Ngôi nhà hai tầng giữa má»™t con phố cÅ©, nằm khu trung tâm thà nh phố, vốn cá»§a má»™t quan chức thá»i thuá»™c Pháp. Hà ng rà o sắt lá»ng, ná»a dưới là tưá»ng gạch phá»§ đầy hoa tiên. Mùa đông chết khô đến táºn gốc, vừa thấy mưa phùn đã lại mÆ¡n mởn, tua tá»§a những ngá»n và tay vịn non tÆ¡, đỠtÃa như những tia máu. Chỉ mưá»i ngà y hóng gió xuân, từ những ngá»n ấy đã phun hoa, hệt những hạt máu nhá» li ti, để mấy ngà y sau, những hạt máu li ti nở thà nh những trái tim vỡ.
Ngôi nhà vuông vắn là nh lặn, không phình trước đẻ sau, không cÆ¡i ná»›i. Cổng sắt gần như còn nguyên vẹn. Chỉ tấm sắt bưng phÃa dưới bị nước mưa ăn mòn, chứng tá» chá»§ nhân ngôi nhà sống nguyên tắc đến mức nà o.
Hôm nay, ông Hoè lại bị bà vợ là m cho má»™t tráºn kịch liệt:
- Quái lạ, tôi nhỠông có má»—i việc há»i há»™ các bác ấy má»™t câu mà ông lại cứ lần khân là nghÄ©a là m sao?
Ông gắt:
- Äã biết thế nà o mà há»i cÆ¡ chứ.
- Chưa biết nên má»›i phải há»i - Bà nói giá»ng giảng giải - Nếu biết rồi thì còn há»i cái ná»—i gì?
- Nhưng đã há»i thì phải có ná»™i dung cụ thể. Có phải cứ bâng quÆ¡ được đâu.
Trông sắc mặt, biết là bà đã điên lên rồi. Y như rằng, bà phê phán:
- Ông thì chỉ khi nà o có chỉ thị, nghị quyết thì má»›i là m thôi. Äợi đến lúc nghị quyết thà nh chÃnh sách, chÃnh sách thà nh nghị định, quyết định hay định định gì nữa thì có mà ăn cám nhá»›. Tôi đã nghe ngóng tình hình rồi. Phải lưá»ng trước, phải tÃnh trước. Äợi nước đến chân má»›i nhảy như ông thì chỉ có trắng mắt ra mà nhìn. Việc ông, ông cứ là m. Ông quen lên lá»›p giảng nghị quyết thì cứ Ä‘i mà giảng nghị quyết. Việc nà y tôi chỉ nhá» có thế thôi, rồi ông cứ việc ngồi đấy cho tôi nhở, ông nghị quyết ạ.
Ông bị chạm ná»c. Gá»›m chưa? Nó dám mang nghị quyết ra mà giá»…u ông thì hết chá»— nói.
Ông nghiêm giá»ng:
- Bà ăn nói kiểu gì thế?
Bà câng câng cái mặt, trả miếng liá»n:
- Thế ông ăn nói kiểu gì thế? Äây là há»™i trưá»ng cho ông lên lá»›p đấy à ? Tôi là há»c viên cho ông cao giá»ng giảng dạy đấy à ? Nà y dạy ai thì dạy, ra ngoà i đưá»ng mà dạy, chứ đừng có lên mặt dạy tôi nhá»›.
Tất cả các thá»› thịt trên gương mặt to, quắc thước cá»§a ông Ä‘á»u căng ra. Äôi lông mà y ráºm trợn ngược lên:
- Tôi cấm bà động đến nghị quyết!
Bà cưá»i nhạt. Rõ là coi sá»± cáu giáºn cá»§a ông chả là cái Ä‘inh gì.
- Tôi động đến nghị quyết bao giá» mà ông dá»±ng chuyện lên? Äịnh vu cáo chắc? Vì ông chỉ biết có má»—i việc giảng nghị quyết nên tôi gá»i ông là "ông nghị quyết" chứ tôi động đến nghị quyết bao giá»?
Äuối là trước bà vợ Ä‘anh đá cá cầy, nên ông địu giá»ng đánh bà i chuồn.
- Thôi kệ bà , muốn là m gì thì là m, miễn không ảnh hưởng đến tôi là được rồi.
- Còn phải nói! Thì từ khi lấy tôi, ông vẫn để mặc tôi xoay xoả đấy chứ. Ông chỉ biết có nghị quyết, chứ biết gì đến nhà cá»a, vợ con…
Bà chưa nói hết câu, ông đã gầm lên trong cổ há»ng:
- Câm mồm ngay!
Ông hầm hầm bá» Ä‘i, mặt đỠtÃa tai. Tháºt không là m sao chịu đựng được cái mụ yêu tinh nà y.
Chồng bát nà o chả có lúc xô. Toà n những chuyện vớ vẩn, chả đâu và o đâu, rồi đâu lại và o đấy thôi. Vợ chồng nhà nà o chả thế.
Hôm sau, ông phải đèo bà trên chiếc xe ba-bét-ta đến dá»± đám cưới đứa cháu gái gá»i bà bằng bác. Trong câu chuyện gia đình, cô em gái khen ông anh rể hiá»n là nh, cả ngà y chả nói má»™t câu. Chả hiểu sao, giá»ng bà bá»—ng nhẹ tâng:
- Cô nháºn xét tinh đấy! Anh cô thì suốt ngà y chả nói má»™t câu tháºt, còn đà nh hÆ¡i sức để… - Suýt nữa thì bà buá»™t mồm nói "giảng nghị quyết", chá»t nhá»› đến câu chuyện hôm trước, bà vá»™i lái Ä‘i -… để giảng bà i - Bà cưá»i ná»a miệng - … Nhưng chả là nh như cô tưởng đâu.
Cô em vô tình cứ bênh anh rể:
- Anh em là nh thế còn gì?
Chỉ đợi có thế, bà tung đòn ra, nhưng giá»ng thì cứ tâng tâng:
- Là nh, là nh mà mà cũng biết và nh … thổi sáo đấy!
Bà nói toẹt cả cái từ cần nói ra, chứ không chỉ phát âm má»™t chữ "l…" đâu. Tất cả những ngưá»i xung quanh Ä‘á»u cưá»i phá lên nhìn ông. Cô em vợ cưá»i to hÆ¡n cả, cưá»i rÅ© rượi. Lấy cái giấy ăn chấm nước mắt xong, cô quay lại mắng chị:
- Gớm cái bà nà y, ăn nói khiếp quá! Không là nh mà anh ấy chịu im thế kia à ? Phải tay chồng em thì nó cho mấy cái tát xiếc!
Thá»i chống Pháp ông là ngưá»i lÃnh chiến, cấp trên bảo đánh đâu thì đánh đấy. Bây giá» là ngưá»i lÃnh chÃnh trị. Äảng bảo Ä‘i phổ biến đưá»ng lối chÃnh sách thi ông Ä‘i. Ông chỉ biết phục tùng, chấp hà nh. Äấy là nghÄ©a vụ cÅ©ng là quyá»n lợi. Quyá»n lợi nữa đấy. Là m sao dám mang ra mà giá»…u được?
Mấy tháng trước, ông được má»i vá» phổ biến nghị quyết cho há»™i nghị cán bá»™ chá»§ chốt ngà nh Giáo dục Äà o tạo cá»§a thà nh phố biển Hải An. Từ khách sạn Hải Âu đến há»™i trưá»ng chỉ má»™t quãng ngắn, nên ông bảo, để tá»› Ä‘i bá»™ má»™t chốc cho thoải mái. Äiá»u nà y nằm ngoà i dá»± kiến cá»§a ban tổ chức, nên đến nÆ¡i vừa vặn đến giá» là m việc. Ông nhìn đồng hồ, định lên thẳng há»™i trưá»ng, thì Trần Vân, Giám đốc Sở má»i và o phòng khách, xin được báo cáo má»™t số nét vá» tình hình ngà nh, ông đà nh phải theo, nhưng vẫn há»i:
- Thế đồng chà bắt má»i ngưá»i phải chá» Ã ?
Vân lễ phép:
- Thưa anh, cÅ©ng không phải chá» lâu đâu ạ. Em cÅ©ng chỉ báo cáo vá»›i anh mưá»i mưá»i lăm phút. CÅ©ng là đợi cho anh em đến đông đủ, nháºn tà i liệu.
- Thế ở đây các đồng chà là m việc từ mấy gi�
- Thưa anh từ 7h30.
- Thế sao không há»p từ 7h30 như má»™t buổi là m việc mà lại bắt đầu từ 8h?
Giám đốc giải thÃch:
- Báo cáo anh, để các đồng chà còn xỠlà công văn giấy tỠđầu giỠạ!
Ông vẫn không chịu:
- Thế tôi không phải giải quyết công văn giấy tỠhay sao?
Tay Giám đốc đà nh im. Ông nhìn anh ta, cố dịu giá»ng lại:
- Äã là má»™t tổ chức thì phải có ká»· luáºt. Mà ká»· luáºt đầu tiên là ká»· luáºt giá» giấc. Giá» giấc là má»™t biểu hiện cá»§a tÃnh tổ chức, tÃnh khoa há»c trong công việc - chợt thấy mình theo thói quen, lại lên lá»›p, ông ngừng lại - Bây giỠđồng chà nói ngắn gá»n cho tôi nghe những mặt yếu kém, những hạn chế cá»§a ngà nh thôi. Không cần báo cáo thà nh tÃch đâu. Thà nh tÃch thì tôi nắm được rồi, và phải chỉ ra nguyên nhân thì má»›i có được giải pháp khắc phục phù hợp - Ông lại xem đồng hồ - Thôi, tôi sẽ nắm tình hình sau váºy. Cho tôi há»i, các đồng chà đã quán triệt nghị quyết trước thế nà o?
Mặt Vân bỗng tái đi, rồi lại đỠlên, hai tai nóng bừng:
- Báo cáo tháºt vá»›i anh, chúng em chưa bố trà được thá»i gian há»c nghị quyết trước. Công việc… - Chợt nhá»› lúc nãy, ông đã cho má»™t truỳ "thế tôi không phải giải quyết" - anh ta vá»™i im bặt.
Ông Hoè ngạc nhiên vô cùng. Cặp lông mà y lưỡi mác dưới lên. Äôi lông mà y lạ lùng nà y chỉ có trong sân khấu tuồng cổ, trong vai Trương Phi. Không hiểu sao lại đầu thai và o con ngưá»i nà y. Hai lưỡi mác to, ráºm, đến cuối chân mà y lại dá»±ng ngược hẳn lên 90 độ. Trông tháºt dữ tướng. Cái cách dồn Ä‘uổi truy kÃch đến cùng kỳ lý cá»§a ông, khi đối thoại vá»›i ngưá»i trước mặt, đủ là m cho những kẻ Ä‘uối lý phải đầu hà ng. Äôi lông mà y cà ng là m cho đối phương không dám nhìn thẳng và o mặt ông. Nhưng lúc nà y, không hiểu sao, bá»™ mặt chữ Ä‘iá»n cá»§a ông không căng lên mà lại chùng xuống, mắt chá»›p chá»›p liá»n mấy cái như Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t ý nghÄ© nà o đó, cố tình trốn chạy. Cứ như thế, ông lặng Ä‘i má»™t lát, không nói không rằng, không biết Vân vẫn Ä‘ang ngồi trước mặt, im lặng chịu tráºn. Chỉ tại anh ta tháºt thà . Mà không tháºt thà chắc cÅ©ng không xong vá»›i ông.
- Thôi ta lên há»™i trưá»ng!
Giám đốc, trong bá»™ complet, cravat chỉnh tá», vá»™i đứng dáºy, thất thần Ä‘i cùng ông. Trông nét mặt lo lắng khổ sở kia, thì biết anh Ä‘ang nghÄ© gì. Rồi Thà nh uá»· sẽ biết, Bá»™ sẽ biết, cả nước sẽ biết. Há»™i trưá»ng Ä‘ang rà o rà o, cái âm thanh đặc trưng cá»§a đám đông chỠđợi, mặc dầu ông và ngưá»i đứng đầu Ngà nh đã bước và o há»™i trưá»ng, Vân cố tươi cưá»i để dấu bá»™ mặt chúa Giê-su chịu nạn. Anh má»i ông ngồi và o hà ng ghế đầu, trước chÃnh diện sân khấu, nÆ¡i bà n có trải khăn trắng, có hoa cắm trong bát và chai nước tinh khiết. Cố trấn tÄ©nh, anh bước lên sân khấu. "Dẫu sao thì đã thế rồi. Mình là m mình chịu, có kêu cÅ©ng chả ai thương xót". Anh bước những bước khó khăn má»›i đến được cái bục vốn rất quen thuá»™c, vốn rất hà o hứng má»—i khi há»p cán bá»™ chá»§ chốt toà n ngà nh thế nà y. Mấy giây im lặng mà tưởng chừng cả giỠđã trôi qua. Cả há»™i trưá»ng im phăng phắc. Ai cÅ©ng biết hôm nay được nghe má»™t cán bá»™ trung ương vá» nói chuyện, nên các nhà giáo tá» ra rất tôn trá»ng khách.
Nhưng chưa bao giá» má»i ngưá»i thấy bá»™ mặt Thá»§ trưởng ngà nh thế kia.
Chuyện gì thế mà y? Sao trông anh ấy khác thế? Hay gia đình mới có tang, hoặc có ai đó gặp tai nạn?
- Ai mà biết được? Mà y Ä‘i mà há»i anh ấy!
Hai cô giáo, má»™t bà thư, má»™t hiệu trưởng trưá»ng trung há»c phổ thông năng khiếu Thà nh phố thì thầm trao đổi.
- Tôi xin trân trá»ng giá»›i thiệu… đồng chà Lê Hoè, cán bá»™ cao cấp Trung ương vá» thăm và giá»›i thiệu nghị quyết vá»›i ngà nh ta.
Cả há»™i trưá»ng dáºy lên tiếng vá»— tay kéo dà i.
Gạt cái má»› bòng bong những câu há»i ngổn ngang trong đầu do sá»± việc vừa rồi gây ra, ông bước từng bước dà i, dứt khoát lối Ä‘i cá»§a con nhà lÃnh, đến chiếc bục.
Theo thói quen được tạo nên qua hà ng trăm lần nói chuyện trước há»™i trưởng cả ngà n ngưá»i, ông chỉnh lại chiếc micrô, dù nó đã được để vừa tầm. Không cao, không thấp, không xa, không gần quá, không ngẩng lên, không chúc xuống. Hình như cứ phải nắm mấy ngón tay và o đấy má»›i lên tâm. Rồi ông gõ gõ thá», xem nó đã sẵn sà ng phục vụ mình chưa. Äá»™ng tác ấy giống như má»™t phản xạ. Nó truyá»n cho ông má»™t luồng kÃch thÃch, má»™t sá»± hưng phấn. Khi buông nó ra, hai tay chống và o hai mép bục, ưỡn ngá»±c, nghe giá»ng mình sang sảng, âm vang cả má»™t vùng trá»i: "Thưa các đồng chÃ…" thì ông như ngưá»i nháºp đồng, có thể nói cả ngà y không chán, không mệt.
Dưới kia, hà ng trăm con ngưá»i Ä‘ang lắng nghe như nuốt từng lá»i. Nếu không, sao há» chăm chú, yên lặng đến thế? Ông Hoè kết thức buổi nói chuyện bằng những lá»i lẽ hôi hổi khà thế, kiên quyết như vị tướng hạ mệnh lệnh trước ba quân:
- Các đồng chÃ! Nhiệm vụ nà y, chúng ta phải quán triệt trong toà n Äảng, phải quán triệt đến tất cả các cấp uá»· trong toà n ngà nh, phải quán triệt đến từng chi bá»™, từng đảng viên.
Lá»i nói cá»§a ông mạch lạc, dứt khoát. Ông nhấn mạnh những từ, nhóm từ cần thiết khiến ngưá»i nghe có cảm tưởng như tiếng Việt cÅ©ng có trá»ng âm váºy. Miệng ông nói, tay phải ông chém và o không khÃ, nhịp vá»›i những từ nhấn mạnh. Cuối cùng ông dõng dạc há»i:
- Các đồng chà có là m được không?
Há»™i trưá»ng trả lá»i lá»™n xá»™n: "Có ạ". Ông cưá»i độ lượng, bá» trên:
- Loạc choạc lắm! Có vẻ chưa nhất trà cao! Tôi há»i lại - Giá»ng ông cao lên như tiếng hô khẩu hiệu - Các đồng chà có là m được không?
Tiếng hô đồng thanh dáºy đất:
Ông bồi thêm:
- Có quyết tâm không?
- Quyết tâm! Quyết tâm! Quyết tâm!
Tiếng hô đáp lại là m rung cả trần nhà , mái ngói.
Ông vẫn cao giá»ng như cổ vÅ©:
- Chúc các đồng chà thà nh công!
Ông rá»i khá»i diá»…n đà n trong tiếng vá»— tay rà n rạt. Cảm giác bừng bừng, lâng lâng như cưỡi trên mây Khoái hoạt kỳ lạ. Ngưá»i rân rân như vừa được tiếp má»™t liá»u tăng lá»±c kỳ diệu. Ông thấy mình như trẻ ra, khoẻ lên. Máu trong ngưá»i chảy rần ráºt. Ông tá»± hà o đã thổi bùng lên không khà cách mạng tiến công trong mấy trăm con ngưá»i nà y. Rồi từ há» sẽ toả ra, sẽ thà nh phản ứng dây truyá»n, đốt lên ngá»n lá»a nhiệt tình cá»§a hà ng ngà n vạn đảng viên khác, quần chúng khác. Äám lá»a nhỠđốt cháy đồng cá» rá»™ng là thế nà y đây! Nhiệm vụ cá»§a ông, cá»§a những ngưá»i như ông là thổi bùng lên tinh thần cách mạng, yêu nước, yêu chá»§ nghÄ©a xã há»™i cá»§a má»i ngưá»i. Trước hết là cá»§a đảng viên. Ông không cần phải giả vá» khiêm tốn. Ông có quyá»n tá»± hà o chÃnh đáng rằng, mình đã là m được Ä‘iá»u ấy.
Tiếng rà n rạt Ä‘uổi theo ông. Tiếng rà n rạt Ä‘i và o giấc ngá»§ cá»§a ông đêm nay, trong nhiá»u đêm sau. Ông cảm thấy như thế. Ông nghiện tiếng rà n rạt ấy, như các vị giám mục nghiện tiếng cầu kinh rì rầm, và tiếng thánh thót cá»§a bà i thánh ca trong không khà âm âm nhà thá».
- Má»i anh Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i chúng em. Có má»™t địa Ä‘iểm hay lắm ạ.
Trần Vân thấy ông cứ xăm xăm Ä‘i, vá»™i nói váºy.
Như sá»±c tỉnh, nhá»› đến câu chuyện trước lúc lên há»™i trưá»ng, ông cau mà y như cân nhắc Ä‘iá»u gì, rồi dứt khoát từ chối:
- Các cáºu cứ để tôi tá»± nhiên. Ta ăn ngay ở khách sạn thôi. Tranh thá»§ nghỉ trưa, chiá»u tôi còn có chút việc.
Giám đốc chá»™t dạ. Chỉ có ngà nh mình má»i ông ấy xuống đâu có còn chương trình là m việc gì nữa đâu nhỉ? Hay là ông ấy sang Thà nh uá»·? Anh không dám nghÄ© tiếp. Bất giác đưa tay ra sau gãi gãi - thói quen từ ngà y còn bé, má»—i khi có lá»—i phải đứng trước ông bố dữ vá»™i bá» tay xuống, khẽ đằng hắng trong cổ há»ng:
- Báo cáo anh, em có khuyết Ä‘iểm. Em sẽ nghiêm khắc kiểm Ä‘iểm trước Äảng bá»™, trước Thà nh uá»·.
Quay lại, cảm thông và bao dung, đặt tay lên vai Giám đốc lúc nà y như má»™t đứa há»c trò biết lá»—i, ngước lên nhìn thầy giáo chá»— nhiệm, ông thong thả nói từng tiếng má»™t, mắt không nhìn đứa há»c trò tá»™i nghiệp, mà nhìn ra xa:
- Việc đâu có đó cáºu cứ yên tâm công tác!
Câu động viên, hoá ra lại có tác dụng ngược lại. "Cứ yên tâm công tác", nghÄ©a là "bây giá» tao chưa sỠđến mà y đâu. Cứ là m việc Ä‘i đã". Giám đốc cà ng lo lắng hÆ¡n, anh đà nh theo ông vá» khách sạn. Anh cho má»i ngay giám đốc khách sạn đến, nói nhá» Ä‘iá»u gì ở ngoà i hà nh lang.
Khai vị bữa ăn là món cá bá»›p ướp gừng thái chỉ luá»™c. Má»—i ngưá»i má»™t bát nhá». Má»™t bát ngao luá»™c to đùng được bưng ra ngà o ngạt hôi hổi mùi lá sả. Tôm hùm luá»™c chấm gia vị chanh á»›t. Thịt gà vưá»n luá»™c rắc lá chanh. Cá chim sốt cà chua. Rau cải ngá»t trần.
Cá»a kÃnh phòng ăn VIP nà y trông ra hòn non bá»™ ngoà i sân, có cây lá»™c vừng như má»c lên từ khe đá.
Nước chảy róc rách.
Váºy mà vẫn chả thấy mùi vị gì - Cứ như bò nhai trấu ấy.
Bữa ăn diá»…n ra gượng gạo. Câu chuyện diá»…n ra cÅ©ng gượng gạo. Thái độ cả chá»§ lẫn khách Ä‘á»u gượng gạo. Không ai động đến việc, mà cả hai Ä‘á»u Ä‘ang nghÄ© đến, Ä‘ang báºn tâm vá» nó. Trần Vân thì cứ luẩn quẩn vá»›i ý nghÄ©, mình tháºt chả ra là m sao. Dám bá» cả má»™t đợt há»c nghị quyết thì cÅ©ng liá»u tháºt. Thôi thì đà nh nháºn ká»· luáºt váºy. Cách chức bà thư là cùng, chứ không thể khai trừ được. Ông thì nhìn giám đốc, tá»± há»i: "Anh ta và o Äảng từ bao giá» nhỉ? Bố mẹ có là đảng viên không? Quá trình phấn đấu thế nà o? Vì sao cấp uá»· ở đây lại giao trá»ng trách lãnh đạo má»™t ngà nh quan trá»ng như thế nà y và o tay anh ta nhỉ?"
Ä‚n xong, há» ra bà n trà . Thấy câu chuyện chả đâu và o đâu, Vân má»i thầy trò Ä‘i nghỉ. Ông Hoè bảo:
- Thôi ngồi nghỉ ở phòng lễ tân một lát cũng được.
- Ai lại thế ạ. Phải đảm bảo sức khoẻ thủ trưởng chứ ạ!
Chỉ có hai ngưá»i, nhưng vẫn phải má»—i ngưá»i má»™t phòng. Không thể để thá»§ trưởng ngá»§ cùng vá»›i lái xe được. Mà cÅ©ng chỉ nghỉ tiếng rưỡi, hai tiếng là cùng. Nhưng theo quy định, khách sạn vẫn cứ tÃnh má»™t ngà y.
Vân chỉ muốn thoát khá»i cái ông nà y, cà ng nhanh cà ng tốt. Suốt từ bấy đến giá», anh luôn ở trong tâm trạng lo lắng bá»±c dá»c, bất an. Chỉ muốn được ngồi má»™t mình. Còn ngổn ngang bao nhiêu việc phải giải quyết, tá»± nhiên lại mắc và o cái chuyện vá»› vẩn nà y. Chỉ tại cái thằng cha Thanh (trưởng phòng hà nh chÃnh tổng hợp) cứ đòi má»i cán bá»™ Trung ương vá» nói cho khà thế, cho oai cÆ¡. Oai cái con khỉ. Bây giá» má»›i rách việc đây… Vì thế, tiá»…n ông Hoè lên phòng, anh bắt tay xin phép được vá» cÆ¡ quan. Không ai nói câu "hẹn gặp lại".
HÆ¡n hai giá» chiá»u, Lê Hoè dáºy. Giấc ngá»§ sau má»™t buổi là m việc hứng khá»i, má»™t bữa ăn vừa lạ miệng vừa ngon là m ông sảng khoái. Sang gõ cá»a phòng lái xe, cáºu ta đã nhanh nhảu:
- Lên đưá»ng ngay chứ ạ!
- Không phải vá»™i, cáºu cứ tắm cho thoải mái, rồi ta sang bên Thà nh uá»· má»™t lát.
CÅ©ng đã gặp nhau trong nhiá»u cuá»™c há»p quán triệt nghị quyết Trung ương nên sau câu chà o há»i xã giao, ông Hoè há»i ngay Hoà ng Quyết, trưởng ban Tuyên giáo.
- Thế thà nh phố ta thưá»ng triển khai há»c táºp nghị quyết như thế nà o?
- Thì, chúng em má»i tất cả các cán bá»™ chá»§ chốt cá»§a các ban, ngà nh, Ä‘oà n thể thà nh phố lên quán triệt.
- Thế đến lượt các ban, ngà nh, đoà n thể thì hỠlà m thế nà o?
- Thì hỠtự triển khai ạ!
- Các đồng chà có trực tiếp giảng không?
- Dạ, có chứ ạ!
- Tất cả à ? à tôi nói là các đồng chà lần lượt đi giảng ở tất cả các ban ngà nh, đoà n thể à ?
- Báo cáo anh, nhiá»u nÆ¡i má»i bá»n em. Thưá»ng là thế. Có khi há» tá»± là m lấy vì có tà i liệu rồi mà . CÅ©ng có những trưá»ng hợp do các mối quan hệ nà o đấy, há» má»i cán bá»™ trung ương vá», như trưá»ng hợp há» má»i anh chẳng hạn.
- Thế các đồng chà có kiểm tra việc há»c táºp cá»§a há» không?
- Có kiểm tra, nhưng cÅ©ng không xuể đâu ạ. Ban chúng em Ãt ngưá»i lắm, lại chia là m nhiá»u tổ, má»—i tổ má»™t mảng công việc…
- Vâng, vì báºn quá nên các đồng chà không há» biết, bên ngà nh giáo dục đà o tạo chưa há» há»c nghị quyết trước chứ gì?
- Thôi chết! Có chuyện ấy tháºt hả anh?
- Không lẽ tôi bịa ra? Nhưng theo đánh giá cá»§a các đồng chÃ, công tác chuyên môn cá»§a ngà nh, há» là m có tốt không?
- Thưa anh, há» là m rất tốt ạ. Äấy là đánh giá cuối năm cá»§a Bá»™, bằng cá» thưởng thi Ä‘ua xuất sắc mấy năm liá»n, bằng số há»c sinh thi há»c sinh giá»i quốc gia, quốc tế và tá»· lệ và o đại há»c. Bằng số trưá»ng cá»§a thà nh phố đạt chuẩn quốc gia… chứ không phải chỉ đánh giá chung chung, đại khái đâu ạ.
Ông Hoè chăm chú nghe. Cà ng nghe cà ng không hiểu. Ông vặn:
- Không triển khai nghị quyết mà lại là m tốt công tác ngà nh, thì hoá ra nghị quyết là thừa à ? Có cÅ©ng được mà không cÅ©ng được à ? Äồng chà có ý định thá»§ tiêu vai trò lãnh đạo cá»§a Äảng không đấy?
Trưởng ban Tuyên giáo còn trẻ, vốn là Bà thư Äoà n Thanh niên Cá»™ng sản thà nh phố chuyển sang. Là m phó trưởng ban được hai năm thì được đỠbạt trưởng ban thay đồng chà trưởng ban được bầu và o chức phó chá»§ tịch Uá»· ban Nhân dân thà nh phố, phụ trách khối văn xã. Ngồi trước đồng chà cán bá»™ Trung ương, anh không tá»± tin lắm. Nghe ông Hoè đặt câu há»i ấy anh giáºt mình, sao bố nà y lại suy diá»…n thế nhỉ?
- Ấy chết, báo cáo anh, anh hiểu sai, xin lỗi, anh hiểu không đúng, à , chưa đúng, à không, anh chưa nắm được. Em xin lỗi, tại em chưa báo cáo đầy đủ tình hình để anh nắm.
- Äồng chà sang là m việc vá»›i bên ấy Ä‘i rồi báo cáo vá»›i Thưá»ng vụ, để Thưá»ng vụ xem xét xá» lý. Mà phải xá» lý đấy! Không lÆ¡ tÆ¡ mÆ¡ được đâu. Ká»· luáºt không nghiêm thì không thể giữ được thống nhất, không giữ được thống nhất thì không thể có được sức mạnh… Thôi tôi phải vá» rồi. Chà o đồng chÃ.
Hoà ng Quyết xuất thân là giáo viên cấp 3, là m công tác Äoà n má»™t trưá»ng cấp 3, rồi được rút lên Thà nh Äoà n. Ba năm trước, khi đã lên phó ban được mấy năm anh đã váºn động được tổ chức Thà nh uá»· đưa trở lại ngà nh cÅ©, và o ghế giám đốc Sở Giáo dục - Äà o tạo. Nhưng không đẩy Vân Ä‘i được… Tay ấy thuá»™c cánh bà thư nên chắc chân lắm. Vai trưởng ban cá»§a anh, theo cÆ¡ cấu bao giá» cÅ©ng có chân trong Thưá»ng vụ. Oai thì oai tháºt nhưng chẳng việc gì ra việc gì, dù việc gì cÅ©ng phải nhúng và o má»›i xong và nói cho cùng, chả xÆ¡ múi được bao nhiêu.
VỠđến Thanh Hoa, thấy cáºu lái xe xách cái gì đó và o nhà mình, ông Hoè há»i thì cáºu ta thưa, đấy là quà quê biển - má»™t chục con cù kỳ, khách sạn biếu thá»§ trưởng. Ông tá» vẻ ngạc nhiên, có vẻ thÃch thú nữa.
- Cáºu bảo con gì? Cù kỳ là cái con gì, nghe lạ quá, nó rất gần vá»›i từ kỳ cục. Quả tình lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy!
- Báo cáo thá»§ trưởng, cÅ©ng là há» nhà cua biển thôi, nhưng đây, thá»§ trưởng xem. Chân ngắn nhưng tháºt to, đặc những thịt là thịt đấy. Còn hai gá»ng kìm lại Ä‘en nhánh như than đá ấy má»›i kỳ. Phải chá»c và o mắt cho nó chết đã rồi má»›i hấp, không thì cà ng nó rụng, nước ngá»t chảy ra ngoà i hết. Thá»§ trưởng cho chai bia và o, mấy nhánh xả nữa. Phải Ä‘áºp cho dáºp cà ng ra má»›i gỡ được thịt nó đấy thá»§ trưởng nhá»›.
Ông Ä‘i biển, không thể nhá»› được đã bao nhiêu lần, chưa nghe thấy cái con kỳ cục, à cù kỳ nà y bao giá», chứ chưa nói được ăn. NghÄ©a là vô cùng hiếm đấy.
- A còn cái nà y - anh lái xe đưa cho ông cái phong bì - Äồng chà giám đốc Sở nói là thù lao bà i giảng cá»§a thá»§ trưởng.
- Ờ, thế nhưng mà , sao cái đám cù kỳ nà y lại của khách sạn biếu là thế nà o? Mình là khách trỠcơ mà . HỠlại biếu là nghĩa là m sao?
- Thì em thấy nhân viên khách sạn đưa mà . Vâng, có lẽ là do bên Sở hỠnhỠkhách sạn mua thôi ạ.
- Nà y cáºu có biết câu "há miệng mắc quai" không? Bình thưá»ng không có chuyện gì, và chỉ giá»›i hạn là quà biếu đặc sản địa phương thôi thì không sao. Nhưng chỉ quá Ä‘i má»™t tà là thà nh hối lá»™ đấy.
Ông vội rút cái phong bì đã đút và o túi quần ra:
- Äể xem nó thù lao bao nhiêu nhé. Má»™t triệu mà y ạ. Kể ra, chất xám tá»› bá» ra trong má»™t buổi nói chuyện như thế cÅ©ng xứng đáng. Mà cÅ©ng có biểu giá gì đâu, thế nà y chưa thể gá»i là hối lá»™ được.
Chỉ có Ä‘iá»u, ông không biết rằng, chả có tà i chÃnh nà o duyệt hÆ¡n hai giá» nói chuyện mà chi những má»™t triệu. Ông cÅ©ng không biết rằng, má»™t chục con cù kỳ, má»—i con hÆ¡n năm lạng ấy gần bằng ná»a giá trị chiếc phong bì trong túi. Như chợt nhá»› ra, ông gá»i cáºu lái xe:
- Nà y cáºu mang mấy con vá», cho bá»n trẻ nó biết thế nà o là con cù kỳ, cù kỳ.
Äêm ấy ông ghi và o cuốn sổ công tác: "Công tác Äảng ở đây thế nà o? Sá»± lãnh đạo cá»§a Äảng ở đây thế nà o? Nghị quyết Trung ương mà không quán triệt đến từng cấp uá»· từng chi bá»™, từng đảng viên thì là m ăn thế nà o? Äấy là đưá»ng lối, là phương hướng. Mất phương hướng thì như thằng mù rồi còn gì. Váºy mà ở đây "chúng nó" xếp xó có chết không cÆ¡ chứ. Thế thì ở đây, ngưá»i ta lãnh đạo thế nà o? Cấp uá»· là m gì? Ngưá»i ta Ä‘iá»u hà nh công việc ra sao? Chi bá»™ có há»p không? Hay cÅ©ng thôi nốt?"
Phiên há»p Thưá»ng vụ Thà nh uá»· Hải An sau đó, vụ Trần Vân bị đưa ra. Ngưá»i báo cáo trước cuá»™c há»p là Quyết. Anh báo cáo tóm tắt sá»± việc, Ä‘á»c bản kiểm Ä‘iểm cá»§a Vân. Vân nháºn khuyết Ä‘iểm và xin nháºn má»™t hình thức ká»· luáºt tương xứng. Phát biểu ý kiến cá»§a mình, Quyết phê phán quyết liệt thái độ không coi trá»ng nguyên tắc Äảng cá»§a ngưá»i đứng đầu ngà nh Giáo dục Äà o tạo Hải An, là m mất uy tÃn cá»§a lãnh đạo Äảng bá»™.
Tiếng xấu dá»™i vá» táºn Trung ương. Anh và má»™t số nữa đỠnghị ká»· luáºt cảnh cáo. Nghe phát biểu thì thấy ý kiến chia là m hai phe, phe cảnh cáo và phe khiển trách ngang nhau. Má»™t số không có ý kiến gì. Ông giám đốc Công an Thà nh phố quay sang ông chánh Văn phòng Thà nh uá»·:
- Thằng cha quá dại, là m thế nà o chả được… Nhưng không là m là chết mất ngáp.
Äến lúc ấy bà thư má»›i phát biểu:
- Äiá»u quan trá»ng nhất là khuyết Ä‘iểm cá»§a đồng chà Vân không gây háºu quả gì. Công tác chuyên môn cá»§a ngà nh vẫn là m tốt.
Cán cân láºp tức lệch hẳn. Thấy thế, trưởng ban Tuyên giáo láºp tức tán thà nh chỉ khiển trách. Nhưng… để đồng chà Vân có Ä‘iá»u kiện táºp trung và o công tác lãnh đạo chuyên môn, đỠnghị để đồng chà Vân thôi kiêm chức trưởng ban cán sá»± Äảng.
Dù chỉ bị khiển trách, nghÄ©a là không bị ghi và o là lịch Äảng, nhưng dư luáºn trong ngà nh bà n tán râm ran suất mấy tháng trá»i. Ngưá»i ta thêu dệt. Ngưá»i ta đồn đại Ngưá»i ta Ä‘oán già đoán non đủ thứ chuyện khi công bố ká»· luáºt giám đốc Sở. Ngưá»i ta coi việc Vân bị mất chức trưởng ban cán sá»± Äảng như là tước quyá»n lá»±c cá»§a anh Ä‘i. Mà cái quyá»n lá»±c nà y, đến tay ngưá»i khác thì ra vấn đỠđấy!
***
Ông Hoè có được biết việc xá» lý ấy. Ông không báºn tâm, tháºm chà còn cho thế là nhẹ. Nhưng trong thâm tâm, ông vẫn không hiểu vì sao lại có chuyện nà y.
Má»™t ngưá»i lÃnh như ông, má»™t ngưá»i cán bá»™ Äảng như ông thì việc chấp hà nh má»i quy định, má»i nghị quyết là sống còn, là máu thịt. Không thể nà o tùy tiện như thế được Sá»± việc đã qua rồi, ông muốn có lần nà o đó, gặp lại cáºu ta, há»i tháºt xem nguyên do gì lại là m như thế. Ãt lâu sau ông trở lại Hải An trong má»™t chuyến á»› là m việc táºp trưng má»™t tuần tham gia soạn thảo má»™t văn kiện.
Xong việc, ông Hoè ghé và o Sở. Lúc nghe Ä‘iện thoại, Trần Vân vừa ngạc nhiên vừa khó chịu. Nhưng anh gạt ngay tâm trạng ấy Ä‘i. Không phải vì ông ta mà mình bị lôi thôi. Ông Hoè giải thÃch, rằng mình chỉ há»i chuyện bình thưá»ng thôi chứ không phải là công việc, vì thế trong xưng hô, ông cứ cáºu tá»› như bạn bè:
- Mình muốn há»i thêm cáºu vá» cái chuyện hôm trước. Muốn nghe cáºu nói tháºt thoải mái, cởi mở suy nghÄ© cá»§a mình. Cáºu nghÄ© thế nà o mà không triển khai, quán triệt nghị quyết Trung ương trong toà n ngà nh? Nó không đúng à ? Hay nó không cần thiết? Hay vì má»™t là do nà o khác?
Cách xưng hô thân máºt bổ bã ấy, phần nà o tạo được không khà cởi mở:
- Nếu anh cho nói tháºt thì em xin thưa thế nà y. HÆ¡n hai chục tuổi Äảng, chưa bao giá» em mắc khuyết đếm nà y. Em là cán bá»™ từ trưá»ng lên, cÅ©ng đã nhiá»u khoá nằm trong cấp uá»·. Äã há»c không biết bao nhiêu nghị quyết. Không thể nhá»› hết được. Em chỉ nhá»› những nghị quyết liên quan trá»±c tiếp hay gần gÅ©i vá»›i ngà nh mình thôi. Mấy năm nay, em vừa là m giám đốc, vừa là m trưởng ban Cán sá»± Äảng. Công việc cứ cuốn Ä‘i như má»™t dòng chảy không ngừng. Cứ nấn ná, cứ lùi lại, định xong việc nà y sẽ triển khai. Äùng má»™t cái, đã thấy Thà nh uá»· quán triệt há»c nghị quyết má»›i. Lại có bao nhiêu vấn đỠphải váºn dụng, phải quán triệt và o thá»±c tiá»…n ngà nh. Mà những chỉ thị bên chuyên môn má»›i lắm chứ. Năm nà o cÅ©ng có những chỉ thị và nhiệm vụ năm há»c, cÅ©ng đòi há»i lãnh đạo chúng em phải táºp trung trà tuệ công sức, thá»i gian và o đấy…
- Nghe nói, bên cáºu mấy năm qua, đạt được nhiá»u thà nh tÃch khả quan lắm.
- Báo cáo anh, cÅ©ng là m được má»™t số việc, được Bá»™ và Thà nh phố đánh giá tốt. ÄÆ°á»£c dư luáºn há»c sinh và phụ huynh há»c sinh, dư luáºn toà n ngà nh trong cả nước (căn cứ và o tiêu chà đánh giá, có kiểm tra nà y ná»â€¦) xếp và o má»™t trong ba đơn vị dẫn đầu cả nước. Có cái bá»n em còn nhỉnh hÆ¡n đơn vị đứng thứ nhất, và như cÆ¡ sở váºt chất.
- Thế không quán triệt nghị quyết đến từng chi bộ, từng đảng viên thì là m sao hỠlà m tốt được?
- Em thì khuyết Ä‘iểm rồi, đã chịu ká»· luáºt đảng rồi. Nhưng em nghÄ©, việc váºn dụng nghị quyết Äảng và o thá»±c tiá»…n ngà nh là việc cá»§a Ban cán sá»± Äảng chúng em, cá»§a Ban giám đốc chúng em chứ anh chị em ở cÆ¡ sở thì… há» chỉ là m theo chức trách chuyên môn cá»§a công chức. Là m sao phân biệt được đâu là chức trách chuyên môn công chức, đâu là nhiệm vụ đảng viên? Là m tốt cái thứ nhất cÅ©ng là là m tốt cái thứ hai. Vì thế… thú tháºt vá»›i anh, trong thâm tâm, em nghÄ©, bá»n em quán triệt nghị quyết cụ thể hoá và o nhiệm vụ cá»§a toà n ngà nh, cá»§a từng ngà nh há»c, cấp há»c: mầm non, tiểu há»c, phổ thông cÆ¡ sở, phổ thông trung há»c, trưng há»c kỹ thuáºt, dạy nghá» là được rồi. Anh chị em ở cÆ¡ sở, là m thế nà o thá»±c hiện cho tốt, sáng tạo thì cà ng hay. Có lẽ không yêu cầu há» há»c cÅ©ng được. Vì thế, chúng em táºp trung tất cả công sức, trà tuệ và o việc xây dá»±ng nhiệm vụ năm há»c cá»§a ngà nh, và chúng em đã thá»±c hiện ương đối tốt nhiệm vụ ấy. Nói tháºt vá»›i anh, nếu chỉ há»c lấy được, há»c đối phó, gá»i là có há»c để báo cáo thì em cÅ©ng là m được. Nhưng em không là m thế, lại tháºt thà báo cáo vá»›i anh…
Nghe cáºu ta nói mấy lần "thú tháºt vá»›i anh", mà nó nói tháºt, chứ không biện há»™, quanh co, ông suy nghÄ© rất nhiá»u. Nó nói thẳng. nói tháºt và điá»u quan trá»ng nhất là nó nói đúng. Thá»±c tế chứng minh là nó nói đúng. Thá»±c tiá»…n là thước Ä‘o chân lý cÆ¡ mà ! Mấy năm nay nó Ä‘á»u trong tốp ba đơn vị á»› đầu cả nước. Lẽ nà o không đủ kiểm chứng?
- Cáºu là m giám đốc mấy năm rồi?
Báo cáo anh, cũng được gần chục năm rồi!
- Thế cáºu Ä‘á»u quán triệt các nghị quyết Äảng theo kiểu vừa nói đấy à ?
- Không ạ, lúc nãy em đã thưa với anh, em chỉ là m có một lần cái vụ nghị quyết trước thôi. Còn các năm khác cũng vẫn là m như các nơi khác. Nghĩa là là m để báo cáo ấy mà , anh.
- Thế bên Thà nh uỷ không kiểm tra, không phát hiện ra à ?
- Các anh bên Tuyên giáo, chắc cÅ©ng biết, nhưng thấy bá»n em là m tốt công tác ngà nh nên cÅ©ng cho qua. Mà bá»n em có giấu đâu ạ.
Sau nà y ông còn tìm hiểu không chÃnh thức nhiá»u cán bá»™ là m công tác Äảng ở nhiá»u ná»›i khác, thấy những Ä‘á»u Vân bá»™c lá»™ cÅ©ng có lý.
Äêm ấy ông ghi và o tổ công tác: "Äấy là kẻ vô nguyên tắc, hay là ngưá»i đã mở mắt cho mình?"
Sau nà y ông còn tìm hiểu không chÃnh thức nhiá»u cán bá»™ là m công tác Äảng ở nhiá»u nÆ¡i khác, cÅ©ng thấy không Ãt trưá»ng hợp như thế. Ông viết má»™t bản báo cáo nhan đỠ"Thá» bà n vá» việc quán triệt nghị quyết Äảng ở cấp cÆ¡ sở" được đánh giá là phát hiện có ý nghÄ©a nhất định giúp các đồng chà có trách nhiệm nghiên cứu tiếp.