Chương 56 Long Hổ Phân Tranh Tà Thắng Chánh
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Hoa Dao
Cánh cửa tòa chính sảnh nặng ngàn cân, kiên cố như một bức tường đá đổ gục xuống khiến quần hào giật mình đồng loạt quay ngoắt lại nhìn.
Hàn Quân Đạt vận bạch y đứng sừng sững ngay ngưỡng cửa. Sự xuất hiện của Quân Đạt bắt Thương Luân phải cau mày. Ma Thần Cát Giã thì biến sắc buột miệng nói:
- Chủ nhân tiểu hắc kỳ.
Quân Đạt đảo nhãn nhìn qua một lượt tất cả mọi người có mặt trong tòa chính sảnh Câu Hồn Bang. Ánh mắt chàng lướt đến đâu thì như có một sức mạnh vô hình khiến mọi người phải e dè.
Thường Luân nhếch mép, nhìn Quân Đạt. Gã cười khẩy rồi nói:
- Hàn công tử đem những ngọn tiểu kỳ đoạt mạng đến đầu phục bản tọa? Quân Đạt nhìn thẳng vào mặt Thường Luân:
- Các hạ chính là bang chủ của Câu Hồn Bang? Thường Luân mỉm cười:
- Hàn công tử biết bản tọa rồi đó.
Quân Đạt nhìn Thường Luân không chớp mắt.
Thường Luân nheo mày:
- Hàn công tử sao lại nhìn bản tọa bằng ánh mắt hằn học như vậy?
- Quân Đạt không ngờ khuôn mặt của các hạ lại thay đổi như vậy. Trước đây ở trấn Hàn Đàm, các hạ là một mỹ nam tử cơ mà.
- Bản tọa không cần khuôn mặt đó.
Thường Luân bình nhiên bước đến ba bộ:
- Khuôn mặt của Thường Luân đã được gởi vào quá khứ, hôm nay chỉ có Câu Hồn Bang chủ, chủ ngự minh chủ võ lâm.
Thường Luân liếc qua nhóm quần hào của Đại Bi Thiền Sư. Năm người đối chưởng với gã vẫn còn ngồi dưới đất không đứng dậy được.
Thường Luân chỉ những người đó:
- Ai chống lại bản tọa đều phải chịu hậu quả như những người này.
Quân Đạt nhún vai:
- Các hạ tự cho mình là bang chủ, kẻ đứng trên thiên hạ, sao vẫn có người không phục mà chống lại các hạ? Họ chống lại bang chủ thì phải có nguyên nhân.
Thường Luân sa sầm mặt xuống:
- Ý ngươi muốn gì?
- Ý muốn của Quân Đạt à? Thường Luân gật đầu:
- Bản tọa rất muốn biết ý của ngươi.
- Câu Hồn Bang làm những chuyện tồi bại mất cả tính người, quỷ thần đều phải phẫn nộ.
Thường Luân cướp lời Quân Đạt:
- Và ngươi đến đây để chống lại bản tọa?
- Không phải là chống mà đến để tẩy rửa giang hồ.
Quân Đạt vừa dứt lời, Thường Luân ngửa mặt cười khanh khách. Gã cho những lời nói của Quân Đạt như là một câu chuyện khôi hài nên càng cười dữ dội hơn.
Thường Luân cắt tràng cười tiếu ngạo tự tin đó, nhìn Quân Đạt gằn giọng nói từng tiếng một:
- Bản tọa thấy ngươi ngông cuồng quá rồi đấy.
- Tại hạ nói là làm.
Thường Luân rít lên bằng giọng căm phẫn:
- Ngươi làm được sao? Hừ, chỉ với những tuyệt kỹ trong thất kỳ đoạt mạng mà ngươi có thể chống lại bản tọa à? Ngươi đúng là gã hồ đồ, lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Thường Luân rít luồng dương khí thật sâu:
- Bản tọa khuyên ngươi hãy mau nhìn lại mà cúi đầu quy thuận bản tọa.
Thường Luân chỉ nhóm quần hào:
- Lời của bản tọa có thể minh chứng bằng những kẻ ngông cuồng tự đại này.
- Bạo lực đâu thể khuất phục được anh hùng.
- Hừ... bản lĩnh của ngươi có thể sánh ngang với những đại cao thủ thuộc hàng trưởng thượng này không chứ? Thường Luân quay trở lại chiếc ngai có thành tựa hình mặt quỷ. Gã ngồi chễm chệ nhìn xuống Quân Đạt:
- Để thu nạp ngươi, ta không phải bận tâm.
Thường Luân vừa nói vừa nhìn hai gã thuộc hạ Câu Hồn Bang đang đứng gần mình nhất:
- Hai ngươi thay mặt bổn tọa thỉnh giáo võ công của vị khách không mời mà đến này đi.
Hai gã thuộc hạ Câu Hồn Bang ôm quyền xá Thường Luân:
- Tuân lệnh bang chủ.
Cả hai đồng loạt lướt ra, nhưng chưa trụ bộ thì đã bị Quân Đạt vung trảo chộp lấy hai cái mặt nạ quẳng xuống đất rồi. Khinh pháp của chưởng quỷ dị vô cùng, đến độ hai gã Câu Hồn Bang đứng nghệch mặt.
Hai người đó chẳng phải ai khác mà là Song Tà Tử Diện Ngô Phùng và Ngô Can.
Thường Luân đang ngồi mà cũng phải bật đứng dậy sau khi Quân Đạt lột chiếc mặt nạ của Song Tà Tử Diện.
Ngô Phùng và Ngô Can thẹn chín mặt. Nếu như vừa rồi Quân Đạt có ý sát tử họ thì chắc cả hai không giữ được mạng.
Quân Đạt nhìn Song Tà Tử Diện, nghiêm giọng nói:
- Hai vị đã chứng nghiệm được bản lĩnh của tại hạ rồi đó.
Ngô Phùng và Ngô Can nhìn nhau. Cả hai thật là bối rối.
Quân Đạt lắc đầu nói:
- Đã chứng nghiệm võ công của tại hạ sao hai vị còn đứng đó làm gì? Ngô Phùng và Ngô Can thở hắt ra một tiếng như muốn trút một khối đá nặng trĩu rồi bất thần lắc vai trổ luôn khinh thuật lướt ra ngoài cửa đại sảnh.
Khinh pháp của họ đã nhanh, nhưng cố chạy được đến ngưỡng cửa thì đã bị đạo huyết quang chém xả tới.
Bịch... bịch...
Hai chiếc đầu cùng rơi xuống một lượt nhưng thân thì còn lướt đến ba bộ mới chịu đổ sầm xuống.
Thường Luân nghiến răng ken két. Hắn nhìn Quân Đạt nói:
- Bản lĩnh của các hạ cũng hay đấy. Đến lượt bổn tọa thỉnh giáo võ công của công tử!
- Tại hạ đang chờ.
Thường Luân thả bước xuống.
Hai người đối mặt nhìn nhau. Vẻ mặt của hai người vừa thâm trầm vừa lạnh lùng.
Thường Luân cười khảy nói:
- Nếu như ngươi có thể đỡ được một chưởng U Linh Tàn Kiếp của bản nhân, có thể xưng bá một vùng.
- Tại hạ đang chờ các hạ thi thố tà công Tử Hà Sa.
Quân Đạt nhắc đến ba chữ Tử Hà Sa khiến Thường Luân đỏ mặt. Gã rít lên với giọng phẫn nộ:
- Vô độc bất trượng phu mà. Hãy tiếp thần công cái thế của bổn tọa! Thường Luân gác chéo hai tay, chém xả ngang một đường vòng cung. Đạo huyết quang lại xuất hiện, lia thẳng đến Quân Đạt như một lưỡi tầm sét.
Đối phương đã dùng đến tuyệt kỹ U Linh Tàn Kiếp, Quân Đạt đâu dám xem thường liền phát tác luôn oai lực của Thiên lôi thần bảo thực hiện Lịnh Tử Ấn Soái.
Năm đạo ngũ quang đồng loạt thoát ra đón thẳng lấy đạo huyết quang U Linh Tàn Kiếp của Thường Luân.
Ầm...
Mọi người có mặt tại hiện trường nghe như vừa rồi có hai ngọn tầm sét chạm thẳng vào nhau để gây ra một chấn động không thể nào tưởng tượng được.
Gạch bốc cháy.
Có người hoảng hốt đến độ nằm rạp xuống đất, hai tay ôm đầu, miệng rú lên những tiếng kêu hoảng sợ.
Thường Luân thối lui ba bộ.
Quân Đạt thối đúng một bộ.
Vẻ mặt Thường Luân biến đổi hẳn. Gã như chẳng còn tin vào mắt mình nữa. Một chưởng U Linh Tàn Kiếp được gã thi triển đến chín thành nội lực thế mà cũng chỉ đẩy đối phương về sau đúng một bộ, ngược lại y phải thối lùi đúng ba bộ, khí huyết nhộn nhạo, quả đây là một chuyện khó tin vô cùng.
Trong khi đó Quân Đạt cũng giật mình. Bởi chàng cảm nhận được oai lực tàn khốc của Thường Luân. Nếu như vừa rồi chàng không có Thiên Lôi Thần Bảo thì có lẽ đã theo với hai gã Song Tà Tử Diện rồi. Mặc dù chiếm được thế thượng phong nhưng Quân Đạt vẫn cảm nhận, chỉ một sơ suất nhỏ thôi thì Thường Luân vẫn có thể lấy mạng mình trong chớp mắt.
Thường Luân nghĩ thầm:
- Có lẽ vừa rồi mình quá chủ quan, nên đối phương mới chiếm được thế thượng phong.
Đại Bi Thiền Sư thấy tình hình đột nhiên thay đổi khi Quân Đạt xuất hiện, liền chắp tay niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật. Cái thiện lúc nào cũng là lẽ phải. Dù kẻ ác có võ công cái thế thì cũng không thoát được lưới trời.
Lời nói ôn nhu của Đại Bi Thiền Sư như đang kệ kinh. Liền ngay sau lời nói của Đại Bi Thiền Sư, bọn thuộc nhân Câu Hồn Bang không ai nói với ai đều lần lượt gỡ nhưng chiếc mặt nạ quỷ quẳng xuống đất.
Đại Bi Thiền Sư thấy vậy càng phấn khích:
- Thiện tai... thiện tai...
Người còn lại duy nhất đối mặt với quần hào là Thường Luân. Gã nhìn những chiếc mặt nạ mà lòng căm phẫn tột cùng.
Thường Luân gầm lên:
- Hôm nay bản tọa không lấy mạng ngươi thề không đứng trong trời đất.
Gã rít lên bằng giọng cay độc:
- Quân Đạt... hãy chết đi! Thường Luân vừa quát vừa lao đến, song thủ gác chéo phát tác một đạo huyết quang đỏ rực. Thế công này Thường Luân đã vận dụng đến tất cả nội lực u linh mà gã dã tụ thành.
Cả tòa chính sảnh như nhuộm máu bởi đạo huyết quang U Linh Tàn Kiếp.
Quân Đạt không lẩn tránh thế công của đối phương, mà dựng thiên lôi thần bảo.
Chàng hét lớn:
- Ấn Soái tử lịnh! Cả tòa chính sảnh như dậy lên những đạo tầm sét kinh thiên động địa. Trong màng lưới tầm sét đó, những tiếng nổ ầm ầm dậy lên chẳng khác nào trời đất nổi cơn phẫn nộ.
Năm tiếng sấm cùng nổi lên một lượt Ầm... ầm... ầm... ầm... ầm...
Sau năm tiếng sấm động đó, tất cả chợt im lặng. Mọi người như những pho tượng bất động nhìn vào cục trường.
Thường Luân đã bị đẩy bật về sau năm bộ, thần sắc nhợt nhạt, ngay trên khóe miệng rỉ một vệt máu bầm. Bên đây Quân Đạt cũng biến sắc, nhưng thần nhãn của chàng vẫn tinh anh điểm vào mặt Thường Luân.
Thường Luân rùng mình, toàn thân gã phát những tiếng kêu căng cắc, nghe mà ngỡ như y đang vỡ vụn ra.
Quân Đạt bặm môi, dấn lên hai bộ. Thiên Lôi Thần Bảo gác chéo ngang ngực. Chàng lạnh lùng nói:
- Thời khắc mà các hạ phải nhận đã đến rồi.
Bộ mặt quái nhân của Thường Luân chảy xệ xuống. Gã bất chợt cất lên tràng cười cuồng loạn.
Thường Luân cất tràng cười đó nhìn Quân Đạt nói:
- Thường mỗ có thể chết được sao. Hôm nay Thường mỗ không là minh chủ võ lâm thì ngày mai ta có thể sẽ là minh chủ võ lâm. Cái ngày đó không xa đâu.
Gã vừa dứt lời liền rũ hai ống tay áo giậm giày trổ khinh công lướt ra ngoài cửa tòa chính sảnh.
Ma Thần Cát Giã như đoán được ý định đào thoát của Thường Luân, nhanh như cắt lướt ra chặn đường gã. Ma Thần Cát Giã vừa trụ bộ vân công tống thẳng đạo Chỉ Điện Di Sơn.
Rét.
Chát...
Thường Luân hứng luôn đạo chỉ của Ma Thần Cát Giã vào bả vai trái.
Cạch.
Hoàng y của gã bốc cháy nhưng y không hề hấn gì, có chăng chỉ có mỗi một cái lắc vai.
Thường Luân giận đến tái mặt.
Gã rít lên:
- Lão muốn chết! Thường Luân vừa nói vừa lao thẳng vào Ma Thần Cát Giã.
Ầm.
Ma Thần Cát Giã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất sau cái và thẳng vào thân pháp của Thường Luân. Ma Thần Cát Giã rơi xuống đất, thân thể bét nhừ, hồn lìa khỏi xác.
Nhưng chỉ khoảng tích tắc đó thôi, Quân Đạt đã trổ Di Hình Cước chặn ngang trước cửa tòa chính sảnh.
- Thường các hạ đâu thể bỏ đi được.
Thường Luân nạt ngang:
- Bổn tòa muốn đi là đi. Thường mỗ có ngày sẽ đến tìm ngươi.
- Thường các hạ không còn cơ hội đó đâu.
Quân Đạt vừa nói vừa toan thi triển thiên lôi thần bảo thì bất ngờ Thường Luân lạng bộ, lướt về bên phải của chàng.
Quân Đạt đâu thể cho đối phương thoát chạy dễ dàng như vậy, liền trổ thần hành quỉ cước toan chặn bước chân tháo chạy của Thường Luân. Bất ngờ Thường Luân vừa lướt đến lại thi triển một thế Hoài Long Quá Bộ băng trở lại vào trong tòa chính sảnh.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Thường Luân đã lẩn ra sau một bức rèm.
Đại Bi Thiền Sư niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật.
Quân Đạt từ ngoài phi thân vào.
Đại Bi Thiền Sư nói với chàng:
- Tráng sĩ cẩn thận. Thường Luân có thể nấp sau tấm rèm chờ cơ hội ám hại tráng sĩ.
- Đại sư đừng lo.
Quân Đạt vừa nói vừa vận hóa thần công hộ thể rồi dấn bước đến tấm rèm. Chàng vén rèm, sau tấm rèm có một cánh cửa hậu.
Quân Đạt cau mày, chàng nói lớn:
- Thường bang chủ sao lại bỏ chạy nhút nhát như vậy? Quân Đạt bước qua tấm rèm. Mặc dù không thấy bóng dáng Thường Luân nhưng Quân Đạt vẫn cảm thấy tử khí ở đâu đó trong từng ngóc ngách tỏa ra bao trùm lấy mình.
Quân Đạt không tránh khỏi sự căng thẳng tột cùng. Đối mặt với Thường Luân trong thế quang minh chính đại thì Thường Luân dù có tà công U Linh Tàn Kiếp vẫn không thể là đối thủ của thiên lôi thần bảo, nhưng trong tình thế này thì hoàn toàn ngược lại.
Thường Luân ở trong bóng tối, còn chàng thì ở ngoài sáng. Gã chỉ cần hại chết Quân Đạt thôi thì vẫn có thể đảo ngược được tình thế. Ý đồ của gã thật nham hiểm và biểu lộ ra ngoài bằng hành động nên Quân Đạt làm sao không lo lắng được.
Quân Đạt bước đến một cánh cửa hình vòm cung. Quân Đạt còn đang đắn đo thì nghe có những âm thanh xé gió rào rào hướng vào chàng.
Lỗ Trình đi ngay sau lưng Quân Đạt quát lớn:
- Đoạt hồn châm.
Lời cảnh báo của Lỗ Trình cùng lúc màn kim châm đoạt hồn phủ chụp xuống Quân Đạt.
Nhưng tất cả những mũi châm tẩm độc đen kịt đó đều lã chã rơi xuống đất bởi thần công hộ thể của chàng.
Lục Chỉ Thần Thâu từ phía sau bước đến bên Quân Đạt:
- Hàn công tử... chắc chắn trong này có cơ quan gài cạm bẫy. Chúng ta trở ra thôi.
Quân Đạt lưỡng lự:
- Lão tiền bối, làm sao chúng ta ra được. Hôm nay không bắt Thường Luân đền tội thì ngày mai sẽ còn có bao nhiêu tai họa nữa.
Lục Chỉ Thần Thâu thở dài:
- Nhưng... lão phu sợ chúng ta sẽ rơi vào cạm bẫy của tên ác ma đó. Nếu như Hàn công tử có mệnh hệ nào thì quả là khó xử lắm.
Lục Chỉ Thần Thâu gãi đầu:
- Giết rắn đâu phải một ngày một buổi. Hiện tại Thường Luân cũng đã bị nội thương, trong thời gian ngắn y chưa tác oai tác quái được, thì chúng ta còn nhiều cơ hội bắt gã đền tội mà.
Lỗ Trình bước đến bên Quân Đạt:
- Lão huynh nói rất đúng. Hôm nay xem như giang hồ cũng đã được đại phúc rồi. Nếu không có Hàn thí chủ thì sự thể còn bất lợi đến đâu nữa.
Lục Chỉ Thần Thâu nói:
- Giang hồ mênh mông thật, nhưng làm ác như Thường Luân thì làm sao thoát được lưới trời chú. Dù hắn có tà công U Linh Tàn Kiếp nhưng nhất định phải đền tội thôi.
- Thôi được, tại hạ nghe theo các vị.
Quân Đạt, Lỗ Trình và Lục Chỉ Thần Thâu quay trở ra. Đại Bi Thiền Sư, Thái Cực chân nhân và cả Côn luân tam thánh chờ chàng ngay bên ngoài đại sảnh.
Quân Đạt bước đến ôm quyền xá Đại Bi Thiền Sư:
- Vãn bối vô dụng đã để bang chủ Câu Hồn Bang đào thoát.
- A di đà Phật. Hàn thí chủ đừng bận tâm. Quả phúc của võ lâm hôm nay như vậy cũng quá lớn rồi. Nếu không có thí chủ thì hậu quả không biết sẽ như thế nào nữa.
Lão thâu nhi nhìn trộm Quân Đạt:
- Hàn công tử. Trước đây lão Thần Thâu có lỗi với công tử, giờ áy náy lắm.
- Lão tiền bối đừng bận tâm. Tại hạ không để tâm đến những chuyện trong quá khứ đâu.
Mọi người thoáng chốc đều hiểu nhau nhiều hơn, và xem ra ai cũng hoan hỉ vô cùng.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn sang tiểu hòa thượng Lỗ Trình:
- Lão đệ... Hôm nay thật là đại phúc, lão đệ có thể thết đãi lão huynh chứ? Lời của lão Thần Thâu còn đọng trên miệng thì ngoài cửa đại sảnh vang lên tràng cười của Thường Luân. Gã vừa cười vừa nói:
- Các ngươi sao vội hoan hỉ như vậy chứ.
Thường Luân vừa nói vừa kéo ghịt Ngọc Lan đến trước mặt mình:
- Hàn Quân Đạt, ngươi nhận ra người này chứ? Thấy Ngọc Lan, Quân Đạt bối rối vô cùng. Chàng gắt giọng nạt lớn:
- Thường Luân, không được hại Ngọc Lan tiểu thư! Thường Luân nhếch mép. Y tàn nhẫn ghịt tóc Ngọc Lan:
- Nếu như ngươi đừng xuất đầu lộ diện thì Ngọc Lan đâu đến nỗi khổ sở như thế này.
Quân Đạt dấn đến hai bộ, cánh tay thiên lôi thần bảo được chàng gác chéo.
Thường Luân trợn mắt:
- Quân Đạt, ngươi muốn ta bóp nát đầu Ngọc Lan tiểu thư à? Quân Đạt thở gấp rồi từ từ hạ cánh tay thiên lôi thần bảo xuống:
- Thường Luân, ngươi muốn gì? Thường Luân hừ nhạt một tiếng:
- Ta đã đạp một chân lên đầu thiên hạ nhưng tại ngươi mà bao nhiêu tâm huyết của Thường mỗ chẳng khác nào bèo dạt mây trôi. Ta hận ngươi lắm Quân Đạt à.
- Đúng. Ngươi hận ta nhưng không thù oán gì với Ngọc Lan. Kẻ trượng phu hảo hán thì hãy tự mình xử trí, đừng kéo thục nữ vào cuộc tranh chấp này.
Thường Luân lắc đầu:
- Lúc này Thường mỗ không có hứng để thi tài với ngươi. Nhưng ta có một đề nghị.
Quân Đạt gằn giọng hỏi Thường Luân:
- Đề nghị gì, ngươi nói đi!
- Thương mỗ sẽ nâng niu cái mạng của Ngọc Lan tiểu thư, nhưng ngược lại ngươi hãy tặng Thường mỗ cánh tay phải của ngươi.
Đại Bi Thiền Sư chấp tay, miệng niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật. Thí chủ đòi hỏi điều kiện đó làm sao Hàn công tử có thể chấp nhận được? Thường Luân nhìn Đại Bi Thiền Sư:
- Thường mỗ chưa tính đến lão trọc đâu. Sau này bản tọa mới tính sổ với Thiếu lâm.
Y quay lai Quân Đạt:
- Quân Đạt. Mạng người rất quý, huống chi Ngọc Lan tiểu thư đã từng có ơn với ngươi...
Chẳng lẽ ngươi thấy người ơn của mình chết mà nhắm mắt làm ngơ sao? Thường Luân cười khảy nói:
- Bản tọa cho ngươi ba ngày để suy nghĩ cân nhắc giữa cái nghĩa và cánh tay thiên lôi thần bảo. Sau ba ngày ngươi cứ đến Phong Ma Sơn. Ngọc Lan tiểu thư hy vọng vào ngươi đó, và nghe đâu nàng cũng rất nặng tình với ngươi nữa.
Thường Luân ngửa mặt cười rồi cắp Ngọc Lan lướt luôn ra ngoài.
Quân Đạt thất thần nhìn theo hướng Thường Luân. Quân Đạt buột miệng nói:
- Ngọc Lan!
-oOo-
Chương 57 Tâm Sự Của Thường Luân
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Tieu_mieu_nhi
Thường Luân đứng trước mười bảy chiếc bài vị. Gã có vẻ trầm tư mặc tưởng, đôi thần nhãn chìm vào một cõi xa xăm nào đó. Ngọc Lan đứng sau lưng Thường Luân. Nàng không khỏi ngạc nhiên trước vẻ bi lụy của con người này.
Ngọc Lan nhìn qua vai Thường Luân đọc những dòng chữ thảo trên mười bảy chiếc bài vị.
Thường Luân cảm nhận được hơi thở của nàng, liền quay mặt lại nhìn Ngọc Lan. Trên khuôn mặt quái gở của gã, Ngọc Lan vẫn nhận ra những nét bi ai của kẻ đang hoài nhớ.
Ngọc Lan ôn tồn hỏi:
- Những chiếc bài vị kia của ai vậy?
- Nàng hỏi để làm gì?
- Ngọc Lan chỉ tò mò thôi.
Thường Luân nhếch mép:
- Nàng tò mò hay muốn biết Thường Luân mỗ đang suy nghĩ gì?
- Đúng, Ngọc Lan đang muốn biết suy nghĩ của công tử.
- Ta đoán được ý của nàng.
Y nhìn lại những chiếc bài vị trên bàn thờ. Những chiếc bài vị do chính tay Thường Luân chăm sóc hàng ngày, sạch đến độ lên nước bóng lưỡng.
Y nhìn mười bảy chiếc bài vị, cất tiếng thật từ tốn khác hẳn với hôm nào ở Tiên Cung đại sảnh tổng đàn Câu Hồn Bang:
- Đó là tất cả những người thân của Thường mỗ. Mười bảy mạng người chỉ còn lại những tấm bài vị vô tri, vô giác. Những tấm bài vị đè nặng trong lòng ta.
Nghe Thường Luân nói, Ngọc Lan càng thắc mắc hơn:
- Nghĩa là sao? Thường Luân quay lại nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Nghĩa là sao ư? Nghĩa là mười bảy mạng người của Uy Viễn tiêu cục đều bị chết không toàn thây. Tất cả đều vong mạng bởi sự phán quyết của những đại chưởng môn các đại phái trong giang hồ mà lẽ ra họ không phải nhận cái chết đó.
Ngọc Lan nheo mày:
- Thường công tử nói khiến Ngọc Lan càng thắc mắc hơn.
Thường Luân đăm chiêu thở dài một tiếng:
- Khi Thường mỗ lên mười, cái tuổi ngây dại chưa biết gì thì tai họa ập xuống gia quyến của Thường mỗ. Nên Thường mỗ luôn tự hỏi tại sao người ta lại nỡ kết tội mười bảy mạng người của Uy Viễn tiêu cục trong khi đáng ra chỉ một người có tội thôi.
Thường Luân nhìn Ngọc Lan:
- Vì cái danh minh chủ võ lâm mà cha ta không ngần ngại thâu tóm tất cả những tín vật của bảy đại môn phái để bắt họ phải tôn người lên làm minh chủ. Việc làm của cha ta do ảo tưởng mà làm chứ Uy Viễn tiêu cục đâu có ý thôn tính bảy đại môn phái. Thế mà khi hành xử Uy Viễn tiêu cục, những cao nhân trượng nghĩa tự cho mình cái quyền phán quyết thanh toàn Uy Viễn tiêu cục không chừa một cọng cỏ.
Ngọc Lan nheo mày:
- Tại sao công tử còn sống?
- Ta là một ngoại lệ, bởi vì mười bảy nhân mạng tiêu cục Uy Viễn đều không nhận ta là người của tiêu cục.
Thường Luân bặm môi, ánh mắt thất thần Chương tưởng về quá khứ:
- Cha chết, mẹ chết, các vị thúc thúc chết. Tất cả Uy Viễn tiêu cục đều chết nhưng ta không được quyền khóc khi mới lên mười. Và cũng chẳng được để tang. Ta chỉ được quyền nhớ cái ngày đó, máu của những người thân nhuộm đỏ vuông cỏ xanh trước tổng đàn để tự nhủ thầm: một ngày nào đó, chính Thường Luân sẽ làm minh chủ võ lâm để lật ngược huyết án này.
Thường Luân thở dài một tiếng
- Mười tuổi Thường mỗ xuôi ngược trên giang hồ, cho đến lúc được Phong Tình Cổ Thi nhận làm đại đồ đệ. Lòng ta mừng như mở hội, nhưng cuối cùng lại nhận ra lão ma kia chỉ đối xử với Thường mỗ như một tên nô bộc, mặc dù lão là một trong bảy vị chủ nhân của Thất Kỳ Đoạt Mạng.
Ngọc Lan thở dài ảo não:
- Chính vì những điều đó mà Thường công tử hận tất cả mọi người? Thường Luân nheo mày nhìn nàng:
- Tiểu thư có giận không, nếu như thiên hạ hành xử thân phụ của tiểu thư Gian Thiên kỳ hiệp, bởi vì mọi người biết được Gian Thiên luyện U Linh tàn kiếp? Ngọc Lan nghiêm mặt nhìn Thường Luân:
- Thường Luân công tử gián tiếp giết thân phụ của Ngọc Lan? Thường Luân lắc đầu:
- Nàng lầm rồi.
- Ngọc Lan lầm là sao? Thường Luân lấy từ thắt lưng ra miếng ngọc bội. Y chìa tấm ngọc bội đến trước mặt Ngọc Lan:
- Tiểu thư nhận ra miếng ngọc bội này chứ? Ngọc Lan nhìn chằm chằm miếng ngọc bội trên tay Thường Luân.
- Ở đâu Thường các hạ có miếng ngọc bội này?
- Còn ở đâu nữa. Thường mỗ có được miếng ngọc bội này là do chính Gian Thiên kỳ hiệp lão tiền bối trao tặng. Nếu như người không tặng cho Thường mỗ với nhã ý nhận Thường Luân làm hiền tế thì sao trao cho ta miếng ngọc bội này? Ngọc Lan lùi lại một bước:
- Ngọc Lan không tin.
- Tiểu thư không tin cũng được, và tiểu thư có tin cũng không liên quan đến ta. Nhưng tiểu thư tự hỏi lại mình xem, những lời của ta có đúng không, và miếng ngọc bội đủ để chứng minh lời nói của Thường Luân.
- Chắc chắn Thường công tử đã có mưu mô với thân phụ nên mới có được miếng ngọc bội gia truyền của mẫu thân.
- Thường mỗ mưu mô ư? Vậy là sao? Thường Luân biết, kẻ có miếng ngọc bội này xem như đã được Gian Thiên kỳ hiệp chọn mặt gởi vàng.
Ngọc Lan cúi mặt nhìn xuống.
Thường Luân đặt tay lên vai nàng.
Ngọc Lan giật mình, vội lắc vai nép sang một bên tránh bàn tay của Thường Luân
- Công tử muốn gì? Thường Luân thở dài nhìn nàng:
- Ta biết trong ánh mắt và tâm tư của nàng, Thường Luân là kẻ đã mất hết nhân tính.
Nhưng sao nàng không hỏi lại mình xem, tại sao ta luyện U linh tàn kiếp, bởi lên mười Thường Luân đã thấy máu chảy đầu rơi, đã bị người trong giang hồ quẳng vào chốn tận cùng địa ngục.
Thường Luân lại nhìn về phía những tấm bài vị:
- Những oan hồn linh thiêng kia đang hối thúc ta phải trả thù nên ta mới mất cả nhân tính.
- Bây giờ Thường công tử còn có thể quay đầu lại được. Ngọc Lan sẽ nói với mọi người bỏ qua tất cả mọi chuyện. Giang hồ sẽ lại qua đại kiếp này.
Thường Luân quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mắt Ngọc Lan. Gã phủi tay, nạt lớn:
- Không. Ta làm sao bỏ qua được. Nếu không có Hàn Quân Đạt thì Thường Luân đã thực hiện được sứ mạng trọng trách của mình rồi. Nhưng dù ta chưa thực hiện tròn sứ mạng đó, nhưng một chân của Thường mỗ cũng đã đặt lên đầu mọi người.
Y dấn đến một bộ.
Ngọc Lan lùi một bộ.
- Công tử tính làm gì Ngọc Lan? Thường Luân cười mỉm rồi từ tốn nói:
- Ta biết nàng chẳng bao giờ có tình với ta, ép buộc thì cũng bằng thừa mà thôi, mặc dù Thường mỗ có miếng ngọc bội.
Thường Luân đổi giọng thật ôn nhu:
- Ngọc Lan tiểu thư có muốn nhận lại miếng ngọc bội của nàng không?
- Tất nhiên rồi. Nếu công tử có nhã ý thì Ngọc Lan xin nhận lại miếng ngọc bội mà thân phụ đã giao cho công tử.
- Ta đâu muốn giữ nó làm gì.
Ngọc Lan chìa tay đến trước mặt Thường Luân:
- Vậy công tử hãy giao cho Ngọc Lan.
- Ta se giao cho nàng một cách trịnh trọng. Ngược lại ta cũng xin nàng một điều.
Ngọc Lan cau mày:
- Công tử muốn đổi chác? Thường Luân gật đầu:
- Đúng. Thường mỗ muốn trao đổi.
- Ngọc Lan đâu có gì để công tử trao đổi.
- Nàng có đấy. Vũ Văn Tiểu Vĩ yêu nàng, và cả Hàn Quân Đạt cũng có quan hệ mật thiết với nàng.
Ngọc Lan lắc đầu.
Thường Luân cau mày:
- Nàng đừng dấu Thường mỗ. Thường mỗ đã nhận ra những điều đó khi còn ở tổng đàn đại diện Tiên Cung.
Y thở dài bâng quơ nói:
- Ai không có chữ tình. Nếu như nàng và Tiểu Vĩ thành đôi lứa, như cặp uyên ương rời bỏ cát bụi giang hồ thì trọn vẹn biết mấy.
- Ý công tử muốn nói gì?
- Ta đang tơ tưởng đến hạnh phúc của nàng và Tiểu Vĩ. Bản thân Thường Luân này rất muốn điều đó xảy ra.
Ngọc Lan cười khảy rồi lắc đầu nói:
- Ngọc Lan đang ở trong tay Thường công tử, sống chết không biết lúc nào thì làm sao có đôi uyên ương trên cõi đời này. Ngọc Lan đa tạ công tử đã có lòng nghĩ đến Ngọc Lan.
- Nàng sẽ toại nguyện với chữ tình của mình, chỉ cần nàng dâng tặng cho Thường mỗ cánh tay Thiên Lôi Thần Bảo của Quân Đạt. Đúng, Thường Luân chỉ cần cánh tay Thiên Lôi Thần Bảo thì sẽ giao nàng cho Tiểu Vĩ và trịnh trọng gởi lại nàng miếng ngọc bội giao kết đính ước giữa ta và Gian Thiên tiền bối. Thường Luân sẽ tiễn Tiểu Vĩ và nàng đến một nơi thanh tịnh, tuyệt nhất trên giang hồ, cầu chúc cho hai người bách niên giai lão.
Ngọc Lan lắc đầu:
- Điều đó chỉ có trong mơ mà thôi.
- Sao lại trong mơ. Nàng không thể giúp ta được sao? Ngọc Lan lắc đầu:
- Không. Bởi Ngọc Lan giúp Thường Luân có cánh tay Thiên Lôi Thần Bảo của Hàn công tử thì giang hồ này sẽ ngập máu và xương khô.
Nàng nghiêm mặt nhìn thẳng vào mặt Thường Luân:
- Ngọc Lan thấy được khát vọng trong ánh mắt của công tử. Chỉ cần Quân Đạt không còn cánh tay Thiên Lôi Thần Bảo thì trong giang hồ đâu còn ai cản bước được Thường Luân.
- Nàng nói rất đúng. Thế nàng có giúp ta không?
- Không. Không bao giờ!
- Nàng không nghĩ đến miếng ngọc bội này à?
- Cánh tay Thiên Lôi Thần Bảo của Quân Đạt còn quí hơn miếng ngọc bội này.
- Thế nàng không nghĩ đến chữ tình với Vũ Văn công tử à?
- Ngọc Lan chưa hề nói mình có tình với Vũ Văn đại ca.
Thường Luân cau có hẳn lên. Gã gắt gỏng hỏi Ngọc Lan:
- Nàng không nghĩ đến bản thân mình?
- Chỉ một mình Ngọc Lan sống thôi thì sống để làm gì? Ngọc Lan đổi giọng ôn tồn:
- Thường công tử... oan oan tương báo biết bao giờ mới giải được? Người hãy nghe lời Ngọc Lan mà buông cây đao đồ tể nhất định mọi chuyện của quá khứ đều sẽ qua.
Thường Luân nạt lớn:
- Im ngay! Gã chỉ vào mặt nàng:
- Nàng im đi, ta không muốn nghe những lời đó đâu.
- Công tử hãy nghĩ lại đi.
Thường Luân hừ nhạt một tiếng:
- Những lời nói của nàng hay lắm, nhưng sự kiên định của Thường mỗ cũng không nhỏ đâu.
Ngọc Lan bặm môi.
Thường Luân rít một luồng dương khí căng phồng lồng ngực:
- Ngọc Lan... Dù nàng không muốn giúp cho bản tọa có được cánh tay Thiên Lôi Thần Bửu của Hàn Quân Đạt, nhưng bản tọa vẫn có cách đoạt cánh tay đó cho mình.
- Thường công tử sẽ dùng cách chi để bắt Hàn công tử chặt tay dâng cho người?
- Quân Đạt không từng chịu ơn của Ngọc Lan tiểu thư à? Ngọc Lan biến sắc:
- Ngươi... ngươi...
- Bản tọa sẽ dùng tiểu thư mà đổi lấy cánh tay Thiên Lôi Thần Bảo của Hàn Quân Đạt.
Lời còn đọng trên hai cánh môi của Thường Luân thì Ngọc Lan quyết định kết liễu cuộc sống của mình để không bị Thường Luân lợi dụng nàng.
Ý niệm đó thoáng qua rất nhanh trong đầu nàng, liền lập tức lao thẳng vào vách đá.
Thường Luân như đọc được ý niệm của nàng, và Ngọc Lan dù có muốn tự quyên sinh cũng không được, bởi cản nàng là một đại cao thủ đã luyện được U Linh Tàn Kiếp.
Thường Luân chỉ một lần lắc vai, vơ tay đã thộp được Ngọc Lan. Gã nhanh chóng điểm vào ba đại huyệt trên người nàng.
Nàng ngã khụy xuống trong vòng tay của Thường Luân.
Thường Luân mỉm cười, nhìn vào Ngọc Lan nói:
- Ai lại chẳng muốn sống, cớ sao tiểu thư lại muốn hủy mạng sống của mình? Gã lắc đầu ôn nhu nói:
- Hàn Quân Đạt có chặt tay và chết bởi Thường Luân. Hay Vũ Văn Tiểu Vĩ có phải vào cõi chết thì nàng vẫn còn có Thường Luân kia mà.
Ngọc Lan cắn răng vào môi dưới đến rướm máu. Trước mắt nàng là hình ảnh một quái nhân dị dung chẳng còn nhân tính, hay đúng hơn Thường Luân đang biến thành quỉ trong mắt Ngọc Lan.
Nàng nấc nghẹn một tiếng.
Thường Luân cười nửa miệng, rồi nói:
- Nàng hận ta lắm phải không? Lúc này nàng đang hận Thường Luân, nhưng khi ta trở thành minh chủ võ lâm thì nàng đâu còn hận nữa. Nữ nhân đôi khi cũng yếu mềm.
Thường Luân bế nàng lên.
Ngọc Lan nghẹn lời, nàng muốn nói nhưng không nói được, bởi đã bị Thường Luân điểm vào huyệt. Nàng tự nhủ:
- Gã đưa mình đi đâu đây? Nếu như gã làm nhục mình thì thà chết cho rồi.
Thường Luân bế Ngọc Lan rời gian thạch phòng trong Phong Ma Sơn.
Gió thổi rào rào, Thường Luân bế Ngọc Lan đến một bãi bằng trên đỉnh Phong Ma Sơn.
Y trang hai người giũ phần phật bởi những cơn gió trên đỉnh ngọn Phong Ma.
Thường Luân đứng giữa bãi bằng đó. Y cay đắng nói:
- Nơi đây, nếu Thường Luân không trở thành minh chủ thì sẽ là nơi chôn ta và nàng.
Gã đặt Ngọc Lan xuống một tảng đá, rồi trịnh trọng lấy miếng ngọc bội đeo vào cổ nàng.
Thường Luân lùi lại một bộ ngắm Ngọc Lan:
- Nàng đẹp lắm, nhưng rất tiếc, với nàng Thường Luân cũng chỉ là cái bóng đơn lẻ đứng phía sau mà thôi.
Y thở dài, nhìn trời bằng ánh mắt u hoài. Thường Luân chợt giận dữ gầm lớn:
- Ông trời có biết cho Thường Luân không? Ông trời có biết cho ta không? Tại sao... tại sao ta mãi là kẻ đơn lẻ, cô độc.
Gã bật lên tràng cười khành khạch như muốn trút tất cả những oán hận, cay đắng vào tiếng cười cay độc để vơi đi phần nào sự trĩu nặng của một quá khứ nhuộm đen tâm hồn gã.
-oOo-
|