Trích:
Nguyên văn bởi huynhduongcongtu
Hoài vọng
Hoài vọng một mùa thu quá khứ
Thủa chúng mình chơm chớm hoa niên
Em trong trẻo hồn nhiên cọng cỏ
Anh vô tư như chú dế mèn
Mùa thu ấy bâng khuâng làn mây trắng
Hoa cải vàng ru vạt nắng bên sông
Cỏ xanh mơ nỗi buồn cổ tích
Sương rất trong và lá rất vàng
Em chợt đến lung linh hư ảo
Thắp tình yêu bằng bảy sắc cầu vồng
Rồi tan biến vào chiều như ảo ảnh
Thu trở mình xao xác nhớ thương
Mưa trái mùa ướt vai người lãng tử
Cứa vào lòng những vết cứa rất sâu
Câu hát ấy giờ một mình anh hát
Ru người xưa và ru mối tình đầu
Lối mòn cũ khóm cúc tần vẫn nở
Cỏ vẫn xanh, hoa cải vẫn vàng
Có một kẻ lặng thầm thương nhớ
Đi trong chiều tóc chạm ánh hoàng hôn.
|
Hoài vọng một mùa thu quá khứ
Thủa chúng mình chơm chớm hoa niên
Em trong trẻo hồn nhiên cọng cỏ
Anh vô tư như chú dế mèn
Khổ đầu bài thơ là một khúc dạo đầu cho một câu chuyện. Như bao chuyện cổ tích tình yêu khác, mọi thứ bắt đầu từ thủa còn thơ "chơm chớm hoa niên". Ài, bọn trẻ bây giờ yêu đương thật là sớm.
Tác giả hình như cố gắng chứng minh sự vô tư của đôi trẻ bằng cách so sánh "em như ngọn cỏ", anh là "chú dế vô tư". Ài, ai chẳng biết dế hay ăn cỏ. Nói thế này thì khác gì mỡ để miệng mèo cơ chứ, thật đúng là "vô tư". Đây rõ ràng là một âm mưu "phạm tội".
Mùa thu ấy bâng khuâng làn mây trắng
Hoa cải vàng ru vạt nắng bên sông
Cỏ xanh mơ nỗi buồn cổ tích
Sương rất trong và lá rất vàng
Một bức tranh mùa thu thật đẹp, với bối cảnh là một bờ sông vắng ngập hoa cải vàng, cỏ thì xanh, sương thì trong, lá thì vàng. Điều này chứng tỏ bối cảnh "phạm tội" đã được tác giả chuẩn bị rất kỹ càng.
Em chợt đến lung linh hư ảo
Thắp tình yêu bằng bảy sắc cầu vồng
Rồi tan biến vào chiều như ảo ảnh
Thu trở mình xao xác nhớ thương
Vâng, sau bao công sức chuẩn bị, nạn nhân đã xuất hiện, lung linh hư ảo. Cô bé ngây thơ dệt tình yêu bằng bảy sắc cầu vồng. Thật là tội nghiệp. Nhưng luật đời ác giả ác báo. Không biết là do Hà Nội mở rộng và sự phát triển kinh tế địa phương, gia đình cô bé chuyển đi chỗ khác, hay đây là điển hình của một "e nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn", mà cô bé đã kịp thời thoát được. Kẻ "phạm tội" còn chưa kịp hoàn thành xong tội ác của mình thì nạn nhân đã biến mất, điều này khiến hắn ra hụt hẫng...khi lần đầu ra tay thất bại. Ý đồ phạm tội...không thành, hắn trở nên si ngốc. Trong hoàn cảnh này, hắn đã lộ ra bản chất thật của mình.
Mưa trái mùa ướt vai người lãng tử
Cứa vào lòng những vết cứa rất sâu
Câu hát ấy giờ một mình anh hát
Ru người xưa và ru mối tình đầu
Vâng, hắn đã tự nhận hắn là một kẻ lãng tử, chứ không phải là Huỳnh Dương công tử như vẫn thường tự giới thiệu, chuyên dụ dỗ con gái nhà lành xong rồi quất ngựa truy phong theo kiểu.
Thu đi để lại lá vàng,
Anh đi để lại cho nàng thằng ku.
Mùa thu nối tiếp mùa thu
Thằng ku nối tiếp thằng ku ra đời
Thất bại lần này đã khiến hắn suy sụp hoàn toàn. Tưởng rằng mình là một tay chơi có cỡ, một kẻ sát gái giang hồ ghi danh thì sẽ đánh đâu thắng đó, lại bị một cô bé ngây thơ cho đo ván. Thất bại này trở thành nỗi đau khôn nguôi trong lòng, hắn quyết định giải nghệ. Dựng nhà bên bến sông xưa nhằm ăn năn sám hối một đời tội lỗi của mình.
Lối mòn cũ khóm cúc tần vẫn nở
Cỏ vẫn xanh, hoa cải vẫn vàng
Có một kẻ lặng thầm thương nhớ
Đi trong chiều tóc chạm ánh hoàng hôn
Thế là mỗi khi chiều xuống trăng lên, trên bến sông vắng tại một làng nọ, lại có một kẻ ngẩn ngơ lang thang chân dẫm lên hoa cải, đi về phía mặt trời...