nhiên căng ra như có một dòng điện chạy qua, lập tức không nói được lời nào nữa.
Làn thu ba mê ly, sắc mặt đỏ như say rượu, mất một lát nữa nàng mới nói trong hơi thở hổn hển: “Sở lang, Tình nhi sớm đã là người của chàng rồi. Chàng… chàng… việc gì phải vội? Nghe thiếp… nghe thiếp nói mấy câu thôi có được không?”
Sở Dịch thấy nàng nói nhu thuận dịu dàng đến thế, sự cảm thương trong lòng trỗi dậy, đành cố nén lại tình dục ngước đầu lên cười nói: “Cho nàng thời gian nửa tuần tra. Rốt cuộc là chuyện gì khẩn cấp thế?”
Tiêu Vãn Tình nở nụ cười tươi thắm, sắc mặt thể hiện sự cảm kích ôn nhu, vuốt lại mái tóc đang tán loạn, cắn môi nói: “Sở lang, đêm qua chàng sợ rằng bí tịch của ngũ tộc rơi vào tay Ma môn nên vội vàng thiêu sạch chúng đi, không hiểu trước đó chàng đã thuộc hết chưa vậy? Quyển Tố Nữ chân kinh đó chàng còn nhớ chứ?”
Sở Dịch mắt sáng lên, cười ha hả, đùa bỡn: “Tố Nữ chân kinh ấy hả? Tình nhi sợ phu quân không hiểu chuyện phong nguyệt, lâm trận mới chịu mài thương hả? Yên tâm đi, chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo đi lại rồi. Hơn nữa còn có cả nguyên thần của Sở tiền bối, khẳng định không làm hảo nương tử của ta chịu thiệt đâu.”
Tiêu Vãn Tình mặt lại càng đỏ hơn, phì một tiếng cười khẽ nói: “Sở lang ba hoa ít thôi. Chàng chắc biết Tố Nữ chân kinh là một trong Tam đại bảo điển của Ma môn đấy chứ?”
Sở Dịch ngạc nhiên: “Ma môn Tam đại bảo điển? Còn có hai cuốn nữa là gì thế?”
Tiêu Vãn Tình nói: “Một là Nhiếp Thần Ngự Quỷ đại pháp, còn lại chính là Hiên Viên tiên kinh đó.”
“Nhiếp Thần Ngự Quỷ đại pháp?” Sở Dịch rùng mình động dung, làn sóng tình dục hung bạo nhất thời lắng dịu đi quá nửa.
Nhiếp Thần Ngự Quỷ đại pháp chính là một yêu pháp đầy ác danh thời thượng cổ, viết về đủ loại phương pháp như trùng độc, thần khí,… nhằm hấp nạp nguyên thần chân khí của người khác cho bản thân mình.
Kẻ luyện thứ yêu pháp này trong thời gian ngắn chân khí trong cơ thể tăng lên mau chóng, thậm chí có thể sai khiến cương thi hành ác.
Nếu như không thể hấp thụ dung hòa hết vạn thiên nguyên thần trong thể nội, tinh thần nhất định sẽ hỗn loạn, dẫn tới nguyên thần bạo trướng, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị tiêu diệt.
Tiêu Vãn Tình nói: “Đúng thế. Tương truyền thái cổ ma thần Xi Vưu chính là tu luyện giả của loại yêu pháp này, cuối cùng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng chàng biết tại sao mà Tố Nữ chân kinh lại có thể cùng với Đệ nhất yêu pháp thượng cổ và thần tiên bảo điển như Hiên Viên tiên kinh tề danh không.”
Sở Dịch trong lòng cũng có nghi vấn này, lắc đầu không nói nên lời.
Tiêu Vãn Tình khẽ mỉm cười. Nàng cũng không giải thích trực tiếp mà dịu dàng nói: “Trời đất phân ra làm Âm Dương Ngũ Hành, vạn vật đều có thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, nhân loại cũng không ngoại lệ. Mỗi người đều có những loại đó hoặc là một loại đặc biệt cường thịnh. Ví như có người công năng của tâm tạng đặc biệt mạnh bởi vì y thuộc Kim hay lại có người tỳ (lá lách) đặc biệt tốt vì hắn thuộc Thổ…”
Sở Dịch thuộc làu các loại sách, đối với Trung y cũng vậy, biết rằng trong ngũ tạng, can (gan) thuộc Mộc, tâm thuộc Hỏa, tỳ thuộc Thổ, phế thuộc Kim, thận thuộc Thủy, còn lại ngũ phủ, ngũ khiếu, ngũ tân đều có Ngũ Hành tương ứng.
Nghe lời giải thích mới mẻ như mở ra một con đường mới này, hắn không khỏi cảm thấy hứng thú nhưng không biết nàng còn có ngụ ý gì nên tập trung tinh thần lắng nghe.
Tiêu Vãn Tình nói: “Thời thượng cổ, nhân loại chiếu theo các thuộc tính trong Ngũ Hành mà phân thành Ngũ tộc. Mộc tộc sống ở vùng hoang vu phía đông, dùng màu xanh, đế vương gọi là Thanh Đế. Hỏa tộc cư ngụ nơi Nam biên, dùng màu đỏ, đế vương xưng Xích Đế. Thủy tộc tại Bắc biên, dùng màu đen, đế vương là Hắc Đế. Kim tộc ở Tây biên, dùng màu rắng, đế vương gọi là Bạch Đế. Còn Thổ tộc sống ở trung ương, dùng màu vàng, đế vương xưng Hoàng Đế…”
Sở Dịch gật đầu nói: “Chuyện này ta đã biết rồi. Sau này Hoàng Đế thống nhất thiên hạ, để tránh phát sinh ra chiến loạn giữa các tộc, ông ta đã phân chia rồi trộn lẫn người trong Ngũ tộc, tất cả thành Thập nhị thần thú quốc. Mỗi năm là một năm Thần thú, do mỗi quốc chủ hỗ trợ Hoàng Đế trị vì thiên hạ… Nghe đồn rằng mười hai con vật trong Địa chi bắt nguồn từ đây.”
Tiêu Vãn Tình cười nói: “Đúng đó. Chuyện sau này chắc Sở lang càng hiểu rõ hơn. Ngũ tộc thống nhất, thiên hạ đại đồng, chế độ thần đế thời thượng cổ dần tiêu vong. Hậu nhân Xi Vưu để kế thừa di nguyện, trùng chấn chế độ cũ thời thái cổ bèn lập nên Thần môn, hết đợt này đến đợt khác phản kháng lại đế quốc…”
“Mấy ngàn năm trôi qua, Thần môn chịu kiếp nạn, dần đánh mất đi đạo lý căn bản ban đầu, trở thành Ma môn gây họa cho thiên hạ như ngày nay. Tông phái của Ma môn rất nhiều, lưu truyền bao nhiêu loại yêu pháp tà thuật thời thượng cổ. Nhưng bao quát cả những người đứng đầu các tông phái, họ cũng không biết rằng nhưng pháp thuật thời thượng cổ đó chính là con dao hai lưỡi, dùng không đúng cách là tự hủy hoại mình…”
Sở Dịch trong lòng chợt lạnh, ngầm đoán ra được điều gì. Hắn nói: “Thượng cổ Ngũ tộc, mỗi tộc tự thân đều có thuộc tính căn cơ, rồi sáng tạo nên các hệ thống tu luyện pháp thuật và chân khí tu hành dựa vào đó…”
“Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ phân biệt thành Hằng, Sinh, Biến, Vong, Dung. Có nghĩa là Vĩnh hằng, Sinh trưởng, Biến hóa, Hủy diệt, Bao dung. Ví như chân khí, pháp thuật của Thủy tộc xưng là ‘Biến hóa vô hình’, Kim tộc lại chú trọng ‘Vĩnh hằng bất biến’…”
Sở Dịch chợt nảy ra suy nghĩ, dựa vào sự xác minh trên Ngũ tộc bí tịch, quả nhiên có khả năng đó, trong lòng rung động, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng còn dấy lên một cảm giác bất an chi đó.
Hắn đang còn suy ngẫm cẩn thận thì thấy Tiêu Vãn Tình làn thu ba lưu chuyển đang tập trung nhìn mình. Nàng ân cần nói: “Sở lang mấy ngày trước đã thuộc hết Ngũ tộc kỳ thư, có thể tu luyện được Ngũ Hành chân khí. Khi thi hành pháp thuật, các loại chân khí đó trong cơ thế có phản ứng ra sao? Khi tu luyện Mộc tộc chân khí, có cảm giác nơi tỳ, vị ngâm ngẩm đau không? Còn khi tu luyện Kim tộc pháp thuật, phải chăng can, đảm hơi có cảm giác đau như bị nứt vỡ?”
Sở Dịch kinh hãi nói: “Sao Tình nhi lại biết?” Trong lòng trầm xuống, ý nghĩ lóe lên, hắn nói: “Phải! Lẽ nào là do Ngũ Hành tương khắc?”
Khi hắn tham ngộ pháp thuật của Ngũ tộc, quả là trong cơ thể có sự khó chịu nho nhỏ, vốn đã không lấy gì làm thích thú. Giờ đây được nàng đề tỉnh, hắn chợt đại ngộ, mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân.
Tiêu Vãn Tình gật đầu nói: “Đúng thế! Ngũ Hành tương sinh tương khắc, biến hóa vô cùng. Thế nhưng người ta tiếp thụ thuộc tính trong cơ thể bản thân có sự hạn chế, nếu gắng gượng tu luyện tối đa cũng chỉ đạt tiểu thành, mà không thận trọng còn lợi bất cập hại, tẩu hỏa nhập ma nữa… Tự cổ chí kim, chỉ có thái cổ Thần đế Thần Nông, Hiên Viên, Hoàng Đế mấy người họ là có thể an nhiên vô sự mà quán thông Ngũ tộc chân khí thôi.”
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy lo lắng vang lên: “Tiêu tỷ tỷ, nói như vậy chẳng phải đại ca đã phải chịu tổn hại rồi sao? Tỷ… sao tỷ không đề tỉnh huynh ấy từ sớm? Bây giờ có cách nào giải cứu không?”
Một khuôn mặt xinh tươi thanh lệ thoát tục lộ ra khỏi bình phong, chính là Yến Tiểu Tiên.
Thì ra nàng không hề đi xa, chỉ trốn ở phòng ngoài thôi, nghe được lời hai người nói chuyện, trong lòng kinh hoảng nhịn không nổi mới nói thất thanh.
Tiêu Vãn Tình cười thoải mái: “Yến muội muội yên tâm, Sở lang đã tu luyện thâm sâu những bí kíp thượng cố đó, không ngại gì đâu.”
Thấy đôi mắt hắc bạch phân minh của Yến Tiểu Tiên cứ nhìn chằm chằm vào mình, còn lè lưỡi trêu chọc rồi rụt đầu lại, Tiêu Vãn Tình chợt nhớ ra mình đang không còn mảnh vải che thân. Mặt nóng bừng, nàng vội rúc vào tấm chăn.
Sau đó Tiêu Vãn Tình ra vẻ không để tâm nhìn Sở Dịch hỏi: “Sở lang, Thần Nông là vua của Ngũ đức nên có thể hợp nhất Ngũ Hành nhưng chàng có biết tại sao Hoàng Đế mang thân thể Thổ đức mà có thể quán thông dung hợp chân khí Ngũ tộc mà không bị ngũ khí tương sinh tương khắc làm hại không?”
Sở Dịch trong lòng thoáng động, ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào đó chính là do công lao của Tố Nữ chân kinh?”
Tiêu Vãn Tình mỉm cười: “Đúng thế! Thời thái cổ, Xi Vưu cố sức tu tập chân khí Ngự Thần Nhiếp Quỷ đại pháp, kết quả tẩu hỏa nhập ma, khổ không nói được thành lời. Hoàng Đế rút kinh nghiệm từ đó bèn cùng với Tố Nữ tiềm tâm nghiên cứu biện pháp để hợp nhất các hành còn lại trong Ngũ Hành. Một ngày, trong khi đang luyện đan nấu thuốc, Tố Nữ chợt nảy ra ý nghĩ, phát minh ra một phương pháp khoáng tuyệt cổ kim…”
Sở Dịch sau khi thai hóa dịch hình, dung hợp lại thần thức của đạo ma lưỡng đại tán tiên, rất quen thuộc với chuyện luyện đan nấu thuốc này. Nghe nói Tố Nữ từ trong lò lửa thủy hỏa mà có được linh cảm, thấy vô cùng hiếu kỳ, liền tập trung lắng nghe.
Tiêu Vãn Tình nói: “… Tố Nữ nghĩ đến quá trình luyện đan, đỉnh chính là Kim, chất đốt là Mộc, lửa lò là Hỏa, chu sa là Thổ, nước trong đỉnh là Thủy. Ngũ hành tương hóa tương sinh mới tạo thành kim đan…”
“… Tố Nữ lại nghĩ, con người ta trong thân thể cũng có Ngũ Hành, nếu như thế sao lại không có khả năng lấy cơ thể làm đỉnh, ngũ hành tương sinh sẽ luyện chân nguyên trong thể nội thành kim đan?”
Sở Dịch nghe thấy sững người, vỗ tay hét lớn: “Tố Nữ tuyệt thật! Biện luận này so với Nội Đan đại pháp của các phải Đạo môn không biết cao minh hơn biết bao nhiêu lần!”
Tiếp đó hắn nhíu mày ngạc nhiên hỏi: “Tuy thế Tố Nữ chân kinh nói chẳng phải là về nam nữ song tu hay sao? Với lò lửa luyện đan có liên quan gì chứ? Lại còn liên hệ với Ngũ Hành hợp nhất nữa?”
Vừa dứt lời, Sở Dịch liền nhớ tới: “Lấy nam làm lò, lấy nữ làm đỉnh, Khảm Ly Ký Tế (trong Bát Quái, Khảm là nước, Ly là lửa, Thủy Hỏa Ký Tế là 1 trong 64 quẻ của Kinh Dịch), có thể luyện thành kim đan.” A lên một tiếng, hắn há miệng lè lưỡi, tim đập bình bình như muốn nhảy ra ngoài, nhất thời minh bạch ngụ ý bên trong.
Tiêu Vãn Tình bĩu môi lại cười, dịu dàng nói: “Sở lang quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, một chút mà đã nghĩ thông. Khảm quái đại biểu cho nước, đồng thời cũng đại biểu cho nữ. Ly quái đại biểu cho lửa, đồng thời cũng đại biểu cho nam. Dịch kinh nói rằng: Đất trời hòa hợp, vạn vật đơn thuần, nam nữ cấu tinh, vạn vật hóa sinh. Đã gọi là Thủy Hỏa Ký Tế, có thể điều hòa Ngũ Hành, luyện thành kim đan, chẳng phải là nam nữ giao cấu sao?”
Sở Dịch rất thông thạo Dịch Kinh, lẩm bẩm: “Đúng rồi! Một âm một dương là Đạo, sinh sinh là Dịch, trời thuần Dương, đất thuần Âm, người ở trung gian là nửa Dương nửa Âm. Khảm quái ở trên là hào âm, giữa một vạch ngang là hào Dương, biểu thị người nữ bên ngoài Âm trong Dương. Còn Ly quái trên dưới đều là hào Dương, bên trong lại là hào Âm, biểu thị nam tử ngoài Dương trong Âm chăng?”
Yến Tiểu Tiên ở sau bình phong nghe thấy chợt ngộ ra, nhịn không nổi đành lộ mặt, vỗ tay nói: “Khảm Ly giao cấu chính là vừa hay lấy chân Âm tu bổ chân Dương. Nếu như Âm Dương song tu, Thủy Hỏa Ký Tế, bất kể nam hay nữ đều có thể luyện thành nguyên anh thuần Dương, phi thăng thành tiên!”
“Đúng là như vậy!”
Tiêu Vãn Tình nở nụ cười xinh đẹp, thẽ thọt: “Nhưng cái Khảm Ly giao cấu, Ký Tế song tu ấy không chỉ giới hạn vậy đâu, mà là điều hòa Âm Dương, Ngũ Hành hợp nhất. Thử nghĩ xem, nếu như nam tử có thân thể thuộc Mộc cùng với thiếu nữ cực mạnh về hành Thủy song tu thì sẽ ra sao?”
Sở Dịch bật thốt: “Trong Ngũ Hành thì Thủy sinh Mộc, chân nguyên Mộc sẽ được tăng cường.”
Tiêu Vãn Tình khẽ gật đầu. Nàng nói: “Thế nếu người đó lại song tu cùng với nữ tử có Hỏa đức cực mạnh thì sao?”
Sở Dịch trong lòng chấn động, nói: “Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ. Chân nguyên của nữ tử Hỏa đức đó nhất định được gia tăng còn hơn thế nữa, đồng thời chân nguyên thuộc Thổ cũng theo đó mà tăng trưởng!”
Đôi mắt long lanh của Tiêu Vãn Tình đầy vẻ tán thưởng. Nàng mỉm cười: “Thế nếu sau này, người đó Âm Dương song tu cùng với nữ tử các thuộc tính Kim, Mộc, Thổ,… thì sao?”
Sở Dịch trong đầu lướt qua mấy ngàn câu ở Tố Nữ chân kinh, thốt lên: “Âm Dương nhị khí gắn bó hòa hợp, ích lợi cho nhau. Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, tuần hoàn không nghỉ. Đỉnh và lò cùng phối hợp, lợi ích tăng cường, Thủy Hỏa Ký Tế, Ngũ Hành hợp nhất, đó chính là diệu dụng của đạo ngự nữ!”
Trong sát na hắn thấy như được khai mở tâm trí, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ngây ra ngồi trên giường, nhất thời không nói được nên lời.