Xem bài viết đơn
  #1  
Old 18-04-2008, 11:43 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 2219882
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Bích Ngá»c Äao (Cổ Long) - Dịch giả: Lê Khắc Tưá»ng - Äánh máy: Tình Trai

Hồi 1(a)

Thiếu Niên Giang Hồ


Ngày xuân, ở Giang Nam Äoàn Ngá»c Ä‘ang tuổi thiếu niên.
Ngá»±a là thứ danh chá»§ng Ngá»c Diện Thanh Hoa Thông, rất hợp vá»›i bá»™ yên ngá»±a má»›i tinh bóng loáng.
Bên yên ngựa có treo thanh bạch ngân đao, vỠđen bằng da cá sấu, trạm bảy viên phỉ thúy. vỠđao cỠvào bàn đạp bằng đồng, phát ra những tiếng tinh tang nghe như âm nhạc.
Y phục cÅ©ng màu sắc tươi đẹp, rất nhẹ, rất má»ng, may rất vừa ngưá»i, thêm vào đôi giày bằng da bò mua từ Quan Ngoại vào, rồi cây roi ngá»±a tinh chế ở Ôn Châu, trên tay cầm còn có khảm má»™t viên minh châu lá»›n còn hÆ¡n cả mắt rồng hai phân.
Hiện tại là buổi chiá»u mùa xuân vào tháng ba, Giang Nam cá» mượt, chim chóc kêu hót bay nhảy loạn khắp nÆ¡i. Má»™t làn gió xuân Ä‘em theo mùi thÆ¡m cá»§a hoa đào, Ä‘ang thổi qua má»i nÆ¡i, ôn nhu như hÆ¡i thở cá»§a tình nhân.
Gió xuân thổi từng làn sóng nước xanh rì nổi lăn tăn, má»™t cặp chim én vừa bay ra khá»i rừng hoa, đậu xuống lan can cá»§a chiếc cầu sÆ¡n màu đỠtươi, rá»§ rỉ vá»›i nhau, cÅ©ng không biết là Ä‘ang nói gì.
Äoàn Ngá»c buông thả dây cương, để con ngá»±a thong thả bước qua cầu, gió ấm thổi nhẹ vào mặt, thổi bay tà áo rất má»ng màu xanh cá»§a y.
Trong cái bá»c màu tím để bên ngá»±c trái cá»§a y, là chồng chồng bạc trắng xếp đặt chỉnh tá», đủ để cho bất cứ má»™t ngưá»i trẻ tuổi nào như y tiêu xài thoải mái ba tháng trá»i.
Năm nay, y má»›i có mưá»i chín tuổi, vừa từ phía Bắc ngàn dặm đóng băng đến Giang Nam, má»™t nÆ¡i phong quang minh mị như thế này.
Cặp chim én bị vó ngựa trên cầu làm kinh động, y chỉ thấy mình nhẹ nhàng cũng như cặp én kia, nhẹ nhàng muốn bay lên vậy.
Nhưng không phải là y hoàn toàn không có tâm sự.
Vợ chồng Trung Nguyên đại hào Äoàn Phi Hùng gia giáo vốn rất nghiêm, dÄ© nhiên không thể nào vô duyên vô cá»› thả đứa con trai độc nhất cá»§a mình đến Giang Nam.
Äoàn Ngá»c Ä‘i lại đây lần này dÄ© nhiên là có nhiệm vụ.
Nhiệm vụ cá»§a y là trước mưá»i lăm tháng tư, gấp tá»›i Bảo Châu sÆ¡n trang, đại diện cho phụ thân y, bái thá» ngưá»i bạn kết nghÄ©a kim lan thuở thiếu thá»i cá»§a ông ta, là Giang Nam đại hiệp Châu nhị thái gia Châu Khoan. Y sẽ Ä‘em lá»… vật là cây Bích Ngá»c Äao tổ truyá»n nhà há» Äoàn lại bái thá», sau đó sẽ Ä‘em bảo châu nhà há» Châu vá».
Bảo Châu sơn trang, cái viên bảo châu quý giá nhất, chính là con gái yêu của Châu nhị thái gia.
Cô năm nay chỉ má»›i mưá»i bảy tuổi.
Cô tên là Châu Châu.
Nghe nói Châu nhị thái gia năm nay phá lệ mở tiệc chúc thá», là để chá»n nữ tế cho cô con gái quý.
Châu gia ở Cô Tô là thế gia võ lâm thanh danh hiển hách nhất ở Giang Nam.
Châu đại tiểu thÆ¡ không những là ngưá»i đẹp có tiếng, mà còn là má»™t bậc tài nữ xuất sắc.
Nghe cái tin tức đó, các bậc công tá»­ thiếu hiệp trong giang hồ còn chưa lập gia đình, e rằng đã có hÆ¡n ná»­a Ä‘á»u sẽ đổ xô lại Bảo châu sÆ¡n trang trước ngày mưá»i lăm tháng tư.
Äoàn Ngá»c sẽ được trúng tuyển hay không, Ä‘em cái viên bảo châu này vỠđược hay không, y thật tình không chắc trong bụng.
Äấy là tâm sá»± cá»§a Äoàn Ngá»c.
Nhưng đứng trước cảnh Giang Nam, bá» sông hoa đỠrá»±c hÆ¡n lá»­a, nước xanh đậm thế này, còn có tâm sá»± gì mà má»™t gã thiếu niên mưá»i chín tuổi ném không Ä‘i, thả không xong ?
Quả thật còn có má»™t thứ, đấy là lúc y vừa ra khá»i cá»­a, phụ thân cá»§a y đã nghiêm sắc mặt, nói Ä‘i nói lại vá»›i y rằng, phải ráng hết sức đừng quên bảy Ä‘iá»u giá»›i luật.
Cho đến bây giá», y phảng phất còn nghe phụ thân nghiêm nghị nhắn nhá»§:
- Lấy cái thông minh và vÅ© công cá»§a con, có thể cÅ©ng gượng gạo ra lăn lá»™n trong giang hồ được rồi, nhưng có mấy chuyện này, con phải nhất định làm không được, nếu không ta bảo đảm con sẽ lập tức rước phiá»n lụy vào thân ngay. Äây là lá»i dạy dá»— từ kinh nghiệm tích lÅ©y mấy chục năm nay cá»§a cha, con nhất định ráng mà nhá»› vào lòng cho kỹ.
Äoàn Ngá»c từ nhá» vốn là đứa bé rất hiếu thảo vâng lá»i, mấy Ä‘iá»u đó, y không dám quên Ä‘iá»u nào, má»—i sáng tỉnh dậy là trong bụng nhẩm Ä‘i nhẩm lại mấy lần:
- Thứ nhất, không được kiếm chuyện phá phách, hay xen vào chuyện ngưá»i khác.
- Thứ hai, không được tùy tiện kết bạn vá»›i ngưá»i lạ.
- Thứ ba, không được cá» bạc vá»›i ngưá»i lạ.
- Thứ tư, không được gây thù oán với nhà sư, đạo sĩ, ăn mày.
- Thứ năm, tiá»n bạc không được để ra ngoài.
- Thứ sáu, không được tin lá»i ngưá»i ta đồn đãi.
- Thứ bảy, cÅ©ng là Ä‘iá»u trá»ng yếu nhất, là không được qua lại vá»›i đàn bà không quen biết.
Äoàn Ngá»c trước giá» vốn là đứa bé rất được lòng má»i ngưá»i, không những y mạnh khá»e anh tuấn, lá»… phép nhã nhặn, y còn rất thích cưá»i, rất biết cưá»i, cưá»i rất ngá»t ngào.
Huống gì y áo quần bảnh bao, cưỡi ngá»±a cao ráo, thiếu niên nhiá»u tiá»n, đàn bà gặp y mà không thích, đấy má»›i là chuyện lạ. Äây vốn là cái Ä‘iểm Äoàn Phi Hùng lão gia tá»­ lấy làm hãnh diện nhất, nhưng hiện tại biến thành Ä‘iểm đáng lo ngại nhất.
- Äàn bà vốn là tai há»a, đàn bà hư há»ng trong giang hồ lại quá nhiá»u, con chỉ cần dính vào má»™t ngưá»i, phiá»n phức sẽ Ä‘eo đẵng vÄ©nh viá»…n vá»›i con không bao giá» cho hết.
Câu nói ấy Äoàn Phi Hùng lão gia tá»­ đã lập Ä‘i lập lại vá»›i con mình chừng năm chục lần, Äoàn Ngá»c dù có muốn quên cÅ©ng khó mà quên cho nổi.
Có phải vậy không ?
Xuân sắc ở Giang Nam nếu có mưá»i phần, thì ít nhất đã có bảy phần ở Tây hồ.
Có ngưá»i nói, xuân sắc ở Tây hồ đẹp như tranh vẽ, nhưng trên Ä‘á»i này làm gì có ngưá»i vẽ ra được xuân sắc cá»§a Tây hồ ?
Nếu đã bước qua Hàng Châu mà không dạo qua Tây hồ má»™t chuyến, thật tình là uổng cả Ä‘á»i, đã đến Tây hồ, còn chưa đến thưởng thức Tống Tẩu Ngư ở Tam Nhã Viên, thật tình cÅ©ng uổng lắm.
Hiện tại Äoàn Ngá»c tấu xảo quá bước lại Hàng Châu, đến Tây hồ, dÄ© nhiên y không thể để coi cái cảm giác tiếc rẻ ấy lại trong lòng.
Tống Tẩu Ngư là cá chưng.
Cá phải còn sống rồi giết đi đem chưng mới là thứ thượng hạng, chưng xong, rồi rưới nước gia vị lên đem lên bàn ăn, vì vậy đang còn ngun ngút khói, đúng là vào miệng là tan ra, vừa tươi vừa béo.
CÅ©ng như Ma Bà, Äậu Bà ở Thành Äô, cá chưng này gá»i là Tống Tẩu Ngư, bởi vì cách nấu là do má»™t ngưá»i đàn bà ở Nam Tống, há» Tống sáng chế ra.
Nhưng Tây hồ nước cạn, dưới ba thước Ä‘á»u là bùn đất, cá ở trong hồ không lá»›n nổi.
Vả lại Tây hồ không cho bắt cá. Ở Tây hồ mà bắt cá, quậy cả hồ đang xanh biếc lên, không phải là chuyện đốt đàn đem nấu thịt gà, mất hết cả nhĩ hứng đi sao ?
Vì vậy tuy cá chưng nổi tiếng ở Tây hồ, nhưng không phải cá ở Tây hồ, mà từ Tây hương.
Nhất là ÄÆ°á»ng Thê hương, không những hoa mai ở đó đẹp, cá cÅ©ng ngon nữa.
NÆ¡i đó cÆ¡ hồ nhà nào cÅ©ng có ao cá. Thuyá»n bá» cá vào trong thành, đáy thuyá»n Ä‘an bằng trúc, so vá»›i thuyá»n hoa trên Tây hồ còn lá»›n hÆ¡n, cá nằm dưới đáy thuyá»n, giống như nằm trong nước sông vậy.
Thuyá»n Ä‘i tá»›i trước cá»­a VÅ© Lâm, bèn cập bến, các ngư phá»§ chân trần bèn lấy thúng xúc cá Ä‘em vào thành bán. Trong thúng cÅ©ng đựng đầy nước sông, trong giá» trên thúng, còn có để má»™t bầy tôm xanh Ä‘ang búng lóc chóc.
Vào buổi sáng sá»›m mùa xuân, vài chục gã trai trẻ khá»e mạnh cưá»i đùa, gánh những thúng đồ thu hoạch hôm đó, bước trên con đưá»ng lót đá xanh Ä‘i lại thành, cảnh tượng ấy, còn thậm chí làm ngưá»i ta vui sướng hÆ¡n cả món cá chưng.
Do đó các quán rượu bên hồ bèn đem những con cá còn bơi lội đó, bỠvào trong lồng trúc lớn, để dưới hồ đợi khách lại viếng.
Äoàn lão gia tá»­ thích nhất là Tam Nhã Viên má»—i khi đến Tây hồ, là không thiếu được chuyện đến Tam Nhã Viên bắt vài con cá tươi, Ä‘em chưng nhắm rượu.
Vì vậy, Äoàn Ngá»c cÅ©ng đến Tam Nhã Viên.
Tam Nhã Viên nằm ngay bên hồ, mặt nhìn ra cả má»™t hồ nước mùa xuân, bốn bá» lan can làm bằng gá»— hồng lê cao ba thước bao bá»c.
Bên cạnh lan can có để mưá»i mấy cái bàn bằng gá»— trắng dàu, sạch bóng loáng má»—i bàn Ä‘á»u có để sẵn đồ câu cá và mồi câu.
Cá đã bỠvào trong hồ, có hàng rào trúc ngăn lại, muốn ăn chỉ mới câu lên thôi.
Có mình câu lên, mùi vị dù gì cũng có đặc biệt tươi ngon hơn.
Äoàn Ngá»c câu được hai con, kêu hai giác rượu, đối diện vá»›i cảnh xuân sắc bên Tây hồ thế này, không có cá cÅ©ng còn uống được, huống gì là có cá đó ?
Vì vậy mà hai giác rượu đã cạn, lại thêm hai giác nữa.
Äoàn Phi Hùng không dặn y, phải uống ít Ä‘i má»™t chút, bởi vì ai ai cÅ©ng biết đại công tá»­ nhà há» Äoàn tá»­u lượng như biển, ngàn chung còn chưa say.
Bất cứ ai muốn đổ rượu cho y sang, là cũng khó khăn như muốn cho cá chết đuối vậy.
Rượu đựng trong bình rượu bằng đồng, má»™t bình có tá»›i mưá»i sáu lượng.
Bốn giác rượu là bốn cân, Äoàn Ngá»c Ä‘ang uống thứ rượu Thiện Lưỡng còn mắc hÆ¡n cả Hoa Äiêu để lâu năm gấp bá»™i.
Thứ rượu này vốn dành cho viá»…n khách, tuy mắc hÆ¡n Hoa Äiêu gấp bá»™i, nhưng chắc gì đã ngon hÆ¡n Hoa Äiêu bao nhiêu.
Chân chính rượu ngon phải là Trúc Diệp Thanh để lâu năm, mùi rượu nhẹ nhàng, vào miệng má»m như lụa, nhưng hậu kình rất đầy, hai ba chén vào bụng đã có cảm giác ngà ngà ngay.
Äoàn Ngá»c tuy không uống Trúc Diệp Thanh, hiện tại cÅ©ng đã có cảm giác ngà ngà đó.
Y thích cái thứ cảm giác đó, y chuẩn bị uống xong hai bình đó, thêm hai bình nữa, sau đó mới kêu một dĩa miến tôm ăn cho giả rượu.
Nghe nói miến ở nơi đây không thua gì Thuê Vô Quán ở Quan Hạng Khẩu.
Dân Hàng Châu đại đa số ai cũng uống rượu.
Bá»n há» uống rượu bằng chén, má»™t chén là bốn lạng, thưá»ng thưá»ng uống sáu bảy ly cÅ©ng không có gì là ly kỳ. Nhưng uống là làm ngay năm sáu cân, chuyện đó lại ly kỳ rồi, huống gì ngưá»i uống rượu chỉ bất quá là má»™t gã thiếu niên mưá»i tám mưá»i chín tuổi.
Äã có rất nhiá»u ngưá»i bắt đầu chú ý đến y, cặp mắt trừng lá»›n nhất, là má»™t gã thiếu niên mặt mày trắng trẻo mặc má»™t chiếc áo dài màu tím lạt.
Cái vị thiếu niên này tuổi tác xem ra hình như có nhá» hÆ¡n Äoàn Ngá»c hai tuổi, cặp mắt lá»›n thiệt lá»›n, cái mÅ©i thẳng, ăn mặc y phục rất tân thá»i, dáng Ä‘iệu cÅ©ng rất ôn nhu, rất thanh tú, xem ra cÅ©ng xuất thân con nhà phú gia như Äoàn Ngá»c vậy.
Diệu nhất là, trên bàn y cÅ©ng có vài cái bình rượu không, hiển nhiên tá»­u lượng cá»§a y cÅ©ng không kém cá»i tí nào.
Ngưá»i tá»­u lượng khá, thưá»ng thưá»ng ít nhiá»u cÅ©ng có hứng thú vá»›i ngưá»i tá»­u lượng khá.
Vì vậy y bá»—ng hướng vá» Äoàn Ngá»c cưá»i má»™t cái.
Äoàn Ngá»c không thấy.
Thật ra y đã chú ý đến gã thiếu niên có cặp mắt to ấy từ lâu, và cÅ©ng không phải không có hứng thú vá»›i ngưá»i này.
Chỉ bất quá Äoàn công tá»­ tuy má»›i bước chân vào giang hồ, nhưng y không phải là kẻ ngốc, càng không phải là kẻ mù, thật ra, y thông minh còn hÆ¡n đại Ä‘a số nhiá»u, cặp mắt cÅ©ng sáng hÆ¡n đại Ä‘a số ngưá»i khác nhiá»u lắm.
Y vừa nhìn là đã nhận ra ngay cái gã cặp mắt to ấy, không phải là một gã thiếu niên thật, mà là một cô gái giả trai.
- Trên đưá»ng Ä‘i, không được qua lại vá»›i đàn bà chưa quen biết.
Lá»i giáo huấn ấy Äoàn Ngá»c chưa há» quên, cÅ©ng không dám quên, trước giá» y là má»™t đứa bé rất nghe lá»i, rất hiếu thảo.
Vì vậy cặp mắt cá»§a y cứ nhìn thẳng vào cái thuyá»n hoa ở trước mặt.
Chiếc thuyá»n hoa ấy vừa ở trong đám liá»…u chèo ra, phía trên sÆ¡n màu xanh biếc, lan can màu Ä‘á», cánh cá»­a sổ chạm trổ hoa, bức màn Tương Phi bằng trúc vén lên má»™t ná»­a.
Má»™t ngưá»i đàn bà tuyệt đẹp, phong tư trác tước, Ä‘ang ngồi bên song cá»­a, đùa nghịch vá»›i con anh vÅ© lông trắng trong lồng.
Má»™t tay cô Ä‘ang cầm cây lược, cổ tay tròn lẳn, ngón tay thuôn dài, vẻ mặt ra chiá»u như ai oán, phảng phất như cảm thương xuân đến rồi qua mau, tình nhân sắp ly biệt.
Cô là ngưá»i đàn bà, chỉ bất quá cô là đàn bà ở xa thật xa, đại khái còn an toàn hÆ¡n đàn bà ngồi bên cạnh bàn má»™t chút.
Ãt nhất cô cÅ©ng không thể bay qua năm sáu trượng mặt hồ, lại gây phiá»n cho Äoàn Ngá»c.
Nhưng ngưá»i đàn bà bên cạnh bàn muốn qua làm phiá»n lại dá»… dàng hÆ¡n nhiá»u.
Hiện tại hình như cô có cái ý đó thật, cô bá»—ng ôm quyá»n nói:
- Vị huynh đài này xin má»i.
Äoàn Ngá»c nhìn nhìn phía sau, lại nhìn ra hai bên, làm như không biết ngưá»i ta Ä‘ang chỉ mình.
Vị cô nương có cặp mắt to ấy ôm miệng cưá»i, nói:
- Tôi nói cái vị huynh đài này, chính là các hạ đó.
Lúc cô cưá»i, cái mÅ©i cá»§a cô nhăn lại trước làm như gió xuân Ä‘ang thổi xao động mặt hồ lăn tăn lên.
Lúc cô chưa cưá»i, cô đã là cô bé thật khả ái, cô vừa cưá»i lên, thật muốn làm các chàng nhảy lầu.
Äoàn Ngá»c có muốn giả khá» cÅ©ng không xong, y chỉ đành cưá»i trừ, nói:
- Các hạ đang nói chuyện với tôi đấy sao ?
Cô ta mở to mắt ra cưá»i nói:
- Không nói chuyện với anh còn nói chuyện với ai nữa ?
Äoàn Ngá»c ho khẽ lên hai tiếng nói:
- Không biết các hạ muốn chỉ dạy Ä‘iá»u gì ?
Cô bé mở cây quạt soạt một tiếng, khẽ phe phẩy mấy cái nói:
- Äá»™c ẩm không bằng đồng ẩm, trá»i đẹp cảnh đẹp như vậy, các hạ còn không quá bước qua đây cùng say má»™t bữa.
Rõ ràng là ngay kẻ nói còn nhìn ra được cô là con gái, vậy mà cô cứ muốn làm ra vẻ ta đây là đàn ông con trai.
Äoàn Ngá»c thở ra, nói:
- Tại hạ cũng có ý như vậy, khổ nổi chưa quen biết nhau, huống gì nam nữ có chỗ bất tiện.
Cô bé ngẩn mặt ra, cặp mắt càng mở to lên:
- Anh nói nam nữ bất tiện ? Không lẽ anh là con gái sao ?
Äoàn Ngá»c cÅ©ng bật cưá»i, y ráng nhịn cưá»i nói:
- Dĩ nhiên các hạ cũng thấy là tôi không phải rồi.
Cô bé chá»›p mắt há»i:
- Anh không phải thì ai vậy ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Cô.
Cô bé trừng mắt nhìn y nửa ngày, lắc đầu lẩm bẩm:
- Thì ra cặp mắt ngưá»i này có chứng tật gì đó mà.
Một tay cô khẽ phe phẩy cây quạt, còn tay kia cầm ly rượu lên, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.
Cô uống rượu thật không giống đàn bà tí nào.
Äoàn Ngá»c thở ra má»™t cái trong bụng.
Ngày xuân đương độ, y năm nay chỉ má»›i mưá»i chín tuổi, cái tuổi dá»… bị xao động tâm hồn nhất.
Thiệt tình y rất muốn bước qua, chỉ tiếc là y làm sao cũng không quên được dáng điệu nghiêm nghị của phụ thân.
Muốn làm má»™t đứa bé hiếu thảo vâng lá»i, thật tình không phải là má»™t chuyện dá»… dàng tí nào.
Tịch dương đầy trá»i, chiếu lên hồ Tây, “Hồng trang đạm mạt tổng tương nghi†lại càng thêm Ä‘a tư Ä‘a dạng.
Liá»…u xanh má»m nhẹ như tuyết, hoa sen hồng nở hé nữ nhân, dãy núi má» má» xa xa, chiếu trên mặt nước hồ lá»™ng lẫy ánh kim quang.
Äâu đó không biết ai Ä‘ang cất tiếng ngâm nga:
- Thiểu thôn cô nhi quang trước cước Hạ thủy khứ cát đang tâm thảo.
Nhất bả thảo nhi cương hệ thảo.
Thảng bại khê biên thụy bước liễu.
Liễu âm cái trước tha đích kiểm.
Tha đích cước nhi tiểu hựu xảo.
Tam cá kỵ sĩ đã mã lai.
Kiểm thượng toàn bộ đái trước tiếu.
Khất cá kỵ sĩ khiêu hạ mã.
Si si vong bước tha đích cước.
Hữu có kỵ sĩ đảm giảo đai.
Cư nhiên thân thân tha đích chủy.
Äệ tam cá ngoạn đích bả hý.
Chẩm hải ký tại ca từ ký.
Ai da khả lên đích tiểu cô nương.
Tha vị thậm ma yêu tham thụy ?
Tạm dịch:
- Cô thôn nữ chân để trần.
Xuống nước hái cỠbấc.
Vừa đó xong một bó.
Äã nằm soài ra ngá»§ bên bá» xuối.
Bóng liễu che mặt cô.
Chân cô nhỠmà xinh xắn.
Ba chàng kỵ sĩ phi ngựa lại.
Gương mặt Ä‘á»u lá»™ vẻ mỉm cưá»i.
Một chàng nhảy xuống ngựa.
Nhìn si si vào chân cô.
Có chàng lớn gan hơn.
Dám hôn lên môi cô.
Còn chàng thứ ba đùa nghịch.
Viết xuống thành má»™t bài thÆ¡ chá»c.
Ai da đáng thương cho cô bé.
Sao cô ham ngá»§ làm chi ?Tiếng ca êm ái, lá»i lẽ dá»… thương, tràn đầy má»™t vẻ nhẹ nhàng quyến rÅ© dụ hoặc.
Äây có phải là má»™t cô thôn nữ Ä‘a tình, Ä‘ang dùng tiếng ca cá»§a mình để thầm biểu lá»™ vá»›i tình nhân, muốn y to gan lên má»™t chút ?
Äoàn Ngá»c nhịn không nổi lại thở ra trong bụng, y lại càng không dám đưa mắt nhìn thêm cô bé bàn bên cạnh tí nào nữa.
Y cảm thấy thật tình mình quá vô dụng, ngay cả rượu cũng hết muốn uống, đang tính kêu dĩa miến tôm, ăn no kiếm chỗ ngủ một giấc.
Chính ngay lúc đó, bá»—ng trên mặt hồ có chiếc khoái thuyá»n, xé nước như bay lại.
Trên khoái thuyá»n có bốn gã hòa thượng mày rậm mắt to, thân hình lá»±c lưỡng, cái đầu cạo trá»c bóng lưỡng xanh rá»n.
Gió thổi trên mặt hồ, chiếc khoái thuyá»n lên xuống không ngá»›t, bốn gã hòa thượng làm như đóng Ä‘inh trên mé đầu thuyá»n, không má»™t tí động đậy.
Äoàn Ngá»c vừa nhìn thấy ra, bá»n há» Ä‘á»u là tay giá»i võ, không những vậy, công phu hạ bàn cÅ©ng rất cứng cá»i.
- Trong giang hồ không được đụng vào nhất là hòa thượng, đại sĩ và ăn mày.
Bởi vì những hạng ngưá»i đó chỉ cần dám qua lại trong giang hồ, nếu không có vÅ© công xuất chúng, thì nhất định cÅ©ng có thế lá»±c rất lá»›n.
Cảnh đẹp giỠtốt thế này, mấy gã xuất gia này tại sao lại đến nơi này xông xáo qua lại ?
Äoàn Ngá»c vốn có chút kỳ quái, nhưng hiện giá», y quyết tâm không để ý đến chuyện cá»§a bá»n há».
- Thị phi chỉ vì nói năng nhiá»u, phiá»n phức chỉ vì xông xáo đưá»ng đột. Nếu muốn má»™t đưá»ng bình an, là phải nhất định không bày chuyện lôi thôi, và không xen vào chuyện ngưá»i khác.
Äoàn Ngá»c uống xong ly rượu cuối cùng, chỉ chá» miến lại ăn xong là Ä‘i ngay.
Bá»—ng nghe bình lên má»™t tiếng, chiếc khoái thuyá»n đã nhắm chiếc thuyá»n hoa đụng thẳng vào.
Ngưá»i đẹp Ä‘ang ngồi bên song cá»­a đùa nghịch vá»›i con anh vÅ© lông trắng, bị đụng cÆ¡ hồ muốn rá»›t xuống nước.
Bốn gã hòa thượng thì đã nhảy lên thuyá»n hoa, xông vào như hung thần ác sát, chỉ vào mÅ©i cô mắng chá»­i loạn lên, nghe không rõ là Ä‘ang mắng chá»­i gì.
Ngay cả con anh vÅ© cÅ©ng sợ quá kêu quang quác cả lên, vừa kêu vừa nhảy, ngưá»i thì sợ quá mất cả nhan sắc, toàn thân run rẩy không ngá»›t, xem ra thật là đáng thương vô cùng.
Mấy gã hòa thượng lại không hiểu chuyện lên hương tiếc ngá»c, có gã còn thò bàn tay lá»›n như cái quạt, hình như muốn túm lấy đầu tóc cá»§a cô.
Mấy tên ác tăng này ở đâu ra đây, thật còn hung dữ hÆ¡n cả cưá»ng đạo, ban ngày ban mặt, trước mắt má»i ngưá»i, dám cả gan khinh lá»n má»™t ngưá»i đàn bà đơn lẻ đáng thương thế này.
Chuyện này mà không xen vào can thiệp, còn nói gì đến chuyện phò nguy cứu khốn, hành hiệp trượng nghĩa ?
Äoàn Ngá»c cảm thấy máu nóng hừng hừng dâng lên ứ ngá»±c, y chẳng cố kỵ gì nữa, chụp lấy cây Ä‘ao để trên bàn, bá»—ng đứng bật dậy, nhảy vá»t ra khá»i lan can.
Ngoài lan can là nước hồ, mắt thấy y sắp rớt xuống nước, cô bé có cặp mắt to hình như thất thanh kinh hô lên.
Nào ngá» Äoàn Ngá»c tuy còn nhá» tuổi, vÅ© công đã luyện đến nÆ¡i, y đã nhìn đúng chá»— mình nhảy xuống.
Chỉ thấy mÅ©i chân y Ä‘ang Ä‘iểm vào chá»— bá» trúc dùng để rào quanh ao nhốt cá, ngưá»i lại búng lên cao, sá»­ chiêu Äăng Bình Äá»™ Thá»§y, Yến Tá»­ Tam Sao Thá»§y, mấy chiêu khinh công tuyệt đỉnh.
Cô bé mắt to còn chưa la lên xong, Äoàn Ngá»c đã búng ngược ngưá»i, má»™t chiêu Tế Xung Xảo Phiên Vân, tiếp theo đó là Bình Sa Lạc Nhạn, nhẹ phiêu phiêu hạ xuống chiếc thuyá»n hoa.
Trong bốn gã hòa thượng, có má»™t gã Ä‘ang đứng ở ngoài khoang canh giữ, thấy có ngưá»i lại, bèn lập tức sa sầm nét mặt trầm giá»ng há»i:
- Ai đó ? Lại đây làm gì ?
Gã hòa thượng này mặt mày rỗ chằn rỗ chịt, mặt lộ sát cơ, xem ra không giống kẻ xuất gia ăn ở thanh tịnh.
Äoàn Ngá»c cÅ©ng sa sầm nét mặt, nói:
- Ngươi là kẻ xuất gia ? Hay là cưá»ng đạo ?
Gã hòa thượng này hình như sực nhớ đến thân phận của mình, hai tay chắp lại, nói:
- A Di Äà Phật, kẻ xuất gia làm sao mà lại là cưá»ng đạo ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Nếu không phải cưá»ng đạo, tại sao còn hung dữ hÆ¡n cả cưá»ng đạo, ngay cả cưá»ng đạo còn không dám khinh lá»n đàn bà con gái như vậy.
Gã hòa thượng gằn giá»ng nói:
- Ngươi là gì cá»§a ngưá»i đàn bà đó, lại Ä‘i xen vào chuyện này ?
Äoàn Ngá»c ưỡn ngá»±c, nói:
- Ngưá»i trong thiên hạ ai cÅ©ng xen vào được chuyện thiên hạ, tại sao ta không xen vào được ?
Trong khoang thuyá»n lại vá»ng ra tiếng kinh hô cá»§a ngưá»i đàn bà đẹp đó:
- Cứu mạng, cứu mạng, mấy tên hung tăng này muốn giở trò vô lễ.
Äoàn Ngá»c lại càng giận dữ, cưá»i nhạt nói:
- Xem ra lá gan cá»§a bá»n hòa thượng các ngươi không nhá» tí nào.
Gã hòa thượng tức giận nói:
- Lá gan cá»§a ngươi cÅ©ng không nhá», dám đứng trước mặt ta vô lá»… thế kia.
Miệng cá»§a y thì nói, hai bàn tay không há» rảnh rá»—i, bá»—ng nhiên trầm eo lưng xuống tá»a mã, hai tay quyá»n cùng đấm mạnh vào sưá»n cá»§a Äoàn Ngá»c, chính là Thiếu Lâm chính tông Phục Hổ La Hán Quyá»n.
Chỉ tiếc là Äoàn Ngá»c chẳng phải là cá»p, đã xoay ngược tay chụp cứng mạch môn cá»§a gã hòa thượng, tứ lượng bát thiên cân, kéo nhẹ má»™t cái.
Cái thứ công phu tá lá»±c đả lá»±c này, chính là khắc tinh cá»§a những loại quyá»n lá»™ cương mãnh, gã hòa thượng phát ra sức lá»±c càng lá»›n chừng nào, té càng thảm chừng đó.
Gã đánh ra cú đấm đó lực đạo không nhỠtí nào, chỉ thấy tấm thân trăm cân của y bỗng nhiên bay lên, tủm một tiếng, rớt vào hồ nước.
Trên bá» có ngưá»i Ä‘ang vá»— tay, không biết có phải là cái vị cô nương có cặp mắt to ấy không.
Äoàn Ngá»c còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, trong khoang thuyá»n đã có hai gã hòa thượng nhảy ra.
Hai ngưá»i này thân thá»§ nhanh nhẹn, xuất thá»§ còn nhanh hÆ¡n nữa, bá»—ng nhiên, hai cặp quyá»n đầu như hai cặp phật thá»§ đã đến trước mặt Äoàn Ngá»c, quyá»n phong ào ạt, quả thật chiêu thức trầm, lá»±c đạo mãnh.
Chỉ tiếc là, đại công tá»­ con nhà hảo hán đệ nhất Trung Nguyên Äoàn Phi Hùng, vÅ© công không những không thua kém gì phụ thân cá»§a y cho mấy, hình như còn có vẻ muốn thanh xuất vu lam.
Nhất là khinh công thân pháp cá»§a y, không những linh động hÆ¡n ngưá»i, còn phong nhã, còn đẹp mắt.
Y đỠkhí, ngưá»i bá»—ng má»™t chiêu Cáp Tá»­ Phiên Thân, bay ra sau lưng hai gã hòa thượng.
Gã hòa thượng biến chiêu cÅ©ng không chậm tí nào, bàn tay đập xuống ngưá»i tung lên, La Hán Thoát Y, vung quyá»n phản kích. Nhưng y ra chiêu đã quá chậm.
Vá» Ä‘ao trong tay cá»§a Äoàn Ngá»c đã đánh vào huyệt Kiên TÄ©nh trên vai y.
Y vừa tung ngưá»i lên, chá»— đó lại chính là trá»ng tâm trên toàn thân, bị đánh vào, ngưá»i y lập tức đứng không vững, loạng choạng lùi lại bảy tám bước, bình lên má»™t tiếng đụng vào lan can chiếc thuyá»n hoa.
Äoàn Ngá»c vung tay lên má»™t cái nữa, chỉ nghe tá»§m tá»§m hai tiếng, hai gã hòa thượng lại bị rá»›t vào hồ nước.
Gã hòa thượng còn lại vừa nhảy ra khá»i khoang thuyá»n, mặt mày tái ngoét, không biết mình nên xuất thá»§ hay không xuất thá»§ má»›i phải.
Y nằm má»™ng cÅ©ng không ngỠđược rằng, cái gã thiếu niên nhá» tuổi dáng Ä‘iệu ôn nhã này, vÅ© công lại kinh ngưá»i như vậy.
Äoàn Ngá»c cÅ©ng Ä‘ang nhìn y.
Gã hòa thượng này tuổi tác xem ra cÅ©ng lá»›n hÆ¡n tí đỉnh, dáng Ä‘iệu hình như cÅ©ng ra vẻ biết Ä‘iá»u tí đỉnh, quan trá»ng nhất là, y còn chưa ra tay xuất thá»§ đánh ngưá»i ta.
Vì vậy Äoàn Ngá»c đối vá»›i gã còn có chút khách khí, y mỉm cưá»i nói:
- Äồng bạn cá»§a ông Ä‘i hết rồi, ông còn chưa Ä‘i sao ?
Gã hòa thượng gật gật đầu, thở ra má»™t hÆ¡i thật dài, bá»—ng há»i:
- Thí chủ cao tính ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Tôi tính Äoàn.
Hòa thượng há»i:
- Äại danh ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Äoàn Ngá»c.
Hòa thượng lại thở ra nói:
- Äoàn thí chá»§ vÅ© công quá cao cưá»ng.
Äoàn Ngá»c cưá»i nói:
- Ba chớp ba nhoáng, cũng tàm tạm.
Gã hòa thượng bỗng sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Nhưng Äoàn thí chá»§ bất kể vÅ© công cao cưá»ng đến đâu, nếu đã xen vào chuyện này, sau này e rằng khó mà toàn thân thoái lui đó.
Äoàn Ngá»c nói:
- Sao ?
Gã hòa thượng nói:
- Không lẽ thí chá»§ không nhìn ra bá»n bần tăng từ nÆ¡i nào lại sao ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Hòa thượng dÄ© nhiên là từ trong chùa ra, trừ phi các ông không phải hòa thượng, mà là cưá»ng đạo.
Gã hòa thượng hằn há»c trừng mắt nhìn y má»™t cái, chẳng nói thêm má»™t lá»i nào, bá»—ng nhảy tung ngưá»i lên, tá»§m má»™t tiếng cÅ©ng nhảy luôn xuống nước.
Äoàn Ngá»c bật cưá»i lẩm bẩm:
- Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh, xem ra gã hòa thượng này cũng nghĩa khí lắm.
Y phá»§i phá»§i quần áo, tính Ä‘i, lại tính bước qua há»i thăm ngưá»i đàn bà đẹp ấy có bị thụ thương gì không.
Äang còn tần ngần chưa quyết định được chá»§ ý, trong thuyá»n đã có ngưá»i Ä‘ang hô hoán:
- Äoàn công tá»­, xin dừng chân.
Tiếng nói nghe như hoàng oanh Ä‘ang bay ra khá»i hang, vừa nhẹ nhàng, vừa ngá»t ngào, không giống lúc cô Ä‘ang há há»ng ra kêu cứu mạng tí nào.
Äoàn Ngá»c khẽ ho lên hai tiếng.
Không phải là y muốn ho thật, đó là cái tật cá»§a phụ thân y, phụ thân cổ há»ng đại khái là có đàm, muốn nói gì quan trá»ng, cÅ©ng thích ho khẽ lên hai tiếng trước.
Vì vậy Äoàn công tá»­ cÅ©ng há»c đầy đủ, y phát giác ra lúc chưa nói chuyện, ho lên vài tiếng trước, là cách tốt nhất.
Nào ngá» ngưá»i đàn bà đẹp mặc áo trắng đã bước lại, tay vịn vào khoang thuyá»n, nhìn y, cặp mắt tuyệt đẹp Ä‘ang lá»™ đầy vẻ quan thiết, cô dịu dàng nói:
- Äoàn công tá»­ có phải bị lạnh đấy không ? NÆ¡i đây tấu xảo có chút cao đơn mua từ kinh đô, trị cổ há»ng tốt lắm.
Äoàn Ngá»c ngay cả ho cÅ©ng không dám ho lên nữa, y gượng cưá»i nói:
- Không cần, tôi ... tại hạ tốt thôi ...
Ngưá»i đàn bà đẹp mặc áo trắng nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Công tá»­ vốn là ngưá»i tốt, tôi biết mà.
Äoàn Ngá»c đỠmặt lên, nói nhanh:
- Không phải tôi có ý như vậy, tôi muốn nói là, tôi không có bệnh.
Ngưá»i đàn bà đẹp mặc áo trắng cưá»i càng ngá»t ngào, cô nói:
- Không có bệnh lại tốt nữa, trên thuyá»n còn có má»™t bình Trúc Diệp Thanh để lâu năm ...
Äoàn Ngá»c vá»™i vã nói:
- Không cần, không cần khách khí, tại hạ đang tính cáo từ đây.
Ngưá»i đàn bà đẹp mặc áo trắng cúi đầu xuống nhá» nhẹ nói:
- Công tử muốn đi, dĩ nhiên tiện thiếp không dám cản trở, chỉ bất quá, lỡ công tử đi rồi, mấy gã ác tăng đó trở lại nữa thì sao ?
Äoàn Ngá»c không biết nói gì.
Muốn làm ngưá»i tốt, thì phải làm cho đáo để.
Trên bá» Ä‘ang có ngưá»i kêu:
- Tiá»n rượu cá»§a vị công tá»­ trên thuyá»n kia tổng cá»™ng là má»™t lượng bảy tiá»n, còn chưa tính xong, xin trả giùm cho.
Ngưá»i đàn bà đẹp mặc áo trắng nói:
- Tiá»n rượu cá»§a công tá»­, tôi ...
Äoàn Ngá»c vá»™i vã nói:
- Không được, xin đừng khách khí, tôi đã có đây.
Äể đàn bà trả tiá»n giùm, chuyện đó biết bao là khó khăn.
Äoàn Ngá»c công tá»­ xuất thá»§ cứu ngưá»i, không lẽ là để cho ngưá»i ta trả giùm tiá»n rượu cho mình sao ?
Chuyện đó không thể nào để ngưá»i ta hiểu lầm được.
Äoàn Ngá»c lập tức quýnh quáng lấy hầu bao ra, trong lúc hấp tấp không được cẩn thận lắm, ngân phiếu và vàng lá rá»›t hết ra cả mặt đất, ngay cả thanh Bích Ngá»c Äao cÅ©ng rá»›t luôn ra ngoài.
May mà ngưá»i đàn bà đẹp mặc áo trắng ấy không chú ý chuyện gì khác, cặp mắt mỹ lệ cá»§a cô, hình như Ä‘ang bị cái má lúm đồng tiá»n cá»§a Äoàn Ngá»c thu hút, không còn nguyện ý nhìn sang chá»— khác.
Trúc Diệp Thanh để lâu năm quả thật là rượu ngon, màu sắc xem ra cÅ©ng làm ngưá»i ta mát mắt, uống vào má»m mại, phảng phất như đầu lưỡi cá»§a tình nhân.
Ngưá»i đàn bà đẹp mặc áo trắng cÅ©ng Ä‘ang thè cái lưỡi xinh xắn ra, liếm môi mình.
Äoàn Ngá»c vá»™i vã gằm đầu xuống uống rượu, uống xong ly này, y má»›i sá»±c nhá»› ra, mình đã vi phạm toàn bá»™ Ä‘iá»u răn thứ nhất, thứ tư, thứ năm, thứ bảy, bốn Ä‘iá»u luôn má»™t lượt.
Chết ngưá»i nhất là, cái thuyá»n hoa ấy không biết đã chèo ra giữa hồ lúc nào rồi, y muốn bá» Ä‘i cÅ©ng không kịp nữa.
Huống gì hiện tại, cô đã xem y như là bạn bè, thậm chí còn nói cho y biết tên của mình.
- Em tên là Hoa, tên là Dạ Lai.
Hoa Dạ Lai.
Cái hỠđã hay quá, cái tên cũng hay quá.
Ãnh trăng đẹp làm sao, xuân sắc đẹp làm sao, rượu ngon làm sao.
Bao nhiêu chuyện nhất thiết hình như Ä‘á»u quá đẹp, Äoàn Ngá»c thở ra trong bụng, y quyết định mình buông thả ngày hôm nay.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u nên ngẫu nhiên buông thả mình má»™t lần, có phải vậy không ?
Huống gì hôm nay y làm chuyện cÅ©ng không phải là xấu xa gì ... Ai nói cứu ngưá»i là chuyện xấu xa ? Ai nói uống ly rượu là chuyện xấu ?
Äoàn Ngá»c lập tức tha thứ cho mình ngay.
Tha thứ cho mình không phải là dù gì cÅ©ng dá»… hÆ¡n tha thứ ngưá»i khác ?
Vì vậy Äoàn Ngá»c không say cÅ©ng say mất.
Trăng sáng.
Äêm trăng ở Tây hồ, Tây hồ dưới ánh trăng, thuyá»n hoa đã cập vào bá» dương liá»…u.
Còn ngưá»i ?
Ngưá»i Ä‘ang say vùi, ngưá»i Ä‘ang ngá»§ vùi.
Äoàn Ngá»c chỉ biết mình được Ä‘em vào trong khoang thuyá»n, được Ä‘em vào căn phòng thật thÆ¡m tho, nằm trên má»™t chiếc giưá»ng còn thÆ¡m hÆ¡n cả hương hoa, y chẳng phân biệt được mình Ä‘ang má»™ng hay tỉnh ?
Bên cạnh phảng phất có ngưá»i, ngưá»i cÅ©ng thÆ¡m hÆ¡n cả hương hoa, có phải là Dạ Lai hương đấy không ?
Y phân biệt không rõ ràng cÅ©ng không muốn phân biệt cho rõ ràng. Cho là má»™ng cÅ©ng tốt, tỉnh cÅ©ng tốt, cứ như vậy hưởng cái mùi vị mông mông lung lung, phiêu phiêu phưởng phưởng, cuá»™c Ä‘á»i còn có mấy ai được thưởng thức tá»›i như vậy ?
Äêm thật yên lặng, mát mẻ như suối nước.
Gió thổi qua song cá»­a, trên song chập chá»n bóng hình cá»§a những hoa nhá».
Bên cạnh phảng phất như có ngưá»i Ä‘ang gá»i khẽ y:
- Äoàn công tá»­, Äoàn lang !
Äoàn Ngá»c không trả lá»i, y không muốn trả lá»i, y không muốn tỉnh táo.
Nhưng y cảm thấy được ngưá»i bên cạnh Ä‘ang xoay trở, sau đó bèn có má»™t bàn tay thÆ¡m tho ngá»t ngào thò lại, hình như muốn thăm dò hÆ¡i thở cá»§a y.
Hô hấp cá»§a y rất Ä‘á»u đặn.
Bàn tay trên mặt y nhè nhẹ phe phẩy mấy cái, ngưá»i thì rón rén bò dậy khá»i giưá»ng.
Ngưá»i còn đẹp hÆ¡n cả hoa.
Cặp đùi dài dài, cái eo thật nhá», đầu tóc Ä‘en nhánh xá»a xuống hai bên vai như suối mây, da thịt trÆ¡n láng má»m mại như lụa.
Ngay cả ánh trăng cÅ©ng Ä‘ang nhìn trá»™m vào song cá»­a, huống gì là ngưá»i ?
Äoàn Ngá»c len lén mở mi mắt, y nhịn không nổi phải khen thầm lên trong bụng.
May mà y chưa đem câu khen thưởng ấy thốt ra ngoài miệng.
Bởi vì y bỗng phát hiện ra Hoa Dạ Lai đang rón rén cầm lấy quần áo của y lên, cùng thủ pháp thật khinh xảo, móc cái hầu bao trong đó ra.
Sau đó, cô lại rón rén đi đến song cửa, song cửa có để mấy chậu bông, có phải là Dạ Lại hương không ?
Cô ngần ngừ một lát, bèn đem cây bông trong chậu thứ hai ra, đem hết cả đất cát ra ngoài.
Sau đó cô lại dùng động tác nhanh nhẹn nhất, bá» hầu bao cá»§a Äoàn Ngá»c vào trong, rồi lại bá» cây bông vào lại, đổ đất cát vào nhè nhẹ, đập xuống cho bằng phẳng.
Hiện tại không ai biết được cái chậu bông này có điểm gì khác biệt hơn chậu bông khác.
Cô thở phào ra má»™t hÆ¡i nhẹ, lúc quay ngưá»i lại, gương mặt còn nhịn không nổi lá»™ ra má»™t nụ cưá»i đắc ý.
Cô cưá»i thật ngá»t ngào, như má»™t đứa bé ngây thÆ¡ vô tá»™i.
Chỉ tiếc là Äoàn Ngá»c bấy giá» không còn thưởng thức gì được. Y đã nhắm mắt lại, lá»— mÅ©i còn thậm chí phát ra tiếng ngáy nho nhá» Ä‘á»u Ä‘á»u, giống như tiếng ngáy cá»§a những ngưá»i say rượu.
Hoa Dạ Lai đứng ở đầu giưá»ng, nhìn y ra chiá»u thá»a mãn, cô rón rén bò lên giưá»ng, đưa đôi tay má»m mại trÆ¡n láng ôm chặt lấy y.
Hiện tại hình như cô hy vá»ng y tỉnh lại thôi.
DÄ© nhiên Äoàn Ngá»c không tỉnh lại.
Cô thở ra nhè nhẹ, bỗng lầm bầm ca nho nhỠtrong miệng, ca lên bài phảng phất như:
- Ai da, cái chú bé đáng thương kia.
Cô ca nho nhá» trong miệng, hÆ¡i thở càng lúc càng nặng, cánh tay đì lên ngưá»i cá»§a Äoàn Ngá»c phảng phất càng lúc càng nặng.
Cô đã ngá»§ mất, Ä‘em theo tấm lòng sung sướng thá»a mãn đắc ý mà ngá»§ mất.
Gió thổi qua song cá»­a, trên song chập chá»n bóng hình cá»§a những mảnh hoa nhá».
Äoàn Ngá»c chầm chậm trở mình lại, gá»i nhá»:
- Hoa cô nương, Hoa Dạ Lai.
Không có tiếng trả lá»i.
Hô hấp cá»§a cô nặng ná» mà Ä‘á»u đặn, cô cÅ©ng đã uống không ít Trúc Diệp Thanh.
Äoàn Ngá»c lại đợi thêm má»™t hồi lâu nữa, rồi má»›i rón rén bò dậy, cầm y phục cá»§a y lên, rón rén bước đến song cá»­a.
Giấy trên khung đã muốn trắng lên.
Äoàn Ngá»c nhấc cái bình bông đó lên, cÅ©ng dùng thá»§ pháp thiệt nhanh, lấy hết những đồ dưới cây bông đổ ra y phục.
Sau đó y lại bỠcây bông vào lại, lấy đất cát đập bằng lại.
Gương mặt y cÅ©ng bất giác lá»™ ra má»™t nụ cưá»i đắc ý, nhưng lúc quay ngưá»i lại nhìn thấy cô, trong lòng y nhịn không nổi cảm thấy có chút gì khiếm lá»—i.
Gã thiếu niên lương thiện này, trước giá» không muốn làm ai thất vá»ng, huống gì lại là má»™t ngưá»i đàn bà mỹ lệ như thế.
Äi rón rén qua đầu giưá»ng, thuận tay cầm lên đôi giày làm bằng da bò tinh trí cá»§a y.
Ngưá»i nằm trên giưá»ng bá»—ng trở mình, lẩm bẩm nói:
- Anh dậy làm gì thế ?
Äoàn Ngá»c ráng khống chế lại trái tim Ä‘ang đập mạnh, y nhẹ giá»ng nói:
- Tôi phải Ä‘i sá»›m má»™t chút, sáng dậy còn phải Ä‘i đưá»ng.
Ngưá»i nằm trên giưá»ng gật gật đầu, cặp mắt còn chưa muốn mở ra, hàm hồ nói:
- Lúc vỠanh đừng quên lại đây thăm em.
Äoàn Ngá»c nói:
- Dĩ nhiên.
Thật ra, dĩ nhiên y cũng biết, hôm sau cô nhất định không còn ở chốn này.
Ngưá»i nằm trên giưá»ng thở phào ra xem chừng thá»a mãn, lại ngá»§ tiếp liá»n đó.
DÄ© nhiên cô không ngá» rằng cái gã ngÆ¡ ngÆ¡ ngáo ngáo này lại phát hiện ra bí mật cá»§a cô, cô chỉ hy vá»ng y Ä‘i nhanh nhanh lên.
Cái chỗ dưới chậu bông quả thật là chỗ giấu đồ quá tốt. Nếu y không tình cỠtrông thấy, ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện ra mình mất đồ, cũng không cách nào nói cô lấy mất đi.
Bắt ăn trá»™m phải có tang chứng, y cÅ©ng hiểu cái đạo lý đó, dÄ© nhiên chỉ còn cách ngậm há»n mà bá» Ä‘i.
Huống gì những chuyện đó vốn khó mà nói được ra miệng.
Hỷ, đàn bà, xem ra đàn ông đối với đàn bà quả thật phải để ý cẩn thận một chút.
Trá»i đã gần sáng. Mặt trăng má» nhạt còn Ä‘ang treo trên đầu ngá»n cây, ánh sao mông lung đã trốn vào trong khoảng da trá»i xanh nhạt vô cùng tận.
Con đưá»ng lót đá xanh nhá», ướt đẩm những giá»t sương lạnh.
Äoàn Ngá»c Ä‘i chân trần, qua hết cái sân, sương lạnh thấm từ gót chân lên đến đỉnh đầu.
Y bỗng trở nên rất tỉnh táo, thật không có lúc nào tỉnh táo bằng.
Tưá»ng không cao lắm, trên tưá»ng cÅ©ng có trồng hoa cá».
Hương hoa trong gió mai trong trẻo thấm vào tận cõi lòng ngưá»i ta.
Äoàn Ngá»c nhảy ra khá»i tưá»ng, đứng ở má»™t góc mang vào đôi giày, rồi đổ hết mấy thứ đồ y đã lấy từ trong chậu ra, bá» vào lại trong túi, ngẩng đầu lên, hít thở mấy hÆ¡i dài cái không khí đượm đầy mùi hương hoa đó.
Y bỗng phát hiện ra, cái hồ danh tiếng này lúc sáng sớm còn đẹp hơn cả lúc hoàng hôn.
Y Ä‘i bá»™ chầm chậm trên con đưá»ng dá»c theo bá» hồ, thưởng thức phong cảnh tươi đẹp má»›i mẻ cá»§a Tây hồ buổi sáng.
Y không có gì hối hả, dù có đi ba ngày ba đêm mới đến chỗ khách sạn y đầu túc hôm qua, cũng không có gì quan hệ.
Ngưá»i đàn bà giảo hoạt mà mỹ lệ đó tỉnh lại rồi, phát hiện ra cái chậu bông lại trở thành trống lổng, gương mặt cô ta sẽ lá»™ vẻ ra sao nhỉ ?
NghÄ© đến lúc đó, Äoàn Ngá»c nhịn không nổi bật cưá»i lên, trong lòng tuy cÅ©ng cảm thấy có lá»—i, nhưng cái thứ sung sướng bí mật, tá»™i lá»—i đó còn nồng đậm hÆ¡n là cái cảm giác ăn năn nhiá»u.
Y nhịn không nổi thò tay vào bá»c, lấy những thứ đồ mất mà lấy lại được, ra nhìn qua má»™t lượt.
Y ngẩn ngưá»i ra.
Trong hầu bao ngoài xấp ngân phiếu phụ thân y đã đưa cho, mấy tấm vàng lá mẹ y đã đưa cho, còn có thêm hai thứ đồ khác.
Má»™t chuổi minh châu còn lá»›n hÆ¡n cả mắt rồng, má»™t miếng ngá»c bài lóng lánh.
Trân châu như vậy tìm một hột cũng không chừng không khó, nhưng đủ hết bao nhiêu đó trân châu lớn nhỠnhư nhau, thì lại quá khó.
Ngá»c bài cÅ©ng là thứ màu sắc phong nhuận, không có chút tì vết.
Äoàn Ngá»c dÄ© nhiên là ngưá»i biết cá»§a, y vừa nhìn là đã biết hai thứ này là bảo vật đáng giá liên thành.
Hai thứ đồ này ở đâu ra đây ?
Äoàn Ngá»c rất nhanh chóng đã nghÄ© ra được ngay. Hoa Dạ Lai nhất định đã xem chậu bông là chá»— bảo tàng bí mật cá»§a cô.
Trước y nữa, chắc là đã có ngưá»i bị cô gạt như vậy.
Äoàn Ngá»c lại bật cưá»i, thật tình y cảm thấy rất thú vị.
DÄ© nhiên y không phải là kẻ tham tâm, nhưng dùng cách này để cho ngưá»i đàn bà tham tâm mà mỹ lệ ấy má»™t chút trừng phạt, cÅ©ng không phải là chuyện gì tá»± há»i lòng xấu hổ được.
Huống gì, bây giỠdù y có muốn đem những thứ này trả lại cho cô, cũng tìm không ra cái chỗ sào huyệt bí mật của cô ở đâu.
Thật ra y không há» nghÄ© đến chuyện Ä‘i tìm cái phiá»n phức đó.
Äoàn Ngá»c thở ra, rốt cuá»™c Ä‘i đến cái kết luận đó.
Do đó, y bèn Ä‘em hết tất cả má»i thứ bá» vào lại trong túi cá»§a mình.
Y rất thá»a mãn vá»›i cái cách mình xá»­ lý câu chuyện, vừa trầm tÄ©nh vừa ổn thá»a, rất là thá»a mãn, thá»a mãn đến cá»±c kỳ.
Y cảm thấy thật tình mình cũng nên được tưởng thưởng.
Trá»i đã sáng trưng.
Có tiếng xào xạt, trong đám liá»…u bá»—ng có má»™t chiếc thuyá»n nhá» chèo ra.
Ngưá»i chèo thuyá»n tuổi tác cÅ©ng không lá»›n lắm, để chân trần mang đôi giày cá», đầu đội má»™t chiếc nón rá»™ng vành, đứng ở xa thật xa đã kêu vá»›i Äoàn Ngá»c:
- Tướng công muốn qua hồ không ?
Äoàn Ngá»c phát hiện ra cái số cá»§a mình thật tình không tệ tí nào, y Ä‘ang không biết nên Ä‘i đưá»ng nào vá» lại, vừa tính tìm chiếc thuyá»n, là thuyá»n lập tức đến ngay.
- Có biết khách sạn Thạch Gia ở đâu không ?
Dĩ nhiên là biết.
Ngưá»i đưa đò ở Tây hồ, còn ai không biết khách sạn Thạch Gia !
Do đó Äoàn Ngá»c bèn nhảy lên thuyá»n, cưá»i nói:
- ÄÆ°a giùm tôi lại đó, tôi cho ông mưá»i lượng bạc.
Y cảm thấy mình sung sướng, thế nào cÅ©ng sẽ để ngưá»i khác chia xẻ má»™t chút cái sung sướng cá»§a y.
Sung sướng vốn là cái thứ gì thật kỳ quái, không há» vì mình chia bá»›t cho ngưá»i khác mà giảm Ä‘i.
Có lúc mình chia cho ngưá»i ta càng nhiá»u chừng nào, mình càng cảm thấy mình được lại nhiá»u chừng đó.
Nào ngá» nhà thuyá»n không những không có tí gì thích thú cảm kích, ngược lại còn trợn mắt trắng dã lên, trừng trừng nhìn y nói:
- Không lẽ ngươi là cưá»ng đạo sao ?
Äoàn Ngá»c bật cưá»i, nói:
- Ông xem tôi giống cưá»ng đạo lắm sao ?
Nhà thuyá»n lạnh lùng nói:
- Nếu không phải cưá»ng đạo, tại sao Ä‘i thuyá»n có má»™t chuyến là đưa ngay mưá»i lạng bạc ?
Äoàn Ngá»c há»i:
- Ông chê nhiá»u ?
Nhà thuyá»n nói:
- Lúc đầu thì chê nhiá»u, nhưng bây giá» thì chê ít.
Äoàn Ngá»c nhịn không nổi, mở miệng há»i:
- Tại sao ?
Nhà thuyá»n nói:
- Tiá»n bạc cá»§a ngươi lấy vào trong túi, dá»… dàng như vậy, muốn ngồi trên chiếc thuyá»n cá»§a ta, phải đưa nhiá»u nhiá»u má»™t chút.
Äoàn Ngá»c lại bật cưá»i nói:
- Thì ra không phải ta là cưá»ng đạo, ngươi má»›i là cưá»ng đạo.
Nhà thuyá»n nói:
- Bây giỠngươi mới biết, thì đã quá muộn.
Cây sào dài cá»§a y chỉ Ä‘iểm có mấy cái, thuyá»n đã ra giữa hồ. Sức lá»±c hai bên cánh tay cá»§a y ít ra cÅ©ng có tá»›i năm ba trăm cân.
Äoàn Ngá»c nhìn y há»i:
- Äây là thuyá»n cướp thật sao ?
Nhà thuyá»n lạnh lùng nói:
- Hừ.
Äoàn Ngá»c nói:
- Nghe nói trên thuyá»n cướp, nếu muốn giết ngưá»i, thưá»ng thưá»ng có hai cách.
Nhà thuyá»n nói:
- Ngươi cÅ©ng biết nhiá»u chuyện lắm đó.
Äoàn Ngá»c nói:
- Nhưng không biết ngươi tính má»i ta ăn Ä‘ao nhỉ, hay là cho ta mò tôm ?
Nhà thuyá»n nói:
- Äấy còn phải xem ngươi có đưa tiá»n ra mau mắn hay không ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Tiá»n bạc khó mà buông ra, đưa tiá»n cho ngưá»i ta, làm sao mau mắn được.
Nhà thuyá»n cưá»i nhạt nói:
- Vậy thì ta chỉ còn nước má»i ngươi xuống nước tắm má»™t cái.
Äoàn Ngá»c nói:
- Khá»i cần khách khí, ta vừa má»›i tắm.
Nhà thuyá»n không đợi y nói xong câu, bá»—ng tung ngưá»i lên, nhảy mạnh xuống nước.
Tiếp theo đó, chiếc thuyá»n nhá» bèn xoay vòng vòng ở giữa hồ, xoay thật là nhanh.
Äoàn Ngá»c vẫn còn không có gì là khẩn cấp, lẩm bẩm má»™t mình:
- Chỉ xoay không còn không sao, lật thì mới nguy.
Câu nói ấy vừa chưa thốt ra xong, chiếc thuyá»n nhá» quả thật đã lật úp lại.
Nào ngá» Äoàn Ngá»c vẫn còn chưa lá»t xuống nước.
Thuyá»n sắp lật, ngưá»i cá»§a y đã tung lên trên không, đợi đến lúc đáy thuyá»n lật lên trá»i, y đã nhẹ nhàng hạ xuống đáy thuyá»n, miệng lẩm bẩm:
- Lật còn chưa sao, chìm xuống mới là nguy.
Bá»—ng nghe toang lên má»™t tiếng, đáy thuyá»n đã bị lÅ©ng má»™t lá»— thật lá»›n, thuyá»n nhá» lập tức bắt đầu chìm dần dần xuống.
Äoàn Ngá»c vẫn còn chưa lá»t xuống nước.
Cây sào chèo thuyá»n còn Ä‘ang trôi trên mặt nước, y bá»—ng tung ngưá»i lại, mÅ©i chân Ä‘iểm xuống cây sào má»™t cái nhẹ, cây sào bèn trượt vá» phía trước.
Ngưá»i cá»§a y dá»±a vào cái sức Ä‘iểm xuống nhẹ đó, lại tung lên lần nữa, đợi cây sào trượt tá»›i ba trượng, y lại nhảy tá»›i dùng mÅ©i chân nhấn vào má»™t cái.
Äổi hai lần hÆ¡i thở xong, y lại nhẹ phiêu phiêu hạ xuống trên bá», miệng còn lẩm bẩm:
- Xem ra thuyá»n chìm xuống cÅ©ng không nguy lắm, chỉ bất quá có tí đáng tiếc vậy thôi.
Bá»—ng nghe lá»§m bÅ©m có tiếng nước bắn tung lên, nhà thuyá»n đã thò đầu ra khá»i mặt nước, đưa cặp mắt Ä‘en vừa sáng nhìn chòng chá»c vào Äoàn Ngá»c.
Äoàn Ngá»c chắp tay sau lưng, mỉm cưá»i nói:
- Hiện tại chắc nước đang lạnh lắm, có tắm cũng phải coi chừng bị cảm.
Nhà thuyá»n lại trừng mắt nhìn y cả ná»­a ngày, bá»—ng thở ra má»™t hÆ¡i dài nói:
- Khinh công giá»i thật.
Äoàn Ngá»c nói:
- Ba chớp ba nhoáng, cũng tàm tạm được.
Nhà thuyá»n sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Chỉ tiếc là ngươi má»™t biển nhân tài như vậy, lại không chịu Ä‘i há»c làm ngưá»i tốt.
Äoàn Ngá»c sặc cưá»i nói:
- Ngươi không chịu há»c làm ngưá»i tốt hay ta không chịu há»c làm ngưá»i tốt ?
Nhà thuyá»n lại thở ra, hững há» nói:
- Ta vốn muốn bảo toàn cho ngươi, chỉ cho ngươi má»™t đưá»ng Ä‘i, hiện tại xem ra ngươi chỉ còn có má»—i con đưá»ng chết.
Äoàn Ngá»c cÅ©ng thở ra, nói:
- Tính má»i ta Ä‘i ăn Ä‘ao trước, rồi má»i ta xuống tắm, cÅ©ng coi như là chỉ cho ta má»™t con đưá»ng để Ä‘i sao ?
Nhà thuyá»n cưá»i nhạt má»™t tiếng, chúc đầu xuống, lại lặn vào dưới nước.
Äoàn Ngá»c bá»—ng hô lên:
- ChỠmột chút.
Nhà thuyá»n chầm chậm thò đầu lên khá»i mặt nước há»i:
- Còn muốn nói gì nữa ?
Äoàn Ngá»c cưá»i cưá»i nói:
- Ta quên chưa cám ơn ngươi.
Nhà thuyá»n chau mày há»i:
- Cám ơn ta ?
Äoàn Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Bất kể ngươi nói thật hay giả, ta cÅ©ng Ä‘á»u cám Æ¡n ngươi.
Nụ cưá»i cá»§a y thuần chân mà thành thật, đưa nụ cưá»i đó ra vá»›i ngưá»i ta, vÄ©nh viá»…n sẽ không bị nuốt khổ.
Nhà thuyá»n nhìn y, nhìn má»™t hồi thật lâu, bá»—ng lại thở ra nói:
- Cỡ hạng thiếu niên như ngươi, chết đi cũng có chỗ đáng tiếc.
Äoàn Ngá»c cưá»i nói:
- Ta cũng không tính chết.
Nhà thuyá»n trầm ngâm má»™t lát rồi nói:
- Nếu hiện tại ngươi mau lại chùa Phong Lâm, tìm má»™t vị đạo nhân há» Cố, không chừng còn có chút hy vá»ng.
Äoàn Ngá»c cưá»i khổ há»i:
- Ta Ä‘ang sống khá»e khoắn thế này, tại sao ngươi cứ nói ta sắp chết tá»›i nÆ¡i rồi vậy ?
Nhà thuyá»n nói:
- Không lẽ ngươi đã quên mình làm chuyện gì rồi sao ?
Äoàn Ngá»c chau mày má»™t cái, nói:
- Ta làm chuyện gì rồi ?
Nhà thuyá»n sa sầm nét mặt nói:
- Ngươi đắc tá»™i vá»›i má»™t ngưá»i không đắc tá»™i được, má»™t ngưá»i không nên đắc tá»™i.
Äoàn Ngá»c suy nghÄ© má»™t thoáng, sá»±c hiểu ra:
- Có phải ngươi nói bốn vị đại hòa thượng kia ?
Nhà thuyá»n phảng phất như thấy mình nói nhiá»u quá, tung ngưá»i lên, đã lặn xuống dưới nước.
Äoàn Ngá»c nói:
- Chùa Phong Lâm là nơi nào ? Ngươi không nói cho ta biết, làm sao ta biết đâu mà tìm ?
Giá»ng nói cá»§a y tuy lá»›n, chỉ tiếc là trên mặt hồ không còn thấy bóng dáng cá»§a nhà thuyá»n đâu.
Ngay cả chiếc thuyá»n nhá» cÅ©ng đã mất tiêu.
Äoàn Ngá»c lại thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Có phải vận khí của mình đang từ từ xoay ngược đây không ?
Y chầm chậm quay ngưá»i lại, bá»—ng phát hiện ra trong bụi liá»…u, Ä‘ang có cặp mắt thật to trừng trừng nhìn y.
Cô bé có cặp mắt to lại xuất hiện ở đây, ngưá»i cô còn mặc bá»™ đồ dài màu tím nhạt, giải thắt lưng bên hông có thêm má»™t thanh trưá»ng kiếm rất chải chuốt.
Äoàn Ngá»c bấy giá» má»›i sá»±c nhá»› ra, mình còn quên má»™t thứ đồ ... thanh Ä‘ao cá»§a y.
Y chỉ nhá»› được tối qua lúc bắt đầu uống rượu trong thuyá»n hoa, thanh Ä‘ao còn Ä‘ang ở trên bàn.
Sau đó y bèn quên mất, không những quên thanh đao, ngay cả chính mình cơ hồ cũng muốn quên luôn.
Thanh Ä‘ao này cÅ©ng có tên là Bích Ngá»c Äao, vốn là vÅ© khí thành danh cá»§a Äoàn lão gia tá»­ lúc còn thiếu niên lăn lá»™n trong giang hồ, nghe nói còn là cá»§a Äoàn phu nhân lúc chưa lấy chồng đưa cho ông ta làm vật định tình.
Cho đến khi Äoàn Ngá»c lên mưá»i tám tuổi, Äoàn lão gia tá»­ má»›i Ä‘em thanh Ä‘ao này giao lại cho y.
Äoàn Ngá»c Ä‘ang than thầm trong bụng, trước mắt phảng phất lại xuất hiện ra gương mặt cá»§a phụ thân Ä‘ang vênh mặt lên dạy dá»— mình.
Cô bé có cặp mắt to thấy y quay mặt lại, cÅ©ng vênh mặt lên, cưá»i nhạt nói:
- Ngay cả chùa Phong Lâm còn không biết ở đâu, còn qua lại làm gì trong chốn giang hồ ?
Äoàn Ngá»c nhịn không nổi há»i cô:
- Cô biết chùa Phong Lâm ở đâu không ?
Cô bé quay ngưá»i vá» phía sau nhìn nhìn, rồi lại nhìn qua hai bên, rồi nói:
- Anh đang nói với ai thế ?
Äoàn Ngá»c cưá»i nói:
- Nơi đây không lẽ còn có ai khác sao ?
Cô bé vênh mặt lên, lạnh lùng nói:
- Anh đã biết nam nữ có chỗ bất tiện, còn đi nói chuyện với tôi làm gì ?
Thì ra cô còn đang nhớ kỹ trong bụng chuyện hôm qua.
Con gái trong bụng có chút nhá» nhen, nam tá»­ hán đại trượng phu, cÅ©ng nên nhưá»ng cho cô chút xíu.
Äoàn Ngá»c cưá»i vả lả nói:
- Nếu cô nương biết chùa Phong Lâm ở đâu, làm Æ¡n chỉ cho tôi má»™t con đưá»ng Ä‘i.
Cô bé trừng to mắt lên, cưá»i nhạt nói:
- Chúng ta chưa quen biết bao giá», tôi dá»±a vào đâu mà dám chỉ Ä‘iểm cho anh đưá»ng Ä‘i ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Tại hạ là Äoàn Ngá»c, cô nương quý tính ?
Cô bé nói:
- Äã nam nữ bất tiện rồi, ngay cả rượu còn uống không được, làm sao lại nói tên há» vá»›i nhau nghe được ?
Xem ra cô bé này không những bụng dạ nhỠnhen, mà còn dằn dai quá chừng đi.
Äoàn công tá»­ không phải là ngưá»i quen chịu ngưá»i khác giận dá»—i, chỉ cần có má»™t nÆ¡i tên là chùa Phong Lâm, còn sợ gì không há»i thăm cho ra được sao ?
Y cưá»i cưá»i, ôm quyá»n hướng vá» cô bé, nói:
- Tôi phiá»n không được cô, nhưng chắc là trốn được cô chứ.
Nào ngỠcô bé lại hô hoán lên:
- Anh quay lại đây, chúng ta còn chưa nói chuyện xong !
Äoàn Ngá»c chỉ còn nước quay lại, cưá»i khổ há»i:
- Còn có chuyện gì nói chưa xong nữa ?
Cô bé cưá»i nhạt nói:
- Tôi há»i anh, anh đã không chịu ngồi uống rượu chung bàn vá»›i tôi, tại sao anh lại đến thuyá»n ngưá»i khác uống rượu được, không những vậy, uống cả đêm, không lẽ cô ta không phải là đàn bà, không lẽ các ngưá»i không phải là nam nữ bất tiện lắm sao ?
Thì ra cái chuyện chân chính cô không thoải mái là cái chuyện này !
Äoàn Ngá»c không nói gì nữa.
Cái chuyện đó rốt cuộc giải thích không được, không giải thích có lúc còn là cách giải thích tốt nhất.
Huống gì, y hà tất phải Ä‘i giải thích vá»›i má»™t cô bé không biết Ä‘iá»u này.
Cô bé còn chưa chịu buông tha, cô lớn tiếng nói:
- Sao anh không mở miệng nói gì nữa vậy, có phải đã biết mình đuối lý rồi đấy không ?
Äoàn Ngá»c chỉ còn nước cưá»i khổ.
Cô bé trừng mắt nhìn y, bá»—ng nhiên lại cưá»i lên thật quyến rá»§ nói:
- Ngưá»i nào biết mình co lá»—i, cÅ©ng còn thuốc để cứu chữa, anh Ä‘i theo tôi Ä‘i.
Äoàn Ngá»c ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Cô đem tôi đi tới chùa Phong Lâm ?
Cô bé cắn môi, nói:
- Không đem anh tới chùa Phong Lâm, không lẽ còn đem anh đi chết đâu đó !
- Ngàn lần vạn lần không được kết giao với đàn bà không quen biết, ngàn lần vạn lần.
Äoàn Ngá»c chỉ còn nước thở ra trong bụng, xem ra hiện tại y không thể không làm quen vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà không quen biết.
Y chỉ hy vá»ng ngưá»i này tốt hÆ¡n ngưá»i kia má»™t chút.
Gió nổi lên, tơ liễu phất phơ giữa chừng không, như tuyết rơi.
Cô bé đang vạch rẻ cành liễu, chầm chậm đi phía trước tuy cô mặc y phục đàn ông, eo cô đưa qua nhẹ nhàng ẻo lả.
Có phải là cố ý ẻo lả cho Äoàn Ngá»c thấy không nhỉ ? Äể chứng minh rằng cô không còn bé nữa, cô đã là ngưá»i lá»›n lắm rồi ?
Äoàn Ngá»c không muốn nhìn cÅ©ng không xong, thật ra, cái eo cô bé này uốn qua uốn lại, má»m mại như nhành liá»…u, tuy vẻ con nít còn chưa thoát Ä‘i hết, lại có thứ phong vận làm say lòng ngưá»i.
Con mắt cá»§a đàn ông, không phải vốn bởi vì hạng ngưá»i đàn bà như vậy mà má»c ra sao ?
Äoàn Ngá»c Ä‘ang độ thiếu niên, Äoàn Ngá»c má»›i có mưá»i chín tuổi.
Cô bé phảng phất cÅ©ng biết phía sau có ngưá»i Ä‘ang nhìn mình, cô bá»—ng liếc vá» phía sau má»™t cái nói:
- Tôi hỠHoa, tên là Hoa Hoa Phong.
Hoa Hoa Phong, cái tên này nghe cũng hay quá đấy chứ.
Äoàn Ngá»c cưá»i, y cảm thấy mình cÅ©ng ít ra không đến nổi gì, hiện tại ít ra cô cÅ©ng không thể được coi là má»™t ngưá»i đàn bà không quen biết. Ãt ra, y cÅ©ng biết tên há» cá»§a cô.
Chùa Phong Lâm ở ngay mé bên trái Hạnh Hoa Thôn, bên cạnh Nhạc Vương miếu, là một trong tám khu rừng lớn ở Tây hồ.
Trong chùa nhang khói trước giá» vẫn nghi ngút, nhất là gặp lúc giai tiết xuân thu, ngưá»i chÆ¡i Tây hồ dù không tin Trá»i Phật, cÅ©ng lại chùa đốt vài cây nhang.
Chùa Phong Lâm là chùa của hòa thượng.
Gã chèo thuyá»n tại sao lại kêu Äoàn Ngá»c Ä‘i tìm đạo nhân há» Cố nhỉ ?
Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt nói:
- Gã nhà thuyá»n kia kêu anh Ä‘i tìm má»™t đạo nhân há» Cố ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Ừ.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh không nghe lầm chứ ?
Äoàn Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Lỗ tai tôi, còn chưa bị chứng tật gì.
Hoa Hoa Phong nói:
- Nhưng theo tôi biết, trong chùa Phong Lâm không có đạo nhân nào cả, chỉ có hòa thượng.
Äoàn Ngá»c chau mày nói:
- Bốn gã hòa thượng tôi đánh hôm qua, không lẽ chính là hòa thượng trong chùa Phong Lâm ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không phải, phương trượng chùa Phong Lâm, hình như không phải là truyá»n nhân cá»§a chùa Hoa Nam, bốn gã hòa thượng này sá»­ Thiếu Lâm quyá»n.
Äoàn Ngá»c cưá»i nói:
- Nhìn không ra cô cũng là tay hành gia.
Hoa Hoa Phong cưá»i nhạt nói:
- Không lẽ chỉ cho phép đàn ông đánh nhau, không cho đàn bà luyện võ sao ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Tôi chẳng có ý đó.
Hoa Hoa Phong nói:
- Có phải anh cÅ©ng như các ngưá»i đàn ông khác, cứ cho là đàn bà phải không hiểu gì cả thì má»›i tốt ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Tôi cũng chẳng có ý đó.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh có ý tứ gì ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Tôi chỉ bất quá nói rằng, mắt cô thật tốt, là tay hành gia, không lẽ còn có ý gì khác nữa sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Câu nói đó tuy chẳng có gì sai, nhưng cái giá»ng cá»§a anh nghe ra không đúng tí nào.
Äoàn Ngá»c thở ra nói:
- Hiện tại tôi cũng đã hiểu cái ý của cô rồi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sao ?
Äoàn Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Hình như cô rất thích tìm ngưá»i khác quấy phá, thích tìm ngưá»i khác cãi nhau.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ai nói tôi thích Ä‘i tìm ngưá»i ta cãi nhau, tôi chỉ thích tìm anh.
Câu nói ấy vừa thốt ra, chính cô cÅ©ng nhịn không nổi bật cưá»i lên.
Äoàn Ngá»c nhìn nụ cưá»i ngá»t ngào cá»§a cô, trong lòng bá»—ng dưng thấy ngá»t ngá»t, ngay cả y cÅ©ng không biết rõ thế này là thế nào.
Một cô gái thích tìm mình để quấy phá, tìm mình để cãi nhau, mình phải là cảm thấy rất khổ sở mới phải.
Kỳ quái là, có lúc mình ngược lại cứ cảm thấy sung sướng.
Äàn bà cứ nói là đàn ông trá»i sinh là cái thứ ngu xuẩn, đại khái cÅ©ng vì cái đạo lý này.
Lúc Äoàn Ngá»c Ä‘ang nhìn cô, Hoa Hoa Phong cÅ©ng Ä‘ang nhìn Äoàn Ngá»c. Bá»n há» ngưá»i này nhìn ngưá»i kia, hình như đã quên mất trên Ä‘á»i này còn có ngưá»i khác.
NÆ¡i đây đương nhiên không phải chỉ có hai ngưá»i, những ngưá»i khác đương nhiên Ä‘á»u nhìn vào bá»n há».
Äoàn Ngá»c vốn đã quá đủ cho má»i ngưá»i chú ý nhìn rồi, huống gì còn thêm má»™t Hoa Hoa Phong bán nam bán nữ này.
Cô bá»—ng vênh mặt lên phát sân phát ná»™, rồi lại bá»—ng cưá»i ngá»t ngào như vậy, có vài ngưá»i đã nhìn muốn rá»›t cả tròng mắt ra ngoài.
Hiện tại vừa qua tiết Thanh Minh, chính là ngày tốt Ä‘i chÆ¡i hồ, trên đưá»ng ngưá»i qua lại không ít, đến cá»­a chùa, lại càng là trai màu hồng, gái màu lục, qua lại tấp nập.
Trong đó có du khách từ phương xa lại, cÅ©ng có ngưá»i trong thành lại dâng hương, có lão già gánh bao màu vàng bán nhang, đèn, cÅ©ng có các cô con gái nhỠôm rá»— hoa bán, có các cô ăn nói nhá» nhẹ, ngá»t ngào như oanh, cÅ©ng có các tay hảo hán phế chợ ăn nói tục tằn thô lá»—.
Thật ra, ở cái nÆ¡i thế này, mình cÆ¡ hồ có thể thấy đủ các thức, các hạng ngưá»i.
Chỉ không thấy có đạo nhân, một đạo nhân cũng không có.
Äạo sÄ© vốn không đến chùa hòa thượng làm gì.
Sau góc tưá»ng có hai chú tiểu sa di mày thanh mắt sáng, Ä‘ang núp ở đó len lén ăn kẹo, chính là từ trong chùa Phong Lâm má»›i trốn ra.
Äoàn Ngá»c sợ phạm phải kỵ húy gì cá»§a hòa thượng, không dám đến tận nÆ¡i há»i thăm, nhưng lại đó há»i hai chú tiểu sa di này, đại khái cÅ©ng không có gì quan hệ lắm.
- Xin há»i hai vị tiểu sư bác, trong chùa có vị nào là đạo nhân há» Cố không vậy ?
- Không có.
- Äạo sÄ© trước giá» có dám lại cá»­a chùa này, dù có lại, cÅ©ng bị đánh Ä‘uổi Ä‘i.
- Tại sao ?
- Bởi vì có những ngưá»i thấy nÆ¡i này nhang khói nghi ngút, cứ nghÄ© đến chuyện lại tranh Ä‘oạt chùa chiá»n.
- Không những vậy, thầy tôi thưá»ng nói, đạo sÄ© ngay cả tóc còn không chịu cắt, thật không thể coi là kẻ xuất gia lục căn thanh tịnh được.
- Nghe nói có đạo sĩ còn có bà vợ nữa.
Hai chú tiểu sa di này hiển nhiên vừa má»›i xuất gia chưa lâu, xem vẻ mặt cá»§a há», hình như còn rất bá»±c dá»c tại sao mình không Ä‘i làm đạo sÄ© có thể lấy được vợ, mà lại Ä‘i làm hòa thượng.
Äoàn Ngá»c cảm thấy rất thú vị, len lén nhét thá»i bạc vào trong túi má»™t bên cá»§a há», rồi há»i nhá»:
- Hai ngày nữa tìm cái mũ đội vào, lại Tam Nhã Viên ăn miếng Tống Tẩu Ngư, còn ngon hơn cả kẹo.
Chú tiểu sa di nhìn y hai lần, bỗng nhiên chạy vụt đi như một làn khói.
Hoa Hoa Phong nhịn không nổi cưá»i nói:
- Anh Ä‘ang dụ ngưá»i ta phạm tá»™i đấy à ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Ăn cá cũng chẳng thể coi là phạm tội.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Ngưá»i xuất gia làm sao ăn mặn được ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Rượu thịt rồi cũng đi qua ruột, Phật cốt là ở trong đầu, câu đó không lẽ cô còn chưa nghe nói ?
Hoa Hoa Phong cưá»i nói:
- May mà anh không làm hòa thượng, nếu không nhất định là một gã hòa thượng giả mạo.
Äoàn Ngá»c nói:
- Dù tôi có muốn xuất gia, cũng thà làm đạo sĩ, không làm hòa thượng.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Tại sao ?
Äoàn Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Cô nên biết tại sao chứ.
Hoa Hoa Phong sá»±c nhá»› lá»i cá»§a chú tiểu, cô trừng mắt nhìn y má»™t cái, nhưng lại nhịn không nổi bật cưá»i nói:
- Tôi cứ ngá» anh là ngưá»i thật thà, nào ngá» anh cÅ©ng chẳng phải ngưá»i tốt.
Cô lại bỗng nói tiếp theo đó:
- Nhưng anh là một tên ngốc.
Äoàn Ngá»c nói:
- Tên ngốc ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh nghe ai nói trong chùa này có đạo sĩ ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Cái vị nhà thuyá»n ấy.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh biết y ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Không biết.
Hoa Hoa Phong nói:
- Y nói anh lại tìm đạo sĩ, anh bèn lại, nếu y nói anh lại đây tìm ni cô, có phải anh cũng lại không ?
Äoàn Ngá»c ngẫn ngưá»i ra.
- Äiá»u thứ sáu, không được dá»… tin lá»i ngưá»i ta nói.
Bá»—ng phát giác ra mình lại phạm thêm má»™t Ä‘iá»u răn cá»§a phụ thân.
Hoa Hoa Phong nói:
- Nếu anh đánh nhầm phải môn hạ chùa Thiếu Lâm, phiá»n phức này xem ra thật không nhá», nhưng Thiếu Lâm là danh môn chính tông, cÅ©ng không đến nổi vì chuyện tí xíu này mà lấy mạng anh.
Äoàn Ngá»c Ä‘ang lắng nghe.
Hoa Hoa Phong lại nói:
- Huống gì, chùa Thiếu Lâm nếu muốn đặt anh vào chá»— chết, thì ngay cả Long chân nhân ở VÅ© ÄÆ°Æ¡ng cÅ©ng chắc gì đã lo được cho anh, huống gì là má»™t gã đạo sÄ© chẳng nghe tên tuổi gì !
Äoàn Ngá»c thở ra.
Hoa Hoa Phong thở ra, tiếp tục nói:
- Cỡ hạng ngưá»i tùy tiện tin lá»i ngưá»i ta nói như anh, sẽ có ngày bị ngưá»i ta bán Ä‘i còn không biết gì cả.
Äoàn Ngá»c bá»—ng nói:
- Tôi chỉ tin có một chuyện.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Chuyện gì ?
Äoàn Ngá»c nói:
- Nhà thuyá»n đã nói vậy, nhất định sẽ không vì chỉ muốn gạt tôi lại đây khÆ¡i khÆ¡i như vậy.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Anh nghĩ là y có mục đích gì khác ?
Äoàn Ngá»c gật gật đầu nói:
- Nếu y có ý hại tôi, nhất định y sẽ đào một cái bẫy ở đây trước đợi tôi lại nhảy vào.
Hoa Hoa Phong chá»›p mắt há»i:
- Anh tính nhảy sao ?
Äoàn Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Chỉ tiếc là hiện tại ngay cả cái bẫy ở đâu tôi còn không biết.
Hoa Hoa Phong nói:
- Nếu anh đã biết, thì đấy chẳng thể coi là cái bẫy nữa.
Cô bá»—ng lại cưá»i, nhẫn nha nói:
- Chính vì anh không bao giỠthấy được cái bẫy, do đó anh mới rớt vào đấy.
Äoàn Ngá»c nói:
- Vì vậy tôi có thể tùy thá»i tùy lúc lá»t vào bẫy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Äúng vậy.
Äoàn Ngá»c cÅ©ng chá»›p chá»›p mắt nói:
- Nhà thuyá»n đó và tôi chưa từng quen biết, nếu ngay cả y cÅ©ng muốn lại hại tôi, gã đánh xe đối diện kia cÅ©ng rất có thể là đồng bạn cá»§a y.
Hoa Hoa Phong nghiêm mặt nói:
- Ừ, rất có thể.
Äoàn Ngá»c đảo quanh tròng mắt má»™t vòng nói:
- NÆ¡i đây, má»—i ngưá»i không chừng Ä‘á»u rất có thể vậy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ừ.
Cặp mắt cá»§a Äoàn Ngá»c bá»—ng trừng má»™t cái lên mặt cô, y há»i:
- Còn cô ? Cô có thể vậy không ?
Hoa Hoa Phong vênh mặt lên nói:
- Rất có thể vậy, nhất là tôi đây.
Äoàn Ngá»c nói:
- Sao ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Hiện tại tôi Ä‘ang thích đổ rượu độc cho anh, độc cho anh chết tươi ngay bây giá».
Äoàn Ngá»c thở ra nói:
- Chết vì độc còn hơn là chết đuối.
Hoa Hoa Phong trừng mắt nhìn y há»i:
- Anh dám đi theo tôi không ?
Äoàn Ngá»c há»i:
- Äi đâu ?
Hoa Hoa Phong chỉ vỠphía trước một cái nói:
- Nơi đó hình như có chỗ bán rượu, anh ...
Giá»ng cá»§a cô bá»—ng ngưng bặt lại.
Bởi vì cô phát hiện ra ngón tay mình đang chỉ tới ba chữ ...
Chính là ba chữ “Cố đạo nhânâ€.
Dùng cây trúc treo tấm vải bố màu xanh lên cao làm lá cỠquán rượu, tấm vải bố đã được tẩy muốn bạc trắng, trên mặt có đỠba chữ như rồng bay phượng múa thật lớn.
“Cố đạo nhân†là cái tên của một quán rượu.
Quán rượu này chỉ bất quá là căn nhà nhỠlấy ván gỗ ráp vào thành hai căn, trong phòng u ám mà ẩm thấp, chất đầy những vò rượu.
Tấm phên bằng trúc trước mặt nhà, cũng để đầy từng vò từng vò rượu, trên vò rượu bày một tấm gỗ, coi như là cái bàn uống rượu, khách chỉ việc ngồi trên cái ghế đẩu bên cạnh uống rượu.
Trong thành Hàng Châu cÅ©ng có rất nhiá»u quán rượu, bày biện như vậy.
Quán rượu nơi đây chỉ có bán rượu, không có thức ăn, tối đa chỉ có chút ít đậu phụng, để nhấm rượu, vì vậy đa số quá nửa là khách hàng quen thuộc, dân uống rượu.
Những hạng ngưá»i đó chỉ cần có rượu uống là được rồi, chẳng màng ở đâu, lúc nào, vì vậy hiện tại tuy vẫn còn chưa tá»›i trưa, mà bàn ghế trong quán đã bày biện hẳn hòi.
Một đứa bé cùi hủi lé mắt, đang bưng một cái chậu luộc đầy đậu, từ trong nhà ra, để ở trên quầy.
Äã có bốn lão già mùi rượu nồng nặc Ä‘ang ngồi uống ở đó.
Hoa Hoa Phong và Äoàn Ngá»c ngồi đó chá» cả ná»­a ngày, đứa bé cùi há»§i còn chưa lại há»i han gì.
Äoàn Ngá»c há»i dò:
- Chú là ông chủ ở đây phải không ?
Äứa bé trợn cặp mắt trắng dã lên nói:
- Tôi mà là chủ quán nơi đây, thì quán này phải có tên là Tiểu Lại Lị rồi.
Äoàn Ngá»c há»i:
- Thế chủ quán là ai ?
Äứa bé cùi há»§i đưa tay chỉ tấm vải bố má»™t cái há»i:
- Ông có Ä‘á»c được chữ không ?
Äoàn Ngá»c cưá»i nói:
- Thì ra nÆ¡i đây quả có má»™t ngưá»i tên Cố đạo nhân thật.
Äứa bé cùi há»§i đưa cặp mắt lé trừng lên nhìn y nói:
- Các ngưá»i rốt cuá»™c có uống rượu hay không ?
Hoa Hoa Phong mở tròn to mắt lên há»i:
- Không uống rượu đến đây làm gì ?
Äứa bé cùi há»§i nói:
- Muốn uống bao nhiêu rượu ?
Hoa Hoa Phong giành nói:
- Äem lại trước hai chục ly Hoa Äiêu, đựng vào ống đó.
Äứa bé cùi há»§i lại lấy cặp mắt lé trừng lên nhìn cô, gương mặt bấy giá» má»›i lá»™ vẻ thân thiện hÆ¡n được má»™t chút.
NÆ¡i đây chỉ có má»™t hạng ngưá»i là được hoan nghênh, được tôn kính, đó chính là ngưá»i có tá»­u lượng khá.
Ngoài cái quần u ám, còn có để một câu đối:
- Äổ cÆ¡ phạn bàn Tiểu Ngư mỹ tá»­u trưá»ng khoan Tạm dịch:
- Bụng đó, mâm cÆ¡m nhá» Cá ngon, ruá»™t rá»—ng chá» rượu Äoàn Ngá»c nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Nơi đây cũng bán món cá chưng sao ?
Äứa bé cùi há»§i nói:
- Không.
Äoàn Ngá»c nói:
- Nhưng cái câu đối kia ...
Äứa bé cùi há»§i nói:
- Câu đối là câu đối, cá là cá.
Nó trợn cặp mắt trắng dã lên rồi Ä‘i mất, làm như ngay cả nhìn cÅ©ng lưá»i không muốn nhìn thêm Äoàn Ngá»c má»™t lần nữa.
Äoàn Ngá»c cưá»i khổ nói:
- Tên quá»· này mở miệng ra làm như muốn đánh lá»™n vá»›i ngưá»i, không biết ai đắc tá»™i phải nó ...
Hoa Hoa Phong cÅ©ng nhịn cưá»i nói:
- Hạng ngưá»i này cÅ©ng khó mà gặp phải lắm đấy.
Äoàn Ngá»c chá»›p chá»›p mắt nói:
- Nhưng tôi có gặp qua má»™t ngưá»i rồi.
Hoa Hoa Phong há»i:
- Ai ?
Äoàn Ngá»c không nói gì, chỉ cưá»i.
Hoa Hoa Phong trừng mắt nhìn y, cắn cắn môi nói:
- Nếu anh dám nói là tôi, tôi sẽ thuốc cho anh chết ngay.
Sau đó cô cÅ©ng bật cưá»i lên.
Bá»n há» tuy má»›i quen nhau, nhưng hiện tại bá»—ng nhiên cảm thấy như là bạn bè đã lâu năm rồi.
Bấy giỠđứa bé cùi hủi cũng đã đem năm ống rượu lại, bình một tiếng, đặt trên vò rượu, rồi quay phắt đầu đi mất.
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]