Vùng không gian sáng sủa của bải cỏ không hề làm nản lòng Long Giác Thần Quân và Hồ Ly Song Tiên.
Họ đến đây với một lực lượng hùng hậu, dùng chiến thuật sét đánh không kịp bưng tai, bất ngờ tập kích lúc Kim Diện Cung không phòng bị. Họ sẽ vượt bãi trống kia với tốc độ của vó ngựa và tha hồ tàn sát ! Người trong cung có muốn trở tay cũng đã muộn !
Bọn trinh sát trên đầu tường yên tâm phất tay ra hiệu, và cả đoàn quân nhất tề nhẩy lên bám cạnh tường.
Sau tín hiệu thứ hai, bốn trăm sát thủ áo đen đồng loạt tung mình qua tường vây, rơi xuống đất và lướt đi như gió về phía trung tâm.
Song, từ sau hàng rào Mộc Cẩn tối tăm kia bỗng vang lên tiếng dây cung bật tanh tách và trận mưa tên bay ra, phủ kín bọn Hắc y !
Phe Kim Diện Cung bắn theo lối liên hoàn, kẻ ra tên, người bắn nối, chỉ sau vài đợt đầu đã hạ gục một phần ba quân số phe địch.
Tiếng rên la xé nát màn đêm ! Hơn trăm người trúng tên, có độ hai ba chục là đệ tử Vô Thanh Cốc, đám sát thủ kiêu dũng ấy đều là học trò của Long Giác Thần Quân, gọi lão bằng sư phụ. Thế cho nên, Khương lão ma đau lòng khôn xiết, gầm vang!
- Tiến lên !
Phương châm của Vô Thanh Cốc là giết sạch, cướp sạch và luôn giấu mặt.
Do vậy, bản thân lão cùng Hồ Ly Song Tiên và toàn thể bọn Hắc y đều trùm kín mặt, chỉ để lộ hai con mắt !
Phe Kim Diện Cung chỉ có thể nhận ra các cao thủ đầu não của phe địch dựa vào võ công, hoặc vũ khí !
Đêm nay, Long Giác Thần Quân và Hồ Ly Song Tiên cùng tiến vào theo hướng cổng chính.
Thứ nhất là vì địa vị của họ, thứ hai là tạo thành mũi nhọn sắc bén, tập trung đánh thủng phòng tuyến đối phương. Hai mặt còn lại do các Hộ Pháp Hồ Bang thống lãnh !
Tuy mất yếu tố bất ngờ và từ đầu đã tổn thất hơn trăm người, song Khương lão quỉ vẫn tự tin rằng phe mình sẽ thắng. Với bản lãnh của lão và Hồ Ly Song Tiên thì chẳng ai địch lại.
Cứ giết xong Kim Diện Cung chủ và Yên Đài Song Sát là hàng ngũ đối phương sẽ như rắn mất đầu, tán loạn ngay thôi. Hơn nữa, mỗi kiếm thủ Vô Thanh Cốc lợi hại bằng ba bốn gã môn nhân ăn hại của Kim Diện Cung.
Vũ khí của Khương Quang Bật là kiếm và Song Tiên là đao. Ba người này công lực phi phàm, ẩn mình sau màn lưới thép dầy đặc, lướt đi dưới trận mưa tên, chỉ phút chốc đã đến được hàng rào Mộc Cẩn.
Lập tức có người đón tiếp, đó là Kim Diện Cung chủ Tiền Phong Vân và Yên Đài Song Sát.
Tuy danh tiếng, tuổi tác của Khương Quang Bật và Song Tiên đều hơn hẳn, song chưa chạm trán họ lần nào nên ba cao thủ Kim Diện Cung vẫn còn chút tự tin.
Tiền Cung chủ dở pho Kim Long Kiếm Pháp chặn đường Long Giác Thần Quân. Còn Song Sát múa quải trượng tấn công Hồ Ly Song Tiên.
Tiền Phong Vân mê vàng hơn cả vợ con nên ngay thanh kiếm cũng dát vàng chói lọi. Song đằng sau vẻ hào nhoáng, phàm tục ấy là một con người có thực tài và cơ trí rất thâm trầm.
Đường kiếm của họ Tiền nhanh, độc vàchuẩn xác, biểu hiện một trình độ kiếm thuật cao siêu. Nếu không thì lão đã chẳng đả bại được Chưởng môn hai phái Võ Đang và Hoa Sơn.
Long Giác Thần Quân có phần kinh ngạc trước bản lãnh của đối thủ, lão vốn chẳng xem Tiền Phong Vân ra gì.
Khương lão quỉ tăng thêm công lực cố kết liễu kẻ địch cho sớm.
Vô Thanh kiếm pháp quả danh bất hư truyền, bảo kiếm loang loáng dưới ánh đèn, lẳng lặng công phá màn kiếm ảnh vàng đóng của họ Tiền, âm thầm xuyên qua sơ hở, đâm vào mặt Tiền Phong Vân.
Đáng lẽ họ Tiền không tránh được nhát kiếm quỉ dị này, song chiếc mặt nạ vàng đã làm mũi kiếm của Long Giác Thần Quân chậm lại một sát na, vừa đủ để Tiền Phong Vân thoát chết.
Kim Diện rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt gian hùng của lão.
Long Giác Thần Quân cười nhạt :
- Mi may mắn đấy !
Và lão ập đến tấn công quyết liệt quyết không tha cho họ Tiền.
Song từ sau bụi Mộc Cẩn đã có hai bóng người nhẩy ra, chia tả hữu tập kích Khương Quang Bật, đỡ đòn cho Tiền Cung chủ.
Họ là hai lão nhân áo trắng, tóc hoa râm, khăn trắng che nửa mặt, sử dụng một cây búa thép dài ba xích, sơn đỏ như máu.
Thượng Thần Quân múa kiếm đánh bạt ra, miệng quát vang :
- Thì ra là Huyết Phủ Hội !
Tiền Phong Vân rảnh tay lên tiếng :
- Đúng là họ đấy. Để xem hôm nay Long Giác Thần Quân còn tác oai tác quái được nữa không !
Long Giác Thần Quân dù võ công quán thế, cũng nhất thời không sao áp đảo được ba kẻ địch lợi hại kia.
Lão điên tiết phối hợp kiếm pháp và khinh công Vô Thanh, tả xung hữu đột.
Còn mặt trận của Hồ Ly Song Tiên và Yên Đài Song Sát thì sao ?
Song Sát thua song Tiên chỉ bốn, năm tuổi, từ lâu vốn không phục, nay gặp dịp quyết so tài cao thấp.
Đại sát Thân Công Hải đánh với Hồ Tiên Cổ Huyền Minh, chừa Ly Tiên Bàng Thu Liên cho Nhị sát Tiêu Xuân Oanh.
Song Tiên sử dụng đao, và tất nhiên đao của Ly Tiên mỏng hơn, nhẹ hơn. Nữ nhân rất hiếm khi học đao pháp, họ thích hợp với kiếm, vì kiếm nhẹ và có hình dáng đẹp !
Có thể nói rằng Ly Tiên Bàng Thu Liên là người đàn bà giỏi đao pháp nhất trong giới quần thoa.
Thoạt đầu, hai cây quải trượng dài và nặng nề của vợ chồng Song Sát có vẻ chiếm ưu thế.
Trượng kình vù vù chấn động không gian, lực đạo mạnh như bão tố. Nhưng Hồ Ly Song Tiên danh phù kỳ thực, ngang nhiên dùng đao va chạm và chẳng chút kém thế.
Điều này chứng tỏ công lực họ cao hơn Song Sát một bậc !
Câu Trần Đao pháp biến hóa khôn lường, chiêu thức dồn dập như bão táp mưa sa. Lại thêm khinh công của Song Tiên vô cùng quỷ mị, tiến thoái nhanh tựa gió, mỗi lần nhập nội đều gây khó khăn cho đối thủ.
Được gần trăm chiêu, Hồ Tiên bỗng quát lớn một âm thanh vô nghĩa :
- Hu !
Lập tức, Đại Sát Thân Công Hải nghe lá lách đau nhói, khí lực giảm bớt nhiều. Thế là Hồ Tiên Cổ Huyền Minh ập vào, đánh bạt quải trượng và thọc đao uy hiếp vùng ngực Đại Sát.
Thân lão kinh hoàng ngữa người theo thế Thiết Bản Kiều, búng chân bay ngược về phía sau.
Đại sát thoát chết song ngực rách một đường dài bắn máu.
May mà vết thương không sâu.
Bên kia, Nhị sát Tiêu Xuân Oanh cũng gặp hoàn cảnh tương tự.
Sau tiếng "Su" của Ly Tiên Bàng Thu Liên.
Tiêu mẫu nhói vùng gan, chân khí trì trệ, lập tức bị Ly Tiên áp sát, rạch một đao trên đùi trái.
Song Sát khiếp vía trước tà pháp quái dị, múa tít thiết trượng, thủ nhiều hơn công, liên tiếp bị đẩy lùi.
Nếu kéo dài tình trạng này, họ khó thoát được tai ương !
Nhưng đúng lúc ấy, hai lão nhân tóc bạc, võ phục trắng, mặt quấn khăn, xách búa nhẩy vào trợ chiến.
Họ tấn công phía sau Song Tiên, tạo thành thế gọng kềm, giảm nhẹ áp lực cho Song Sát.
Hồ Tiên cười nhạt :
- Thì ra tàn dư Huyết Thủ Hội được Kim Diện Cung thu nạp !
Lão già lão cầm búa chẳng thèm ậm ừ chỉ cật lực đánh dồn.
Vượt trên đỉnh núi Kim Sơn phát ra tiếng nổ rất lớn, và một cột pháo hoa tỏa sáng rực rỡ. Đấy là tín hiệu của Kim Diện Cung cầu cứu quân triều đình !
Tiền Phong Vân phấn khởi quát vang :
- Long Giác Thần Quân ! Đêm nay lão là cá trong rọ rồi !
Nào ngờ Khương Quang Bật cười khanh khách :
- Lão phu đã tính trước cả rồi ! Ngươi thử nhìn về phía Từ Châu xem !
Tiền Cung chủ điếng hồn khi thấy xa xa có khói lửa bốc lên ngút trời. Như vậy là phe đối phương đã cho thủ hạ phóng hỏa những công trình trọng yếu trong thành để cầm chân quan quân.
Khi kho lương thảo, hoặc quan huyện đường bốc cháy, chắc chắn quan Tổng binh sẽ phải lo chữa cháy, bỏ mặc Kim Diện Cung dù lão đã nhận trước ngàn lượng bạc.
Tiền Phong Vân càng thêm choáng váng khi những tiếng kêu lìa đời, trong cuộc loạn chiến chung quanh, đa số là phương ngữ vùng Giang Nam.
Nghĩa là đệ tử Kim Diện Cung thương vong khá nhiều.
Dù đã nói ra rả suốt cuộc sinh tồn, song khi chết, người ta vẫn cố vớt vát phát ra vài tiếng kêu than, hoặc những âm thanh biểu thị sự đớn đau, tiếc nuối ! Đương nhiên, trừ những kẻ bị chặt bay đầu !
Ưu thế đang thuộc về Liên Quân Vô Thanh Cốc-Hồ Bang, vì họ đã đem đến đây những thủ hạ kiêu dũng nhất.
Toán Bạch Y cận vệ của Kim Diện Cung tuy cũng kha khá, song chỉ có mười tám người, và bản lãnh chẳng thể sánh với đám sát thủ chuyên nghiệp, lão luyện của Vô Thanh Cốc.
Tóm lại, nếu quan quân không đến, chắc chắn Kim Diện Cung sẽ bị tận diệt.
Yên Đài Song Sát nghe lòng nóng như lửa đốt mong mỏi Nam Cung Giao xuất hiện. Vì sao cuộc chiến đã xảy ra gần nửa canh giờ mà gã tiểu tử khốn kiếp kia vẫn chưa chịu đến ? Phải chăng gã sợ chết, bỏ mụ vợ bụng bầu nên đã làm lơ quay mặt ?
Thực ra, Nam Cung Giao đã bị trách oan ! Chàng đến rất sớm, nấp trên ngọn cây Du cổ thụ phía ngoài bức tường mé Tây.
Chàng phải ở đây vì Cung chủ Phu nhân, mẹ ruột của Vân Mi đang dưỡng bệnh trong hậu viện.
Nhạc mẫu chàng thân thể yếu đuối liên tục bệnh hoạn suốt năm năm qua.
Nam Cung Giao chỉ nghe kể và biết mặt bà qua bức vẽ chân dung mà Thần Nữ đã mang theo !
Với chàng, tất cả những bà mẹ đều tuyệt diệu và vĩ đại, do đó, Nam Cung Giao phải lo cho bà trước, mặc xác lão nhạc phụ khó ưa kia !
Mủi hướng Đông cũng có thể uy hiếp khu hậu viện, song Quĩ Côn Đường Cổ Ngư lại tiến vào từ hướng này.
Vóc dáng cao lớn và cây côn thép trong tay đã tự tố cáo lai lịch, dù họ Đường đã trùm kín mặt.
Nam Cung Giao đã từng va chạm với lão Phó Bang Chủ Hồ Bang này, và hiểu rằng từ Yên Đài Song Sát hoặc Tiền Phong Vân, trong Kim Diện Cung không có ai đủ sức cầm chân Quĩ Côn.
Quả đúng như thế, loạn tiễn của phe chủ nhà đã giết liền mấy chục tên Hắc y, song không ngăn được bước tiến của Quĩ Côn và hai lão Hàm Đan kiếm khách.
Họ mở đường máu, đưa thủ hạ vào đến tận hàng rào Mộc Cẩn. Đón đánh ba hung thần này là ba vị Hộ Cung Kiếm Sử và một lão già Bạch Y bịt mặt cầm búa.
Lát sau, có một chàng trai tuổi đôi chín, võ phục vàng rực, óng ánh chỉ kim tuyến, từ trong chạy ra tham gia.
Nam Cung Giao đoán gã là Tiền Thanh Giám, em vợ của mình.
Thiếu Cung chủ Kim Diện Cung chỉ giỏi nghề ve vãn gái tơ chứ võ nghệ chẳng bao nhiêu.
Gã vừa nhập cuộc đã bị Quĩ Côn quét văng ra, nếu không có Đệ Nhất Hộ Cung kiếm sứ Phạm Quan Hồ thọc kiếm giải vây thì Thanh Giám đã tiêu rồi.
Gã khiếp đảm chẳng dám xông vào nữa ! Nhưng nếu rút lui thì sau này mặt mũi nào thay cha cai quản Kim Diện Cung ? Thế là gã thập thò vòng ngoài, thỉnh thoảng đánh lén một chiêu rồi thoái hậu ngay !
Nam Cung Giao móc khăn tay màu trắng cột ngang mặt, nhẩy xuống đất vượt tường, phi thân qua bãi trống, tấn công vào sau lưng hai gã kiếm thủ Vô Thanh Cốc.
Bọn học trò của Long Giác Thần Quân đều ở độ tuổi trung niên trở lên, công lực thâm hậu, tai mắt tinh tường, nên phát hiện ra kẻ đánh lén, một tên quay lại đối phó.
Nhưng tiếc rằng, gã không phá nổi chiêu kiếm thần tốc, ảo diệu của đối phương, ngã gục và bị đâm thủng ngực.
Nam Cung Giao sấn tới, giết luôn gã thứ hai, và gã đang phải đối phó với đội trưởng đội Bạch Y Cận vệ của Kia Diện Cung là Cam Bố Cốc.
Họ Cam từng chạm kiếm với chàng hồi năm ngoài, khi đến Cô Tô Đại Tửu Lâu bắt Mộc Kính Thanh.
Sau này, khi chàng thượng đài tỷ võ tranh giành Thần Nữ, gã cũng được mục kích.
Do vậy, họ Cam nhận ra chàng ngay, nhờ chiêu kiếm và thanh Lạc Điểu kiếm dài ngoằng, gã mừng rỡ reo lên :
- Nam Cung thiếu gia !
Nam Cung Giao gật đầu hỏi lại :
- Nhạc mẫu ta có được bảo vệ chu đáo hay không ?
Cam Bố Cốc trấn an :
- Thiếu gia yên tâm Cung chủ Phu nhân đã được đưa xuống mật thất, và ở ngoài có mười tay kiếm sẵn sàng xả thân bảo vệ.
Nam Cung Giao nghiêm giọng đáp :
- Thế cũng tốt ! Song, trong trường hợp hậu viện bốc cháy, ngươi phải cõng bà ấy chạy vào hang phía sau núi ẩn trốn ! Nếu ngươi không bảo vệ được an toàn cho phu nhân thì đừng trách ta !
Họ Cam vội vòng tay hứa :
- Thuộc hạ quyết chẳng dám phụ lòng phó thác của Thiếu gia.
Nam Cung Giao vỗ vai gã, phi thân vào sâu trận địa, trên đường đi chàng tiện tay đâm chém bọn Hắc y.
Xác người nằm la liệt dưới đất, mùi màu tanh lên nồng nặc, và tiếng kêu than vang lên không ngớt, khiến lòng Nam Cung Giao xốn xang.
Chàng nhớ lời dạy bảo của sư phụ là Thiền Sơn Trưởng lão nên hạn chế việc giết chóc, chỉ đả thương cánh tay cầm vũ khí của đối phương, để loại chúng khỏi vòng chiến.
Bang chúng Hồ Bang sử dụng đao, còn bọn Sát thủ Vô Thanh Cốc thìdùng kiếm, rất dễ phân biệt.
Nam Cung Giao khá nhẹ nhàng với đám đao thủ Hồ Bang, song lại cố chặt đứt cánh tay cầm kiếm của những sát thủ Vô Thanh Cốc, hoặc giết luôn !
Tội ác của chúng ngập đầu, không tha cả đàn bà con trẻ, có chết cũng là đáng lắm !
Sau khi học được Hư Ảnh Thần Bộ, bản lãnh Nam Cung Giao tăng tiến hơn xưa đến hai ba bậc. Chẳng có gì khó hiểu, vì giờ đây đối thủ không thể đâm trúng một cái bóng !
Diệu dụng Hư Ảnh Thần Bộ là ở chỗ hoán vị nhanh đến mức hình ảnh cũ vẫn còn lưu lại trong mắt đối phương !
Đả thương thì ít tốn công sức và mau chóng hơn giết người, do vậy, Nam Cung Giao tiến lên rất nhanh và thu hoạch cũng nhiều.
Có không dưới ba chục gã Hắc y trúng kiếm của chúng !
Nam Cung Giao không ngờ lòng nhân của mình đã trở thành vô ích, vì gã họ Cam đã đi theo chàng, lạnh lùng hạ thủ giết tất cả những kẻ được Thiếu gia tha chết.
Nạn nhân đã thọ thương, hoặc cụt mất tay cầm đao kiếm, thì làm sao sống nổi dưới lưỡi kiếm phẫn nộ của Cam Bố Cốc !
Mỏ vàng Kim Sơn do Tiền Phong Vân tìm ra, song lão không có quyền độc chiếm mà phải nộp một nửa cho quốc khố.
Kim Diện Cung khai thác được quặng vàng, phải đưa đến Bắc Kinh tinh luyện, đúc thành vàng nén, rồi nhận phần mình đưa về !
Dù có quan quân Từ Châu theo hộ tống, song đội Bạch y Cận vệ cũng đã nhiều phen vào sinh ra tử để giữ vàng.
Trong suốt mười nấy năm Cam Bố Cốc đụng hàng trăm trận, giết người đã quen nên lòng không mềm như Nam Cung Giao !
Đấy là chuyện của họ Cam, chúng ta hãy quay lại với gà nhà là Nam Cung Giao !
Chàng đã đến được trận địa khốc liệt gần hàng rào Mộc Cẩn, song hơi muộn !
Trước đó, Hàn Đan nhất kiếm Mạc Vi Hầu đã kịp đâm thủng Cổ Hộ Cung Đệ Tam Kiếm Sứ Tưởng Phi Diêu.
Và hiện tại Quỉ Côn Đường Cổ Ngư đã quét văng trường kiếm lẫn búa thép của Phạm Kiếm Sứ, cùng lão già Huyết Phủ Hội, xông về phía Tiền Thanh Giám.
Đường lão biết gã trai diêm dúa, sợ chết kia là nam tử duy nhất của Cung chủ Kim Diện Cung. Nếu bắt được gã làm con tin thì sẽ khống chế cục diện. Tiền Phong Vân lẽ nào lại không thương con ?
Chàng Thiếu Cung chủ nhà ta đang đứng sát hàng rào hoa Mộc Cẩn, thấy cả thân hình to lớn, đen thui của Quỉ Côn hung hãn lao đến, chẳng còn hồn phách gì, tay chân mềm nhũn, miệng há hốc, mắt lạc thần vì hãi hùng !
Gã không biết rằng Quỉ Côn chỉ muốn bắt sống mình chứ không giết ngay lúc này !
Người ở gần Tiền Thanh Giám nhất chính là Đệ nhất Kiếm sứ và lão già Huyết Phủ Hội ! Nhưng lúc này, họ đang ngã chỏng gọng, tay đau nhức, vũ khí chẳng còn, thì làm sao cứu nổi ai ?
Thanh Giám sợ đến nỗi bĩnh cả ra quần, đứng chết trân, không sao quậy nổi !
Đúng là hổ phụ sinh khuyển tử ! Cha cọp đẻ con chó, thật oái oăm thay !
Song, khi còn cách con mồi tội nghiệp và hôi thối kia nửa trượng, Quỉ Côn phải đình bộ, quay ngoái lại chống đỡ chiêu kiếm ác liệt của một người áo lam xậm, mặt cột chiếc khăn trắng.
Gã này không hiểu từ xó nào xuất hiện, uy hiếp hậu tâm của Quỉ Côn !
Kiếm kình rít lên như tiếng lụa xé, biểu hiện một công lực thậm hậu, khiến Đường lão quỉ không dám xem thường, phải bỏ Thanh Giám, bảo vệ cái mạng già trước đã !
Nhưng động tác quay mình cũng đủ để Quỉ Côn mất tiên cơ, chậm chạp vài sát na, và không kịp dồn hết lực đạo vào Thiết Côn.
Đường Cổ Ngư múa tít vũ khí công phá màn kiếm ảnh mờ mờ như mây mù và điểm những chấm đen.
Tiếc rằng chiêu Cô Điểu Nhập Vân chỉ toàn ảo ảo và chỉ có duy nhất một đường kiếm là thực. Mũi kiếm của Nam Cung Giao không hề bị chặn lại, vươn tới điểm vào vai phải họ Đường.
Chàng có thể chọn ngực trái lão, song sẽ bị cản trở bởi bàn tay tả đang thủ thế, dù có thành công cũng bị Thiết Côn trả đòn. Do vậy, Nam Cung Giao đã lách mũi kiếm, đâm thủng huyệt Vân môn vai phải, ở bờ dưới đầu ngoài xương đòn.
Thế là cánh tay cầm côn của họ Đường rũ liệt, đau đớn vô cùng.
Lão thét lên, nhẩy chếch sang tả, co chân đào tẩu, bỏ cả côn sắt lại !
Với vết thương này, phải ít nhất ba tháng, Đường lão mới có thể cầm vững côn.
Nam Cung Giao không đuổi theo, tung mình về phía Hàn Đan Nhất kiếm Mạc Vi Hầu.
Lão ta đang cùng Mạc Quan Tung vây đánh Hộ cung Đệ Nhị Kiếm Sứ Dư Kinh Hoa, sắp sửa lấy mạng họ Dư.
Tiếng rên và hành động bỏ của chạy lấy người của Quỉ Côn đã lọt vào tai mắt của Song kiếm, nhưng họ chưa kịp có chủ ý thì gã áo lam bịt mặt kia đã đến nơi, từ khoảng cách hơn trượng ập vào như cơn lốc.
Mạc Vi Hầu vội để bào đệ một mình với Dư Kinh Hoa, quay sang đón đầu kẻ địch.
Lão nghiến răng dồn hết tu vi vào chiêu kiếm Sơn Áp Đỉnh, bốc lên không trung, bủa lưới xuống đầu gã áo lam.
Năm ngoái, Mạc Lão Đại đã từng dùng chiêu này đánh Nam Cung Giao ở gần Hổ Khâu, ngoài thành Tô Châu !
Ngày ấy, chàng đối phó bằng chiêu Lạc Điểu Hoan Nguyệt, tuy chiếm ưu thế nhưng cũng bị thương nhẹ, lần này, chàng quyết định phản ứng bằng cách khác.
Nam Cung Giao chờ hơi thép lạnh phà vào da mặt mới đảo bộ biến mất.
Mạc Vi Hầu hụt mục tiêu sa xuống đất, kinh hãi múa kiếm phòng thân, nhưng kẻ thù đã từ phía sau ập đến !
Tuy họ Nhạc đã kịp phát hiện quay lại ngay, điểm liền mười sáu thức kiếm cố chặn đứng đòn tập kích, song chỉ hoài công.
Gã tiểu tử kia còn ở ngoài tầm kiếm của Mạc Vi Hầu, vậy mà lão lại nghe ngực mình đau đớn khủng khiếp.
Trước lúc lìa đời, lão chợt hiểu ra nguyên do, thều thào nói :
- Té ra.. là..ngươi !
|