Thế là trong đêm ấy, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ trong bộ áo đen, khăn bịt mặt đến Khôn Ninh cung.
Vì đã nắm rõ địa hình, địa vật. Ba người lại võ công cao cường nên gần như không bị vướng chướng ngại nào cả, ba người chia ra làm ba ngã, lục soát từng phòng cuối cùng đến mật thất. Nhĩ Khang từ trên mái nhà vừa mở ngói đã không thấy Tử Vy ngay. Máu nóng bốc lên. Chưa kịp động thủ thì đã thấy Trại Oai, Trại Quảng phóng tới.
Hai bên quần nhau. Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái nghe động, vội vã chạy đến tiếp ứng.
Thế là năm người quần nhau. Trại Oai, Trại Quảng thấy bọn người lạ mặt có thân pháp và võ thuật khá quen thuộc, nên biết là ai rồi, nhưng vẫn hỏi:
- Quí vị là ai? Thích khách hay người nhà, hãy xưng danh đi, bằng không tôi sẽ cho gọi thị vệ đến, lúc đó càng rắc rối.
Nhĩ Khang nói:
- Nếu các ngươi là hảo hán thì hãy theo ta!
Trại Oai và Trại Quảng nghe tiếng biết người quen. Năm người kéo nhau ra bãi vắng.
Đến đấy, Vĩnh Kỳ mới kéo khăn che mặt ra. Trại Oai, Trại Quảng vừa nhìn thấy, đã quỳ xuống:
- Ngũ A Ca!
Vĩnh Kỳ thấy vậy an tâm, hỏi:
- Ta đến để hỏi hai ngươi. Tử Vy bây giờ ra sao rồi?
- Bị Dung ma ma dùng hình trị, hình như đã không còn biết gì nữa rồi.
Nhĩ Khang lúc đó cũng cởi khăn che mặt ra, nói:
- Ta kính trọng hai người điều là hảo hán, nhưng ta thấy ở Khôn Ninh cung này lại có quá nhiều chuyện ác độc xấu xa. Ta nghĩ lại ngươi cũng không nên tham dự vào những chuyện như vậy. Và bây giờ ta đến giải cứu cho Tử Vy, mong là các ngươi hãy giả lơ như chẳng thấy đi nhé?
- Điều đó chẳng được, nếu chư vị muốn cứu Tử Vy, thì chỉ có nước là giết chúng tôi trước đi!
Nhĩ Thái tiến tới, rút dao ra khỏi vỏ kề cổ Trại Quảng:
- Bộ ngươi tưởng bọn ta không dám giết ngươi hả?
Vĩnh Kỳ tỉnh táo hơn:
- Nhĩ Thái, hãy bình tĩnh nào!
Rồi quay sang Trại Oai, Trại Quảng. Vĩnh Kỳ nói:
- Các ngươi chỉ có lòng trung thành chứ chẳng biết phân biệt điều tốt với xấu ư?
- Nếu bọn tôi mà chỉ có lòng trung thành, không phân biệt được điều tốt xấu, thì ngay từ khi bắt gặp các vị xuất hiện đã hô toáng lên, để tất cả các cao thủ trong đại nội vây kín các vị rồi.
- Nếu các ngươi đã khẳng khái như vậy sao không giúp bọn ta trót đi?
- Bởi vì Hoàng hậu đã giao phạm nhân cho hai chúng tôi, nếu bị mất thì cái đầu của chúng tôi sẽ không còn. Ngũ A Ca bây giờ đã biết Tử Vy bị nhốt nơi nào. Sao chẳng đợi một lúc trời sáng hẳn, đến thẳng Khôn Ninh cung đòi người. Lúc đó, Trại Quảng, Trại Oai này có muốn cản cũng không dám.
Nhĩ Khang nôn nóng:
- Nhưng từ đây đến sáng còn mấy canh giờ nữa, lúc đó Tử Vy rồi sẽ ra sao?
- Dung ma ma đã mệt mỏi. Từ đây đến sáng, Tử Vy sẽ không bị tra hỏi thêm đâu. Đừng lo.
- Mi bảo đảm chuyện đó.
- Vâng, bọn tôi sẽ trông nom giùm thiếu gia cho!
Vĩnh Kỳ nghe vậy chấp tay lại nói:
- Vĩnh Kỳ và Hoàn Châu cát cát sẽ nhớ mãi sự giúp đỡ này của hai vị!
Và quay đầu sang Nhĩ Khang với Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ nói:
- Thôi chúng ta rút lui ngay, chỗ này không thể ở lâu được.
Nhĩ Khang còn do dự, Vĩnh Kỳ phải nhắc nhở:
- Đừng quên nơi đây còn thuộc vào hoàng cung và ngươi là Ngự Tiền thị vệ đấy nhé.
Thế là ba người vội vượt tường quay về.
o0o
Trời vừa tờ mờ sáng, vua Càn Long đã bị Tiểu Yến Tử đến quấy rấy. Người không hài lòng hỏi.
- Tiểu Yến Tử? Chuyện gì xảy ra nữa vậy? Có chuyện gì mà Lập Mai bảo là mới canh tư, con đã vào đây quỳ? Quan trọng lắm ư? Sao đôi mắt con lại sưng húp thế kia?
Tiểu Yến Tử phủ phục dưới đất, nước mắt như mưa:
- Bẩm Hoàng A Ma. Con đang lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, mới đến đây làm phiền Hoàng A Ma. Hoàng A Ma hãy cứu con. Cứu cả Tử Vy nữa, nếu Tử Vy mà chết thì con cũng chết theo. Con thành thật thú nhận với Hoàng A Ma. Tử Vy không phải là một cung nữ bình thường, mà là em kết nghĩa ngoài đời của con. Cô ấy vào cung là vì con mà vào thôi. Lúc kết nghĩa, con đã thề với trời đất. Là con và Tử Vy sống chết có nhau. Tử Vy chết con chết, Tử Vy sống, con sống. Bây giờ Vy nó bị người ta hại gần chết, con thật không biết phải làm sao bây giờ, con muốn chết quá...
Vua Càn Long nghe chẳng biết đầu đuôi ra sao cả, nhưng khi nghe hai tiếng Tử Vy là hỏi ngay.
- Con nói chậm chậm một chút. Trẫm chẳng biết gì cả. Con bảo Tử Vy nó thế nào?
- Hôm qua, lúc con lên đây nghe Hoàng A Ma khảo chuyện học tập thì ở Thấu Phương Trai, Tử Vy đã bị Hoàng hậu cho người đến bắt đưa về Khôn Ninh cung. Đến bây giờ chưa thấy về. Nghe nói nó bị Hoàng hậu cho người dùng cực hình đánh dở sống dở chết...
Vua Càn Long nghe nói giật mình. Hoàng hậu đã bắt mất Tử Vy? Nghĩ đến chuyện đó, không hiểu sao vua lại thấy bất ổn.
- Làm sao con biết là Tử Vy bị Hoàng hậu nhốt lại, còn dùng cực hình tra khảo nữa?
Tiểu Yến Tử không dằn được nói:
- Con biết! Con biết rất rõ mới dám nói Hoàng A Ma, con van người, đừng có chần chờ mà mất thời gian nữa. Ngũ A Ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đã đến Khôn Ninh cung thám thính hôm qua và đã trông thấy Tử Vy bị nhốt...
Vừa nói Tiểu Yến Tử vừa dập đầu liên tục, vừa hối:
- Hoàng A Ma con van người, con cầu khẩn người, chỉ có người mới cứu được Tử Vy. Hoàng A Ma hãy nghĩ đến tình cảm ma Tử Vy đã dành cho Hoàng A Ma, đã đánh cờ với Hoàng A Ma suốt đêm, mà đi cứu ngay nó. Ngũ A Ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và cả Kim Tỏa đều đang đứng ở ngoài chờ Hoàng A Ma đó.
Vua Càn Long nghe vậy, mau mau đứng dậy.
Lúc Vua Càn Long đến Khôn Ninh cung thì trời mới tờ mờ sáng. Phía sau vua là Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái,...
Vừa vào đến nơi, vua Càn Long đã lớn tiếng:
- Hoàng hậu đâu?
Hoàng hậu vội vàng bước ra, trông thấy vua, vội vã sụp xuống thi lễ.
- Thần thiếp cung nghinh Hoàng thượng, xin chúc Hoàng thượng an khang. Mà sao vừa sáng sớm Hoàng thượng đã đến đây vậy?
Hoàng hậu nhìn lên, thấy cả đám Tiểu Yến Tử phía sau buột miệng:
- Ồ! đến đông dữ đa!
Vua Càn Long nhìn thẳng Hoàng hậu hỏi ngay:
- Khanh bắt Tử Vy về cung ngươi, để làm gì vậy chứ?
Hoàng hậu giật mình làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Hoàng thượng, chỉ vì chuyện một người cung nữ nhỏ nhoi mà lại nhọc lòng Hoàng thương như vậy ư?
- Ta biết nếu ta không đích thân đến, e là khanh sẽ không thả người ta ra.
Hoàng hậu vội nói:
- Cái con a đầu Tử Vy đó ư? Nói năng vô lễ, hành vi mờ ám, thiếp có gọi đến dạy dỗ một đôi câu, rồi thả cho nó về. Sao? Chẳng có ở Thấu Phương Trai ư? Coi chừng lại hóa trang làm thái giám bỏ ra ngoài thành chơi rồi đó.
Tiểu Yến Tử nghe đến đó, không dằn được, lớn tiếng:
- Hoàng hậu! Người đã bắt Tử Vy đi hành hạ người ta thế nào. Mau mau đem nó ra đây. Bằng không, giữa tôi và bà sẽ không đội trời chung. Tôi sẽ bất cần bà là gì, có quyền lực ra sao, tôi sẽ chiến đấu đến cùng. Tử Vy bị bà bắt nhốt trong cung, tra khảo gần chết mà bà bảo là không biết gì cả ư?
Tiểu Yến Tử không dằn được cơn tức giận, vừa nói vừa xông tới nắm lấy áo Hoàng hậu hét, khiến Hoàng hậu tức giận kêu lên:
- Thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Phản rồi, phản rồi, người đâu...
Trại Oai va Trại Quảng nghe lệnh vội bước ra. Không quên liếc nhanh về phía Vĩnh Kỳ.
Ở đây Tiểu Yến Tử đã bất chấp tất cả, vừa nắm cổ áo Hoàng hậu lắc, vừa nói:
- Tử Vy là đứa điềm đạm, nói cũng chẳng dám lớn tiếng, chứ đừng nói là biết võ công. Bà bảo nó ăn nói vô độ, có hành vi mờ ám là sao? Bà muốn tìm cách triệt hạ bọn tôi, nên hành hạ nó. Hãy thả nó ra, nó mà mất một sợi lông, là bà biết tay tôi. Thả nó ra! Nếu không, tôi và bà cùng chết đấy.
Tiểu Yến Tử càng hét, cơn giận càng bốc cao và không dằn được. Nàng đẩy nhào Hoàng hậu xuống, hai tay chận cổ Hoàng hậu.
Đến lúc đó thì Trại Oai không thể không nhảy vào:
- Không được hành động như thế!
Trại Oai, Trại Quảng cùng xông đến, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái thấy vậy cũng phóng ra chặn lại, người thì lo ứng phó với Trại Oai Trại Quảng. Người lại kéo Tiểu Yến Tử ra.
Bà Hoàng hậu vẫn còn nằm dưới đất, mặt mày tái mét mấy cung nữ vội chạy đến đỡ dậy.
Cảnh lộn xộn xảy ra quá nhanh, lại quá bất ngờ khiến vua cũng bối rối.
Nhĩ Khang nói ngay:
- Bẩm Hoàng thượng. Chuyện cứu người là chuyện lửa bỏng.
Vua Càn Long bây giờ mới nhớ sực ra, nói lớn:
- Trẫm đã biết là Tử Vy đang ở Khôn Ninh Cung này. Đừng có trả lời đôi co nữa, để tình trạng lộn xộn này kéo dài còn ra cái thể thống gì? Mau đem nó ra đây!
Hoàng hậu giận dữ không kém:
- Tại sao Hoàng thượng mới sáng sớm đã đưa cái cát cát ngỗ nghịch này đến tìm thiếp gây sự. Động tay động chân làm náo loạn cả cung cấm lên như vậy? Vua Càn Long trừng mắt:
- Khanh là Hoàng hậu, lại tự ý bắt giam cung nữ, vô cớ dùng hình phạt tàn nhẫn hành hạ người. Nếu trẫm không đích thân đến đây thì chắc chắn là khanh vẫn giữ người không thả. Có phải là Khang cũng chẳng coi trẫm ra gì? Nên qua mặt trẫm nữa ư?
Hoàng hậu vẫn ngoan cố:
- Hoàng thượng có bằng cớ gì mà cho rằng Tử Vy còn ở trong Khôn Ninh Cung này?
- Như vậy, theo Hoàng hậu thì Tử Vy không còn ở trong Khôn Ninh Cung này chứ gì? Bây giờ Hoàng hậu có dám đưa tay ra thề không? Nếu Tử Vy không có, trẫm xin lỗi. Còn nếu có, Hoàng hậu sẽ phạm tội và phải chịu tội như các thứ dân khác?
Hoàng hậu nói:
- Thôi được. Cứ coi như Tử Vy có trong cung này đi, nhưng có thế nào thì cô ta chỉ là một cung nữ bình thường. Nếu bây giờ thiếp muốn cái cô cung nữ đó của cát cát ở bên cạnh hầu hạ thiếp, thì điều đó có được không ạ?
Lời của Hoàng hậu làm vua Càn Long nổi giận:
- Làm một Hoàng hậu mà khanh có thể nói năng tùy tiện vậy được ư? Làm việc không nghĩ đến tư cách thật đáng trách.
Lời phê bình làm Hoàng hậu tái mặt, bà ngỡ ngàng nhìn nhà vua:
- Bẩm Hoàng thượng! Không lẽ địa vị hiện nay của thiếp chẳng hơn một cung nữ ư? Sao Hoàng thượng lại dùng những lời lẽ như vậy với thiếp?
Vua Càn Long không còn bình tĩnh được nữa, sử dụng ngay câu nói của Tiểu Yến Tử.
- Cung nữ cũng là con người, cũng có mẹ cha, chứ nào phải con vật. Cái danh xưng “Hoàng hậu" có nghĩa là “Mẫu nghi thiên hạ" Vậy thì trẫm hỏi “Mẫu nghi" của khanh nó ở đâu? Khanh đọc sách chẳng thấy câu “Già phải nghĩ đến cái già của người khác. Trẻ phải nghĩ đến cái tuổi trẻ của người". Nếu khanh không giữ được cái tư cách “Quốc mẫu" thì cái vị trí Hoàng hậu này tốt hơn nên nhường lại cho người khác đi!
Hoàng hậu nghe vua phán, cảm thấy choáng váng, lui ra sau không biết phải nói gì nữa.
Vua Càn Long lớn tiếng:
- Còn chần chờ gì mà không thả Tử Vy đi!
Hoàng hậu vẫn cương quyết:
- Thần thiếp vì Hoàng thượng trừ gian, không thể giao trả Tử Vy dược!
Vua Càn Long giận dữ:
- Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ! Ba ngươi hãy mau vào trong mang Tử Vy ra đây!
Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ chỉ chờ có vậy là vội vã hô: “Tuân chỉ!” rồi phóng nhanh ra phía sau Khôn Ninh Cung.
Lúc đám Nhĩ Khang xông đến mật thất, thì cũng là lúc Dung ma ma và ba bà ma ma khác đang bắt đầu tiếp tục cuộc khảo cung Tử Vy. Hành vi của họ khiến cho cả ba đều vô cùng phẫn nộ. Nhĩ Khang quát lớn:
- Con mụ phụ thủy già kia, chết đến nơi rồi vẫn khảo tra người vô tội ư?
Và không thêm một tiếng thứ hai, chàng phóng tới đá cho Dung ma ma một đá thật mạnh khi trông thấy những vật khảo tra bày ra đấy. Chàng càng giận hơn, nhặt lấy mấy cây đâm thẳng lên người Dung ma ma, vừa đâm vừa nói:
- Đấy cho ngươi thấy. Đồ khốn nạn! Thứ ma quỷ đội lốt người, không có trái tim. Ngươi thưởng thức thử xem hình phạt này thế nào? Ngươi có biết đau không?
Dung ma ma ngã dài dưới đất, đau quá vừa lăn vừa hét như bị chọc tiết:
- Ối! Hoàng hậu nương nương ơi! Hãy đến cứu tôi!
Nhĩ Khang quay lại thấy Tử Vy nằm co quắp, lòng đau nhói. Vội buông Dung ma ma ra đó, chạy lại ôm lấy Tử Vy:
- Tử Vy, xin lỗi muội, huynh đã đến quá muộn!
Tử Vy thấy Nhĩ Khang, nước mắt chảy như mưa.
Dung ma ma nằm lăn đó, tiếp tục gào kêu cứu. Nhĩ Thái thấy vậy, táng lên thêm cho bà ta mấy bạt tai:
- Còn dám kêu nữa ư? Con mụ độc ác? Ta cho ngươi chầu trời ngay bây giờ!
Vừa nói, chàng vừa rút gươm ra. Hành động của Nhĩ Thái làm Dung ma ma sợ hãi nín ngay. Mụ ta lồm cồm bò dậy, dậy đầu liên tục:
- Xin Phước thiếu gia tha mạng, hãy tha mạng, tôi đã biết lỗi rồi.
Và quay qua Vĩnh Kỳ, bà ta van xin:
- Xin Ngũ A Ca, hãy cứu mạng cho già.
Vĩnh Kỳ bồi thêm cho Dung ma ma một đá. Các ma ma khác thấy vậy đều quỳ mọp xuống dập đầu lia lịa xin tha mạng. Vĩnh Kỳ nói:
- Nhĩ Thái! Muốn giết mụ ta dừng giết ở đây, hãy lo cứu Tử Vy trước đã. Còn cái mụ này lúc nào xử mà chẳng được? Hoàng A Ma đang chờ bọn mình bên ngoài, đừng có để mất thì giờ nữa nhé?
Nhĩ Thái còn giận dữ, nên quơ đao một cái. Cái búi tóc trên đầu Dung ma ma rơi ngay xuống đất. Dung ma ma hoảng hồn, ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhĩ Thái nắm ngay thắt lưng bà ta xềnh xệch lôi đi, nói:
- Ta không giết ngươi, rồi sẽ có người giết ngươi, để ta xách ngươi ra cho Hoàng thượng xử tội!
Nhĩ Khang bế Tử Vy đi theo. Khi Nhĩ Khang bế Tử Vy đến trước mặt vua. Hình hài xơ xác của Tử Vy làm vua biến sắc. Nhĩ Khang vừa giận vừa nói:
- Hoàng thượng, con đã cứu được Tử Vy ra, cô ấy bị Dung ma ma tra tấn đến cả người trọng thương thế này.
Tiểu Tến Tử và Kim Tỏa vừa trông thấy Tử Vy đã khóc òa. Tiểu Yến Tử nói:
- Tử Vy ơi Tử Vy, ta đã hại muội... Tội ta thật đáng chết!
- Các ngươi đã làm gì mà để cô ấy bị đau đớn thế này. Cả ngươi thương tích thật quá đáng.
Tử Vy đã tỉnh lại, thấy Vua nên cố gắng gượng quỳ lạy. Nhĩ Khang không cho, giao Tử Vy cho Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa. Lúc đó mọi người mới thấy Tử Vy người mềm nhũn, không thể đứng được.
Vua Càn Long bước tới nhìn kỹ Tử Vy không khỏi thương xót.
- Tử Vy, ngươi bị thương ở nơi nào vậy?
Tử Vy ngước lên nhìn vua Càn Long. Cố gắng quỳ xuống nhưng vừa quỳ đã quỵ xuống ngay vào lòng Tiểu Yến Tử:
- Hoàng thượng, Tử Vy không bị thương đâu ạ.
Vua Càn Long lắc đầu:
- Bị thế này rồi mà còn cho là không sao ư? Ngươi cứ nói thẳng đi. Ai đã đánh ngươi? Đánh thế nào, dùng thứ gì đánh? Cứ nói. Đừng sợ gì cả. Trẫm là người quyết định ở đây mà!
Hoàng hậu thấy Tử Vy được cứu ra, đã thấy lo lắng, vội bước tới định biện minh.
- Tâu Hoàng thượng...
Vua Càn Long giận dữ trừng mắt:
- Trẫm đang hỏi chuyện Tử Vy. Hoàng hậu không được chen vào!
Lúc đó Nhĩ Thái lôi Dung ma ma đến trước mặt vua nói:
- Tâu Hoàng thượng, thần đã đem cái tay giết người ra đây!
Dung ma ma bị đẩy ngã đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy Vua, đã sợ hãi, dập đầu:
- Xin Vạn tuế gia tha mạng... Vạn tuế gia... Nô tài không dám... Từ đây nô tài sẽ không dám nữa.
Vua Càn Long trợn mắt nhìn Dung ma ma. Bao nhiêu sự giận dữ quay qua trút cả lên bà ta:
- Cái con người thất đức kia. Bao nhiêu sóng gió đều do ngươi gây ra cả. Tại sao có thể tàn nhẫn với một cô gái yếu đuối như vậy? Ngươi ác tâm lắm!
Và quay đầu ra sau, ra lệnh:
- Trại Oai, Trại Quảng đâu! Mang mụ ta ra chém đầu ngay!
- Phụng chỉ!
Trại Oai, Trại Quảng ứng tiếng, rồi bưới tới kéo Dung ma ma đi. Dung ma ma hồn phi phách tán, kêu lên:
- Hoàng hậu ơi! Hoàng hậu!
Hoàng hậu bấy giờ không còn tự ái được nữa, vội quỳ xuống trước mặt vua:
- Xin Hoàng thượng hãy nương tình. Dung ma ma dù gì cũng là vú nuôi của thiếp, thân như mẹ ruột, xin Hoàng thượng hãy khai ân.
- Ngươi muốn ta khai ân là sao? Dung ma ma chẳng qua chỉ là một nô tỳ. Ta giết một nô tỳ mà ngươi cũng đau lòng ư?
Hoàng hậu bắt đầu khóc:
- Thần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng thượng hãy rộng lòng cho. Bấy lâu nay Thiếp tuy ở Khôn Ninh Cung. Nhưng ngày dài buồn thảm chỉ có Dung ma ma làm bạn. Không có công lao gì nhưng cũng có tấm lòng. Xin bệ hạ hãy nghĩ đến tình cảm phu thê, mà tha thứ cho thiếp một lần.
Câu "ngày dài buồn thảm" của Hoàng hậu như có ý trách. Vua Càn Long cũng thấy chột dạ, nên cơn giận phần nào vơi bớt:
- Kẻ nô tỳ của ngươi, ngươi biết thương tiếc, còn nô tỳ của Tiểu Yến Tử, thì ngươi lại dửng dưng. Thế là thế nào? Ngươi không nhớ câu: "người cũng như ta ư?"
Hoàng hậu nhẫn nhục:
- Thần thiếp đã biết lỗi rồi!
Vua Càn Long quay lại:
- Dung ma ma, ta tạm để cái đầu ngươi lại. Nhưng nếu từ đây về sau còn phạm lỗi, còn đến Thấu Phương Trai gây sự, thì ta không tha cho ngươi đâu!
Dung ma ma dập đầu lạy tạ lia lịa:
- Nô tỳ xin tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng thượng!
Vua lại phán:
- Tội chết tuy miễn được, nhưng tội thì vẫn còn đó. Trại Oai, Trại Quảng đâu. Mau mang mụ ta ra đánh hai mươi trượng cho ta!
- Vâng.
Trại Oai, Trại Quảng vội vã lôi Dung ma ma ra ngoài. Hoàng hậu thấy Dung ma ma bị lôi đi, chẳng dám nói thêm tiếng nào.
Vua lại quay qua nhìn Tử Vy, hỏi:
- Tử Vy, ngoài Dung ma ma ra, còn có ai tham gia vào chuyện này nữa không? Họ có nói lý do tại sao lại cư xử với ngươi vậy không?
Tử Vy được Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử dìu hai bên, quỳ xuống trước mặt vua:
- Bẩm Hoàng thượng, chẳng còn ai nữa ạ. Xin Hoàng thượng bỏ qua cho. Hoàng hậu có răn dạy nô tỳ, thì đó là chuyện tự nhiên của trời đất. Được Hoàng hậu để ý đến đã là phúc đức của nô tỳ.
Tử Vy chỉ nói được bao nhiêu lời là lại ngất xỉu. Tiểu Yến Tử ôm lấy Tử Vy, nước mắt như mưa:
- Tử Vy ơi Tử Vy! Đừng có chết nghe, ngươi mà chết là ta cũng chết theo đấy.
Vua Càn Long thấy vậy, vội vã gọi:
- Mau đưa cô ta về Thấu Phương Trai. Bảo Thái y đến xem bệnh ngay, không được chậm trễ.
Tử Vy được mang về Thấu Phương Trai đặt nằm lên giường, một lúc đã tỉnh lại.
Ở Thấu Phương Trai lúc đó mọi người đều bận rộn, Thái y đến một lúc mấy người. Lệnh Phi cũng đến, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử và các cung nữ, thái giám khác người bưng thuốc, đấm bóp... nhịp tim của Tử Vy hoạt động bình thường lại.
Vua Càn Long cũng thân hành đến xem bệnh.
Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử vừa nhìn thấy vua là vội vã quỳ xuống chào hỏi. Tiểu Yến Tử chỉ nói một tiếng.
- Hoàng A Ma!
Là khóc òa không nói được gì nữa. Tử Vy thì đã tỉnh táo được đôi chút, nhưng mặt mũi vẫn xanh xao. Thấy vua đến thăm mừng quá gọi:
- Hoàng thượng!
Rồi định xuống giường hành lễ, nhưng vua đã ngăn lại, nhìn Tử Vy người nói:
- Con không cần thi lễ gì cả. Lệnh Phi đã cho ta biết có phải họ đã sử dụng kim nhọn để tra khảo con không? Hừ tàn nhẫn thật. Họ châm kim khắp cả người con à? Đau lắm hở.
Những lời hỏi thăm, rồi ánh mắt chăm sóc của vua làm Tử Vy vô cùng cảm động:
- Tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm. Hiện con đã thấy bớt đau rồi.
Vua Càn Long gật đầu:
- Đau đến độ mặt mày không còn một giọt máu mà bảo là không đau nữa ư?
Tử Vy nghẹn lời nói:
- Có Hoàng thượng và Lệnh Phi nương nương chăm sóc, lo lắng thuốc men như vậy, có đau con cũng cảm thấy hết đau.
Vua Càn Long nghe nói rất xúc động, hỏi:
- Tại sao Hoàng hậu lại sử dụng nhục hình như vậy với ngươi? Ban nãy ở đấy không tiện nói. Còn bây giờ ở đây ngươi hãy nói đi?
Tử Vy cuối đầu:
- Xin Hoàng thượng bỏ qua đừng nhắc lại nữa.
- Con cứ nói, chẳng có gì đâu mà sợ.
Tử Vy nhìn vua, ánh mắt thành khẩn:
- Hoàng hậu là quốc mẫu, vì vậy có muốn dạy dỗ con thế nào, đều có quyền lợi và lý do riêng của người. Kính thưa Hoàng thượng, sách có nói “Gia hòa vạn sự hưng" (Gia đình mà hòa nhã, Sự nghiệp mới hưng thịnh). Vì vậy, chỉ vì một con a đầu nhỏ như con, mà cung đình đã có chuyện không vui. Vả lại, Hoàng thượng đã trừng phạt Dung ma ma, nô tỳ cảm thấy như vậy là đủ lắm rồi.
Vua có vẻ không hài lòng:
- Ngươi nói như vậy, nhưng nếu rủi có chuyện chết người thì làm sao? Vả lại hoàng cung là nơi cao thượng yên tĩnh. Đây là nhà của trẫm mà. Hoàng hậu lại hành động một cách ngang ngược vậy, bức hại người khác, thì còn ra thể thống gì?
Tử Vy thấy vua giận, không dám nói gì thêm. Tiểu Yến Tử đứng cạnh, chen vào:
- Hoàng A Ma. Có gì đâu mà Hoàng A Ma thắc mắc? Chẳng qua vì Hoàng hậu ghét cay ghét đắng cái Thấu Phương Trai này, không có cách nào nhổ bỏ đi, nên tìm mọi cách phá, bức hại người ở đây. Hoàng A Ma, họ cũng biết là Hoàng A Ma rất bận, chúng con thì không dám nhờ người mới hành động thế. Nếu hôm nay mà Hoàng thượng không có trong cung, thì Tử Vy coi như mất mạng rồi. Cô ấy coi vậy mà mạng cũng lớn.
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử thở ra:
- Con yên tâm, trẫm đã dặn dò Nhĩ Khang, cho thị vệ đến tăng cường bảo vệ các con. Từ rày sắp lên bên Khôn Ninh Cung muốn gọi gì phải thông qua trẫm. Trẫm đồng ý mới được. Vì vậy chắc không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.
Lệnh Phi thấy vua quá lo nên nói vào:
- Hoàng thượng yên tâm về nghỉ đi. Ở đây có Tiểu Yến Tử lo cho Tử Vy. Nhĩ Khang và Nhĩ Thái bảo vệ, chắc chắn không có vấn đề rồi.
Vua Càn Long nhìn Tử Vy, rồi gật đầu:
- Thôi được. Tử Vy hãy cố an dưỡng nhé. Ngươi muốn ăn uống gì cứ bảo ngự trù nấu cho. Bữa nay ngươi bị bức hại mà vẫn không nói ra nguyên do. Trẫm nghĩ có lẽ trẫm cũng hiểu được cái câu “Gia hòa vạn sự hưng" của ngươi đã nói lên được rất nhiều điều. Trẫm hiểu và ngươi cũng đừng sợ. Khi nào ngươi hết bệnh, trẫm sẽ đến đây tiếp tục đánh cờ với ngươi.
Lời của vua làm Tử Vy nước mắt như mưa, nhưng không quên nói:
- Tạ ơn Hoàng thượng... tạ ơn Hoàng thượng.
Vua Càn Long cười:
- Trẫm thấy nếu trẫm không đi, chắc ngươi chưa nghỉ ngơi được đâu!
Và quay sang Lệnh Phi, vua nói:
- Lệnh Phi, thôi đi nào!
Cả phòng vội quỳ xuống tiễn vua.
Vua Càn Long vừa bỏ đi là Nhĩ Khang bước vào. Vừa nhìn thấy Nhĩ Khang, Tiểu Yến Tử đã hạ lệnh cho tất cả những người trong phòng bước ra ngoài, đồng thời nói với Nhĩ Khang:
- Nói ít thôi nhé, Thái y đã dặn là phải để cô ấy nghỉ ngơi. Tôi và Kim Tỏa sẽ canh phòng ngoài cửa, không để ai bước vào đâu.
Nhĩ Khang cảm kích:
- Cảm ơn cô!
Kim Tỏa cũng đến chào Nhĩ Khang rồi dặn dò:
- Tiểu thư bị ê ẩm cả mình, sức khỏe có lẽ yếu nhiều, bệnh nặng không nhẹ đâu. Thiếu gia cố mà an ủi, biết đâu nhờ thiếu gia mà tiểu thư sẽ mau lành. Có điều đừng bao giờ nói chuyện đưa tiểu thư ra khỏi đây. Vì ban nãy Hoàng thượng đến thăm, làm tiểu thư xúc động khôn cùng, sẽ không bao giờ tiểu thư chịu rời khỏi đây nữa đâu.
Nhĩ Khang ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu:
- Được rồi, được rồi, tôi biết.
Dặn dò xong, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa bước ra ngoài. Nhĩ Khang bước tới giường, cầm tay Tử Vy lên hôn, mà không nói được lời nào cả.
Tử Vy thấy Nhĩ Khang cũng xúc động, nói qua nước mắt:
- Mọi thứ đã qua cả rồi huynh ạ. Căng thẳng, sợ hãi nhưng không có gì nguy hiểm.
- Còn không có gì nguy hiểm nữa ư? Cả người muội đầy thương tích thế này, mà còn nói là chẳng sao được ư?
Nhĩ Khang nói rồi lắc đầu:
- Huynh đau xót vô cùng, vì những gì muội gánh chịu.
- Huynh đừng nói như vậy, muội sẽ buồn hơn nếu biết huynh vì muội mà buồn.
- Huynh biết là không nên để muội buồn thêm. Nhưng mà huynh không thể không nói ra điều huynh nghĩ. Thật sự muội biết không, huynh chẳng bao giờ hình dung ra nổi, chuyện lại có thể xảy ra như thế này. Huynh thấy mình thật vô dụng, tội lỗi, bất lực, không bảo vệ được cho muội. Đế muội bị dày vò, đau đớn. Huynh là một thằng tồi!
Tử Vy vừa khóc, vừa nói:
- Muội biết, muội biết cả rồi, nhưng lỗi nào phải tại huynh?
Rồi Tử Vy mỉm cười yếu ớt:
- Thôi không có gì để buồn nữa. Hoàng thượng bắt đầu chiếu cố tới muội. Vậy là phúc rồi.
- Bị thương tích đầy mình, vậy mà còn cho là phúc ư? Hỏi thật muội bị tra khảo bằng kim châm hay còn gì nữa không?
- Chẳng có gì nặng đâu. Huynh đừng quá cho muội như vậy. Sự chăm sóc, lo lắng của huynh đã khiến cho những đau khổ thân xác của muội, gần như biến mất. Muội thấy hết sức hạnh phúc, chỉ bị một chút thương tích mà được biết bao nhiêu người lo cho mình thì là quá hạnh phúc rồi. Huynh biết không cả Hoàng thượng cũng đích thân lo cho muội, kêu Thái y rồi cả Lệnh Phi nương nương cũng đến hỏi thăm. Có ai hơn được muội không? Vì vậy chẳng có thấy đau đớn gì cả.
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Tại muội đã rơi vào cơn xoáy được nhìn cha nên có ảo giác đó. Huynh còn biết là muội không còn muốn đi đâu nữa, đúng không?
- Vâng, thú thật với huynh, muội chẳng muốn bỏ cuộc nữa.
Nhĩ Khang chợt hỏi:
- Nhưng tại sao Hoàng hậu lại sử dụng cực hình với muội như vậy? Bà ấy nghi ngờ chuyện gì?
- Bà ấy bắt muội phải nói rõ sự quan hệ giữa muội và gia đình huynh. Sự quan hệ giữa muội, Ngũ A Ca và Lệnh Phi nữa. Vì bà ta nghĩ rằng, muội là cái lưỡi câu mà gia đình huynh dùng để quyến rũ Hoàng thượng.
Nhĩ Khang nghe nói giật mình:
- Trời đất! Vậy thì huynh phải nói rõ sự thật cho mọi người biết, không nên chậm trễ mà di hại.
- Không được! Muội hiện nay chẳng có lấy một chứng cứ cụ thể nào, ai tin? Mà sao huynh lại nôn nóng thế?
- Nhưng mà sự việc vừa qua đã làm huynh khiếp đảm quá rồi. Nếu để chuyện xảy ra một lần nữa. Huynh sợ là rồi huynh sẽ điên mất, lúc đó chẳng còn lý trí đâu để đối phó, phải chi huynh may được một cái túi thật to, bỏ muội vào, đi tới đâu mang tới đó để yên tâm!
Nhĩ Khang nói với đôi mắt đỏ. Tử Vy trấn an:
- Muội sẽ không bị gì nữa đâu, huynh yên tâm.
- Nhưng huynh lại không yên lòng!
Nhĩ Khang nói và nắm lấy tay Tử Vy hôn một cách thương xót. Nụ hôn của Nhĩ Khang làm trái tim Tử Vy ấm hẳn lên.
Những vết thương do bị tra khảo trên người Tử Vy dù gì cũng là những vết thương ngoài da, nên không trầm trọng lắm, chỉ sau mấy ngày tịnh dưỡng. Tử Vy gần như bình phục, sự bình phục nhanh chóng này thật ra ngoài thuốc men, còn do sự khích lệ tinh thần của vua và Lệnh Phi nữa. Vì vậy, mười mấy ngày sau Tử Vy đã trở nên hồng hào, xinh đẹp như cũ.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời.
Tiểu Yến Tử có vẻ rất phấn khởi, đứng giữa sân, tay cầm một cây roi chín khúc múa may. Tử Vy và Kim Tỏa cùng với Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử đứng gần đấy xem cô nàng biểu diễn.
Tiểu Yến Tử sau khi đi roi một màn, nói:
- Tử Vy, hôm nay sức khỏe muội đã hồi phục. Vậy phải bắt đầu luyện võ đi. Cả đám Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử đều phải học. Vì bây giờ ta thấy, chẳng biết võ công rất là nguy hiểm. Cái Thấu Phương Trai này cứ bị người ta đe dọa. Vì vậy người người đều phải học võ công, tất cả đều phải là cao thủ!
Tử Vy cười:
- Học gì thì học chứ học võ công, tôi chẳng học được đâu.
- Làm sao lại không được? Muội thấy đấy ngay cái món Lễ Vận gì đó khó nuốt thấy mồ, mà tỉ tỉ đã học được bốn quyển rồi, lại biết làm thơ nữa. Ngày ngày còn phải tập viết. Nếu chữ mà ta học được thì võ nghệ muội cũng phải học được chứ. Nào bắt đầu đi!
Tử Vy né qua một bên.
- Thôi tha cho muội đi, muội học thứ đó chẳng được đâu.
Tiểu Yến Tử đành chuyển mục tiêu.
- Vậy thì Kim Tỏa, mi phải học, vì nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ Tử Vy, rất nặng nề. Nếu lần sau mà Tử Vy bị người ta bắt cóc mang đi ức hiếp, là lỗi tại ngươi đấy!
Kim Tỏa tròn mắt:
- Muội học võ ư?
- Đúng rồi, ngươi đấy! Các ngươi đúng ra người người đều phải luyện võ. Vậy mà ai cũng né tránh. Lần sau bị người ta ức hiếp rồi lấy gì mà đánh trả? Thấy mấy người mà tức chết đi được.
Kim Tỏa nhớ lại chuyện Tử Vy bị hành hạ, nổi nóng lên, nói:
- Được rồi, vậy để muội học!
Tiểu Yến Tử thấy có học trò vội múa một đường roi cửu khúc khoa trương, vừa múa vừa nói.
- Đánh ra thế này này, rồi thu hồi như vầy nè. Đánh thì phải đánh mạnh, lúc đánh chân phải đứng cho vững, động tác linh hoạt, là đường roi sẽ linh hoạt.
Đánh xong, giao roi lại cho Kim Tỏa. Kim Tỏa bắt chước Tiểu Yến Tử, vừa múa vừa hét.
- Đánh ra thế này, thu lại thế này. Đánh phải mạnh...
Đang đánh, không ngờ cây roi lại không chuyển động theo ý mà mỗi khúc nó lại hướng về một ngã, đụng nhau nghe lốp cốp. Phần đầu quay lại đập thẳng lên đầu Kim Tỏa, làm bay cả kẹp, sút cả bông tai. Kim Tỏa hoảng quá thu hồi roi lại. Không ngờ đầu roi lại quay qua đánh về phía Tiểu Yến Tử.
Tiểu Yến Tử né nhanh, vừa tránh vừa hét.
- Kim Tỏa, ngươi đánh gì mà kỳ cục vậy. Kẻ thù chưa chết thì ngươi đã tự sát rồi. Đừng đánh về phía tôi, hãy lại đằng kia, chỗ cái cây đó. Hãy xem đó như kẻ thù, và đánh nó, đừng đánh ngược lại mình.
Kim Tỏa nghe lời, nhưng vẫn không làm chủ được cây roi, càng đánh càng trả ngược đòn lại, lúc trúng bản thân, lúc trúng Tiểu Yến Tử. Đám đông đứng đấy vừa hết hồn, vừa tức cười.
Kim Tỏa dừng lại, lắc đầu:
- Không được! Cây roi này như có tà ma vậy. Cầm lên đánh lại giống như con rắn, cong cong quẹo quẹo chứ không nghe lời điều khiển của muội. Nó muốn quay sang đâu tự ý quay, muội giữ lại cũng không được!
- Nói xàm! Cây roi của người ta như vậy mà nói là có ma ư? Muốn dùng nó phải biết điều khiển không chỉ dùng sức thôi. Cây roi này rất hay, tại muội không biết điều khiển chứ mỗi khúc nó đều có công dụng khác nhau. Dương đông kích tây đều được. Đánh tới... đúng rồi, mạnh một chút, rồi... thu về...
Kim Tỏa làm lại nhiều lần, bắt đầu điều khiển được ngọn roi, nhưng vẫn chưa thuần thục.
- Hô la. Hấp... Đánh này..., Hu la. hấp thu về... Được rồi!
Thỉnh thoảng ngọn roi lại chệch ra ngoài, lúc thì trúng Tiểu Đặng Tử, lúc lại trúng Tiểu Trác Tử, khiến mọi người không dám đứng gần. Kim Tỏa nói
- Xin lỗi... Xin lỗi nhé. Tôi không cố ý đâu!
Tiểu Đặng Tử lắc đầu.
- Kim Tỏa, có lẽ lúc cô luyện võ xong. Bọn này đều u đầu vỡ trán cả.
Minh Nguyệt chen vào:
- Nào chỉ u đầu vỡ trán, mà lúc đó sợ cả tính mệnh cũng không còn.
Tiểu Trác Tử nói:
- Thôi thôi đủ rồi. Tôi van cô đừng có luyện nữa!
Thể Hà lại ngạc nhiên:
- Cái roi này kỳ cục thật, cái cây đứng sờ sờ ra đó mà không đánh, cứ lựa người phe ta đánh không hà, sao hi hữu vậy?
Người này một tiếng, người kia một tiếng, Tử Vy thấy vậy nói.
- Tiểu Yến Tử, sao lại thật thà vậy. Lúc khởi đầu tập sao không chọn món binh khí nào dễ dàng một chút, chẳng hạn như khúc cây chẳng hạn, mới tập mà sử dụng roi cửu khúc rồi.
Kim Tỏa nghe vậy ngưng lại nói với Tiểu Yến Tử.
- Đúng rồi! Đúng rồi! Chúng ta bắt đầu bằng roi nhất khúc đi.
Tiểu Yến Tử nổi quạu.
- Cái gì mà roi nhất khúc? Từ nào tới giờ ta chưa hề nghe đến món binh khí đó bao giờ!
Kim Tỏa nghe vậy nói:
- Nếu không có thì tôi xin miễn học vậy.
- Không được! Ngươi là người thường xuyên ở cạnh Tử Vy, mi phải học võ để bảo vệ cô ấy. Nào nào ta bắt đầu lại nào. Ta sẽ biểu diễn lại một lại một lần nữa cho ngươi xem.
Tiểu Yến Tử đỡ lấy cây roi cửu khúc, rồi múa ào ào. Đám đông đứng quanh vỗ tay. Tiểu Yến Tử thấy được vỗ tay, hứng chí lên nói.
- Đấy có thấy chưa? Quất roi về phía trước, rồi phía sau, bên phải, bên trái. Trên xuống dưới, lúc quất phải mạnh tay. Đánh thế này nè... Nhắm ngay cổ tay đối phương đi roi, là chắc chắn roi sẽ câu vào tay đối phương ngay. Còn nếu nhắm ngay người hắn, thì hắn cũng khó mà chạy thoát, chắc chắn là sẽ bắt được. Đánh cho đối phương tơi tả mới thôi.
Tiểu Yến Tử vừa nói vừa múa roi. Không ngờ vì quá hứng chí đi roi mạnh quá, nên cán roi cũng tuột khỏi tay và bay thẳng lên cành một cây thông già.
Lúc đó, Tiểu Yến Tứ vội vã biện minh.
- Ờ! Cây roi này, nó đã bị Kim Tỏa dạy bậy nên không nghe lời ta nữa. Nó ham chơi đến độ bỏ ta đi rồi.
Rồi quay lại bảo:
- Tiểu Đặng Tử. Ngươi mau đi nhặt cây roi kia về cho ta xem.
Tiểu Đặng Tử tròn mắt:
- Làm sao nhặt được?
Tiểu Đặng Tử nhìn lên cây, ngọn roi nằm vắt vẻo khá cao, khó bề mà leo tới. Tử Vy nói:
- Thế này chắc phải dùng một chiếc thang cao mới được.
Tiểu Yến Tử lại làm ra ta đây, nói:
- Hừ, cao gì mà cao. Ta phi thân là lên đến đó ngay.
Nói xong là trổ tài phóng lên. Nhưng trèo chưa tới roi đã tuột rơi xuống. Tiểu Yến Tử tức mình, chẳng ngờ cái ngón khinh công của mình lại tệ như vậy. Nhảy lại lần thứ hai cũng chưa lấy được, mà một nhánh thông nhỏ lại xuyên qua mái tóc, làm xổ tung cả mái tóc.
Tử Vy lắc đầu:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi. Khinh công thế này nguy hiểm quá, để tôi bảo Kim Tỏa đi lấy cái thang cho nhanh hơn.
Tiểu Đặng Tử nói:
- Nhưng cái thang cao đến tận đó đâu có?
Minh Nguyệt tài khôn:
- Vậy thì bọn mình trồng chuối theo kiểu múa lân đi, chắc sẽ tới ngay.
Tiểu Yến Tử nghe vậy tán đồng ngay.
- Đúng rồi, đúng rồi! Trồng chuối đi, ta sẽ lấy được roi mà.
Thế là cả đám đông kéo tới dưới gốc cây. Tiểu Trác Tử dưới cùng, rồi Tiểu Đặng Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà... Cả bọn chưa trèo lên được cây thì “A!” một tiếng. Người dưới cùng không chịu nổi sức nặng cả đám bên trên, sụm chân. Cả bọn bị té cả. Tử Vy khoát tay:
- Thôi đừng có trồng chuối kiểu này nữa, chẳng được việc gì đâu. Không lẽ các bạn ở đây chẳng có ai biết leo cây cả ư?
Tiểu Yến Tử bấy giờ mới ngộ ra:
- À! Đúng rồi phải trèo cây thôi. Vậy mà không nghĩ ra, ngu thật.
Và ra lệnh cho tất cả.
- Bọn bây leo lên cây đi!
Tiểu Yến Tử trèo lên trước, kế đến Tiểu Đặng Tử rồi tới Tiểu Trác Tử.
Tử Vy, Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà thì đứng ở dưới hồi hộp nhìn lên.
Đang lúc cả ba đang hì hục trèo đến mục tiêu, thì Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đến.
Thấy bọn Tiểu Yến Tử đang trèo cây, Nhĩ Khang ngạc nhiên hỏi.
- Các người làm gì mà trèo lên đó vậy?
Tiểu Yến Tử vừa trườn về phía nhánh cây có cây roi cửu khúc, vừa nói.
- Im nào! Ta sắp lấy được nó rồi đây!
Nhĩ Thái quan tâm:
- Cẩn thận đấy, coi chừng té bây giờ!
Nhĩ Khang thấy Tiểu Yến Tử ra rất xa sợ rơi xuống hỏi những người đứng dưới.
- Nào... Chơi trò gì vậy? Mấy người biết họ làm gì không?
Tử Vy đáp:
- Họ định lấy chiếc roi vướng trên ấy đó mà!
- Lấy chiếc roi à?
Nhĩ Khang hỏi, rồi khinh công một cách nhẹ nhàng, mang dễ dàng chiếc roi xuống.
Lúc đó Tiểu Yến Tử vẫn còn lơ lửng trên cành, trố mắt nhìn Nhĩ Khang.
- Đã lấy được chiếc roi rồi ư?
- Vâng.
Nhĩ Khang đáp, rồi tiếp:
- Thôi cô xuống đi chứ. Hoàng thượng muốn cô và Tử Vy sang ngự hoa viên cùng xem hoa nở. Có cả Ngũ A Ca ở đấy nữa đó. Đi nhanh lên, đừng để Hoàng thượng chờ.
Tiểu Yến Tử nghe nói vua gọi, vội vàng trèo xuống. Chuyện luyện võ coi như dừng lại ở đây. Yến Tử và Tử Vy trở vào Thấu Phương Trai trang điểm lại một chút, rồi mới đi gặp Hoàng thượng.
Càn Long hoàng đế thấy Tử Vy khỏe khoắn tươi tỉnh thì yên tâm lắm, nhưng vẫn hỏi:
- Tử Vy, thương tích trên mình ngươi đã hoàn toàn khỏi hẳn chưa?
- Bẩm hoàng thượng, đã hết hẳn rồi.
Trong khung cảnh hoa viên hoàng cung rực rỡ với những thảm hoa muôn hồng ngàn tía, nhà vua vui vẻ nhìn đám trẻ. Một Tiểu Yến Tử lanh lợi hoạt bát, một Tử Vy trầm tĩnh dịu dàng, một Vĩnh Kỳ tuấn tú, một Nhĩ Khang nho nhã, một Nhĩ Thái hiên ngang... đúng là nam tài nữ mạo. Nhà vua cảm thấy hài lòng lắm. Nhà vua có lần đã từng gián tiếp tỏ ý cho Lệnh Phi hiểu ngầm rằng Tiểu Yến Tử đã lớn, lại thân thiết với anh em nhà họ Phúc, thì không biết nên gả nàng cho Nhĩ Khang hay là Nhĩ Thái. Vì vậy dịp này nhà vua cứ quan sát Tiểu Yến Tử va anh em họ Phúc xem là nàng xứng với người nào.
Đi một vòng thưởng hoa xong, mọi người vào ngôi nhà ngồi nghỉ, nhà vua bảo:
- Hôm nay trẫm cho gọi các ngươi tới để thưởng hoa, đồng thời cũng để nói về việc trẫm muốn cải trang vi hành trong dân gian, thăm thú dân tình. Tiểu Yến Tử, Tử Vy, có thật là cả hai người cũng muốn đi theo trẫm không?
Tiểu Yến Tử nghe vậy mừng quá, nhảy lên vỗ tay:
- Hay quá! Đương nhiên rồi! Hồi này chúng con gặp nhiều chuyện rắc rối quá, lại cứ giam mình trong cung mãi, buồn chán lắm. Nay phụ hoàng cho chúng con ra ngoài, chẳng những chúng con được vui vẻ, mà biết đâu vận mệnh của chúng con lại chẳng tốt hơn.
Nhà vua hơi ngạc nhiên:
- Trẩm không hiểu! Tại sao chuyện xuất cung lại có liên qua đến vận mệnh của các ngươi?
Tiểu Yến Tử vui vẻ giải thích:
- Đương nhiên là có liên quan rồi. Nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng mà (người ta gặp chuyện vui mừng thì tinh thần sảng khoái). Tinh thần sảng khoái thì tất nhiên là thay đổi được vận mệnh, khiến vận xấu không còn nữa.
Nhà vua cười, đăm đăm nhìn cô "công chúa" yêu quý:
- Con thì chỉ thích xuất cung thôi. Được, trẫm thấy là cổ nhân có câu "con gái lớn không nên giữ trong nhà", con cũng đã trưởng thành rồi. Tình hình này thì trẫm phải tính chuyện gả chồng cho con mới được.
Tiểu Yến Tử đang đứng, nghe vậy thì giật mình, hai chân tự nhiên vấp vào nhau suýt ngã, Tử Vy phải vội đỡ nàng. Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ thì đưa mắt nhìn nhau, nét mặt cả hai đều có vẻ căng thẳng. Nhà vua thì lại cảm thấy thích thú, cười ha hả:
- Tiểu Yến Tử, con làm sao vậy? Nghe đến chuyện lấy chồng thì mừng quá đến nổi đứng không vững hay sao?
Tiểu Yến Tử kêu lên:
- Phụ hoàng! Xin phụ hoàng đừng có đùa giỡn, làm con thiếu chút nữa thì ngất xỉu đây này. Con như vầy, không có bà mẹ chồng nào thèm đâu. Xin phụ hoàng đừng có phí tâm lo chuyện đó.
Nhà vua lại cười ha hả:
- Cái gì mà không thèm?...
Rồi không biết hay hữu ý, nhà vua đưa mắt nhìn Nhĩ Khang, nửa đùa nửa thật:
- Nhĩ Khang, giả như trẫm muốn gả Hoàn Châu Công Chúa cho ngươi thì ngươi thấy sao? Có "thèm" không?
Nhĩ Khang giật thót mình trước câu hỏi thật bất ngờ, còn lúng túng chưa biết trả lời sao thì Tiểu Yến Tử đã ngã "bịch" xuống đất. Tử Vy vội đỡ dậy, nhưng Tiểu Yến Tử kéo mạnh quá, khiến nàng ngã xuống đất luôn. Đám cung nữ vội chạy tới đỡ cả hai người lên.
Ba chàng thanh niên thì kín đáo nhìn nhau, mỗi người mang một tâm sự, nét mặt người nào cũng lo lắng bất an.
Nhà vua ngạc nhiên lắm, hết nhìn ba chàng thanh niên, lại nhìn hai nàng mỹ nhân:
Vua Càn Long thấy Tử Vy đã hồi phục, sắc diện hồng hào, rất hài lòng. Nhà Vua hỏi.
- Còn những vết thương trên người ngươi, lành hẳn chưa?
- Dạ, bẩm Hoàng thượng, lành rồi ạ.
Trong hoa viên, lúc đó ngàn hoa đua sắc. Những khóm hoa màu khác nhau tạo thành một không gian đa dạng trữ tình. Gió mát, hương thanh. Đứng giữa đám trẻ tâm hồn vua như trẻ lại. Sự linh hoạt của Tiểu Yến tử, cái trầm lặng trinh nguyên của Tử Vy. Cái hoạt bát của Vĩnh Kỳ, sự nho nhã của Nhĩ Khang, phóng khoáng của Nhĩ Thái. Tạo thành cái không khí sống động tươi sáng quanh người, toàn là trai tài gái sắc cả. Bất chợt cua nhớ đến lời nhắc nhở của Lệnh Phi. Tiểu Yến Tử không còn nhỏ nữa. Con bé lại chơi rất thân với anh em nhà họ Phước. Vậy thì giữa hai chàng trai kia nên gả Tiểu Yến Tử cho ai? Nhĩ Khang hay Nhĩ Thái?
Nghĩ đến đó, bất giác vua liếc nhanh về phía hai anh em họ Phước. Nhà Vua nói.
- Hôm nay các con có mặt đông đủ ở đây, trẫm vui lắm. Vì vài hôm nữa trẫm định làm một cuộc tuần du. Tiểu Yến Tử, Tử Vy. Hai đứa vẫn còn muốn cùng đi cùng với trẫm chứ?
Tiểu Yến Tử nghe hỏi, trả lời ngay.
- Đi chứ, đi chứ! Lúc gần đây con cứ gặp lắm điều xui xẻo. Được đi tuần du với Hoàng A Ma, biết đâu vận xui của bọn con sẽ khỏi.
Vua ngạc nhiên:
- Vận xui của con co dính líu gì đến cuộc tuần du của trẫm?
- Đương nhiên là có sự liên hệ. Vì con người chỉ vui khi tinh thần sảng khoái. Đi ra ngoài hoàng cung, là một điều vui. Có vui thì tinh thần sảng khoái, mà tinh thần đã sảng khoái rồi thì bao nhiêu chuyện bực mình sẽ không còn nữa.
- Con cứ thích long rong ngoài phố. Mà sách vở bảo là Nữ đại bất trung lưu (Con gái lớn rồi không nên giữ lại). Vì vậy ta nghĩ, con cũng đã đến tuổi rồi, điệu này chắc phải kiếm chồng cho con thôi!
Vua Càn Long vừa ngắm Tiểu Yến Tử vừa nói. Lời của vua làm Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ nhìn nhau căng thẳng. Còn Tiểu Yến Tử thì giật mình trợt chân suýt té. Vua Càn Long thấy vậy vui vẻ.
- Sao Tiểu Yến Tử? Làm gì vậy? Vừa nghe đến chuyện lấy chồng, đã mừng quá đứng không vững nữa rồi ư?
Tiểu Yến Tử kêu lên:
- Hoàng A Ma, đừng có nói đùa nữa, con ngã xỉu ngay bây giờ. Con gái xấu xí như con có ai thèm mà lấy. Hoàng A Ma đừng có bận tâm.
Vua Càn Long thú vị.
- Sao lại không có chứ?
Và quay qua Nhĩ Khang, cố ý nói.
- Thế nào? Nhĩ Khang? Trẫm chỉ hôn Hoàn Châu cát cát cho khanh, khanh thấy thế nào? Thích không?
Nhĩ Khang nghe nói giật mình, còn chưa kịp phản ứng, thì Tiểu Yến Tử vì hấp tấp lại té cái "phịch" xuống đất. Tử Vy vội bước tới đỡ, nhưng không hiểu đỡ bằng cách nào, mà lại té theo.
Đám cung nữ vội xúm lại đỡ hai người lên.
Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ thì đứng ngẩn ra đó, người nào cũng căng thẳng, lúng túng.
Vua Càn Long thấy phản ứng của đám trẻ, hết sức ngạc nhiên. Vua hỏi Tiểu Yến Tử và Tử Vy.
- Hai đứa làm gì lạ vậy?
Tử Vy và Tiểu Yến Tử đã đứng dậy ngay ngắn. Tiểu Yến Tử vừa xoa gối vừa phản ứng.
- Hoàng A Ma, mấy cái chuyện này, trước khi nói Hoàng A Ma phải tham khảo ý kiến con trước chứ? Con dù gì cũng là con gái. Hoàng A Ma chưa gì đã tuyên bố tùm lum. Nếu người ta không đồng ý, có phải là bẽ mặt con không? Con biết là Hoàng A Ma rất thích Nhĩ Khang. Nhưng mà con người phải kín đáo một chút. Phải biết rõ tình cảm của người ta, vậy chẳng khiến ai ân hận.
Nhà vua kinh ngạc:
- Con nói cái gì mà biết rõ tình cảm? Rồi làm ai ân hận nữa. Trẫm nghe không hiểu gì cả?
- Vậy thì cha thù ghét ai, cứ gả con cho người đó. Còn nếu không thì cha tha cho người ta đi. Người nào mà cưới được con coi như người đó xấu số cả đời.
Vua Càn Long trợn mắt:
- Sao con lại tự đánh giá mình thấp như vậy?
Tiểu Yến Tử không muốn để vua bàn tiếp chuyện đó, vội lái hẳn câu chuyện sang hướng khác.
- Hoàng A Ma, thôi đừng có nói đùa nữa. Hãy bàn về chuyện tuần du sắp tới của Hoàng A Ma đi. Hoàng A Ma định hóa trang thành người như thế nào? Đi đâu chứ?
Vua Càn Long cười và chuyển theo đề tài mới, hỏi Nhĩ Khang:
- Nhĩ Khang, kế hoạch của ngươi ra sao?
Nhĩ Khang lúc đó đang nhìn Tử Vy nên không để ý. Nhĩ Thái đẩy nhẹ Nhĩ Khang một cái.
- Huynh nghĩ gì vậy, Hoàng thượng hỏi huynh về kế hoạch để vua đi tuần du kìa.
Nhĩ Khang bấy giờ mới giật mình quay lại, vì chưa chuẩn bị sẵn nên không biết nói gì, trong khi vua Càn Long lại hiểu lầm, tưởng là điều vua đề nghị ban nãy làm Nhĩ Khang ngẩn ngơ, nên vô cùng vui vẻ.
- Trẫm hỏi ngươi về kế hoạch tuần du đấy mà.
- Dạ bẩm Hoàng thượng, thần nghĩ là Hoàng thượng nên hóa trang thành lái buôn là hay nhất. Hoàng thượng là chủ, Ngũ A Ca làm cậu chủ. Thần và Nhĩ Thái làm tùy tùng, còn Hoàn Châu cát cát và Tử Vy làm A đầu. Kỷ sư bá làm sư bá. A Ma, Bát Lục Thúc, Ngạc Mẫn... làm phu. Chúng thần đi theo hộ vệ cho chủ buôn đi thu tiền nợ, sẵn dịp đi ngao du sơn thủy. Như vậy, bên cạnh Hoàng thượng, ngoài Kỷ sư bá và Tử Vy ra, tùy tùng đều là võ tướng, nên không cần dẫn thêm thị vệ nữa, tránh được sự dòm ngó của người chung quanh.
Nhưng rồi suy nghĩ một lúc, Nhĩ Khang tiếp:
- Có lẽ phải bổ sung thêm Hồ Thái y nữa, để đề phòng có chuyện không hay xảy đến.
Vua Càn Long gật gù.
- Được! Ngươi tính như vậy cũng khá chu đáo rồi.
Vua chợt quay qua Tiểu Yến Tử hỏi:
- Tiểu Yến Tử, con đọc cho trẫm nghe bài Cổ tùng quân hành đi?
Tiểu Yến Tử giật mình:
- Cái gì mà Cổ tùng quân hành?
- Ồ! coi kìa? Hôm trước đã thỏa thuận điều kiện rồi cơ mà?
Vua hỏi. Tiểu Yến Tử gãi đầu:
- Dạ... nhưng mà... con bận quá, không có thì giờ học, nên chưa thuộc. Không thể không trả bài được sao? Hoàng thượng?
Vua Càn Long làm bộ nói:
- Nếu không thuộc bài thì ở nhà, khỏi đi!
Tiểu Yến Tử, lúng túng:
- Vậy thì... Vậy thì ngày mai nhé. Mai con sẽ trả bài cho Hoàng A Ma. Bây giờ con sẽ về học ngay.
- Thôi được ngày mai, chắc nhé?
|