|
Thiên Mã Hà nh Không - Hồi 156 - Huynh đệ trùng phùng
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 1: Sinh Tá» Mang Mang
Hồi 1: Xuyên Việt Thá»i Không
Lá»i tác giả:
"Tôi rất say mê Tiêu Phong cá»§a 'Thiên Long bát bá»™', nháºn thấy chà ng là má»™t nhân váºt mang sắc thái tối bi kịch cá»§a Kim Dung, cuá»™c Ä‘á»i chà ng có quá nhiá»u Ä‘iá»u đáng thương. Äá»c truyện ấy đến lần thứ chÃn, tôi không sao dằn lòng trước những mối thương tâm đó, chúng đã là m tôi Ä‘au xót trong tim gan, khiến tôi đặt bút viết nên bá»™ truyện. Äồng thá»i, cÅ©ng do thÃch thú khi Ä‘á»c pho "Thần Ä‘iêu hiệp lữ", nên tôi đã tạo dịp cho những nhân váºt cá»§a hai bá»™ truyện đó cùng há»p mặt trong táºp "Thiên mã hà nh không" nà y. Những nhân váºt cá»§a Kim Dung mà tôi ưa chuá»™ng con số nhiá»u khôn xiết; tôi đã lồng má»™t Ãt ngưá»i há» và o truyện theo dòng hứng cảm cá»§a sáng tác, tuyệt không má»™t ý định hý lá»™ng các nhân váºt đó. Ngoà i những nhân váºt má»›i khác cá»§a tôi thêm và o, tÃnh cách cuả các nhân váºt tôi vay mượn Ä‘á»u giữ y hệt khuôn khổ mà Kim Dung đã riêng tạo ra há»".
Äôi lá»i và o truyện: Truyện nà y được Ngá»c Diện Hồ đăng giá»›i thiệu 4 hồi trên blog và o giữa năm 2007. Nay xin dịch lại từ đầu để gá»i đến các bạn hâm má»™ kiếm hiệp nói chung, và nhân váºt anh hùng Tiêu Phong nói riêng. Hy vá»ng sẽ cùng tác giả khai triển thêm vá» má»™t nhân váºt kiệt xuất đã được tạo nên dưới ngòi bút thần kỳ cá»§a đại gia Kim Dung.
Táºp 1: Sinh Tá» Mang Mang
Hồi 1: Xuyên Việt Thá»i Không (Vượt thá»i gian và không gian)
Nói vỠA TỠôm Tiêu Phong nhảy xuống vực thẳm, nà ng chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, thân hình rơi xuống vùn vụt, trong lòng không chút hãi sợ. Ôm thân hình hãy còn ấm của Tiêu Phong trong tay, giỠđây nà ng chỉ thấy nội tâm thơ thới, yên ổn.
Bá»—ng từ đáy vá»±c, má»™t luồng kình khà mãnh liệt bốc lên, xoáy tròn, đánh báºt rá»… những cây cối má»c theo vách đá, là m cát, đá bay tứ tung, sức mạnh bà i sÆ¡n đảo hải cuồn cuá»™n thổi và o nà ng.
A Tá» còn chưa kịp có phản ứng, tráºn quái phong đã mạnh bạo giáºt tung Tiêu Phong ra, cuốn hai ngưá»i vá» hai ngả khác nhau. Như Ä‘iên dại, hai tay A Tá» khua loạn xạ giữa không trung, muốn chụp trở lại thân xác Tiêu Phong, nhưng trong chá»›p mắt, thân hình đó đã bị gió cuốn Ä‘i mất tung tÃch, còn đâu cho nà ng nắm, bắt! Vừa hãi kinh, vừa Ä‘au đớn, A Tá» chỉ kịp thấy ngưá»i mình xoay mòng mòng tháºt nhanh trong không trung. Nà ng rú lên má»™t tiếng thảm thiết: “Tá»· phu!†rồi xỉu Ä‘i.
Ngất không biết đã bao lâu, A Tá» cảm giác trước mắt thoáng có ánh sáng, nà ng chầm cháºm mở mắt, thấy đó là ánh nắng Ä‘ang trà n ngáºp gương mặt nà ng. Chá»›p chá»›p mắt trông kỹ, A Tá» nháºn ra tấm mà n trắng tinh treo phÃa bên trên đầu, thân mình nà ng nằm trên má»™t cái giưá»ng tre, Ä‘ang đắp má»™t tấm chăn má»ng. Vừa chuyển mình, đầu A Tá» bá»—ng nhức buốt, trà óc nà ng trống rá»—ng, bá»—ng nhiên má»™t bóng dáng cao lá»›n hiện ra trong tâm tư, nà ng lẩm nhẩm:
- Tỉ phu ... tỉ phu ... huynh đang ở đâu?
Bám tay và o thà nh giưá»ng, A TỠđịnh ngồi dáºy, bá»—ng toà n thân Ä‘au kịch liệt, vừa mon men cỠđộng, má»™t cÆ¡n Ä‘au nhức nhối thấm và o táºn tim gan, rồi nghe "phịch" má»™t tiếng, nà ng đã đổ sầm ngưá»i xuống, nằm dà i trên giưá»ng.
Trấn định tâm thần xong, A Tá» mÆ¡ hồ nhá»› mình đã tá»± tay ôm Tiêu Phong nhảy xuống vá»±c, sau đó bị má»™t tráºn quái phong cuốn tung má»—i ngưá»i má»™t nẻo. Lòng nà ng Ä‘au xót, nước mắt tuôn trà o ướt đẫm má. Chợt nà ng nhá»› ra mình đã móc mắt trả cho Du Thản Chi, váºy sao bây giá» vẫn có thể nhìn được? A Tá» không nén nổi, rú lên má»™t tiếng hoảng hốt, nà ng sá» tay lên mắt, chá»— ngón tay chạm và o vẫn rất dầy cá»™m, nhãu cầu khẽ gồ lên. Mở mắt to ra lần nữa, A Tá» nhìn quanh, rồi chăm chú và o đỉnh mà n trắng muốt, ná»—i sợ hãi dâng trà n ngáºp trong lòng. "Äôi mắt ta đột nhiên hoà n hảo trở lại, có khi mình đã xuống tá»›i Âm tà o Äịa phá»§ rồi chăng? Âm hồn tỉ phu mình không biết có cùng ở đây không?" NghÄ© đến đấy, nà ng chợt vui mừng, "Váºy rốt cuá»™c, mình đã được đồng sinh cá»™ng tá» vá»›i tỉ phu rồi, bất cứ ra sao, mình phải tìm gặp cho được tỉ phu dưới suối và ng nà y!"
A Tá» nhìn xung quanh, thấy đây là trong má»™t ngôi nhà nhá» mái lợp tranh, giưá»ng tre ghế gá»—, không chút bụi bặm. Trên chiếc bà n tre cạnh giưá»ng có đặt má»™t cây dao cầm, má»™t ống ngá»c tiêu và má»™t tấm gương, và i tia nắng từ song cá»a lá»t và o, Ä‘ang chiếu lên ngưá»i nà ng, nhìn cách nà o Ä‘i nữa cÅ©ng không thể nghÄ© đây là chốn Äịa Phá»§ âm u đáng khiếp sợ. A Tá» gắng nhịn Ä‘au, vin và o thà nh giưá»ng, chầm cháºm ngồi lên, đưa tay vá»›i lấy tấm gương trên bà n, soi qua, nà ng chỉ thấy da mặt tuy hÆ¡i nhợt nhạt nhưng dung mạo thì vẫn thế, đôi mắt trong sáng. Kêu khẽ lên má»™t tiếng, nà ng ném tấm gương Ä‘i, nghÄ© thầm: "Ma quá»· thì đâu có bóng, ta nhìn thấy bóng mình trong gương, váºy là ta là ngưá»i sống, không phải ma, thế nhưng từ cao rÆ¡i xuống vá»±c thẳm, lại bị cuồng phong cuốn Ä‘i xa thế nà y, là m sao sống sót cho được? Cả hai tròng mắt mình cÅ©ng đã móc ra rồi, tại sao giá» vẫn còn thấy rà nh rà nh trên mặt? Ngay cả Hư Trúc cÅ©ng đâu thể ghép mắt khác trở lại ... Ừ ... Hư Trúc, nhất định gã tiểu hòa thượng đó đã nghiên cứu sách vở, rồi tìm ra phương pháp gì má»›i, ghép cặp mắt khác cho mình rồi đây! Tá»· phu ta chết rồi, ai cần hắn cứu ta chứ!†NghÄ© tá»›i đây, nà ng gà o từ đáy cổ há»ng:
- Hư Trúc, Hư Trúc, tiểu hòa thượng ... mau lăn và o đây cho ta!
Tiếng bước chân gấp rút từ xa vá»ng dần đến, má»™t bạch y nữ tá» xinh đẹp đẩy cá»a bước và o, A Tá» tức giáºn, quát mắng:
- Ai kêu ngươi tá»›i đây! Mau Ä‘i gá»i tiểu hòa thượng Hư Trúc đó cho ta !
Bạch y nữ tá» liếc sÆ¡ qua, rồi đưa tay sá» trán nà ng xong, ả vui mừng gá»i vá»ng ra bên ngoà i:
- Biểu tỷ, đến đây nhanh lên, cô nương ấy tỉnh rồi! Còn đang hò hét quát tháo ầm ĩ ở đây đây nà y!
A TỠgạt tay ả ra, nói:
- ChÃnh ngươi má»›i Ä‘ang hò hét ầm Ä© ấy, sao thuá»™c hạ cá»§a Hư Trúc lại thiếu lá»… phép quá váºy?
- Cô nương, Hư Trúc là ai? - A Tá» ngẩng trông, thấy má»™t thanh y nữ tá» Ä‘i và o. Nà ng nhìn kỹ, nháºn thấy nữ tá» nà y còn thanh lệ thoát tục hÆ¡n bạch y nữ tá» mấy phần, tá»± nhá»§: "Ngưá»i nà y cước bá»™ đến nhanh dữ! Tiểu hòa thượng xem ra diá»…m phúc không Ãt, có bao nhiêu là thị nữ xinh đẹp tuyệt vá»i, hai ngưá»i nà y ta chưa há» gặp!†Nhưng ngoà i miệng lại há»i:
- Hư Trúc chÃnh là pháp hiệu cá»§a chá»§ nhân Linh Thứu Cung các ngươi trước khi hoà n tục, lẽ nà o các ngươi không biết?
Bạch y nữ tỠnói:
- Linh Thứu Cung, Hư Trúc là những cái gì váºy? Sao cô nương nói năng lung tung quá thế? Ta xem chừng đầu óc cô có lẽ bị hư há»ng cả rồi!
Thanh y nữ ngồi xuống bên cạnh bà n, mỉm cưá»i, bảo:
- Cô nương, chắc cô nhìn lầm ngưá»i rồi, hai ta chưa há» nghe nói đến Linh Thứu Cung hay Hư Trúc!
A Tá» giáºt mình:
- Chẳng lẽ đây không phải đỉnh Phiêu Miểu?
Thanh y nữ tỠlắc đầu:
- Äây là huyện Gia Hưng ở Giang Nam! Mưá»i bữa trước, ta và biểu muá»™i gặp cô nương nằm bất tỉnh ở chân núi sau nhà , toà n thân mang thương tÃch, bá»n ta đã cứu, đưa cô nương vỠđây. Cô vẫn hôn mê bất tỉnh suốt, thân nhiệt bị sốt nóng không thôi, giá» thì thấy khá rồi, cuối cùng cô nương cÅ©ng đã tỉnh lại!
A Tá» gặng há»i:
- Lúc hai ngưá»i cứu ta, có nhìn thấy tá»· phu ta không?
Bạch y nữ đáp:
- Tá»· phu cá»§a cô? Là ngưá»i cô đã gá»i mấy ngà n vạn lần trong lúc hôn mê? Chúng ta đã không thấy ai khác cả.
A Tá» chụp tay nà ng, rÃt lên:
- Cô nói báºy! Huynh ấy vừa rồi vẫn còn sát cạnh ta, chẳng ai có thể cách chia bá»n ta được! Là m sao có thể không nhìn thấy ngưá»i được kia chứ?
Bị A Tá» bÃu tay Ä‘au, bạch y nữ tá» vá»™i và ng váºn sức hất ra, không dè cÆ¡ thể A Tá» Ä‘ang yếu á»›t, nà ng đã bị hất té lăn xuống đất.
Thanh y nữ tá» thấy váºy nhanh chóng bước đến vá»±c nà ng lên.
A Tá» cố sức vùng vằng thoát khá»i tay nà ng, nhưng chẳng vuá»™t ra được. A Tá» khóc rầm rÄ©:
- Ai khiến các ngưá»i cứu ta? Ta Ä‘ang muốn được chết cùng chá»— vá»›i tá»· phu, giá» các ngưá»i là m huynh ấy bÆ¡ vÆ¡ má»™t mình dưới suối và ng, các ngưá»i ... các ngưá»i ... - A Tá» Ä‘uối hÆ¡i, nghẹn thở, rồi ngất Ä‘i.
Thanh y nữ tỠhốt hoảng bảo:
- Mau lấy Cá»u Hoa Ngá»c Lá»™ Hoà n!
Từ bên trong má»™t há»™p bá»c gấm, bạch y nữ tá» lấy ra má»™t hoà n thuốc bá»c sáp, Ä‘em hòa tan và o nước, khắp phòng sá»±c nức mùi hương hoa. Thanh y nữ tá» cạy miệng A Tá», bạch y nữ tá» vừa chăm chút đổ từng thìa thuốc cho nà ng, vừa nói: “Biểu tá»·, cô nà y Ä‘ang muốn chết, tụi mình tốn công cứu cô ấy là m gì! Là m uổng phà bao nhiêu là Cá»u Hoa Ngá»c Lá»™ Hoà n!.
- Äừng nói nhảm! Gì thì gì, mình Ä‘á»u phải cứu ngưá»i! Ná»™i má»™t tấm si tình cá»§a cô ấy đủ thấy tháºt đáng thương, đáng kÃnh!
Thanh y nữ tá» nói xong, áp tay và o lưng A Tá», giúp nà ng váºn khà liệu thương.
A Tá» từ từ tỉnh lại, chầm cháºm mở mắt nhìn xung quanh, vụt khóc òa. Thanh y cô nương móc khăn tay ra lau nước mắt cho nà ng, nhưng bị A TỠẩy mạnh ra, rồi nà ng hét to:
- Tránh ra! Ai cần mấy ngưá»i!
Bạch y nữ tá» tức giáºn:
- Ngưá»i ta có lòng tốt cứu giúp ngươi, chưa thấy ngươi nói được má»™t tiếng cám Æ¡n, bây giá» còn quát tháo, rốt cuá»™c ngươi có còn là m ngưá»i nữa hay không?
A Tá» nước mắt già n giụa, hai tay chống xuống giưá»ng, nghiến răng, nói:
- Ta không muốn là m ngưá»i! Ta muốn là m ma cùng tá»· phu ta! Mấy ngưá»i cứu ta là m gì?
Bạch y nữ tá» liá»n hứ lạnh, đáp:
- Ngươi nói sá»›m ra thì đâu đã khiến bá»n ta cứu ngươi là m chi! Ngươi sống hay chết, thá»±c sá»± có ăn nhằm gì đến bá»n ta.
Nghe A TỠđòi chết, thanh y nữ tỠngẩn ngơ một lúc, rồi nà ng u oán thở dà i, khe khẽ ngâm:
- Vấn thế gian tình thị hà váºt,
Trực giáo nhân sinh tỠtương hứa ...
Cô nương, cô căn cứ và o đâu mà khăng khăng bảo tá»· phu cá»§a mình đã chết? Có khi ông ấy cÅ©ng đã được ngưá»i khác cứu giống như trưá»ng hợp cá»§a cô, hiện giá» vẫn Ä‘ang sống khá»e mạnh thì sao?
A Tá» rá»n rÄ©:
- Chuyện đó là không thể! Huynh ... huynh ấy đâm hai đoạn tên gãy và o nơi ngực mình ...
Bá»—ng nhiên nà ng động tâm, há»i thanh y nữ tá»:
- Là hai ngưá»i đã chữa cho mắt ta bình thưá»ng trở lại, phải không?
Hai cô gái nỠcùng tròn mắt lên nhìn nhau, đồng một ý nghĩ: “Cô nà y chắc hẳn vì đau lòng quá mức, đến trở thà nh ăn nói lung tung!"
Thanh y nữ tá» thấy thương tình, nà ng bèn nắm tay A Tá», dịu dà ng khuyên:
- Mắt cô nương trước giá» vẫn váºy mà ! Cô nương đừng nghÄ© ngợi vá»› vẩn nữa, hãy nghỉ ngÆ¡i cho khoẻ Ä‘i!
Nghe thế, A Tá» dưá»ng như có sấm nổ bên tai, báºt ngưá»i ngồi dáºy, nà ng thảng thốt há»i:
- Sao váºy được? Mắt ta không phải do hai ngưá»i chữa là nh à ? Váºy thì ai chữa? Là ai ...?
A Tá» tâm tình hoang mang, nà ng đưa tay lên sá» và o mắt mình, bá»—ng run rẩy toà n thân, má»™t ý nghÄ© chá»›p nhoáng hiện ra trong óc: "Nhất định là thần tiên, ngà i đã cứu ta, rồi hoá phép cho mắt ta là nh trở lại như xưa! Ngoại trừ thần tiên ra, trên thế gian nà y đâu ai có bản lÄ©nh đó cÆ¡ chứ?â€.
NghÄ© tá»›i đây, tâm tình nà ng thấy ổn định phần nà o: “Äúng rồi, nhất định là thế, đến ta mà thần tiên còn cứu, ngưá»i tốt như tá»· phu nhất định cÅ©ng được các ngà i cứu độ!†A Tá» tá»± thuyết phục như váºy, mừng rỡ vô hạn, nà ng bèn chắp hai tay lại, lẩm nhẩm khấn:
- Äại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nhất định ngà i phải cứu tá»· phu, nếu như ngà i chỉ có thể cứu độ má»™t ngưá»i, con nguyện Ä‘em mạng mình đổi lấy mạng tá»· phu con!
Hai nữ tá» nghe nà ng khấn nguyện như váºy, khóe mắt cả hai chợt ươn ướt, không hẹn mà cùng nghÄ© đến ngưá»i cụt má»™t tay kia, cùng tá»± nhá»§: “Nếu cần phải Ä‘em mạng mình đổi lấy mạng chà ng, mình cÅ©ng nguyện ý cam tâm.â€
Thanh y nữ tỠđưa tay thu vén má»› tóc rối cá»§a A Tá», miệng dịu dà ng nói:
- Ta tin là Quan Thế Âm Bồ Tát sẽ cảm động trước lòng thà nh của cô nương, thể nà o ngà i cũng cứu tỷ phu của cô, cô cứ yên tâm đi!
A Tá» vươn tay ra nắm và o tay áo nà ng, bụng mừng rÆ¡n, há»i:
- Tháºt không ? Bồ Tát ngà i tháºt sẽ thá»±c sá»± cảm động chứ?
Thanh y nữ tỠvuốt ve tay nà ng, đáp:
- Tháºt đó, Quan Thế Âm Bồ Tát là vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn cho nhân gian, tấm lòng ngà i cá»±c kỳ hiá»n háºu, nhất định ngà i sẽ giúp cô thôi!
Trong lòng A Tá» hết sức cảm kÃch, nà ng bất giác tá»±a mái đầu và o vai thanh y nữ tá», nghẹn ngà o nói:
- Äa tạ tá»· tá»·, nếu ông trá»i có mắt, thể nà o cÅ©ng cho tá»· phu ta sống lại, huynh là ngưá»i tốt ghê gá»›m ...
Cuá»™c Ä‘á»i nà ng vốn cô độc, tuy có mẫu thân nhưng cÅ©ng chẳng được thân cáºn nhiá»u, dù nà ng có được Tiêu Phong chiếu cố, nhưng cÅ©ng chỉ dừng lại ở khÃa cạnh ẩm thá»±c, hay di chuyển Ä‘i lại, chưa khi nà o thấy ai đã má»m má»ng dịu dà ng vá»›i nà ng như nữ tá» nà y, lại thuyết phục rằng Tiêu Phong chưa chết, khiến lòng A Tá» tháºp phần cảm kÃch, những thói gian ác, âm độc ngà y trước cÅ©ng giảm Ä‘i không Ãt.
Có được má»™t tia hi vá»ng rằng Tiêu Phong còn tại thế, cái ý niệm tìm chết cá»§a A Tá» mất hẳn, nà ng phấn chấn tinh thần, quay sang nói vá»›i hai nữ tá»:
- A Tá» Ä‘a tạ Æ¡n cứu mạng cá»§a hai vị tá»· tá»·, còn chưa được biết cao danh quý tÃnh cá»§a hai vị.
Thấy nà ng không còn ý tìm cái chết nữa, thanh y nữ tỠvui vẻ nói:
- Thì ra cô nương mang tên A Tá», tên ta là Trình Anh.
Rồi chỉ tay sang phÃa bạch y nữ tá», cô nói tiếp:
- Äây là biểu muá»™i ta, Lục Vô Song.
Nguyên Trình Anh, Lục Vô Song từ sau khi chia tay với Dương Qua ở Tuyệt Tình Cốc, đã trở vỠcố hương Giang Nam, ẩn cư ở huyện Gia Hưng.
A TỠchắp tay thưa:
- Trình tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ, A TỠđã quá thất lễ, nếu tỷ phu ta chưa chết, ơn cứu mạng đó nhất định sẽ báo đáp, chỉ là ... chỉ là giỠbụng ta đang rất đói, không biết có thức gì ăn được không?
Bạch y nữ tá» cưá»i xoà :
- Coi cô nương kìa! Hết mắng má» ngưá»i thì lại đòi ăn, lẽ nà o kiếp trước bá»n ta mắc nợ cô?
Trong số các công phu A Tá» há»c được ở Tinh Túc phái, giá»i nhất vẫn là nghá» vá»— mông ngá»±a, nghe Lục Vô Song nói thế, láºp tức nà ng nặn ngay ra má»™t nụ cưá»i, ngồi trên giưá»ng, chắp tay cúi đầu, nói:
- Hai vị tá»· tá»· tốt bụng nà y, cả hai Ä‘á»u mỹ lệ thoát tục, là m Ä‘iên đảo chúng sinh, mang tâm địa thiện lương như vầng thái dương rạng chiếu khắp nÆ¡i, sưởi ấm lòng ngưá»i!
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi ..., - Trình Anh cưá»i bò ra giưá»ng, rồi nà ng ôm bụng bảo Trình Vô Song - Mau Ä‘i lấy thức gì cho cô nương ấy ăn Ä‘i, nếu không, chả biết cô ấy sẽ còn tương ra thêm giống gì khác nữa!
Lục Vô Song chà ngón tay và o trán A Tá»:
- Quỷ a đầu, đúng là loại cổ quái tinh linh, hãy đợi đấy, để ta lấy đồ ăn nhét đầy miệng cô xem còn nói lung tung gì nữa không?
Nói xong, liá»n ra ngoà i cầm và o hai đòn bánh lá đưa cho A Tá».
A Tá» ngẩn ngưá»i:
- Bá»™ hôm nay là tết Äoan Ngá» Ã ?
Trình Anh thoáng đỠmặt, đáp:
- Không, chẳng qua ...
Lục Vô Song cướp lá»i:
- Chẳng qua chúng ta thÃch ăn, lại không có quy định nà o bắt buá»™c đến tết Äoan Ngá» má»›i được ăn bánh lá cả, huống hồ Tết Äoan Ngá» vừa má»›i qua gần đây thôi, bá»n ta ba, bốn tháng sau tết ấy vẫn cứ ăn bánh lá như thưá»ng!
Thì ra dạo đó, hồi Dương Qua dưỡng thương, Trình Anh từng gói bánh lá cho chà ng ăn, tuy biết rằng trong lòng há» Dương kia chỉ có hình bóng Tiểu Long Nữ, nhưng từ lúc ẩn cư tại đây, cả Trình Anh lẫn Lục Vô Song Ä‘á»u không thể dằn lòng, hai trái tim vẫn dõi vá» chà ng há» Dương, há» thưá»ng gói bánh lá ăn, thá»±c ra là để nghÄ©, hướng vá» Dương Qua.
A Tá» nhìn đòn bánh lá, rồi phát run, nà ng tá»± nhá»§: “Cô ấy bảo vừa qua tết Äoan Ngá», nhưng khi ta và tá»· phu nhảy xuống vá»±c thì trá»i còn Ä‘ang tiết trá»ng đông giá rét, sao có thể nhanh như chá»›p mắt đến thế được? HÆ¡n nữa, lại nghe Trình tá»· tá»· nói đây là Giang Nam, rõ rà ng mình nhảy xuống vá»±c trước ải Nhạn Môn Quan, hai nÆ¡i nà y cách xa nhau cả vạn dặm, là m sao mình lại lá»t đến đây? Nhất định là thần tiên, chẳng còn nghi ngá» gì nữa, ngoà i các ngà i, còn ai là m được chuyện đó kia chứ! ÄÆ°á»£c thần tiên cứu độ, nhất định tá»· phu ta vẫn hãy còn sống!.
Cà ng nghĩ cà ng vui mừng, nà ng nghiến ngấu ăn, hai cái bánh trong tay chẳng mấy chốc đã sạch nhẵn.
A TỠđâu có ngá», lúc nà ng ôm Tiêu Phong nhảy xuống vá»±c thẳm bên vách núi, tráºn cuồng phong từ dưới đáy vá»±c cuá»™n lên đã thổi nà ng giạt đến má»™t thá»i Ä‘iểm khác, má»™t không gian khác! Äây là Nam Tống cá»§a hÆ¡n má»™t trăm năm sau, Äại Liêu sá»›m đã bị Kim Quốc diệt vong, và ngay nước Kim cÅ©ng đã mất và o tay ngưá»i Mông Cổ.
--- Äón xem hồi 2 ---
Last edited by Iori Yagami; 13-01-2009 at 07:36 AM.
|