Mộng Mộng biết chuyện tôi trở về nhà , câu đầu tiên là nói :
- Rốt cuộc tôn nghiêm là quan trọng phải không ?
Đĩa hát đầu tiên của Mộng Mộng phát hành , nhận được phản ứng rất tốt . Mộng Mộng là người mới , giọng ca mới của Mộng Mộng chiếm đầu trong bảng xếp hạng cúa Đài truyền hình . Mỗi lần tôi dạo loanh quanh ở tiệm bán băng đĩa nhạc , đều nghe thấy tiếng hát của Mộng Mộng .
Có lúc , tôi thật sự ghen tị đến nỗi có một khoảng thời gian , thậm chí tôi không muốn tìm Mộng Mộng , không muốn gặp Mộng Mộng .
Tôi từng gặp Thiết Hán trong tiệm băng đĩa nhạc .
- Đến mua đĩa hát của Mộng Mộng à ? - Tôi trêu anh .
- Không phải - Anh ngại ngùng nói - Mộng Mộng hôm đó hỏi , gần đây tại sao cô không tìm cô ấy ?
- Mộng Mộng công việc bận rộn không ? Hai người có thời gian gặp nhau không ?
- Bất kể cô ấy bận thế nào cũng tìm cách rút thời gian mà tìm gặp tôi - Anh hạnh phúc nói .
Tôi nhìn thấy trên cổ tay trái cúa anh đang đeo đồng hồ tôi tặng anh và sợi dây đỏ giống hệt sợi dây trên tay Mộng Mộng .
- Hôm nay đến phiên anh đeo à ? - Tôi hỏi anh .
Anh gật đầu .
Mộng Mộng thừa nhận với ký giả là đã có bạn trai thân nhau từ nhỏ , tương lai sẽ gả cho anh .
Tôi thì tình cảm trống rỗng , đành gửi gắm tình yêu vào công việc .
Mộng Mộng tìm tôi hàng mấy lần , tôi đều thoái thác nói không rảnh gặp Mộng Mộng .
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Có phải tôi làm sai gì không ? - Mộng Mộng hỏi tôi qua điện thoại .
- Chị không làm sai điều gì cả . Được làm quen với người như chị là vinh hạnh cho tôi , tôi có điểm nào bì kịp chị chứ ? - Tôi chua chát nói .
Mộng Mộng gác điện thoại .
Mộng Mộng không tìm tôi , tôi cũng không tìm chị ấy .
Mộng Mộng muốn cái gì thì có cái đấy : tiền , danh vọng , bạn trai , tình yêu ....chị ấy đều có tất cả . Còn tôi chỉ cần một mình Hiểu Giác thôi mà anh cũng bay khỏi tầm tay tôi .
Mạng số có khi đối xử công bằng với tôi không ?
Mộng Mộng gọi điện thoại đến công ty cúa tôi , chị ấy nói:
- Tôi đang chờ chị ở căn -tin dưới lầu . Chị không xuống , về sau chúng ta cũng không cần làm bạn nữa .
Tôi bất đắc dĩ phải xuống căn -tin gặp chị ấy .
- Tại sao chị phải tránh tôi ? - Mộng Mộng hỏi tôi .
- Tôi không tránh chị - Tôi đáp .
- Chị không cần phủ nhận , có phải tôi có điều gì có lỗi với chị ?
- Chị không có lỗi với tôi . Đàn bà hạnh phúc và đàn bà bất hạnh không có thể đi cùng nhau .
- Thì ra như thế .
- Chỉ muốn đau buồn của tôi không truyền nhiễm sang chị .
- Chị căn bản không coi tôi là bạn rồi .
- Có - Tôi đáp - Vì chị là người bạn tốt nhất của tôi nên mới hổ thẹn trước mặt chị , nên tôi so sánh với chị , tôi rất đố kị với chị .
Tôi không nhịn được chảy nước mắt .
Mộng Mộng không nhịn được khóc theo .
Tôi nhìn thấy Mộng Mộng khóc thì trong lòng rất day dứt .
- Xin lỗi - Tôi nói .
- Chưa đi đến bước cuối của đời người cũng chưa biết người nào mới là người hạnh phúc nhất - Mộng Mộng nói .
Hôm nay , Phương Nguyên gọi tôi vào văn phòng của anh ta .
- Có một công tác mới giao cho cô phụ trách - Anh ta nói - là khách hàng mới , công ty may mặc Liên Toả bây giờ do con gái của ông chủ tiếp nhận . Bộ phận thị trường muốn thay đổi công ty thành một hình tượng mới , cho nên ngay cả các công ty liên quan cũng đều thay đổi .
- Tôi sẽ liên lạc với cô ấy , để xem cô suy nghĩ ra sao - Tôi nói .
- Gần đây cô ra về rất muộn , không cần gặp bạn trai nữa sao ?
- Không có - Tôi đáp .
- Hải Minh tốt lắm .
- Tôi làm sao dám trèo cao .
- Anh ta dường như rất có tình cảm với cô .
- Không bằng dựa vào bản thân mình tốt hơn - Tôi nói .
Phương Nguyên ậm ờ .
Tôi hẹn với thư ký của Mary Trình thời gian gặp cô ta .
Tổng công ty của họ ở Trường Sa có qui mô rất lớn , riêng bộ phận thị trường đã chiếm trọn một tầng lầu .
- Cô Trình đang chờ cô bên trong - Thư ký cô Trình nói .
Tôi bước vào . Thì ra Mary Trình là Trình Diệp Ấn . Bên cạnh cô ta còn có một nam , một nữ nhân viên cao cấp .
- Thì ra là cô à ? - Cô ta bật cười .
- Tôi là Khâu Hoan Nhi của công ty Vận Sinh - Tôi thật muốn quay đầu bỏ chạy . Tôi phải hầu hạ cô ta , cô ta ở trên cao còn tôi thì lộ rõ thế yếu kém .
- Mời cô Khâu ngồi - Cô ta đầy vẻ dắc ý .
Tôi đưa danh thiếp cho cô ta .
- Chúng ta đã gặp mặt nhau , đã gọi điện thoại qua lại rồi .
Cô ta thao thao bất tuyệt nói ra suy nghĩ của mình , ngay cả việc tài trợ cho các minh tinh mặc trang phục cúa cô ta cũng nghĩ chu đáo rồi .
- Cô quen thân với Mộng Mộng , phải không ?- Cô ta hỏi tôi - Hiện giờ Mộng Mộng rất nối tiếng , cần tài trợ cho cô ấy .
- Cô ấy chưa hẳn chịu - Tôi nói . Nếu Mộng Mộng biết do công ty của Trình Diệp Ân tài trợ nhất định sẽ không chịu .
- Thế thì phải xem cô làm ra sao - Diệp Ân uy hiếp tôi .
Lúc này có điện thoại chuyển vào tìm cô ta , thư ký nói là ông Âu , đó chắc chắn là Hiểu Giác .
- Ăn cơm trưa ? Được rồi , lát nữa gặp - cô ta nói với người trong điện thoại.
- Tôi trở về viết bản kế hoạch đưa cho cô . Nếu không có chuyện gì tôi xin cáo từ - Tôi đứng dậy .
- Cô không chuyện gì chứ ?- Cô ta đột nhiên hỏi tôi .
- Chuyện gì ?- Tôi hỏi lại .
- Hiểu Giác nói thần kinh của cô dường như có vấn đề - Cô ta nói trước mặt hai nhân viên cao cấp .
- Cô Trình , Vận Sinh không thể phái một nhân viên bị bệnh thần kinh đến hợp tác với cô - Tôi phản đòn .
Cô ta bật cười .
Hiểu Giác lại nói với cô ta thần kinh tôi có vấn đề .
- Có thế đổi người khác làm công tác này không ? - Tôi hỏi Phương Nguyên.
- Chuyện gì ? - Ông hỏi tôi .
- Không có gì .
- Người khác đều có công tác rồi . Hơn nữa tôi cho rằng công tác này rất thích hợp với cô .
- Thế thì tôi tiếp tục phụ trách - Tôi bất đắc dĩ nói .
Cuối cùng Diệp Ân cũng không làm khó tôi . Kỳ thực cô ta đã là kẻ chiến thắng không cần làm khó tôi .
Cuối cùng tôi phải tìm Mộng Mộng . Chúng tôi hẹn nhau tại một qúan cafe ở Vượng Giác .
- Tại sao không tìm tôi ? - Mộng Mộng vừa ngồi xuống liền hỏi tôi .
- Công tác bận rộn mà - Tôi nói , lẽ nào tôi nói với chị ấy là chị ấy khiến tôi rất tự ti sao ?
- Chị muốn tôi mặc trang phục của công ty cô ta à ? Cô ấy là tình địch của chị mà .
- Hiện giờ cô ta là khách hàng của tôi .
- Vì bản thân của chị hay vì lấy lòng Hiểu Giác ?
- Tôi không còn cần lấy lòng Hiểu Giác - Tôi đáp .
- Nếu vậy tôi đồng ý .
- Cám ơn chị .
- Có một người muốn gặp chị .
- Ai thế ? Thiết Hán à ?
- Anh ấy tới rồi ! - Mộng Mộng chỉ tay ra cửa căn -tin .
Thì ra là Đắc Nhân .
- Đã lâu không gặp rồi - Anh nói ngượng ngập .
- Hai người từ từ nói chuyện nhé . Tôi có hẹn với ký giả phỏng vấn ở gần đây , tôi phải đi trước . Tìm gặp tôi sau nhé ! - Mộng Mộng vỗ vào vai tôi .
Đắc Nhân dang muốn mở miệng nói với tôi .
- Đừng nhắc tới Hiểu Giác - Tôi ngăn anh .
- Tôi không gặp anh ta .
- Hai người đừng vì tôi mà không gặp nhau .
- Anh ta phải đeo đuổi cô gái nhà giàu đó nên cũng không có thời gian gặp măt bọn tôi .
- Xin lỗi - Tôi nói .
- Xin lỗi việc gì ? - Anh ngạc nhiên .
- Hôm đó tôi nói anh thấp hèn , thật là có báo ứng , kẻ thấp hèn chính là tôi - tôi cười buồn .
- Thôi bỏ đi . Thấy cô không sao thì tôi an tâm rồi .
- Tôi không sao - Tôi nói .
Anh làm sao biết được vết thương của tôi khi đêm khuya người vắng vẫn đau thấu tim .
Rời khỏi căn -tin , tôi một mình đi loanh quanh trên phố , bất chợt nhớ tới tiệm mô hình đó, thế là đi đến .
- Là cô à ? chủ tiệm nhận ra tôi - Chiếc chồn hôi đó sắp lắp xong chưa ?
Tôi gật đầu . Trên kệ hàng đã không tìm được thêm loại chiếc cơ chồn hôi đó .
- Không nhập hàng nữa . Nó là loại hàng cũ rất ít người mua . Chiếc cô mua là chiếc cuối cùng .
Tôi đang muốn rời tiệm mô hình thì Hải Minh bước vào .
- Sao cô lại ở đây ? - Anh hỏi tôi .
- Tôi đi ngang qua đây - Tôi đáp .
Tôi nhìn thấy tay anh đang xách một hộp bằng giấy cứng .
- Lắp xong anh đến giao hàng phải không ? - Tôi hỏi anh .
Anh gật đầu . Tôi nhìn thấy anh giao mô hình cho chủ tiệm , sau đó nhận 1000 đồng .
- Cô rảnh không ? Lãnh lương rồi , có thể mời cô đi ăn - Anh nói .
- Được ! - Tôi đáp .
Chúng tôi lại đến nhà hàng Ý ở Loan Tử .
Anh gọi món '' mái tóc thiên sứ '' .
- Anh không ngán sao ? Lần nào cũng ăn món này - Tôi hỏi anh .
- Tôi rất ít thay đổi khẩu vị - Anh đáp .
- Tối hôm đó để cô về một mình , thật ngại qúa - Anh nói .
- Tửu lượng của anh kém lắm !
- Phải .
- Nhưng , trong nhà anh có rất nhiều rượu .
- Tửu lượng kém không nói lên chuyện không thể uống rượu .
- Nói rất đúng . Anh còn lắp mô hình phi cơ cho người ta suốt , phải không ? Chừng nào mới nghỉ ?
- Cho đến khi tôi không còn tin vào tình yêu .
- Anh tin sao ? - Tôi hỏi lại anh .
- Cô không tin sao ?
- Tôi rất khó còn tin được nữa .
Rời khỏi nhà hàng, Hải Minh nói với tôi :
- Còn lại 200 đ , đi ăn kem nhé ?
- Tôi không đi - Tôi không còn lòng dạ nào mà đi .
- Không sao - Anh hơi thất vọng .
- Lần sau nhé !
Anh gật đầu .
- Quá lâu rồi cô không tìm tôi , tôi đang lo lắng cho cô - Anh nói .
- Thế tại sao anh không tìm tôi ?
- Tôi sợ bị người ta từ chối .
- Hơn nữa bị hạng người như tôi từ chối .
- Tôi không có ý này .
Tôi hít sâu một hơi thở .
- Đã là mùa thu rồi !
Thu đã qua nửa mùa , sắp đến mùa đông rồi .
- Lắp mô hình không phải có thể giết được thời gian sao ? - Tôi hỏi anh .
- Cô muốn giết thời gian à ?
- Hiện giờ tôi có thừa qúa nhiều thời gian - Tôi nói - cho nên rất muốn lắp mô hình .
- Về mặt này , phái nữ rất dở đấy - Anh đầy vẻ không tin tôi lắp được mô hình .
- Cũng chưa hẳn - Tôi nói - Có lẽ tôi sẽ lắp được một chiếc chiến cơ .
- Được , tôi dạy cô - Anh nói .
Hôm sau , Hải Minh hẹn tôi đi ăn trưa . Anh tặng tôi một hộp mô hình .
- Loại con vụ là đơn giản nhất . Cô bắt đầu lắp từ chiếc này nhé !- Anh nói .
- Cám ơn anh . Bao nhiều tiền thế ?
- Nếu lắp không đẹp tôi sẽ thu tiền cô .
Tôi nhìn hộp mô hình đó không biết bắt đầu từ đâu .
- Bên trong có sách hướng dẫn - Anh nói .
Quả đúng là lắp mô hình có thể giết thời gian . Tôi chỉ còn lại rất ít thời gian để đau buồn .
Tôi tốn mất một tháng mới lắp xong mô hình . Tác phẩm đầu tay có rất nhiều sơ sót , tôi chỉ đành gượng gạo giao mô hình ra .
- Tệ qúa !- Anh nói thực thà không chút khách sáo .
- Có phải không đúng quy cách ?
- Các mối ráp không sắc sảo , phụ tùng lắp không chuẩn xác , cho nên bánh xe phi cơ nghiêng ngửa - Anh phê bình tơi bời mô hình của tôi lắp .
- Đây là mô hình đầu tiên tôi lắp - Tôi nổi nóng nói .
- Cho nên cô cần tiếp tục cố gắng . Làm nhiều sẽ thuần thục - Anh lấy một mô hình chiên cơ khác trong cặp ra cho tôi .
- Đây là bài học thứ hai của cô - Anh nói .
- Cám ơn anh . Anh đối với tôi rất tốt .
- Không phải đã từng nói , đừng cám ơn tôi sao ?
- Tôi nợ anh nhiều lắm - Tôi nói .
- Tôi muốn nhìn thấy cô như trước kia .
- Giống như trước kia ?
- Tự tin và vui vẻ .
Tôi hít mạnh một hơi .
- Cô như thế đáng yêu hơn .
- Chúng ta là bạn phải không ? - Tôi hỏi anh .
Trên mặt anh lướt qua tia thất vọng .
- Cô chỉ muốn làm bạn với tôi thôi sao ?
- Tôi đã không hiểu cách yêu người , cũng không còn sức lực để yêu ai .
Anh cười buồn , cất mô hình tôi đã lắp xong .
- Tác phẩm tệ thế này cứ để ở lại chỗ tôi - Anh nói .
Tôi mất ba tuần để lắp xong mô hình chiến cơ thứ hai .
- Vẫn rất tệ - Hải Minh nói .
- Tôi đã tốn rất nhiều tâm sức - Tôi phản bác .
- Tốn tâm sức không hẳn là hàng tốt - Anh nói .
- Anh nói rất đúng . Người mà chúng ta tốn nhiều tâm lực để yêu nhất , có thể hồi đáp ít nhất .
- Cái này cũng phải gửi lại - Anh cất chiến cơ của tôi , lấy ra một mô hình khác - Đây là bài học thứ ba .
- Trời ơi ! - Tôi nói .
- Có phải muốn bỏ cuộc ?
- Không phải !- Tôi giật mô hình lại .
- Chiến cơ mười ngày sau giao hàng .
- Tại sao ?
- Mười ngày sau , đúng lúc là đêm Giáng sinh . Nếu hoàn thành đúng giờ , tôi mời cô ăn cơm đêm Giáng sinh , nếu không hoàn thành thì cô phải mời tôi .
- Đã vào mùa Giáng sinh rồi ? - Tôi giật mình .
- Đã mùa đông rồi - Anh nhìn ra cửa nói .
- Được , đêm Giáng sinh gặp - Tôi nói .
Hải Minh đến đón tôi đúng giờ . Đêm nay , anh mặc bộ đồ vét màu xanh đậm , cắt tóc , dáng vẻ rất đẹp trai .
- Đêm nay anh diện rất đẹp - Tôi nói .
- Cám ơn cô , cô không mặc áo khoác sao ?
- Tôi không lạnh - Tôi đáp .
Kỳ thực , tôi không có áo khoác nào ra hồn . Hiểu Giác không giữ lời hứa trả tiền cho tôi .
Chúng tôi ngồi ăn ngoài trời trên đỉnh núi , gió rất to , tôi giả vờ không lạnh để tránh vẻ nghèo túng .
- Đêm Giáng sinh năm đó , tôi ở núi Phú Sĩ gọi điện thoại cho cô , còn nhớ không ?
- Nhớ chứ - Tôi đáp .
- Mới đó đã hai năm rồi .
Đối với tôi mà nói , hai năm nay trôi qua chậm chạp , thậm chí qua một ngày như qua một năm .
- Bài học của cô thế nào ? - Anh hỏi tôi .
Tôi lấy mô hình chiến cơ đã lắp xong ra .
- Tiến bộ rất nhiều - Anh vừa xem vừa nói .
- Thật không ?
- Tối thiếu cũng giống chiếc chiến cơ rồi .
- Đây là lời khen hay trêu chọc ?
- Đương nhiên là khen , hai chiếc cô lắp trước không giống thứ gì .
- Nhờ anh có cách chỉ dẫn - Tôi nói .
- Cái này coi như quà Giáng sinh hả ? - Tôi hỏi anh .
- Là bài học thứ tư - Anh đáp .
Dùng cơm xong , Hải Minh lái xe đưa tôi đến công viên trên đỉnh núi . Chúng tôi ngồi nói chuyện trên băng ghế , không khí trên đỉnh núi rất lạnh , tôi không ngớt rùng mình .
- Đêm nay , cô có treo một chiếc vớ Noel ở cuối giường không ? - Anh hỏi tôi .
- Vớ Noel ?
- Cô từng kể khi cô còn bé , đêm Giáng sinh mỗi năm đều treo một chiếc vớ Noel ở cuối đầu giường mà .
- Tôi đã không còn tin trên đời có ông già Noel .
- Cô không treo vớ Noel thì làm sao biết trên đời không có ông già Noel ? Cô nói , ôm một hy vọng để ngủ , lại ôm một hy vọng thức giấc là rất hạnh phúc .
- Hạnh phúc chỉ là một loại cảm giác .
- Hạnh phúc là rất hiện thực .
Tôi chỉ vào chiếc vớ len màu đen trên chân nói :
- Đêm nay tôi chỉ có một đôi vớ này .
Anh bước đến thùng xe sau lấy một món đồ .
- Tôi làm xong một chiếc tặng cho cô - Anh nói .
- Vớ ?- Tôi kinh ngạc .
- Là vớ Noel , muốn cô ôm một hy vọng để ngủ .
Anh trải chiếc vớ Noel màu đỏ trên tay ra . Chiếc vớ đó rất lớn , trải ra dài gần hai mét , rộng gần một mét rưỡi , phủ kín cả băng ghế dài chúng tôi ngồi , miệng vớ làm bằng lông vũ .
Ôi ! to qúa , tôi giật mình .
- Có thể chứa thật nhiều hy vọng - Anh nói .
- Còn to hơn cả giường ngủ của tôi .
- Cô có thể ngủ trong vớ này - Anh nói .
- Thật không ?
Tôi chui vào vớ Noel . Chiếc vớ vĩ đại trùm kín tôi , giống như túi ngủ . Vớ này dùng thứ len rất tốt dan thành , ngủ bên trong rất ấm , lúc đang lạnh thế này mà để nó bao trùm qúa là hạnh phúc rồi .
- Anh biết đan vớ ư ?
- Trước kia tôi đạt giải nhất lớp học nội trợ đó , ấm không ?
Tôi gật đầu .
- Vừa rồi cô luôn rùng mình , lại không chịu nói lạnh .
Tôi ngồi dậy , nhìn Hải Minh nói :
- Cảm ơn anh .
Anh đưa tay che miệng tôi .
- Đừng nói cảm ơn .
Tôi nắm tay anh , hỏi .
- Tại sao anh đối với tôi tốt như thế ?
Anh ôm tôi đang rúc trong vớ Noel , hôn tôi say đắm .
Đêm nay , tôi ngủ trong vớ Noel .
Được yêu quả là hạnh phúc .
- Thật không ? Chị và Hải Minh yêu nhau sao ? - Mộng Mộng reo vui hỏi tôi.
- Ở trước mặt anh , tôi cảm thấy có đầy tôn nghiêm .
- Chị yêu anh ấy thật sự không ?
- Còn chưa đến bước đó , tôi còn chưa đến bước cột dây đỏ trên tay vì anh ấy .
- Chỉ là vấn đề thời gian .
- Tôi thật sự cần anh , anh xuất hiện mỗi khi tôi thất vọng nhất , anh là phao cứu sinh của tôi .
- Một tình yêu mãi mãi bền chặt không nên chỉ là phao cứu sinh .
- Một phao cứu sinh lúc cần thiết thì là tất cả . Tôi không còn có thể bồi đắp cho một người đàn ông nào nữa . Chị bồi đắp cho anh ta thật tốt , cuối cùng chỉ có hai kết quả : chị mất anh ta hoặc anh ta bị người ta lấy trộm .
Với chỉ dẫn Hải Minh , tôi đã lắp xong chiếc chiến cơ thứ mười , mỗi chiếc đều tiến bộ hơn chiếc trước . Thì ra được người ta bồi đắp thật là hạnh phúc .
Tôi thường tự hỏi: '' Tôi có yêu Hải Minh không ? ''
Anh là phao cứu sinh của tôi , mà Hiểu Giác là tất cả sinh mạng của tôi .
Mùa xuân đến rồi , đĩa hát thứ hai của Mộng Mộng càng được hoan nghênh hơn đĩa đầu , hiện giờ chị ấy đã là siêu sao . Báo đăng chị ấy cùng một nam ca sĩ yêu nhau .
- Thật không ?- Tôi hỏi Mộng Mộng .
Trên tay Mộng Mộng vẫn cột sợi dây đỏ . Hôm nay tới phiên Mộng Mộng đeo chiếc đồng hồ quân đội đó .
- Tôi rất yêu Thiết Hán , không ai có thể so với anh ấy .
- Nhìn thấy dây đỏ trên tay chị là tôi yên tâm rồi . Nhưng hiện giờ chị nổi tiếng như thế , anh ấy có nghĩ ngợi gì không ? Anh ấy trước nay là một kẻ mang nặng chủ nghĩa đàn ông .
- Anh biết tôi rất yêu anh . Chỉ cần có tình yêu , có việc gì không thể khắc phục ? Cho dù mỗi ngày chỉ có một tiếng đồng hồ để ngủ , tôi cũng dùng thời gian đó để đi cùng anh ấy .
- Nhìn thấy có người tin tưởng tình yêu như thế , thật hay .
- Không phải chị cũng có Hải Minh sao ?
- Anh đối với tôi rất tốt - Tôi nói .
- Chị nên yêu anh ấy .
Tôi bật cười:
- Không phải chuyện nên hay không nên , nhưng là một vết thương sâu tận xương , cho dù lành miệng cũng không thể giống như trước .
Hôm nay , tôi và Hải Minh ăn cơm Nhật ở Đồng La .
- Tháng sau , anh sẽ đi công tác ở Nhật , em có rảnh không ? Nếu em cũng có thể đi , chúng ta cùng đi thăm Lạc Nhi .
- Không biết lấy được phép không , em trở về xem sao - Tôi nói .
Lúc này , Hiểu Giác , Diệp Ân và ba người chị của Hiểu Giác bước vào , ngồi vào một chiếc bàn khác .
Họ cười nói rôm rả . Ba người chị vụ lợi của Hiểu Giác dường như nói chuyện rất hợp với Diệp Ân . Tôi nghe họ nói , bàn tiệc này do Hiểu Giác mời , anh vừa mới thăng chức .
- Em không sao chứ ? Sắc mặt em tệ qúa .
- Bạn trai cũ của em ngồi bên kia - Tôi đáp .
- Có cần đổi nơi khác không ? - Anh hỏi tôi .
Tôi gật đầu .
Hải Minh gọi tính tiền .
Trước khi rời khỏi qúan ăn , tôi đổi ý .
- Em giới thiệu anh ta cho anh biết - Tôi kéo Hải Minh đến trước mặt Hiểu Giác .
Cả nhà họ nhìn thấy tôi và Hải Minh , có hơi ngạc nhiên .
- Lâu qúa không gặp - Hiểu Giác đứng dậy nói .
- Tôi giới thiệu giúp mọi người , đây là Âu Hiểu Giác , đây là Cao Hải Minh.
- Chào anh - Hải Minh bắt tay Hiểu Giác .
- Hải Minh là chủ tịch tập đoàn Lạc Đào , cũng là em rể của ông chủ anh - tôi cố ý cường điệu . Lạc Đào là tập đoàn lớn ở Hương Cảng , không ai không biết .
Quả nhiên , Hiểu Giác và Diệp Ân lộ vẻ kinh ngạc .
- Chúng ta đi thôi - Tôi nói với Hải Minh .
Tôi hất đầu sải bước rời khỏi quán ăn .
Tôi lợi dụng Hải Minh để hả cơn tức này .
Hải Minh và tôi chuyển sang một quán khác ăn .
- Tại sao em nói với anh ta gia cảnh của anh - Anh hỏi tôi .
- Có quan hệ gì ? Anh không thích sao ?
Anh lặng thinh .
- Em ghét nhất ba người chị đó của anh ta - Tôi kể lể - Do em cung cấp cho anh ta học hành , không có em anh ấy làm sao có được ngày hôm nay . Hiện giờ ngồi hưởng thành quả là cô gái đó và ba chị em của anh ta . Anh ta chưa từng mời em ăn một bữa cơm Nhật . Anh ta dựa vào cái gì ? Họ dựa vào cái gì ?
Tôi cho rằng tôi có thể quên Hiểu Giác rồi , nhưng nhìn thấy anh ấy , lại gợi lên phần đau đớn nhất trong ký ức của tôi . Tôi không cam tâm , đặc biệt là nhìn thấy anh ta vui vẻ như thế .
Hải Minh mãi không lên tiếng .
- Đi thôi , em phải vào ca rồi .
Anh đưa tôi lên thang máy .
- Em luôn không quên người đó - Anh nói .
- Em hận anh ta - Tôi đáp .
- Phải từng yêu lắm , giờ mới hận anh ta như thế .
Tôi lặng thinh .
- Em vốn không yêu anh .
- Nói bậy - Tôi lấp liếm .
- Tại sao em không thể quên anh ta ? - Anh khẩn thiết hỏi tôi .
- Đúng vậy , em không thể quên anh ta , anh ta là người đàn ông đầu tiên của em .
- Chỉ vì duyên cớ này ?
- Vậy còn không đủ sao ? Nếu còn chưa đủ thì em báo anh biết , anh ta là tất cả sinh mạng của em .
Anh đau lòng đăm đắm nhìn tôi .
- Anh nói đúng lắm , tình yêu là mỉm cười uống rượu độc , em thích uống chung rượu độc ấy - Tôi quả quyết nói .
- Anh ta đã không còn yêu em .
- Anh là ai ? Chuyện của em liên quan gì đến anh ? - Tôi vọt miệng nói .
- Anh cho rằng anh là bạn trai của em - Anh bối rối nói .
- Anh và em ghép nhau , đổ vào trong ống nghiệm không thể biến thành màu xanh sáng rực như trong lý tưởng của anh . Chúng ta là hai loại vật chất không cách nào phối hợp nhau , bỏ đi , chúng ta chia tay là xong - Tôi nói .
Thang máy đến nơi . Tôi bước ra khỏi thang máy . Anh ở lại trong thang máy buồn bã nhìn tôi .
- Anh thật sự tệ thế sao ? - Anh chận cửa thang máy hỏi tôi .
- Do em không cách nào hợp với anh , xin lỗi , em hết cách yêu anh - Tôi đáp .
- Anh hiểu rồi .
- Xin lỗi - Tôi quay người bỏ đi .
- Tạm biệt - Tôi nghe thấy anh nói với tôi .
- Tạm biệt - Đầu tôi cũng không quay lại .
Qua mấy ngày , anh cũng không gọi điện thoại cho tôi .
Anh làm sao hiểu , đó là mối tình đầu của tôi .
Trong đêm đó , tôi dọn dẹp đồ trong hộc bàn , tôi tìm thấy ba mươi hai lọ không khí trước kia anh ấy gửi cho tôi và chiếc vớ Noel .
Tôi gọi điện thoại cho anh . Người nữ giúp việc của anh nói , anh đã rời Hương Cảng . Tại sao anh không nói với tôi một tiếng ?
- Cô có biết anh ấy đi đâu không ? - Tôi hỏi .
- Ông Cao không nói .
Tôi gọi điện thoại đến Nhật cho Lạc Nhi . Lạc Nhi nói Hải Minh không tìm đến nó .
- Nếu anh ấy tìm em , em nói lại anh ấy liên lạc cho chị nhé - Tôi dặn Lạc Nhi .
- Không phải chị và anh Hải Minh gây nhau chứ ?- Lạc Nhi hỏi tôi .
- Chị với anh ấy không có gây nhau - Tôi đáp .
Qua mấy ngày tôi lại điện thoại cho Lạc Nhi .
- Anh không có đến , có lẽ không đến Nhật - Lạc Nhi đáp .
Anh ấy đã đi đâu ? Tại sao không từ mà biệt ?
Qua một tuần , tôi gọi điện thoại cho thư ký của Hải Minh .
- Ông Cao chưa về , tạm thời không về - Cô nói .
Tôi ngớ người .
- Tại sao ?
- Ông Cao đã từ chức chủ tịch quản trị rồi - Cô đáp .
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Tôi không ngớt gọi điện thoại về nhà anh , gọi điện thoại di động cho anh , đều tìm không gặp .
Anh ấy đi đâu ?
Hôm đó , tôi không nên đối xử với anh như thế , nhưng anh cũng nên cho tôi một cơ hội xin lỗi chứ .
Một tuần sau , vào một đêm khuya , cuối cùng tôi nhận được điện thoại của anh .
- Anh đi đâu thế ?- Tôi hỏi anh .
- Anh sẽ không về - Anh nói .
- Vậy là ý gì ?
- Em vốn không yêu anh .
- Em yêu anh mà .
- Em đừng tự gạt bản thân em .
- Anh trở về hãy nói ...
- Em vốn không một chút yêu anh .
- Anh cũng giống như anh ta , đến cuối cùng đều bỏ rơi em - Tôi mắng anh .
- Em biết rõ là anh không phải người như thế . Khi anh không ở bên cạnh , em cần bảo trọng .
Anh gác điện thoại .
Anh đã đi như thế , không còn gọi điện thoại đến nữa .
'' Anh ấy yêu tôi , anh ấy sẽ mau trở về '' - Tôi an ủi tôi như thế . Anh là phao cứu sinh của tôi , anh không thể bỏ rơi tôi trong lúc này .
Tôi chạy đến nhà anh Hải Minh . Chị giúp việc người Phi Luật Tân mở cửa cho tôi bước vào .
- Đã lâu rồi ông Cao không về - Chị giúp việc nói .
- Tôi có thể vào phòng anh ấy xem chút được không ?
- Mời cô tự nhiên - Chị đáp .
Tôi bước vào phòng ngủ của Hải Minh . Chiếc chiến cơ chồn hôi vẫn đặt trên đầu giường , anh không mang đi .
Mười chiếc chiến cơ tôi lắp , anh đặt trên kệ , xếp hàng từ chiếc đầu tiên đến chiếc cuối cùng mà tôi lắp vào tháng trước .
''Chiến cơ mà anh lắp cho mình tại sao lại không cất giữ ?''
Hôm đó tôi ở trước mặt Hiểu Giác cố ý cường điệu gia cảnh của anh , hơn nữa do tôi nói muốn chia tay .
- Cô Khâu , cô về à ?- Chị giúp việc hỏi tôi .
- Nếu ông Cao trở về , chị nói anh ấy nhất định phải tìm tôi - Tôi nói .
Tôi vốn không chắc anh ấy sẽ trở về .
- Anh sẽ trở về - Mộng Mộng an ủi tôi .
- Không đâu , anh là người rất cố chấp , tôi biết mà - Tôi nói .
- Có lẽ anh ấy muốn chị đi tìm anh ấy .
- Nếu anh ấy không xuất hiện , tôi đi đâu tìm anh ấy ? - Tôi rầu rĩ nói .
- Chị suy nghĩ xem .
- Tôi nghĩ ra rồi !- Tôi sực nhớ - có lẽ anh sẽ đi đến đó , nếu anh còn ở Hương Cảng .
Tôi đến tiệm mô hình Vượng Giác xem Hải Minh có đến không .
- Anh ấy đã lâu không đến đây - Chủ tiệm nói - Tôi cũng muốn tìm anh ấy , ở đây tôi còn rất nhiều mô hình chờ anh ta lắp .
Tôi viết mấy chữ lên tờ giấy bảo anh tìm tôi .
- Ông chủ , nếu gặp anh ấy xin ông giao lại cái này - Tôi để tờ giấy vào trong thư đưa cho chủ tiệm .
Lại hai tháng trôi qua , tôi càng nhớ anh . Thì ra anh không chỉ là phao cứu sinh của tôi , đáng tiếc , tôi phát hiện quá muộn . Hôm đó tôi thật qúa đáng với anh ấy .
Nửa năm sau , tân chủ tịch quản trị của Lạc Đào nhận chức , là cháu của gia đình anh , tên Cao Nhiên . Tôi từng họp với anh một lần , trong văn phòng anh , trước kia người ngồi đó là Hải Minh , chúng tôi tình cờ gặp gỡ nơi đây . Những dụng cụ anh thường lắp mô hình vẫn đặt trên kệ . Tôi đột nhiên thấy anh tàn nhẫn qúa , ngay cả một cơ hội anh cũng không cho tôi . Mất tích của anh giống như Lạc Nhi mất tích lần đó . Anh đã giúp tôi tìm Lạc Nhi , nhưng ai giúp tôi tìm lại anh ấy về ?
Tháng mười hai , tôi nhận phép một tuần lễ đến Nhật thăm Lạc Nhi .
Lạc Nhi vẫn ở trong nhà của vợ chồng ông Xuyên Thành bạn của Hải Minh . Họ rất hiếu khách , ân cần mời tôi ở lại . Lạc Nhi cao rất nhiều , đã biết tự chăm sóc một mình . Nó đã lên cấp ba , ngoài buổi học còn làm thêm giờ trong công ty của Xuyên Thành .
- Anh Cao đã lâu không đến đây thăm chúng tôi , vợ chồng tôi đều rất nhớ anh ấy - Ông Xuyên Thành nói .
Đúng rồi , tôi đã một năm không nghe giọng nói của anh .
- Chị ơi , ngày mai em đưa chị lên núi Phú Sĩ chơi nhé ? Núi Phú Sĩ hiện giờ đang đổ tuyết đẹp lắm - Lạc Nhi nói .
Sáng sớm hôm sau , chúng tôi khởi hành từ Tokyo đến núi Phú Sĩ , dừng chân ở một nhà trọ kiểu cổ .
- Anh Hải Minh mỗi lần đến núi Phú Sĩ đều trú ở nhà trọ này - Lạc Nhi nói .
- Thật ư ?
- Lần đó , khi anh đến Tokyo thăm em , anh đã đến đây . Chị đoán xem anh ấy có thể ở đây không ?
- Ở đây ?- Tôi ngạc nhiên .
- Chúng ta có thể hỏi thăm nhà trọ xem .
Tôi nhờ quầy tiếp tân tra giùm sổ khách trọ đăng ký phòng , họ tìm thấy tên Hải Minh .
- Ông Cao từng ở đây - Nhân viên tiếp tân nói .
Tôi mừng vui qúa sức , truy hỏi :
- Anh ấy ở đây khi nào ?
- Lần gần đây nhất là ngày 24 tháng 12 năm ngoái .
Hôm đó , anh từ núi Phú Sĩ gọi điện thoại về Hương Cảng chúc tôi đêm Giáng sinh .
Tôi dùng giấy màu xếp một con hạc , viết mấy hàng chữ trên hình hạc , bảo anh nhìn thấy hạc giấy thì tìm tôi .
- Nếu ông Cao đến đây nhờ chị đưa cái này cho anh ấy - Tôi nói với nhân viên tiếp tân .
- Được rồi .
- Chị nhớ anh Hải Minh phải không ? - Lạc Nhi hỏi tôi .
- Càng ngày càng nhớ anh hơn - Tôi nhìn ra cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ nói .
- Anh ấy đối với chị rất tốt . Nếu không có anh ấy , em có lẽ còn ở Hương Cảng , làm cái gì cũng không xong .
- Em một mình đến Nhật , mới biết cần nổ lực , cần dựa vào bản thân .
- Khi em bỏ nhà đi , em có muốn trở về không ? - Tôi hỏi lạc Nhi .
Lạc Nhi lắc đầu .
- Tại sao ? - Tôi kinh ngạc .
- Nếu muốn về thì đã không bỏ đi .
Thế thì Hải Minh cũng không trở về nữa rồi .
Lạc Nhi đã ngủ , tôi đi đến phòng khách của nhà trọ , tìm nhân viên tiếp tân vừa rồi .
- Mỗi lần ông Cao đến đây có phải đều ở một phòng ? - Tôi hỏi chị .
Chị lật sổ trực nói .
- Đúng , mỗi lần anh ấy đến đều ở phòng 606 .
- Hiện giờ phòng đó có người không ?
- Để tôi xem - Chị lật sổ - Tối nay không có khách .
- Có thể để tôi vào xem không ?
- Chuyện này ...được rồi , để tôi sắp xếp một lát .
Chị dẫn tôi vào văn phòng lấy chìa khoá , đưa tôi đến phòng 606 .
- Chính là gian phòng này - Chị nói .
Tôi bước vào phòng , cảnh tuyết bên ngoài càng mê người hơn cả gian phòng tôi đang ở .
- Mỗi lần anh ấy đến , đều đến đây một mình ư ?
- Đúng , ông Cao rất thích ở đây .
Tôi ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh tuyết .
- Tôi có thể ở lại đây một lát không ?- Tôi hỏi chị .
- Không sao .
Chị tiếp tân bước ra .
Tôi phát hiện chiếc mền mớ tung . Chị nói phòng này không có người ở , tại sao mền mở tung ? Tôi chạy ra tìm chị tiếp tân đó .
- Chị ơi !
- Chuyện gì thế ? - Chị hơi quay đầu hỏi tôi .
- Chị vào xem - Tôi gọi chị vào phòng .
- Chị nói phòng này không có người ở , tại sao mền bị mở tung ?
- Có thể do phục vụ phòng không cẩn thận . Còn chuyện gì không ?
- Không - Tôi đáp .
Chiếc mền đó dường như có người ngủ qua .
Tôi thò tay vào bên trong , mền vẫn còn ấm .
Hải Minh có thể ở đây không ? Biết tôi đến đây nên anh ấy tránh mặt ? Tôi mở tủ áo , bên trong không hề có một bộ quần áo .
Sáng sớm hôm sau , Lạc Nhi và tôi lên núi trượt tuyết . Bạn học của Lạc Nhi cũng kéo đến . Tôi không biết trượt tuyết , đành đi luẩn quẩn quanh qúan nhỏ cạnh bãi trượt tuyết .
Có hàng mấy quầy bày bán lọ không khí của núi Phú Sĩ .
Hải Minh đã tặng tôi ba mươi hai lọ không khí chính là mua từ chỗ này , chỗ mà tôi đang đặt chân lên , anh cũng từng đặt chân qua .
Cái anh tặng tôi không phải là không khí mà là tình yêu , tình yêu chính là không khí , tại sao khi đó tôi lại không nghĩ ra chứ ?
Anh nói , tình yêu là mỉm cười uống rược độc . Khi đó tôi cho rằng người uống rượu độc là tôi , thì ra là anh ấy . Anh đã trao ra qúa nhiều . Tôi trước nay chưa từng nghĩ qua chuyện hồi đáp , mãi cho rằng người uống rượu độc là tôi .
Tại sao tôi vô dụng như thế ? Anh đi rồi , tôi mới phát hiện tình yêu của anh , qúa muộn rồi .
- Tại sao chị không ở lại đây dự lễ Giáng sinh ? - Lạc Nhi hỏi tôi .
- Chị nhất định dự lễ Giáng sinh ở Hương Cảng - Tôi nói .
Tối 24 tháng 12 tôi trở về Hương Cảng . Trước khi ngủ , tôi lấy ra chiếc vớ Noel mà năm ngoái Hải Minh tặng tôi . Tôi treo chiếc vớ ở cuối giường , phủ dài ngoằn trên dất . Nó sẽ mang lại hy vọng cho tôi . Tôi hy vọng ngày mai thức dậy , Hải Minh đã trở về bên cạnh tôi . Anh từng nói , anh muốn tôi ôm một hy vọng mà ngủ .
Ngày 24 tháng 12 tôi nhất định phải ở Hương Cảng , tôi muốn treo vớ Noel .
Vừa thức dậy , ông già Noel không đến , ông không đem Hải Minh về trả lại cho tôi .
Tôi cuốn chiếc vớ lại , ôm trong lòng , trên đời thật sự không có ông già Noel rồi .
Tôi lại lần nữa đến tiệm mô hình .
- Anh ấy không có ghé đây - Chủ tiệm nói .
Điều này tôi đã biết trong dự đoán của tôi .
- Ở đây có một hộp mô hình chiến cơ , không ai lắp , không ai lắp đẹp bằng anh ta - Chủ tiệm nói .
- Khách chỉ định anh ấy lắp sao ?
- Đúng thế , người khách này mỗi năm đều tặng một chiếc chiến cơ cho bạn trai làm quà sinh nhật , đã tặng hai chiếc rồi , đều do Hải Minh lắp . Năm nay , cô ấy muốn tặng chiếc thứ ba này , thời gian đã gần kề rồi , còn tìm chưa ra Hải Minh , cô ấy lo lắng lắm .
Chủ tiệm lấy ra hộp mô hình ký gửi trong tủ hàng , đó là chiếc chiến cơ F-4S.
- Để tôi lắp thử xem có được không ?- Tôi hỏi .
- Cô ? - Chủ tiệm đầy vẻ nghi ngờ .
- Loại này tôi đã lắp qua . Nếu tôi lắp không đẹp , tôi sẽ bồi thường chiếc khác cho anh .
- Vậy tốt qúa .
Tôi ôm hộp mô hình về nhà , mất ba tuần dốc tâm sức để lắp , duy chỉ khi lắp chiến cơ , tôi mới cảm thấy Hải Minh đang ở bên cạnh tôi . Nếu tôi lắp không đẹp , anh sẽ chỉ ra .
Trong qúa trình lắp chiến cơ , tôi quên đi nỗi cô tịch . Có một cô gái hứa mỗi năm tặng một chiếc chiến cơ cho bạn trai , tôi không muốn hai người họ thất vọng . Cho dù hai chiếc đầu là do Hải Minh lắp , dường như cũng là một loại hợp tác của tôi và anh ấy . Anh nói chiến cơ anh lắp là đại diện cho tình yêu , còn chiến cơ tôi lắp là đại diện cho nỗi day dứt trong lòng tôi , anh có biết không ?
- Lắp đẹp lắm !- Chủ tiệm nhìn chiến cơ tôi vừa lắp xong nói .
- Đương nhiên rồi , người dạy lắp là Hải Minh đấy - Tôi hãnh diện đáp .
- Anh Hải Minh lắp đáng được một trăm điểm . Mô hình cô lắp đáng bảy mươi lăm điểm , nhưng khách có thế chấp nhận . Tôi lập tức gọi điện thoại cho họ đến lấy .
Tôi nhìn ngắm chiến cơ F4S , bịn rịn không đành rời .
Đầu năm thứ hai , tôi thăng thức , tiền lương tăng 30% .
- Công tác của cô biểu hiện rất tốt - Phương Nguyên nói .
Đó là vì tôi đã gửi tình yêu vào công việc .
- Hải Minh là quái nhân - Phương Nguyên nói .
Tôi nhìn chiếc chiến cơ F15 mà anh đã lắp nói :
- Anh ấy rất tàn nhẫn .
Tết Nguyên đán , Mộng Mộng đi biểu diễn ở Vancouver , hai ngày sau Mộng Mộng điện thoại cho tôi .
- Tôi nhìn thấy một người rất giống Hải Minh - Mộng Mộng nói .
- Chị gặp anh ấy ở đâu ? - Tôi truy hỏi .
- Trong siêu thị , ở đường Hosnby Streetngay trung tâm thành phố , tôi nhìn thấy một thanh niên Trung Quốc , dáng dấp rất giống anh ta , tôi đuổi theo thì không thấy anh ta nữa .
- Chị khẳng định là anh ấy chứ ?
- Đương nhiên không thể khẳng định 100% . Lẽ nào Hải Minh ẩn náu ở Vancouver ?
Mùng 10 tháng giêng xảy ra chuyện .
Khi xem tin tức trên tivi , tôi gần như không dám tin . Thiết Hán trúng hai viên đạn , bị thương nằm bệnh viện .
Buổi chiều hôm nay , Thiết Hán tan ca , anh ấy hẹn tôi và Đắc Nhân đi ăn cơm ở Đồng La . Tôi và Đắc Nhân ngồi chờ hai tiếng , cũng không thấy anh ấy đến , còn cho rằng anh đang phá trọng án nên không đến được .
Về nhà đúng lúc thời sự đang chiếu trên tivi , tôi thấy anh máu chảy đầm đìa , được khiêng lên xe cứu thương , tay trái anh buông thỏng ngoài cáng , trên cổ tay trái cột một sợi dây đỏ .
Khi xảy ra vụ án , hai tuần cảnh đang theo dõi người đàn ông khả nghi , gặp phải chống cự , người đàn ông đó đột ngột rút súng bắn vào cảnh sát . Cảnh sát và tên cướp đấu nhau bằng súng . Tên cướp bắt giữ một người đàn bà đi đường làm con tin , nhảy lên taxi . Họ lên taxi cửa trái , trong khi Thiết Hán lên bên cửa phải . Tôi cho rằng anh đang lên xe đến chỗ hẹn với chúng tôi .
Thiết Hán đang tan ca , trong người không có súng , bị tên cướp bắt giữ trên xe , hắn ra lệnh tài xế chạy xe đến công viên nước . Chiếc xe này bị phía cảnh sát lập chướng ngại vật chặn lại ở gần công viên nước , lại xảy ra đấu súng giữa cảnh sát và tên cướp . Tài xế và người đàn bà thừa cơ bỏ trốn . Thiết Hán và tên cướp giằng co trên taxi , trên người trúng hai phát đạn , lúc đó còn chưa biết hai phát dạn anh trúng phải là do phía cảnh sát bắn hay tên cướp bắn ra .
Tôi và Đắc Nhân chạy vào bệnh viện . Vết thương anh qúa nặng , bác sĩ bó tay tuyên bố hy sinh . Tôi và Đắc Nhân ôm mặt khóc ngất . Cha của Thiết Hán là cảnh sát , ngồi bệt dưới đất khóc ròng .
Tôi lấy hết can đảm mới nhấc nổi điện thoại báo cho Mộng Mộng hay trong lúc chị đang biểu diễn tại Vancouver .
Mộng Mộng còn đang trong giấc mộng .
- Chuyện gì thế - Mộng Mộng hỏi tôi .
Tôi báo tin cho Mộng Mộng .
- Chị đang đùa phải không ?- Mộng Mộng cười hỏi .
- Tôi không đùa với chị , chị phải về ngay - Tôi nói .
Mộng Mộng nhanh chóng quay về nhưng đã không gặp mặt Thiết Hán lần cuối .
Vết đạn trên người anh được chứng thực do phía cảnh sát bắn ra . Hai tuần cảnh đầu tiên đấu súng với tên cướp không nhìn thấy Thiết Hán lên xe , họ cho rằng lên xe chỉ có tài xế và con tin . Cảnh sát chặn đường gần công viên nước nhận được thông báo , cũng cho rằng chỉ có hai con tin . Khi taxi dừng ở chướng ngại vật , tài xế taxi và con tin đã thừa cơ nhảy ra khỏi xe , lúc đó tài xế báo với cảnh sát trên xe còn một con tin , cảnh sát không nghe thấy , lúc đó trời rất tối , lại thêm Thiết Hán và tên cướp ngã ra băng ghế sau giằng co , hai cánh sát nổ súng đã không nhìn thấy trên xe còn một người thứ hai , thế là đứng ở cự ly xa xả đạn vào thùng xe , tên cướp trúng ba phát dạn chết tại chỗ , Thiết Hán trúng hai phát .
Thiết Hán lại bị đồng nghiệp của anh nổ súng giết chết , nguyện vọng cả đời anh là làm một cảnh sát tốt trừ gian diệt ác , giúp cho muôn dân .
Trong lễ tang của Thiết Hán , tôi nhìn thi thể của anh , trên cổ tay trái vẫn còn cột sợi dây màu đỏ . Đó chính là lời thề của anh và Mộng Mộng , kiếp này lỡ hẹn , họ đành chờ kiếp sau làm vợ chồng .
- Mộng Mộng ...- Tôi thật không nghĩ ra lời nào để an ủi .
Mộng Mộng giơ tay ngăn không cho tôi nói tiếp , ngậm nước mắt nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình , nói :
- Kiếp sau anh sẽ nhận ra tôi , kiếp sau chúng tôi sẽ gặp lại .
Lòng tôi xót xa , khóc không thành tiếng .
- Chiếc đồng hồ này tôi đã đeo đi Vancouver , tôi nên để lại cho anh .
- Anh sẽ không biến mất , không có loại vật chất nào biến mất trên đời này , anh chỉ chuyển hoá từ dạng này sang một loại vật chất khác , nói không chừng đó là hạt bụi trên vai chị - Tôi nói .
Mộng Mộng nhìn lòng bàn tay mình , nói :
- Thế thì để anh đậu trên lòng bàn tay tôi đi !
Một mình Hiểu Giác đến tham dự tang lễ , tôi và anh đã nhiều năm không gặp , tôi nhìn anh đã không còn chút cảm giác nào .
Thi hài của Thiết Hán được đưa lên núi an táng , bụi mù tung bay , gió rít veo véo . Khi xuống núi , Hiểu Giác đi bên cạnh tôi .
- Em khoẻ không ? - Anh hỏi tôi .
Tôi nhìn anh rất lâu nói :
- Đã không còn chút cảm giác nào rồi .
Tôi cho rằng , cả đời này tôi không thể nào quên anh , nhưng trong lúc này người ngự trị trong tim tôi lại là người đàn ông khác , tuy không biết anh ở đâu , nhưng tôi biết anh mới là tình yêu của tôi , anh sẽ không biến mất trên cõi đời và cả trong tim tôi .
- Cám ơn anh - Tôi nói với Hiểu Giác .
- Cám ơn anh ? - Anh ngẩn người .
- Anh khiến tôi biết cái gì là tình yêu . Nếu một người yêu bạn , không thể không tặng bạn tôn nghiêm .
Bộ dạng anh rất ngượng ngùng hổ thẹn .
Thì ra anh đã không còn là ly rượu độc của tôi .
Tôi hỏi Mộng Mộng địa chỉ của siêu thị cao cấp ở Vancouver . Xin bảy ngày phép , tôi đến Vancouver lúc trời đang đổ tuyết . Mỗi sớm tôi chờ đợi ở ngoài cửa siêu thị đó , cho đến lúc siêu thị đóng cửa nếu Hải Minh ở trong đó , anh sẽ bước ra .
Tôi hỏi khắp nhân viên thâu ngân có thấy Hải Minh không . Trong mắt họ , dáng dấp của mỗi người Trung Quốc đều giống nhau , không ai nhớ ra anh .
Tôi viết một tờ giấy dán lên bảng thông báo của siêu thị , hy vọng anh nhìn thấy .
Hết phép , tôi phải trở về .
Mộng Mộng lần nữa lên sân khấu biểu diễn , bài hát mới tên là '' Dang dở '' Mộng Mộng đã khóc không thành tiếng trên sân khấu . Có lẽ Thiết Hán đã chuyển hóa thành giọt nước mắt của Mộng Mộng .
Ít nhất thì họ có thể yêu nhau vào kiếp sau . Nhưng tôi và Hải Minh , ngay cả kiếp này cũng không biết gặp được nhau không .
Hôm nay , tôi đến nhà Hải Minh , nữ giúp việc mở cửa cho tôi . Mọi thứ trong nhà giống như trước khi anh bỏ đi . Chồn hôi vẫn rầu rĩ đứng trên đầu giường như cũ . Anh đã nói chồn hôi này khi bị tấn công , sẽ phun ra dịch hôi đẩy lui kẻ địch . Anh bỏ đi không lời từ biệt , có lẽ phản ứng lại sự tấn công , chính tôi đã tổn thương anh ấy .
Tôi đi đến căn phòng mẹ anh ở dưới lầu , gõ cửa .
- Bác gái !
Mẹ anh nhìn tôi rất ngạc nhiên .
- Mời cô Khâu ngồi , đã lâu không gặp .
Tôi nhìn thấy cha của Hải Minh đang ngồi trên ghế .
Ông già hơn mẹ Hải Minh nhiều , sức khỏe yếu đi đứng bất tiện .
Khi bà nói chuyện với tôi , ông luôn nhìn bà thỉnh thoảng bà cũng thắm thiết liếc nhìn ông , họ kiếp sau vẫn sẽ là đôi vợ chồng .
- Xin lỗi , cháu biết cháu đường đột ...- Tôi nói .
- Không sao , thằng nhóc Hải Minh này ngang bướng lắm , nói đi thì đi , hồi nhỏ đã bỏ nhà đi hoang một lần rồi .
- Anh có gửi thư về không ?
- Có gửi mấy tờ bưu ảnh - Bà đáp .
Tôi mừng rỡ hỏi bà:
- Bác gái , cho cháu xem được không ? Cháu biết mình không nên xem đồ của anh ấy , nhưng cháu thực sự muốn tìm anh ấy về .
- Được , để tôi lấy cho cô xem .
Bà lấy ba tờ bưu ảnh đưa tôi xem .
Tấm thứ nhất gửi vào năm ngoái , từ Nhật gửi về , không có địa chỉ , phong cảnh trong ảnh là núi Phú Sĩ , thời gian gửi là tháng 12 . Lẽ nào đêm đó anh có trọ trong phòng 606 , biết tôi muốn vào phòng nên anh bỏ đi ?
Tấm thứ hai là tại quảng trường Bragg , là ảnh từ Bragg gửi về , thời gian gửi là tháng ba năm nay , khi đó thời gian gửi là tháng ba năm nay , khi đó thời tiết rất lạnh , anh ở Bragg làm gì ?
''Cha , mẹ , ở đây lạnh lắm , có phải Hương Cảng cũng rất lạnh phải không ? Con đã uống rượu , trong người ấm lắm , cha mẹ không cần lo lắng , giữ gìn sức khoẻ nhé '' .
Anh viết thư như thế trên tấm bưu ảnh .
Tửu lượng anh kém lắm , anh lại uống rượu ở Bragg , thời tiết lạnh như thế , sống qua những ngày đó chắc chắn anh rất đau khổ , tại tôi có lỗi với anh .
Tờ thứ ba gửi vào tuần trước , địa chỉ điểm là San Francisco , nước Mỹ .
- Nó có gọi điện thoại về , nhưng không cho chúng tôi biết nó đang ở đâu - Mẹ anh nói .
- Bác gái , nếu anh ấy gọi điện thoại về , nhờ bác bảo anh ấy cháu rất nhớ anh ấy , cháu thật sự rất nhớ anh ấy - Tôi nghẹn ngào .
- Được rồi - Bà nói - Tôi cũng rất nhớ nó .
Tôi vội vã đến công ty du lịch mua vé bay sang San Francisco , có lẽ anh còn ở đó .
Đến thành phố San Francisco rồi , tôi nghĩ ra một kế mới , tôi tìm trong danh bạ điện thoại địa chỉ các tiệm bán mô hình ở San Francisco , đi tìm từng tiệm , từng tiệm , có thể Hải Minh xuất hiện ở tiệm mô hình .
Tôi nhìn thấy một chiếc chiến cơ F-15 đã lắp xong trưng bày trong một tiệm mô hình ở đường Louis lắp tuyệt đẹp .
- Chiến cơ này do ai lắp vậy ? - Tôi hỏi chủ tiệm .
- Là đưa cho người khác lắp , chúng tôi có một người lắp mô hình thuê , anh ta lắp đẹp lắm - Chủ tiệm nói .
- Anh ấy là người Trung Quốc phải không ?
- Phải rồi ! Anh ấy là người Trung Quốc .
- Anh ấy tên gì ?
- Tôi chỉ biết tên tiếng Anh của anh ấy là Ming .
Hải Minh có tên tiếng Anh không nhỉ ? , nhưng sau khi đến cũng có thể đối tên tiếng Anh .
- Có phải anh ấy chỉ lắp chiến cơ ?
- Đúng rồi , anh ấy chỉ lắp chiến cơ .
- Ở đâu ? - Tôi truy hỏi chủ tiệm .
- Không biết , nhưng 11 giờ trưa mai , anh sẽ đến giao hàng .
Tôi ở trong khách sạn , cả đêm trằn trọc không ngủ .'' Có thể tìm được anh '', tôi gọi điện thoại đường dài cho Mộng Mộng .
9 giờ tôi đến tiệm mô hình chờ anh , tôi sợ anh sẽ đến sớm .
Tôi mặc một bộ đồ đẹp nhất ở trong tiệm chờ anh . Hai năm rồi tôi không biết anh đã thay đổi như thế nào .
Qua 11 giờ , Hải Minh vẫn chưa đến .
12 giờ người lắp mô hình đến . Ông không phải là Hải Minh , ông là một người trung niên .
- Tại sao ông chỉ lắp chiến cơ ?- Tôi hỏi .
Ông ta lắc đầu nói :
- Chỉ thấy chiến cơ dễ lắp hơn chiến hạm . Tôi là người mới di dân , ở đây không kiếm được việc làm .
Thì ra là một lý do không thơ mộng .
Tôi thất vọng rời khỏi tiệm mô hình .
Một ngày trước khi đi , tôi ở trạm xe điện ngầm nhìn thấy thông báo tìm người . Chàng trai gặp gỡ cô gái hai lần trên xe , anh muốn quen cô , hai lần đều không dám mở lời . Sau khi xuống xe , anh lại hối hận , nhưng từ đó không gặp lại cô ấy . Thế là anh dán thông báo tìm cô ấy ở trạm xe điện ngầm , thông báo viết :
''Bạn là cô ấy phải không ?
Chúng ta từng gặp nhau trong toa xe , ngồi sát bên nhau .
Mất đi rồi , tôi mới biết tiếc .
Đã không gặp nhau lần nữa .
Nụ cười cô ngọt ngào thế , bóp nghẹn tim tôi .
Có được trùng phùng không ?
Điện thoại của tôi....., tên tôi là Cơ Kỳ ''
Đúng thế , mất đi rồi mới biết hối tiếc .
Tôi hỏi nhân viên xe điện , tôi có thể mua lại bảng thông báo này , anh bảo tờ thông báo tự in ấn phải cần thời gian , ngày mai tôi về Hương Cảng rồi làm sao in kịp . Tôi viết một tờ giấy , dán lên bảng thông báo tìm người . Tôi viết :
''Chồn hôi .
Bạn đang ở dâu ?
Tôi đến tìm bạn đây .
Đến khi nào .
Chúng ta lại cùng ăn '' mái tóc thiên sứ ?''
Bạn đã nói vất chất không thể biến mất chỉ có thể chuyển hóa đến nơi nào ?
Bạn chuyển hoá đến nơi nào ?
Tôi đang tìm bạn .”
Hải Minh sẽ biết đó là tôi .
Từ San Francisco về , tôi cùng Mộng Mộng ăn cơm , Mộng Mộng vừa từ Thái Lan trở về .
- Tìm một người ở chân trời góc bể , chị không thấy mệt sao ?- Mộng Mộng hỏi tôi .
- Phụ nữ có thể vì tình yêu làm những chuyện mà cô ta vốn không thể làm được - Tôi đáp .
- Có một người để tìm cũng là rất tốt , ít nhất cũng có một tia hy vọng - Mộng Mộng buồn bã nói .
Tôi lại lần nữa đến nhà Hải Minh tìm mẹ anh ấy .
Bà đưa cho tôi hai tấm ảnh , một tấm từ Venezia gửi về , một tấm từ đảo Capri của Ý gửi về .
- Nói không chừng nó đang ở đó - Mẹ anh nói .
Tháng 12 , tôi lấy phép năm đi Venezia trước . Đây là một thành phố tuyệt đẹp , trên phố có rất nhiều xưởng thuỷ tinh phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ .
- Có thể thổi một chiếc chiến cơ chồn hôi được không ?- Tôi hỏi một chủ tiệm trong phố đó , đồng thời vẽ chiến cơ chồn hôi đưa ông .
Ông lắc đầu .
- Cái này qúa phức tạp .
Tôi ngồi thuyền du lịch trên sông . Hải Minh có thể đến đâu được chứ ?
Tôi hỏi chủ thuyền , anh ta đáp chưa từng thấy qua người này .
Tôi biết anh không thể biến mất .
Sau khi rời khỏi Venezia , tôi đến Capri . Đây là một hòn đảo tuyệt đẹp , trên có rất nhiều căn nhà nhỏ , nước biển trong xanh .
Tôi loanh quanh trên bãi biển , mua một lọ nước khoáng , tôi viết một tờ giấy , nhét vào trong lọ , ném vào biển , nói không chừng Hải Minh đang ở trên hoang dảo sẽ nhận được .
Nói không chừng , anh đã yêu một cô gái khác , anh đã tìm được màu xanh rực rỡ vốn không tìm được trên đời , dù nước biển Capri cũng không so nổi .
Rời khỏi Capri , tôi đi Bargg , anh đã từng ở đó gửi bưu ảnh vê .
Mùa đông ở Bargg rất lạnh , gió tuyết đầy trời , đang là âm 9 độ .
Tôi ở trong quán rượu ở cầu Charles .
Hôm nay là đêm Giáng sinh . Tôi đi suốt một ngày ở quảng trường vẫn không nhìn thấy Hải Minh . Trong một con hẻm nhỏ , tôi phát hiện một quán ăn bán mì sợi Ý , một đôi tình nhân ngồi gần cửa , đang ăn '' mái tóc thiên sứ '' .
Tôi bước vào quán ăn , thời tiết lạnh đến mũi mất cả cảm giác .
Tôi gọi một đĩa '' mái tóc thiên sứ '' giờ tôi mới phát hiện ''mái tóc thiên sứ '' ăn rất ngon .
- Có một người đàn ông Trung Quốc ăn '' mái tóc thiên sứ '' ở đây không ?- Tôi hỏi cô phục vụ .
- Có người đàn ông Trung Quốc từng ba tuần liên tục đều đến đây ăn món đó - Cô đáp .
- Dáng người đó thế nào ?- Tôi hỏi .
- Dáng người nhỏ bé , tóc quăn tự nhiên , da rất trắng , độ 31-32 tuổi .
Thì ra anh đã 31-32 tuổi . Anh đi đã hai năm rồi, có lẽ tuổi tác này .
- Anh đến khi nào ?
- Năm ngoái , anh ta rất thích '' mái tóc thiên sứ '' ở đây .
Tôi viết một tờ giấy đưa cho cô .
- Nếu cô gặp lại người này , xin giúp tôi chuyển tờ giấy này cho anh ấy .
- Anh ấy là gì của chị ?- Cô hỏi tôi .
- Là người mà tôi rất thương nhớ - Tôi đáp .
Tôi rời qúan ăn , trở về khách sạn .
Tôi lấy từ trong vali ra chiếc vớ khổng lồ mà Hải Minh tặng tôi , tôi chui vào trong đó mà ngủ .
Tôi ôm hy vọng mà ngủ .
Thức dậy không nhìn thấy anh .
Lễ Giáng sinh năm nay , anh vẫn không chịu gặp tôi .
Tôi càng cảm giác được ngày này năm ngoái , anh ở trong gian phòng đó trên núi Phú Sĩ , tôi từng cảm thụ được hơi ấm của anh .
Chính tôi đã đuổi anh đi , tôi làm sao trách được ? Người học khoa học đều rất cố chấp .
Hai loại vật chất , chỉ cần nồng độ , năng lượng , vị trí phối hợp , thì có thể nảy sinh ra phản ứng , tôi đang ngây dại chờ đợi .
Mỗi khi nửa đêm thức giấc , tôi luôn rất sợ hãi :
Hải Minh còn sống không ? Hay là anh đã chết , chuyển hóa thành một hạt bụi , ngẫu nhiên đáp xuống vai tôi .
Tôi không nỡ phủi bụi trên vai mình .
Chân trời góc biển anh đang ở đâu ?