Mấy đứa hết ý kiến, đang đứng nghị Thầy cười cười:
- Không ai đoán ra là tôi cất đi.
Tôi buộc miệng:
- Con rệp.
Cả lũ vỗ tay:
- A, đúng rồi. Ông Đạo Rệp chỉ có con rệp. Con rệp của ông Đạo Rệp.
Thầy cười cười đưa gói quà cho tôi.
- Rệp chúa nên to lắm đấy. Cô mở ra lì xì cho các bạn.
Tôi hơi run, nhưng cũng cố làm tỉnh mở dây cột ra. Các bạn xúm vào hù:
- Nó nhẩy ra này.
- Ơ tao nghe rệp nó ngáy.
Trong khi tôi càng lúc càng run thì chúng nó cười. Tôi ngẩn lên cầu cứu thầy:
- Thôi thầy, con gì đó thầy. Con không mở đâu.
- Con rệp. Thì cô cứ mở ra.
- Ghê quá thầy. Thầy lì xì kỳ cục.
Ba lớp giấy gói được mở ra. Cái hộp mầu gris trông khả nghi, ơn ớn. Rệp thật chắc tôi chết mất. Tôi lấy hết can đảm mở bung ra rồi thẩy vào người nhỏ Loan đang ghé mắt nhìn: “Này”. Loan nhẩy cỡn lên hét. Vừa lúc lũ bạn nhận ra quà của thầy. Đó là bài hát Lý Con Rệp, bài hát mà chúng tôi hát để tặng thầy hôm nấu bánh chưng.
Một lũ vỗ tay ào ào, mỗi đứa cầm một bản rồi đồng thanh hát. Thầy khoái chí ngồi vỗ tay theo nhịp.
Bắt con rệp ta cạo râu
Bắt con rệp ta cạo râu
Cạo râu xong đem nhúng
Đem nhúng ta nhậu chơi . . . ứ ư ừ ứ ư . ..
Đem ra mổ bụng
Lòng mề ta xào chua
Lá gan ta ướp nghê.
Đôi chân ta xào dấm
Cái đuôi ta xào ròn
Là dzô . . í a . . dzô nồi
Cho dzô nồi . . ta nhậu chơi
Là dzô . . í a . . dzô nồi
Cho dzô nồi . . ta nhậu chơi
Đứa cười, đứa hát, đứa vỗ tay, đứa đập bàn. Đứa nào mệt ngồi thở, đứa nào còn sức cứ việc hát, gào điếc cả tai. Thật là vô tự Thật là thoải mái. Hát đi hát lại. Chán con rệp rồi đến con chuột, chán con chuột lại mổ tới lợn, ăn no nê, ăn đến mệt đừ không làm thịt nổi nữa. Chúng tôi ngây người ngồi thở rồi nhìn nhau cười. Cô Vân nhăn mặt:
- Các em hát mấy bài nghe ghê quá.
Loan đề nghị hát cá nhân. Có tiếng phản đối:
- Thôi không chơi hát nữa, mệt quá lại ồn. Bây giờ cần thưởng thức tài nghệ công dung ngôn hạnh của các bạn chúng ta
Nhót nói:
- Ăn cũng phải nghe hát chứ. Chính đương sự hát đi
- Đúng đó, Loan hát trước đi
Loan cười cười:
- Hát thì hát
Thầy Đàn đưa ý kiến:
- Hay Tam Ca Ba Cái Lon thử trình diễn xem, tôi nghe tiếng mà chưa được thưởng thức tài nghệ.
Loan quay lại nhìn tôi cười. Tôi gật đầu chạy lại nắm cổ nhỏ Cúc kéo lên:
- Mày mê ăn quá. Đứng lên gáy cho cả lớp nghe coi nào
Loan hỏi:
- Bài gì ?
- Bài gì tếu tếu
Loan hắng giọng:
- Thưa giáo sư và các bạn, Tam Ca Ba Cái Lon xin trình diễn bài . ..
Lũ bạn nhao nhao:
- Chưa giới thiệu tên tuổi.
- Dạ, dạ, bên trái tôi là Lon Sì Ma, bên phải là Lon Cô Ca và đứng giữa, tôi chính hiệu Lon 33. Ban Tam Ca Ba Cái Loong xin trình diễn tuyệt tác phẩm “Số Đào Bông”.
Cả lớp ôm bụng cười bò. Loan dạo đàn phừng phừng, tôi chả hiểu nó chơi điệu gì, nhưng nghe có vẻ ăn khớp với bản nhạc của tôi quá cợ Tôi và Cúc mỗi đứa cầm 1 cái lon gõ nhịp. Lon Fruit Cocktail. Và ba cái lon gân cổ kêu:
Nàng yêu tôi – Nàng yêu tôi
Nàng xách va ly nàng theo tôi,
Nàng theo tôi
Mà tôi. . . mà tôi không dám chứa,
Nàng thút thít
Rồi khóc lóc
Nàng cố van xin tình yêu tôi
Tình yêu tôi
Và nàng đòi cưới tôi
Nàng yêu tôi – Nàng yêu tôi
Nàng móc trái tim nàng cho tôi
Nàng cho tôi
Mà tôi . . mà tôi đâu dám lấy
Nàng hấp hối
Rồi trăn trối
Nàng quyết chỉ yêu mình tôi thôi
Mình tôi thôi
Rồi nàng chết vì tôi.
Tụi tôi vừa dứt lời dứt nhịp, cả lớp vỗ tay ào ào.
- Bis, bis ….
- Hát nữa ….
- Yêu cầu 3 cái Loong bis ….
Hoàn dơ tay:
- Hát nữa, nhưng đổi lại vì hát vậy mất giá con gái quá.
Một số nhao nhao theo:
- Phải đó, Ba Cái Loong hát bài này phản động phái nữ. Phải đổi lại đi.
- Đàn ông chóng già vì thiếu đàn bà mà.
Chúng nó cãi nhau thật tự nhiên chả nể nang gì thầy Đàn ngồi đó cả. Thầy và Cô Vân ngồi cười, lắc đầu.
- Bài này làm hạ chí nữ nhi quá
Loan cười quay lại tụi tôi ra hiệu rồi dạo đàn:
Chàng si tôi – Chàng mê tôi
Qùy xuống dưới chân chàng van tôi
Chàng van tôi
Mà tôi . . mà tôi đâu dám hứa.
Chàng thút thít – chàng thút thít
Chàng nói hãy thương dùm thân tôi
Dùm thân tôi
Rồi thề sẽ mồ côi.
Các bạn tôi nghe mà lòng hả hệ Loan ghé tai tôi:
- Nghĩ đi thấy mình hát hay, nghĩ lại mới thấy mình ngu như bò mộng.
Tôi bật cười và nhớ tới các em cô nhi, giờ này vẫn chưa thấy đến, tôi hỏi thầy Đàn:
- Sao các em cô nhi chưa thấy đến, thầy ?
- À, văn phòng dành mục đó cho buổi chiều, vì người ta yêu cầu được đưa đến buổi chiều.
- Trời ơi, làm tụi con mong mãi, sắm quà bao nhiêu.
- Các cô phá quá, văn phòng sợ phải dỗ tụi nó mệt. Thôi gửi cho văn phòng chuyển lại các em buổi chiều trao dùm.
Chúng tôi đồng ý. Các tiết mục khác lại nối tiếp. Ăn uống, hát, vui cười cùng với giáo sư đến mười rưỡi. Kể ra thì hơi sớm, nhưng giáo sư phải đi họp trên Bộ. Thế là giải tán. Một bọn rủ nhau vào sở thú. Bọn khác rủ nhau diễu phố. Bọn tôi ở lại dọn dẹp, nhưng còn ngồi tán dóc vài câu lấy hứng để dọn. Mai Nhót ngồi vắt vẻo trên bàn học để máy hát, rung chân theo nhịp:
- Sẽ làm gì.
- Không đớp nữa.
- Chắc chắn. Tao đang no kềnh.
- Diễu
- Càng chán, chán đến chân.
- Nhót.
Mai Nhót ngồi bật dậy:
- Ok. Nhót, tao chịu nhót.
- Tại sao không nhỉ.
- D'accord. Bal classique.
- Để tao qua xem mấy lớp kia về chưa, rủ tụi nó qua đây chơi cho đông.
Nói xong, Loan chạy vù ra . Chúng tôi hò nhau dẹp bàn ghế vào sát tường, đóng cửa kín mít. Thật sốt sắng, không chút ngại ngùng, cái thói ham chơi vẫn thế.
Loan kéo được một lũ mười mấy tên vào ngập lớp. Ngày thường đứa nào cũng hiền dịu trong lớp áo trắng, hôm nay mới biết rõ mặt nhau. . nữ kê tác quái. Một số tôi quen mặt nhưng chưa biết tên, 1 số đã quen thân. Một đứa chạy lại tôi như gặp tình nhân:
- Chao ơi, người yêu bé bỏng hôm nay có sắc đẹp tuyệt vời của 1 đàn ông không đẹp trai.
Tôi cười:
- Ơ … ơ … kỳ này ta không làm đào của nhà mi đâu, ta mặc quần mà.
Cả bọn đứng quanh bật cười. Loan xí xọn:
- Đứa có quần nhảy với đứa không quần nghe. Hai đứa không quần mà nhảy với nhau là bị phạt đó.
Luật không quần và có quần bắt đầu từ Bal Classique của tụi tôi mở đầu tiên năm Đệ Tứ. Vì là giống mái nên giao hẹn đứa nào mặc quần tây làm kép, mặc đầm làm đào.
Minh Hiển nhìn quanh phòng, than:
- Chao ôi, âm thịnh dương suy rồi.
Tôi hớn hở:
- Hà hà ta có giá quá.
Các “em” xúm vào tán “thằng” tôi:
- Ôi thằng kép bé bỏng.
- Em yêu thằng kép ngỗng của em.
Cúc Gà Mỹ kéo tôi sềnh sệch:
- Hây . . zu lê zu đăng xê a vếch mỏa ?
Hãy tưởng tượng dùm tôi cảnh tượng kép ngỗng nhảy với đào ù như Cúc Gà Mỹ yêu quý. Tôi vừa nhảy theo Cúc vừa cười sằn sặc:
- Không khá được . . không khá được.
Một số ngồi vỗ theo nhịp Cha Cha Cha, 1 số kéo nhau nhảy cùng chúng tôi, vừa nhẳy vừa hét như lũ điên.
Được vài bản tôi mệt đừ, ngồi nghĩ cách phá tụi nó. Một lũ đang chơi biểu diễn Soul say sưa. Tiếng đàn tiếng trống như chất kích thích, làm giật gân tụi tôi, nhảy cuồng nhảy loạn. Tôi cười sằn sặc trong tiếng ồn ào, khi nghĩ ra trò phá rối. Tôi kéo Loan lại gần:
- Mày xem nhỏ Cúc nhảy như gà cắt tiết, đưa tao cục đá trong ly nước.
Loan làm ngaỵ Tôi cầm 2 cục đá, giấu tay sau lưng lại gần nhỏ Cúc. Cúc Gà Mỹ vẫn nhảy cỡn, miệng cười quác quác, tôi “để” nhẹ hai cục đá vào cổ áo rộng của nó. Con nhỏ hét lên nhảy tưng tưng trật nhịp. Cúc tung áo ra khỏi jupe vừa nhảy cẫn vừa rủa tôi:
- Mắc dịch.
Mai Nhót vỗ tay:
- Gà tê rốn
Hoàn theo:
- Gà Mỹ đông lạnh.
Cúc hậm hực vì cái áo ướt, quyết phụ thù, nhưng đâu ai dại nên từ lúc đó đứa nào cũng vừa nhảy vừa nhìn ngang nhìn ngửa. Tuy thế sẽ có lúc đứa này nhìn thấy sau lưng đứa kia cái đuôi dài lê thê, vừa che miệng cười thì đã hốt hoảng vì sau lưng mình dán miếng giấy:
- This is a monkey
Hay:
- Coi chừng chó dữ
Chả biết đứa nào là thủ phạm vì tất cả đều nhe răng cười đáng ghét.
Nhảy 1 lúc mệt đừ người. Mồ hôi vã ra như tắm, vậy mà cả bọn vẫn nhảy quên thôi. Tôi và Cúc ngồi dang tay dang chân nghỉ mệt trên mấy chiếc bàn kê sát tường.
Bỗng Cúc cầm bình nước đổ xuống sàn, chả đứa nào để ý. Chúng nó vẫn mãi cười, mãi nói chuyện với nhau nên …một con ếch chạy qua, có một đứa vồ ếch. Nạn nhân của Gà Mỹ là Mai Nhí, con nhỏ vừa tức vừa buồn cười, mặt mày méo xẹo. Vài đứa khác nhẩy mạnh vào nước văng tung tóe:
- Khiếp đứa nào làm đổ nước thế.
- Đứa nào chơi bẩn quá.
Đang cãi nhau ỏm tỏi bỗng có tiếng gõ cửa. Cả lũ trố mắt nghe ngóng.
- Chết, khéo bà Tổng lê
Tôi suỵt khẽ:
- Ê, tắt máy mau.
Căn phòng yên hẳn.
- Ngồi xuống ghế đi
Mai Nhót rón rén mở chốt cửa.
- Mười hai giờ hơn rồi các cô chưa về sao.
Ôi Hoàng Tử, Hoàng Tử Trọc. Mùa xuân vẫn không làm cho dung nhan Hoàng Tử bớt cau có. Mai Nhót nhanh nhẩu:
- Tụi cháu sắp về rồi bác. Tại đang dẹp cho gọn.
- Các cô dẹp mau mau còn về chứ. Bà Tổng mà biết là bị la đó. Làm gì các cô chơi dữ vậy.
Nói rồi Hoàng Tử Trọc bỏ đi. Mấy đứa ôm nhau cười rúc rích:
- Chết chưa, muộn thế mà tao đâu biết.
- Bà Tổng mà biết chắc ra Hội đồng Kỷ Luật hết.
- Sợ rồi kéo nhau ra quận í chứ. Nhẩy đầm lậu mà.
Dọn dẹp sơ sơ rồi tụi tôi kéo nhau xuống. Nắng một giờ gay gắt như nàng xuân cáu kỉnh, tràn ngập sân trường. Tất cả yên lặng, mọi người về hết tự lúc nào. Trong văn phòng còn hai cô giám thị đang sửa soạn về.
- Lớp nào vậy? Các em chơi muộn thế.
- Dạ ….
- Trên đó còn lớp nào không?
- Dạ không ạ.
- Thôi về đi nhé. Không ở nhà lại đợi cơm. Chúc các em ăn Tết vui vẻ nhé.
- Dạ, cám ơn cộ Tết tụi em đến cô chúc Tết để cô lì xì nghe cô.
- Ơ . . mặc cả khó nhỉ ?
Cả bọn cười ồ.
Khi mới nghe xong thông cáo về lễ Hai Bà Trưng lòng tôi đã nôn nao, nếu không nghĩ đến năm nay thi tôi đã chạy ngay xuống văn phòng để ghi tên ở danh sách đầu tiên. Kỳ này thật hấp dẫn, ngoài mục thi đua gia chánh, nữ công, thể thao như thường lệ lại có phần trình diễn văn nghệ có bán vé ở rạp Thống Nhất. Cúc và Loan nói thật đúng. Tôi chỉ còn năm nay để làm nữ sinh Trưng Vương, để được thi đua và trình diễn trong lễ Hai Bà. Tôi phải có và cố giữ những gì đẹp đẽ cho cuộc đời tôi.
Một mình tôi dự thi ba môn, ba phương diện: gia chánh, thể thao và văng nghệ. Một lũ đua nhau ghi tên đến nỗi cô thư ký phải sốt ruột:
- Các cô thi lắm thế. Liệu có giựt được giải nào không?
- Tụi em đâu cần có giải cộ Thi nếm mùi ạ.
Cô Hảo lắc đầu cười:
- Lớp các cô dự thi đông nhất đấy.
- Cô thấy không, lớp tụi em lớp thi mà hoạt động mạnh mẽ thế đấy, 12AP2 tụ tập toàn nhân tài cô ạ.
Cô Hảo trề môi, gật gù:
- Thế lớp các em có ai thi hùng biện không?
- Có ạ, Bích Thủy đó cộ Nói tiếng tây như đầm, hùng biện bằng Pháp văn.
Thông cáo mới ra hôm qua mà trưa nay đã gần trăm mạng ghi tên. Đông thật. Cô
Hảo hỏi tôi:
- Hoa Mai mà cũng thi gia chánh nữa hả em ?
- Dạ có. Trời, cô khi em quá.
- Thế em biết làm món gì ?
- Dạ . . luộc nước sôi. Em luộc khéo lắm ạ.
Cả bọn ồ lên cười. Cô Hảo mắng:
- Cô Mai này lúc nào cũng lém quá.
- Cô, thi xe đạp chậm xe nào cũng được hả cô ?
- Ừ, miễn xe đạp thì thôi
- Xe đạp nhỏ cũng được hả cô ?
- Không rõ. Để tôi hỏi lại đã.
Chuông reo inh ỏi. Cả lũ nhao nhao:
- Cô em về.
- Ừ
- Cô em đi
- Ừ, các em vào học.
Chúng tôi trở lên lớp. Cúc cười nhẹ:
- Trẻ tuổi vẫn thế. Làm rất nhiều nhưng chả được bao nhiêu, muốn làm những gì mình thích, không cần rồi sẽ được gì.
Cả bọn gật gù đồng ý.
Mai Nhót nheo mắt:
- Cả ngày hôm qua tao ngồi tán Hoàn Tử Trọc. Chàng hứa cho mượn xe đạp của chàng để dự thi.
- Mày không khá được. Tao thấy lông nheo nó rụng hết tưởng nó gặp được chàng hào hoa phong nhã nào hóa ra là Hoàng Tử Trọc.
Tôi gắt:
- Đấu láo mãi, đi mượn xe đi
- Mượn ai ?
- Mấy nhỏ em nhận ấy. Tao có 1 con nhỏ em nhận, để tao mượn.
Tôi với Cúc kéo nhau lên lầu:
- Nhỏ em mày lớp nào ?
- Đệ Tứ
- Tụi nó đang học
- Kệ, lên thử xem.
- Mình mi lên đi, hai đứa đi ồn lắm. Tao đứng đợi ở đây
Tôi bước lên bực thang. 1 vài cô bé nhỏ nhìn ra ngoài, chúng nó đang ăn vụng thấy tôi nhìn, ngượng ngập cười khúc khích. Tôi cười nhẹ, chả lẽ lại nói với các em là chị cũng thế thôi. Tôi đứng nép vào cửa để giáo sư khỏi thấy rồi vẫy nhỏ em nhận. Tôi tròn miệng thì thào:
- Cho chị mượn xe
Con bé thông minh hiểu ngay, mở cặp lấy chìa khóa. Ơ hay, sao lại xe Honda.
- Không phải, xe đạp cơ
Con bé cười lắc đầu:
- Em không có
Tôi trả lại chìa khóa, cười với nó rồi trở xuống.
Cúc đã mượn được 1 nhỏ em nhận chiếc xe đạp. Nó giục:
- Đi thôi, để Mai Nhót nó đợi
- Ừ, tụi mi tập mệt thì tao tập.
Mai Nhót đang đứng ngóng chúng tôi, mặt nhăn nhó như khỉ ăn mắm tôm.
- Sao lâu thế ?
- Nhắng nó không có xe
Nhót chỉ tôi:
- Tao thấy chiếc xe kia không khóa kìa . . mượn đại đi, rồi trả.
- Đâu . . ghê thấy tía, lỡ nó thưa bà Tổng.
- Gần chuông thì trả về chỗ cũ, có lấy đâu mà sợ.
Tôi vội vàng dắt chiếc xe ra cổng.
- Ra con đường lá nghe
Vừa lúc, Cúc Gà Mỹ mượn được chiếc xe đạp bé xíu đang đạp ra.
Nhót cười văng nước miếng:
- Giời ơi là giời, có xuống đây xem Gà Mỹ tập xe đạp không nè.
Cười mãi, Nhót ủi cả xe vào gốc cây. Cúc làm tỉnh:
- Nản quá không khá được.
Mai Nhót té xuống đất vẫn còn cười, lẩm bẩm:
- Xe cha này đứt thắng. Khốn khổ cho thân tao.
Cả bọn cười ngặt nghẹo:
- Thôi nhé, thôi nhé. Tao lậy tụi mi, tao cười nứt mề mất.
Lá cây cũng phải cười theo, rì rào.
Phải 15 phút sau tôi mới đứng lên tập cùng với tụi nó. Ba đứa nối đuôi nhau đạp cho quen chân, vì đã bỏ xe đạp từ năm Đệ Lục. Dạo đó con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm và Lê Thánh Tôn quanh khu Hải Quân Công Xưởng chưa bị cấm, một đàn áo trắng đạp xe nối hàng dài. Hồi đó tôi thật khổ sở mới được đi xe đạp, mỗi lần đi học là mỗi lần nước mắt chảy vòng quanh. Mẹ tôi cứ la “con đi không vững” nên bắt tôi phải theo chế độ xe nhà, thật là gò bó. Sau tôi liều, đợi mẹ ngủ trưa, lén lấy xe đạp đi học, tạo một chuyện đã rồi … thế là mẹ tôi đành chiều.
Khi đã được đi xe đạp rồi thì nỗi khổ kế tiếp là không được mặc áo dài lụa, nghe tiếng vạt áo dài các bạn bay lất phất trong gió rộn cả tai. Tôi thấy nó tuyệt vời và kiêu sa hơn chiếc áo đầm cụt ngủn mình mặc. Chuyện này thì mẹ tôi nhất định không chiều, mẹ bảo:
- Đi xe đạp mặc áo đầm cho gọn.
Tôi đành quê hơn các bạn tôi, đi sau tụi nó để nhìn tụi nó đẹp mình và người lớn hơn mình. Năm sau, tôi lại bị buộc vào chế độ xe trường. Cho đến năm Đệ Tam tôi mới thật sự được tự do, đi chiếc Solex phóng như bay để nghe vạt áo phần phật sau lưng. Đến bây giờ tôi vẫn đi chiếc Solex đen trung thành, 2 chân gác trên khung, thu người yểu điệu. Và nghe bạn bè khen ngợi: “Hoa Mai đi Solex trông thật xinh”.
- Á á có xê ra không.
Hai xe móc vào nhau làm hai đứa ngã lăn ra đám lá. Tôi giật mình, thấy đau điếng ở chân. Có tiếng cười khanh khách của Mai Nhót ở cuối đường. Cúc lồm ngồm ngồi dậy, nhăn nhó phủi áo.
- Mi khỉ ghệ Đi cái kiểu gì.
Nó ẹo người, ấn vào cạnh sườn. Tôi cười mếu máo:
- Tao cũng tê người chứ bộ.
Càng gần ngày Hội Hai Bà tụi tôi học càng lười. Đầu óc đứa nào cũng chỉ nghĩ đến những cuộc chơi. Trong giờ học mà suốt buổi thì thào:
- Mày thi gì đó, thêu hay may ?
- Không tao làm búp bê.
- Láng thế, ai dạy mày làm, sao chả bao giờ mày làm cho tao 1 con ?
- Ông mới đi học mót của chị hàng xóm.
- Còn vụ hóa trang của tụi mình thì sao ?
- Tụi nó định làm đám cưới ba miền.
- Tụi nó ấm ớ chưa định hóa trang cái gì ?
Cúc chen vào:
- Tao nghĩ tụi mình hóa trang đám cưới có lẽ khá
Lu hỉn mũi:
- Đám cưới cũng thường, tao thấy tụi bên A3 hóa trang đám cưới 3 miền rồi … mình làm nữa thì quê lắm.
- Tao nghĩ mình hóa trang ba thời cho khác, cho biết đứa nào hơn đứa nào
Tôi nheo mắt hỏi lại:
- Ba thời là sao ?
- Thì thời xưa, nay, và tương lai.
- Tương lai thì sao.
- Thì ăn mặc Hippy chẳng hạn.
Tôi cười:
- Tao khoái hóa trang thời thượng cổ.
- Mày làm cô dâu đi.
- Còn mày chú rể nhé.
- Nham nhơ?
Hết chuyện hóa trang đến chuyện gia chánh. Chúng tôi thả ga trong giờ ra chơi.
- Mình làm bánh bao đi, tao khoái đớp bánh bao ghê cơ
- Thôi, tao khoái món bánh hoa hồng.
- Bánh xu xê đi
Mỗi đứa 1 ý kiến, rút cuộc chả định được gì.
Lại bàn tiếp trong giờ học. Cứ thế cho đến ngày Hội.
- Mốt thi hóa trang rồi mà tụi mi cứ ấm ứ mãi. Thôi hóa trang thời đại ngày ra quân của 2 Bà đi.
- Màn đó nặng quần áo ghê lắm, làm sao lo kịp.
- Chứ sao giờ, bỏ vậy.
Loan chợt nhớ ra:
- Tụi mình hóa trang Mọi Da Đỏ đi. Một bộ lạc mọi mà không láng à.
Tôi nhăn nhó:
- Làm sao có đồ hóa trang ?
- Làm bằng giấy, và vài thứ ít tiền khác.
Mai Nhót có kiến thêm:
- Mình hóa trang thành một tù trưởng, một phù thủy và một đám mọi con.
Chúng tôi hoan hỉ đã tìm được ý hay:
- Chắc là mình ăn đứt tụi nó mất.
- Khá lắm, được đó
Tôi đưa ý kiến:
- Mặt Mã Thày đen làm Phù Thủy được đó
- Ừ, ừ. Con này có cái răng khểnh.
Mai Nhót nhận việc:
- Còn tao làm nữ mọi chọ Nữ chúa mọi.
Loan cười ôm eo Nhót và tôi:
- Á á … Hai con vợ mọi của tao
Bỗng nó vỗ vào mông tôi đôm đốp:
- Tao nhớ rồi. Nhà đứa nào có bao bố không?
- Chi vậy?
- May áo Mọi. Trời, láng lắm.
- Khiếp, hôi bỏ xừ.
- Ngâm xà bông một đêm là hết hôi. Nhưng ăn nhằm gì. Mình mặc có năm phút thôi mà.
Mã Thày dẫy nẩy:
- Thôi, chịu thôi, ngứa lắm
Mai Nhót đồng ý:
- Hay đó, mặc vậy mới giống. Tao mặc cho.
- Tao thấy ý kiến hay.
Loan cười tít mắt hài lòng:
- Rồi chiều nay về làm liền đi. Mã Thày làm phù thủy nên mặc vải đen cũng được vậy thì mày ráng mà muạ Còn 2 nhỏ này tụi mi làm váy mặc thôi.