Bạch Tuyết Nhu nhìn Lăng Hạo Thiên với đôi mắt vô cùng ngưỡng mộ: “Lăng thiếu hiệp, y thuật của người thật cao minh.”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Hô hô, Hoa Sơn y điển ta đã thuộc nằm lòng. Nhưng cô nương mới chính là bệnh nhân đầu tiên của ta.”
Bạch Tuyết Nhu nghĩ đến việc lần đầu tiên Lăng Hạo Thiên cứu mình mà y thuật thật cao minh, tựa như thần y tái thế. Nghĩ như thế nên nàng nói: “Ta có một vị biểu muội vì luyện công nên chân khí bị đứt đoạn, đang tìm kiếm thần y để trị liệu, ta không biết…Lăng thiếu hiệp…có giúp…”
Lăng Hạo Thiên được người mời trị bệnh, tựu thị khả năng y thuật của mình cao minh. Vì vậy nên trong lòng vô cùng hưng phấn, cao hứng nói: “Lệnh biểu muội tình trạng thế nào?”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Hạ thân tê liệt, vô pháp di chuyển.”
Lăng Hạo Thiên im lặng, gật đầu: “Nghiêm trọng, bao lâu rồi?”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Khoảng nửa năm trước, gia phụ và gia mẫu đã mời các bằng hữu đả thông huyệt đạo, nhưng kết quả không được nguyện ý.”
Lăng Hạo Thiên lầm bầm: “Sự tình rất nghiêm trọng, trừ phi Hoa Đà tái sinh.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Thiếu hiệp, thật không có cách khác sao?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta không biết, ta chưa chẩn mạch, làm sao có thể đưa ra kết luận cuối cùng.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Không phải vấn đề lớn, chỉ cần thiếu hiệp xuất thủ, ta nghĩ biểu muội sẽ có hy vọng.”
Lăng Hạo Thiên thấy Bạch Tuyết Nhu tin tưởng mình như vậy, tâm lý đặc biệt cao hứng, đắc ý nói: “Việc của lệnh biểu muội bàn sau, Bạch cô nương, ta biết hiện tại nàng chân khí hỗn loạn, cần phải sớm điều trị.”
Bạch Tuyết Nhu hạ thấp đầu nói: “Việc này…lần đầu tiên ta bị thương, chịu đựng trong thời gian dài, nội phủ tổn thương trầm trọng, trừ phi trường kỳ liệu thương, nếu không cũng khó thuyên giảm.”
Lăng Hạo Thiên an ủi nàng: “Bạch cô nương, đừng lo lắng, ta bảo đảm giúp nàng, chừng mười ngày, dài lắm là nửa tháng, nàng sẽ khôi phục công lực.”
Bạch Tuyết Nhu hướng nhãn tình về phía Lăng Hạo Thiên, cảm thấy hơi khó tin: “Ta…Thật chứ?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Vâng, ta tin tưởng sẽ làm được. Giang hồ lang trung chữa trị cho nàng mất tám hay mười năm, ta đường đường Thiên Địa Tiểu Thần Long không thể đánh đồng với bọn họ, nàng gặp ta là cơ duyên hảo hợp, nửa đường nàng còn lẫn trốn, hắc, thật đau đầu.”
Bạch Tuyết Nhu nghĩ đến ở khách sạn nàng lưu tự bỏ đi, bất giác mặt ửng hồng không dám nhìn chàng.
Lăng Hạo Thiên nói: “Chúng ta không được làm lãng phí thời gian, hiện tại cần phải trị liệu, trước tiên nàng điều tức.”
Bạch Tuyết Nhu nói: “Ta…Một số trọng huyệt bị tắc nghẽn, vô pháp vận công hành khí!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta biết, hiện tại ta sẽ làm sạch những chướng ngại vật đó, giúp nàng đả thông những huyệt đạo bị tắc nghẽn, bắt đầu!” Nói xong, chàng đả toạ, song thủ vươn ra phía trước.
Bạch Tuyết Nhu lập tức ngồi xuống, song thủ vươn ra áp lấy song thủ của Lăng Hạo Thiên, tứ chưởng tiếp xúc, hai người tức thời cảm thấy chấn động.
Nửa thời thần, Bạch Tuyết Nhu hấp thu chân khí, bế thượng phong mục chuyên tậm vận tụ chân khí.
Lăng Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, trông nàng thật mảnh khảnh yếu ớt, nên truyền một luồng khí nóng sang nàng.
Bạch Tuyết Nhu trong lòng hoan hỷ, tiếp thu luồng chân khí của chàng vận hành đến các tĩnh mạch, sau một tuần trà, hai luồng chân khí đã hòa nhập với nhau.
Nàng cảm thấy tinh thần phấn chấn, lập tức vận dụng hai luồng chân khí đó.
Nhất thanh, nàng lập tức phún ứ huyết.
Lăng Hạo Thiên ngay lập tức nhìn nàng, hoang mang nhìn huyết tích trên đất, nàng đã hôn mê tại chỗ.
Lăng Hạo hiên vươn hữu thủ bắt mạch cho nàng, thần sắc đại biến. Hướng đến Bạch Tuyết nhu đang nằm hôn mê, lập tức song thủ vươn đến thân thượng của nàng, sau một tuần trà, chàng đã xuất hạn đầm đìa.
May mắn thay, cuối cùng Bạch Tuyết Nhu cũng đã hồi tỉnh, nhìn thấy bộ dạng của Lăng Hạo Thiên, nàng e ngại nói: “Lăng thiếu hiệp, ta xin lỗi, ta quá nôn nóng!”
Lăng Hạo Thiên trầm giọng nói: “Không nói với nàng, cũng có thể căn bệnh lên cơn.” Lập tức trầm tư suy nghĩ. Bạch Tuyết Nhu chân khí hư nhược, thân thể yếu ớt, Lăng Hạo Thiên dụng Tử Hà Thần Công truyền vào thân thể nàng, nội lực tắc nghẽn tại kinh mạch toàn thân không thể di chuyển, trường cửu hạ khứ, nhất định toàn thân sẽ tẩu hoả nhập ma, thậm chí lập tức thảm tử. Lăng Hạo Thiên hoang mang lo lắng, tự nghĩ anh hùng đã hại mỹ nhân.
Bạch Tuyết Nhu cử động thân thể để điều tức, lập tức toàn thân đau đớn, choáng váng hoa mắt, cất tiếng rên rĩ.
Lăng Hạo Thiên thấy vậy, đang hoang mang thì đột nhiên nghĩ đến ông lão trong giấc mộng đã dạy “Ngự Nữ Tâm Kinh”, có thể chỉ còn cách đó, nhưng lẽ nào lại hy sinh thanh bạch của Bạch Tuyết Nhu. Lăng Hạo Thiên liên tưởng, còn như không cứu, nàng có tử vong thì thanh bạch cũng chẳng còn. Nghĩ đến đây chàng lập tức nhìn Bạch Tuyết Nhu nói: “Mau thoát y!” Nói rồi tự thân chàng cũng thoát y.
Bạch Tuyết Nhu thấy chàng thoát y, thần sắc đại biến, la lớn: “Gì? Phải thoát…y…?”
Lăng Hạo Thiên trịnh trọng: “Duy nhất phương pháp này có thể giúp nội lưu bên trong nàng có thể tích tụ chân khí, nhanh đi, nếu không, hậu quả không thể tưởng được.”
Bạch Tuyết Nhu do dự nói: “Nhưng…”
Lăng Hạo Thiên một lòng cứu người, không suy nghĩ quá nhiều: “Chỉ còn phương pháp này khả thi! Sanh mệnh quan trọng!”
Nói xong, song thủ nắm chặt lấy thân thở yếu ớt của Bạch Tuyết Nhu.
“Xoạt”, nhất thanh, y phục của Bạch Tuyết Nhu đã bị xé tan, toàn thân nàng bị tê liệt, Bạch Tuyết Nhu sợ hãi la lớn! Thân thể hôn mê bất động.
Lăng Hạo Thiên ngồi xuống, ngay cả khố y của nàng cũng xé tan, toàn thân nàng hoàn toàn lõa thể, thân thể hoàn mỹ tuyệt hảo, tựa như dương chi bạch ngọc thuần khiết mỹ lệ. Lăng Hạo Thiên không quan tâm đến thân thể đang lỏa lồ của nàng, lập tức nhìn đôi môi anh đào của nàng hướng đến.
Lăng Hạo Thiên dùng lưỡi mở răng của nàng ra, lập tức chân khí tương hội.
Thân thể hai người đang quấn chặt vào nhau.
Khoảng một tuần trà, Bạch Tuyết Nhu đã tỉnh, trông thấy tình cảnh hai người như thế, trong lòng hoang mang hoảng loạn, không biết phản ứng như thế nào.
Lăng Hạo Thiên không quan tâm đến những chuyện khác, tiếp tục truyền chân khí đến nàng.
Bán thưởng chi hậu, Bạch Tuyết Nhu bình tĩnh trở lại, lập tức từ nội thể vận hành chân khí từ từ.
Nửa thuần trà, chung quy kinh mạch nàng cũng đã ổn định.
Lăng Hạo Thiên tâm trung nhất khoái, thở hắt ra, tiếp tục truyền chân khí sang Bạch Tuyết Nhu, cương khí đích thị là “Đại lượng ngoại tiêu”.
Tuy nhiên, khoảng nửa thời thần, chàng phát giác chân khí của Bạch Tuyết Nhu vận hành chỉ đến “giữa hai huyệt “Vân môn” và “Thiếu thương”, trong lòng cảm thấy buồn phiền.
Bạch Tuyết Nhu phụ thuộc hoàn toàn vào Lăng Hạo Thiên. Nàng lo lắng sẽ “Tẩu hoả nhập ma”, dẫn đến bán thân bất toại.
Bạch Tuyết Nhu suy nghĩ lo lắng thì khoảng nửa tuần trà, Lăng Hạo Thiên cuối cùng cũng xuất tuyệt chiêu :”Bạch cô nương, ta xin lỗi! Cứu người quan trọng!” Nói xong, Bạch Tuyết Nhu đột nhiên la lớn.
Nguyên lai, Lăng Hạo Thiên cân nhắc “Bối thuỷ nhất chiến”, chân khí tụ tập ngay tiểu đệ đệ, cho nên nó ngẩn cao đầu ngạo nhân, tiếp xúc vào ngọc nữ “Cấm khu” của nàng.
Lăng Hạo Thiên thiên sanh dị bẩm, tiểu đệ đệ hùng vĩ uy nghi, Bạch Tuyết Nhu có thể chịu được không?
Thần thương đả thương người như thế cũng ngoài ý muốn của Lăng Hạo Thiên, tấn công bất ngời như thế, Bạch Tuyết Nhu làm sao có thể nằm ngoài vòng kiểm soát được.
Bạch Tuyết Nhu nhất thanh kêu thảm, đồng thời lo lắng nhìn Lăng Hạo Thiên
Lăng Hạo Thiên kiên quyết nhìn nàng: “Bạch cô nương. Nhanh chóng ổn định chân khí.” Nói rồi, tiếp tục nhấn vào một lần nữa.
Bạch Tuyết Nhu lệ tràn bờ mi từ từ vận hành chân khí.
Sau một tuần trà, nàng đột nhiên phát hiện chân khí cực kỳ thuận lợi thông hành đến “Kỳ môn huyệt”, nàng cảm thấy hoan hỷ.
Khoảng một thời thần, Bạch Tuyết Nhu hoan hỷ nhìn chàng: “Thiếu hiệp, ta…đã phục hồi khí lực. Toàn bộ đã phục hồi!”
Lăng Hạo Thiên hơi thở nặng nhọc, xuất hạn như mưa, văn ngôn chấn nhạc, nhưng vẫn nằm trên ngọc thể của nàng cười: “Nhất cổ tác khí, tiếp tục vận công.”
Bạch Tuyết Nhu lo lắng: “Nhất cổ tác khí? Thiếu hiệp, người nên…”
Lăng Hạo Thiên nói: “Khai thông nhâm đốc nhị mạch cho nàng.”
Bạch Tuyết Nhu kinh ngạc: “Có khả năng?” Nhưng đó là mơ ước cả đời của người học võ, quả như có thể dễ dàng như vậy, làm sao nàng không hoan hỷ được.
Lăng Hạo Thiên xuyên thấu tâm tư của nàng, di chuyển thân thể, tiểu đệ đệ án ngữ tại động liễu của nàng, chàng nói: “Cố gắng bắt đầu.”
Bạch Tuyết Nhu nghĩ đến cơ hội ngàn năm có một có thể khai thông nhâm đốc nhị mạch. Trong lòng cảm thấy hoan hỷ vô cùng, trọng tâm điều khiển nội khí phối hợp.
Lăng Hạo Thiên hít một hơi dài, toàn thân vận nội khí, một lần nữa truyền vào cơ thể nàng.
Thân thể hai người cứ nhấp nhô lên xuống.
Chung quy, tử dạ tam canh chi tế, chỉ thấy Bạch Tuyết Nhu thân thể sốc mạnh, Lăng Hạo Thiên lâu lâu thở dài nặng nhọc, Bạch Tuyết Nhu không thể áp chế tâm trung cuồng hỷ, tuôn rơi những giọt nước mắt hạnh phúc như những hạt trân châu. Thành công rồi, chung quy cuối cùng thành công đả thông nhâm đốc nhị mạch, võ công của nàng đã đạt đến một cảnh giới cao thâm.
Lăng Hạo Thiên chuyển động thân thể, li khai ngọc thể của nàng: “Thập nhị…tái điều tức thập nhị chu thiên?” Nói xong, ngã lăn tại động.
Bạch Tuyết Nhu hạ thân đau thống, khởi thân đả toạ.
Lăng Hạo Thiên dụng ba viên dược hoàn, cũng bắt đầu điều tức!
Do Lăng Hạo Thiên tiêu hao sức lực cực đại, thân thể mệt mỏi nằm ngả xuống đất.