Tiêu Vãn Tình biết hắn đã ngộ ra đạo lý, trong lòng hoan hỉ, mỉm cười nói: “Khi ấy Tố Nữ nghĩ thông đạo lý rồi liền tìm đồng nữ Ngũ tộc cùng Âm Dương song tu với Hoàng Đế, để đạt tới cảnh giới chí cao Ngũ Hành hợp nhất. Hai người đưa những điều tâm đắc trong tu luyện thành một bản ghi chép, tạo nên cuốn Tố Nữ chân kinh.”
“Hậu nhân của Xi Vưu sau khi lập nên Thần môn, phát giác chỉ cần có được tâm pháp Tố Nữ chân kinh là có thể tu luyện Nhiếp Thần Ngự Quỷ đại pháp, dựa vào đó để chuyển hóa tương hỗ Ngũ Hành chân khí trong cơ thể, hóa hại thành lợi, thu thành chính quả. Theo đó bọn họ tìm mọi cách để có được bản sao của Tố Nữ chân kinh…”
“Không ngờ người Thần môn đều muốn chiếm hữu lấy làm của riêng nên mới phát sinh ra các sự tình xâu chuỗi, cuối cùng bị bốn đại cao thủ thần cấp xé ra làm bốn phần, tiếp tục lưu truyền, tạo thành Tố Nữ kinh, Ngọc Phòng Kim Đan, Ký Tế chân kinh, Hoàng Đế Âm Dương Thái Bổ đại pháp, bốn bộ tàn kinh. Nhưng bốn bộ tàn kinh này đều đánh mất đi nguyên gốc của đạo nam nữ cùng giúp nhau đạt lợi ích, mà biến thành dâm tà yêu thuật thái âm bổ dương đơn thuần.”
Sở Dịch nghe vậy cảm thấy trong lòng chua xót. Việc hắn làm là Thái Âm Bổ Dương thuật của Ma môn, tin rằng đó chính là yêu pháp chà đạp lên nữ nhân.
Mấy ngày trước tuy hắn đã từng đọc qua Tố Nữ chân kinh nhưng luôn coi đó là tà thuật thời thái cổ, chỉ đọc lướt qua một lượt là đã để sang một bên không chú tâm tìm hiểu sâu.
Lúc này trong đầu Sở Dịch như được thắp sáng lên ngọn lửa, cẩn thận hồi tưởng suy ngẫm lại, phát hiện ra trong đó quả nhiên ản tàng đạo lý thiên địa, vũ trụ diệu kỳ khó nói rõ được. Nghĩ đến những chỗ tinh diệu, hắn càng thấy ý lẫn thần đều chấn động, khâm phục mãi không thôi.
Tiêu Vãn Tình nói tiếp: “Tần Thủy Hoàng thống nhất Ma môn rồi, tự cho là mình thông minh, hợp nhất bốn bộ tàn kinh lại, tu luyện thái bổ thuật, Ngũ Hành hợp nhất, không ngờ lại dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn. Để tự cứu, lão đã làm cạn kiệt tài lực toàn quốc để sưu tầm khắp nơi Bắc Đẩu thần binh và Tố Nữ chân kinh nguyên bản… Sau này cuối cùng cũng đào được Tố Nữ chân kinh nơi một vực sâu ở Côn Luân. Nhưng thần thức của lão đã bạo loạn phát cuồng, cuốn chân kinh đó được chôn dưới địa cung, còn bốn bộ tàn kinh, các bản sao tiếp tục được lưu truyền tại thế cho đến ngày nay.”
Yến Tiểu Tiên mỉm cười, than rằng: “Thì ra là như vậy, người đời truớc trồng cây, người đời sau có bóng mát. Tần Thủy Hoàng sống uổng nửa đời người, không ngờ rằng sẽ đem mọi tiện nghi trao cho đại ca. Chuyện này đúng là: Người tính không bằng trời tính rồi.”
Tiêu Vãn Tình khẽ cười: “Phải, Tố Nữ chân kinh phân ra làm: Trúc cơ (nền tảng), chọn thuốc, giao cấu, hỏa luyện, kết đan, thai dưỡng, cửu chuyển, hoàn đan, nguyên anh chín tiến cảnh lớn. Chiếu theo nguyên lý: Tòa nhà cao trăm tầng được xây từ mặt đất, bước Trúc cơ là cơ sở của việc tu hành chân kinh, nếu như cơ sở không đủ mà cố gắng gượng tu luyện chỉ có hại mà thôi. Nhưng Sở lang vừa hay được Lý, Sở lưỡng vị tiền bối hợp lực đả thông Nhâm Đốc hai mạch, lại dung hợp nguyên thần của họ, thai hóa dịch hình. Cái nền tảng ấy đã vững chắc mười phần rồi, đúng là có ý trời trong đó.”
Yến Tiểu Tiên vỗ tay cười nói: “Đại ca, Âm Dương Song Tu thuật của Lý Huyền chẳng qua là từ Hoàng Đế Âm Dương Thái Bổ đại pháp mà ra, sai biệt với Tố Nữ chân kinh cả vạn dặm! Trong chân kinh nhất định cũng có pháp quyết liên quan đến Hợp Hoan Trùng, nếu như huynh tu hành chân kinh rồi, dễ dàng quen thuộc với nó thì đám yêu nữ ấy sao có thể nhìn ra sơ hở được.”
Tiêu Vãn Tình ngưng thần nhìn Sở Dịch, dịu dàng nói: “Đúng thế, Sở lang cần mô phỏng lại Lý Huyền sao cho không có kẽ hở nào mới được. Cuốn Tố Nữ chân kinh này không luyện tới mức lô hỏa thuần thanh thì không được. Hơn nữa, một khi Sở lang tu thành Ngũ Hành hợp nhất rồi, dung hội quán thông hết pháp thuật của Ngũ tộc liền có thể vươn tới Hiên Viên tiên kinh, sớm muộn gì cũng luyện thành Đại La Kim Tiên, phi thăng tiên giới…”
Sở Dịch ngây người ra nghe, cảm xúc dâng trào, thầm nghĩ: “Lúc ở bí thất nơi địa cung, nàng không chịu nói điều này cho ta chắc vì sợ ta còn có tư tâm. Nhưng nàng không hề nhân cơ hội ta đang ở Thai kiếp mà tính toán với ta đoạt đi Ngũ tộc bí kíp, xem ra đích thực có chân tình với ta đây.”
Trong lòng đủ cả ngũ vị chua cay mặn đắng chát xen lẫn, hắn thở ra một hơi, nói: “Tình nhi, Ngọc Nữ Thiên Tiên đại pháp của nàng có phải là một trong bốn bộ tàn kinh không?”
Tiêu Vãn Tình thoáng ngẩn ra, mặt đỏ lên, thấp giọng nói: “Đó là do Tố Nữ kinh biến tấu nên. Vãn Tình được sinh ra vào giờ Tân Mão, ngày Tân Mão, tháng Đinh Dậu, năm Ất Sửu nên có thân thể thuần âm hiếm gặp. Do vậy mà sư tôn không để thiếp tu hành Thiên Tiên Song Tu đại pháp mà chuyển thành Ngọc Nữ Thiên Tiên quyết…”
Nói tới đây, thanh âm lại càng thêm nhỏ hơn: “Cũng vì thế mà… mỗi ngày lấy một đồng nam làm vật dẫn thuốc, dùng Âm Dương Thấu Cốt châm hút lấy tinh huyết rồi tiêm vào kinh mạch cốt tủy của thiếp. Cứ như vậy… như vậy không cần phải phá thân vẫn có thể tiến hành Âm Dương Song Tu. Chỉ cần liên tục tu đủ ba ngàn sáu trăm Âm Dương châm là có thể luyện thành Thiên Tiên Đồng Đan, tu thành cảnh giới tán tiên…”
Sở Dịch chợt hiểu ra, cuối cùng minh bạch tại sao trên cánh tay nàng lại có trăm ngàn vết kim châm nhỏ xíu. Hắn cười khổ nói: “Thì ra là vậy. Khi đó Tiêu Thái Chân dùng Lưỡng Nghi Quy Chân đỉnh, nàng dùng Âm Dương châm, cách làm khác nhau nhưng mục tiêu thì giống hệt.”
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nếu như nàng không bị phá thân xử nữ thì còn hại đến biết bao hài tử nữa! Vậy thì cái Ngọc Nữ Thiên Tiên đại pháp chết tiệt đó không tu cũng được.”
Tiêu Vãn Tình như biết hắn đang nghĩ gì, khuôn mặt xinh tươi đỏ như ánh rạng đông. Nàng trầm giọng nói: “Sở lang yên tâm, những đồng nam đó chỉ bị chúng thiếp lấy tinh khí huyết tủy thôi, cùng lắm là bị bệnh nặng chứ không chết đâu. Chàng… chàng phá mất Ngọc Nữ Thiên Tiên đại pháp của thiếp rồi, cũng là ý trời khiến thiếp cải tà quy chính. Từ nay về sau, Tình nhi tuyệt không tiếp tục làm chuyện thương thiên hại lý nữa.”
Sở Dịch mỉm cười, mừng rỡ yên tâm.
Trông thấy sắc thái dịu dàng đáng yêu của nàng thật là lay động lòng người, trái tim hắn cũng đập bình bình mạnh mẽ. Hắn nói: “Nương tử, người quân tử dẫu thích tiền bạc đi chăng nữa thì cũng có đạo lý. Những tà công hiểm ác ấy phế cũng đã phế rồi, không vấn đề gì lớn hết. Phu quân cùng nàng tu luyện Tố Nữ chân kinh, Khảm Ly Ký Tế, Âm Dương giao cấu nhé…”
Sở Dịch vươn tay ôm lấy nàng, đang muốn thân mật thì bị Tiêu Vãn Tình mặt đỏ bừng đẩy ra. Nàng nói: “Sở làng, thiếp nói với chàng nhiều như vậy rồi mà chàng vẫn chưa đoán ra tại sao thiếp nói thế sao?”
Ghé sát vào tai hắn, Tiêu Vãn Tình nói nhỏ: “Sở thiên đế và Lý chân nhân đều có chân nguyên thuộc Hỏa. Sau khi chàng thai hóa dịch hình, có thể coi như mang thân thể Hỏa đức, Tình nhi lại có thân thể hàn Kim, trong Ngũ Hành thì Hỏa khắc Kim, bây giờ song tu thì chỉ hại không lợi. Chàng bắt đầu tu hành Tố Nữ chân kinh thì tốt nhất là tìm nữ tử thuộc Mộc…”
Nói rồi, làn thu ba lưu chuyển, ngầm mang ý cười liếc về phía Yến Tiểu Tiên.
Yến Tiểu Tiên hiếu kỳ đứng ở sau bình phong, đúng vào lúc nghe đang hứng thú thì chợt thấy hai người chẳng nói chẳng rằng mà cùng nhìn về phía mình, thần tình cổ quái, nhất thời linh cảm gì đó không hay.
Đang muốn phi thân bỏ chạy, nàng nghe thấy tiếng Sở Dịch cười nói: “Hảo muội tử, cuốn Tố Nữ chân kinh đó đại ca có rất nhiều chỗ xem không hiểu, chẳng hay chúng ta cùng: Như thiết như tha, như trác như ma nhé (Tạm dịch: Học hỏi lẫn nhau, như ngọc được mài giũa cùng tỏa sáng)…”
Yến Tiểu Tiên thấy trước mắt mình hoa lên, cất tiếng kêu kinh hãi. Nàng thấy mình bị một làn sóng khí cường mãnh vô cùng hút lấy, bay lên trên không rồi ngã xuống chiếc giường êm ái ấy.
Không đợi nàng nói năng gì, chiếc môi xinh đã bị miệng lưỡi nóng bỏng của Sở Dịch phong kín, nhất thời trời đất quay cuồng, thân thể mềm oặt vô lực.
Ánh nến nhảy nhót, hương trầm cuộn bay, hình ảnh phản chiếu lên tấm bình phong cứ hết lớp này đến lớp khác…
Tiếng củi cháy lách tách trên lò lửa vang lên, hòa cùng tiếng thở hổn hển nho nhỏ. Tiếng cười cùng với tiếng y phục va chạm cũng nổi lên. Bạch y, váy dài… từng món một rơi xuống đất.
Một cơn gió thổi tới, chiếc rèm cửa tung bay, y phục lăn tròn, đôi uyên ương ở trên tấm bình phong ấy cũng theo đó mà bắt đầu rung động…
Trong màn ánh sáng mờ ảo, mọi thứ dường như thật ngọt ngào tinh tế, xuân ý điều hòa…