Âyti làm thợ tầng lò ở mỏ, có một cô vợ rất xinh là Akô, và một đứa con trai lên một không suốt ngày đêm như muốn luyện bộ máy hô hấp. Âyti lấy Akô lúc đầu vì yêu cô thực sự, nhưng thời gian trôi qua, đứa con ra đời - và Âyti không biết tình yêu là gì nữa. Đôi lúc anh cảm thấy sắc đẹp của vợ giống như một cái mặt nạ nham hiểm che giấu đằng sau một cái gì khó hiểu - sự buồn tẻ hay cũng có thể là ngu xuẩn. Akô bắt đầu luẩn quẩn trong nhà, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, suốt ngày chỉ mút kẹo, cơm nước rất vụng, nhà cửa cũng không biết dọn dẹp. Nhưng lại rất mau nước mắt, hay thở ngắn than dài, kêu mệt mỏi, rất hay ghen với chồng, nhưng lúc nào cũng lạy van chồng đừng chạm vào người cô, vì cô rất sợ có mang lần nữa. Và Âyti, mặc vợ kêu ca, bắt đầu bỏ nhà đi chơi, vào quán uống rượu say rồi gây gổ đánh nhau. Anh thường bơi một mình ra mãi tận ngoài khơi, rồi từ đó buồn bã đưa mắt nhìn về dải đất liền xa tắp, mà sống mãi ở đó anh cảm thấy buồn chán lắm rồi. Nhưng rồi anh vẫn phải quay về, để tiếp tục sống và làm việc. Cần phải làm một điều gì đó, khi anh mới có hai mươi ba tuổi.
Trước đây Akô thường hay hát, giọng cô chắc và khỏe hệt như giọng nữ ca sĩ nổi tiếng Êđita Piêkha, khó phân biệt được. Trước khi lấy chồng có lần Akô đã về tận Nam Xakhalin để thử tài thi phận - để học thêm thanh nhạc, hay nếu may mắn, sẽ trở thành diễn viên ngay. Và số phận đã mỉm cười với cô : Akô được mời hát cho một tiệm cà phê buổi tối, cô đã nhận lời, cô đã may hẳn một chiếc váy dài đến tận gót chân, nhưng không biết thế nào lại không dám mặc, và ngay hôm đầu tiên biểu diễn xong, bỏ về nhà ngay. Cô bị mọi người nói rất nhiều rằng các nữ ca sĩ sống rất tự do, buông thả, họ uống rượu và chơi bời hư hỏng, mà Akô thì không thể cho phép mình làm như thế. Cô rất yêu Âyti và muốn lấy anh. Điều đó đã được thực hiện - vậy mà không hiểu sao sau đó con người cô cứ tàn héo đi. Cô vẫn hát và vẫn được coi là người đẹp trong các bữa tiệc như trước, song bây giờ ở cô tất cả những cái đó vẫn có gì khác trước. Ví như nhân ngày sinh nhật đứa con gái thứ hai của anh thợ dây chão Khôn, ở nhà anh ta có tụ tập một đám bạn trai, họ ngồi đến tận nửa đêm. Bỗng Akô ở đâu chạy đến tìm chồng, trên tay bế đứa bé đang ngủ, chiếc váy của cô nhàu nát. Cô định đến lôi Âyti về ngay, nhưng mọi người cố mời mọc thuyết phục cô ngồi lại, rồi yêu cầu cô hát. Thế là Akô đành cứ vừa khẽ rừng đứa bé đang ngủ trên tay, vừa đưa đôi mắt to ướt nhìn lên phía trên. Và bắt đầu hát, lúc đầu khe khẽ, rồi mỗi lúc một to và vang hơn, và sau cùng, giọng hát của cô gái hiền lành chất phác ấy không biết sao bỗng trở nên tha thiết và mạnh mẽ đến nỗi làm người nghe phải xúc động, vui mừng và khóc … Và lúc đó, Âyti đang ngồi bệt trên sàn cạnh lò sưởi, nhả khói thuốc vào lỗ lò sưởi, cất giọng khàn khàn hát theo vợ :
"Dưới bóng cây xanh của cuộc đời, lũ chúng ta như bọn trẻ đùa chơi."
Và lúc đó anh lại cảm thấy yêu vợ với tất cả tình yêu mãnh liệt của tuổi trẻ. Nhưng bỗng thằng con tỉnh giấc khóc thét lên vỡ cả giọng, Akô phải dỗ dành, người cứ phải dướn lên rồi gập hẳn xuống để đung đưa nó. Đứa bé vẫn không chịu nín, bấy giờ Akô chẳng còn biết ngượng với khách nữa, vạch áo lôi ra cái bầu vú chảy xệ, nhét vào cái mồm bé tí đang ngoác ra gào của đứa con. Âyti bấy giờ như sực tỉnh cơn mê, và mới để ý thấy chân Akô đi đôi dép cao su không tất, đầu tóc rối bù, dường như lúc nằm trên gối ra sao thì khi nhảy xuống giường chạy đến đây cô vẫn nguyên thế. Trên đường về nhà Âyti đã mắng vợ về đôi dép cao su và cái đầu bù xù ấy. Đến khi bước vào nhà, móc cửa lại, anh bất giác cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ vì thấy hai người bị nhốt kín trong một căn nhà gỗ bé nhỏ … Vợ anh đã bao lần yêu cầu anh đào cho một cái hố ngoài sân để trồng mận và một cái rãnh thoát nước trong bếp. Cô ta còn bàn cả chuyện mua một con lợn vì nhà họ có một cái chuồng bỏ không … Cứ nhìn thấy bộ mặt hay khóc, hai mắt sưng húp, mũi lúc nào cũng giật giật của vợ, Âyti lại cảm thấy giận vợ vô cùng. Anh cho rằng bao chuyện bực mình đều do Akô gây nên cả, và chính cô ta là người đã làm cho tình yêu của họ dần dần chỉ còn là chuyện hai tấm thảm, một cái rãnh nước trong bếp, một con lợn con ủn ỉn mà anh sẽ phải đi đến một nơi rất xa để mua, cho vào bao, rồi mang về nhà … Xung quanh là cả thế giới bao lao, đêm bao la, chỉ có mình họ là đang bị nhốt trong túp nhà chật hẹp, đứa con trai ngủ đã lâu.
Ít lâu sau, Âyti nảy ra ý định học đàn accoócđêông. Bây giờ cứ lúc nào rỗi anh lại đến nhà Maxicô là người phụ nữ sống xa chồng, chồng chị ta do đánh nhau ở chỗ nhảy bị tống giam, chị ta sống một mình với đứa con gái trong một căn hộ hai buồng, nhưng thực ra chỉ là hai nửa của một căn buồng được ngăn đôi bởi một bức tường gỗ dán. Một hôm sau khi học đàn xong, Âyti mò đến ngồi cạnh Maxicô đang ngồi khâu vá gì đó, đầu ghé sát vào chiếc đèn bàn. Sau buổi học nhạc, Âyti cảm thấy tâm hồn lắng dịu, hiền lành. Anh đến tâm sự với Maxicô và kể cho cô nghe chuyện cổ tích về con chim phượng hoàng đem hạnh phúc cho mọi người. Kể xong anh bảo chị nếu như anh có con chim đó, anh sẽ không tiếc rẻ mà đem tặng ngay cho Maxicô để chị đỡ buồn trong những tối cô đơn một mình ở nhà. Maxicô chỉ cười khảy và khuyên anh nên đem tặng con chim đó cho cô vợ c anh thì hơn. Đột nhiên Âyti cảm thấy thèm muốn Maxicô vô cùng, nối thèm muốn mà chưa bao giờ anh thấy có đối với Akô. Maxicô vóc người nhỏ hơn và thon hơn Akô, nhưng đôi vai cô tròn và lẳn hơn, còn khuôn mặt của cô thì Âyti có thể ngồi lặng hàng giờ, say mê ngắm không biết chán, tựa như nếu anh được ngó qua tấm cửa sổ rực sáng ban đêm để nhìn vào túp lều nhỏ của nàng tiên rừng áo trắng trong câu chuyện cổ tích mà Maxicô kể cho anh nghe để đáp lại câu chuyện cổ tích về con phượng hoàng của anh. Đó là câu chuyện thương tâm về lòng chung thủy vô bờ của người vợ đối với người chồng phóng đãng. Âyti hiểu cái ý xa xôi bóng gió của Maxicô, nên ngồi một lúc anh cáo từ ra về. Sau đó mấy hôm Maxicô đã đám cho anh chảy máu mũi và từ đó vĩnh viễn cấm cửa anh.
Hôm nay, thức dậy muộn vì hôm trước phải làm ca đêm, Âyti không nghe thấy tiếng không của con cùng tiếng lạch cạch trong nhà của Akô. Có lẽ vợ anh lại để phần mì và thịt rán trong chảo cho anh rồi bế con về nhà mẹ rồi. Âyti bước xuống giường, bỗng anh linh cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì khác thường. Tim anh bắt đầu rộn rã đập như tiếng sóng vỗ bờ xa xa.
Một lát sau anh đã đang đi về phía biển thân yêu, cởi áo cầm tay, và nghĩ : Cái gì sẽ phải xảy ra nhỉ ? Men theo đường sắt ra đến bờ biển, anh nhìn thấy trên đường chân trời, giữa cái sa mạc mênh mông của biển cả thấp thoáng hòn đảo xanh. Và anh chợt hiểu ra ngay điều gì sẽ phải xảy ra.
Ngày hôm nay, ngay bây giờ, anh sẽ phải bơi tới hòn đảo đó … Đã lâu lắm, từ hồi bé, anh đã khao khát bơi được tới hòn đảo, nhưng trước anh chưa có ai làm được chuyện đó, nên anh cũng không dám liều. Nhưng hôm nay Âyti đã quyết chí.
Anh đi ngang qua chỗ bãi tắm đông người và lúc sau ra tới mỏm Camarôn. Bên rìa doi cát, ông già người Triều Tiên tên là Đô Khôcrô đang ngồi bất động như những cái rễ cây, tảng đá và đụn cát trắng xám xung quanh lão. Âyti tiến đến gần lão, nhưng cách một khoảng mà anh cho là không làm phiền đến sự yên tĩnh và cô độc của Đô Khôcrô. Âyti ngồi xuống cát, cởi chiếc quần jean bó sát đùi ra, vo tròn thành một bó cùng với chiếc áo rồi vùi xuống dưới một đụn cát rất to. Sau đó anh chồng người trên hai tay và đi trên bãi cát ẩm ven bờ. Một con sóng nhỏ ùa đến, tràn lên bờ, và cái mép sóng đánh vào đôi tay đang đi của Âyti, thế là anh lại nhảy chân xuống. Làm xong những động tác đó, Âyti dũng cảm mỉm cười và quay về phía người bạn cùng cô đơn gọi to :
-Bác Khôcrô ơi ! Cháu bơi ra đảo đây. Vì cháu thấy nó có vẻ gần lắm. Chỉ độ ba tiếng đồng hồ là cháu bơi đến nơi thôi. Bác bảo có được không ? Câu cuối anh hỏi bằng tiếng Nga.
Ông lão không trả lời, vẫn thản nhiên nhìn ra phía trước, đầu đội chiếc mũ vài bạc phếch, khuôn mặt ông trông tối tăm. Âyti bỗng cười vang :
-Sao bố im lặng thế bố ? - anh nói - Người ta hỏi mà bố không trả lời. Bố sống trên đời mà cũng chẳng biết mình sống để làm gì nữa. Bố suốt đời chỉ hái rong biển thôi à ? Ừ thì bố cứ việc hái ! Thôi, chúc bố khỏe ! - anh tạm biệt ông lão, rồi nói thêm : - này bác Khôcrô ơi ! Nếu mai người ta có tìm cháu thì bác bảo là thằng Âyti nó chết đuối dưới biển rồi nhé.
Nói xong, anh giơ tay vẫy, rồi lại cười vang, bước những bước rộng xuống biển. Anh lội từ chỗ cạn ra chỗ sâu, để lại phía sau một cái vệt ngầu bọt tan rất nhanh.
Ông lão còn lại một mình trên mỏm cát. Lão nhìn theo bóng người đi bơi đang đi ra biển và nghĩ rằng bất kỳ một cuộc chia tay nào với người khác thực ra cũng đều có thể là cuộc chia tay cuối cùng. Vì thế, sau khi hơi bùi ngùi một chút lúc chia tay, cần phải biết trấn tĩnh ngay và cố gắng quên đi tất cả. Đô Khôcrô nghĩ như thế về cái sự kiện mới xảy ra cách đây không lâu trên bờ biển hoang vắng ôm lấy mỏm đất phẳng hình cánh cung này.