Chuyện Tình Trong Hang Én - Mai Tú Ân
Tên truyện : Chuyện Tình Trong Hang Én
Tác giả : Mai Tú Ân
Nguồn : vnthuquan
Äánh máy : Chân Trá»i TÃm
Có Má»™t Thá»i Như Thế
(KÃnh tặng các bà mẹ việt nam anh hùng )
Tôi biết nhà có khách khi Ä‘i há»c vá». Má»™t bà già gầy gò mái tóc bạc trắng, lưng hÆ¡i còng Ä‘ang ngồi ngấp nghé bên cánh phản vá»›i cái tay nản nghèo nà n để ngay bên cạnh. Mẹ tôi ngồi tréo ngoe chân trên xa lông phòng khách hất hà m giá»›i thiệu tôi vá»›i bà già bé nhỠđó :
- Äó, nó vỠđó.
Bà già quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt nhăn nheo của bà bỗng trở nên rạng rỡ hơn khi bà reo toáng lên :
- Oái, Trá»i. Thằng cu Tý đây hả ? Nó lá»›n khiếp quá rồi. Ra dáng má»™t cáºu thanh niên rồi....
Tháºt bất ngá» khi bà lão ôm chầm lấy tôi và o lòng. Rồi bà nắm lấy tay tôi, hồ hởi cưá»i nói mà chẳng để ý đến mẹ tôi Ä‘ang cau mà y khó chịu :
- Úi chà , cái thằng Tý con nà y cà ng lá»›n cà ng đẹp giai giống y như thằng bố nó. Thế có nháºn ra bà không hở Tý ?
Tôi ngượng nghịu đứng nhìn bà . Và hình ảnh quen thuá»™c cá»§a bà già nà y lúc tôi còn nhỠđã hiện vá».
- Có phải là bà là bà BÃnh, bà BÃnh ba...ba cà ng không ạ ? Tôi há»i mà cÅ©ng không chắc chắn lắm.
- Trá»i Æ¡i. Nó còn nhá»› đến cả tên tục cá»§a tôi nữa chứ. Mẹ bố nhà anh. Cứ tưởng là anh đã quên cả tôi rồi chứ.
Bà BÃnh vui hẳn lên khi biết tôi còn nhá»› đến bà và bô bô lên kể những chuyện ngà y xá»a ngà y xưa cá»§a tôi. Trà óc thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi chỉ còn lá» má» vá» má»™t bà già nhá» bé nhưng luôn vui vẻ nhanh nhẹn. Bà luôn ẵm bồng đám trẻ con cháu chắt đông đảo cá»§a cả há» chúng tôi Ä‘i chÆ¡i vòng vòng trong xóm khi cha mẹ chúng Ä‘i vắng. Ká»· niệm vá» cá»§a những ngà y xa xưa đó hiện vá» quen thuá»™c như những bà i hát ru mà bà BÃnh thưá»ng hát cho chúng tôi nghe hồi đó.
Giá»ng mẹ tôi lạnh tanh vang lên là m bà lão bé nhá» Ä‘ang vui vẻ phải nÃn bặt :
- Bác phải trở vá» quê ở vá»›i con Năm, thằng Tư thôi bác BÃnh à . Vì nhà cháu đã có ngưá»i giúp việc rồi.
Bà BÃnh im lặng hồi lâu rồi má»›i nói, giá»ng run run :
- Nhưng ở dưới quê hai đứa đó không khá giả gì. Äứa nà o cÅ©ng đông con và nghèo quá. Bác đã phải cho chúng nó lÄ©nh tiá»n tá» tuất cá»§a bác trai và hai đứa con bác rồi mà chúng cÅ©ng bữa đói bữa no. Bác vá» quê thì lại ăn bám và o chúng nó...
- Nhưng chúng cháu không cần ngưá»i giúp nữa. Mẹ tôi gắt lên. Thôi, bác ở chÆ¡i Ãt ngà y rồi vá» quê hay Ä‘i đâu thì Ä‘i...
- Bây giá» bác còn biết Ä‘i đâu nữa. Bà BÃnh nghẹn lá»i như muốn khóc. Ở thà nh phố nà y bác đâu có quen biết ai ngoà i gia đình cháu. Thôi thì cháu cứ cho bác ở đây là m việc nhà và chăm mấy đứa nhá» giống như ngưá»i là m cá»§a cháu. Cháu đâu phải tốn tiá»n trả lương cho bác như trả cho ngưá»i giúp việc đâu...Bác già rồi, ăn uống chẳng bao nhiêu. Ngoà i ra bác còn tiá»n trợ cấp gia đình liệt sÄ© nữa bác sẽ góp và o...
- Xì, tiá»n trợ cấp vá»›i lại tiá»n mấy suất liệt sÄ© cá»§a bác ở dưới quê thì sống được chứ chẳng bõ bèn gì vá»›i nhà nà y. Mẹ tôi cắt ngang lá»i bà . Vấn đỠkhông phải là tiá»n bạc. Dù gì thì bác cÅ©ng là há» hà ng ruá»™t thịt cá»§a tôi, để bác ở đây mà đối xá» vá»›i bác như kẻ ăn ngưá»i là m thì bạn bè tôi biết ngưá»i ta cưá»i và o mặt tôi à ... Thôi, để tôi tìm chá»— nà o cần ngưá»i giúp việc nhà , tôi giá»›i thiệu cho bác nhé.
- Nhưng bác muốn được ở đây để chăm sóc mấy đứa nhá» nhà nà y. Bà BÃnh nói, giá»ng nghẹn ngà o. Bác muốn được chăm sóc tụi nó như con cái mình...
- Hừm, đến bây giá» bác má»›i nghÄ© đến chuyện con cháu bác. Mẹ tôi khinh khỉnh nói. Lúc trước bác cÅ©ng có con có cái như mẹ cháu, nhưng vì bác sÄ© diện cho lắm và o để chồng con chết tráºn cả. Äể bây giá» trÆ¡ trá»i cái thân già mà chẳng có lấy má»™t đứa cháu nối dõi tông đưá»ng. Hồi đó bác đừng có hăng hái xung phong cho cáºu Khải, cáºu Quân Ä‘i bá»™ đội thì giá» nà y là m gì không có cháu bế cháu bồng. Äó là tại bác tất cả. May mà mẹ cháu không có cái tÃnh sÄ© diện như bác....
Bà BÃnh im lặng nghe mẹ tôi nói. Dưá»ng như bà đau đớn lắm trước những lá»i lẽ chì chiết cá»§a mẹ tôi, qua tiếng nấc nghèn nghẹn cố nén cá»§a bà .
Bà BÃnh cÅ©ng đã từng có hai ngưá»i con trai là liệt sÄ©. Rồi chồng bà cÅ©ng hy sinh từ thá»i chống Pháp. Gia đình bà có đến ba ngưá»i đã bá» mình cho Tổ Quốc, thế mà giá» nà y bà phải vất vả tìm chá»— nương tá»±a khi tuổi già xế bóng.
Bà BÃnh sụt sịt lên tiếng, giá»ng Ä‘uối hẳn Ä‘i :
- Thì mợ cứ để cho tôi là m bất cứ việc gì trong nhà . Vá»›i lại có nhiá»u việc để ngưá»i trong nhà là m tốt hÆ¡n để ngưá»i ngoà i là m mợ Tư à . Như chăm sóc thằng cu Tý nà y...
- Phì, phì....Mẹ tôi phì cưá»i, sặc cả chén nước Ä‘ang uống. Thằng Thắng nó to như cái đình thế kia chứ bé bá»ng gì mà cần bác chăm sóc. Nó đã tá»›i tuổi nghÄ©a vụ quân sá»± rồi đó, chứ có còn bé bá»ng như trước đâu mà chịu để cho bà chăm sóc. Thôi để con cho bác Ãt tiá»n bác bác vá» quê ở vá»›i con Năm..
Bà BÃnh hết nhìn mẹ tôi rồi nhìn tôi ngÆ¡ ngác. Rồi bà cắm mặt nhìn xuống đất như để che giấu những giá»t nước mắt sắp lăn xuống....
- Con muốn bà BÃnh ở đây chăm sóc cho con. Tôi buá»™c miệng lên tiếng nói mà chưa hiểu mình muốn nói gì. Có thể đơn giản tôi không muốn nhìn thấy má»™t bà già như bà BÃnh phải chảy những giá»t nước xuống đôi má nhăn nheo già cá»—i, cÅ©ng có thể tôi muốn là m gì đó trái vá»›i ý cá»§a mẹ tôi. Khi bắt đầu lá»›n lên tôi thưá»ng hay chống đối vá»›i mẹ tôi, vì mẹ tôi luôn tôi như má»™t đứa trẻ con. Như việc tôi tá»›i tuổi nghÄ©a vụ thì mẹ tôi chẳng thèm há»i tôi lấy má»™t tiếng mà tá»± động chạy chá»t lo lót để hoãn đợt nháºp ngÅ© nà y.
- Äó, cháu thấy chưa ? Bà BÃnh reo lên nói vá»›i mẹ tôi. Thằng cu Tý vẫn còn muốn có bà chăm sóc cho nó đấy.
Äể tránh nhìn ánh mắt sáng quắc dữ dá»™i cá»§a mẹ tôi chiếu và o, tôi ngó lÆ¡ nhìn bà BÃnh khi bà đang huyên thuyên kể những chuyện ngà y xưa cá»§a tôi. Tôi cưá»i ngượng nghịu khi nghe những chuyện bà kể vì tôi hầu như chẳng còn nhá»› gì cả. Nhìn bà BÃnh Ä‘ang vui vẻ trở lại tôi nghÄ© mình đã là m má»™t việc đúng.
Bà BÃnh là chị ruá»™t cá»§a bà ngoại tôi. Chồng và con cá»§a bà đã hy sinh thá»i chiến tranh nên giá» bà chỉ còn má»™t thân má»™t mình. Sau khi bà ngoại tôi mất thì bà chỉ còn và i ngưá»i thân là mẹ tôi, dì Năm và cáºu Tư ở dưới quê. Vì bà BÃnh là há» hà ng lại không nÆ¡i nương tá»±a nên mấy chị em cá»§a mẹ tôi đã nháºn là sẽ thay phiên nhau nuôi bà cho đến cuối Ä‘á»i.
Thế là bà BÃnh cứ đến ở nhà dì Năm và i tháng đôi ba năm rồi lại đến nhà mẹ tôi và i năm nữa, rồi nhà cáºu Tư ở dưới quê...Cuá»™c sống cuối Ä‘á»i cá»§a bà lão nhá» bé đó cứ trôi qua trong gia đình ba chị em cá»§a mẹ tôi. Gá»i là nuôi chá»› thá»±c ra bà BÃnh như má»™t u già hay là ngưá»i giúp việc không công mà thôi. Tất cả má»i công việc, từ dá»n dẹp nhà cá»a cho tá»›i trông con giữ cháu Ä‘á»u qua tay bà . Nhưng có lẽ công việc bà BÃnh là m tốt nhất là trông nom dạy dá»— đám trẻ con chúng tôi. Ngoà i tÃnh tháºt thà , hay lam hay là m thì ai cÅ©ng phải khen bà mát tay khi chăm sóc đám nhá». Äối vá»›i trẻ con chúng tôi bà có má»™t tình cảm yêu thương trìu mến vô cùng. Vá»›i bà thì ở nhà ai, hay con cái ai không quan trá»ng, miá»…n là được chăm sóc những đứa cháu mà bà luôn coi như con đẻ cá»§a mình. Anh em chúng tôi lúc nhá» hay lÅ© con đông đảo cá»§a dì Năm hay cáºu Tư Ä‘á»u được bà n tay gầy guá»™c nhưng trà n đầy tình yêu thương trìu mến cá»§a bà chăm sóc. Cha tôi thưá»ng nói đùa rằng không ai chăm bẵm chúng tôi bằng bà BÃnh, kể cả mẹ tôi. Dù không ưa bà BÃnh thì ngay cả mẹ tôi cÅ©ng phải gáºt đầu đồng ý như váºy.
Mấy năm gần đây, bà BÃnh ở dưới quê để phụ cho dì Năm nuôi đà n con đông đảo đến sáu đứa cá»§a dì trong khi dượng Năm bá» Ä‘i biá»n biệt. Nghe nói là đi theo má»™t ngưá»i đà n bà khác. Khi đám con cá»§a dì Năm Ä‘á»u lá»›n cả thì bà BÃnh lại đến nhà cáºu Tư để giúp chăm lo cho má»™t đà n con lÃt nhÃt đông không kém cá»§a cáºu. Ngôi nhà cá»§a cáºu Tư vốn trước kia là nhà cá»§a bà BÃnh. Nhưng thân già neo đơn, má»™t thân má»™t mình nên bà đã cho cáºu Tư ngôi nhà đó để cáºu cùng vá»›i cái gia đình đông đảo cá»§a cáºu ở. Nhưng cáºu Tư quá nghèo nên không dư dả để nuôi thêm má»™t miệng ăn nữa, mà đám con đông đảo cá»§a cáºu ở dưới quê thì như những cây sung cây súng ngoà i đồng, chẳng chăm thì cÅ©ng lá»›n như thổi nên cÅ©ng chẳng cần ngưá»i chăm sóc. Thế là bà BÃnh trở thà nh ngưá»i thừa và bÆ¡ vÆ¡ trong chÃnh ngôi nhà cá»§a mình. Và bà lại khăn gói quả mướp lên thà nh phố vá»›i gia đình chúng tôi. Vì mẹ tôi là chị lá»›n, lại khá giả nhất trong ba chị em....
Nhưng xưa nay mẹ tôi vẫn ác cảm vá»›i bà BÃnh. Mẹ tôi thưá»ng trá» môi ra xì má»™t tiếng rõ lá»›n khi nói đến bà BÃnh : “ Ai bảo ngà y trước hăng hái cho lắm và o. Có hai mụn con trai thì cứ nằng nặc đòi đưa và o bá»™ đội để há» Ä‘á»u chết cả. Äã là vợ liệt sÄ© rồi còn muốn là m mẹ liệt sÄ© nữa cÆ¡. Hừm, ở là ng ngưá»i ta gá»i tục, gá»i đểu là vợ ông ba cà ng thì khoái chi lắm cho nên bây giá» già rồi còn biết nương tá»±a và o aiâ€.
Ngược lại vá»›i mẹ tôi thì cha tôi lại tá» ra rất quà mến bà BÃnh, tuy vá» mặt há» hà ng thì cha tôi không ruá»™t thịt gì vá»›i bà cả. Cha tôi thưá»ng nói đùa rằng bà BÃnh là nhân chứng sống cá»§a má»™t thá»i đã qua....
Lần nà y cÅ©ng váºy, cha tôi rất mừng rỡ khi thấy có bà BÃnh ở dưới quê lên. Trong bữa cÆ¡m cha tôi đã dứt khoát nói bà BÃnh ở lại vá»›i gia đình chúng tôi.
- Nếu không có trẻ nhỠđể chăm thì bà cứ ở vá»›i chúng cháu như khách váºy. Cha tôi nói. Vá»›i lại thằng Thắng muốn có bà ở lại đây kia mà .
Thế là mặc dù mẹ tôi không vui vẻ gì thì cuối cùng bà BÃnh cÅ©ng ở lại vá»›i gia đình chúng tôi. Từ đó trong nhà lúc nà o cÅ©ng nghe thấy tiếng cưá»i vui vẻ cá»§a bà cùng vá»›i cái bóng dáng nhá» bé nhanh nhẹn cá»§a bà quán xuyến hết việc nà y đến việc khác. Má»i thứ trong nhà đá»u được sắp đặt ngăn nắp chứ không há»—n độn như trước khi có bà . Sách vở cá»§a tôi thưá»ng vứt bừa bãi thì nay được xếp gá»n trên giá. Quần áo tôi thay ra quăng lung tung thì được bà giặt á»§i và treo và o móc tá»§ cẩn tháºn.
Thỉnh thoảng tôi cứ nghÄ© lan man vá» câu chuyện tang thương cá»§a gia đình bà BÃnh. Tháºt không thể ngỠđược ngưá»i đà n bà nhá» bé đó lại phải chịu ná»—i Ä‘au lá»›n lao đến như thế, khi tất cả những ngưá»i thân yêu nhất đã vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i. Tôi không hiểu mình sẽ ra sao nếu ở và o hoà n cảnh đáng thương như bà BÃnh. Chẳng hạn má»™t lý do nà o đó mà tôi bá»—ng nhiên mất hết ngưá»i thân. Như cha tôi, mẹ tôi và cả đứa em gái tôi nữa. Há» bá»—ng nhiên ra Ä‘i hết bá» lại má»™t mình tôi lẻ loi trên cõi Ä‘á»i nà y ...Tôi không dám nghÄ© đến chuyện đó, vì tôi biết mình sẽ không chịu đựng nổi.
Má»™t hôm trong khi bà BÃnh Ä‘ang nhặt rau, tôi lên tiếng há»i :
- Tại sao ngưá»i là ng lại gá»i bà là bà BÃnh ba cà ng ?
Bà BÃnh mỉm cưá»i nói :
- Không phải gá»i bà đâu, mà há» gá»i ông cháu đấy. Ban đầu há» gá»i bà là bà BÃnh vợ ông bà cà ng. Nhưng gá»i mãi thà nh ra là bà BÃnh ba cà ng, gá»i mãi rồi chết tên bà luôn.
- Có phải chồng rồi hai con trai bà đá»u hy sinh cả phải không ?
- Phải. Hồi đó chiến tranh liên miên lắm cháu ạ. Äầu tiên là ông cháu hy sinh từ thá»i chống Pháp. Rồi đến thá»i chống Mỹ thì hai anh em chúng nó cÅ©ng lần lượt bá» bà đi nốt.
Tôi nhìn bà lão im lặng ngồi bên rổ rau vá»›i cái lưng đã còng xuống bởi gánh nặng cá»§a thá»i gian, bởi những ná»—i Ä‘au mất mát mà bà đã phải âm thầm gánh chịu bao năm qua...
Sau má»™t lần Ä‘i picnic tắm mưa, tôi bị má»™t tráºn sốt tÆ¡i bá»i. Ngưá»i nóng sốt hầm háºp và mê man Ä‘i. Nhưng bất cứ lúc nà o tỉnh dáºy, tôi Ä‘á»u thấy bà BÃnh ở cạnh bên giưá»ng. Bà đắp khăn nhúng nước lạnh lên trán tôi để hạ nhiệt. Rồi bắt tôi uống thuốc hay kiên nhẫn bón cho tôi từng thìa cháo, chén sữa để cho tôi mau chóng lại sức. Và quả nhiên tôi đã mau chóng lại sức tháºt khi cÆ¡n sốt từ từ qua Ä‘i.
Má»™t đêm tỉnh dáºy, tôi thấy bà BÃnh ngồi bất động bên cạnh giưá»ng tôi. Cái bóng nhá» bé gà y gò và mái tóc trắng cá»§a bà rung lên trong má»™t cÆ¡n thổn thức.
- Bà ơi sao bà lại khóc. Tôi lên tiếng há»i bà .
Bà BÃnh vá»™i chùi mắt bằng ống tay áo cánh, rồi nói :â€Không, bà có khóc đâu. á»’, cháu cá»§a bà thức dáºy rồi à â€
- Cháu đã dáºy từ lâu và thấy bà đang khóc.
Bà BÃnh vuốt tóc tôi và khẽ nói, giá»ng bà xa xăm và như tá»± nói vá»›i chÃnh mình :
- Má»—i lần chăm sóc các cháu bị nóng sốt thế nà y thì bà cảm thấy sung sướng lắm. Nó là m cho bà nhá»› đến các con cá»§a bà . Ngà y xưa má»—i khi thằng Khải hay thằng Quân bị ốm thì Ä‘á»u được bà thức khuya dáºy sá»›m chăm sóc cho chúng như chăm cho cháu bây váºy.
- Bà kể cho cháu nghe vá» chuyện các cáºu ấy Ä‘i bà . Tôi giả vá» nhõng nhẽo để gợi chuyện vì câu chuyện cá»§a gia đình bà BÃnh cứ ám ảnh tôi mãi. Tại sao ngưá»i là ng ta lại gá»i ông cháu là ông BÃnh ba cà ng ?
Nhìn cái lưng khòm xuống cá»§a bà dưới ánh đèn mù má», tôi nghÄ© đến những ná»—i Ä‘au và mất mát lá»›n lao đã đè xuống cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà . Bà BÃnh im lặng tháºt lâu như để chá» cho ký ức trở vá» rồi bắt đầu khẽ khà ng kể vá» những ngà y xa xưa đó.
- Lúc đó khi chiến tranh vá»›i Pháp bùng nổ thì ông cháu còn trẻ lắm. Còn các cáºu cháu thì thằng Khải còn bồng thằng Quân ở truồng chạy khắp xóm xem ngưá»i ta táºp quân sá»±. Lúc đó ở là ng ta vui lắm vì má»›i già nh được độc láºp mà . Cả là ng lúc nà o cÅ©ng sôi sục cả lên trong không khà chuẩn bị đánh Tây. Cánh đà n ông thì suốt ngà y luyện táºp quân sá»± vá»›i giáo mác và và i cây súng cổ lá»— sÄ©, hoặc đà o hầm hố chống xe tăng...Tối đến há» tụ táºp tại nhà cá»§a bà để há»p vì nhà bà khá rá»™ng. Há»p đâu chẳng thấy chỉ rặt thấy nói chuyện đánh nhau. Các ông ấy Ä‘á»u hăng máu lên vì nghe tin thằng Tây nó quay lại đánh chiếm nước ta má»™t lần nữa. Nhất là ông cháu. Ông ấy cứ nằng nặc đòi xung phong và o thà nh đánh Tây. “Phải và o táºn ổ tụi nó, “oánh†thì tụi nó má»›i sợ. Ông cháu oang oang cái mồm nói. Tụi Tây nó chiếm xong Hà Ná»™i thì chúng nó cứ ở lỳ trong đó chứ dại gì mò ra ngoà i. Mình cứ ngồi ở là ng mà chá» thì có đến mục thất, Tây nó cÅ©ng chẳng đến cái là ng nà y là m gì. Thế là lỡ mất dịp “oánh†nhau vá»›i Tây, lại toi công mấy tháng trá»i luyện táºp quân sá»±â€
Há»p bà n chán chê chẳng Ä‘i đến đâu rồi y như rằng sau đó lại cãi nhau á»m tá»i cả lên. Nhất là giữa ông cháu vá»›i cái lão Lanh thợ rèn nhà sát bên. Ôi, dà o Æ¡i. Hai ông hà ng xóm mà cứ như mặt giăng vá»›i mặt giá»i váºy, lúc nà o cÅ©ng cãi nhau được. Nhất là khi nói vá» chuyện đánh Tây. Anh chá»§ tịch xã luôn phải can giữa hai ông hà ng xóm. Bà còn nhá»› anh ấy nói như van hai ông :
- Thôi cho tôi can hai bác. Bác cả BÃnh và bác Lanh rèn. Cứ cãi nhau mãi như thế nà y rồi cÅ©ng đến lúc chẳng thấy đánh Tây đánh Tầu gì, mà lại có đánh nhau giữa hai bác đấy. Còn muốn đánh nhau vá»›i Tây thì cứ chá» Ä‘i, chẳng lâu đâu.
Anh ta nói thế mà đúng đấy cháu ạ. Cuối tháng đó mặt tráºn cá»§a ta bị vỡ, quân Pháp trà n vá» là ng. Du kÃch là ng ta kéo ra nghênh chiến. Hai bên đánh nhau lung tung mấy hiệp mà chả nước non gì. Bên ta có mấy cái súng cổ cứ khi nà o Ä‘em ra bắn thì tịt. CÅ©ng may cái Ä‘áºn đó quân Pháp chỉ Ä‘i ngang qua là ng thôi. Xe tăng Pháp chạy ầm ầm qua là ng. Bữa đó đánh nhau to ở mạn trên chứ ở là ng ta thì chả có gì.
Tối đến mấy ông lại kéo nhau đến nhà bà để há»p, để rồi lại cãi nhau om xòm. Ông cháu bảo tụi Tây có xe tăng vá» thép dà y chÆ¡i mình, thì mình phải có lá»±u đạn to hay súng lá»›n má»›i “oánh†lại được nó. Còn lão Lanh rèn thì cứ nhấm nhẳn bảo rằng chỉ cần ăn nhau cái gan. Có gan thì chẳng cần súng lá»›n súng nhá» cÅ©ng đánh được tà u bay tà u bò tất. Chỉ sợ không có gan. Thế là ông cháu và lão Lanh rèn xông và o nhau, nếu không có anh em nhảy và o can thì hai ông “oánh†nhau tháºt. Anh chá»§ tịch xã, giá» là chỉ huy du kÃch phải hết lá»i can ngăn hai ông hà ng xóm :
- Các bác đừng nóng. Anh em chúng ta đây toà n là ngưá»i tình nguyện ra đánh Tây thì ai cÅ©ng có gan cả. Còn vá» vÅ© khà thì xã đã có xin ở trên rồi. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thứ để trị mấy thằng xe tăng Tây. Các bác cứ chá» Ä‘i.
Lúc ấy quân Pháp đóng ở đồn trên huyện, lâu lâu lại cho xe tăng ra cà n quanh vùng. Chúng nó bắn và i phát đạn và o là ng, đốt và i ngôi nhà rồi lại rút vỠđồn. Du kÃch bên ta cÅ©ng xông ra bắn và i phát đạn tịt, quăng mấy trái lá»±u đạn chà y cÅ©ng tịt nốt. Thế rồi cÅ©ng lại rút. Tối đến các ông kéo vá» nhà bà để há»p , rồi cãi nhau inh á»i cả lên...
Má»™t bữa ông cháu ôm má»™t cái bá»c tướng, vừa chạy vá» nhà vừa gá»i bà ầm Ä©. Hể hả lau mồ hôi nhá»… nhại trên mặt, ông oang oang cái giá»ng như lệnh vỡ kêu bà và hai cáºu cá»§a cháu ra trước sân nhà . Ông cẩn tháºn mở cái bá»c giấy dầu ra. Bên trong là má»™t cái ống sắt có má»™t đầu loe ra như cái kèn tây, phÃa đầu to ra có cắm ba cái cá»ng râu sắt. Äuôi có cái cán gá»— như cuốc cụt tra và o. Ông hà o hứng giải thÃch cho bà và hai thằng con :
- Äây là bom ba cà ng, thứ vÅ© khà đánh xe tăng hiện đại nhất cá»§a bên ta đấy. Có cái nà y mà “oánh†xe tăng thì nó tan xác chứ không phải gãi ngứa nó như mấy quả lá»±u đạn chà y cá»§a du kÃch là ng ta đâu. Tôi phải tranh già nh mãi má»›i có được nó đấy. Äâu phải dá»… có được nó, mà phải là ngưá»i tình nguyện ở trong đội gá»i là :â€Quyết tá» cho Tổ Quốc quyết....quyết....â€
- Quyết tá» cho Tổ Quốc quyết sinh bố Æ¡i ? Thằng Khải nói. Lúc đó nó cÅ©ng đã lá»›n, đã được Ä‘i luyện táºp quân sá»± vá»›i đội thiếu niên xóm.
- Ừ, phải rồi. Äá»™i quyết tá» gì đó....Ông cháu tiếp tục bô bô : Phải năn nỉ mãi ngưá»i ta má»›i xét cho và o đội Quyết tỠđó. Hừm, váºy mà không hiểu sao cái thằng Lanh rèn bên kia, đầu thì toà n bã Ä‘áºu, có mấy động tác quân sá»± há»c mãi mà không thuá»™c cÅ©ng được và o đội quyết tá» vá»›i tôi má»›i lạ chứ. Nhưng mà bà nó biết không ? Và o đội rồi nhưng dá»… gì mà được giao cho quả bom nà y. Vì loại nà y má»›i và hiếm có lắm. Cả đội du kÃch xã mình đông ngưá»i như thế mà chỉ được giao có mấy quả thôi nên bố nà o cÅ©ng đòi cho bằng được. Tranh già nh cãi nhau á»m tá»i cả lên, cứ y như già nh nhau cái thá»§ lợn khi là ng khao cá»— váºy. Cuối cùng còn lại quả nà y thì đến lượt tôi vá»›i lão Lanh rèn tranh nhau. Không ai chịu nhưá»ng ai cả. Cấp trên xét mãi cÅ©ng không thông, biểu quyết trong đội cÅ©ng không xong. Bà nó biết không ? Cuối cùng tôi má»›i nghÄ© ra má»™t diệu kế....
Ông cháu ngừng lại kéo má»™t hÆ¡i thuốc là o cháy phổi, thở khói ra mù mịt rồi ông cưá»i khoái chà nói tiếp :
- Tôi trình bầy vá»›i cấp trên là nhà tôi có hai thằng con trai. Nếu chẳng may tôi hy sinh cho đất nước thì cÅ©ng còn có hai thằng trai áo xô mÅ© rÆ¡m chống gáºy cho tôi, cÅ©ng còn có con trai nối dõi tông đưá»ng. Chứ còn cái lão Lanh rèn thì nhà chỉ rặt mấy đứa con gái. Nhà lão sẽ tuyệt tá»± nếu lão Ä‘i đứt. Ấy thế là tôi được cấp trên giao ngay cho quả bom nà y. Lão Lanh rèn bị tôi chÆ¡i má»™t vố ức đến nổ con ngươi nhưng là m gì được nhau.
Ông cháu khoái chà cưá»i khà khà , đưa tay véo cu thằng Khải và thằng Quân khiến hai thằng kêu oai oái. Chỉ hai thằng Ä‘ang tròn mắt nhìn váºt lạ ná», ông cưá»i nói :†Sở dÄ© tôi có được quả bom ba cà ng nà y là nhá» hai thằng ông mãnh nhà mình đây. Biết có đánh Tây như thế nà y thì hồi đó bà đẻ cho tôi má»™t tá thằng con trai. Lá»›n lên cho Ä‘i đánh giặc hếtâ€
- Nhưng chúng con lá»›n lên thì nước nhà đã độc láºp rồi. Thằng Khải há»i. Lúc đó thì là m gì còn giặc nữa mà đánh hả bố ?
- Biết đâu đấy. Vá»›i lại độc láºp rồi thì cÅ©ng phải có ngưá»i giữ nước chứ. Chúng mà y cứ đủ tuổi là tao cho Ä‘i bá»™ đội hết.
Ông cháu hà i lòng vuốt ve cái quả bom sáng mà u thép đó, rồi đắc ý nói:
- Mẹ Kiếp ! Phen nà y thì xem da xe tăng cá»§a mà y dà y hay không nhé ? Bà nó xem nà y. Äây là vÅ© khà do ngưá»i nước ta là m ra đấy, sá» và o cứ mát rượi cả tay. Khi nà o “oánh†xe tăng Tây thì chỉ cần rút cái chốt nà y ra, rồi đâm ba cái cà ng nà y và o xe tăng má»™t cái thì cả lÅ© chúng nó nổ bay hết cả lên giá»i...
Bà bắt đầu hiểu loáng thoáng những Ä‘iá»u ông cháu nói. Bà chết lặng ngưá»i Ä‘i má»™t lúc rồi má»›i tru tréo ầm lên :
- Oái, giá»i Æ¡i. Thế còn ông thì sao. Ông cÅ©ng định bá» mặc ba mẹ con tôi để ông bay lên giá»i vá»›i cái xe tăng cá»§a ông phải không ?
Ông cháu ngẩn ngưá»i ra má»™t lát rồi vá»™i quát mấy đứa nhá» ra vưá»n chÆ¡i. Rồi ông quay sang nói vá»›i bà bằng giá»ng nói từ tốn, cháºm rãi :
- Tôi đã suy nghÄ© kỹ rồi bà nó ạ. Tôi đã nghÄ© đến bà cùng hai thằng cu nhà mình, nhưng mong bà nó hãy hiểu cho tôi. Bây giỠđất nước mình đã được độc láºp và mình đã là ngưá»i dân tá»± do. Khi có giặc đến cướp nước mình thì cÅ©ng phải có ngưá»i chiến đấu, có ngưá»i hy sinh để Ä‘á»n nợ cho nước nhà chứ. Mình có hy sinh bây giá» thì cÅ©ng là cho tương lai cá»§a con cháu mình sau nà y. Tôi đã tình nguyện và o đội quyết tá» rồi, không hy sinh bây giá» thì cÅ©ng hy sinh khi khác. Là thằng đà n ông sinh và o thá»i loạn lạc nà y, bà phải để cho tôi được và o sanh ra tá» cho thoả chà nam nhi chứ. Bà phải để cho tôi “oánh†nhau vá»›i thằng Tây, để cho tôi “oánh†tan cái xe tăng Tây thì có chết tôi cÅ©ng cam lòng. Dù tôi có mệnh hệ gì thì bà cÅ©ng còn hai thằng con nó trả hiếu cho bà .
Ông ngừng lại ngó bà cưá»i nói :
- Vá»›i lại cái quả bom nà y nó nổ tan cái xe tăng Tây chứ chưa chắc ngưá»i cầm nó đã chết mà bà đã cả lo.
Bà biết ông cháu nói dối để bà yên lòng, nhưng bà cÅ©ng phải giả vỠđể tin theo chứ còn biết nói gì hÆ¡n nữa cháu Æ¡i.. Ông cháu đã quyết như váºy thì có ông Trá»i cÅ©ng không cản được chứ nói chi bà . Thá»i đó có hy sinh như váºy cÅ©ng là điá»u bình thưá»ng thôi. Vì có bao nhiêu ngưá»i sẵn sà ng như ông cháu. Lúc đó chẳng ai nghÄ© đến danh hiệu nà y nỠđâu. Chỉ đơn giản há» xung phong Ä‘i đánh Tây và chấp nháºn hy sinh thôi. Äó là má»™t thá»i mà những ngưá»i đà n ông có chà trai rá»™n rà ng lên đưá»ng nháºp binh như Ä‘i trẩy há»™i. Äó là má»™t thá»i mà ngưá»i ra tráºn hân hoan như anh giai tân Ä‘i lấy vợ. Má»™t thá»i mà có từng Ä‘oà n trai tráng cùng chen nhau lên đưá»ng tá»›i sa trưá»ng, như lá»i má»™t bà i hát thuở ấy.
- Bà i hát như thế nà o hả bà ? Tôi ngạc nhiên há»i bà . Bà thá» hát cho cháu nghe ?
- Ôi dà o, bà mà hát há»ng gì. Bà BÃnh cưá»i nói. Bà chỉ nghe má»i ngưá»i vang lên khi há» lên đưá»ng :â€Nà o anh em ta cùng nhau xông pha lên đà ng. Kiếm nguồn tươi sáng. Nhìn tương lai huy hoà ng, Ä‘oà n ta quyết lên đà ng cùng xông pha chà trai....â€
Tháºt lạ lùng khi tôi đã nghe bà i hát nà y bao nhiêu lần rồi mà chẳng há» có chút xúc cảm gì, nhưng giỠđây nghe bà BÃnh hát bằng cái giá»ng run run như sắp đứt hÆ¡i thì tôi thấy rạo rá»±c trong lòng. Dưá»ng như lá»i ca cùng Ä‘iệu nhạc hùng tráng cá»§a bà i hát đã đưa tôi bay bổng vá» cái thá»i oai hùng không xa đó cá»§a dân tá»™c....
Ngà y nà o ông cháu cÅ©ng vác cái cá»§a nợ đó Ä‘i từ sáng sá»›m đến tối mịt má»›i mò vá». Bà BÃnh kể tiếp. Bà không thể nà o quên được cái hình ảnh ông lúc đó, má»—i buổi sáng khi ban mai vừa rạng là ông cháu vác trái bom ba cà ng lên vai như ngưá»i ta vác cà y ra ruá»™ng, để vá»™i vã ra tráºn địa phục kÃch xe tăng ở đầu là ng. Nhưng xúi quẩy cho ông cháu là dạo đó Tây Ãt ra cà n, nên ông cháu cứ buổi sáng phÆ¡i phá»›i vác trái bom Ä‘i, thì buổi chiá»u tiu nghỉu vác trái bom vá».
CÅ©ng có lần ông cháu gặp xe tăng địch khi chúng Ä‘i cà n đâu đó ở mạn trên vá». Ông nhảy luôn ra đưá»ng cái Ä‘uổi theo cái xe tăng. Ông cháu vừa chạy, vừa hô khẩu hiệu :â€Quyết tá» cho Tổ Quốc quyết...†Ông cháu cÅ©ng không thuá»™c được cái khẩu hiệu đó nên cứ vừa chạy Ä‘uổi theo, vừa hô Ä‘i hô lại cái khẩu hiệu ná»a chừng đó. Tụi Tây ngồi trên xe tăng lúc đầu chẳng hiểu gì cả khi thấy có má»™t ngưá»i cứ hùng hục Ä‘uổi theo xe tăng, tay thì ôm bom mà miệng thì la hét như má»™t ngưá»i Ä‘iên. Äến khi hiểu ra thì chúng sợ xanh mặt, chạy hết tốc lá»±c vỠđồn. Ông cháu cắm đầu Ä‘uổi theo xe tăng đó má»™t mạch vỠđến táºn cá»a đồn huyện má»›i thôi.
Rồi đến má»™t bữa súng nổ ầm ầm phÃa tráºn địa du kÃch suốt từ sáng cho đến chiá»u, khiến cho ruá»™t gan bà như có lá»a đốt váºy. Mãi tá»›i tối mịt má»›i thấy ông mò vá» khiến bà mừng rỡ quá. Khắp ngưá»i ông trầy trụa xÆ¡ xác như vừa Ä‘i đánh váºt vá», còn mặt thì lầm lầm lì lì chẳng nói năng gì. Vứt trái bom và o góc nhà , ông chá»i đổng má»™t tiếng rồi Ä‘i mò cÆ¡m nguá»™i ăn.
Mãi tá»›i đêm khi mấy anh du kÃch kéo đến nhà thì bà má»›i biết chuyện .Thì ra ông cháu rình mãi hôm nay má»›i có dịp gặp xe tăng Tây Ä‘i cà n. Khi nó lù lù tiến tá»›i tráºn địa phục kÃch cá»§a du kÃch là ng ta thì ông cháu má»›i phóng ra từ chá»— ẩn nấp, miệng thét lá»›n :â€Quyết tá» cho Tổ Quốc quyết...†và xông thẳng và o cái xe tăng địch. Có lẽ ông cháu lại quên mất câu cuối cá»§a khẩu hiệu nên ông chỉ hô có thế. Tiếng hô to quá khiến cho bá»n Tây trong xe tăng giáºt mình ngừng xe lại. Thế là ông cháu má»›i nhảy ra đâm quả bom và o ngay bên sưá»n, phÃa trên xÃch xe tăng. Má»™t cái cà ng gãy queo mà trái bom cÅ©ng chẳng nổ. nhưng ông cháu không biết là quả bom đã bị tịt. Ông cháu lại lùi ra lấy đà , rồi hô cái khẩu hiệu ná»a chừng ấy và lại xông thẳng và o chiếc xe lần nữa. Cái cà ng nữa cÅ©ng gãy queo luôn. Thế là lại lùi ra lấy đà , hô khẩu hiệu ná»a chừng và lại lao và o...Ba cái cà ng gãy hết mà quả bom cÅ©ng chẳng nổ khiến cho ông cháu Ä‘iên tiết cứ đứng đó mà gõ mà đáºp tÆ¡i bá»i và o thà nh xe. Tụi Tây trên xe thấy cảnh đó chắc sợ mất máºt vì tưởng đã tan xác hết cả rồi. Má»™t phần vì chúng sợ quá, phần vì ông cháu đứng sát xe tăng quá khiến chúng không là m gì ông được. Thế là chúng quay đầu bá» chạy. Còn anh em du kÃch nấp sau công sá»± ở tráºn địa đã mấy lần hô xung phong, rồi xông thẳng và o xe tăng địch cÅ©ng hoảng hồn quá khi nhìn thấy ông cháu cứ thét lá»›n rồi xông tá»›i đâm thẳng quả bom và o chiếc xe. Thế là má»i ngưá»i phải nằm rạp xuống theo lệnh cá»§a anh chỉ huy du kÃch để tránh bị trúng bom. Chẳng thấy bom nổ gì cả, mà xe tăng địch vẫn còn nguyên. Thế là anh em lại xung phong tá»›i nhưng ngay láºp tức lại phải nằm rạp xuống đất vì thấy ông cháu lại lùi ra lấy đà để lại xông tá»›i đâm quả bom và o xe. Thế là há» cứ xông, rồi lại nằm rạp xuống vì thấy ông cháu cứ liên tiếp lùi lại lấy đà để rồi xông lên đâm quả bom và o xe, trông xa cứ y như là con bò húc đầu và o đá váºy. Cuối cùng khi thấy ông cháu cứ đứng cạnh bên chiếc xe tăng địch mà nện chan chát quả bom và o thà nh xe tăng, cứ y như nhà lão Lanh rèn quai buá tạ váºy, thì há» má»›i à o ra bắn trà n cho xe giặc bá» chạy, há» má»›i lôi ông cháu và o được...
Bữa đó ở nhà bà má»i ngưá»i được má»™t phen cưá»i đến chết mất. Cái nhà anh chỉ huy du kÃch cưá»i đến trẹo cả quai hà m, phải nhá» ngưá»i đấm và o hà m má»›i khép cái miệng lại được. Bà đã lo lắng cả ngà y hôm đó, mà đêm đó còn cưá»i đến chảy nước mắt.
Thế rồi sau đó ông cháu đã là m má»™t việc mà bà nghÄ© không bao giỠông cháu chịu là m. Ông ôm quả bom há»ng sang nhá» lão Lanh rèn nhà bên sá»a giúp. Lão Lanh vui vẻ nháºn lá»i, để rồi hôm sau lão sang cho ông cháu biết quả bom nà y chỉ có nước vứt Ä‘i thôi chứ không thể sá»a chữa gì được nữa. Ông cháu tiếc hùi hụi, mang quả bom lên trả lại cho ban chỉ huy du kÃch. Từ đó bà mừng thầm trong bụng là không còn phải lo ngay ngáy má»—i khi ông cháu vác nó Ä‘i. CÅ©ng từ đó trong là ng ngưá»i ta gá»i ông cháu là ông BÃnh ba cà ng.
- Thế ông cháu có đánh được chiếc xe tăng đó không hả bà ? Tôi há»i trong khi say mê nghe câu chuyện bà BÃnh kể.
- Không cháu ạ. Bà BÃnh nhẹ nhà ng nói, đôi mắt bà như Ä‘ang long lanh giá»t nước mắt. Ông cháu đã hy sinh trong má»™t tráºn chống cà n sau đó Ãt lâu. Còn trái bom đó thì ngay sau khi ông cháu hy sinh, lão Lanh rèn đã xin ban chỉ huy đội du kÃch để cho lão mang vá» sá»a lại. Sau nà y má»›i biết nhà lão Lanh nà y tinh quái lắm. Lão biết được chá»— há»ng cá»§a quả bom đó vì lão là dân thợ rèn mà . Nhưng lão không sá»a cho ông cháu, mà đợi ông cháu mất rồi má»›i xin Ä‘em vá» sá»a lại. Lão đã sá»a được quả bom và dùng nó phá tan xác má»™t chiếc xe tăng Tây. Lão cÅ©ng tan xác cùng vá»›i chiếc xe tăng đó, để lại bà vợ và hai đứa con gái. Suốt mấy chục năm sau nà y, bà và bác Lanh gái thân nhau lắm. Äến ngà y giá»— cá»§a hai ông, cách nhau khoảng mươi ngà y nên cùng là m má»™t đám giá»— chung. Bà và bác Lanh gái thỉnh thoảng nói vui rằng, không biết ở dưới cõi âm hai ông có là m hoà vá»›i nhau không ? Hay là vẫn còn chá»i nhau suốt. Nhất là chuyện lão Lanh chÆ¡i trác ông cháu, biết sá»a trái bom mà không chịu sá»a cho ông cháu. Lão chỠđợi thá»i cÆ¡ đến, khi ông cháu không còn nữa thì má»›i xin trái bom vá» và là m nổ tung cái xe tăng cá»§a ông cháu. May mà ông cháu mất rồi, chứ không thì cái nhà lão Lanh nà y, dù có chết rồi thì cÅ©ng bị ông cháu chá»i cho mục mả ấy chứ. Từ đó dân là ng cÅ©ng gá»i lão Lanh rèn là ông Lanh ba cà ng. Thà nh ra là ng ta có đến hai ông ba cà ng đó cháu à .
Äá»™t nhiên bà BÃnh báºt cưá»i ngặt nghẽo má»™t lúc, rồi vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Mà buồn cưá»i lắm cháu Æ¡i. Không hiểu sao mà vá» sau nà y, khi hai ông cùng được truy tặng huân chương thì ngưá»i ta lại đồn đại thà nh chuyện tức cưá»i lắm vá» hai ông ba cà ng nà y. Sư bố chúng nó. Chúng nó bảo ông cả BÃnh vá»›i ông Lanh rèn sở dÄ© có cái tên ba cà ng là vì ngoà i hai cái chân bình thưá»ng ra, hai ông còn có má»™t cái chân nữa ở giữa... giữa hai cái chân kia đó...Cháu có hiểu không ?
- NghÄ©a là sao hả bà ? Tôi há»i mà chẳng hiểu gì cả.
- Oái giá»i Æ¡i. Con trai thà nh phố gì mà ngốc thế. Bà BÃnh cưá»i toe toét nói. Há» nói váºy là há» nói cái con cu cá»§a hai ông đấy. Ngưá»i ta bịa đặt là nó to như má»™t cái chân giữa nữa, nên hai ông đánh giặc chuyên đứng ba “chânâ€, vững như bà n thạch. Dù hÆ¡i bom hÆ¡i súng có mạnh mấy Ä‘i nữa thì hai ông cÅ©ng không sợ ngã vì có ba cái cà ng đó rồi. Mẹ bố chúng nó. Chuyện như váºy mà cÅ©ng có ngưá»i tin, cứ lân la dò há»i bác vá»›i bác Lanh gái vá» cái “chân†giữa đó cá»§a hai ông. Chuyện tháºt giả lẫn lá»™n, tam sao thất bổn sao đó cuối cùng cả hai ông chết cái tên đó luôn. Ở là ng mình má»—i ngưá»i hiểu má»™t cách, ai hiểu sao cÅ©ng được vá» cái tên ba cà ng đó. Tháºt vá»› vẩn, chuyện chẳng đâu và o đâu cháu nhỉ ?
- À, mà đã khuya lắm rồi, cháu Ä‘i ngá»§ Ä‘i vì cháu chưa khá»i hẳn đâu. Bà BÃnh nói. Mặc cho tôi vùng vẫy không chịu, bà đứng dáºy đắp má»n cẩn tháºn cho tôi. Miệng bà vẫn tá»§m tỉm cưá»i khi bà nhẹ nhà ng rá»i khá»i phòng.
Tôi nằm lại trong bóng đêm, đầu óc cứ miên suy nghÄ© vỠông BÃnh và ông Lanh và những ngưá»i như hai ông. Tại sao há» lại từ bá» gia đình vợ con để lao và o cái chết như những vị Thánh tỠđạo, trong khi há» chỉ là những ngưá»i nông dân chân quê mà thôi. Há» chẳng được gì, ngoà i cái chết.
Äêm đó tôi trải qua má»™t cÆ¡n mÆ¡ hãi hùng. Tôi cÅ©ng ôm má»™t quả bom ba cà ng đứng đối diện vá»›i má»™t chiếc xe tăng địch. Chiếc xe tăng to lá»›n Ä‘en xì, nòng súng há mồm chÄ©a thẳng và o tôi. Hai bên đối diện nhau như hai võ sÄ© sắp sá»a lao và o nhau...Rồi bá»—ng chiếc xe tăng địch phun khói gầm lên lao vá» phÃa tôi. Nó tiến tá»›i, cà ng lúc cà ng lù lù lá»›n lên. Còn tôi đáng lẽ phải xông thẳng và o nó vá»›i quả bom ba cà ng trong tay thì lại sợ quá, đứng chôn chân má»™t chá»—. Khi con quái váºt bằng sắt thép gầm lên tiến lại gần tôi thì tôi vụt bá» chạy. Tôi ôm trái bom chạy thục mạng, chạy như ma Ä‘uổi nhưng nó vẫn Ä‘uổi sát tôi. Nó đã Ä‘uổi kịp tôi và sắp nghiến hà ng bánh xÃch nặng ná» cá»§a nó lên ngưá»i tôi cùng vá»›i trái bom. Tôi hét lên má»™t tiếng hãi hùng...
Tôi tỉnh giấc, ngưá»i đẫm mồ hôi và tim Ä‘áºp thình thịch vì cÆ¡n kinh hoà ng trong giấc mÆ¡. Tôi như vẫn còn thấy chiếc xe tăng Ä‘en ngòm chết chóc Ä‘ang lao vá» phÃa mình.
Sáng hôm sau tôi kể lại cho bà BÃnh nghe vá» giấc mÆ¡ hãi hùng đêm qua cá»§a mình. Tôi thú nháºn vá»›i bà là tôi không thể là m những Ä‘iá»u như ông BÃnh, ông Lanh đã là m, dù chỉ trong má»™t giấc mÆ¡.
Bà BÃnh cưá»i nói :
- Cháu đừng nghÄ© thấp vá» mình như váºy. Bây giá» là thá»i buổi hoà bình, nhưng khi có chiến tranh thì con ngưá»i ta lại thay đổi hẳn. Khi đó cháu sẽ xông thẳng lên phÃa mÅ©i tên hòn đạn mà coi cái chết nhẹ tá»±a lông hồng. Má»—i thá»i đại khác nhau thì con ngưá»i ta cÅ©ng khác nhau. Ông cháu tham gia đội quyết tá», dám ôm bom xông và o xe tăng giặc nhưng hồi má»›i lấy bà thì ban đêm ông cháu không dám ra ngoà i Ä‘i đái vì sợ ma đấy cháu ạ.
Tôi khá»i bệnh và sắp sá»a Ä‘i há»c trở lại. Bà BÃnh nấu cho tôi má»™t nồi nước tắm lá xông. Bà bảo đây là thuốc giải cảm tốt nhất cá»§a bà . Xông hÆ¡i xong tắm má»™t lần là khá»e ngay. Tôi tắm nước nóng, mùi lá xông thÆ¡m dìu dịu mùi bạc hà ...
Chợt phòng tắm mở ra và bà BÃnh mang khăn tắm và o. Tôi lúng túng xấu hổ khi Ä‘ang trần như nhá»™ng.
- Gá»›m, ngượng ngùng gì ông mãnh. Tôi tắm truồng cho anh từ khi anh má»›i đẻ đấy. Bà BÃnh cưá»i rồi Ä‘i ra ngoà i.
Khi tôi tắm xong bước ra ngoà i thì thấy bà BÃnh ngồi ở ngoà i sân. Bà có vẻ buồn và đôi mắt như vừa khóc xong. Thấy tôi bà vá»™i chùi mắt và gượng cưá»i nói :
- Khi bà thấy cháu ngượng ngùng trong nhà tắm thì tá»± nhiên bà nhá»› đến những đứa con cá»§a bà quá. Chúng nó Ä‘á»u do bà đẻ ra và nuôi từ bé, nên khi chúng lá»›n đến tuổi biết xấu hổ ngượng ngùng vá»›i cả mẹ cá»§a chúng thì bà linh cảm thấy chúng sẽ không còn ở vá»›i bà nữa. Trưởng thà nh lên trong thá»i khói lá»a thì chúng sẽ Ä‘i theo con đưá»ng mà cha chúng đã Ä‘i. Äó là cầm súng ra tráºn. Cái năm thằng Khải lúng túng ngượng ngùng khi Ä‘ang tắm thì bà bất chợt mở cá»a bước và o thì cÅ©ng là năm nó tình nguyện và o quân đội. Rồi giống hệt như anh nó, má»™t hôm thằng Quân bảo vá»›i bà là nó không chịu để bà lá»™t truồng nó ra kỳ cỠở bể nước như trước nữa. Từ nay nó sẽ Ä‘i tắm sông vá»›i bạn bè nó. Äêm đó bà đã khóc rất nhiá»u cháu Æ¡i. Bà biết rằng nó đã trưởng thà nh rồi. Nó sẽ theo chân thằng anh nó để rá»i khá»i bà để ra Ä‘i. Và cuối năm đó nó lên đưá»ng nháºp ngÅ©. Và cả hai đứa Ä‘á»u đã hy sinh khi chưa má»™t lần kịp vá» phép thăm bà .
Dừng tay lại lấy khăn tay lau mắt, bà nhìn tôi vui vẻ nói :
- Mẹ cháu tháºt hạnh phúc. Vì đã được nhìn thấy con cái mình trưởng thà nh lên trong thá»i buổi hoà bình.
- Thế các cáºu hy sinh như thế nà o hả bà ? Tôi há»i vá»›i lòng phấn khÃch cao độ.
- Thì cÅ©ng bình thưá»ng như má»i liệt sÄ© khác thôi cháu ạ. Chúng lên đưá»ng, gá»i cho bà và i lá thư rồi biệt tăm. Cho đến khi có má»™t tá» giấy báo tá» gá»i vá». Ná»™i dung thì cÅ©ng từa tá»±a như nhau. Con trai ông bà đã hy sinh anh dÅ©ng cho Tổ Quốc ngà y ấy...tháng ấy...
- Nhưng gia đình bà thuộc diện miễn giảm nghĩa vụ quân sự kia mà ?
- Äúng là được miá»…n giảm đấy cháu ạ. Bà BÃnh nói khi những giá»t lệ lăn xuống đôi má răn reo cá»§a bà . Nhưng cháu Æ¡i, đó là má»™t thá»i mà ngưá»i ta không nêu tiêu chuẩn nà y nỠđể xin được miá»…n giảm nghÄ©a vụ quân sá»± đâu. Äó là thá»i mà ngưá»i ta tìm má»i cách để được nháºp ngÅ©. Ở là ng bà ngưá»i ta khai gian tuổi lên để đủ tuổi nháºp ngÅ©. Ngưá»i ta bá» thêm đá và o túi quần áo khi Ä‘i khám để đủ cân. Ngưá»i ta giấu biệt Ä‘i những giấy báo tá» cá»§a ngưá»i thân để đủ tiêu chuẩn nháºp ngÅ©. Ngay cả thằng Quân con bà cÅ©ng váºy. Khi nó tình nguyện nháºp ngÅ© thì ngưá»i ta đã thẳng thừng từ chối vá»›i lý do nó đã có cha và anh là liệt sÄ© rồi. Vá» nhà nó phụng phịu nói dá»—i :â€Tại vì nhà ta có hai liệt sÄ© nên con má»›i không được nháºp ngÅ©...†Nhưng nó có chịu đâu cháu Æ¡i. Nó thúc bà lên xin xá» các anh ở ban tuyển quân. Năn nỉ khóc lóc chán, nó doạ dẫm sẽ bá» nhà để Ä‘i và o chiến trưá»ng. Cuối cùng bà đà nh phải Ä‘Ãch thân đưa đứa con trai cuối cùng lên ban tuyển quân để xin xá» cho nó được nháºp ngÅ©. Bà biết nếu bà không là m như váºy thì trước sau gì nó cÅ©ng trốn Ä‘i bằng được. Bà cÅ©ng mất nó mà nó còn oán trách bà suốt Ä‘á»i thôi.
- Mẹ cháu bảo bà không thương con cá»§a mình vì đã để các cáºu ấy Ä‘i và o chá»— chết ?
- Không cháu Æ¡i. Là m mẹ ai mà lại không thương những đưa con mà mình mang nặng đẻ Ä‘au và chăm bẵm chúng từ má»›i sÆ¡ sinh cho đến khu trưởng thà nh. Bà như má»™t tà u lá chuối già khô sắp rụng thì là m sao không Ä‘au đớn cho được khi nhìn thấy những đứa con cá»§a mình lần lượt ngã xuống khi chúng còn trẻ trung như những thân cây xanh bị chặt gốc ứa dòng nhá»±a xanh. Nhưng bà đã thương con theo cách mà những bà mẹ thá»i khói lá»a đó đã thương con. Äó là để chúng tá»± do Ä‘i theo con đưá»ng mà chúng đã chá»n. Con đưá»ng mà phần lá»›n lá»›p trẻ hồi đó đã chá»n. Äó là cầm súng ra tráºn. Vả lại thá»i đó ngưá»i ta ra tráºn không phải để chết mà để chiến thắng cháu ạ. Tất cả những ngưá»i thân đã ngã xuống cá»§a bà cÅ©ng nghÄ© váºy khi ra tráºn...
Äôi mắt cay cay, tôi im lặng để cho ngưá»i đà n bà bé nhá» già cá»—i Ä‘ang rung lên trong cÆ¡n thổn thức. Bà BÃnh khóc lặng lẽ, khóc âm thầm như bao năm trá»i nay bà đã từng khóc...
Nhưng bà BÃnh đã vui vẻ trở lại, bà hỉ mÅ©i và o khăn tay và nói :
- Tất cả má»i thứ đã trôi qua rồi cháu ạ. Nếu có được quay trở lại thá»i đó thì bà cÅ©ng chẳng muốn thay đổi Ä‘iá»u gì nữa cả. Ông cháu, cáºu Khải và cáºu Quân đã sống và chết trong cái thá»i đẹp đẽ cá»§a há» rồi. . Giá» chỉ còn má»™t mình bà sống nốt những thá»i cuối cùng cá»§a mình mà chả còn tiếc nuối Ä‘iá»u gì nữa À mà có chứ. Nếu được thay đổi thì bà sẽ để cho cáºu Quân lấy vợ trước khi ra tráºn. Nếu hồi đó bà bắt nó là m đám cưới thì giỠđây nhà bà đã có hòn máu nối dõi tông đưá»ng. Nó sẽ là m giá»— cho cha nó, ông nó và bác nó.
- Cáºu Quân lấy vợ hả bà ? Tôi ngạc nhiên há»i.
- Phải, nhưng chưa kịp là m đám cưới. Trong hai anh em thì chỉ có thằng Quân là có ngưá»i yêu thôi. Chẳng phải ai xa lạ mà chÃnh là cô con gái út nhà lão Lanh rèn đó. Hai ông bố thì ghét nhau đổ Ä‘i không hết mà hai đứa con thì lại quấn quýt không muốn rá»i nhau. Cả bà và bác Lanh gái Ä‘á»u đã định ngà y cưới rồi, mà chÃnh cô cáºu lại chưa đồng ý. Cả hai Ä‘á»u bảo rằng hãy để cho cu cáºu nháºp ngÅ© trước, còn cô bé kia thì chỠđợi. Khi nà o cu cáºu chiến thắng trở vá» thì sẽ là m đám cưới tháºt to, sẽ đẻ ra má»™t đống trẻ con cho hai bà tha hồ mà bồng bế. Ngà y lên đưá»ng cáºu Quân phởn chà nói y như ông cháu ngà y trước : “Äây là lúc để thoả chà nam nhi vẫy vùng. Bây giá» mà ở nhà lấy vợ thì là m gì còn có cÆ¡ há»™i để đánh giặc nữa†Quả nhiên cáºu Quân cháu nói đúng tháºt đấy. Cáºu ấy hy sinh và o đúng má»™t ngà y trước chiến thắng cuối cùng. Ở ngay cá»a ngõ và o thà nh phố Sà i Gòn, ngà y 29 tháng Tư năm 1975 đấy cháu ạ.
Mẹ tôi giữ vững ý định cá»§a mình. Bà BÃnh phải vá» quê ở vá»›i cáºu Tư. Có lẽ mẹ tôi đã sắp đặt trước nên đã để bà BÃnh vá» quê khi cha tôi Ä‘i vắng, còn tôi thì Ä‘i há»c. Tôi rất buồn khi trở vá» nhà thấy vắng bóng bà lão bé nhá» nhưng luôn vui vẻ đó. Tôi tưởng tượng ra cái cảnh bà BÃnh lá»§i thá»§i vá» quê vá»›i cái tay nải nghèo nà n cá»§a bà . Cái tay nải mà hôm lên đây bà đã Ä‘em theo.
Khi cha tôi trở vá» sau má»™t chuyến công tác, tôi há»i cha tôi :
- Ba Æ¡i. Có phải chồng bà BÃnh đã từng ôm quả bom ba cà ng Ä‘uổi theo xe tăng Tây không ?
- Äúng đấy con ạ. Cha tôi trả lá»i. Äó là má»™t câu chuyện có tháºt mà ở nhà truyá»n thống quê ta còn ghi lại. Trong đó có má»™t cuốn hồi ký cá»§a má»™t ngưá»i lÃnh Pháp năm xưa cÅ©ng có ghi lại sá»± kiện nà y. Ngưá»i lÃnh Pháp đó đã kể câu chuyện vá» má»™t ngưá»i du kÃch Việt Nam ôm bom lao và o xe tăng. Bom không nổ nhưng ngưá»i du kÃch đó vẫn đứng bên cạnh thùng xe, thản nhiên Ä‘áºp chan chát và o xe tăng. Cứ như anh ta Ä‘ang sá»a nó váºy. Äám lÃnh Pháp trên xe sợ cứng ngưá»i phải quay xe bá» chạy vỠđồn. Còn cái anh chà ng du kÃch Việt Minh đó tay cầm quả bom thục mạng Ä‘uổi theo, miệng la hét như ngưá»i hoá rồ. Khi xe chạy và o đồn rồi mà đám lÃnh Pháp vẫn còn thấy cái kẻ Ä‘iên đó lởn vởn bên ngoà i. Dưá»ng như anh ta tiếc rẻ lắm vì đã không vồ được con mồi. Nhưng trong má»™t chuyến tuần tra sau đó thì chiếc xe tăng nà y đã bị nổ tung bởi má»™t du kÃch Việt Minh ôm bom lao và o. May mắn cho ngưá»i lÃnh Pháp ná» là anh ta không có mặt trong chiếc xe tăng xấu số đó. Nhìn chiếc xe tăng tan nát cùng vá»›i thịt xương đồng đội và cả thịt xương cá»§a kẻ đánh bom cảm tá», ngưá»i lÃnh Pháp ná» má»›i hiểu được rằng, dân tá»™c nà y là không thể khuất phục. Ngưá»i đánh bom cảm tá» chiếc xe tăng đó chÃnh là bác Lanh hà ng xóm, chứ không phải là ông con vì ông con đã hy sinh trước đó Ãt ngà y. Còn ông con chÃnh là cái “kẻ Ä‘iên†vác bom ba cà ng Ä‘uổi theo xe tăng đến táºn cá»a đồn như ngưá»i lÃnh Pháp nỠđã nhắc đến trong cuốn hồi ký.
- Câu chuyện nà y con đã kể cho bạn bè con mà chẳng ai tin. Chúng nó bảo con bịa.
Cha tôi trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Không phải chỉ lá»›p trẻ các con không tin mà ngay cả những ngưá»i đã sống qua thá»i đó cÅ©ng còn ná»a tin ná»a ngá». Vì có những Ä‘iá»u mà má»—i thá»i ngưá»i ta lại suy nghÄ© khác. Thá»i đại yên bình bây giá» khiến cho nhiá»u ngưá»i mau chóng quên Ä‘i những Ä‘iá»u đã xảy ra trong quá khứ gian nan máu lá»a lắm con ạ. Bây giá» ngưá»i ta không còn tin những chuyện tưởng như hoang đưá»ng mà chÃnh cha anh hỠđã là m nên trong má»™t quá khứ không xa. Chiến tranh đã qua Ä‘i từ lâu và ngưá»i ta sẽ dần dần lãng quên nó, nhất là những ngưá»i Ä‘i qua cuá»™c chiến mà chẳng bị mất mát gì. Chỉ có những ngưá»i bị chiến tranh lấy Ä‘i má»™t phần thân thể, lấy Ä‘i những ngưá»i thân yêu nhất thì má»›i nhá»› đến nó. Ká»· niệm hà o hùng và đau thương sẽ ám ảnh há» cho đến khi há» nhắm mắt xuôi tay. Bà BÃnh là má»™t ngưá»i như váºy.
Mấy năm sau tôi nghe tin bà BÃnh qua Ä‘á»i. Bà âm thầm ra Ä‘i ở cái là ng quê cÅ©, nÆ¡i bà đã gắn chặt vá»›i những mất mát Ä‘au thương. Tôi không thể vá» quê đưa đám cho bà được bởi lúc đó tôi Ä‘ang phải luyện táºp quân sá»± ở thao trưá»ng. Mặc cho mẹ tôi chạy chá»t để cho tôi được miá»…n nghÄ©a vụ quân sá»±, mặc cho mẹ tôi khóc lóc chá»i rá»§a tôi vẫn lên đưá»ng nháºp ngÅ©. Äể gá»i là tiếp nối truyá»n thống “ba cà ng†cá»§a dòng há», như lá»i cha tôi vừa cưá»i vừa nói.
Sau đó tôi má»›i có dịp trở vá» viếng má»™ bà BÃnh và thăm lại cái là ng xưa. Cái là ng mà đến đứa trẻ con cÅ©ng Ä‘á»u biết được sá»± tÃch cá»§a hai ông ba cà ng năm xưa. Ngay đám thanh niên trong lúc trà dư tá»u háºu cÅ©ng cãi nhau chà chóe khi nói vá» sá»± tÃch nổi tiếng nà y. Äứa thì bảo hai ông ôm bom ba cảm cảm tỠđánh xe tăng Tây, đứa thì bảo tục tÄ©u rằng hai ông có má»™t cái “chân giữa†to tổ bố, nên má»›i gá»i là ông ba cà ng. Chẳng bên nà o chịu bên nà o cả, nên cứ đến chuyện “ba cà ng†thì lại tranh cãi inh á»i, cùng vá»›i tiếng cưá»i dâm dáºt khoái chà ré lên...
Bà BÃnh được truy tặng danh hiệu Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng. Ngưá»i là ng tôi lại được nghe kể thêm má»™t truyá»n thuyết má»›i vá» bà vợ cá»§a má»™t ông ba cà ng. Rằng bà BÃnh đã cưá»i khanh khách nÆ¡i chÃn suối khi đón nháºn cái danh hiệu cao quà nhưng muá»™n mà ng đó.
Nhìn tấm ảnh cá»§a bà BÃnh trên bà n thá», tôi như nhìn thấy niá»m hãnh diện cá»§a bà qua những tấm huân huy chương cao quà mà bà đã Ä‘eo đầy trên ngưá»i. Nhưng tôi cÅ©ng nhìn thấy cả những ná»—i Ä‘au thương mất mát không gì bù đắp nổi trên những tấm huân chương bà đã Ä‘eo. Nó đè nặng trÄ©u trên đôi vai bé nhá» cá»§a bà như những vết thương mãi mãi không bao giá» là nh. Chiến tranh đã qua Ä‘i, nhưng những vết thương đó thì vẫn còn. Nguyên vẹn và không ngừng rỉ máu...
Riêng vá»›i tôi, má»™t kẻ sinh ra và lá»›n lên trong cảnh thanh bình thì bà BÃnh là má»™t truyá»n thuyết sống động rồi. Từ câu chuyện cá»§a bà kể vá» sá»± ra Ä‘i hà o hùng cá»§a những ngưá»i thân yêu nhất, trong tôi như hiển hiện lên vá» má»™t đại oai hùng cách đây không xa. Äó là má»™t thá»i ngưá»i ta vá»™i và ng, không phải vá»™i và ng thu vén là m già u như bây giá», mà vá»™i và ng ra tráºn. Äã có má»™t thá»i ngưá»i ta già nh giáºt nhau, không phải tiá»n tà i địa vị mà già nh giáºt nhau cái vinh dá»± được Ä‘á»n nợ cho nước non.
Phải. Äã có má»™t thá»i như thế. Má»™t thá»i mà tôi mÆ¡ thấy trên con đưá»ng ra tráºn có rất nhiá»u ngưá»i, từ ngưá»i già , trẻ, lá»›n, bé....đà n ông, đà n bà , trẻ con....rồi những ngưá»i đà n ông khăn đóng áo dà i bên cạnh những ông trà thức com lê vét tông, , những cô gái tân thá»i áo dà i khăn đóng bên cạnh những cô thôn nữ mặc áo tứ thân, khăn má» quạ, và có cả những ngưá»i phụ nữ răng Ä‘en cùng Ä‘i vá»›i những ngưá»i nông dân lam lÅ© chân đất, quần the áo thâm như ông BÃnh và ông Lanh ba cà ng. Tất cả há» Ä‘á»u phÆ¡i phá»›i chen vai nhau để lên đưá»ng ra tráºn. Má»™t thá»i đại hà o hùng mà bao lá»›p ngưá»i thuở ấy đã hân hoan ra chiến trưá»ng và cùng nhau hát vang lên bà i hùng ca cÅ©ng ra Ä‘á»i trong những ngà y đó :
“Äoà n ta chen vai ná» chi chông gai lên đà ng....Ta ngưá»i Việt Namâ€
Sà i Gòn ngà y 12/9/1997
|