15-11-2008, 07:25 PM
|
|
Lặng yên...
|
|
Tham gia: Oct 2008
Đến từ: Bắc Cực
Bài gởi: 1,030
Thời gian online: 2324
Thanks: 243
Thanked 446 Times in 125 Posts
|
|
Black or White? Light or Dark?
Người viết: Rurouni
Đôi mắt tím sâu thẳm của cô có lẽ đã gây cho tôi ấn tượng đặc biệt nhất. Tôi không có may mắn được gặp cô từ lúc đầu, nhưng đã được nghe kể lại về quá khứ của cô... Cô không có mẹ, và có một người "cha" theo một nghĩa nào đó. Phải, theo một nghĩa nào đó, là một "người cha". Mẹ cô vì đau đớn mà tự sát ngay sau khi sinh cô ra, và để lại trên đời bơ vơ một sinh mạng.
...
Một đôi mắt tím.
Một mái tóc tím.
Nhẹ lay lay dưới ánh sáng.
Tất cả không thuộc về cô.
Cô thuộc về bóng tối.
Cô thuộc về sự cô độc.
Bề ngoài lạnh lùng và trầm lặng của cô gây cho người đối diện một cảm giác e dè và khó tiếp xúc. Nhưng, như tôi đã nói đấy thôi, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi đã từng nghe một người nói: "Nỗi đau luôn được ngụy tạo khéo léo bằng một mặt nạ trên khuôn mặt." Nhưng... nỗi đau thì vẫn là nỗi đau, cho dù có được che giấu cẩn thận đến mấy thì nó vẫn sẽ lộ ra. Và cô thì vẫn chỉ là cô gái bé nhỏ với đôi mắt tím buồn sâu thẳm...
Quá khứ u tối ấy của cô, cô đã để cho ai chạm vào chưa? Và cô nữa, cô cũng đã chạm vào nó chưa? Cô không dám phải không? Phải! Vì tâm hồn cô mỏng manh và yếu đuối biết bao. Từ lúc gặp cô, Raven của tôi chưa một lần khóc. Và hôm này, với hình ảnh mới nhất của mình, cô đã để cho tôi thấy... cô khóc. Người ta có thể nói rằng Raven của tôi sao mà dễ bị lừa đến thế. Người ta có thể nói rằng Raven ngốc. Vâng, nhưng người ta làm sao mà hiểu được nỗi đau đớn, nối khổ sở, nỗi cô đơn đến tận cùng mà cô phải chịu?
"Nếu anh có một người quan trọng, anh sẽ vì người đó mà chiến đấu. Cho dù có biết người đó là kẻ xấu đi chăng nữa, thì... con người ta vẫn không thể chống chọi lại với sự cô đơn..."
(Gaara_Naruto)
Cô cứ luôn bước đi một mình như thế. Chỉ vì cái bóng ma ghê rợn của quá khứ luôn bám theo ám ảnh cô chăng? Cho nên Raven của tôi có mấy khi mỉm cười hạnh phúc thật sự? Chính vì nó mà Raven chẳng dám tin tưởng tuyệt đối vào ai cả. Chính vì nó mà Raven cứ tự cô lập mình như thế. Khi nghe câu hỏi: "Chẳng lẽ em cứ muốn vùi mình vào bóng đêm, trong sự cô độc mãi sao?" Cô đã khóc. Ai mà muốn như thế hả Raven?
Cô khóc, bởi vì cô sợ... sợ rằng mình sẽ bị vứt bỏ.
Sợ rằng không ai hiểu cho mình.
Sợ đơn độc.
Sợ bóng tối.
Cô đã cố bước ra, đã tự tạo nên diện mạo mới cho mình. Và cuối cùng thì... cái gì đã đến với cô, Raven? Lại một sự lừa dối và phản bội! Raven... Tôi biết Raven đau lắm. Tôi cũng đau lắm, tôi cũng đau lắm khi thấy Raven như thế. Quỳ sụp xuống với ánh mắt không thể tin được chuyền vừa xảy ra.
"Ngươi lừa dối ta! Ngươi đã nói dối ta!"
Niềm tin mỏng manh mới chớm nở trong cô đã bị ném trả quá phũ phàng. Nhưng rồi... Raven, sức mạnh gì trong cô vậy? Sức mạnh gì khiến cô lại một lần nữa đứng dậy và chiến đấu với con quái vật đó? Chiến đấu với chính mình, với hiện thực tàn nhẫn, với bóng đêm và nỗi sợ hãi? Cô vẫn đau đớn lắm phải không?
"Vết thương thể xác sẽ lành. Nhưng vết thương lòng thì có thể vĩnh viễn không bao giờ lành lại"
(Yashamaru_Naruto)
Nhưng có một thứ kì diệu có khả năng xóa tan nó. Đó là tình yêu thương! Cuối cùng, cô đã nghe tiếng nói của Beastboy. Cuối cùng, cô đã bước ra. Sự cứng rắn ngụy tạo kia tan vỡ rồi phải không Raven? Cô cũng mềm yếu lắm mà. Cô cũng cần chỗ dựa lắm mà... Khi cô ôm chầm lấy Beastboy, thì tôi chợt mỉm cười nhẹ nhõm. Rồi tất cả sẽ ổn thôi mà, phải không Raven? Vì quanh cô luôn có tình yêu thương.
Cô thuộc về Teen Titans!
Cô thuộc về bạn bè!
Cô thuộc về chính mình!
Và... cô thuộc về Ánh Sáng!
Raven trong lòng tôi mãi mãi đẹp như vậy! Một màu tím huyền ảo và bí ẩn như ánh trăng. Một màu tím tươi đẹp và sáng trong dường ấy... Raven, rồi cô sẽ được hạnh phúc, vì cô xứng đáng có nó. Tôi sẽ mãi mãi dõi theo cô. Vì đơn giản là vì tôi yêu cô!
... Mãi mãi, Raven ạ!
|