Lão tiều phu lắc đầu, nói:
- Chưa chắc đã như thế.
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ trố đôi mắt đen nhánh lên, hỏi:
- Lão trượng nói như thế là có ý nghĩa gì? Lão tiều phu thở dài, đáp:
- Tuy cô nương cùng mẫu thân đã quyết định không dính dấp tới chuyện thị phi của giang hồ, nhưng đã chắc đâu những người khác cũng nghĩ như thế. Xưa nay các người đã có kết thù kết oán với ai chưa? Bọn cựu thù ấy đều đã dẹp xong hết chưa? Nếu như trong quá khứ, các người không có những ân oán cũ thì chẳng có gì đáng nói. Bằng không, nếu các vị có một môn công phu độc bộ tuyệt học gì, chẳng lẽ các vị lại không sợ kẻ khác đem lòng đố kỵ mà tới sinh sự hay sao?
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ hơi biến sắc mặt, ngẩn người ra hồi lâu mới nói:
- Đa tạ lão trượng. Ý nghĩ này của lão trượng không khác gì gia mẫu. Gia mẫu cũng có ý định rời tới một địa phương khác...
Lão tiều phu định nói gì, nhưng lại thôi, sau cùng mới khẽ gật đầu, nói:
- Sự thật thì chỉ cần võ công không đến nỗi kém cỏi, luôn luôn để tâm cảnh giác, thì cũng không đến nỗi phát sinh ra chuyện gì đáng tiếc.
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ sắc mặt hơi có vẻ nhu hòa, tươi cười cầm một chiếc khăn trắng đưa cho lão tiều phu, nói:
- Tiểu nữ phải đi luyện tập kiếm pháp đây. Xin lão trượng hãy giữ lấy chiếc khăn trắng này. Nếu có việc gì cấp bách, xin lão trượng cứ cột chiếc khăn này trên đầu một cây gậy trúc cắm ở trên mái nhà, tiểu nữ ắt sẽ phái bọn tỳ nữ tới đây ngay.
Trời đã tối sẫm, Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ phi thân thẳng về phía một ngọn núi cạnh đó, chỉ trong nháy mắt đã biến mất dạng.
Lão tiều phu đứng ngẩn người ra nhìn theo, trong ánh mắt tia ra ánh sáng lấp lánh, miệng lẩm bẩm tự nói:
- Ta tới đây trong nháy mắt đã được gần một tháng rồi, Truy Phong tâm quyết cũng đã luyện được tới bốn năm thành hỏa hầu, nhưng tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa thấy bọn Huyết Kiếm ma đồ tới đây thế? Đêm nọ, ở phía sơn đạo trước khu núi này, ta bỗng gặp gỡ một tên bịt mặt áo đen. Chẳng lẽ y chỉ ngẫu nhiên đi qua đây thôi hay sao?
Lão tiều phu đó... chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Hoa Vân Biểu.
Hơn hai mươi ngày trước, khi đang tiến bước trên sơn đạo trực chỉ khu núi này thì chàng ngẫu nhiên phát hiện được một tên bịt mặt áo đen lén lút rình rập trong khu rừng cạnh đó, khiến võ lâm minh chủ đời thứ bảy, là Thất Tuyệt Phi Hoa Công Tôn Ngọc Bình, cùng Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ Tư Đồ Phương Khanh đang trú ngụ trong tòa Vương Ốc sơn ở nơi đây.
Chàng liền quyết định lưu lại để xem tình hình ra sao.
Lúc đầu chàng vốn có ý định sẽ lập tức đi báo tin cho hai mẹ con Tư Đồ Phương Khanh hay biết, sau nghĩ lại, thấy sự việc trên vẫn chưa rõ ràng, mà nhất là thân phận của mình hiện giờ không thể lộ liễu được.
Vì vậy, chàng mới quyết định lưu lại, để tâm ngấm ngầm theo dõi tình hình. Đồng thời, tự học hỏi môn “Truy Phong tâm quyết”, ban ngày thì cải trang thành một lão tiều phu, đi quanh khu núi tuần phòng tra xét, chuẩn bị khi tái phát hiện tung tích của tên bịt mặt nọ, sẽ lập tức lên núi truyền tin ngay.
Nhưng chỉ trong nháy mắt gần một tháng đã trôi qua, mà chàng vẫn không thấy tên nọ xuất hiện lần nào nữa.
Vừa rồi, chàng lại ngẫu nhiên gặp gỡ Tiểu Ngọc Nữ, liền ngấm ngầm cảnh tỉnh, để nàng ta luôn luôn lưu tâm phòng bị.
Thấy Tiểu Ngọc Nữ rất tin tưởng lời nói của mình, chàng ta cũng cảm thấy vô cùng an ủi.
Vì vậy, chàng liền quyết định đêm hôm đó tới dò xem tình hình Tiểu Ngọc Nữ luyện kiếm pháp ra sao.
Đến đêm hôm sau vẫn không thấy có động tĩnh gì cả, mà Thất Tuyệt kiếm pháp của Tiểu Ngọc Nữ đã luyện tới mức thành tựu, có thể đối phó được với kẻ địch, chàng sẽ rời khỏi nơi đó ngay.
o0o
Dưới ánh sáng trăng vằng vặc, trên vòm trời muôn vì tinh tú lóng lánh trải dài vô tận, dưới một bãi đất trống rộng rãi, kiếm khí lóe tung hoành, bỗng trên bỗng dưới, bỗng ngang bỗng dọc, khi thi triển không khác gì một dải lụa bạch bay múa trên trời không, ảo diệu khôn lường.
Hoa Vân Biểu ẩn núp trong một xó tối không ngớt gật đầu khen ngợi thầm, nghĩ bụng: “Thất Tuyệt kiếm pháp quả nhiên danh bất hư truyền. Vị Tiểu Ngọc Nữ này tuổi trẻ quả như vậy mà có luyện được pho kiếm pháp tới mức xuất thần nhập hóa như thế này, quả thật là hiếm có”.
Chàng nghĩ tới đêm nọ trong hậu viện Thái Bình cung, Ngọc Nữ cùng một tỳ nữ có đề cập tới Trung Châu Du Long kiếm pháp, cùng Vương Ốc sơn Thất Tuyệt kiếm pháp đều được xưng là Kiếm Trung Song Vương, bất giác khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Vương Ốc sơn Thất Tuyệt kiếm pháp đã có người truyền nhân. Ta chính là người đời sau của Trung Châu Hoa Gia, không biết đến bao giờ mới có người truyền thụ lại cho Du Long kiếm pháp của Trung Châu Hoa Gia đây?
Liền lúc đó, phía lưng núi bỗng có người trầm giọng nói:
- Kiếm pháp tuyệt diệu thật!
Tiếp theo đó, năm bóng người áo xám bịt mặt nhanh như điện chớp lăng không tiến tới. Bốn tên áo xám vừa hạ chân xuống đất đã chia nhau ra trấn giữ bốn phía, còn tên sau cùng, dáng người lùn, nhỏ thó, đưa mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ đang đứng ở giữa bãi đất trống, từ từ tiến tới gần từng bước một.
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ vội thu kiếm, thối lui về phía sau một bước, trừng mắt quát hỏi:
- Tôn giá là ai? Tới đây có ý định gì? Người bịt mặt áo xám cười hắc hắc, nói:
- Tiểu cô nương, bổn tọa vì cô nương mà tới đấy. Môn Thất Tuyệt kiếm pháp này, cô nương đã luyện tới bảy thành hỏa hầu, kể sự tiến bộ cũng rất nhanh đấy, nhưng Tiểu cô nương sẽ không còn cơ hội để luyện tới mức tám thành hỏa hầu nữa đâu.
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ lại lui về phía sau một bước, khóe hạnh tròn xoe, quát hỏi:
- Ngươi thị cái gì mà dám ăn nói ngang tàng như vậy?
Người bịt mặt áo xám vẫn từ từ tiến bước, miệng cười nhạt, nói:
- Đối phó với một con nhỏ như ngươi thì cần chi phải thị vào cái gì? Nay bổn tọa đã quyết định chỉ điểm cho cô bé vài thế kiếm đấy.
Dứt lời, y đã với tay ra sau lưng. Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” thật ròn rã, một thanh trường kiếm tia ra ánh sáng sắc lạnh như nước được rút ra khỏi vỏ.
Trường kiếm này trông bề ngoài thì không có gì đặc biệt cả, chỉ có một điểm là chuôi kiếm trắng như sữa, có lẽ được chế tạo bằng ngà voi, và tay cầm kiếm của đối phương trắng toát, dưới ánh sáng trăng, không sao phân biệt được vì tay với chuôi kiếm đều trắng bạch.
Hoa Vân Biểu sực nghĩ tới một người, bất giác liền thất kinh, nghĩ bụng: “Nguy tai! Người này chính là Ngọc Kiếm Lệnh Chủ”.
Nghĩ tới đó, chàng vừa kinh hãi vừa lo âu khôn tả. Tuy chàng không biết Ngọc Kiếm Lệnh Chủ lợi hại tới mức nào, nhưng thấy khí thế của đối phương, cùng với danh hiệu Ngọc Kiếm Lệnh Chủ, tất nhiên không phải là nhân vật tầm thường. Hơn nữa, ngoài Ngọc Kiếm Lệnh Chủ ra, lại còn bốn tên thủ hạ vây chặt ở bốn góc.
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ kinh nghiệm còn non nớt lại lâm phải kẻ địch như vậy thì làm sao có thể địch nổi.
Chàng vội quay đầu nhìn lại, thấy ngọn Thất Tuyệt phong ở mãi tận đằng xa, có tới hơn nửa dặm, tuy với khinh công hiện tại của chàng, đi lại cũng không lấy gì làm lâu lắm, nhưng sau khi chàng rời khỏi nơi đây, thì không biết Tiểu Ngọc Nữ có đủ sức cầm cự nổi bọn người bịt mặt nọ để đợi chờ tiếp viện chăng? Và đã chắc đâu chàng tới nơi đã tìm được ngay Công Tôn đại nương.
Chàng do dự một hồi, trong lòng nóng như lửa thiêu, không sao nhịn được, lại đưa mắt nhìn về phía bãi đất trống.
Lúc ấy người bịt mặt áo xám bỗng từ từ tiến bước. Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ thối lui dần, nhưng nàng vẫn không có gì là khiếp sợ, có ý muốn đào tẩu cả, mà người áo xám Ngọc Kiếm Lệnh Chủ cũng không có vẻ gì là sẽ lập tức hạ thủ lấy tính mạng nàng.
Hai người bốn mắt theo dõi từng cử động của nhau, tựa hồ như cùng một mục đích.
Tiểu Ngọc Nữ có ý định quan sát tìm tòi xem đối phương thân phận như thế nào, mà Ngọc Kiếm Lệnh Chủ thì dường như cố ý dọa nạt cho đối phương sợ hãi, mà mất ý chiến đấu, để đỡ phải phí công nhọc sức.
Hoa Vân Biểu thấy tình thế rất cấp bách, chỉ muốn nhảy xổ vào, liên tay với Tiểu Ngọc Nữ, liều mạng chống cự với đối phương, nhưng trước khi Tiểu Ngọc Nữ chưa ra tay, chàng vẫn chưa dám đường đột.
Kiếm pháp của Tiểu Ngọc Nữ, vừa rồi chàng đã được mục kích, với môn kiếm pháp cao siêu như thế, thì sự thắng bại vị tất đã biết về tay ai, nên chàng tạm dẹp ý định hiện thân tiếp viện. Hơn nữa, cho tới hôm nay, tuy về mặt khinh công có đôi chút tiến bộ, nhưng nói chung về võ công, trừ mấy chiêu Bát Tiên Tán Thủ và vài ba chiêu Hoành Tảo Thiên Quân côn pháp mà chàng đã học hỏi được ra, thì không còn một môn võ công nào khác nữa.
Hiện tại võ công đã kém, trong tay lại không có một tấc sắt, nếu như nhập cuộc chiến, thật ra đã không giúp gì được cho Tiểu Ngọc Nữ mà còn làm bận tâm cho chàng là khác.
Đang lúc ấy, Ngọc Kiếm Lệnh Chủ cất giọng lạnh lùng nói:
- Con nhỏ kia, chẳng lẽ mi không tiếc tính mạng thực sao? Mau vứt kiếm xuống đất đi! Bổn tọa đảm bảo sẽ không đụng chạm đến một sợi tóc của ngươi.
Tiểu Ngọc trừng mắt, cười nhạt, nói:
- Ngươi mà còn nhân cách để đảm bảo ư? Kể nghe cũng lạ tai đấy! Ngọc Kiếm Lệnh Chủ nghe nói cả giận, quát bảo:
- Con nhãi, ngươi còn dám ăn nói ngang tàng, phải không? Rượu mời không uống, lại cứ thích uống rượu phạt. Nếu vậy, với thanh kiếm này bổn tọa sẽ khiến ngươi phải tâm phục khẩu phục mới thôi.
Dứt lời, tả thủ bỗng giơ kiếm quyết, nghiêng người chuyển bộ, đột nhiên tấn công thẳng một kiếm vào giữa ngực Tiểu Ngọc Nữ, thế mạnh như núi lở, bóng kiếm lấp lóe, chiêu thức tuy chậm, nhưng oai lực ở thân kiếm mạnh mẽ như lôi đỉnh vạn cân.
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ bỗng quát lớn:
- Ngươi lén học ở đâu được thế Thất Tuyệt kiếm pháp này?
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ cười nhạt không đáp, kiếm mới tới nửa chừng, kiếm quyết tay trái bỗng ngoặc một đường vòng. Thân hình đột nhiên chuyển động, tung mình nhảy bắn lên trên không, chẳng khác nào một vòng kiếm hoa thật lớn, rồi một màn kiếm dày đặc, nhằm thẳng đỉnh đầu Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ úp chụp xuống.
Tư Đồ Phương Khanh thất kinh la lớn:
- Ủa!... Thiên Nữ Tán Hoa!
Dứt lời, nàng đã như một chiếc cầu vồng bạc uốn mình, nhanh nhẹn lướt ra khỏi vòng kiếm lợi hại ấy.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ cười hắc hắc, hỏi:
- Ngươi đã thấy sự lợi hại như thế nào chưa?
Thân hình vừa xuống tới mặt đất, kiếm quang đã lấp loáng, kiếm chiêu lại tức thời biến chuyển, tà áo bay phất phới, chân lướt đi như hành vân lưu thủy, kiếm khí quây chặt lấy Tiểu Ngọc Nữ tức thì.
Tư Đồ Phương Khanh vội trầm vai xuống, thân kiếm bỗng lia ngược một vòng, từ phía dưới hất ngược lên, kiếm quang thấp thoáng, nhằm lưỡi kiếm của đối phương phạt tới.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ lạnh lùng nói:
- Liễu Đảng Oanh Hồi! Hay lắm!
Đoạn mũi kiếm bỗng hất lên, thân kiếm tà tà chếch xéo sang bên, người hơi ngửa về phía sau, hai chân vẫn đóng đinh xuống mặt đất, trường kiếm bỗng uốn éo như một con rắn lượn xuyên ra khỏi kiếm quang của đối phương, thế thức rất linh hoạt, âm hiểm, đột nhiên nhắm hai gót chân Tiểu Ngọc Nữ điểm tới.
Tiểu Ngọc Nữ tuy hơi kinh hãi nhưng vẫn không hỗn loạn, hơi thót bụng uốn lưng, nhún chân nhanh như ngôi sao xẹt luồn ra phía sau đối phương, mũi kiếm đã nhanh nhẹn điểm luôn vào sau ót Ngọc Kiếm Lệnh Chủ.
Hoa Vân Biểu ẩn núp ở trong xó tối theo dõi tới đó, bất giác thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm, vì chàng nhận thấy Tiểu Ngọc Nữ quả nhiên không phải là nhân vật tầm thường.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ nghe tiếng gió lộng, biết kiếm thế của Tiểu Ngọc Nữ tấn công vào sau ót mình, vội trầm vai phải xuống, bỗng hất ngược trường kiếm về phía sau, người hơi lướt về phía trước...
Chiêu thức này giống hết chiêu Liễu Đảng Oanh Hồi của Tiểu Ngọc Nữ vừa sử dụng.
Tư Đồ Phương Khanh không sao thâu thế kịp. Một tiếng “chát” thật ròn rã nổi lên, hai thanh kiếm đã va chạm nhau.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ vẫn đứng yên như núi bất động, còn Tiểu Ngọc Nữ bị đẩy lảo đảo bắn về phía sau ba bốn bước mới đứng vững được.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ giơ thanh kiếm lên trước ngực, cười nhạt nói:
- Cô bé kia, lời nói của ta thế nào? Ngươi chỉ trông cậy vào pho Thất Tuyệt kiếm pháp này để đối địch với ta thì không thấm tháp chút gì đâu. Bổn tọa thừa nhận kiếm pháp của ngươi cũng có đôi chút thành tựu, nhưng tình hình vừa rồi thì pho kiếm pháp ấy ai linh hoạt tinh xảo hơn, chắc ngươi đã biết rõ? Hơn nữa, nếu nói về hỏa hầu, hắc hắc, thì ngươi còn thua kém bổn tọa rất xa.
Nói tới đó, thấy Tiểu Ngọc Nữ vẫn đứng bất động, không có phản ứng gì cả, Ngọc Kiếm Lệnh Chủ lại cười nhạt, tiếp:
- Nhỏ ngươi nên biết, nếu chiếu theo đúng yếu quyết của pho kiếm pháp vừa rồi, thì hóa giải thế Phong Lô Ẩn Ẩn hoặc Phi Tinh Trích Liễu chỉ có một chiêu duy nhất là Liễu Đảng Oanh Hồi mà khi sử dụng chiêu Liễu Đảng Oanh Hồi để hóa giải, lại còn có ba chiêu khác có thể thừa cơ tấn công lại kẻ địch: thứ nhất là Kim Long Đoạt Châu, đột nhiên phản công về phía mắt trái hoặc mắt phải kẻ địch. Hai là Trung Châu Kích Địch, trầm thế vận kiếm phạt ngang vào giữa ngực đối phương. Hai chiêu này đều là thế thức rất mạo hiểm. Còn chiêu thứ ba chính là vừa rồi bổn tọa sử dụng, Bạch Xà Thổ Tín là một chiêu rất trung dung, bình hòa, nhưng lại rất khó sử dụng, khiến cho ngươi cũng không thể nào ngờ được bổn tọa lại thi triển được chiêu đó một cách dễ dàng tuyệt diệu phải không? Con nhỏ ngươi hãy thử nghĩ xem mình có thể làm nổi như thế không?
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ mặt lạnh như băng, không cất tiếng đáp lại. Ngọc Kiếm Lệnh Chủ cười ngạo nghễ, nói tiếp:
- Còn về phần nhỏ ngươi, chiêu Liễu Đảng Oanh Hồi tuy sử dụng tạm được, nhưng cũng không thể nào hóa giải nổi thế công của bổn tọa. Nếu vừa rồi bổn tọa có lòng hiểm độc với hai kiếm vừa chạm nhau, sử dụng ngay chiêu Thu Phong Tống Nghị thì tất cô bé sẽ phải tránh thế nguy cấp ở ngang lưng, bổn tọa sẽ lập tức phạt kiếm thẳng xuống phía dưới, thử hỏi bốn ngón tay hữu thủ của cô bé có còn hay không?
Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ biến sắc mặt, hiển nhiên những lời lẽ này của Ngọc Kiếm Lệnh Chủ không phải là ngoa... Sau khi giữ lại được sự bình tĩnh, Tư Đồ Phương Khanh chăm chú nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
- Đúng thế, cô nương tin ngươi có thể làm như vậy được, nhưng tại sao ngươi lại không làm thế?
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ bước tới một bước, cười đáp:
- Thật ngươi đúng là một con nhỏ ngốc. Ngươi nên rõ, nếu bổn tọa có ý làm bất lợi cho cô bé thì đã không để câu chuyện dây dưa đến lúc này.
Tiểu Ngọc Nữ lui về phía sau một bước, trố mắt hỏi:
- Thế ý định của ngươi như thế nào?
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ lại tiến lên một bước, ôn hòa nói:
- Ngươi hãy theo bổn tọa tới một nơi này để gặp một người, sau đó ngươi sẽ tự do trở về đây, không một ai làm khó dễ gì nữa.
Tiểu Ngọc Nữ cất tiếng hỏi:
- Người đó là ai?
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ tươi cười, đáp:
- Cô bé cứ việc tới đó thì sẽ biết ngay. Tiểu Ngọc Nữ cười nhạt nói:
- Chuyện mà ngươi muốn đó chỉ trong giấc mộng mà thôi.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ ngạc nhiên dừng bước lại, chưa kịp phản ứng gì, thì kiếm thế của Tiểu Ngọc Nữ đã nhanh như điện chớp lấn át tới ngực.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ mắt tia ra những luồng ánh sáng sắc lạnh cười hắc hắc, nói:
- Thật con nhãi ngu ngốc này chỉ thích uống rượu phạt.
Dứt lời, y bỗng hất trường kiếm chống đỡ luôn. Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí tung hoành, bóng người thấp thoáng, hai người quây quần chặt chẽ, quay như chong chóng.
Lần này, bộ pháp của Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ đã biến hóa khác hẳn. Những chiêu thức của nàng sử dụng đều liều mạng, chỉ mong cả đôi bên đều bị tổn thương.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ tuy kiếm pháp cũng chỉ tương đồng với Tiểu Ngọc Nữ, nhưng về mặt hỏa hầu công lực thì lại vượt Tiểu Ngọc Nữ rất xa.
Trong bóng kiếm lóe mắt, chỉ nghe thấy Ngọc Kiếm Lệnh Chủ cất tiếng cảnh cáo:
- Con bé kia, nếu ngươi còn không buông kiếm đầu hàng...
Tiểu Ngọc Nữ như không nghe thấy gì, cứ tấn công như điên khùng, nhưng cờ chỉ sai một nước cũng đủ để bị thua cả một ván.
Nàng chỉ hơi thất thố một chút, luồng áp lực vô hình của đối phương đã thừa cơ lấn át, khiến nàng cứ phải lùi về phía sau lia lịa.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ chỉ có ý định cầm giữ đối phương, nên những lúc Tiểu Ngọc Nữ sơ hở, lại dùng trường kiếm phạt rơi một mảnh áo của nàng.
Hai bên trước sau đã giao đấu với nhau được hơn ba mươi hiệp. Áo ngoài của Tiểu Ngọc Nữ đã bị phạt rách tơi tả như bươm bướm. Nhưng Tiểu Ngọc Nữ vẫn không chút sờn lòng, quay tít trường kiếm chống đỡ lia lịa, không hề chịu khuất phục. Đôi ba phen, trong lúc giận dữ, nàng liều mạng nhảy thẳng tới phía mũi kiếm của đối phương, khiến Ngọc Kiếm Lệnh Chủ cũng phải giật mình, vội thu ngay kiếm lại, lách sang bên tránh né.
Cuộc chiến cứ thế tiếp diễn. Cuối cùng, Ngọc Kiếm Lệnh Chủ không sao nhẫn nại được nữa, trường kiếm loang loáng, trầm giọng nói:
- Con a đầu kia, có thật ngươi muốn chết dưới kiếm của bổn tọa đấy không? Tiểu Ngọc Nữ như điên như khùng, lại xông lên tấn công, không thèm hồi đáp. Ngọc Kiếm Lệnh Chủ giận dữ quát lớn:
- Vai trái coi kiếm.
Tiếng quát vừa dứt, đường kiếm đã tia ra ánh hào quang lấp lánh như một cầu vồng bạc. Tiểu Ngọc Nữ không sao né tránh kịp, cảm thấy đau nhói một cái, thân hình lảo đảo, thối lui về phía sau bảy tám bước.
Nhưng vừa đứng vững, nàng đã nghiến răng, múa tít thanh kiếm xông lại tấn công tiếp. Xem tình hình vừa rồi đủ thấy thế kiếm của Ngọc Kiếm Lệnh Chủ tựa hồ như còn lưu tình, vai trái của Tiểu Ngọc Nữ thọ thương không nhẹ nhưng cũng không tổn hại tới gân cốt.
Lúc ấy trên mặt đất đã có những đốm máu tươi nhỏ xuống từng giọt...
Hoa Vân Biểu núp cạnh đó đã không sao nhẫn nại nổi, khí huyết trong lồng ngực sôi lên sùng sục, quên cả việc dù mình có xuất hiện cũng không làm nên trò trống gì, hai tay chống xuống mặt đất, hít một hơi dài, nhún mình nhảy luôn vào trong đấu trường.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng lanh lảnh của Ngọc Kiếm Lệnh Chủ đã vang lên:
- Con nhãi kia, hãy cẩn thận phía vai phải.
Tiếng nói chưa dứt, trên một vách núi phía đối diện đột nhiên có một âm thanh trầm hùng oai mãnh vang lên:
- Ngừng tay lại!
Tiếng nói ấy như sấm động, cơ hồ như làm rung chuyển cả khu núi quanh đó.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ hơi ngẩn người ra, bất giác vội lướt ra phía xa hơn ba trượng.
Liền lúc đó, một bóng hình màu đen như một con chim ưng khổng lồ từ vách núi nhảy bổ xuống.
Dưới ánh sáng trăng, mọi người thấy nhân vật xuất hiện mặc áo dài màu đen, mặt bịt một chiếc khăn lụa đen, một thanh trường kiếm giơ lên ngang ngực, tia ra những ánh ngân quang lấp lóe.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ trầm giọng hỏi:
- Bằng hữu từ đâu giáng lâm, và có việc gì thế? Người bịt mặt áo đen cả cười, đáp:
- Có gì là lạ đâu. Mỗ tới đây là để ấn chứng kiếm pháp của các hạ đấy. Kể cũng may mắn thay, bổn nhân cũng hiểu đôi chút về pho Thất Tuyệt kiếm pháp. Chúng ta hãy nhân đây trao đổi với nhau vài chiêu một phen cho vui. Kể luôn cả cô bé này nữa, để thử xem ba chúng ta, với pho Thất Tuyệt kiếm pháp này, ai hỏa hầu thâm hậu hơn.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ nghe xong bất giác ngẩn người ra, Thất Tuyệt Tiểu Ngọc Nữ cũng trố mắt lên nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi:
- Bạn... bạn vừa nói gì?
Người bịt mặt áo đen trầm giọng đáp:
- Mỗ nói là... chiêu thứ nhất, mỗ sử dụng sẽ là Phong Lôi Ẩn Ẩn. Chiêu thức này vừa rồi các hạ đã sử dụng đấy, để xem uy lực của ai mạnh mẽ hơn?
Chưa dứt lời, người nọ liền đâm ra một kiếm. Kiếm quyết, chiêu thức cùng thân pháp giống hệt như thế kiếm của Ngọc Kiếm Lệnh Chủ hồi nãy đã sử dụng để tấn công Tiểu Ngọc Nữ. Vạt áo của người nọ tung bay phấp phới, chân lướt đi như hành vân lưu thủy, kiếm hoa lấp loáng, mũi kiếm đã lấn át tới trước ngực Ngọc Kiếm Lệnh Chủ.
- o O o -