Sau đó một tuần, Ðường  viết cho Nhi một lá thư:
 Nhi,
 Trước hết anh xin kể một cốt  truyện đời xưa: Trung Quốc có rất nhiều truyện truyền kỳ, đây là một truyện  ngắn, thật ngắn, xuất xứ tự sách "Lang Hoàn Ký". Ngày xưa, có chàng thư sinh tên  là Trần Hưu Văn. Một hôm, thư sinh ngồi đọc sách một mình trong thư phòng đang  lúc ngoài trời cơn mưa phùn, gió thổi hạt mưa li ti phiêu phớt như trùm tơ mịn.  Bỗng có cô gái đi dưới đám mua, nàng vừa đi vừa thâu gom hạt mưa lại và quay  thành sợi tơ, rồi tiến thẳng vào thư trai đưa cũộn tơ đó cho thư sinh, bảo rằng:  
 -  Đây là "Băng Ti", em xin biếu chàng đặng may áo Băng.
 Vừa dứt lời là cô gái biến mất.  Ngày sau, Trần Hưu Văn đem Băng Ti may thành áo, chế ra quát, mang mặt trọn đời,  coi đó là vật quý nhất đời mình.
 Nhi,
 Đây  là một cốt truyện thật ngắn đã được kết thúc như vậy. Nhưng anh thường suy tư,  chàng thư sinh Trần Hưu Văn có thể dứt bỏ được cái áo mua đó chăng? Có thể quên  lãng được cô gái quay tơ mưa chăng? Bức tranh đêm mưa với những hạt mưa li ti  thơ mộng đã in sâu vào tâm não có thể phai mờ được chăng? Và, có lẽ nào cô gái  quay tơ đó đã khuất dạng thật sao? 
 Đây là truyện đời xưa của Trung  Quốc, có ai tin nổi những ghi chép đó? Hẳn là dân tộc Trung Quốc vốn có lối sống  lãng mạn của họ, lãng mạn một cách đẹp đẽ và lãng mạn một cách không thực tế tí  nào. Tiếp theo, anh xin kể cho em nghe một cốt truyện tương tự thời nay, đã xảy  ra đầu năm nay, vào một đêm gió bấc mưa phùn. Có một y sĩ ngốc tên Lý Mộ Đường,  đang ngồi cô đơn trong phòng mạch bỗng có cô gái xuất hiện, đôi tay nàng cầm bó  tơ mướt thướt tha trong bộ da phục màu trắng, bước vào cửa tươi cười, đem bó  "băng ti" đó tặng cho Ðường. Đây mới chỉ là lớp mở  màn.
 Nhi,
 Cho phép anh nói trước với em, anh  là con người như thế nào. Trước ngày em xuất hiện trong cơn mưa đêm, anh vốn là  một người đàn ông tầm thường, cố gắng làm việc, theo đuổi một đời sống chân  thật, không lãng mạn, không ảo tưởng và càng không mơ ước viễn vông. Anh chỉ  giao dịch với vi trùng bệnh tật, khí quan nhân thể, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện  lãng mạn thì làm sao biết được chuyện lãng mạn sẽ làm thay đổi nếp sống của anh?  
 Anh vẫn coi những tiểu thuyết ái  tình được miêu tả như thần thoại là thứ công cụ để giải trí đó thôi, không thể  tin, không làm sao tin được và cũng chẳng muốn tin làm gì. Rồi em xuất hiện,  khiết bạch như băng tuyết, nhiệt tình như núi lửa, sắc đẹp như tiên nga, tình  đậm như bài thơ thì làm sao anh không rung động, khỏi bị thu hút cho được? Em đã  mở rộng tầm mắt cho anh, đưa anh vào Thế giới lãng mạng của em, một Thế giới có  đủ sắc thái ly kỳ làm anh say đắm cả tâm hồn. Anh nghĩ rằng ngay từ đêm hôm anh  say đắm cả tâm hồn. Anh nghĩ rằng ngay từ đêm hôm đó em đã khoác chiếc áo được  dệt bằng tơ mưa lên vai anh rồi Nhi, anh đâu phải là sắt đá vô tri, mà là bằng  xương bằng thịt, khi chiếc áo băng ti đến tự cảnh thượng giới phủ lên người anh  là đã gói chặt cõi lòng anh.
 Nhi,
 Ngày nay nhớ lại, nhớ lại kể tự  khi được em khoác cho chiếc áo vô hình đó trong đêm mưa, là anh đã bị cuốn vào  Thế giới thần thoại của em trong trạng thái không tự chủ được. Anh mong sao bức  thư này được viết thật mạch lạc, song khi cầm bút lên là lòng anh xao xuyến,  bụng rối như tơ vò, xin em chịu khó se lại cho có manh mối hơn. Anh đã viết  nhiều dòng trên cốt để em thấy rõ anh là một y sĩ tầm thường, không có ảo vọng,  mơ mộng về tình yêu lãng mạn mà đã bị em nắm gọn trong lòng bàn tay như thế nào.  Này Nhi, đừng tưởng rằng em đã cho anh uống thuốc say, đừng tưởng rằng anh tin  mình là cánh đồng xanh... Điều ấy chẳng phải vậy đâu, thật sự em đã lướt được  anh là bằng những cuộn tơ mưa trong đêm mưa phùn, và từ đêm đó trở đi anh chưa  hề cởi chiếc áo tơ mưa ra, và cũng từ đó anh đã yêu cô gái quay tơ mưa bằng mạng  sống của mình, nàng đó là Băng Nhi. Có một thời gian khá lâu anh đã tự dối lòng  mình, anh đi du ngoạn chung với em, với A tử và Thế Sở, mục kích em với Thế Sở  yêu nhau, âu yếm nhau mà anh tự cho mình là bàng quang ngoại cuộc, chẳng dính  dấp gì tới chuyện đó cả. Đó Nhi ạ, ngay khi mở đầu anh đã nói là có một chàng y  sĩ ngốc, ngu si khờ khạo như vậy thì đâu có xứng với chiếc áo tơ mưa của em  cho.
 Song, chuyện sắp tới đã tới với  anh. Còn nhớ chăng? Đêm đầu tiên em bước chân vào "cư xá độc thân" của anh, và  khi nói câu "xin anh cho em sống lại vì anh" là lòng anh đã say, hồn anh đã lâng  lâng, cả tâm linh anh đã bị chinh phục bởi lời đường ngọt của em. A, Nhi, đêm đó  em đã khoác chiếc áo "băng ti" thứ hai lên người anh. Rồi trong những ngày tháng  tiếp theo, em đã quay tơ mưa, quay tơ nắng, quay tơ sương và quay tơ trăng, em  là cô gái quay tơ rất tài tình bởi trời sanh. Em đem những bó to đó dệt thành  áo, rồi khoác từng cái lên người anh, em đã tô điểm cho anh bằng những chiếc áo  tơ muôn màu. Có lần anh tưởng rằng nhờ anh tỏa ra hào quang sáng lạn nên đã thu  hút em, nhưng sự thật đâu phải vậy, những tua sáng đó là do nơi từng lớp áo tơ  mà em đã se, đã dệt cho anh, chứ đâu phải do anh tự tạo ra? Giá như có ngày nào  em thu hồi từng lớp, từng lớp áo tơ đó đi thì em sẽ thấy ngay thân hình chân  chính của anh là một thân hình tầm thường.
 Nhi,
 Chẳng hay anh đã nói rõ được với  em chưa những cảm nghĩ của anh? Tuần rồi, anh cùng em chia tay nhau. Phải nói là  từ trước đến nay anh chưa từng bị đau khổ như thế này, bình sinh đây là lần đầu  tiên anh nhìn nhận có những chữ "tan nát cõi lòng" được miêu tả dưới ngòi bút  của nhà văn. Những chữ nghĩa đó chẳng khoa học tí nào, trong Đại tự Điển Y Khoa  chưa hề có ghi thứ bệnh được gọi là "bệnh nát lòng", em nghĩ coi, "nát lòng" là  hiện tượng gì? Sức xung kích dù có mãnh liệt đến mấy cũng không thể làm cho "nát  lòng" được. Chẳng hiểu do tên "ngu xuẩn" nào đã phát minh ra cái danh tự không  logic đó, những mà thôi, anh cũng đành phải nhìn nhận là tan nát cõi lòng thật,  bởi đó là một bệnh trạng đã quá rõ rệt đang hành hạ chính bản thân  anh.
 Sau ngày chúng ta chia tay, A tử  có đến thăm anh. A tử thật tốt bụng, lại cũng là một "chức nữ" khéo quay tơ dệt  vãi, nhưng chuyên môn dệt thứ băng bó thương. Nàng gấp rút muốn bó vết thương  lại cho anh khi thấy lòng anh tan nát, thậm chí còn lấy kim xỏ chỉ khâu lại vết  thương lòng cho anh, những than ôi, nàng càng khâu càng làm cho lòng anh nát  thêm ra. nàng bảo rằng, "Thà cho nó thấm một lần này còn hơn là phải đau khổ  triền miên". Do đó, Nhi ạ, anh đã biết rõ hết các câu chuyện về chàng soạn kịch  TV, về cậu sinh viên Đại Học và luôn cả câu chuyện của anh nữa. Giờ đây anh ngồi  viết bức thư này cho em, xin em hãy tin rằng anh đã bình tinh như thường. A tử  hỏi anh có hờn em không? Ô, Nhi, làm sao anh hờn em được? Nếu em không khoác cho  anh những chiếc áo băng ti đó thì làm sao anh biết được một Thế giới khác? Hơn  nũa, cho anh, đâu phải bất cứ người phàm tục nào đều có thể có được. Em xem kia,  trên Thế giới này hãy còn hàn ngàn hàng vạn người đàn ông chưa hề được huởng  diễm phúc đó, nên họ càng đang ra sức nguyền rũa "lãng mạn", "tình yêu" và "mơ  mộng". Thú thật, nguyên anh cũng là một trong những người đó, nhưng không đâu  Nhi ạ, anh còn chẳng hờn em chút nào cả,. Anh xin thành thật, hết sức thành thật  rằng, bất cứ em ở bên cạnh ai, đối với em, anh chỉ có cảm kích, cảm kích vô  cùng! 
 Bây giờ anh xin phép bàn về Thế Sở  một chút. Thế Sở vốn là người con trai ưu tú, đã bảnh tướng, sáng dạ, nhiệt tình  lại có khiếu khôi hài. Đó là mẫu người con trai rất được con gái ưa chuộng, dĩ  nhiên dễ được cảm tình của Nhi. Tuy nhiên, tưởng cũng cần nhắc nhở em một điều,  em đến từ thượng giới thần tiên, vốn không thuộc vào hạng phàm tục, em có bản  lãnh se tơ mưa và thích đem khoác áo băng ti mà em đã dệt lên mình người chàng  trai nào cận kề em. Anh Thế Sở giao hữu với em đã lâu năm dĩ nhiên trên người  anh ta đã dày đặc nhiều lớp áo băng ti, do đó, em đã nhìn thấy một Thế Sở sáng  chói nhưng em lại quên những tia sáng đó là do tơ mưa tỏa ra, nên em đã yêu say  đắm cái thể chất chói lọi đó. Điều bất hạnh hơn nũa là, Thế Sở vốn thuộc người  phàm, một khi bị những lớp áo băng nén nặng muốn ngộp thở thì anh ta phải chống  lại do bản năng, tìm cách cởi bỏ những lớp áo đó đi. Vì anh ta đột nhiên ảm đạm,  khiến em lấy làm đau khổ và mang nặng vết thương lòng.
 Kỳ thật, Thế Sở cũng là người vô  tội, đi luyến ái với "nàng tiên" đương nhiên là đau khổ rồi, thử hỏi Thế Sở vốn  người phàm tục thì làm sao nhập tịch thần tiên được? Nói chung là cả đám con  trai chúng tôi đều là người phàm cả, cho nên khi Thế Sở luyến ái với "nàng tiên"  cảm thấy mệt sức quá thì khắc phải đi tìm cô gái trần Thế nào đó giúp cho mình  bớt căng thẳng thần kinh, đỡ mệt mỏi về thể xác. Rồi mỗi khi thấy chàng "biến"  là em công cụ "ứng biến". Đó là những màn kịch mà các người đã diễn lại trong  thời gian qưa và anh tin chắc, sau lượt anh, màn kịch này vẫn còn tái diễn chưa  ngưng đâu, cho nên anh rất lo ngại cho em.
 Nhi,
 Lá thu này viết quá dài dòng, anh  còn hoài nghi em có hiểu được chân ý của anh không. Trong những ngày qưa anh suy  đi nghĩ lại rất lo ngại cho em. Nhi, em đã se tơ mưa, dệt áo băng, nhiều năm  rồi, có thể một ngày nào đó em không còn hứng thú dệt áo băng nữa, thì chừng đó  em sẽ sống bằng cách nào với ngày tháng còn lại?
 Nhi,
 Trên Thế gian này đâu đấy đều là  kẻ phàm tục cả. Trước ngày anh quen biết em, anh đã từng nghĩ tới chuyện cưới  một cô gái như mì hiền thục, sống một đời bình thản và êm đềm, tuy đạm bạc nhưng  có hạnh phúc. Song, sau khi gặp gỡ em và hân hạnh được em khoác cho những chiếc  áo băng, thì tầm mức tình cảm của anh đột nhiên thăng lên tột đỉnh của ngọn núi  cao, rồi thình lình rơi xuống vực thẳm trong dầu sôi lửa bỏng, khi trở mình, dứt  chiếc áo băng ra, đứng trước tấm gương trần nhìn lại bộ mặt thật của mình, thì  tự anh đã thấy rõ mình vốn là kẻ phàm tục cũng như ai. Do đó, anh không đua đòi  thứ ái tình dầu sôi lữa bỏng nữa, mặc dù anh biết chắc thứ tình đó vẫn còn tồn  tại, những anh chỉ cần một đời sống bình thản thôi. Đó là những lý do khiến anh  viết lá thư này cho em. Em có xác định em là "tiên nga"  chăng?
 Em có xác định sẽ còn tiếp tục "se  tơ mưa, dệt áo băng" nữa chăng? Muốn sao cũng được Nhi ạ, đó là quyền của em.  Tuy nhiên, em cũng nên nhận rõ bản thân và nhận rõ những người chung qưanh mình.  Em có thể tiếp tục se tơ mưa, nhưng nên tìm một người nào khả dĩ "nhận thức"  được em, nhận thức trời sanh ra em không phàm tục thì người đó sẽ ngưỡng mộ em,  chiều chuộng em mà không bị ngộp thở bởi chiếc áo băng của em. Theo anh nghĩ, có  lẽ Thế Sở chưa nhận thức được em, chưa hề nhận thức em thật sự. Vậy thì cứu cánh  trên đời này đã có ai nhận thức được em chưa? Có, có một y sĩ ngốc đã nhận thức  được em phần nào, sau khi đã trãi qua một trận dầu sôi lửa bỏng rất khủng khiếp!  Nhưng y sĩ đó cũng là một người phàm, chẳng có mang chút "tiên cốt" nào hết, cho  nên cũng chẳng xứng đáng với em.
 Nhi ạ, thật tình là anh lo ngại  cho em lắm, nếu em cứ tiếp tục đóng vai "tiên nga" thì e rằng khó mà chịu nỗi  luồng khí lạnh trên cao xanh! Anh chẳng rõ giới "thần tiên" có phải chịu giới  hạn về tuổi đời không? Còn người phàm tục chúng tôi thì khi đến tuổi già là mất  hết cái hào khí, hăng say của tuổi thanh xuân. Giá như "nàng tiên" cũng sẽ già  nữa theo luật thời gian, thì cũng chẳng còn hơi sức đâu mà se tơ mưa, dệt áo  băng nữa, và chừng đó nàng cũng sẽ cô quạnh, thê lương, chỉ e "nàng tiên" sẽ bi  ai, thống khổ hơn người phàm trước cảnh éo le đó. 
 Vậy em nên kịp suy nghĩ cho tương  lai của em đi!
 Cuối thư một lần nữa anh xin cảm  ơn em, cảm ơn em đã cho anh sống qua một quãng thời gian đẹp tuyệt vời, cảm ơn  em đã ban cho anh chiếc áo băng, anh sẽ xếp nó lại thật kỹ trong rương lòng và  giữ suốt đời, nhưng chẳng bao giờ mặc nó nữa. Chung qui anh đã cởi chiếc áo đó  ra cam chịu làm người phàm tục.
 Chào chân  trọng
 Ngày 11 tháng 10 năm  2000
 Kẻ yêu em muôn  thưở
 Lý Mộ  Đường
 TB: Nếu có ngày nào em thấy chán  nản đời sống "thần tiên" thì cứ việc đến tán gẩu với anh cho đỡ buồn. Anh tuy  phàm tục nhưng cũng hiểu được phần nào về "tiên cảnh" của  em.
 TTB: Nếu ngày nào em thấy có hứng  thú về đời sống phàm tục, thì em cũng nên tìm đến anh. Anh sẽ mời em ly rượu  ngọt và bàn về tương lai của người phàm tục.