Chương 57 ma lực chi nguyên
Dịch thuật : delafere119
Biên tập : cutheday
Lâm Phong nói:
- Cây trúc lục sắc và phiến lá hoàng kim này chưa tính đến là vật hi hữu gì, chỉ nói đến hai loài này được sinh ra từ hàn khí của hàn đàm đã thấy chúng là thứ thực vật vô cùng đặc biệt, sức sống rất ngoan cường. Ba vị cự thụ nhân bằng hữu của ta nhất định sẽ rất hoan hỉ bởi vậy mà ta mới thuận tay lấy chúng để mang về cho họ
Hải Phi Tư biết lời Lâm Phong là không thật lòng, bất quá mục đích chính của hắn là một gốc huyền âm thảo, tịnh không có lòng tham đối với bảo vật, nghe rồi cũng không chất vấn thêm, nói:
- Không biết cự thú bị phong ấn dưới đầm là giống gì, liệu lĩnh chủ đại nhân ngài có khả năng tru sát nó không?
Lâm Phong thầm nghĩ:
- Trong lòng thủy đàm này khẳng định còn có vài món đồ tốt, có thể nào lại để cho Hải Phi Tư cùng đám thủ hạ tiến vào trước, biết đâu chúng lại chẳng có ý chiếm hữu mất?
Nghĩ rồi đáp luôn:
- Để ta tới đó xem xét trước rồi mới nói được!
Ở đó ngoại trừ mười hai mĩ nữ chiến thần, chúng nhân đều là loại sắp thành tinh, đương nhiên đều biết đạo lý “trâu chậm uống nước đục”. Trong đầm khẳng định có không ít bảo bối, hiển nhiên là ai cũng muốn có phần, đều là không cam tâm để Lâm Phong một mình lấy cả, bất quá ở đây đại đa số đều là người có vị thế, đương nhiên không thể chủ động tự mình nói ra. Còn đối với Hải Phi Tư mà nói, chỉ cần lấy được huyền âm thảo là đã đủ để hắn sụp xuống bái tạ quang minh thần rồi. Hắn là người thông minh, chưa đạt được mục đích chính, hắn chưa cần cầu thêm thứ gì khác.
Cuối cùng thì một vị ma pháp sư cao cấp không cầm lòng được mà lên tiếng đề nghị:
- Trước tiên để lĩnh chủ đại nhân phá giải ma pháp lạc ấn, chúng ta sẽ hợp lực tru diệt cự thú bị phong ấn đó rồi cùng xuống dưới. Như vậy sẽ an toàn hơn!
Lâm Phong chửi thầm, mặt vẫn không đổi sắc, thoải mái nói:
- Như vậy cũng không ổn, cự thú tiềm phục ở đáy đầm. Như quả trước tiên giải khai ma pháp lạc ấn này, vạn nhất để cự thú đó mang huyền âm thảo mà hủy đi có phải đáng tiếc không. Bởi vậy, để ta xuống đó xem xét trước đã.
Nghe thấy vậy, chúng nhân đều há miệng mắc quai, Lâm Phong nói đích thực là rất có đạo lý. Đám bọn họ đến đây mục đích chính chỉ là huyền âm thảo, như quả mang cự thú phóng xuất, biết đâu thứ tạp chủng đó chẳng thuận tiện mà nuốt huyền âm thảo vào bụng rồi khiến tam hoàng tử điện hạ không được việc mà tức đến phát điên.
Hải Phi Tư vốn là không muốn tranh đoạt gì cả, nghe vậy liền nói:
- Bằng hữu thân ái, như vậy thì thật phiền cho ngài!
Lâm Phong trong lòng nghĩ:
- Tên khốn này cũng là loại người biết lấy đại sự làm trọng!
Lịch sự nói một tiếng rồi vung tay, hàn khí trên mặt thủy đàm lập tức khu thối, để lộ ra mặt hồ xanh biếc tĩnh lặng. Mắt mọi người chợt hoa lên, bóng Lâm Phong đã biến mất, mặt hồ vẫn tĩnh lặng như một tấm gương, chúng nhân không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này thì Ngải Lâm Uy Na mới tỉnh lại cũng đã đến, Hải Phi Tư hành lễ quý tộc, ưu nhã hỏi:
- Ngải Lâm Uy Na, tiểu thư tôn quý, ta đang muốn nhờ nàng xác minh lại, hàn đàm này có phải là Bích Thủy hàn đàm không?
Ngải Lâm Uy Na từ sau khi hồi tỉnh đã có những biến đổi rõ ràng, mặc dù khuôn mặt vẫn giá băng, nhưng đã không còn cái khí thế ép người như trước, bình tĩnh nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng, gật đầu nói:
- Không sai, thủy đàm này chính là Bích Thủy hàn đàm, bên trong phong ấn một đám cự thú tiền sử băng sương hệ là Cửu Tử Băng Ma (chín đứa con trai của Băng Ma)