Giữa Ä‘á»i Vua Càn Long, trong võ lâm xuất hiện má»™t quái kiệt. Không ai biết ngưá»i ấy xuất thân và lai lịch ở đâu và cÅ©ng không biết chàng theo há»c môn phái nào? Chỉ biết võ công cá»§a chàng tinh tuyệt, hành sá»± lại khác ngưá»i thưá»ng, tháºt là Ä‘i không hình bóng, tá»›i vô tung tÃch, không ai hay biết chá»— ở cá»§a chàng ở đâu. Trong cuá»™c đại há»™i quần hùng ở trên đỉnh núi Phù Dung, má»™t mình chàng đã tiêu diệt sạch mấy chục tay cao thá»§. Sau vụ chém giết đó, không ai trông thấy mặt chàng nữa. Tháºt đúng câu phương ngôn: Thần long kiếm thá»§ bất kiến? (Rồng thần thấy đầu không thấy Ä‘uôi).
Mấy trăm năm sau, các nhân sÄ© trên giang hồ vẫn còn nhắc nhở tá»›i chuyện đó. Những lúc trà dư tá»u háºu, các cụ bô lão hay Ä‘em chuyện ấy ra truyá»n tụng, vẽ hình tả bóng, hình dung như sá»± tháºt vừa má»›i xảy ra váºy. Nhưng chuyện đó là hư là tháºt quý vị độc giả nên tá»± hân giải lấy.
Hãy nói, ở huyện Hưng Quốc tỉnh Giang Tây, vá» phÃa tây nam năm mươi dặm có má»™t ãy núi, trên có má»™t ngôi chùa lá»›n. Chùa ấy tên Bảo Hoa Cổ Sát. Ngôi chùa này tuy ở trong oạn sÆ¡n hoang lÄ©nh nhưng nổi tiếng khắp thiên hạ. Tương truyá»n ngôi chùa này kiến tạo từ há»i NgÅ© Hồ Loạn Hoa, tá»›i đầu Ä‘á»i nhà ÄÆ°á»ng Tiên Ông Mã Tổ đắc đạo ở đó.
Cá»a chùa ở lưng núi, nhưng phÃa sau chùa ở táºn trên đỉnh núi, như váºy đủ thấy ngôi chùa ấy lá»›n biết bao, lại còn rất huy hoàng nữa.
Gian thứ ba trong chùa là Linh Cốt Äiện (nÆ¡i an táng tro hài cốt cá»§a các vị tăng giả).
Dưới sàn ở trước Ä‘iện có hai cây bách cổ trồng hai bên, cao hÆ¡n ba mươi trượng, thân cây lá»›n vừa bốn ngưá»i ôm. Nghe nói hai cây đó do tay Mã Tổ trồng, tuổi cây đã tá»›i nghìn năm.Những cành lá rụng, cắm vào trong lư hương đốt thÆ¡m tho vô cùng.
Lúc ấy vị chá»§ trì cá»§a ngôi cổ sát đó là Minh Lương đại sư. Năm nay tuổi đã ngoài bảy mươi. Minh Lương đại sư hồi thiếu thá»i là má»™t tú tài, vì thi há»™i cứ rá»›t liá»n mấy khóa, nản chà bá» há»c, suốt ngày ngao du sÆ¡n thá»§y Ä‘i khắp các danh sÆ¡n đại xuyên, khi tá»›i phÃa Bắc Thiên SÆ¡n tình cá» gặp má»™t vị cao tăng chỉ bảo triết lý liá»n cắt tóc Ä‘i tu.
Lão hòa thượng há»c rá»™ng tài cao, cầm kỳ thi há»a Ä‘á»u tinh xảo, và còn giá»i tài khắc ấn nữa. Duy có má»™t Ä‘iểm rất lạ là không ai biết hòa thượng là ngưá»i biết võ hay không, đến cả chư tăng trong chùa cÅ©ng không ai biết.
Tuy tuổi đã ngoài bảy mươi, đại sư quanh năm chỉ mặc có cái áo bào vải màu xám thôi, Ä‘i đưá»ng lúc nào cÅ©ng cứ rảo bước như bay, không kém gì những ngưá»i trung niên ba bốn mươi tuổi thiện võ nghệ.
Má»™t buổi sáng ná», mặt trá»i chưa má»c, sương mù vẫn phá»§ đầy núi, lại thêm mưa phùn ướt át, có má»™t thiếu niên ở trên đỉnh núi Di Lạc đối diện vá»›i núi Bảo Hoa, hấp tấp chạy xuống, thân hình như bay, chân không Ä‘iểm mặt đất, tiến thẳng tá»›i cá»a ngách Nghênh Vân cá»§a chùa Bảo Hoa, đẩy cá»a Ä‘i vào, xuyên qua hành lang, lên tá»›i đại Ä‘iện gian thứ ba cá»§a Bảo Hoa tá»±, vào luôn văn phòng cá»§a lão hòa thượng.
Thiếu niên ná» diện mạo anh tuấn, mặt ngá»c, môi son, vai vượn lưng ong, riêng có đôi lông mày châu lại, tá» vẻ lo âu, gặp tăng chúng trong chùa chỉ khẽ gáºt đầu chào, chân vẫn không ngừng bước. Chư tăng Ä‘á»u lấy làm lạ, nhưng không tiện há»i tại sao.
Lúc ấy Minh Lương đại sư vừa tụng kinh sáng xong, Ä‘ang tÄ©nh tá»a trong văn phòng,nghe thấy bên ngoài có tiếng chân nhá»™n nhịp hấp tấp, liá»n mở mắt ra coi, đã thấy thiếu niênná» vén màn bước vào, vẻ mặt á»§ rÅ© âu sầu.
Lão hòa thượng trông thấy hiểu ngay có chuyện chẳng lành, thoáng chau mày,nhưng giá»ng nói vẫn giữ ôn hòa, cất tiếng há»i:
- Vân Nhạc, sao sáng sớm thế này đã sang đây? Trông mặt con khó coi thế kia, có phải bệnh của cha con tái phát phải không?
Thiếu niên vái chào xong, liá»n đáp:
- Thưa đại sư, sáng nay vào giá» tÃ, bệnh cÅ© cá»§a gia phụ lại lên cÆ¡n, nhưng lần này khác hẳn má»i lần, cứ ho ra máu luôn luôn. Lúc gia phụ nói là hÆ¡i tắc cổ, máu đưa lên sùng sục,chân khà không sao Ä‘iá»u hòa được. Vừa rồi gia phụ đã uống linh dược cá»§a đại sư ban cho ,bây giá» thấy hÆ¡i dá»… chịu má»™t tÃ, nhưng gia phụ nói có lẽ lần này không...
Nói tới đây chàng bỗng nghẹn ngào, phải ngừng giây phút mới nói tiếp được:
- Cho nên gia phụ má»›i sai đệ tá» sang má»i đại sư qua bên đó má»™t phen.
Lão hòa thượng thở dài một cái, rồi nói:
- Vân Nhạc, việc này sá»›m muá»™n thế nào cÅ©ng phải phát sinh, con còn lạ gì nữa. Nhưng Ä‘iá»u cần nhất bây giá» là con chá»› có tá» vẻ lo âu trước mặt cha con, để ông ta khá»i khó chịu.Trong hai ba ngày nữa chắc chưa há» gì đâu. Con hãy trở vá» trước, bần tăng sẽ sang sau.
Thiếu niên ná» vâng lá»i, cúi chào xong, liá»n ra khá»i văn phòng, qua sÆ¡n môn, xuyên cánh đồng dưới chân núi, rồi lên núi Di Lạc, khi tá»›i đỉnh, ngừng lại xung quanh, thấy bốn bá» không có bóng ngưá»i, má»›i hÃt mạnh má»™t hÆ¡i đơn Ä‘iá»n chân khÃ, giở khinh công thượng thặng ra, nhảy lên phÃa trên, như vượn nhảy hạc bay váºy, chỉ trong chốc lát đã lên đỉnh chót vót.
Thiếu niên ná» thở nhẹ má»™t cái, rồi tiến vá» phÃa sau núi.Háºu sÆ¡n không có má»™t cây cá» nào, chỉ toàn là đá. Những núi thuá»™c vùng này Ä‘a số không có cây cá» vì nÆ¡i đây là má» quặng. Chỉ thấy thiếu niên ná» chạy như bay, tá»›i má»™t chá»m núi táºn cùng, liá»n ngừng chân lại. NÆ¡i đây má»™t bên là vách núi lởm chởm, má»™t bên là hang sâu. Trước mặt thiếu niên có má»™t tảng đá cao mưá»i mấy trượng, phÃa trên có hở má»™t khe khá lá»›n. Thiếu niên nhún vai má»™t cái nhảy lên cao bảy tám trượng, khi Ä‘uối sức sắp rÆ¡i xuống,
thấy chân chàng đạp lên nhau, co mình một cái, lại lên được năm sáu trượng cao nữa.
Äá»™t nhiên chàng giương hai cánh tay ra, lượn má»™t vòng đã nhẹ nhàng rÆ¡i xuống má»™t hòn đá ở trong khe. Tuyệt đỉnh khinh công cá»§a chàng vừa biểu diá»…n gá»i là Thế Vân Tung hay là Thất Cầm Thân Pháp, là má»™t thế khinh công rất khó luyện và rất Ãt ngưá»i biết tá»›i.
Khe núi đó rất thấp, thiếu niên ấy phải cúi đầu má»›i vào được cái động ở cạnh khe.Bá»—ng nghe thấy má»™t giá»ng yếu á»›t há»i:
- Vân Nhạc, lão sư phụ đã tới chưa?
Thiếu niên đáp:
- Thưa cha, lão sư phụ sắp tới đấy ạ.
- Ừ!
Tiếng nói cá»§a ông già yếu á»›t và sầu não khác hẳn má»i ngày, thiếu niên thấy lo âu vô cùng.Trong động chỉ có má»™t ngá»n đèn dầu thắp cả ngày đêm vì không có ánh sáng mặt trá»i chiếu vào, trong động lúc nào cÅ©ng tối om như ban đêm. Äá»™ng này có hai căn thạch thất do nhân công tạo nên. Căn trong bày những lò, bàn, ghế, bát, chén, rổ, rá vân vân, ngoài ra ở góc trong phòng có má»™t đống sách mấy chục cuốn.
Căn ngoài chỉ có hai cái chõng tre bày hai bên. Má»™t ông cụ già nằm trên chõng phÃa tây, ngưá»i gầy gò, hÆ¡i thở hổn hển, tóc dài và bù rối, hình như đả lâu chưa gá»™i và chải chuốt.
Thiếu niên bước vào vội đến bên cạnh cụ già rồi nói:
- Cha, ngực đã đỡ đau chưa?
Vừa nói chàng vừa phành áo ông cụ ra, hai tay cứ xoa bóp liên tiếp.Hình như thấy dá»… chịu hÆ¡n, ông cụ thở dài má»™t cái, liá»n nói:
- Vân con, mấy năm liá»n con vất vả quá, tá»™i nghiệp cho con. Có nhiá»u việc con còn chưa hay biết. Cha cứ để trong lòng mãi không dám kể cho con hay, sợ phân tâm há»c võ cá»§a con Ä‘i. Nhưng bây giá» cha tá»± biết dầu đã sắp cháy cạn, rá»i khá»i thế gian này chỉ là chuyện chốc lát thôi. Nên mối thù huyết hải cá»§a cha Ä‘á»u trông mong vào mình con báo trả đấy. Tất cả nhân quả và lai lịch xuất thân cá»§a cha, Minh Lương đại sư Ä‘á»u biết rõ hết. Lát nữa lão sư phụ tá»›i sẽ do ông ta nói cho con hay. CÅ©ng may con đã trưởng thành, cha đỡ phải lo ngại, chỉ có má»™t Ä‘iá»u ân háºn là cha chưa được trông thấy con thành gia láºp thất thôi.
Thiếu niên nghe ngưá»i cha nói xong, nước mắt chảy quanh vá»™i nói:
- Sao cha lại nói những lá»i tiêu cá»±c như thế làm gì? Lão sư phụ nói...
Chưa dứt lá»i, chàng thấy cá»a động có bóng ngưá»i, má»™t luồng gió nhẹ đưa tá»›i, Minh Lương đại sư đã vào trong động rồi.Thiếu niên đứng dáºy cúi chào, ông cụ cÅ©ng cố gượng định ngồi dáºy. Lão hòa thượng giÆ¡ tay ra cản, mỉm cưá»i nói:
- Vân huynh, cứ việc nằm xuống thì hÆ¡n. Bây giá» huynh không nên cỠđộng nhiá»u.
Nói xong lão hòa thượng đưa luôn má»™t viên thuốc, ông cụ cầm lấy uống liá»n, cưá»i chua chát má»™t tiếng nói:
- Như váºy đệ xin tuân theo.
Nói tới đó, ho một tiếng, ông cụ lại nói:
- Äại sư hà tất phải mất công như váºy, chỉ mất viên thuốc quý báu Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n Dược này thôi. Chá»› sá»± tháºt sáng nay đệ đã tá»± thăm mạch rồi, thấy lục mạch tán loạn, không có cách gì cứu vãn được, dù có linh đơn diệu dược cÅ©ng không thể nào kéo dài được thêm ba ngày thá». Như váºy thà sá»›m ngày lìa khá»i trần còn hÆ¡n là cứ dằng dai thế này mãi. Chỉ vì chưa dứt tâm niệm, cho nên đệ má»›i cho cháu Vân sang má»i đại sư, để nhá» vả đôi chút. Bấy lâu nay cháu Vân được đại sư chỉ Ä‘iểm cho rất nhiá»u, nhưng cháu nó vẫn chưa táºn lá»… đệ tá», đệ muốn bắt đầu từ ngày hôm nay, cháu Vân xin vái làm môn hạ cá»§a đại sư, mong đại sư
dạy bảo cho cháu nghiêm ngặt chút nữa, năm sau xin truyá»n thụ cho nó Hiên Viên Chân Kinh cá»§a đệ nhặt được. Khi nào thành nghỠđại sư má»›i cho nó hạ sÆ¡n tìm kiếm kẻ thù, và tại sao
có mối thù oán ấy cÅ©ng xin đại sư cho hay rõ nguyên nhân. Äây là lá»i yêu cầu trước khi vÄ©nh biệt cá»§a đệ, xin đại sư vui lòng nháºn.
Lão hòa thượng mỉm cưá»i nói:
- Những việc sau này đã có bần tăng xá» trÃ, Văn huynh hãy nên tÄ©nh dưỡng, không nên nói nhiá»u mà hao tổn tinh thần, nên ngá»§ má»™t giấc thì hÆ¡n.
Nói xong lão hòa thượng giơ tay ra khẽ điểm yếu huyệt bệnh nhân, ông cụ ngủ thiếp tức thì.
Lão hòa thượng nghÄ© má»™t lát, liá»n nói:
- Vân Nhạc, con lại đây.
Thiếu niên Ä‘ang đứng cạnh giưá»ng cha khóc, nghe đại sư gá»i liá»n tá»›i ngay.
Lão hòa thượng thở dài một tiếng rồi nói:
- Vân Nhạc, con chá»› có bi thương quá như váºy. Ngưá»i Ä‘á»i có ai tránh khá»i phải chết đâu? Cha con được tắt nghỉ trên giưá»ng như thế này là phúc đức lắm rồi. Ngưá»i trong giang hồ đã có mấy ngưá»i được như thế này đâu? Äã đôi ba phen rồi, cha con cứ nài bần tăng nháºn con làm đồ đệ, bần tăng cá»±c lá»±c từ chối, không phải là bần tăng có ý nghÄ© gì khác đâu.Sở dÄ© bần tăng không nháºn dạy con là vì tất cả tăng lữ trong chùa Bảo Hoa không ai biết lão hòa thượng này biết võ cả. Tối Ä‘a chúng chỉ có thể Ä‘oán bần tăng hÆ¡i biết chút võ nghệ để luyện táºp cho khá»e mạnh thôi.
Khi con đã bái lão hòa thượng đây là sư phụ thì phải thay đổi cách xưng hô, vả lại cha con nhiá»u kẻ thù lắm, vạn nhất sÆ¡ hở để chúng biết chuyện, không những đại địch thâm thù
cá»§a cha con kéo tá»›i đây náo loạn mà còn gây cho chùa Bảo Hoa thêm tai ách, ta cứ chối mãi là thế. Mấy năm nay con đã há»c hết võ công cá»§a cha con rồi, duy có kinh nghiệm còn hÆ¡i kém. Lão hòa thượng này thấy nhân phẩm xương cốt căn bản cá»§a con Ä‘á»u khá cả, đã hứa trong lòng từ lâu rồi, nhưng chưa tá»›i thá»i cÆ¡ không chịu nháºn ngay mà thôi. Từ ngày hôm nay trở Ä‘i con đã là môn đồ cá»§a lão, đến giá» lão sẽ dạy võ cho con, chá»› có lui tá»›i bên chùa, luôn luôn để tránh tai mắt má»i ngưá»i, nghe chưa?
Lúc này thiếu niên vừa Ä‘au đớn vừa hoan hỉ, cung kÃnh quỳ xuống lạy ba lạy, cất tiếng gá»i:
- Sư phụ!
Lão hòa thượng mỉm cưá»i bảo thiếu niên đứng dáºy.Ba năm trước, thiếu niên đã nghe cha chàng nói Minh Lương đại sư võ công siêu thần nháºp hóa. Hiện giá» trong võ lâm có lẽ không ai địch nổi.Nghe đồn đại sư là môn đồ cá»§a Vô Vi Thượng Nhân ở Tráp Vân Nhai trên núi Bắc Thiên SÆ¡n. Hai trăm năm trước đó, Vô Vi Thượng Nhân đã được thiên hạ tôn làm đệ nhất kỳ
nhân, sau không ai biết hành tung cá»§a Thượng Nhân cả. Cha chàng lại nói, nếu chàng há»c được má»™t hai mươi phần trăm võ nghệ cá»§a Minh Lương đại sư cÅ©ng đủ thu dụng cả má»™t Ä‘á»i
rồi, nay chàng lại được nháºp môn cá»§a đại sư, nếu không vì cha bệnh nặng thì có lẽ chàng sung sướng đến nhảy nhót như chim như vượn rồi.
Minh Lương đại sư thấy chàng há»›n hở mừng thầm, má»™t mặt lại sầu não lo âu bệnh tình nguy cấp cá»§a cha, liá»n nghÄ© thầm:
“Thằng nhá» này tá»™i nghiệp tháºt, ta phải truyá»n thụ hết võ nghệ cho y, để tạo nên má»™tâ€
kỳ tài trong võ lâm. Nhưng sau này y vào giang hồ, sát nghiệp cÅ©ng nặng lắm, y sẽ tạo nên há»a kiếp vô biên, ta phải dùng quảng đại từ bi cá»§a cá»a Pháºt mà cố giải cho y váºy.
Nghĩ đoạn, đại sư nói với thiếu niên rằng:
- “Vân Nhạc, con lên sáu đã theo cha tá»›i núi Di Lạc Phong này, có rất nhiá»u việc con không hay biết tá»›i. Cha con há» Tạ tên là Vân, vốn dÄ© là má»™t đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm, tá»± thành láºp má»™t nhà võ riêng, chứ không thuá»™c má»™t môn phái nào. Cha con lại giấu không cho ai hay sư môn cá»§a ông ta thuá»™c môn phái nào, nên giang hồ nhân sÄ© không biết lai lịch cá»§a cha con. Chưa đầy ba mươi tuổi cha con đã nổi tiếng oai trấn quan ná»™i quan ngoại và Lạc Trung. Trong võ lâm đặt cho ông ta má»™t biệt hiệu là Truy Hồn Phán (Phán Quan bắt hồn ở dưới âm). TÃnh cương trá»±c, coi kẻ gian như kẻ thù, cha con gặp bất cứ nhân váºt nào trong Hắc Äạo cÅ©ng giết liá»n (Hắc Äạo là tiếng cá»§a giá»›i võ dùng để gá»i giặc cướp). Không những thế cả các nhân sÄ© hay môn hạ cá»§a các chÃnh phái trong võ lâm có phạm lá»—i lầm gì, mà gặp phải cha con là bị cắt tai xẻo mÅ©i ngay tháºm chà còn bị phế hết võ công nữa...Thá»§ Ä‘oạn xá» trà kẻ gian hay ngưá»i có lá»—i cá»§a cha con quá độc ác và tàn nhẫn. 
Vì váºy dần dần các phái chÃnh tà Ä‘á»u nổi giáºn định giết chết cha con để rá»a háºn cho những kẻ đã bị hại. Nhưng hành tung cá»§a cha con phiêu hốt lắm, lại không có chá»— ở nhất định nên bá»n thù địch không sao kiếm thấy được.
CÅ©ng có má»™t đôi khi chúng tình cá» gặp cha con ở dá»c đưá»ng, nhưng vì chúng ngưá»i Ãt thế cô, tá»± biết địch không nổi nên không dám gây hấn. Như váºy trải qua mấy năm cha con vẫn giữ nguyên tánh nết và thái độ ấy. Năm ấy lão hòa thượng ở nhá» chùa Ô Vưu, tại bá» sông Gia Linh, gặp cha con thưá»ng tá»›i chùa đó du ngoạn, nên má»›i quen biết, Ä‘i lại vá»›i nhau lâu ngày trở thành bạn thân. Tá»›i khi lão tăng hay biết hành vi dÄ© vãng cá»§a cha con thưá»ng hay khuyên nhá»§, nhá» váºy cha con má»›i đỡ tàn ác hÆ¡n trước và chịu ẩn tÃch má»™t nÆ¡i. 
Năm sau cha con lấy mẹ con, làm nhà ở trong má»™t làng đánh cá tại bá» sông Gia Linh, suốt ngày ở nhà,không lý đến giang hồ thị phi. Tá»›i năm thứ ba thì con ra chào Ä‘á»i. Cha con phong kiếm thúc thá»§, ẩn dáºt trong Ä‘iá»n viên để mong được an hưởng thiên nhiên. NgỠđâu nhân quả trá»i định, không ai có thể cưỡng được. Năm con lên ba, cha con ẵm con tá»›i chùa Bảo Hoa thăm lão tăng. Thấy sắc mặt cha con tối sầm, lão tăng thúc giục cha con nên trở vá» nhà ngay. Má»›i ở chÆ¡i được ba ngày cha con vá»›i con phải trở vá» nhà liá»n. NgỠđâu vừa vá» tá»›i cá»a cha con đã thấy xác mẹ con nằm trên giưá»ng đằng sau lưng có vết thâm in rõ hình má»™t bàn tay bảy ngón, hiển nhiên có ngưá»i dùng trá»ng thá»§ đánh chết bà ta. Khâm liệm và chôn cất mẹ con xong cha con há»§y nhà Ä‘i kiếm kẻ thù. Lão hòa thượng đã khuyên can ông ta, nên nhẫn nhục chịu đựng, chá» nuôi con nên ngưá»i rồi hãy Ä‘i kiếm kẻ thù cÅ©ng chưa muá»™n. 
Tá»™i nghiệp cha con, cõng con trên lưng Ä‘i chân trá»i góc biển để kiếm kẻ thù. Năm này qua năm khác cha con vẫn chưa Ä‘iá»u tra ra ai là kẻ đã giết mẹ con. Sau cha con Ä‘i qua núi Hoa SÆ¡n, nhặt được cuốn Hiên Viên Kinh ở trong khe núi. Bên trong toàn là chữ Giáp Cốt
Vân Tá»± (Thá»i thượng cổ ngưá»i ta khắc chữ vào mai rùa hay trên xương thú, chữ ấy tá»±a như chữ Triện bây giá», nhưng rất khó hiểu). Cha con vá»™i vàng Ä‘em tá»›i đây, định cho lão xem vì
lão tăng tinh thông Giáp Cốt Văn. NgỠđâu giữa đưá»ng tung tÃch hÆ¡i lá»™ má»™t tà cha con bị kẻ thù theo dõi ngay. Chúng táºp hợp mưá»i mấy tên cao thá»§ Ä‘á»u buá»™c khăn che mặt, chỠđợi ở
bá» hồ Äá»™ng Äình tại Tam Xương, trong đêm khuya Ä‘en tối chúng quay lại táºp kÃch. 
Cha con dù võ công có cao cưá»ng đến đâu cÅ©ng không sao địch nổi mưá»i mấy tên cao thá»§ các phái chÃnh tà, huống hồ lại cõng con ở trên lưng. Há»—n chiến mấy tiếng đồng hồ, cha con bị đánh mấy cái vào ngá»±c, ná»™i thương rất nặng, lại bị kẻ địch Ä‘iểm trúng ba chá»— trá»ng huyệt. CÅ©ng may cha con sá» dụng ngay Kim Cương Thiá»n Công do lão tăng truyá»n cho, để bảo vệ lấy các nÆ¡i cốt yếu ở trước ngá»±c má»›i khá»i chà mạng tại chá»—.
Nhưng mấy vết thương bị lúc đầu nặng quá, cha con tá»± biết còn đánh nữa sẽ chết cả hai cha con, má»›i thà mạng đánh phá vòng vây chạy thoát khá»i chá»— đó. 
Ngày phục đêm Ä‘i,cha con vất vả hết sức má»›i chạy tá»›i đây được. Lão tăng liá»n giấu cha con và con vào sau núi Di Lạc, tức cái động này đây, vì dãy núi này trÆ¡ trá»i không có má»™t cây cá» nào, bất cứ là ai cÅ©ng không thể nào nghi ngỠđược cha con và con trốn ở đây. Nhưng nguyên khà cá»§a cha con bị tổn thương quá nặng, tuy đã uống Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n cá»§a lão tăng rồi cÅ©ng chỉ kéo dài được mưá»i mấy năm tuổi thá» thôi, chá»› cha con không thể nào đối địch vá»›i ngưá»i được. Và má»—i năm cứ đến ngày trước mùa xuân, hạ cha con thế nào cÅ©ng thấy vết thương Ä‘au nhức. Vì váºy cha con tá»± biết không thể nào Ä‘i kiếm kẻ thù mà trả được, má»›i nhất tâm nhất ý Ä‘em hết võ nghệ độc đáo cá»§a ông ta truyá»n thụ cho con, mong con sau này thừa kế tâm nguyện tìm kiếm cho được kẻ địch để trả mối thù bất cá»™ng đái thiên ấy.â€
Nói xong, Minh Lương đại sư thở dài một tiếng.Lúc này Tạ Vân Nhạc nước mắt nhỠròng xuống hai má thổn thức không ngớt.
Lão hòa thượng nói:
- Con nên nÃn ngay Ä‘i, chỉ hai tiếng đồng hồ sau cha con sẽ lai tỉnh. Bây giá» bổn sư rá»i khá»i đây đến lúc ấy sẽ trở lại.
Nói xong đại sư ra khá»i động, Tạ Vân Nhạc tiá»…n ra táºn cá»a động, chỉ thấy lão hòa thượng như ngưá»i đằng không, nhảy xuống sưá»n núi tá»›i má»™t má»m đá lại nhảy tiếp như trước,mấy cái nhún nhảy đã mất hình bóng ông ta rồi.Tạ Vân Nhạc nghÄ© thầm:
- “Ta chỉ mong há»c được má»™t ná»a võ công cá»§a sư phụ cung đủ dương danh võ lâm và thá» sẽ giết hết kẻ thù đã hãm hại cha mẹ ta, cả những ngưá»i có chút liên can vào hai vụ ám hại ấy ra cÅ©ng không buông tha.â€
à niệm cá»§a chàng lúc này sẽ gây nên sát nghiệp vô biên ngày sau. Äó là chuyện sau,tạm không nói tá»›i.
Năm ngày hôm sau, Tạ Văn đã trút hÆ¡i thở cuối cùng, Tạ Vân Nhạc khóc lóc thảm thiết. Cha con sống vá»›i nhau mưá»i mấy năm trá»i nay bá»—ng vÄ©nh biệt làm sao mà chẳng Ä‘au đớn như váºy?
Lúc ấy Minh Lương đại sư cÅ©ng đứng cạnh đó, hết sức khuyên can Tạ Vân Nhạc má»›i chịu nÃn, rồi ở phÃa sau núi kiếm nÆ¡i cát địa chôn cất thi hài cá»§a Tạ Vân. Từ đấy trở Ä‘i bất cứ lúc nào cảm hoài tá»›i thân thế cá»§a mình là Tạ Vân Nhạc ra phần má»™ cá»§a cha khóc lóc tế lá»… má»™t hồi.
Má»™t hôm, lão hòa thượng tá»›i phÃa sau núi Di Lạc vào trong động gá»i Vân Nhạc tá»›i trước mặt, thần sắc nghiêm trang nói:
- Vân Nhạc, ngày hôm nay sư phụ bắt đầu dạy con bổn môn Quy Nguyên Cư Bản Thổ Nạp Tá»a Công (căn bản luyện ná»™i công), con phải kiên nhẫn luyện táºp không ngừng má»™t ngày
nào cả, như váºy rất có Ãch cho con sau này luyện Di Lạc Thần Công. Ngoài ra, bảy mươi hai thức Truy Vân TrÃch Nguyệt kiếm pháp (Ä‘uổi mây hái trăng) và chÃn mươi bảy thức Phi Long Chưởng cá»§a cha con truyá»n cho, con phải nên Ä‘em ra chuyên luyện táºp lại luôn. Cái gì cÅ©ng váºy, thu năng sinh xảo có quen tay má»›i giá»i được, thì võ nghệ cÅ©ng thế, con cần phải biết nhất chưởng nhất kiếm cá»§a cha con cÅ©ng là tuyệt kỹ cá»§a võ lâm đấy. Cha con chỉ nhá» có hai môn đó mà khét tiếng võ lâm con có hiểu không?
 Nói xong, hòa thượng Ä‘em khẩu khuyết thổ nạp truyá»n thụ cho Vân Nhạc rồi má»›i rá»i khá»i nÆ¡i đó.Sau đó cứ sá»›m tối là Tạ Vân Nhạc ngồi xếp bằng tròn tÄ©nh tá»a, cần mẫn luyện táºp
công lá»±c thổ nạp, cảm thấy buổi sáng luyện xong thì tinh thần sảng khoái, chiá»u tối luyện xong là mất hết mệt má»i. Má»—i ngày chàng Ä‘em kiếm chưởng ra phúc táºp, ngày má»™t tiến bá»™
dần, kiếm phát ra khi thâu lại rút vá» liá»n, biết là do công lá»±c thổ nạp mà nên, há»›n hở vô cùng. Vì thế có khi má»™t ngày chàng tÄ©nh tá»a đến mưá»i mấy lần cho chóng thành công.
Má»™t tháng sau lão hòa thượng trở lại hang động, thấy Vân Nhạc thần quang ná»™i uẩn,biết đã tiến bá»™ khá nhiá»u cÅ©ng mừng thầm, liá»n bắt đầu truyá»n thụ Di Lạc Thần Công cho chàng, và còn giảng giải đôi ba phen từng miếng từng thức cá»§a mưá»i hai cách thức trong thần công đó, đồng thá»i còn diá»…n giải cho chàng xem. Tạ Vân Nhạc vốn dÄ© thông minh lại có cÆ¡ sở võ công chỉ Ä‘iểm má»™t cái là hiểu ngay.Lão Hòa Thượng nói:
- Di Lạc Thần Công này vá»›i Huyá»n Môn Cương Khà cùng là hai thứ kỳ tuyệt khà công cá»§a võ lâm, nhưng Huyá»n Môn Cương Khà hÆ¡i táo bạo hÆ¡n và cương mạnh hÆ¡n dá»… phát khó thâu. Di Lạc Thần Công thì không có khuyết Ä‘iểm ấy, khinh trá»ng Ä‘á»u do ý niệm cá»§a ngưá»i mà động, luyện tá»›i lúc tháºt tinh xảo có thể đánh ngưá»i bị thương má»™t cách vô hình, tá»± thân lại cứng như gang thép. Bất cứ thá»§ pháp nặng tá»›i đâu cÅ©ng không thể đánh con bị thương được. Trước khi truyá»n thụ cho con khẩu khuyết thổ nạp vá»›i Di Lạc Thần Công này Ä‘á»u là ná»™i công để bảo vệ tánh mạng cá»§a mình đấy. Mong con khắc khổ luyện táºp, má»™t tháng sau sư
phụ trở lại.
Nói xong, đại sư Ä‘i liá»n.Hàng ngày má»›i sáng tinh sương, Tạ Vân Nhạc đã bò lên trên đỉnh núi cao chót vót, há»c táºp Di Lạc Thần Công. Lúc đầu chàng còn chưa thấy cái hay cái tuyệt cá»§a ná»™i công đó. Ná»a tháng sau chỉ thấy má»™t luồng hÆ¡i Dương Há»a chạy quanh khắp thân thể, ngÅ© quan bách
khiếu Ä‘á»u khoan thái vô cùng. Chàng thá» nhịn hÆ¡i đánh ra má»™t chưởng, má»™t cành cây to bằng miệng bát gãy ngay tức thì, chàng giáºt mình nghÄ© thầm:
- “Tháºt không ngá» Di Lạc Thần Công mưá»i hai thức do ân sư truyá»n dạy lại có oai lá»±c lá»›n đến thế?â€
Từ đó chàng luyện táºp lại càng siêng năng hÆ¡n trước, quả nhiên há»… ý niệm cá»§a chàng muốn là núi đá cÅ©ng phải tan vỡ.Lão hòa thượng theo đúng ngày giá» hứa hẹn tá»›i nÆ¡i, bảo Vân Nhạc diá»…n táºp lại mưá»i hai thức Di Lạc Thần Công cho xem. Lão hòa thượng xem xong mỉm cưá»i nói:
- Con sẵn có thông minh lại thêm chịu khó má»›i tiến tá»›i mức này. NÆ¡i đây sÆ¡n dã vắng vẻ, lúc nào cÅ©ng có thể luyện táºp được.
Nói xong, đại sư lại Ä‘em Kim Cương Phục Hổ Chưởng ba mươi sáu thức và Huyá»n Thiên Thất Tinh kiếm pháp tám mươi mốt miếng truyá»n thụ cả cho Vân Nhạc.
Sau đó, cứ năm ba hôm lão hòa thượng lại tá»›i má»™t lần, cứ truyá»n thụ luôn cho Vân Nhạc chưởng, kiếm, ám khà tuyệt kỹ và ná»™i ngoại công.
Tạ Vân Nhạc võ công một ngày tiến nghìn dặm, không phân biệt nắng mưa nóng rét,hàng ngày cứ đến lúc trăng lên là một mình chạy tới mộ cha kỳ lạy khóc lóc, vái thầm rằng:
- Cha cứ yên tâm, con thế nào cũng báo thù được.
Chá»›p mắt đã trải qua ná»a năm, má»™t hôm lão hòa thượng tá»›i, lấy cuốn sách giấy da dê ra, nghiêm nghị nói:
- Cuốn này là cuốn kinh Hiên Viên mà cha con đã nhặt được, trong ấy ghi rõ những huyệt đạo cá»§a thân ngưá»i, cứ theo cuốn kinh này luyện táºp con có thể lăng không phất huyệt(lướt trên không mà phất trúng yếu huyệt cá»§a địch được) và cÅ©ng có thể giải huyệt nữa,muốn địch sống chết do mình định Ä‘oạt. Trong này lại có Kim Trâm Cứu Huyệt những cách chữa bệnh bà truyá»n. Sách này còn có má»™t cái tên nữa là Hiên Viên Tháºp Bát Giải. Từ nay,má»—i ngày sư phụ sẽ giảng giải cho con má»™t Ä‘oạn, còn ná»™i dung thì con tá»± tham khảo lấy,thông minh như con chắc không phải là chuyện khó.
Từ đó trở Ä‘i, hàng ngày Tạ Vân Nhạc lấy cuốn kinh ấy ra Ä‘á»c, Giáp Cốt Văn tuy khó nhưng chàng có tâm không quả ngại khó khăn ná»— lá»±c nghiên cứu. Tục ngữ có câu: thiên hạ vô nan sá»±, quả tháºt không sai.
Không biết lão hòa thượng kiếm ở đâu ra má»™t ngưá»i hình nhân bằng da, vẽ rõ các huyệt đạo ra bên ngoài. Lão hòa thượng bắt Vân Nhạc lăng không Ä‘iểm huyệt. Lần này tháºt khó quá, lúc đầu Tạ Vân Nhạc đến ná»—i hoa cả mắt, lầm lẫn lung tung, lâu lâu má»›i thuần thạo dần. Ba tháng sau chàng đã có thể hái hoa ngắt lá ném trúng ngưá»i nào cÅ©ng bị thương liá»n. Từ đấy đại sư bắt chàng buổi sáng táºp võ, buổi chiá»u luyện văn và còn dạy cả y há»c,thượng thặng khinh công, lăng không bá»™, hư thân pháp vân vân.
Má»™t năm sau, Tạ Vân Nhạc đã là thiếu niên mưá»i tám tuổi, càng lá»›n càng đẹp trai, chỉ phải ná»—i suốt ngày lầm lì chẳng nói chẳng rằng. Thấy váºy lão hòa thượng để mặc chứ không khiển trách và cÅ©ng không bắt chàng thay đổi vì chàng sống trong hoang sÆ¡n cùng lãnh từ hồi còn nhá» Ãt tiếp xúc vá»›i ngưá»i ngoài, má»›i Ä‘iêu luyện thành tánh nết lạnh lùng ấy.
Một hôm lão hòa thượng lại tới sơn động nói với Tạ Vân Nhạc rằng:
- Con đã há»c hết võ nghệ cá»§a ta rồi, bây giá» con chỉ kém kinh nghiệm và lão luyện thôi. Từ nay con có thể hạ sÆ¡n trả thù cho phụ mẫu, nhưng mong con biết thiện thể thiện tâm,tha được thì tha,chá»› giết nhầm kẻ vô tá»™i, chá»n bạn thì phải cẩn tháºn, chá»› có cố chấp ý kiến cá»§a mình.Và còn má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng nữa là con đừng cho má»i ngưá»i nào hay biết tên há» cá»§a ta, đồng thá»i bất
đắc dĩ lắm con mới được sỠdụng Di Lạc Thần Công đối địch.
Lão hòa thượng hành cước khắp thiên hạ, biết hết các nhân váºt giang hồ, phái nào võ công kém, giá»i, phái nào chánh, tà lúc này cÅ©ng kể hết cho chàng hay. Còn dạy chàng những lệ luáºt phép tắc cá»§a giang hồ, cách đối xá» vá»›i các giá»›i võ lâm vân vân. Lại đưa cho chàng hai trăm lạng bạc, má»™t thanh kiếm má»m bằng ô kim, rồi dặn chàng ngày hôm sau hạ sÆ¡n khá»i phải sang chùa Bảo Hoa từ biệt nữa.Tạ Vân Nhạc nước mắt ràn rụa không nỡ chia tay. Lão hòa thượng cÅ©ng phải cảm động,nghiến răng rảo chân Ä‘i thẳng ra cá»a động vá» bên chùa.
Tuy không muốn, nhưng Tạ Vân Nhạc nghÄ© tá»›i mối thù cá»§a cha mẹ lại mong có cánh bay Ä‘i ngay, liá»n vào trong động thu xếp, tối hôm ấy lại tá»›i má»™ cha khóc lóc tế lá»… má»™t hồi má»›i vá» ngá»§. Sáng sá»›m hôm sau, Tạ Vân Nhạc sá»a soạn hành lý, quấn thanh ô kim nhuyá»…n kiếm vào lưng, những sách vở cá»§a chàng ná»a tháng trước lão hòa thượng đã Ä‘em vá» bên chùa tồn trữ rồi, chỉ bá» lại bát đĩa nồi niêu, chá»› không còn cái gì quan trá»ng để lại cả. Tuy váºy chàng ở sÆ¡n động này đã mưá»i mấy năm trá»i, nay bá»—ng ly biệt sao chẳng lưu luyến đôi chút, tần ngần lát lâu đành giáºm chân quay ngưá»i Ä‘i thẳng ra ngoài cá»a động, hướng vá» phÃa chùa Bảo Hoa vái bốn vái, nhún mình má»™t cái phi thân chạy như bay xuống núi rồi má»™t mạch Ä‘i thẳng.
Từ đấy trở đi, trong võ lâm sát nghiệp lan ra chỉ vì thù cha mẹ, chàng gây ân kết oán với giang hồ.
Hãy nói Tạ Vân Nhạc vai Ä‘eo hành trang, xuống tá»›i chân núi Di Lạc quay đầu nhìn lại,nghÄ© tá»›i chuyến Ä‘i này không biết ngày nào má»›i trở lại chá»— đã sống mưá»i ba năm qua, tronlòng âu sầu, khẽ thở dài quay ngưá»i Ä‘i thẳng lên đưá»ng.
Từ núi Di Lạc Ä‘i vá» phÃa nam ba mươi dặm tá»›i chợ Long Khẩu. Từ nÆ¡i đây tá»›i Cống Châu phải Ä‘i má»™t trăm sáu mươi dặm đưá»ng thá»§y lá»™.Tạ Vân Nhạc tá»›i Long Khẩu vừa gặp ngày phiên chợ, dân các làng lân cáºn Ä‘i chợ đông như ngày há»™i, bốn năm nghìn ngưá»i cháºt nÃch trên phố Ma Thạch. Chàng phải len lá»i mãi má»›i
Ä‘i tá»›i má»™t tá»u quán, gá»i qua loa vài món ăn cho đỡ đói, ngồi tá»±a tưá»ng nghÄ© ngợi:
- “Ta phải quyết định trước cuá»™c hành trình, có lẽ phải Ä‘i đưá»ng thá»§y ra tỉnh. Ngoài tỉnh là phá»§ Nam Xương, nÆ¡i tụ há»p đông đảo các văn nhân võ sÄ©...Theo lá»i dạy bảo cá»§a ân sư muốn dò há»i hành tung cá»§a các nhân váºt trong giang hồ thì phải há»i các tiêu cục (nhà chuyên môn nháºn bảo vệ hành khách và hàng hóa) hay các bang há»™i. Khi tá»›i đó, vá»›i võ nghệ cá»§a ta muốn kiếm việc làm trong tiêu cục chắc không đến ná»—i khó khăn. Bằng không ta Ä‘i vá» phÃa tây vào Tứ Xuyên, tế lá»… ngôi má»™ cá»§a mẹ ta rồi tìm kiếm manh mối kẻ thù năm xưa cÅ©ng được.â€
 NghÄ© Ä‘oạn chàng gá»i tiểu nhị tá»›i há»i có thuyá»n nào chở hành khách không? Tên tiểu nhị tá»§m tỉm cưá»i trả lá»i:
- Thưa tướng công, mấy ngày hôm nay không có thuyá»n nào chở khách cả, nếu tướng công muốn Ä‘i thì chú há» cá»§a tiểu nhân có má»™t chiếc thuyá»n lá»›n, trưa ngày hôm nay sẽ Ä‘i thẳng ra tỉnh. Tiểu nhân xin giá»›i thiệu cho.
Nói xong tên tiểu nhị ra ngoài phố gá»i má»™t ngưá»i nhà quê tá»›i dặn dò mấy câu rồi đưa vào trong tá»u Ä‘iếm giá»›i thiệu. Thá»a thuáºn tiá»n nong xong, Tạ Vân Nhạc gá»i tiểu nhị lại trả tiá»n cÆ¡m nước, rồi theo ngưá»i ná» ra ngoài bến đò. Trước khi Ä‘i chàng thưởng cho tiểu nhị má»™t lạng bạc, hắn cả mừng tiá»…n chàng ra táºn cá»a Ä‘iếm.
Trên sông thuyá»n ghe Ä‘áºu san sát có tá»›i hai ba trăm chiếc. Tạ Vân Nhạc theo ngưá»i nhà quê Ä‘i qua mấy chục chiếc Ä‘áºu gần bến rồi má»›i tá»›i chiếc thuyá»n lá»›n cá»§a ngưá»i ná».
Chá»§ chiếc thuyá»n đó há» Trương, là má»™t nhà buôn tháºt thà chất phát là chú há» cá»§a tên tiểu nhị, nghe thấy ngưá»i nhà quê nói ý muốn cá»§a Tạ Vân Nhạc, liá»n trả lá»i:
- Tôi hoan nghênh, từ đây tá»›i tỉnh thành tuy hÆ¡n ngàn dặm tháºt, nhưng thuáºn buồm xuôi gió thì hai mươi ngày thì tá»›i.
Nói Ä‘oạn chá»§ thuyá»n dẫn Vân Nhạc vào trong khoang, thì ra trong chiếc thuyá»n lá»›n ấy có tám khoang nhá». PhÃa trước bốn và phÃa sau bốn, còn cái khoang lá»›n nhất ở giữa để làm phòng ăn, má»™t cái ở phÃa Ä‘uôi để cho phu thuyá»n ngá»§, còn ba khoang Ä‘á»u chồng chất đầy những da cừu, thuốc lá và vài thứ thổ sản chở Ä‘i tỉnh thành bán. PhÃa đằng mÅ©i, hai cái khoang chá»§ thuyá»n và gia quyến ở, còn hai cái bá» không. Thấy cái khoang thứ tư đằng mÅ©i
ra vào rất tiện Vân Nhạc liá»n chá»n lấy cái khoang đó.
Vào trong khoang, Vân Nhạc thấy có cá»a sổ rá»™ng rãi khoáng đạt, sạch sẽ vô cùng,trong lòng mừng thầm, lại trở ra cảm tạ chá»§ thuyá»n.Thuyá»n nhổ neo khởi hành, Vân Nhạc hay đứng trên mÅ©i thuyá»n ngắm phong cảnhkhoan khoái vô cùng.Vài ngày sau chàng đã há»c được các mánh lá»›i chở thuyá»n và những thuáºt ngữ, thỉnh thoảng cÅ©ng ra giúp các phu thuyá»n má»™t tay. Ngoài ra, chàng cứ đóng kÃn cá»a khoang, luyện táºp tá»a công, ôn lại Di Lạc và Quy Nguyên hai thần công. Há»… tá»›i má»™t thị trấn nào, thuyá»n
Ä‘áºu lại bến là chàng lên bá» kiếm nÆ¡i thanh vắng ôn lại kiếm, chưởng má»™t hồi, rồi má»›i vá» thuyá»n, không bao giá» Ä‘i chÆ¡i vá»›i ai ở trên bá» cả.
Lâu ngày các ngưá»i trên thuyá»n Ä‘á»u cảm thấy tánh tình cá»§a chàng kỳ lạ lắm, nhưng thấy chàng hòa nhã lá»… phép nên không ghét bá».Ná»a tháng sau, thuyá»n đã Ä‘i được hÆ¡n sáu trăm dặm rồi, tuy nước xuôi nhưng ngược gió má»—i ngày chỉ Ä‘i được hai ba mươi dặm thôi, có khi gió lá»›n quá, thuyá»n cứ đứng yên má»™t chá»—, tất cả phu thuyá»n phải lên bá» kéo.
CÅ©ng may, Tạ Vân Nhạc không có việc cần nên không vá»™i lắm, cứ thản nhiên chỠđợi.Qua phá»§ Lư Linh, các thuyá»n phải liên kết thành bang má»›i dám Ä‘i. Hai mươi mấy chiếc thuyá»n nối Ä‘uôi nhau dài dằng dặc, má»—i khi Ä‘áºu nghỉ các thuyá»n quây quần lại, khói bốc lên như má»™t đám cháy nhá», tiếng ngưá»i ồn ào náo động cả má»™t vùng vui vẻ náo nhiệt vô cùng.Cô đơn từ nhá», nay thấy thấy lÅ© trẻ cá»§a các thuyá»n tụ táºp lại vui chÆ¡i, Vân Nhạc cÅ©ng
cùng tham dự trò bịt mắt bắt dê vân vân.
Chiếc thuyá»n lân cáºn có má»™t tiêu sư tên là Lý Äại Minh, tuổi trạc bốn mươi, mặt tròn trÄ©nh, thấy ai cÅ©ng tươi cưá»i, lúc nào gặp Vân Nhạc cÅ©ng chào há»i ân cần.Vài ba ngày sau, hai ngưá»i đã quen nhau, thưá»ng thưá»ng sang thuyá»n nhau trò chuyện,nháºu nhẹt. Chuyện gì cÅ©ng nói tá»›i, riêng vá» võ nghệ Tạ Vân Nhạc tuyệt nhiên không nói ná»a lá»i.
Tạ Vân Nhạc thấy Lý Äại Minh nháºn là tiêu sư, để ý xem thấy thân binh há» Lý vạm vỡ,bắp thịt nở nang, hai tay cứng cáp, hình như ngÅ© môn ngoại công đã có sáu bảy mươi phần trăm kinh nghiệm. Tuy ngưá»i thô lá»—, Lý Äại Minh rất thành tháºt chất phát, nên Vân Nhạc muốn kết giao để mong dò biết tin tức kẻ thù hoặc chuyện dÄ© vãng cá»§a cha mình.Lý Äại Minh lăn lá»™n trên giang hồ đã lâu má»›i dưỡng thành tạp khà hào phóng hiếu khách, thấy Tạ Vân Nhạc khôi ngô tuấn tú, văn vẻ nho nhã nên có thiện cảm ngay. Nhiá»u lúc chuyện trò tá»›i võ lâm Ä‘iển cố, Lý Äại Minh Ä‘em chuyện gặp gỡ trong khi bảo tiêu ra khoe khoang. Tạ Vân Nhạc chỉ mỉm cưá»i, ngẫu nhiên chàng cÅ©ng có tham bác má»™t vài câu, nhưng chỉ nói những câu tán dương thôi. Chàng tá»± hiểu dò há»i chuyện dÄ© vãng cá»§a cha mình ngay, nhỡ đối phương hay biết lại nghi ngá» mình thì há»ng hết kế hoạch đã định.
Võ công cá»§a Tạ Vân Nhạc bây giá» có thể nói là đã tá»›i chốn tá»™t mức, vì chưa há» giao chiến vá»›i ai nên vẫn chưa biết mình giá»i tá»›i mức nào. Ngưá»i thưá»ng luyện ná»™i công tá»›i mức đầy kinh nghiệm là hai huyệt thái dương nở nang phồng lên. Nhưng chàng lại khác hẳn, vì Quy Nguyên Tá»a Công khiến khà thần Ä‘á»u ná»™i liểm, chỉ có hai mắt thần quang chói lá»i, kỳ dư Ä‘á»u như ngưá»i thưá»ng. Vì váºy lão luyện như Lý Äại Minh cÅ©ng không biết được chàng là
ngưá»i có võ công tuyệt há»c.
Má»™t hôm Lý Äại Minh đột nhiên há»i Tạ Vân Nhạc rằng:
- Lần này đệ ra tỉnh thành đi thăm bà con hay là chuẩn bị đi thi.
Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi rồi nói:
- Lý huynh, có ai lại cuối năm mùa đông này chuẩn bị đi thi chớ? Chắc huynh định nói đùa đệ phải không?
Lý Äại Minh mặt đỠbừng, có vẻ ngượng trả lá»i:
- Hiá»n đệ chá»› hiểu lầm lá»i há»i cá»§a ngu huynh. Vì xưa nay vẫn có ngưá»i ná»a năm hay má»™t năm trước đã ra ngoài tỉnh thành sá»a soạn thi cá» rồi, cho tá»›i khi thi xong má»›i vá» nhà.Tôi cÅ©ng tưởng chú như những ngưá»i khác má»›i há»i như thế.
Nghe thấy Lý Äại Minh nói như váºy, Vân Nhạc nghÄ© thầm:
-“ Mình má»›i bước chân vào Ä‘á»i, không hiểu tà gì. Sau này nói chuyện ta phải cẩn tháºn má»›i được. Hôm ná» y đã há»i ta má»™t lần rồi, ta trả lá»i ra tỉnh Ä‘i thăm má»™t vài thắng cảnh ở ngoài đó, y có vẻ không tin, cho nên hôm nay há»i lại vấn đỠấy.â€
NghÄ© Ä‘oạn chàng cưá»i nói:
- Lý huynh, tiểu đệ nói đùa đấy thôi, xin chá»› có trách cứ nhé! Từ nhỠđệ đã tuân theo giáo huấn, cấm không được làm quan. Lần này tiên phụ đã khuất núi, trước khi tắt thở có trối lại bảo phải ra ngoài tỉnh kiếm việc làm, chá»› không có ý gì khác cả.Lý Äại Minh vá»— đùi đến “bốp†má»™t cái, ha hả cưá»i nói:
- Hiá»n đệ sao không sá»›m cho ta hay. Không phải Lý Äại Minh này nói khoác, ta quen biết rất nhiá»u, giá»›i thiệu việc làm cho đệ tháºt dá»… như trở bàn tay... À, tôi nghÄ© ra má»™t việc..Ba tháng trước đây, kế toán viên cá»§a tệ tiêu cục tạ thế, chưa có ngưá»i thay thế, không biết bây giá» có ai làm chưa?! Nếu chưa tôi có thể giá»›i thiệu chú vào làm. Ông chá»§ tin tôi lắm, tôi đã nói tất phải được.
Tạ Vân Nhạc vá»™i đứng dáºy chắp tay cảm tạ nói:
- ÄÆ°á»£c như váºy đệ xin cảm tạ trước.
Lý Äại Minh cưá»i nói:
- Chúng ta là huynh đệ , hà tất phải khách sáo. Nào,tôi má»i chú cạn má»™t chén.
Nói xong, hai ngưá»i má»i rượu lẫn nhau.Thuyá»n qua trấn Chương Thu. Tiết trá»i càng xấu thêm, gió bắc lại thổi mạnh hÆ¡n trước,
mưa tuyết xuống liên miên phá»§ khắp má»i nÆ¡i, tất cả nhà cá»a, cánh đồng, rừng núi ở hai bên bá» Ä‘á»u trắng xóa, bốn bá» không trông thấy má»™t bóng ngưá»i lai vãng, cảnh váºt càng tiêu Ä‘iá»u
thêm. Vân Nhạc ra ngoài thưởng tuyết miệng ngâm nga những bài thÆ¡ tả cảnh. Lý Äại Minh trông thấy, nghÄ© thầm:
-“ Nho sinh có khác, cảnh tuyết đẹp đẽ gì mà y cÅ©ng chịu khó ra xem.â€
Ngày qua tháng lại, tá»›i ngày hai mươi sáu tháng chạp má»›i đến tỉnh thành. Tạ Vân Nhạc theo Lý Äại Minh lên bá». Chàng chỉ có má»™t bá»c hành lý thôi nên muốn Ä‘i đâu cÅ©ng dá»… dàng.Trấn Thái Tiêu Cục ở Dương Gia Xiểng. Cá»a cao nhà rá»™ng, trước cá»a có má»™t đôi sư tỠđá, khà phách phi thưá»ng. NÆ¡i đây là địa Ä‘iểm phồn thịnh nhất, dân cư trù máºt. Dù trá»i mưa tuyết mà ngưá»i Ä‘i lại vẫn đông đúc như ngày há»™i.
Tạ Vân Nhạc vào ngá»§ trá» má»™t khách sạn ở trước cá»a tiêu cục. Năm hết tết đến tá»›i nÆ¡i,không tiện nói vá»›i tổng tiêu đầu vá»™i, định chá» tá»›i ngày khai xuân má»›i tùy cÆ¡ mà thuyết.Nhưng hàng ngày Lý Äại Minh vẫn đến khách sạn rá»§ Vân Nhạc sang quán Tùng Hạc Viên gần đó nháºu nhẹt trò chuyện, và cÅ©ng có đôi khi đưa chàng vào tiêu cục chÆ¡i. Vợ Lý Äại Minh cÅ©ng hiá»n thục, coi chàng thiếu niên này như con cháu nhà váºy. Thấy bà ta đối xá» tá» tế quá, Vân Nhạc rất cảm động, định tâm sẽ kiếm cÆ¡ há»™i để trả Æ¡n.Trong mấy ngày liá»n Tạ Vân Nhạc Ä‘i dạo khắp nÆ¡i danh lam thắng cảnh thành Nam Xương như là: Äằng Vương Các, Bách Hoa Châu, Vân Thá» Cung vân vân. NÆ¡i nào chàng cÅ©ng lưu luyến đến ná»a ngày ngắm cảnh ngâm thÆ¡, để qua khoảng thá»i gian nhàn rá»—i.
Tổng tiêu đầu cá»§a Trần Thái Tiêu Cục là Hạ Hầu Hàm, biệt hiệu Äa Ty Thần Viên (con vượn thần nhiá»u cánh tay), năm nay tuổi đã ngoài sáu mươi là đệ tá» tục gia cá»§a phái Võ Äang (đệ tá» Võ Äang nào không Ä‘i tu làm đạo sÄ© là đệ tá» tục gia) khinh công nhanh nhẹn nhảy như vượn. Ở hai cánh tay má»—i bên buá»™c má»™t cái ná» cắm mưá»i hai mÅ©i tên Phượng Hoàng, chỉ co hai cánh tay là hai mươi bốn mÅ©i tên bắn ra như mưa ngay, lợi hại vô cùng.
Nhưng Hạ Hầu Hàm không gặp phải tay cưá»ng địch thì không bao giá» sá» dụng tá»›i cái ná» máy ấy. Sở dÄ© ông ra được mệnh danh là Äa Ty là do có hai cái ná» máy ấy mà nên. Ông ta lại có ba mươi chÃn thức Thái Cá»±c Thá»§ và sáu mươi bốn miếng Long Hổ Äoạn Hồn Äao cÅ©ng oai trấn giang hồ.
Hạ Hầu lão tiêu đầu có hai ngưá»i con, má»™t trai và má»™t gái. Trai tên là Hạ Hầu Nhi, mưá»i má»™t tuổi, gái là Hạ Hầu Uyển Trân chÃn tuổi. Lão tiêu đầu rất cưng hai con, đã cho há»c võ từ thuở má»›i biết Ä‘i, lúc nhàn rá»—i Ä‘Ãch thân dạy hai con những sở trưá»ng cá»§a mình. Vì kém há»c lão tiêu đầu muốn kiếm má»™t thầy há»c có tài đức để dạy văn cho hai con, mong chúng sau này trở nên văn võ toàn tài.
Tạ Vân Nhạc theo Lý Äại Minh tá»›i tiêu cục chÆ¡i luôn, đã gặp lão tiêu đầu má»™t vài lần.Thấy Vân Nhạc thiếu niên nho nhã, lão tiêu đầu định mướn chàng làm thầy dạy cho hai con,nhưng không biết chàng có chịu dạy hay không nên lão chưa dám lên tiếng há»i.Má»™t hôm lão tiêu đầu thá» há»i:
- Lý tiêu đầu, Tạ tiên sinh tuổi trẻ thế này mà làm kế toán viên, suốt ngày tiếp xúc vá»›i những kẻ chợ gian thương luôn dá»… bị tiêm nhiá»…m những thói xấu, nên tôi định nhỠông ấy dạy bảo cho các cháu há»c hành, chẳng hay ông ta chịu nháºn lá»i hay không?
Lý Äại Minh đáp:
- Tổng tiêu đầu có nhã ý như váºy, chú ấy chắc hẳn sẽ vui lòng nháºn lá»i.
Chàng liá»n sang bên khách sạn nói cho Vân Nhạc hay. Quả như lá»i nói cá»§a Äại Minh,Vân Nhạc nháºn lá»i ngay. Tổng tiêu đầu cho chá»n ngày lành tháng tốt để hai con bái kiến lão sư và thiết tiệc má»i Vân Nhạc nháºu nhẹt.
Từ đó Vân Nhạc dá»n vào ở trong thư phòng tại phÃa sau nhà tiêu cục, ngày ngày dạy hai trẻ há»c thiên gia thi và kinh thư.
Các ngưá»i làm trong tiêu cục từ trên chà dưới, từ trẻ đến già Ä‘á»u mến Vân Nhạc. Ai cÅ©ng nháºn thấy là chàng là ngưá»i hòa nhã khả ái, riêng có đôi mắt sáng quắc là khiến má»i ngưá»i không dám nhìn vào mặt chàng thôi.
Có khi, Vân Nhạc cÅ©ng tá»›i luyện võ trưá»ng xem tổng tiêu đầu dạy võ cho hai trẻ. Lão tiêu đầu há»i chàng xem mình dạy võ ra sao? Vân Nhạc cưá»i và thoái thác là không biết võ.
Hai vợ chồng lão tiêu đầu rất kÃnh trá»ng chàng, thấy chàng Ãt quần áo, liá»n may cho mưá»i mấy bá»™ má»™t lúc...
Chàng nghĩ:
- “Ân tình này ta biết báo đáp bằng cách nào đây?â€
Hai tháng sau, có má»™t hôm lão tiêu đầu vẻ mặt không vui, ngồi bàn định vá»›i các tiêu đầu ở trong khách sảnh, không biết nói những gì Vân Nhạc tai mắt tinh thông lắm, tiếng động cá»§a hoa rÆ¡i lá rụng ngoài hai ba mươi trượng cÅ©ng nghe thấy được. Muốn tránh khá»i ngưá»i ngoài nghi ngá» chàng vá»™i lánh xa đằng khác.
Chá» cÆ¡m tối xong, chàng tá»›i nhà Äại Minh, kéo anh ta ra má»™t nÆ¡i vắng há»i xem ngày hôm nay lão tiêu đầu bàn tán việc gì?
Lý Äại Minh nói:
- Hồi tháng ba năm ngoái, tiêu cục nháºn bảo há»™ má»™t món ám tiêu Ä‘i miá»n tây tỉnh Hồ Nam (ám tiêu là những vàng bạc châu báu giấu kÃn trong ngưá»i). Khi Ä‘i qua Linh Lăng Kim Phương Lãnh, ba tên giặc ở trên Lãnh là Phi Thiên Ngô Công Trình Xuyên, Hắc La Hán Ngô Minh và Cá»u VÄ© Äiêu Ngãi Hóa mệnh danh là Xương Äông Tam Ãc hạ sÆ¡n đánh cướp. Chỉ đánh vài hiệp, Ngô Minh đã bị trúng ná» Phượng Hoàng cá»§a lão tiêu đầu chết tại chá»—. Không ngá» Ngô Minh lại là môn hạ cá»§a Xuyên Nam Äại Bi Tá»±, Tiếu Diện Vô Thưá»ng Hoằng Nhất Äại Sư.
Hoằng Nhất tuy là sư nhưng lại là má»™t tên giặc có tiếng là Ma Tinh ở vùng tây nam,các phái chánh tà Ä‘á»u phải nhưá»ng nhịn y phần nào. Thấu Cốt Âm Phong Chưởng cá»§a y đánh trúng địch thá»§ là kẻ địch ấy chết liá»n, độc hiểm vô cùng. Nghe nói y đã tá»›i đây trả thù cho môn hạ. Như váºy lão tiêu đầu không lo lắng sao được? Hiện ông ấy Ä‘ang phái ngưá»i Ä‘i má»i các tay năng thá»§ tá»›i tương trợ.
Nghe xong, Vân Nhạc mỉm cưá»i nói:
- Lão tiêu đầu tá» tế như thế, đệ chắc thế nào cÅ©ng phùng hung hóa cát ngay. Äệ xem tên Hoằng Nhất hòa thượng chưa chắc đã lợi hại như đại huynh vừa nói đâu? Lý Äại Minh châu mày nói:
- Hiá»n đệ là văn sinh, làm sao biết được các kỳ nhân, dị sÄ©, tà ma, ngoại đạo trong giang hồ lợi hại như thế nào? Còn những ngưá»i biết vài miếng võ quê mùa như tôi không biết bao
nhiêu mà kể, tháºt là hằng hà vô số.
Tạ Vân Nhạc cả cưá»i, từ biệt ra vá», trong óc tÃnh toán làm thế nào để ra tay trợ giúp được?!
Mấy ngày sau, lúc giữa ngá», có hai tay cao thá»§ tá»›i tiêu cục là Càn Khôn Thá»§ Lôi Tiếu Thiên và Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình.Lôi Tiếu Thiên là đệ tỠđộc truyá»n cá»§a Tần Lãnh Dáºt Tú, má»™t võ sư đã danh trấn giang hồ hồi năm mươi năm xưa, võ há»c kinh ngưá»i, Ãt ngưá»i địch nổi ba mươi sáu thức Càn Khôn Thá»§ cá»§a Tiếu Thiên. Tánh rất khôi hài, được tiếng là nhân váºt bản lãnh trong giang hồ, Tiếu Thiên tuổi má»›i ngoài bốn mươi, ngưá»i gầy gò, mặt khôi ngô, hai mắt rất có tinh thần.
Lưỡng Nghi Kiếm Khách là đệ tá» thá»§ truyá»n cá»§a môn phái Hằng SÆ¡n và là ngưá»i Chưởng môn tương lai cá»§a phái ấy, mệnh danh là má»™t trong bốn kiếm thá»§ nổi tiếng Giang Nam, mặt trông như tú sÄ© trung niên, râu ba chòm, phong thái rất đẹp, tuổi trạc năm mươi,trên lưng Ä‘eo má»™t thanh bảo kiếm cổ.Lưỡng Nghi Kiếm Khách là ngưá»i được lão tiêu đầu má»i tá»›i trợ giúp, còn Lôi Tiếu Thiên tá»± động tá»›i. Lôi Tiếu Thiên phiêu lưu quanh năm ngày tháng, lần này Ä‘ang ở chÆ¡i nhà Lưỡng Nghi Kiếm Khách, liá»n theo tá»›i để tương trợ.
Thấy hai ngưá»i tá»›i, lão tiêu đầu cả cưá»i ra nghênh đón và nói:
- Có Lôi lão đệ tới nữa, lão huynh yên trà vô lo rồi.
Lôi Tiếu Thiên mặt nghiêm nghị nói:
- Khỉ già đừng có nâng ta quá cao, chỉ sợ té xuống má»™t cái gãy lưng thì liệu cái tiêu cục này có thể nuôi được ta suốt Ä‘á»i không?nói xong bất giác cưá»i ha ha…
Lão tiêu đầu biết y nói đùa, vá»™i má»i hai ngưá»i vào nhà.Tối hôm đó, bày biện thịnh soạn, có má»i cả Vân Nhạc ngồi tiếp. Trong khi chén tạc chén thù Lôi Tiếu Thiên cứ nhìn Vân Nhạc luôn luôn, vì thấy chàng quen mặt lắm, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi, nghÄ© mãi má»›i Ä‘oán ra chàng há» Tạ, có lẽ là con cháu gì cá»§a Truy Hồn Phán Tạ Văn trong võ lâm đồn chết đã lâu chăng? Truy Hồn Phán là bạn thân cá»§a sư phụ y Tần Lãnh Dáºt Tú, hàng năm Tạ lão hiệp cÅ©ng tá»›i Tần Lãnh thăm sư phụ y má»™t lần.
Lúc ấy Lôi Tiếu Thiên chưa được phép hạ sÆ¡n, thưá»ng đứng hầu cạnh sư phụ và hồi đó Tạ Văn má»›i ngoài ba mươi, hình dáng mặt mÅ©i giống hệt Tạ Vân Nhạc bây giá».Sau khi há»c mãn khóa võ, Lôi Tiếu Thiên ở trong giang hồ còn gặp Tạ Văn mấy lần và được Tạ Văn giúp cho nhiá»u việc nên ấn tượng rất sâu sắc, má»›i dám quả quyết Vân Nhạc là đệ nhị hóa thân cá»§a Tạ Văn. Nhưng theo lá»i đồn cá»§a giang hồ thì năm xưa Tạ Văn bị mưá»i mấy tay cao thá»§ vây đánh, tuy phá vòng vây chạy thoát, những tay cao thá»§ ná» vẫn không buông tha, Ä‘uổi theo kỳ cùng, sau thấy trong núi Võ Công có hai cái xác, má»™t già má»™t trẻ,thịt đã rữa hết chỉ còn trÆ¡ hai bá»™ xương thôi. Lúc ấy các cao thá»§ má»›i chịu thôi, yên trà TruyHồn Phán đã chết rồi.
Nếu tin đồn đó là tháºt, thì thiếu niên này không phải là con cá»§a Tạ Vân. Lôi Tiếu Thiên má»›i nghi hoặc mãi không biết tháºt hư ra sao, nhưng càng nhìn kỹ càng thấy thiếu niên giống hệt Tạ Văn.
Vân Nhạc thấy Lôi Thiếu Thiên cứ nhìn mình luôn và sắc mặt thay đổi khác thưá»ng,chàng cÅ©ng nhìn lại Tiếu Thiên mỉm cưá»i gáºt đầu chào, trong lòng cÅ©ng hồ nghi, nghÄ© thầm:
- “Tên Lôi Tiếu Thiên này lạ tháºt, cứ nhìn mình luôn luôn như thế làm gì? Hay là y đã nháºn ra sÆ¡ hở gì cá»§a mình chăng?â€
Bụng nghÄ© như váºy Vân Nhạc vẫn tá» vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh nâng chén lên má»i.
Hạ Hầu lão tiêu đầu thấy Lôi Tiếu Thiên cứ ngắm nhìn ông giáo há» Tạ, liá»n vuốt râu cưá»i nói:
- Lôi lão đệ chá»› có coi Tạ tiên sinh Ãt tuổi, ông ta tài cao há»c rá»™ng lắm đấy. Tất cả văn kiện cá»§a tiêu cục này Ä‘á»u do ông ta viết cả, văn chương cao thâm, chữ lại rất đẹp.
Lôi Tiếu Thiên ha hả cả cưá»i, rồi nói:
- Tôi cÅ©ng nháºn thấy Tạ tiên sinh thần thái hÆ¡n ngưá»i, ôn văn nho nhã, má»›i phải ngắm nhìn mấy lần như váºy.
Mấy lá»i đó giấu giếm những hành động ngá» vá»±c cá»§a ông ra rất khéo.Tiệc xong, Tạ Vân Nhạc cáo mệt vá» phòng trước.lúc đó,Lôi Tiếu Thiên má»›i nói vá»›i Từ Äông Bình và Hạ Hầu Hàm rằng:
- Tiểu đệ thấy Tạ tiên sinh tiá»m tàng không lá»™ liá»…u, chắc là ngưá»i hoài bão tuyệt há»,tại sao Hạ Hầu huynh bấy lâu nay mà không hay biết gì? Có lẽ khỉ già coi tráºt rồi,haha
Hạ Hầu Hàm đáp:
- Ngưá»i ta là văn sÄ©, có cái gì khả nghi nào? Nếu quả tháºt đúng như lá»i nói cá»§a huynh ông ta là ngưá»i hoài bão tuyệt há»c thì hà tất phải làm thầy giáo quèn ở trong tiêu cục này làm gì? Hay là huynh cho ông ta tá»›i đây để tỵ nạn chăng? Nếu tháºt thế thì thiếu gì nÆ¡i tỵ nạn, ông ta hà tất phải ẩn núp ở chốn tiêu cục đông ngưá»i ra vào thế này? Không sợ kẻ thù phát giác hay sao?
Từ Äông Bình cÅ©ng lên tiếng nói:
- Äúng như lá»i nói cá»§a chú Tiếu Thiên, tôi cÅ©ng nháºn thấy ngưá»i này khả nghi lắm. Cứ xem đôi mắt cá»§a y ẩn hiện thần quang thì đủ biết y là ngưá»i hoài bão võ há»c rất cao. Nhãn quang cá»§a Tạ tiên sinh khiến ai trông thấy cÅ©ng phải sá»n lòng, chỉ có thế thôi, chá»› không có Ä‘iểm gì khác cả. Nếu nói y tuổi chưa đầy hai mươi mà có thể luyện tá»›i mức ná»™i liệm hết tinh hoa anh khà thì khó thể tin được. Nhưng bất cứ Ä‘iá»u đó hư thá»±c thế nào, chúng ta không cần để ý tá»›i, chúng ta chỉ biết ông ta là ngưá»i chÃnh nhân quân tá» không phải lo ngại, đỠphòng tá»›i y luôn và có thể làm bạn vá»›i y là được rồi. Còn quả tháºt y hoài bão võ công tuyệt há»c mà giấu giếm chúng ta thì chắc y có má»™t ná»—i khổ tâm gì đó không thể lá»™ liá»…u ra được cÅ©ng nên?
Lôi Tiếu Thiên tÃt mắt cưá»i nói:
- Lần này tên Hoằng Nhất tá»›i miá»n tây này tầm thù, tuy nhiên lợi hại tháºt. Nhưng có má»™t mình y, chưa chắc đã là gì nổi được Lôi Tiếu Thiên này. Chỉ sợ y còn có tay cao thá»§ khác Ä‘i vá»›i hay tá»›i đây trước y má»›i là má»™t Ä‘iá»u đáng lo ngại. Từ khi đệ trông thấy Tạ tiên sinh thì bao Ä‘iá»u lo âu đã tiêu tan hết. Äệ chắc ông ta thế nào cÅ©ng ra tay giúp ngầm chúng ta. Lão khỉ già, huynh đã gặp may rồi đấy. Nếu không tin, huynh có dám đánh cuá»™c vá»›i đệ không?
Hạ Hầu Hàm nghe thấy Tiếu Thiên nói như váºy, trong lòng bán tÃn bán nghi.Chá»› có thấy Lôi Tiếu Thiên tánh hay khôi hài, chuyện gì cÅ©ng nói như hư như thá»±c,nhưng y không Ä‘em chuyện cá»§a Truy Hồn Phán Tạ Văn ra nói cho má»i ngưá»i hay là y biết,
nếu Tạ Vân Nhạc là dòng dõi tháºt, sở dÄ© chàng giấu giếm như váºy là muốn dò thám kẻ thù giết cha chàng năm xưa.
Mà nay y nói toạc chuyện bà máºt ra tất gây phong ba lá»›n trong giang hồ và chÃnh y cÅ©ng bị phiá»n não lây. Hoặc là vì thế mà Tạ Vân Nhạc thù hằn y thì sao? Y khôn ngoan hÆ¡n ngưá»i má»›i biết cư xá» như váºy.
Từ Äông Bình nói:
- Từ ngày mai trở Ä‘i, thấy Tạ tiên sinh chúng ta nên đối đãi như ngày thưá»ng, chá»› có thái độ khác khiến ông ta sinh nghi thì bất tiện đấy.
Lôi Tiếu Thiên chỉ mỉm cưá»i chá»› không nói gì nữa.
Mấy ngày liá»n, Càn Khôn Thá»§ Lôi Tiếu Thiên vào trong thư phòng kiếm Tạ Vân Nhạc chuyện trò, hai ngưá»i thấy rất ý hợp tâm đầu.
Tần Lãnh Dáºt Tú ở trong võ lâm có tiếng là tài tá» nên xây riêng má»™t thư phòng bốn bên tưá»ng Ä‘á»u xếp đầy đồ thư, hằng ngày chỉ thÃch thú Ä‘á»c sách. Lôi Tiếu Thiên là đệ tá» duy nhất cá»§a Dáºt Tú, vì ảnh hưởng sư phụ cÅ©ng có đôi chút há»c vấn, cầm kỳ thi há»a Ä‘á»u tinh xảo, thưá»ng hay tá»± phụ láºp luáºn cao siêu, lại thêm tÃnh khôi hài, ăn nói văn nhã và châm biếm nên Tạ Vân Nhạc mến y lắm.
Tạ Vân Nhạc đã nháºn xét thấy Lôi Tiếu Thiên văn võ toàn tài lại ôn hòa, dần dần kết thành bạn chà thân. Suốt ngày hai ngưá»i chỉ trò chuyện tá»›i những thần thoại trong văn lâm chá»› không nói ná»a câu võ công nào.
Má»—i khi hai đứa trẻ Hạ Hầu vào trong thư phòng bắt gặp Lôi Tiếu Thiên là đòi dạy mấy thế võ độc đáo ngay. Có khi Lôi Tiếu Thiên vui lòng ngẫu nhiên lá»™ má»™t miếng ná»a thế võ, mục Ä‘Ãch để thăm dò xem Tạ Vân Nhạc có biết võ không? Nhưng Vân Nhạc trợn tròn đôi mắt ngạc nhiên rồi nói:
- Ngày hôm nay đệ má»›i được sáng mắt ra. Như váºy đủ thấy trong ngÅ© hồ tứ hải không thiếu gì chuyện kỳ lạ có khác? Quả tháºt lần đầu tiên đệ được mục kÃch tài ba không tiá»n khoáng háºu này, y như các vị hiệp nghÄ©a Cầu Diá»…m Công, Không Không Kiếm Khách trong tiểu thuyết kiếm hiệp váºy!
Lôi Tiếu Thiên thấy chàng giả bá»™ rồng giống rồng, giả bá»™ hổ y như hổ, hàm súc cao thâm thế này tháºt Ãt ngưá»i sánh bằng.
Má»™t hôm, Lôi Tiếu Thiên lại tá»›i thư phòng chuyện trò tri ká»· vá»›i Tạ Vân Nhạc, Ä‘ang cao hứng đàm luáºn không biết hữu ý hay vô tình, Lôi Tiếu Thiên bá»—ng sắn tay áo lên táºn cánh tay, chống đầu cưá»i nói. Tạ Vân Nhạc trông thấy từ cổ tay tá»›i khuá»·u tay cá»§a Tiếu Thiên có má»™t vết thẹo Ä‘ao thương màu tÃa hồng, liá»n kinh hãi há»i:
- Vết thương nặng thế này huynh bị từ hồi nào thế?
Lôi Tiếu Thiên thở dài một tiếng:
- Tạ hiá»n đệ muốn há»i lai lịch cá»§a vết thương này. Lôi má»— xin tưá»ng thuáºt tức thì. Hai mươi năm trước đây, Lôi má»— má»›i bước chân vào giang hồ không bao lâu, Ä‘i qua Bá Linh, vì sá»± bất bình gây hấn vá»›i Thiểm Nam Tứ NghÄ©a, giao chiến ná»a ngày. Sau vì thế cô, Lôi má»— má»›i bị con dao tẩm độc chém phải khuá»·u tay này, lúc ấy máu chảy lai láng, độc ăn sâu vào trong da thịt, nguy hiểm vô cùng. May được nghị thúc Tạ Văn kịp thá»i cứu chữa cho, má»— má»›i khá»i chết. Tạ nghị thúc giang hồ tôn hiệu cho là Truy Hồn Phán, võ há»c tuyệt thế, thấy Tứ NghÄ©a không theo quy luáºt giang hồ bốn ngưá»i đánh má»™t như váºy liá»n nổi giáºn Ä‘i kiếm Tứ NghÄ©a.Chỉ trong chá»›p mắt Tạ nghị thúc đã giết chết ba ngưá»i và đả thương má»™t ngưá»i. Không ngá» Tứ NghÄ©a lại là đệ tá» Ä‘á»i thứ ba cá»§a phái Cùng Lai, tên đệ tá» bị thương chạy vỠđặt Ä‘iá»u gây
thị phi. Từ đấy phái Cùng Nam thù hằn Tạ nghị thúc, thá» phải diệt trừ được ông ta má»›i thôi.Có nhiá»u lần chúng đón đưá»ng đánh trá»™m nhưng không làm gì được Tạ nghị thúc. Ông ta là
ân sư và cÅ©ng là bạn tốt cá»§a má»—, dạy bảo Ä‘iá»u hay lẽ phải cho má»— rất nhiá»u, sau đó má»— cònđược gặp ông ta mấy lần.Mưá»i mấy năm trước đây, nghe đồn Tạ nghị thúc lưng cõng con nhá», Ä‘i qua Tam Xương bị mưá»i mấy hảo thá»§ cá»§a các phái chánh tà táºp kÃch ngầm, bị thương nặng rồi chết. Như váºy đủ thấy giang hồ ân oán thị phi, rất khó phán Ä‘oán minh bạch. Bây giỠông ta đã là ngưá»i
thiên cổ rồi, mỗi lần tôi thấy vết thương này là nghĩ tới chuyện xưa, trong lòng cảm khái vô cùng.
Nói xong chàng thở dài than vãn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn trộm Tạ Vân Nhạc, xem sắc mặt ra sao?
Thấy Lôi Tiếu Thiên kể lại chuyện cha mình, Tạ Vân Nhạc sắc mặt hÆ¡i khác, nhưng chỉ giây phút thôi, lại trở lại như thưá»ng ngay. Lôi Tiếu Thiên tinh khôn biết bao, thấy váºy liá»n hiểu ngay sá»± ước Ä‘oán cá»§a mình là đúng, nhưng còn hai cái thi hài già trẻ ở trên núi Võ Công thì sao? Tuy váºy chàng cÅ©ng không nói toạc ngay ra vá»™i, chỠđợi thá»i cÆ¡ tá»›i, sẽ giải đáp được vấn đỠđó ngay.
Lúc ấy Tạ Vân Nhạc mới lên tiếng nói:
- Những ân oán chém giết trên giang hồ phức tạp lắm, Tạ má»— là má»™t thư sinh làm sao hiểu được? Nhưng Lôi huynh là ngưá»i hiệp nghÄ©a, và lại là bá» cháu cá»§a Tạ Văn, thì phải nên trả thù há»™ ông ta để mối thù ấy khá»i bị oan trầm đáy bể, hàm háºn thâm sÆ¡n. Äệ nói như váºy không biết có hợp lý hay không? Xin Lôi huynh miá»…n chấp cho.
Lôi Tiếu Thiên thở dài một tiếng rồi đáp:
- Hiá»n đệ trách cứ má»— rất phải. Nhưng tin đồn đại ấy má»— chưa dám tin là sá»± tháºt. Vả lại bá»n ngưá»i táºp kÃch trá»™m Tạ Văn lại giữ kÃn miệng, không há» nói cho ai hay ná»a lá»i. Như váºy làm sao mà Ä‘iá»u tra được tên há» cá»§a chúng? Cho tá»›i ngày nay, Lôi má»— vẫn chưa tin Tạ nghị thúc đã chết má»™t cách bi đát như váºy. Chưa biết chừng ông ta còn sống trên trần gian này cÅ©ng nên. Mưá»i mấy năm nay Lôi má»— Ä‘i khắp đây đó, mục Ä‘Ãch muốn tìm kiếm ra manh mối ấy.
Tạ Vân Nhạc quắc mắt lên, mỉm cưá»i nói:
- Theo lá»i nói cá»§a huynh là ngưá»i hữu tâm đấy, phải không?
Lôi Tiếu Thiên cả cưá»i rồi đáp:
- Hiá»n đệ còn chưa thân vá»›i má»— lắm. Sau này thá»i gian sẽ cho đệ thấy Lôi má»— là hạng ngưá»i thế nào ngay.
Tạ Vân Nhạc tỠvẻ xấu hổ vội nói:
- Không phải là đệ nói là không tin huynh đâu. Cứ như chuyện cá»§a lão tiêu đầu Hạ Hầu chẳng hạn, ông ấy có cần má»i đâu mà huynh cÅ©ng tá»± động tá»›i giúp, như váºy thì đủ thấy huynh là ngưá»i hiệp nghÄ©a như thế nào rồi. Hành vi hiệp nghÄ©a này đệ cung kÃnh còn chưa kịp, đâu dám...
Chàng chưa dứt lá»i, Lôi Tiếu Thiên đã vá»™i đỡ lá»i nói:
- Vừa rồi Lôi má»— nói hÆ¡i nặng lá»i má»™t chút. Hiá»n đệ đừng tâng bốc má»— quá như váºy,càng nói má»— càng thẹn vá»›i lương tâm thêm.
Hai ngưá»i lại nói sang chuyện khác rồi Lôi Tiếu Thiên cáo từ trở vá» phòng ngá»§.Tạ Vân Nhạc nghÄ© thầm:
-“ Lá»i nói cá»§a Lôi Thiếu Thiên có thể tin được. HÆ¡n nữa y lại có sá»± liên can máºt thiết vá»›i cha mình, sau này ta có thể há»i y mà tìm ra được khá nhiá»u manh mối. Còn mình Ä‘ang gánh nặng huyết hải oán cừu, không nên tiết lá»™ ra cho y biết vá»™i. Việc này để thong thả hãy nói cÅ©ng không sao.â€
Äêm hôm ấy Vân Nhạc trằn trá»c mãi không sao ngá»§ được, rốt cuá»™c chàng nghÄ© ra được má»™t biện pháp là chàng cứ giả bá»™ thư sinh trà trá»™n ở những nÆ¡i này chỉ khiến các bạn giang
hồ kÃnh nhi viá»…n chi thôi, chá»› không có bổ Ãch gì cho mình cả, thà giở vài miếng võ ra cho há» trông thấy biết ta là nhân váºt cừ khôi, nhưng không cho há» biết lai lịch và cÅ©ng không biểu lá»™ võ công độc đáo cá»§a cha mình ra dá»… ai hay. CÅ©ng may võ há»c cá»§a chàng thâm bác lắm,bất cứ ai cÅ©ng không thể nào Ä‘oán ra được thuá»™c môn phái nào. Quyết định làm như thế xong, chàng ngá»§ được liá»n.