Tòa Thái Bình cung ở phía sau Thái Bình cốc, là do Động Đình Yên Hà lão nhân, võ lâm minh chủ đời thứ ba, kiến lập trên bốn mươi năm về trước, tọa lạc tại một khoảng đất hơn dặm, bên trong trang viện vô số lầu các trùng điệp, khí tượng thật bao la hùng vĩ.
Yên Hà lão nhân quy định nơi đây được dùng làm hành cung sau này cho các võ lâm minh chủ được tuyển lựa, người hết nhiệm kỳ phải rời đi trong vòng một tháng, để tân minh chủ tới thay thế. Kiến trúc Thái Bình cung hoàn thành, thì sắp hết nhiệm kỳ của minh chủ đời thứ ba, cho nên, tòa Thái Bình cung này tuy kiến tạo bởi tay Yên Hà lão nhân, mà ông ta không hề cư trú một ngày nào.
Người thứ nhất tiến vào Thái Bình cung, là minh chủ đời thứ tư, Trung Châu Du Long Hoa Đình Dương.
Trung Châu Du Long Hoa Đình Dương tuy chết trong nhiệm kỳ, nhưng kết quả cuộc tuyển lựa kế tiếp, ngôi bửu tọa minh chủ dời thứ năm và thứ sáu, lại là hai đời sau của ông ta, cho nên chủ nhân đầu tiên của tòa Thái Bình cung là Trung Châu Hoa Gia, đồng thời Trung Châu Hoa Gia cũng cư trú ở trong tòa Thái Bình cung ấy thời gian lâu nhất.
Hoa Gia Câu minh chủ đời thứ sáu, mới mười chín tuổi đã lên làm minh chủ Thái Bình cung, tiếc thay mới đảm nhiệm được ba năm sáu tháng thì đi đâu biệt tích mà mấy chục miệng lớn nhỏ nhà họ Hoa, chỉ trong sớm tối cũng phân tán đi đâu hết. Bởi nhiệm kỳ họ chưa mãn năm, theo đúng sự quy định của võ lâm đại hội, cuộc tuyển lựa minh chủ đời thứ bảy cử hành sớm năm năm.
Chẳng qua, nhiệm kỳ của võ lâm minh chủ đời thứ bảy, cũng chỉ giới hạn năm năm còn lại, năm năm sau, lại phải tổ chức cuộc tuyển chọn minh chủ đời thứ tám.
Tư Đồ Hưng Trung minh chủ đời thứ bảy, bị chết trước khi mãn nhiệm kỳ một tháng, thực ra trong nhiệm kỳ của ông ta chỉ vẻn vẹn có bốn năm trên mười tháng, không hơn gì vị tiền nhiệm Hoa Gia Câu đời thứ sáu ba năm sáu tháng là bao nhiêu.
Tư Đồ Hưng Trung chết được hơn một tháng, thì tới ngày cử hành võ lâm đại hội kỳ thứ tám. Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang Vi Thiên Nghi, nhất kiếm quá tam quan, được tuyên bố trúng tuyển.
Họ Vi lên làm minh chủ đời thứ tám, chỉ trong nháy mắt mười năm đã trôi qua, trong mười năm ấy, trong võ lâm tuy cũng có phát sinh những phong ba nho nhỏ, nhưng nói tóm lại, cũng coi như rất thái bình.
Hiện tại, họ Vi liên nhậm minh chủ đời thứ chín, có thể nói đúng như sự mong ước của mọi người, ít ra, trong võ lâm lại được hưởng thêm mười năm thái bình, không có những cuộc mưa máu gió tanh.
Làn sóng người ồ ạt kéo vào Thái Bình cung, tiếng cười nói vang rền khắp cốc.
Trước Thái Bình cung, cửa cung mở rộng, trăm tên võ sĩ kiếm trang sắp hàng tiếp đón, tiến vào cửa cung, trên dưới Thái Bình quảng viện với Thái Bình chính viện, đã bày sẵn trên ngàn tiệc rượu, Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang tiến tới trước Thái Bình chính viện, quay mình lại giơ tay oang oang nói:
- Nơi đây là Thái Bình cung, người không chia môn phái, tiệc không phân thượng hạ, tùy ý vào ngồi, ăn uống tự nhiên, Thái Bình cung coi như một đại gia đình, kể từ hiện tại, bản cung sẽ bỏ ngỏ ba hôm, trong ba ngày đó, mỗi địa phương trong cung, bất luận ngày đêm, các bằng hữu ai ai cũng được tự do ra vào...
Tiếng hoan hô vang dội như sấm động, hồi lâu không dứt, Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang giơ tay ra hiệu khai tiệc cho hơn trăm đệ tử với gia đình đứng hầu hạ ở hai bên hành lang, tiếp đến, vận đủ trung khí sung mãn, lớn tiếng nói:
- Vi mỗ không thể nào phân thân tiếp đãi, nếu có sự sơ suất, xin các vị bằng hữu lượng thứ cho.
Dứt lời, ông ta chắp tay vái tứ phía một lượt, rồi quay người bước lên điện.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang với thân phận chủ nhân tuy đã nói rõ yến tiệc bữa nay là “người không chia môn phái, tiệc không phân thượng hạ”, tuy nhiên trong giới võ lâm nhân vật, ai nấy đều tự biết, những người trẻ tuổi hoặc vai vế thấp kém, đều tự tới ngồi những mâm tiệc bên ngoài, nói một cách khác, từ dưới lên trên, phàm những người ngồi càng gần Thái Bình chính điện, thân phận lại càng cao, đến như hơn một trăm mâm tiệc ở trên Thái Bình chính điện thì khỏi cần phải bàn tới, những nhân vật ngồi ở đó bảy tám phần mười là đương kim chưởng môn các tôn phái, kỳ dư không phải là quái kiệt, tên tuổi lừng lẫy nhất thời thì cũng là những cao thủ trứ danh có vai vế ngang với những người chưởng môn.
Trung ương chính điện, có ba mâm tiệc xếp thành hình chữ phẩm.
Những người ngồi bàn tiệc bên trái là Thiếu Lâm Ý Minh đại sư, Ý Tĩnh đại sư, cùng Võ Đang Vân Chân Tử, Hạc Chân Tử. Người ngồi bên tiệc phải là Kim Long Thủ Kiếm Thường Du Thiên, Kim Long Đệ Bát Kiếm Nghê Tùy Chi, cùng sáu người y phục tương đồng, trông như các văn sĩ trung niên lưng đeo trường kiếm, xem hình dáng có lẽ là sáu tay kiếm còn lại trong Kim Long Bát Kiếm.
Mâm tiệc ở giữa, ngồi đầu bàn là một bà già chột mắt tóc bạc da mồi, thứ đến là thiếu nữ mày liễu khóe hạnh, mũi dọc dừa, mặc võ trang màu thiên thanh, bên ngoài khoác áo choàng đồng màu, tuổi trạc mười bốn mười lăm, tư sắc yêu kiều diễm lệ.
Vị thiếu nữ áo xanh ấy không phải ai xa lạ, chính là người con gái duy nhất của Tư Đồ Hưng Trung minh chủ đời thứ bảy đã quá cố, Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ Tư Đồ Phương Khanh.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang lên điện xong liền quay người lại, gật đầu chào tứ phía một lượt, rồi tiến tới mâm tiệc giữa điện.
Giữa Thái Bình điện với Thái Bình viện, góc hành lang phía tây có ba mâm tiệc ngồi toàn là ăn mày, bấy giờ, một gã ăn mày trẻ tuổi mặt nhem nhuốc, chỉ để lộ đôi mắt sáng lấp lánh như sao, ghé sát vào tai một gã ăn mày trung niên mũi bã mía khẽ hỏi:
- Thái sư thúc, lão bà một mắt ngồi đối diện với Tư Đồ nữ hiệp là ai thế? Lão ăn mày trung niên đáp:
- Đó là vị biểu muội của Động Đình Yên Hà lão nhân, danh tánh là gì mỗ không được rõ, chỉ biết ngoại hiệu gọi là Nữ Lỗ Ban, nghe nói Yên Hà lão nhân tọa lạc ở Yên Hà biệt phủ tại Động Đình Quân Sơn, cùng tòa Thái Bình cung này, năm xưa đều một tay bà ta thiết kế, có người nói với sự kiến trúc của mình, bà ta gửi vào đó tình cảm nồng hậu, có người nói đó là vì bà ta hoài niệm Yên Hà lão nhân, bất luận câu nào đúng, mọi người đều biết rõ, cứ cách một năm, bà ta lại xuất hiện ở hai địa phương trên một lần...
Ăn mày trung niên nói tới đó, mắt bỗng ngẫu nhiên liếc nhìn, bất giác khẽ “ủa” một tiếng thốt:
- Sao thế? Tiểu Hoa, trông bộ dạng bồn chồn thấp thỏm của ngươi thực tức cười, ngươi hỏi ta, ta chẳng ngại đem hết sự hiểu biết kể cho ngươi nghe, mà dường như tiểu tử người lại thừ người trầm tư mặc tưởng tận đâu đâu, thực chẳng ra thể thống gì cả.
Ăn mày trẻ tuổi lắc đầu thất vọng:
- Vì Trung Châu Hoa Gia không có ai tới, Hoa nhi lại tưởng bà ta là người của Trung Châu Hoa Gia.
Ăn mày trung niên ho khan một tiếng, không nói gì nữa.
Bấy giờ điện trên điện dưới đang bận rộn dọn rượu với món lên, cánh cửa ngách của Thái Bình chính điện, bỗng có một nữ tỳ cung trang bước ra, hướng vào trong điện lanh lảnh nói:
- Thượng Quan nương nương ra mắt thiên hạ anh hùng.
Tỳ nữ nọ vừa dứt lời, tất cả điện đều đua nhau đứng dậy sửa soạn quần áo chỉnh tề, liền bấy giờ, một mỹ phụ trung niên hoa nhường nguyệt thẹn, được bốn năm tỳ nữ dìu ra, mỉm cười tha thướt lướt vào trong điện.
Mỹ phụ trung niên ấy, chính là vị nữ chủ nhân những năm trước của tòa Thái Bình cung và mười năm kế tiếp, Thất Xảo Tiên Tử Thượng Quan Đan Ngọc, chính thất của Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang Vi Thiên Nghi.
Chớ coi vị Thượng Quan nương nương yểu điệu như cành liễu ấy mà xem thường, một thân võ công của nàng có thể nói đạt tới mức kinh người, với môn Thất Xảo Mai Hoa trâm đã được liệt vào danh thủ ám khí thiên hạ, bảy bước phóng rớt lá cây, bách phát bách trúng, không ai là không thán phục.
Hai mươi năm trước, hồi Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang mới được mọi người biết tới, thì tên tuổi của vị Thất Xảo Tiên Tử này đã sớm lừng lẫy khắp giang hồ, không ai là không biết tiếng.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang vội rời khỏi chỗ ngồi, ôm quyền mỉm cười, cất giọng trầm hùng oang oang nói:
- Xin các vị huynh đệ chớ quá khách sáo! Xin mời hãy ngồi cả xuống.
Vừa nói, ông ta vừa rảo bước tiến tới tiếp đón phu nhân. Sau khi Thất Xảo Tiên Tử nhập tiệc, bà ta liền lần lượt tới kính rượu Bạch Phát Bà Tử Nữ Lỗ Ban cùng quần hào xong, lại bỗng tiến tới cạnh Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ, nắm lấy tay nàng ta, thân mật hỏi:
- Nương nương của hiền điệt nữ vẫn được mạnh giỏi đấy chứ? Năm nọ, Vi bá bá phái người đem Trường Bạch thiên niên tới biếu, bên nhà có nhận được không?
Tư Đồ Phương Khanh mắt đỏ hoe khẽ gật đầu rồi cúi gằm mặt xuống đáp:
- Dạ, đã nhận được. Gia nương nói xin đa tạ Vi bá bá cùng Vi bá mẫu.
Thất Xảo Tiên Tử khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Mẹ của điệt nữ và Linh a đầu của ta mười ngày thì có chín ngày đau yếu bệnh tật. Hôm nay là ngày trọng đại như vậy mà nó cũng không thể rời giường ra tiếp con được.
Tư Đồ Phương Khanh khẽ “ủa” lên một tiếng, nói:
- Ủa! Thì ra Mỹ Linh tỷ tỷ thân thể bất an. Để Phương nhi tới thăm chị ấy một phen. Thất Xảo Tiên Tử vội đưa tay ngăn nàng lại, lắc đầu gượng cười nói:
- Hài tử, con a đầu ấy mấy hôm nay tính nết rất khó chịu, nếu con tới đó thì thế nào cũng mang chuyện bực mình. Trương thúc thúc của con, trong võ lâm đã nổi danh là Tái Hoa Đà, không bệnh gì là ông ta không chữa trị được, vậy mà con a đầu ấy lại nhất định không chịu để cho Trương thúc thúc thăm mạch.
Tư Đồ Phương Khanh gật đầu, lặng lẽ không đáp.
Bên mâm tiệc cạnh đó, Kim Long Bát Kiếm bỗng khẽ bàn tán với nhau một hồi, rồi đột nhiên đứng bật cả dậy, người nào người nấy đều nâng ly rượu đầy ắp. Thủ Kiếm liền mở lời:
- Hoa Sơn Kim Long huynh đệ mượn hoa hiến phật. Xin kính chúc tân minh chủ Vi huynh hiền phu phụ một ly rượu nhạt.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang vội đứng dậy, nâng cao ly rượu, đáp:
- Thịnh tình của các vị, Vi mỗ xin đa tạ.
Thất Xảo Tiên Tử cũng vội đứng dậy, rồi đôi bên cùng cạn sạch ly rượu của mình. Quần hùng trong điện cũng vỗ tay tán thưởng như pháo nổ.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang mặt mày hớn hở, lộ vẻ rất mãn túc. Kim Long Kiếm Thủ đợi cho tiếng vỗ tay ngớt dần, mới đưa mắt nhìn bảy người huynh đệ một cái, rồi mới ngửng lên hướng thẳng về phía Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang, nói:
- Tên vừa rồi hiện tình trạng như thế nào? Xin Vi huynh hãy phái người đi xem qua y một phen, được chăng?
Vi Thiên Nghi khẽ “à” một tiếng, quay lại nói với Thất Xảo Tiên Tử:
- Hoa nhi với Minh nhi vừa rồi có xin tiên tử ban cho hai viên Kim Lộ Hoàn không? Thất Xảo Tiên Tử đáp:
- Có. Chúng nói là đại ca đã dặn bảo như thế, và chúng còn định tìm kiếm Trương thúc thúc nữa. Người nọ là ai thế? Có phải đã thọ thương trong lúc lên khiêu chiến đấy không?
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang lắc đầu, rồi quay sang phía góc điện, quát bảo:
- Vi Phúc lại đây!
Một tên gia đinh mặc kình trang vội vã chạy tới, Vi Thiên Nghi đang định dặn bảo điều gì, bỗng nhiên ông ta trố mắt lên, ngưng bặt.
Phía cửa điện, một đồng tử bỗng rảo bước tiến vào. Mọi người định thần nhìn kỹ, thấy chính là Hoa nhi, một trong hai đồng tử. Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang hơi biến sắc mặt, lớn tiếng quát hỏi:
- Có chuyện gì mà trông ngươi có vẻ hoảng hốt như vậy? Đồng tử nọ thở hổn hển một hồi, ấp úng đáp:
- Người nọ... người nọ chạy mất rồi.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang trợn mắt lên hỏi:
- Ngươi bảo sao? Đồng tử nọ ấp úng:
- Khi chúng con xin được nương nương hai viên Kim Lộ Hòa, liền tới tìm Trương thúc thúc. Trương thúc thúc tới giải huyệt mê cho người nọ rồi cho y uống thuốc, đang định thăm mạch, thì bỗng dưng y nhảy lên, miệng rống lên như điên như cuồng, rồi chạy thẳng ra phía cửa. Trương thúc thúc vội đuổi theo ngăn cản, liền bị y đánh ngược lại một chưởng, khiến miệng liền thổ mấy khẩu máu tươi.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang trừng mắt, hỏi tiếp:
- Thế còn huyệt đạo trên cánh tay phải của y thì sao? Đồng tử nọ vội đáp:
- Không ai giải huyệt đạo ấy cho y cả, mà có điều kỳ lạ, là khi ra tay đả thương Trương thúc thúc lại chính dùng tay phải. Trương thúc thúc vì vậy rất lấy làm kinh ngạc, vội sai Hoa nhi tới đây thông báo với lão gia...
Các võ lâm nhân vật có mặt trong điện nghe nói đều ngẩn người ra nhìn nhau, kinh ngạc khôn tả. Kim Long Thủ Kiếm bỗng cất tiếng hỏi:
- Thế đã trông thấy rõ mặt mũi của y chưa? Đồng tử nọ vội móc ra một chiếc khăn đen, nói:
- Đã thấy mặt y rồi. Trên mặt y đầy những vết sẹo.
- Vết sẹo đao phải không?
- Không phải.
- Thế thì vết sẹo kiếm chứ gì?
- Không phải.
- Là những vết rỗ hay sao?
- Cũng không phải nữa.
Kim Long Thủ Kiếm ngạc nhiên, trố mắt lên hỏi tiếp:
- Thế chẳng lẽ y lại mang một chiếc mặt nạ da người ư? Đồng tử nọ lắc đầu, đáp:
- Tiểu bối không được rõ, nhưng Trương thúc thúc nói thì quyết không phải y đeo một chiếc mặt nạ da người gì cả, và hiện tại thúc thúc đang cố suy nghĩ tìm tòi về điểm lạ lùng đó.
Kim Long Thủ Kiếm lẩm bẩm nói:
- Tái Hoa Đà Trương Tử Quân không những y thuật uyên thâm, mà đôi mắt sắc bén của y cũng ít người bì kịp. Y đã nói không phải thì tất nhiên không thể sai lầm được.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang bỗng chắp tay nói:
- Xin chư vị cứ việc an tọa, để huynh đệ vào bên trong xem sao.
Mọi người đều khẽ gật đầu. Vi Thiên Nghi sắc mặt nghiêm trọng, quay người tiến thẳng về phía sau điện.
Lúc ấy Tư Đồ Phương Khanh khẽ nói với Thất Xảo Tiên Tử:
- Bá mẫu, Phương nhi không uống được rượu, có ngồi ở đây cũng rất buồn bực, nên có ý rời khỏi nơi đây, ra bên ngoài xem động tĩnh ra sao.
Thất Xảo Tiên Tử gật đầu đáp:
- Được lắm! Con cứ đi đi!
Tư Đồ Phương Khanh vừa dẫn hai nữ tỳ lưng đeo trường kiếm rời khỏi điện không lâu, Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang bỗng quay trở lại, theo sau ông ta là một trung niên nho sĩ, tuổi trên dưới tứ tuần, sắc mặt hơi xanh mét.
Vị trung niên nho sĩ ấy chính là nhân vật tuy võ công chỉ có hạn nhưng đã được các nhân vật võ lâm đương kim xưng tụng với mỹ hiệu là Tái Hoa Đà Trương Tử Quân.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang chỉ vào mọi người, rồi nói với Tái Hoa Đà:
- Tử Quân, hiền đệ hãy đem tình hình vừa rồi nói cho các vị ấy hay đi. Tái Hoa Đà đưa mắt nhìn mọi người một lượt mới gượng cười đáp:
- Việc tiểu đệ thọ thương thì các vị đều đã hay biết cả rồi. Hiện tại hiền đệ trước hết hãy xin các vị cứ yên tâm về sự an nguy của tiểu đệ, vì Trương Tử Quân này không những có thể chữa trị cho người khác mà còn có thể chữa chạy ngay cho chính mình. Chỉ một vài thang thuốc bệnh sẽ thuyên giảm ngay.
Trong võ lâm thường đồn đại Tái Hoa Đà là một nhân vật rất nhanh nhẩu hoạt bát, nên vừa gặp gỡ, ai nấy đều nhận thấy quả danh bất hư truyền.
Mọi người thấy Trương Tử Quân nói như vậy, không khí mới đỡ ngột ngạt căng thẳng đôi chút. Tái Hoa Đà đang cười cười nói nói, bỗng nhiên y thâu liễm tiếng cười, trầm giọng nói tiếp:
- Vừa rồi vị bằng hữu áo đen đả thương người vừa rồi thoát thân đi mất không phải là tiểu đệ dám đặt điều nói ngoa mà có lẽ vị bằng hữu áo đen đó có dã tâm di họa võ lâm. Trong tương lại đây thế nào cũng sẽ nẩy sinh những sự việc khiến ai nấy đều phải điên đầu.
Quần hùng nghe nói, ánh mắt đều lộ vẻ nghi hoặc. Tái Hoa Đà lại tiếp:
- Bằng vào bản thân chân khí để tự giải khai lấy huyệt đạo thì huynh đệ cảm thấy mình không sao làm nổi. Trương mỗ cũng đã tưởng trong võ lâm đương kim có người đã đạt tới mức thành tựu đó. Tuy nhiên phải nói là rất hiếm Hồi. Nay chính mắt huynh đệ được thấy bằng hữu hắc y nọ đã có thể làm được như vậy.
Mọi người ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, cùng nghĩ ngợi:
“Các cao thủ đương kim võ lâm phần nhiều hôm nay đều tụ họp hết cả ở nơi đây, thì người có thể dùng bản thân chân khí tự giải khai lấy huyệt đạo của mình, trừ một vài nhân vật thượng thừa hiện diện ra, thì lại còn nhân vật nào nữa thế?”
Tái Hoa Đà lại đưa mắt quét nhìn mọi người một lượt, chậm rãi tiếp:
- Việc gì mà tiểu đệ lo lắng, không phải là võ công của người nọ cao siêu, mà là bản tính điên cuồng của y. Hôm nay chúng ta có Vi minh chủ chủ trì đại cuộc, nếu như quá đối nghịch một cách đường đường chính chính thì tiểu đệ tin là dù có mười nhân vật như thế cũng không đáng làm cho ta sợ hãi. Nhưng tục ngữ đã có câu “thương đâm trước mặt dễ tránh, tên lén bắn ngầm khó phòng”. Mấy vị minh chủ tiền nhậm trong võ lâm đã có kết cục rất bi thảm, chúng ta ai nấy đều đã biết rõ. Đó quyết không phải là một việc ngẫu nhiên...
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang bỗng tiến tới một bước, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, Tử Quân lão đệ nói không sai chút nào. Những điểm này Vi mỗ đã sớm tiên liệu được, và từ mười năm trước, Vi mỗ đã sớm chờ đợi cái ngày ấy, thì nay nó đã tới nơi. Nhưng Vi mỗ dù có phải chịu cùng chung số phận với các vị minh chủ tiền nhậm, và trong tương lai sẽ bị ai hãm hại, Vi mỗ cũng quyết tâm trách nhiệm của mình mới thôi.
Bên mâm tiệc ở phía tây bỗng có người rời khỏi chỗ ngồi, lớn tiếng nói:
- Kỳ mỗ không tự lượng, xin tự nguyện lãnh trách nhiệm truy lùng kẻ địch. Vi minh chủ chỉ cần xuống một tiếng hiệu lệnh, nếu như nội trong ba tháng không tra rõ được tung tích của người nọ, thì mỗ xin thề sẽ rút lui ra khỏi giang hồ.
Mọi người đều đưa mắt nhìn, thấy người nọ là một trung niên hán tử, sắc mặt vàng khè, thân hình gầy gò nhỏ thó, bất giác đều cả mừng.
Tái Hoa Đà nhanh nhẩu nói:
- Kỳ huynh đã đứng ra nhận sự nhọc nhằn này, thì đó quả là một việc rất tốt.
Thì ra hán tử mặt vàng khè bé nhỏ này họ Kỳ tên Thiên Bảo, có ngoại hiệu là Vạn Lý Truy Phong, khinh công đã luyện tới mức tối cao, trong võ lâm ít ai bì kịp.
Người này đã đặt chân tới đâu, thì bất cứ những việc bí mật như thế nào, khi đã quyết định xen tay vào, thì dù là nơi đầm rồng hang hổ giới bị rất nghiêm mật cũng khó lòng mà ngăn trở nổi.
Nhưng nhân vật Vạn Lý Truy Phong này đã ẩn tích ở vùng quan ngoại bảy tám năm nay, không hề đặt chân vào Trung thổ một bước, lần này ngẫu nhiên vào trong quan nội tham gia kỳ võ lâm đại hội thứ chín. Khi trà trộn vào trong đám đông, y đã bị vị chưởng môn nhân phái Điểm Thương nhận ra được, liền kéo y vào trong cùng uống vài chén rượu mua vui.
Vị Vạn Lý Truy Phong này dáng người tuy xấu tướng, nhưng là một hán tử rất huyết tình. Khi người bịt mặt áo đen đại náo Tế Kiếm đài, y đã lấy làm bất mãn, nhưng vẫn cố dằn lòng, không phát tác.
Lúc này bỗng nghe thấy Tái Hoa Đà nói người bịt mặt áo đen này hình như có liên quan tới những công án của các vị tiền minh chủ, và xưa kia y đã từng được Trung Châu Du Long Hoa Đình Dương đối đãi rất nồng hậu, nên nhất thời không sao khoanh tay bỏ qua chuyện này được, nên mới đột ngột đứng ra nhận lãnh trách nhiệm khó khăn ấy.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang tuy đã lâu không hề gặp gỡ người này, nhưng khi thấy đối phương thông báo tên họ, liền hơi giật mình ngẩn người ra, vội tiến lên tương kiến, nói:
- Thì ra là Kỳ huynh, thật là hạnh ngộ!
Trầm ngâm giây lát, ông ta mới thành khẩn nói tiếp:
- Phen này được Kỳ huynh bằng lòng phụ trách việc truy tìm tung tích kẻ địch, thật là một việc cầu cũng không được. Nhưng tên nọ không biết đã đào tẩu về phương nào? Việc này không thể chỉ trong một vài ngày mà xong được. Tuy vậy khinh công của Kỳ huynh đã đạt tới mức siêu phàm nhập thánh, thì cũng không lo y bay lên trời được. Nhưng hôm nay huynh đệ mời các vị bằng hữu tới đây để uống vài chén rượu nhạt chung vui, chứ không phải để các vị bằng hữu nhận chịu sự phiền nhiễu thay thế cho huynh đệ. Tất cả mọi việc hãy để tới ngày mai sẽ tính toán sau. Nào, hiện giờ chúng ta hãy tiếp tục ăn nhậu đã.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang vừa dứt lời đã đích thân rót đầy một ly rượu cho Vạn Lý Truy Phong. Vạn Lý Truy Phong thấy chủ nhân biểu lộ đầy vẻ chân tình, liền đỡ lấy ly rượu, ngửa cổ lên tu sạch, vỗ ngực nói:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Kỳ mỗ đã nói phải làm cho kỳ được. Xin lấy giới hạn trong vòng ba tháng sẽ tra ra manh mối việc này. Bằng không, sẽ xin mai danh ẩn tánh, quyết không lo diện trên chốn giang hồ nữa.
Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang rất cảm kích chắp tay nói:
- Hôm nay thật Vi Thiên Nghi này rất vinh hạnh được kết giao với một vị bằng hữu hào khí lẫy lừng như Kỳ huynh. Xin mời Kỳ huynh cạn thêm vài chén nữa, gọi là để tỏ chút lòng ngưỡng mộ.
Đoạn Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang liên tiếp rót luôn ba ly rượu nữa. Quần hùng cũng vội nâng cao ly rượu của mình lên tu cạn, biểu lộ sự cổ võ.
Thế là chỉ giây lát sau, trong Thái bình cung đã khôi phục lại không khí huyên náo như trước. Mọi người lại ăn uống chuyện trò, cười đùa vui vẻ.
Vầng thái dương đỏ như lửa dần dần lặn về phía tây.
Trong Thái Bình cung, tiệc đã tàn dần, bàn nghiêng ghế đổ, ly chén ngổn ngang. Khắp nơi người nào người ấy đều nồng nặc hơi rượu. Có người duỗi tay duỗi chân, gục đầu say ngủ, có người vừa la ó ồn ào, lại đưa ly rượu lên tu ừng ực. Có người khoa chân múa tay say sưa kể những chuyện đại sử cùng nghĩa khí của võ lâm, đến nỗi phun nước bọt bắn tung tóe. Cũng có người dương dương tự đắc, phô trương mười năm sau sẽ đạt chức minh chủ võ lâm kỳ thứ mười.
Chủ nhân Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang sau khi đã tiễn đưa các vị chưởng môn nhân, các vị giám sát thuộc ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn xong, rồi vì ông ta đã quá say sưa mỏi mệt, liền được người dìu trở về thư phòng ở phía hậu viện.
Trong đại điện chỉ còn những gia tướng ở lại để thù tiếp cùng chăm sóc những tân khách say sưa nằm ngả nghiêng la liệt trong sảnh.
Đồng thời, lúc ấy trong cung cũng có một bọn người chạy đông chạy tây rất huyên náo. Bọn người đó chính là các đệ tử Cái Bang đã tới đây sáng hôm nay để phó hội.
Lúc ấy các đệ tử của Cái Bang như rắn không đầu ồn ào kéo nhau đi rảo khắp Thái Bình cung. Số đệ tử này ai nấy cũng đều say sưa, chân bước đi lảo đảo, hai mắt láo liên đi hết trang viện này tới sảnh nọ, cả nhưng giả sơn, thạch đỉnh cùng các thư phòng hẻo lánh, không một nơi nào họ chịu bỏ qua.
Mỗi lúc ngẫu nhiên gặp lại đồng bọn, ánh mắt đều ngầm liếc nhìn nhau như muốn hỏi “Có thấy hay không?” và lộ vẻ chán nản khi đối phương lắc đầu, thì đôi bên lại lướt qua nhau, tiếp tục tiến sang nơi khác.
Bọn Cái Bang đệ tử này đang vội vã tìm kiếm gì thế? Kiếm người ư?
Đúng thế. Chính là bọn họ đang đi tìm kiếm một người.
Người mà bọn chúng đang tìm kiếm đó không phải ai xa lạ mà là một đệ tử Cái Bang trẻ tuổi, vai vế rất thấp, và cũng là người vẫn lên tiếng hỏi kỹ càng nhất về cuộc võ lâm đại hội này: Dư Tiểu Hoa.
Các Cái Bang đệ tử vai vế cao hay thấp, khi phân biệt vai vế đều phân định bởi số túi nhiều hay ít đeo trên người đối phương. Chức vị Bang chủ tối cao đeo chín tuổi. Trưởng lão tám túi, Tổng hương chủ bảy túi. Còn các Hương chủ, phân đà chủ, từ sự, bang mục thì phân biệt bởi thâm niên chức vụ nắm giữ cùng sự tiến triển của võ công mà được phân biệt đeo từ một cho tới sáu túi.
Khi mới gia nhập Bang thì được gọi là bạch y đệ tử. Màu áo trắng này không phải là phân biệt bởi màu áo, mà là biểu lộ sự không có túi nào.
Hiện tại thiếu niên Cái Bang bị mất tích Dư Tiểu Hoa là một trong các bạch y đệ tử.
Thiếu niên Du Tiểu Hoa này là một cô nhi, không biết được Bang chủ Cái Bang, Thuần Y Diêm La, đem từ đâu về, rất được Bang chủ thương mến. Nhưng làm chủ một bang phái lớn lao như Cái Bang, mọi việc bận rộn rất nhiều, nên Thuần Y Diêm La mỗi khi có việc phải ra bên ngoài đều giao Dư Tiểu Hoa cho nhân vật mà nó thường gọi là Thái sư thúc, ngoại hiệu Thập Phương Thổ Địa, tên là Thái Công Minh, giữ chức vụ từ sự ba túi, trông nom.
Vị Thập Phương Thổ Địa Thái Công Minh này tuy ở trong bang địa vị không lấy gì làm cao, nhưng là một nhân vật rất lão luyện giang hồ, bình nhật vẫn thường được bang chủ tín nhiệm.
Không ngờ hiện giờ lại có sự sơ suất như vậy.
Trời tối dần, các Cái Bang đệ tử đã lắm phen lùng kiếm khắp hang cùng ngõ hẻm trong nội cung, ai nấy mình mẩy đều lấm tấm mồ hôi, mà mặt vẫn lộ vẻ thất vọng, tiếp tục tìm tòi...
Thiếu niên Cái Bang Dư Tiểu Hoa bị mất tích thật ư? Dĩ nhiên là không. Nhưng hiện thời y ở nơi đâu?
Hiện chàng ta... đang ở một nơi đầy hiểm nguy đe dọa tới tính mạng, để thỏa mãn tính hiếu kỳ thúc giục.
Khoảng hai giờ đồng hồ trước, y mới vừa đặt chân tới chốn này, mà y không hề rõ đây là địa phương nào trong cung.
Trước đó y không sao nhẫn nại ngồi lại trong tiệc rượu được, bèn khẽ nói cho Thập Phương Thổ Địa Thái Công Minh hay là ý định ra ngoài du ngoạn cho thoải mái đôi chút. Thập Phương Thổ Địa liền dặn dò kỹ lưỡng chớ nên đi xa và phải quay trở lại ngay.
Y liền gật đầu ưng thuận ngay.
Thế rồi nó liền tiến vào một cánh cửa hình bán nguyệt ở phía sau, ra một cái sân rộng. Trong sân đó, hoa đào lý đua nhau khoe sắc thắm, liễu mọc xanh rì. Ngoài ra còn không biết bao kỳ hoa dị thảo mà nó không rõ tên gọi là gì.
Ngẩn người ra hồi lâu, nó không ngờ được phía trước mặt lại là một cung điện lặng lẽ trang nghiêm đến thế, mà phía sau lại có một nơi phong cảnh đẹp như tranh vẽ thế này.
Nó ngửng đầu lên nhìn, thấy phía trước mặt những lầu các san sát. Trên mái lầu, những cặp bồ câu lông óng mượt, tung cánh bay lên bay xuống rất đẹp mắt.
Nó đứng ngắm một hồi, rồi trong lúc không tự chủ, nó thả bước tiến thẳng về phía trước, xuyên qua một con thông đạo, tiến vào một khu trang viện lúc nào không hay.
Thế rồi nó cứ tiếp tục tiến sâu mãi vào bên trong, lúc sực tỉnh ngộ thì không còn nhớ được lối ra nữa.
Nó thấy trời hãy còn sớm nên cũng không để tâm cho lắm, liền nghĩ bụng:
“Trong võ lâm quý trọng nhất lời hứa. Vi minh chủ chẳng lẽ lại là người không giữ chữ tín hay sao? Chủ nhân đã tuyên bố: toàn cung sẽ mở cửa luôn ba ngày, bất luận địa phương nào, mọi người cũng được tự do ra vào, thì ta còn e sợ gì nữa. Chút nữa nếu không thấy được lối ra, thì ta cứ việc kiếm người hỏi thăm là xong”.
Nghĩ tới đó, bỗng nhiên trong đầu óc Dư Tiểu Hoa lại nẩy sinh một vấn đề khác: “Liệu trong cung này có người hay không?”
Tiểu Hoa đi vòng quanh đây đã khá lâu và cũng qua nhiều đền đài, vậy mà dọc đường nó không hề gặp bóng người nào. Không hiểu tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Sau cùng, nó liền khẽ gật gù, nghĩ bụng:
“Thôi ta cứ việc tiến thẳng về phía trước mặt xem sao đã”.
Liền lúc đó, bỗng nhiên nó hơi giật mình một cái, như cảm thấy một điều gì khác lạ, vội dừng chân lại, đưa mắt ngó dáo dác hai bên tả hữu, rồi không chút chần chừ, lướt thẳng về phía sau một cây tùng cổ thụ ẩn núp.
Cây tùng này mọc ngay bên cạnh một hòn giả sơn. Tuy Tiểu Hoa chưa được học hỏi tuyệt học chân truyền của bổn bang là chín chín tám mươi mốt đường Hoành Tảo Thiên Quân côn pháp và Đại La Bát Tiên chưởng, nhưng nó đã có một căn bản nội công, nên chỉ khẽ nhún người bám vào một nhánh cây đã leo lên được trên cây ngay.
Trên cây lá mọc um tùm, nó ẩn thân trên đó như một con tằm nằm trong kén, thật khó lòng bị người phát giác.
Tiểu Hoa vừa rồi đã tính tiến sâu về phía trang viện, lúc này tại sao bỗng dưng lại ẩn núp như vậy?
Thì ra vừa rồi nó đã nghe thấy những tiếng nức nở văng vẳng vọng tới... Nó đã xác định được tiếng nức nở này là của một thiếu nữ.
Nó cũng không hiểu tại sao bỗng dưng mình lại có những hành động kỳ quái như vậy? Hiện tại, nó chỉ có một chủ ý, là lén đưa mắt nhìn qua kẽ lá, về phía văng vẳng có tiếng khóc.
Sau khi đã nhìn rõ, nó liền ngẩn người ra. Khoảng ngoài ba trượng, bên cạnh một ao sen, một thiếu nữ áo xanh đang quỳ trên mặt đất, hai tay phục lên một nhánh cây cạnh đó, hai vai xinh xắn không ngớt rung động.
Tiếng khóc tuy khẽ, nhưng cũng biểu lộ một sự thương tâm cực độ. Phía sau nàng ta là hai nữ tỳ mặt mày ủ rũ, cúi đầu xuống, tay mân mê vạt áo, cũng đang nhỏ lệ.
Thanh y thiếu nữ này, Tiểu Hoa vừa nhìn thấy đã nhận ra được ngay. Chính là Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ Tư Đồ Phương Khanh.
Tiểu Hoa ngạc nhiên, nghĩ bụng:
“Không biết nàng ta có mối uẩn khúc gì thế? Thái sư thúc nói: ‘Nàng đã được học hỏi môn kiếm pháp gia truyền, võ công đã luyện tới mức cao siêu’. Không biết ai lại làm cho nàng đau đớn như thế? Và tại sao nàng rút kiếm hỏi tội đối phương?”
Càng nghĩ, nó càng cảm thấy thắc mắc khôn tả:
“Đây là địa phương nào? Ai đã ăn gan hùm mật báo, dám đắc tội với một vị thượng khách ngay trong tư gia của vị đương kim minh chủ võ lâm như vậy?”
- Hay là...
Tiểu Hoa vẫn cảm thấy đầu óc hồ đồ, nghĩ tiếp:
- Nếu không thế, thì tại sao nàng lại có sự bi thương như vậy?
Đang lúc ấy, Tiểu Hoa bỗng thấy một trong hai nữ tỳ nhẹ bước tiến lên, cúi mình, khẽ kêu gọi:
- Tiểu thư... Tiểu thư...
Tư Đồ Phương Khanh chợt ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ, đưa tay chỉ vào thân cây mà nàng đang đứng dựa, nghẹn ngào nói:
- Hồi ấy, tuy ta mới khoảng bốn tuổi, nhưng còn nhớ được rõ ràng chính tại nơi đây, còn có một chiếc ghế đá đặt ở dưới bóng mát của tán cây này. Gia gia và nương nương ta đàm luận về dật sự của giang hồ mà ta không sao hiểu rõ. Ta liền tới nằm ở giữa hai người, nghe ngóng một hồi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết...
Nói tới đây, nàng lại nức nở một hồi, hai hàng nhiệt lệ chảy dài xuống đôi má. Tiểu Hoa nghe nói càng ngạc nhiên thêm, chú tâm nghe ngóng tiếp.
Lúc ấy Tư Đồ Phương Khanh lại run giọng nói tiếp:
- Đến nay tình cảnh nơi đây đã biến đổi hẳn, cây khô, lá úa, ta không còn thấy gia gia đâu nữa...
Nói tới đây, bất giác nàng lại phủ phục xuống nức nở khóc lóc.
Một nữ tỳ đưa mắt nhìn dáo dác ra tứ phía, rồi khom lưng, khẽ gọi:
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Gọi luôn mấy câu mà không thấy Phương Khanh đáp lại, nữ tỳ nọ vội khẽ vỗ lên vai nàng mấy cái, khẽ giọng tiếp:
- Tiểu thư chả vẫn nói chủ mẫu thường thường vẫn ôm ấp sự thương tâm về cái chết của chủ nhân rất khả nghi, và tiểu thư đã lập chí sau khi võ công đã luyện thành sẽ tra xét cho minh bạch mối công án này ư? Tiểu thư đã là một nàng con gái có khí phách cân quắc anh hùng, sao hiện tại không cố nén sự bi thương để chuyên tâm hành sự sau này?
Tư Đồ Phương Khanh nghe nói, quả nhiên gạt lệ, ngẩng đầu lên. Hai nữ tỳ vội đỡ lấy cánh tay nàng, nâng nàng đứng dậy, rồi vội đưa mắt quan sát động tĩnh một lượt, thấy bốn bề không có bóng người, lại vội khẽ giọng an ủi tiếp:
- Tiểu thư vẫn nói: Những điều gì nam nhi có thể làm được thì phận nữ nhi cũng không hề chịu thua sút. Thất Tuyệt kiếm pháp của chủ nhân với chủ mẫu, và Du Long kiếm pháp của Trung Châu Hoa Gia bị thất tán, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói lưu truyền tới hậu nhân. Năm nọ, chủ nhân chỉ bằng một tuyệt kỹ Thất Tuyệt kiếm pháp đã chiếm được ngôi vị minh chủ kỳ thứ bảy, thì tại sao tiểu thư lại không với pho Thất Tuyệt kiếm pháp tranh đoạt lấy cho được ngôi vị minh chủ đời thứ mười?
Tư Đồ Phương Khanh khẽ giậm chân, quát bảo:
- Tiểu Vân, mi điên rồi phải không?
Nữ tỳ tên Tiểu Vân tỏ vẻ không phục, hỏi lại:
- Tại sao tiểu thư lại bảo nữ tỳ điên? Tư Đồ Phương Khanh nói:
- Đây là nơi nào, mi có biết không? Đâu phải là chốn để cho mi ăn nói bậy bạ như vậy. Tiểu Vân vội che miệng, khẽ nói:
- Tỳ nữ không được phép nói, vậy còn tiểu thư thì có thể khóc được hay sao?
Tư Đồ Phương Khanh mặt hơi ửng hồng, trợn mắt quát mắng:
- Con a đầu này có câm mồm đi không? Ta... có bao giờ ta nói với mi là muốn làm minh chủ hay không?
Tiểu Vân vội biện bạch:
- Tuy tiểu thư không có nói tới chuyện đó, nhưng tiểu thư chẳng hơn một lần biểu lộ sự hoài niệm về tòa Thái Bình cung này. Như vậy thì trừ việc chiếm được ngôi vị minh chủ ra, làm gì còn biện pháp nào khác...
Tư Đồ Phương Khanh trợn mắt, nói tiếp:
- Hoài niệm là hoài niệm, chứ ta hãy hỏi a đầu mi, trong lịch sử của võ lâm, đã có vị nữ minh chủ nào chưa?
Tiểu Vân hai mắt đảo lộn một vòng, bỗng đáp:
- Có chứ.
Tư Đồ Phương Khanh trừng mắt hỏi:
- Đó là ai?
Tiểu Vân vội núp sau người tỳ nữ kia, cười hi hí đáp:
- Có một vị cô nương đầy chí khí, Tư Đồ Phương Khanh... Tư Đồ Phương Khanh lớn tiếng quát bảo:
- A đầu ngươi còn dám ăn nói bậy bạ nữa phải không?
Thế rồi cả ba kẻ chạy người đuổi, trong chớp mắt đã mất dạng. Tiểu Hoa ngẩn người ra nhìn ba bóng người mất hút ở phía trước, bất giác nó chìm đắm vào sự trầm tư. Tới khi nó giật mình cảnh giác thì trời đã tối om từ hồi nào.
Nó đang định nhảy xuống bên dưới thì bỗng thấy phía sau có tiếng áo bay phần phật trong gió vọng tới...
- o O o -