Xem bài viết đơn
  #4  
Old 13-04-2008, 01:56 PM
ngoctulaa's Avatar
ngoctulaa ngoctulaa is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: Nơi có Tình Yêu em dành cho anh
Bài gởi: 617
Thời gian online: 56
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 27 Times in 16 Posts
Hồi 3

Ngạo cốt trinh tâm kinh nữ sắc
Vong niên tri kỷ kết kim lan



Nam Sơn không phải mà ngọn núi cao nhất Thiểm Tây, nó chỉ nổi tiếng nhờ cánh rừng cây xinh đẹp. Nhưng giờ đây phủ tuyết dầy trên cành lá, che mất vẻ kỳ tú vốn có.
Hàn Tiên cõng thân hình nặng một trăm sáu chục cân của Kiếm Vân, cùng Bạch Hổ lão nhân lướt nhanh lên núi. Đã bốn năm nàng không trở lại nơi này. Nhìn cảnh vật thân yêu chẳng khỏi mủi lòng.
Gần đỉnh núi có một bình đài rộng hàng trăm mẫu, trên ấy là một sơn trang lộng lẫy, đồ sộ và uy nghiêm. Đại môn sừng sững cao hai trượng, bốn chữ Thần Bí Sơn Trang cẩn bằng đá đen, trên nền vân thạch trắng, càng làm tăng vẻ lạnh lùng.
Bốn tên môn đồ gác cổng mừng rỡ định chào hỏi, kịp thấy vẻ mặt sầu khổ của Hàn Tiên, bọn chúng lặng lẽ mở cửa nghiêng mình thi lễ.
Hàn Tiên cõng Kiếm Vân vào hiên đại sảnh, đứng trước đồng cổ, vung dùi đánh liền chín tiếng. Trống đồng vang lên như sấm dậy. Một khắc sau, cửa đại sảnh mở ra. Dù mới đầu Ngọ mà đèn nến sáng choang, dọc theo đại sảnh là hai hàng người đông đúc ước bốn trăm cao thủ. Họ nhìn Hàn Tiên với vẻ yêu mến.
Phần cuối đại sảnh cao hơn tiền sảnh khoảng nửa trượng, trang trí huy hoàng lộng lẫy như chốn hoàng thượng ngự triều. Trên cổ đại ỷ lót gấm là một lão nhân thanh bào tuổi bát tuần, đội mũ triều thiên, râu tóc bạc nhưng da mặt trắng hồng, mịn màng không một nếp nhăn. Cạnh ông là một thiếu phụ tuổi tác khó đoán. Nếu bảo nàng hai mươi hay bốn mươi cũng đều chẳng sai. Nhan sắc nàng đáng bậc mẫu nghi, thiên kiều bá mị không sao tả xiết.
Bạch Hổ lão nhân đứng vào hàng người đầu tiên, mặc cho Hàn Tiên cõng Kiếm Vân trèo lên bẩy bậc tam cấp.
Nàng đặt Kiếm Vân nằm trước án thư, quỳ xuống thi đại lễ:
- Tiểu tôn nữ Hàn Phụng Hương khấu khiến nội tổ cùng di tổ.
Môn chủ Thần Bí Môn cười nhạt bảo:
- Ngươi định đem tên tiểu tử sắp chết này đến phó ước đấy ư?
Phụng Hương nghiêm giọng đáp:
- Trong giao ước không nói rõ rằng người ấy sắp chết hay không? Nếu nội tổ không sợ thua cuộc thì cứ cứu chàng tỉnh lại. Bằng không, tiểu tôn nữ chẳng dám ép.
Hắc Lư đạo trưởng vòng tay nói vọng lên:
- Hàn đại ca, tiểu đệ xin lấy đầu bảo chứng rằng Liễu Kiếm Vân chẳng phải kẻ tầm thường.
Bạch Hổ lão nhân tiếp lời:
- Nếu gọi hắn là kỳ nhân xuất thế cũng chẳng sai.
Lão môn chủ vuốt râu cười cao ngạo:
- Được! Nếu nhị vị lão đệ đã nói thế, ta sẽ thử xem hắn là người thế nào?
Lão ra hiệu cho môn chủ phu nhân và Hàn Tiên vào trong rồi bước xuống, bỏ vào miệng Kiếm Vân bẩy viên linh đan trắng như tuyết, lại điểm vào các đại huyệt trên thân trước.
Nửa khắc sau, chàng hồi tỉnh, lồm cồm ngồi dậy, nheo mắt nhìn quanh. Thấy môn chủ tướng mạo tôn quý, uy nghiêm như thiên tử, chàng sanh lòng kính ngưỡng, sụp xuống thi lễ:
- Vãn bối Cổ Kiếm Vân xin bái kiến. Dám hỏi đây là chốn nào?
Lão môn chủ cười sang sảng đáp:
- Đây là Thần Bí Sơn Trang trên núi Nam Sơn. Còn lão phu là Võ Lâm Chí Tôn Hà Thiên Đông.
Bạch Hổ lão nhân nói vọng lên:
- Kiếm Vân! Chính môn chủ là người đã cứu mạng ngươi đấy!
Chàng quay lại, nhận ra thúc công của Hàn Tiên, biết đây là sự thực, vội lạy tạ:
- Vãn bối đội ơn cứu tử!
Lạy xong, chàng đứng dậy quay xuống hỏi Bạch Hổ lão nhân:
- Thúc công! Hàn tiểu đệ đâu sao không thấy?
Mọi người che miệng cười, Hàn môn chủ bực bội bảo:
- Kiếm Vân! Hàn Tiên là đứa hư hỏng, không nghe lời giáo huấn của trưởng bối, bỏ nhà phiêu bạt giang hồ, lão phu không nhận hắn là con cháu họ Hàn nữa. Nay, lão phu thấy ngươi cốt cách anh hùng, muốn đem bào tỷ của hắn là Hàn Phụng Hương gả cho ngươi. Sau này sẽ kế nghiệp làm môn chủ Thần Bí Môn, nhưng ngươi phải tuyệt giao với Hàn Tiên.
Dứt lời, lão vỗ tay ba cái. Môn chủ phu nhân tha thướt bước ra. Trong bộ cung trang khuê nữ màu hồng nhạt, nàng trông chỉ độ đôi chín, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Nàng đến trước mặt Kiếm Vân nở nụ cười đổ quán xiêu đình, thỏ thẻ:
- Tiện thiếp Hàn Phụng Hương xin ra mắt tướng công.
Mị lực của Thái Hồ Tiên Nữ làm rung động cả đám lão nhân đứng dưới thềm, họ thầm lo sợ cho Kiếm Vân.
Nào ngờ chàng nhìn thẳng vào mặt nữ nhân cung kính thưa:
- Tiểu đệ không dám!
Rồi chàng quay sang bẩm với Võ Lâm Chí Tôn:
- Cung bẩm môn chủ! Vãn bối chỉ là kẻ quê mùa chất phát nơi rừng núi nhưng cũng biết đạo nghĩa làm người. Dù Hàn hiền đệ là người bất hiếu, lêu lổng giang hồ, không trọn đạo với Hàn gia. Nhưng y đối với vãn bối chí tình chí nghĩa, sinh tử có nhau, tình thâm thủ túc. Dù Phụng Hương tỷ tỷ có xinh đẹp như tiên nga cũng không thể khiến vãn bối quên đi tình huynh đệ với Hàn Tiên. Cảm tạ lòng yêu thương của trưởng bối, Kiếm Vân xin được cáo từ.
Thần Bí Môn chủ biến sắc hỏi lại:
- Nhan sắc Phụng Hương thiên hạ vô song, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Kiếm Vân kiên quyết gật đầu:
- Ơn cứu tử, vãn bối xin tạc dạ, thề sẽ tìm cho được Hàn đệ, hết lời khuyên nhủ y trở lại nhà phụng dưỡng lão tiền bối.
Dứt lời chàng vái tạ rồi bước thẳng ra ngoài.
Lúc đi ngang hàng người ở dưới, chàng nhận ra ánh mắt của họ nhìn mình với vẻ thương yêu, ngưỡng mộ.
Vừa xuống đến nửa đường sơn đạo, Kiếm Vân ngạc nhiên khi nghe tiếng reo hò như sấm động phát ra từ sơn trang. Nhưng vì quá lo lắng đến việc tìm kiếm họ Hàn nên chàng chẳng quay lại làm gì.
* * *
Vừa xuống đến chân núi, chàng mừng rỡ nhận ra Hàn Tiên đang co ro ngồi cạnh tảng đá bên đường. Gã dường như quá mệt mỏi nên đã gục đầu ngủ thiếp đi.
Kiếm Vân chạy đến bế xốc thân hình nhỏ bé lên thì thầm:
- Hiền đệ chờ ta đã lâu chưa?
Chân chàng vẫn lướt nhanh, Hàn Tiên cười đáp:
- Tiểu đệ đưa đại ca đến đây từ sáng sớm, nhưng không dám lộ diện, đành nhờ thúc công thượng sơn cầu khẩn nội tổ ra tay chữa trị thương thế cho đại ca.
Kiếm Vân cảm động, nhưng nghiêm mặt bảo:
- Lệnh tổ đã già yếu sao Hàn đệ không ở lại nhà phụng dưỡng, lại bỏ đi như vậy?
Hàn Tiên buồn rầu đáp:
- Cũng như đại ca, song thân tiểu đệ thất tung đã mười năm nay, tiểu đệ xông pha giang hồ để tìm kiếm nhưng lại bị coi là bất hiếu.
Kiếm Vân giật mình:
- Lạ nhỉ! Sao lệnh tổ không cho ta biết chuyện này, lại nhất mực kết tội hiền đệ là kẻ lêu lổng, hoang đàng?
Họ Hàn giải thích:
- Chuyện củng không khó hiểu lắm. Thần Bí Môn thế mạnh người đông mà còn không điều tra ra. Nội tổ cho rằng tiểu đệ chỉ phí công, nên người mới giận dữ khi thấy tiểu đệ vẫn tiếp tục truy tìm.
Kiếm Vân gật đầu thông cảm. Hàn Tiên thấy sắp đến khu thị tứ, dẫy dụa bảo:
- Sắp đến chỗ đông người, đại ca buông tiểu đệ xuống.
Kiếm Vân nghe đói bụng, rủ họ Hàn tìm phạn điếm dùng cơm. Hai người phủi sạch tuyết trên áo lông rồi bước vào quán ven đường.
Thấy chàng gọi bình rượu nhỏ, Hàn Tiên cười hì hì hỏi:
- Đại ca bình thường không uống rượu, sao hôm nay lại có tửu hứng như vậy?
Chàng tủm tỉm:
- Hiền đệ bôn ba ngàn dặm để cứu mạng ta, không đáng được thưởng công hay sao?
Kiếm Vân vừa ăn vừa kể lại cuộc đối thoại với Võ Lâm Chí Tôn . Hàn Tiên giả đò giận dữ:
- Gia tỷ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Đại ca quả là đại ngốc tử mới từ chối mối lương duyên đó.
Kiếm Vân lắc đầu:
- Chẳng phải ta không nhận ra lệnh tỷ nhan sắc phi phàm. Nhưng lúc ấy trong tâm trí ta chỉ nghĩ về hiền đệ mà thôi. Khi lệnh tổ ra điều kiện bắt hai ta phải tuyệt giao, ta mới hiểu hiền đệ đối với ta thân thiết đến chừng nào.
Hàn Tiên sung sướng đến nghẹn lời, cúi đầu giả vờ ăn uống để dấu những giọt lệ long lanh.
Kiếm Vân uống mấy chén rượu, cảm khái thở than:
- Sau trận vừa rồi mới biết bản lãnh mình còn non kém, mối thù diệt gia biết bao giờ mới trả xong?
Hàn Tiên ngơ ngẩn suy nghĩ một lúc, mừng rỡ bảo:
- Xuôi Nam chừng tám trăm dặm, có ngọn núi Thanh Nè. Đó là nơi ẩn cư của một vị kỳ nhân tuyệt thế, tiểu đệ sẽ đưa đại ca đến đấy thụ giáo. Nếu Nan Đề lão nhân chịu nhận chàng làm truyền nhân thì Thập Nhị Phi Ma không đáng ngại nữa.
Kiếm Vân cảm kích:
- Được vậy thì quá tốt, Hàn đệ ăn cho no đi rồi hãy lên đường.
Đã sang đầu tháng chạp nên tuyết rơi đầy, phũ trắng những con đường gập ghềnh hiểm trở của vùng đất Tây Thục. Thỉnh thoảng lại có những cơn bảo tuyết ập xuống đầu khách lữ hành. Đường phủ băng trơn trợt, hai người vận khinh công lướt đi như gió. Nhưng cái lạnh cắt da đã làm tê cóng thân hình nhỏ bé của Hàn Tiên. Hắn phải thường xuyên để Kiếm Vân cõng trên lưng.
Những tối không kịp đến nơi có nhà dân hoặc khu thị tứ, họ đành ngủ lại ven đường, bắt thú rừng lót dạ. Kiếm Vân thấy Hàn Tiên run rẩy vì đêm đông lạnh giá, ôm chặt gã vào lòng, dùng cơ thể nồng ấm của mình để sưởi cho gã.
Chàng còn gọi cả Kim Ưng xuống ngủ chung cho thêm ấm cúng.
Bốn ngày sau, hai người mới đi được nửa đường. Nhưng khi còn cách thàng Quảng Nguyên vài dặm, hai người giật mình khi thấy mấy chục tên áo đen chặn kín đường quan đạo. Đứng đầu chính là Trường Thủ Ma Quân và một lão già dung diện tái xanh, âm trầm. Hàn Tiên biến sắc nói nhỏ:
- Lão áo trắng kia chính là Vô Ảnh Ma Quân, người thứ năm trong Thập Nhị Phi Ma. Thân pháp cực kỳ quỷ dị, thiện dụng đoản đao tẩm độc. Đại ca phải coi chừng.
Trường Thủ Ma Quân cười gằn:
- Con bạch ưng kia là của hai ngươi phải không?
Hàn Tiên nhanh miệng đáp:
- Đúng vậy! Chẳng hay chư vị có điều chi chỉ giáo?
- Lai lịch các ngươi thế nào?
Hàn Tiên ung dung nói:
- Anh em vãn bối là đệ tử của Phi Ưng Tẩu nơi vùng quan tái, mới vào Trung Nguyên được nửa tháng nay.
Ngũ Phi Ma cười âm hiểm:
- Nghe nói Phi Ưng Tẩu có pho Phi Ưng thân pháp vô cùng linh diệu, bọn lão phu muốn được thưởng lãm để mở rộng kiến văn.
Kiếm Vân động nộ, lạnh lùng bảo:
- Bọn ngươi là cái thá gì mà dám coi thường vương pháp, chặn đường chúng ta hỏi han lý lịch?
Lục Phi Ma Trường Thủ Ma Quân ngạo nghễ đáp:
- Võ Lâm Bang độc bá giang hồ, chẳng cần biết đến vương pháp là gì.
Hàn Tiên thì thầm:
- Đại ca xuất kỳ bất ý tấn công, giết cho được Lục Phi Ma mới mong địch lại lão Vô Ảnh Ma Quân. Tiểu đệ phụ trách bọn bang đồ.
Kiếm Vân gật đầu, chậm rãi rút kiếm bảo:
- Tại hạ sẽ cho nhị vị thưởng lãm pho Phi Ưng Đãng Ma Kiếm Pháp.
Dứt lời, chàng rú lên như rồng gầm tung mình lên không, bủa màn lưới kiếm xuống đầu Phi Ma. Chiêu kiếm Luân Phùng Nguyệt lạnh như sương, vờn quanh thủ cấp Trường Thủ Ma Quân. Lão kinh hãi, vung đôi tay dài vỗ liền mười mấy chưởng cố ngăn đường kiếm.
Vô Ảnh Ma Quân cũng múa đoản đao, định xông vào trợ chiến. Nhưng Hàn Tiên đã như ánh sao băng lướt đến đón đầu. Gã tự biết mình không phải là địch thủ của lão ma, nhưng cũng cố cầm chân Vô Ảnh Ma Quân để Kiếm Vân có thời gian hạ sát Trường Thủ Ma Quân.
Thần ưng cũng lao xuống tấn công bọn thủ hạ Võ Lâm Bang.
Kiếm Vân nhớ đến mối hận thù xưa, sát khí bừng bừng quyết giết cho được Lục Phi Ma. Chiêu thứ nhất không thành công, chàng gầm lên như hổ dữ, múa tít trường kiếm đánh liền mười mấy chiêu dồn đối phương vào thế thủ. Trường Thủ Ma Quân động nộ, dồn chân khí vào song trảo, phản công quyết liệt.
Đến chiêu thứ sáu mươi, thấy Hàn Tiên đang yếu thế lùi dần, biết không thể kéo dài, chàng dồn đủ mười hai thành công lực vào thân kiếm, xuất chiêu Kiếm Luân Thôn Nhật. Kiếm quang tỏa màu vàng kim rực rỡ, kiếm ảnh tua tủa hàng vạn nan hoa cuốn đến. Lão ma kinh hoàng biến chiêu, đổi trảo thành chưởng, vỗ liền tám đạo chưởng phong uy mãnh, cố chống đỡ. Nhưng kiếm khí đã xé nát chưởng kình, ập đến.
Trường Thủ Ma Quân gào lên thảm thiết, hai tay bị chặt sát vai và lồng ngực bị thủng ba lỗ lớn.
Ngũ Phi Ma nghe tiếng thét, giật mình bỏ Hàn Tiên xông lại phía Kiếm Vân. Thấy lục đệ chết thảm, lão rít lên ghê rợn:
- Hôm nay lão phu mà để ngươi được toàn thây thì sẽ không làm người nữa. Hãy về suối vàng mà sum họp với Liễu Kính Trung.
Kiếm Vân chịu liền tám chưởng của Vô Ảnh, khí huyết nhộn nhạo, rỉ ra khóe miệng. Chàng nghiến răng vung kiếm đỡ chiêu.
Thân ảnh lão ma phiêu phưởng lúc ẩn, lúc hiện, lúc rời xa, lúc áp sát, vô cùng lợi hại. Trước thân pháp vô cùng quỷ dị ấy, Kiếm Vân đành dùng cách Dĩ Tịnh Chế Động, ôm kiếm đứng im, chờ đối thủ xuất chiêu mới trả đòn.
Nhưng Vô Ảnh Ảo Bộ thiên hạ vô song, lão như bóng ma, đang ở phía trước lại đánh vào sau lưng, mấy lần suýt đưa Kiếm Vân vào tử địa.
Hàn Tiên đang đấu cùng bọn võ sĩ, thấy vậy thét lên:
- Đại ca! Mau bỏ kiếm dùng chưởng!
Kiếm Vân dù e ngại đoản đao tẩm độc của lão ma, nhưng chàng biết Hàn Tiên là người cơ trí nên lập tức nghe lời.
Vô Ảnh Ma Quân thấy chàng tra kiếm vào vỏ, dùng tay không đối phó với mình, lão đắc ý không lẩn tránh nữa mà múa độc đao xông vào giao chiến. Kiếm Vân dồn Kim quang Thần Công vào song thủ, dở pho Kim Thủ Liên Hoàn Trảm bám chặt đối phương.
Bàn tay chàng mấy lần chạm lưỡi đao mà không hề thọ thương, khiến lão ma bội phần kinh hãi. Lão định đổi đấu pháp nhưng đã quá muộn. Kiếm Vân tung hàng loạt đòn sấm sét, không cho đối thủ thoát khỏi đấu trường. Chỉ sau ba mươi chiêu, Phi Ma đã rơi vào thế hạ phong.
Tài sản của ngoctulaa

Chữ ký của ngoctulaa
[SIZE="6"][COLOR="Blue"] nhớ nhà[/COLOR][/SIZE]