Cụ Bà cũng thấy thương cô Duyên hơn nên Cụ Bà đợi Cụ Ông về giới thiệu nàng dâu mới, Cụ Ông thấy Duyên xinh đẹp mà bị thằng con trai tuy là người nhưng giồng Chó như hệt nên Cụ có ý trách Cụ Bà. Cụ Bà bèn đem chuyện ngày xưa khi Cụ Ông còn làm Tổng Đốc An Tịnh, Cụ Ông mê một cô đào hát Ả Đào...
Cụ Bà nhận được một bức thư nặc danh, cho Cụ Bà hay Cụ Ông đang mê say một cô đào hát nên Cụ Bà tức tốc từ Huế ra Nghệ An để bắt ghen với Cụ Ông...
Cụ Lớn đang ngồi uống nước ngay tư dinh. Sau bữa cơm tối. Cụ Ông đang chờ nàng Dung đến. Tối nào cũng như thế, vào khoảng 9 giờ tối là nàng Dung vào dinh với Cụ Lớn nhưng hôm sau nàng Dung bị se mình lại nữa nàng có kinh nên nàng định ở nhà đêm nay. Cụ Ông đã cho người ra rước nàng Dung một lần rồi và nàng Dung xin được ở nhà đêm nay nhưng Cụ Lớn không chịu. Nếu nàng se mình thì vào để Cụ Lớn chăm sóc cho. Ở nhà riêng, nàng Dung là một ca kỹ danh tiếng xinh đẹp biết bao nhiêu chàng trai mê say nàng. Nàng ở nhà riêng là Cụ Lớn thấy thắc mắc, ghen tức nên dù đau nàng cũng vào dinh với Cụ Lớn.
Cụ Lớn cho người đem xe song mã ra rước nàng Dung lần nữa!
Giữa lúc Cụ Lớn đang chờ người yêu thì ngoài dinh, có tiếng người lào xào Cụ Lớn không biết là chuyện chi. Bỗng Cụ tái mặt vì Cụ nghe rõ tiếng đàn bà nói tiếng Huế đang hỏi người lính lệ:
- Cụ Lớn mi có nhà không?
Cụ Lớn cau mặt không hiểu người đàn bà nào lại hỏi hách dịch như thế? Cụ Lớn định đứng dậy thì ngườI lính lệ đã vô thưa:
- Bẩm Cụ Lớn có Cụ Bà từ Huế ra thăm Cụ Lớn.
Nghe nói vợ ra Cụ Lớn vội vã đứng dậy bước vội ra để đón Cụ Bà.
Vừa thấy Cụ Lớn Cụ Bà hỏi gay gắt:
- Con điếm chó đâu?
Cụ Lớn giật minh:
- Chi, bà nói chi?
- Con điếm chó đâu? Mi lấy điếm chó, con Dung Ả Đào ở Nghệ An đây mà.
Cụ Lớn giựt mình lo ngại. Cụ sợ chiếc xe song mã đi đón Dung về lúc này thì thật tan hoang. Cụ Lớn đành phải xuống nước.
- Đứa mô ác đức nói tầm bậy cho Bà tư Huế ra đây...
Cụ Bà chạy sộc vào trong buồng để tìm kiếm nhưng chẳng thấy chi. Cụ Ông sợ quá đành phảI gọI gã lính lệ bảo ra đón ngoài cổng thành hể thấy chiếc xe song mã đi đón Dung về thì bảo quay lạI vì có Cụ Bà từ Huế ra.
Gã lính lệ chạy ra ngoài thành đứng chờ...
Cụ Bà không tim thấy nàng Dung. Cụ lồng lộn lên kéo râu Cụ Ông vào trong buồng hỏi:
- Con điếm chó đâu? Mi cho hắn ở đâu?
Cụ Lớn thểu não nói:
- Ðâu có, Bà chỉ nghi oan cho tôi! Không biết thằng khốn nạn mô nó làm chuyện thất đức này làm cho Bà lật đật từ Huế ra. Sao Bà hổng cho tui biết để tui cho người đi đón. Ở ngoài này quạnh hiu một mình cũng đang mong Bà ra. Khi Bà ra Bà lại làm như thế ni thì chết tui rồi.
Cụ Bà không ngờ đó là điều may lớn của Cụ Ông, tối đó nàng Dung bị đau và có kinh nên tối đó không vào dinh với Cụ Ông. Do đó Cụ Ông tạm thời thoát nạn. Cụ Bà thấy Cụ Ông rên quá cũng đâm thương và Cụ cho rằng mình đã nghi oan cho chồng. Tối hôm ấy Cụ đã làm tròn nhiệm vụ của người chồng xa vợ lâu ngày. Cụ Bà thủ thỉ bảo cho Cụ Ông biết lý do Cụ Bà lật đật từ Huế ra tận Nghệ An bất ngờ như thế. Lúc này Cụ Ông mới hoàn hồn, suýt nữa thì Cụ Ông chết với Cụ Bà.
Sáng hôm sau Cụ Ông ra công đường làm việc. Trong nhà Cụ Bà thu xếp lại quần áo, rương hòm của Cụ Ông thì vô phúc cho Cụ Ông, Cụ Bà bắt được mấy chiếc quần lót và bộ tóc đuôi gà của nàng Dung để lại trong phòng của Cụ Ông.
Bắt được bằng chứng đây đủ, Cụ Bà cho lính lệ ra gọi ngay Cụ Ông vào Tư Dinh. Cụ Ông không hiểu là chuyện chi nhưng vì tồi qua Cụ Ông cậy mình đã làm quá sức của người chồng đối với người vợ nên Cụ Ông nghênh ngang vào chỗ Cụ Bà ở.
Nào ngờ, Cụ Ông vừa bước chân vào chỗ Cụ Bà ngồi thì bất ngờ Cụ Bà cầm một mớ quần lót và chiếc đuôi gà của nàng Dung đập thẳng vào mặt của Cụ Ông và la thét:
- Mi còn chối được nữa không? Đây là nhửng cái chi đây? Những thứ ni của con điếm chó? Ả Ðào phải không? Hiện nay con điếm chó đó ở đâu? Mi phải biểu cho tao biết để tao đến tao xé con điếm chó đó!
Cụ Ông chết điếng người không còn biết chối cãi ra sao nữa. Cụ Bà thấy Cụ Ông đang im chịu trận lại càng rống lên khủng khiếp. Cụ Bà đập phá tử tung. Cụ Ông sợ bọn lính hầu trong dinh biết thì thật là xấu hổ. Cụ Ông đang ức vời Cụ Bà, nhưng Cụ Ông không còn biết làm cách nào đề chống đỡ, thì vô phúc cho viên Ðội Lệ hầu trong dinh lò dò đi tới chứng kiến cảnh Cụ Ông bị Cụ Bà chửi rủa hành hạ, Cụ Ông liền trút hết căm hờn vào đâu gã Đội Lệ này. Cụ Lớn thét lớn chửi rủa:
- Mi vô đây làm chi. Tiên sư mi vô làm chi?
Chửi rồi Cụ Ông vác hèo đập. Thầy Đội thông minh biết rằng mình chịu trận hộ Cụ Lớn nên Thầy không dám phản đối. Thầy Ðội Lệ đành ôm đầu chạy.
Thầy Ðội Lệ chạy rồi Cụ Bà lại hành Cụ Ông. Cụ bắt buộc Cụ Ông phải chỉ ngay chỗ ở của nàng Dung cho Cụ đến. Cụ Ông van lạy Cụ Bà đủ kiểu mà Cụ Bà vẫn không chịu.
Cụ Bà ra lệnh:
- Nếu mi không chỉ cho con điếm chó đó thì Mi về Huế không làm Tổng Đốc nữa. Làm để làm chi? Mi phản bội lại vợ con à! Tao về Huế tâu với Đức Hoàng Thượng vận động với Tòa Khâm kéo mi về làm Tham Tri cũng được...
Từ chức Tổng Ðốc An Tịnh nhất phẩm triều đình nếu về kinh thì phải thăng Thượng thơ chớ ai lại đi mần Tham tri. Như thế là xuống chức à! Nhưng với máu ghen của Cụ Bà thì dám lắm. Cụ Bà dám vô nội lâu hót với Bà Thái Hậu vốn là Hoàng hậu của Tiên Đế để xin đổi Cụ Ông về kinh làm Tham Tri cũng được. Cụ Bà cũng dám sang bên Tòa khâm nói vời Ngài khâm Sứ để xin đổi Cụ Ông về kinh nên khi nghe Cụ Bà dọa về kinh Cụ Lớn đâm lo. Cụ Lớn quỳ rạp xuống lạy Cụ Bà:
- Rồi tui xin chỉ cho mình biết chỗ con đó ở, khổ quá mình có ghen cũng phải nghĩ đến danh giá của tui. Chẳng chi tui cũng là Tổng Đốc An Tịnh, mình làm xấu nàng thì khổ ai? Tui van mình...
Cụ Bà đay nghiến:
- Lúc mô mi chỉ nhà con điếm chó?
- Chiều nay...
- Thôi được tao cho mi chiều nay. Mi phảI đưa tao ra tận nhà con điếm chó đó nghen.
Cụ Ông đành phải vâng lời. May khi ấy có lính lệ vào bẩm là có Cụ Lớn Công Sứ sang chơi, xin mờI Cụ Ông ra tiếp khách.
Cụ Ông vội vã ra lau mặt, rồi thay đổi quần áo đã bị Cụ Bà giày vò nhầu nát hết. Cụ Ông đeo bài ngà ra cổng đường ngồi chờ Cụ Lớn Công Sứ Vinh sang.
Tiếng kèn xe hơi của Cụ Lớn Công sứ rống lên từ ngoài thành thì viên Đội Lệ vừa bị Cụ Lớn đập đã khép nép vào báo tin:
- Bẩm lạy Cụ Lớn, xe Cụ Sứ đã đến.
Thấy Thầy Ðội Lệ, Cụ Lớn đâm hối hận, Cụ lấy trong ngăn kéo ra hai đồng gọi Thầy Đội lại khẻ nói:
- Thầy Đội bằng lòng thế nghe. Tôi nóng Thầy cũng bỏ qua cho thôi cầm lấy hai đồng này ra uống rượu nghen...
Thầy Đội Lệ khúm lúm lạy tạ Cụ Lớn rồi lui ra. Ngay khi ấy xe Cụ Sứ đã vô nhưng Cụ Lớn sực nhớ đến điều chi bèn gọi:
- Thầy Đội ơi! Tôi nhờ Thầy Ðội điều ni nghen....
Thầy Đội vội trở lại, chấp tay vái Cụ Lớn:
- Dạ bẩm Cụ Lớn gọi con?
- Ừ tui nhờ Thầy điều ni. Thầy giúp hộ tui nghe. Thầy cầm thêm mấy đồng đây nữa mà đi xe.
Thầy Đội Lệ lắng nghe coi Cụ Lớn sai điều chi? Cụ Lớn kéo Thầy Đội lại gần mình rồi Cụ Lớn đưa mắt nhìn vào phía trong coi có người mô rình không. Không thấy ai, Cụ Lớn mời khẽ nói:
- Thầy biết nhà Cô Dung đó chứ?
Thầy Đội ngơ ngác thì Cụ Lớn đã nói tiếp:
- Cô Dung Cống Đệ Nhị đó mà, Dung mà vẫn vô đây đó.
- Dạ bẩm Cụ Lớn con biết...
- Phải đúng đó Cô Dung Cống Đệ Nhị chắc Thầy biết cô là vợ nhỏ của tui không biết đứa khốn nạn mô mà theo lẻo mách với nhà tui nên nhà tui từ Huế ra đây bắt ghen. Nhà tui tìm thấy quần áo của Cô Dung trong phòng của tui nên Bà ấy ghen quá.
Hôm nay Bà bắt tui phải đưa ra tận nhà Cô Dung cho Bà ấy đánh ghen. Thật chết tui rồi còn chi nữa. Bây giờ Thầy làm ơn ra ngay nhà Cô Dung biểu cho Cô biết Cô tạm thời lánh đi.
- Dạ bẩm Cô dọn nhà đi?
Cụ Ông tái mặt nói:
- Không được dọn nhà đi đâu? Cô Dung chỉ tránh đi thôi để khi tui đưa nhà tui ra thì không có Cô Dung ở nhà. Chớ dọn nhà đi bả biết lui xui thì càng chết tui nữa. Thầy hiểu chưa?
- Dạ...
Thầy Đội Lệ vôi vàng lấy xe máy đạp thật nhanh ra nhà Cô Dung để báo tin cho Cô Dung biết chuyện chẳng lành đó.
Trong khi Cụ Lớn Công Sứ sang ngồi nói chuyện với Cụ Lớn Tổng Đốc thì Cụ Bà đang nóng lòng chờ Cụ Lớn vô để bắt Cụ Lớn đưa đến nhà vợ nhỏ của Cụ Lớn cho Cụ Bà điểm mặt con điếm chó dám mèo với Cụ Lớn khi Cụ Bà còn ở Huế.
Cụ Lớn biết Cụ Bà đang nóng lòng chờ đợi và chưa biết Đội Lệ ra nhà nàng Dung ra sao nữa nên Cụ Lớn làm kế hoãn binh cầm giữ Cụ Công Sứ lại ngồI nói chuyện. Vì là Cụ Lớn Công Sứ Pháp ngồi có thể thay đổi Cụ Tổng Đốc dễ dàng nên Cụ Bà tuy nóng ruột mà không dám dục trong khi thấy Cụ Lớn và Cụ Sứ nói chuyện quá lâu Cụ bà định phải viết mảnh giấy nhỏ cho Chú lính lệ đưa ra cho Cụ Lớn:
- Này mi có đi hay không, hay là mi định kéo dài thời gian cho con điếm chó trốn phải không? Nếu quả con điếm chó trốn rồi thì mi chết với Bà.
Đọc mảnh giấy Cụ Lớn tái mặt lo sợ. Cụ Bà đoán trúng kế của Cụ Ông rồi! Cụ than trời trong bụng. Cụ không hiểu vì sao đám đàn bà hay ghen lại có nhiều linh ứng như thế? Cụ Lớn đành phải tiển Cụ Sứ ra về. Cụ ra đến tam cấp thì gặp Thầy Ðội còn đứng ngoài đó Cự Lớn hỏi:
- Thế nào xong chưa?
Thầy Đội lễ phép đáp:
- Dạ bẩm Cụ Lớn xong lâu rồi. Bà Lớn đã đi rồi...
- Sao chú không cho tui biết ngay?
- Dạ vì Cụ Lớn đang bận tiếp Cụ Sứ nên con không dám vô...
- Trời ơi, trong khi tui chờ chú thì chú lại đứng chết ở ngoài này! Sao chú không ló mặt vô cho tui biết chú đã về...
Thầy Đội đành lặng thinh không dám nói.
Tiễn xong Cụ Sứ về, Cụ Lớn quay vào nhà trong gặp Cụ Bà, mặt Cụ Bà đã sa sầm hỏi:
- Xong rồi à! Sao không mời luôn Quan Sứ ở lại xơi cơm luôn thể. Tui biết Ông định làm kế hoãn binh cho con điếm chó trốn chớ chi nữa, nhưng tui truyền cho Ông biết, nếu tui ra ngoài nhà nó mà nó đã trốn rồi thì Ông chết với tui. Nó trốn ở đâu Ông phải chỉ cho tui biết...
Cụ Ông hốt hoảng:
- Trời ơi! Bà nói rứa thì chết tui rồi. Tui ở đây suốt ngày, không hề bước ra khỏi cửa công đường thì tui làm sao mà bảo nó trốn được...
Cụ Bà bỉm môi sì một tiếng:
- Chà Ông khôn quá mà, tui còn lạ chi Ông nữa! Tui là vợ Ông gần hai chục năm nay tui sao không biết tánh Ông. Ông ở nhà nhưng Ông biểu đứa mô đi không được. Nếu tui biết đứa mô đi làm chuyện này thì Ông và thằng đó cũng chết.
Cụ Lớn la Trời như bọng:
- Bà nói như thế thì chết tui rồI. Thôi Bà muốn làm gì thì làm, Bà đừng hành tui nữa.
Cụ Bà thét lên như sấm:
- À bây giờ mi định không đi nữa hay sao?
- Thì đi chứ sao nữa!
Cụ Bà đứng dậy đi ra ngoài sân. Cụ Ông lẽo đẽo theo ra chiếc xe song mã đã chực sẵn ngoài sân. Cụ Bà lên trước. Cụ Ông theo sau. Hai Cụ ngồi phía lau, gã xà ích đánh ngựa chạy ra ngoài cung thành, ra đến cổng thành gã xà ích không biết đi đâu bèn hỏi:
- Bẩm Cụ Lớn đi đâu đây ạ?
Cụ Lớn buột miệng đáp:
- Ra Bà Lớn...
Vừa nói rứt lời Cụ Ông biết mình quen miệng. Cụ sợ tái mặt nhưng lỡ chân thì chữa được chứ lỡ miệng sao chữa nỗi. Cụ Bà nghe Cụ Ông gọi nàng Dung là Bà Lớn. Cụ điên lên tát ngay một bạt tai vào mặt Cụ Ông.
- Đó mi thấy chưa? Mi gọi con điếm chó là Bà Lớn, Trời ơi! Bà Lớn là một con điếm. Mi làm nhục cả giòng họ nhà mi, lại nhục cả cho tao nữa...
Nói rồi Cụ Bà cầm gióng quạt đập vào lưng gã xà ích:
- Hàng ngày mi đưa Cụ Lớn nhà mi ra nhà Bà Lớn mấy lần thằng kia?
Gã xã ích hoảng sợ, không còn biết trả lời ra sao nữa. Bổng nhiên gã bị kẹt vào giữa trận. Nói rõ cho Cụ Bà biết thì Cụ Ông giết. Bằng không nói rõ thì với Cụ Bà như thế này Cụ Ông còn ngán như cơm nếp nát huống hồ thân làm xà ích đánh ngựa cho nhà Quan làm sào chống trả nổi. Gã đang tiến thoái lưỡng nan thì Cụ Bà đã đập thêm một gióng quạt vào lưng gã xà ích nữa:
- Sao! Mi cũng định a lòng với thằng Thầy mi phải không? A té ra bọn này cũng một lũ với nhau hết...
Gã xà ích hốt hoảng đáp:
- Dạ bẩm Cụ Lớn, hôm nay con mới đi lần đầu, mọi ngày anh Cửu sáng làm xà ích đánh xe rước Cụ Lớn.
Cụ Bà nghiến răng hỏi:
- Lần đầu mà Cụ Lớn mi bảo mi ra nhà Bà Lớn, mi làm sao biết được nhà Bà Lớn mi...
- Dạ bẩn chính con không biết!
- Nói láo...
Tuy nói không biết nhà Bà Lớn, vợ nhỏ của Cụ Lớn nhưng gã xà ích vẫn cho xe chạy về Cống Ðệ Nhứt, nơi Dung ở.
Xe ngừng trước một căn nhà trệt quét vôi vàng, trong nhà bày biện rất sang trọng, Cụ bà hỏi:
- Đến rồi phải không?
- Dạ...
- Xuống, nhà con điếm chó sang quá mà. Thảo nào chẳng tháng nào gởi tiền về đủ hết!
Cụ Ông quá ức cãi:
- Thì lương 120đ tui gửi về đủ cho Bà mà...
Cụ Bà cau mặt nghiến răng:
- Chỉ có lương không thôi hả? Còn làm Quan là nhịn đói đi mần đó phải không ăn tiền lương thì là bao nhiêu? Bao bổng lộc chi mi đem cho con điếm chó ni hết nên nó mới sắm nhà trang hoàng đẹp như thế này chứ? A nhà Cụ bà Tổng Đốc mà lỵ...
Cụ Bà nói xong săm săm vào trong nhà nàng Dung. Trong nhà chỉ có một Bà già đang quét nhà. Cụ Bà hỏi:
- Nè mụ kia. Cô Chủ của mụ đâu?
Mụ ở ngảnh đầu lên thấy Cụ Lớn, Mụ hốt hoảng chấp tay xá:
- Bẩm lạy Cụ Lớn. Dạ bẩm Cụ Lớn cô con đi chơi từ sáng.
Cụ Bà thét lên:
- Đi mô?
- Dạ tui không biết cô tui đi mô nữa...
- Mới đi hay đi đã lâu?
- Dạ đi từ lúc Thầy Ðội trong dinh ra bảo cô tui thế nào không biết. Cô tui khóc rồi bận quần áo ra đi...
Nghe nói có Thầy Đội trong dinh Cụ Bà lồng lên nghiến răng hỏi:
- Thầy Ðội trong dinh là Thầy Ðội mô? À té ra chúng mày a tòng vời nhau cho con điếm chó chạy mất phải không? Trời ơi! Thế ni mà hắn còn chối mãi. Tao nói thiệt đó nghen? Mi mà không gọi con điếm chó về đây thì thôi mi đừng làm Tồng Ðốc nữa nghe không?
Cụ Ông tái mặt lo sợ. Cụ sợ lối xóm nghe được câu của Bà nói thì còn chi là chức với tước Tổng Đốc Ðại thần nữa. Cụ Ông đành phải năn nỉ Cụ Bà một mặt dọa mụ ở già:
- Con mụ ni nói chi mà lạ rứa! Thầy Ðội mô trong dinh ra đây. Mi lựa lời mà nói không Ông cắt lưỡi mi đó nghen. Đồ khổn nạn mi định phá gia can nhà ta phải không con kia...
Nối xong rồi Cụ Ông tát mụ người ở một bạt tai. Mụ người ở hốt hoảng ôm mặt lúi vào nhà trong. Trong khi đó Cụ Bà vẫn la thêm, Cụ đập hết đồ đạc của nàng Dung.
Lối xóm nghe tiếng la hết đập phá kéo lại coi rất đông. Cụ Lớn Tổng Đốc cứ đứng chịu trận không dám ngăn cản vì Cụ biết tánh Cụ Bà trong lúc ghen mà đụng vào thì có khác lửa đang cháy đỗ dầu thêm nữa.
Vụ đánh ghen của Cụ Bà làm ầm hết Nghệ An. Nàng Dung đành phải trốn khỏi Nghệ An ra Thanh Hóa ở. Mấy thánh sau Cụ Ông được đổi ra làm Tổng Đốc Thanh Hóa và chỉ một năm sau Cụ trở về làm Thượng Thơ Bộ Lại nhứt phẩm Triều đình Huế.