Sáng hôm ấy, má»i ngưá»i giúp việc hãng trà “Châu ChÃnh Phương†ở Ãà i Bắc, Ä‘ang chăm chú là m việc, bá»—ng có ngưá»i từ trong nhà ra cho hay: Bà chá»§ phải ra phi trưá»ng Tùng SÆ¡n, và o đúng ba giá» chiá»u naỵ ông quản lý cần chú ý ngay từ bây giỠđể chuẩn bị má»i chuyện và mướn xe taxi
Ngưá»i truyá»n lệnh bà chá»§, đó là cô sen Lệ Quyên. Dặn má»i ngưá»i rồi, Lệ Quyện quay gót, ung dung yểu Ä‘iệu trở và o nhà trong. Láºp tức, má»i ngưá»i ngoà i nà y bà n tán rá»™n rà ng ... Mấy ngưá»i đứng tuổi, mấy bà mấy cô là m việc ở đây từ lâu, khẽ há»i nhau: “Bà chá»§ thưá»ng ngà y rất hiếm xuất hiện, không mấy khi bà ra khá»i lầu, bước xuống nhà , váºy mà nay lại dùng taxi ra táºn phi trưá»ng, chắc hẳn có chuyện rất quan trá»ng?â€
Chiá»u nay, chắc có nhân váºt tiếng tăm nà o đến Ãà i Bắc, nên má»™t phụ nữ chuyên sống giữa chốn buồng khuê tịnh mịch phải ra khá»i nhà để Ä‘i xem mặt? Hoặc giả bà ta phải Ä‘i đón rước má»™t vị đại quà khách, má»™t vị ân nhân nà ỠHay là bà tiá»…n chân má»™t ngưá»i chà thân, lên phi cÆ¡ xuất ngoạỉ
Ngưá»i trong nhà bà , chẳng ai Ä‘oán được cả. Há» chỉ còn biết ngó vỠông quản lý để dò xét.
ông quản lý nà y há» Ngô, tên Lá»™c Tuyá»n, là ngưá»i cai quản hết thảy công việc trong hãng chế tạo trà nà ỵ ông là ngưá»i thân tÃn nhất cá»§a bà chá»§. Kể từ ngà y ông chá»§ Châu ChÃnh Phương qua Ä‘á»i cách nà y hai mươi năm, thì Ngô Lá»™c Tuyá»n gần như trở thà nh “ông chủ†cá»§a hãng trà nà y váºá»µ Danh chỉ là quản lý, nhưng pháºn sá»± thì chẳng khác gì chá»§ nhân. Bởi vì, chẳng những bà chá»§ giao hết thảy tà i sản há» Châu cho ông trông coi, kinh doanh, kế toán, quyết định thâu ngưá»i và o, phát tiá»n ra ... mà ngay đến những vấn đỠriêng trong gia đình bà cÅ©ng nhá» cáºy ông định Ä‘oạt.
Sở dÄ© ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n được tin cáºy như thế, là vì trước kia, từ cái hồi ông bà Châu ChÃnh Phương còn buôn bán nhá», thấy cáºu trai Ngô Lá»™c Tuyá»n hà n vi và không có gia đình, ông bà cho vỠở chung, góp sức là m ăn, và coi Tuyá»n như em ruá»™t. Ngà y nay, ông ChÃnh Phương đã qua Ä‘á»i, bà Phương, coi ông Tuyá»n như em chồng, và các con bà coi ông như chú ruá»™t váºá»µ
Ãối lại, chẳng những ông quản lý thân tÃn coi bà Phương như chị dâu, mà ông còn táºn tụy trong việc là m già u cho há» Châu, chăm lo từng li từng chút.
Má»i ngưá»i là m công ở hãng trà cÅ©ng như kẻ ăn ngưá»i ở trong gia đình, Ä‘á»u chỉ biết tiếp xúc vá»›i ông quản lý “kiêm quản gia†Ngô Lá»™c Tuyến, chứ không mấy khi gặp mặt bà chá»§ góa chồng, mặc dù há» rất kÃnh mến bà .
Bấy giá», ông Tuyá»n được cô sen Lệ Quyên nói cho biết ý bà chá»§, ông liá»n tạm gác công việc thưá»ng lệ, chăm chú xem đồng hồ, chuẩn bị má»i thứ. Rồi đến hai giá» ba mươi chiá»u, ông quay Ä‘iện thoại đến hãng xe quen, dặn rằng: đến ba giá» kém năm phút, thì cho má»™t chiếc taxi đến cá»a hà ng trà để Ä‘i phi trưá»ng. ông Tuyá»n còn dặn thêm: Lần nà y mướn xe để bà chá»§ Ä‘i, nên yêu cầu hãng cá» ngưá»i tà i xế lái giá»i và tháºn trá»ng.
Gá»i xe rồi, ông quản lý mở ngăn kéo lấy ra má»™t tá» giấy mà u hồng, trông như lá cá» hình Ä‘uôi nheỠông mà i má»±c giáºm bút, viết lên giấy bảy chữ lá»›n:
“Hoan nghênh Lâm Thanh Thanh tiểu thư!
- Cô Lâm Thanh Thanh là ai nhỉ?
Má»i ngưá»i là m công việc trong hãng Ä‘á»u khẽ há»i nhau như thế.
ông quản lý há» Ngô không để ý đến sá»± thắc mắc cá»§a há». ông cháºn tá» giấy trên mặt bà n má»™t lúc cho má»±c khô, rồi lấy má»™t cà nh trúc nhá», dán tá» giấy lên đầu cà nh, là m lá cá», và cuốn lại cẩn tháºn.
Ãến hai giá» năm mươi phút, những tiếng dép guốc vang lên từ phÃa trong hà nh lang. Mưá»i bảy ngưá»i là m công biết rằng bà chá»§ và những ngưá»i tùy tùng sắp bước rạ Há» liá»n chăm chú và o công việc, ông quản lý bước và o chá»— cánh cá»a bên trong, tay cầm lá cá» cuá»™n lại đứng đợị
Bà chá»§ bước ra khá»i phòng, má»i ngưá»i Ä‘á»u sáng mắt lên, kÃnh cẩn nhìn, trong khi bà chá»§ mỉm nụ cưá»i như chà o há»i khuyến khÃch há». ông quản lý, ngưá»i thưá»ng ngà y tiếp xúc vá»›i nữ chá»§ nhân, lúc nà y cÅ©ng phải ngạc nhiên:
Má»™t quả phụ bao năm tá»± giam mình giữa bốn bức tưá»ng cá»§a lầu cao gác kÃn, gương mặt luôn u buồn trầm mặc, như không còn tha thiết gì đến má»i sá»± trên Ä‘á»i ... hôm nay bá»—ng đổi khác hẳn. Ãã chịu khó tìm ra táºn phi trưá»ng lại vui tươi há»›n hở từ nhà trong ra nhà ngoà i, tá»± hồ cõi lòng lạnh lẽo âm u bá»—ng vừa má»c lên má»™t vầng dương xán lạn ấm áp váºy! Dáng Ä‘iệu bà chá»§ tuy vẫn ôn nhu cháºm rãi, nhưng ai ai trông thấy cÅ©ng phải Ä‘oán chắc: bao nhiêu ná»—i ưu tư phiá»n muá»™n nhá»› nhung Ä‘á»u đã biết hết khá»i tâm tư bà . Gương mặt tròn, đôi má còn đầy đặn, mặc dù khi cưá»i có nổi nhẹ vết nhăn, hôm nay trông bà trẻ lại mấy tuổi, khiến ngưá»i ta như quên Ä‘i, không chú ý đến những sợi tóc bạc xen lẫn trong hai lá»n tóc mai cá»§a bà . Lại thêm cái mÅ©i thẳng dá»c dừa, đôi môi còn hồng hồng và đôi mắt sáng rỡ, cà ng biểu lá»™ má»™t tâm trạng vui mừng khoan khoáị
Ãi theo ngay sau lưng bà chá»§ là “cô hai†Châu Uyển Hoa, lá»™ng lẫy trong cái “rốp†mà u và ng ánh, bó sát lấy ngưá»á»‹ Mái tóc cô há»›t ngắn chấm vai, trong non trẻ nhà nhảnh, nhưng gương mặt tròn đầy cái mÅ©i dá»c dừa, đôi môi hồng, đôi mắt tròn Ä‘en lay láy dưới cặp mà y liá»…u, khiến ngưá»i ta nháºn ngay ra rằng: Toà n thân cô là hình ảnh trung thá»±c cá»§a bà chá»§ hồi niên thiếụ Thấy mẹ hôm nay vui tươi khác thưá»ng Uyển Hoa cÅ©ng nhoẻn miệng cưá»i theo, khiến cặp môi hồng hé lá»™ ra hai hà m răng nhá» nhắn Ä‘á»u đặn và trắng bóng, ăn nhịp vá»›i đôi mắt sáng ngá»á»‹ Ngưá»i bước ra sau chót là “cáºu cả†Châu Quốc Hùng vá»›i gương mặt sáng sá»§a, cặp mắt mở to dưới đôi chân mà y hÆ¡i Ä‘áºm nét. Tầm vóc cáºu cao lá»›n, vá»›i đôi vai đầy đặn, bá»™ ngá»±c nở nang, trông có vẻ má»™t thanh niên ham chuá»™ng thể thaá» Cáºu váºn chiếc áo vét bằng flamelle trắng và cái quần mà u xám Ä‘en, Ä‘iệu bá»™ ung dung, dáng vẻ xinh trai thanh lịch.
Má»™t ngưá»i là m công đứng tuổi thấy thế, khẽ bảo ngưá»i bạn đứng cạnh:
- Chà ! Chá»§ mẫu xuất du, lại Ä‘iá»u động cả “kim đồng ngá»c nữ†đi theo nữạ Xem tình hình nà y, thì cô Lâm Thanh Thanh nà o đó, hắn không phải ngưá»i khách tầm thưá»ng.
- Sao hôm nay bà chá»§ có vẻ vui mừng đặc biệt! Tôi là m việc ở đây đã mưá»i má»™t năm. Nay là lần thứ nhất, tôi má»›i thấy bà chá»§ nhoẻn miệng cưá»á»‹
Bà Phương dẫn hai con qua nhà ngoà ị Má»™t chiếc taxi đợi sẵn ở lỠđưá»ng, ngay trước hãng. ông quản lý Tuyá»n bước ra trước, giúi lá cá» và o tay Quốc Hùng rồi ghé tai hắn nói nhá» mấy câụ Ba mẹ con há» Châu cùng ngồi và o băng sau cá»§a chiếc xe rá»™ng lá»›n. Xe nổ máy chuyển bánh ... Bà Phương liá»n quay vá» bên trái há»i con trai:
- Vừa rồi chú Tuyá»n nói gì vá»›i con đó?
Rồi bà tươi cưá»i trá» tay và o lá cá»› giấy cuá»™n tròn. Quốc Hùng à má»™t tiếng, mở lá cá» ra cho mẹ xem:
- Chú nói rằng: hôm nay Ä‘i đón cô Thanh Thanh, mà chưa má»™t ai biết mặt cô ấy cả, nên chú là m sẵn lá cá» nà y, để khi trông thấy các hà nh khách từ phi cÆ¡ bước xuống, thì giÆ¡ cao lá cá» lên. Và cô Thanh Thanh sẽ nháºn ra được những ngưá»i đến đón tiếp cá»™
Bà Phương gáºt đầu khen:
- Ừ, phải lắm. Chú Tuyá»n là m việc gì cÅ©ng tÃnh trước liệu sau tháºt chu đáá»
Uyển Hoa đã cố nén thắc mắc, mà không được, nên bấy giá» cô gái nhÃu mà y há»i:
- Má! Con tháºt khó hiểu: Cô Lâm Thanh Thanh, là ai váºy hả má?
- Là ... cô Lâm Thanh Thanh!
Bà Phương vui vẻ nói trêu chá»c con gái:
- Con không thấy trên lá cá» nà y đã viết sẵn tên há» cô ấy ra saá»
Rồi bà phá lên cưá»á»‹ Anh em Quốc Hùng, Uyển Hoa ngÆ¡ ngẩn nhìn nhau, chẳng hiểu ý mẹ ra saá»
Bấy giỠbà Phương mới giảng giải:
- Các con chưa phải lo là m ăn, nên không nhá»›: Hồi tháng mưá»i má»™t năm ngoái, má»™t ông thương gia Hoa Kiá»u ở Tân Gia Ba vá» nước, tìm đến hãng trà nhà ta để tìm hiểu, và ngỠý muốn là m đại lý thứ “ngÅ© khanh thanh trà †do nhà mình đặc chế, để bán ở bên ấy đó! Tên ông ta là Lâm Ngá»c Thà nh. Có lẽ các con quên rồị
Tháºt thế, Uyển Hoa đã quên hẳn vụ nà ỵ Quốc Hùng cÅ©ng chẳng nhá»› được nữạ Nhưng bà Phương đâu có cần nghe hai con trả lá»á»‰ Bà hoan hỉ nói tiếp, giá»ng trịnh trá»ng hÆ¡n, như tuyên bố má»™t việc tháºt to tát quan hệ:
- Thanh Thanh là con gái duy nhất cá»§a ông Lâm Ngá»c Thà nh. ông ấy chỉ sinh được má»™t mình nó mà thôị
- A! Thế đấỵ
Hai anh em cùng chỉ biết đáp lại vắn tắt như váºy, bà Phương kể thêm:
- Ba má vá»›i ông Thà nh vốn là ngưá»i đồng hương, từ nhá» sống ở là ng Tháp thôn, quáºn Tuyá»n châu, tỉnh Phúc Kiến. Há» Châu nhà ba, há» Ngô nhà má, và há» Lâm nhà ông Thà nh cùng ở thôn ấy, cách nhau chỉ và o khoảng chÃn mưá»i nhà .
Quốc Hùng tò mò há»i:
- Nếu váºy, ba má vá»›i ông Thà nh đã quen thân vá»›i nhau từ nhá»?
- Tháºt ra thì không ...
Nói đến đây, không hiểu sao mặt bà Phương bá»—ng á»ng hồng. Bà ngáºp ngừng má»™t chút:
- Hồi còn sống ở là ng quê, thì không quen thân. Mãi vá» sau ra Ä‘á»i là m ăn, gặp nhau ở nÆ¡i xa, rồi má»›i nháºn biết. Cách đây hÆ¡n hai mươi năm, ông Thà nh đã di cư xuống miá»n Nam Hảị ông chỉ sinh được má»™t mình con Thanh Thanh ...
Rồi bà nói tự nhiên lưu loát:
- Thanh Thanh há»c ban Tú tà i ở Tân Gia Bạ ông Thà nh đã dá»± tÃnh từ trước: thế nà o cÅ©ng gá»i nó vá» Ãà i Loan há»c Ãại há»c.
- A! Con hiểu rồi (Quốc Hùng mau mắn xen và o) Thế là nay cô Thanh Thanh từ hải ngoại vá» cố quốc trá» há»c.
Bà Phương quay nhìn con trai, rồi nói:
- Phải, bởi vì ông Thà nh chỉ có má»™t mình nó, coi như hòn ngá»c vô giá trên tay, nên không dám khinh xuất để cho nó vá» nước má»™t mình. Cho đến ngay gặp nhà ta, tin tưởng ở tình đồng hương, cá»±u giao, lại nghÄ© hai nhà cùng có sản nghiệp, có cÆ¡ sở kinh doanh, và có liên lạc là m ăn vá»›i nhau, ông ấy má»›i má»™t hai nhá» má trông nom nó giùm. Phó thác nó cho má, ông ấy coi như phó thác, cả tÃnh mạng váºy! Cảm động vì lòng tin cáºy cá»§a ông Thà nh, má phải nháºn lá»i cho Thanh Thanh trá» há»c ở nhà tạ Và nay ông ấy cho nó vá» nước ...
Quốc Hùng nghe mẹ kể rõ sự thể, mặt mà y hớn hở:
- Cô Thanh Thanh thÃch được sống ở nhà ta, hả má?
- Lẽ đương nhiên.
Bà Dương quay vỠbên mặt, nhìn con gái:
- Thanh Thanh đến đây, thì con Hoa có bạn, Hoa à ! Nó lá»›n hÆ¡n con mấy tuổi, con nên gá»i bằng “chị Thanh†nghe!
Uyển Hoa cố ý quay mặt nhìn qua cá»a kÃnh xẹ Cô gái dẩu má», thầm nhá»§:
“Con thèm khát kết bạn vá»›i cô ấy à ? Con hiếm bạn lắm saá»â€
Nghe Lâm Thanh Thanh tìm đến, mẹ cô há»›n hở vui mừng đến thế nà y saá» TÃnh con gái, Ä‘a số Ä‘á»u như thế. Bởi ngà y thưá»ng rất được mẹ cưng nuông, nên lúc nà y thấy mẹ tá» ra yêu mến má»™t cô gái xa lạ, thì Uyển Hoa phải thầm ... ghen trong lòng. Và cô cất tiếng lạnh lùng há»i:
- Bà thân sinh cá»§a cô ta thì saá» Bà ấy chịu để cho con gái vá» Ãà i Loan há»c suốt bốn năm đại há»c á»
Nghe con há»i, bà Phương bá»—ng thẫn thá», rồi sắc mặt kém vui:
- Mẹ nó đã mất từ lâu rồị
Chiếc xe chạy uốn vòng, rồi từ từ Ä‘áºu lại trước cá»a phi trưá»ng quốc tế Tùng SÆ¡n. Châu Quốc Hùng đẩy cá»a xe bước ra cá»a, rồi cúi xuống đưa tay và o dắt mẹ rạ Châu Uyển Hoa cÅ©ng dìu dẫn ở sau lưng mẹ. Cá»a xe đóng cái “phắc†phÃa sau, bà Dương đã muốn hoa mắt vì cảnh nhá»™n nhịp phÃa trước. Thôi thì đủ mà u quần sắc áo, đà n ông, đà n bà , thanh niên, thiếu nữ ... Cả má»™t rừng ngưá»i Ä‘ang chen chúc. Ngưá»i sá»a soạn ra Ä‘i, ngưá»i hồi há»™p đón chá» kẻ tớị
Quốc Hùng và Uyển Hoa Ä‘i kèm hai bên, dẫn mẹ len qua đám đông, tiến và o phòng ăn cá»§a phi cảng. Quốc Hùng Ä‘ang toan gá»i ba ly nước ngá»t, thì bá»—ng nghe tiếng máy phóng thanh vang lên:
- A lô! Quý vị chú ý: chuyến bay cá»§a Quốc Thái hà ng không công ty từ Tân Gia Ba, ghé Hương Cảng, chỉ còn năm phút nữa là tá»›i Ãà i Bắc!
Bà Phương lắng nghe rất chăm chú, rồi bá»—ng đứng báºt dáºy khá»i ghế, như có lò xo nẩy lên. Bà rối rÃt kêu con:
- Chỉ còn năm phút nữa thôi! Mẹ con ta phải ra sân bay ngay đi!
Quốc Hùng kêu má»™t tiếng “Máâ€, rồi tá»§m tỉm cưá»i, giải thÃch:
- Mẹ và các con hiện Ä‘ang ở sân bay đây rồi, còn gì? Năm phút nữa phi cÆ¡ đến, thì phải mưá»i phút nữa má»›i hạ cánh xuống được. Rồi còn khám xét hà nh lý, kiểm tra giấy tá» thá»§ tục ... Cho đến khi cô Thanh Thanh bước và o, thì phải ná»a giá». Má đừng vộị Hãy giải khát ở đây chút đã, rồi ra đón cô ấy cÅ©ng vừạ
Bà Phương phản đối:
- Không được! Ãã tá»›i đón, thì phải ra ngaỵ Kẻo rồi Thanh nó từ phi cÆ¡ bước xuống, nhìn ngang ngó dá»c chẳng thấy ai vẫy gá»i, nó biết là m saá»
Hùng còn toan khuyên mẹ nữa, nhưng bà Phương không để hắn nói thêm; sắc mặt bà hồng hà o, đôi mắt bà sáng lên, tÃu tÃt hối hả, tay trái nắm lấy Hùng, tay mặt núi kéo Uyển Hoa, láºt Ä‘áºt tiến đến chá»— đà i tiếp đón. Ba mẹ con len lách qua đám đông, và lát sau thì đứng ở hà ng đầụ
Ngá»ng mặt lên, thấy chiếc phi cÆ¡ phản lá»±c cá»§a công ty hà n không Quốc Thái Ä‘ang lượn vòng dưới ná»n trá»i xanh Ä‘iểm mây trắng. Lát sau nó chúi mÅ©i, từ từ hạ xuống, đặt bá»™ bánh trên phi đạo Tùng SÆ¡n. Châu Uyển Hoa đưa ánh mắt lạnh lùng, thá» Æ¡ nhìn, nhưng ánh mắt bà Phương thì sáng rá»±c, sắc mặt khi hồng hà o, khi nhợt nhạt. Bà chăm chăm nhìn chiếc phi cÆ¡ sáng loáng vừa dừng lại trước những tiếng reo mừng cá»§a nhiá»u ngưá»á»‹ Luồng khói Ä‘en ở sau phi cÆ¡ đã tan hết, cÆ¡n bão gió đã tắt, láºp tức hai cái thang được nhân viên phi trưá»ng đẩy tá»›i hông tà u, má»™t cái áp và o phÃa đầu, má»™t cái áp và o phÃa cuốị
Bà Phương không hỠquay cổ lại, cứ dán mắt nhìn phi cơ, miệng bảo hai con:
- Thanh Thanh nó sẽ xuống thang ở phÃa đầu kia! Trong lá thư hôm ná», ông Thà nh đã nói rõ: Thanh nó lấy vé hạng nhất, nó Ä‘i cùng vá»›i mưá»i mấy cô bạn há»c. Cả bá»n Ä‘á»u xuống thang từ phÃa đầu tà ụ
Uyển Hoa cưá»i thầm trong bụng:
- Sao mà “cụ†nhá»› kỹ thế? Không quên má»™t tÃ!
- Có ngưá»i từ phi cÆ¡ bước ra rồi kìa!
Châu Quốc Hùng vui vẻ kêu lên như thế, rồi sá»±c nhá»› đến lá cá» giấy cuá»™n tròn, hắn cầm ở taỵ Chung quanh mình đông nghẹt ngưá»i, hắn phải loay hoay mãi má»›i mở được lá cá» ra, giÆ¡ lên tháºt caá» Lá cá» bay phất phất trước gió.
Bà Phương xúc động, đôi mắt nhìn tròn xoe, nhón chân, vươn dà i cổ lên và nhìn chăm chăm ra phÃa trước, miệng há»i liá»n liá»n:
- Ãâu? Nó đâu? Thanh nó đâu?
Quốc Hùng trấn tỉnh mẹ:
- Há»… trông thấy lá cá» nà y, ắt cô ấy láºp tức tìm đến chúng ta mà !
Nhưng bà Phương không nghe lá»i con, vẫn nhón chân vươn cổ, trố mắt nhìn cho tháºt kỹ. Trước hết, ba bốn ngưá»i âu Mỹ bước xuống thang. Máy ảnh bấm loang loáng. Rồi lại đến cái ông bá»™ tịch nà o đó, bụng to phè phè, mặt phì phì, đầu máºp hum húp, đứng choáng ngay cầu thang, phưỡn ngá»±c ra lấy Ä‘iệu, để được chụp hình. Bà Phương nóng ruá»™t quá! Máy hình lóe lên rồi, ông ta má»›i ì ạch bước đị Và láºp tức mưá»i mấy cô thiếu nữ váºn áo hồng tươi, áo tÃm nhạt, nối nhau bước xuống. Cô nà o cô nấy nhà nhảnh như hoa xuân cưá»i gió, lôi cuốn hết thảy các cặp mắt đổ dồn và o