Còng tay nhanh chóng sập xuống, Mười một cùng Kathy bị điệu đến đồn cảnh sát. Sau khi biết cô bé là ái nữ của đại phú gia Martin, thái độ của các vị giữ trật tự pháp luật thay đổi hẳn, vội gọi điện ngay cho ông ta.
Tuy vậy cũng phải hai giờ sau, Martin và bốn người Sa Tướng mới hối hả chạy đến, lúc đó Mười một vừa được gắp đầu đạn ra khỏi vết thương. Đối với sự kiện vừa rồi Martin không nói gì, thậm chí còn hết lời khen ngợi.
Tuy vậy đó không phải vì chiến tích của Mười một, mà hoàn toàn từ lời kể của Kathy...
Cô bé bịa ra cả một câu chuyện hoàn chỉnh, khai với cảnh sát rằng đối phương dùng xe cài bom dừng ngay bên cạnh, uy hiếp hai người phải lên xe đi theo. Dọc đường đi, Lưu Dương bằng sự nhanh trí của mình đã kích động được đối phương đấu tay đôi, vì vậy bọn bắt cóc mới dẫn họ đến nhà kho này, nơi thường ngày chúng tổ chức luyện tập. Kết quả là hắn vừa bảo vệ được cô bé vừa dọa được cả bọn tháo chạy...
Quả thực, khám xét chiếc Range Rover cảnh sát thấy ngay bom điều khiển, lại tìm được hàng chục súng ống trong nhà kho. Tất thảy sự thật bày ra trước mắt khiến họ không thể không tin vào lời Kathy, thêm vào uy danh của tỉ phú Martin khiến hai cô cậu được giải phóng ngay tức khắc.
Chỉ khổ cho tay chủ khu kho, đột nhiên bị chụp lên đầu cái mũ khủng bố. Thực tế thì ông ta không có liên hệ gì với Lãnh Dạ, thậm chí không sử dụng địa điểm đó đã nhiều tháng trời...
Dọc đường về nhà, Martin hết lời khen ngợi Mười một. Mười một thì ngoài sắc mặt trắng nhợt do mất máu và những cơn đau, còn lại đều rất bình tĩnh. Đáp lại những câu cám ơn của Martin hắn chỉ có hai câu “Vâng!” và “Việc tôi phải làm!”
Kathy ngắm nhìn Mười một vẻ thích thú, lần đầu tiên cô bé cảm thấy mình chiếm ưu thế trước mặt hắn. Đã tiếp xúc nhiều với vệ sĩ nên cô bé thừa hiểu, nếu cô không cấp khẩu cung giả thì Mười một đã thảm rồi. Nếu biết sự thật Martin tất không thể tha cho hắn, vì để quyết đấu mà dẫn theo cả Kathy đi cùng, khi đến nơi lại dám bỏ mặc cô ở ngoài...
Về đến trang viên, Jolie đang bồn chồn đứng đợi bên cổng. Không chờ cho xe dừng hẳn, bà chạy lại nhìn Kathy, hai tay ôm ngực thở một hơi thảng thốt: “Kathy, con không sao rồi, ơn trời!”
Kathy phụng phịu: “Con không sao, nhưng Mười một vì bảo vệ con mà … mẹ nhìn xem…”
Jolie nhìn cái chân quấn băng trắng toát của Mười một, cảm kích: “Chúng ta cám ơn cậu lắm!”
Mười một uể oải gật đầu: “Vâng, cũng nên thế!”
Câu trả lời khác thường làm Jolie thoáng ngẩn người. Không phải vì hắn dày mặt mà vì Mười một đã quá ngán ngẩm trước những lời cám ơn, hơn nữa lại còn vì một lý do không có thật. Đành rằng hắn đã bảo vệ cô bé an toàn thoát khỏi tay Lãnh Dạ, nhưng nếu những người này biết câu chuyện thật sự, chờ đón Mười một e rằng không phải là cám ơn mà là những cơn giận lôi đình.
Mười một chỉ cần biết bản thân không thẹn với lòng là được, lúc đó nếu hắn không nhận lời thách đấu của Lãnh Dạ thì gã nhất định sẽ ra tay, và mục tiêu sẽ không chỉ là Mười một mà là cả hai người. Đối với một đối thủ lợi hại như Lãnh Dạ, Mười một không dám chắc có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Kathy nên mới nhận lời đi theo gã... Mọi sự tiếp theo chỉ là tất yếu phải xảy ra như vậy.
Nhưng hắn biết Martin sẽ không chấp nhận bất cứ lý lẽ nào, nếu biết rõ chân tướng sự việc, ông ta ắt thông báo ngay cho Quỷ Thủ, mà Quỷ Thủ thì không bao giờ nương tay với thuộc hạ không chấp hành nhiệm vụ...
Mười một không sợ chết, nhưng không chết vẫn tốt hơn là chết, vì vậy mới không cãi chính lời bịa đặt của Kathy, dù sao thì hắn cũng không có gì phải xấu hổ trong lòng.
Sau khi yên vị trong phòng khách, Martin vỗ vai hắn: “Này Mười một, lời cám ơn ta không thích nói nhiều. Thế này đi, cậu muốn của cải gì ta đều có thể cho cậu, gọi là đền đáp mấy lần cậu đã cứu nguy cho Kathy.”
Quỷ Thủ cấm thuộc hạ nhận tiền từ thân chủ, sợ thuộc hạ có tiền sẽ khó khống chế về sau, nhưng đồ vật thì vẫn có thể nhận được. Bởi thế mà Mười một mới không khước từ con dao găm của Kathy, nhưng nếu đổi dao găm thành ngân phiếu thì hắn sẽ tuyệt đối khước từ...
Martin nhiều lần hợp tác với Quỷ Thủ, đương nhiên biết rõ quy định này, ông ta chỉ hỏi Mười một cần đồ vật gì mà thôi.
Mười một lắc đầu: “Tôi không cần gì cả!”
Martin nghĩ một lát rồi nói: “Thế này đi, mai ta sang Hi-lạp công tác, thấy đồ gì hay sẽ mua tặng cậu vậy!”
Mười một là vệ sĩ, bảo vệ Kathy đương nhiên là trách nhiệm của hắn, Martin vốn không cần bận tâm vì chuyện quà tặng đến như vậy. Nhưng biểu hiện của Mười một quá xuất sắc khiến cho một người cao ngạo như Martin cũng phải phục sát đất, quyết tâm mua chuộc cho bằng được.
Mười một còn chưa kịp trả lời, Kathy đã phụng phịu: “Cha à, cha lại sắp đi xa rồi?”
Martin âu yếm vuốt tóc con gái: “Làm sao bây giờ? Con cũng biết là cha có việc khắp thế giới mà. Hà, không vì việc của con thì cha đã ở trên máy bay rồi đó...”
Kathy nghênh mặt lên, bất mãn: “Lần nào cũng thế, về nhà mấy ngày là lại đi...!”
Jolie đến ôm con gái vào lòng, dỗ dành: “Thôi mà Kathy, cha con có việc phải làm, đâu như con suốt ngày chỉ biết có chơi thôi!”
Mặt Kathy càng xị ra: “Lại mẹ nữa...!”
Martin hơi cau mày nhìn vợ: “Đừng nói con gái như thế chứ!” Đoạn quay sang Mười một dặn dò: “Mười một, mấy ngày tới ta không ở nhà, mọi chuyện lại phải nhờ cậu rồi!”
Mười một gật đầu: “Tôi hiểu!”
“Còn nữa, khi ta không ở nhà thì cậu và Kathy không nhất thiết phải đi học. Ta sẽ báo cho nhà trường biết.”
“Vâng!”
Martin nhìn bên chân quấn băng của hắn, ái ngại: “Vết thương của cậu…”
“Không ảnh hưởng nhiều!”
“Thế thì tốt!” Martin gật đầu, dặn dò vợ con xong vội dẫn bốn người Sa Tướng rời đi.
Martin đi rồi, Jolie xuống bếp cắt đặt người hầu làm cơm tối. Kathy nhanh nhẹn lôi Mười một đến góc nhà, thì thầm: “Anh cám ơn tôi đi!”
Mười một sững người: “Cám ơn cái gì?”
“Ôi, đồ ngốc! Nếu tôi không bịa chuyện thì thì cha tôi buông tha cho anh chắc? Lại còn bảo mua quà thưởng cho nữa!”
Mười một khe khẽ “Ừ” một tiếng, hờ hững: “Cám ơn!”
Lần đầu tiên trong đời hắn nói ra hai chữ đó, không khỏi cứng cả miệng vì khó chịu.
Kathy vênh mặt: “Xem kìa, hình như anh không muốn cảm ơn thật thì phải!”
Tiếng Jolie chợt vọng tới: “Kathy, vào ăn cơm!”
Kathy ngẩng đầu đáp: “Con biết rồi!” Đoạn nhìn Mười một vẻ đắc thắng: “Nhớ đấy, anh nợ tôi một món!” Nói rồi quay người duyên dáng chạy đi.
Mười một không thể hiện gì trên mặt, cất bước lừ đừ theo Kathy. Martin đã đi khỏi, lúc này trong đầu hắn chỉ còn một bóng hình...
... lão nhân Trung Hoa trong mật thất!