Trưa hôm mưá»i hai tháng giêng, trá»i vẫn còn rét mướt, mặc dầu mưa tuyết đã ngừng nhưng gió vẫn còn thổi ồn à o. Trên cánh đồng ruá»™ng mênh mông, không má»™t bóng ngưá»i Ä‘i lại. Bá»—ng nhiên có hai Ä‘iểm như bay lúc đến gần má»›i hay đó là hai ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘ang phi nước đại. Má»™t ông già râu tóc bạc phÆ¡, má»™t đại hán mặt Ä‘á». Hai ngưá»i Ä‘i đến sưá»n núi bá»—ng ông già “Ủa†má»™t tiếng rồi cả hai gò cương lại. Ông già nhìn xung quanh rồi lá»›n tiếng nói:
- Nà y hiá»n đệ, lạ tháºt! Chúng ta Ä‘uổi được hÆ¡n trăm dặm rồi mà chẳng thấy tên mã tặc đâu cả. Vết ngá»±a cÅ©ng không để lại, quả tháºt thá»§ Ä‘oạn cá»§a tên giặc rất cao minh.
Gã đại hán mặt đỠtrầm ngâm giây lát rồi đáp:
- Thưa đại ca, theo thiển kiến cá»§a tiểu đệ thì tên mã tặc nà y không phải tầm thưá»ng, ná»a tháng nay, đêm nà o trong trá»i mưa tuyết, chúng ta cÅ©ng mất ngá»±a. Äến khi chúng ta phát giác thì đã lấp mất hết vết chân ngá»±a, đủ thấy tên giặc nà y rất thuá»™c địa hình nÆ¡i đây. Có lẽ trong nhà thông đồng vá»›i… Ông già ná» vá»™i xen:
- Váºy chú thá» Ä‘oán xem ngưá»i đó là ai? Trong mục trưá»ng cá»§a chúng ta ai cÅ©ng thà nh tháºt, đáng tin và nếu quả tháºt có như váºy thì tháºt không thể tưởng tượng được.
Hai ngưá»i nà y là trưá»ng chá»§ và phó trưá»ng chá»§ cá»§a mục trưá»ng Sát Bắc Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu và Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô.
Trịnh Kim Ngô khẽ đáp:
- Việc nà y tiểu đệ nghi ngỠđã lâu nhưng chưa có chứng cá»› nên chưa dám nói ra, e mất niá»m hòa khà giữa anh em. Ngưá»i đó là nghÄ©a tá» cá»§a đại ca, là Từ Triệu Sâm đấy.
Ngô Phụng Bưu kinh ngạc há»i:
- Y đấy à ? Tại sao y là m như thế? Trịnh Kim Ngô nhìn Ngô Phụng Bưu thở dà i đoạn đáp:
- Äại ca quả tháºt là ngưá»i trung háºu. Triệu Sâm bên ngoà i rất cung thuáºn nhưng bên trong thì gian hiểm xảo quyệt vô cùng. Tiểu đệ đã nháºn xét ra Ä‘iá»u đó từ lâu. Nguyên nhân là Bắc Gia Bảo Chá»§ Bốc Anh muốn chiếm mục trưá»ng cá»§a ta. Triệu Sâm rất say mê sắc đẹp cá»§a Lệ Hằng - con gái y, vì váºy y má»›i thừa cÆ¡ xúi giục Triệu Sâm. Äó là nguyên nhân chÃnh… Äại ca còn nhá»› mưá»i năm trước ở Long Giang, đại ca dùng Thiết Quà i đánh Tam Khôi bị trá»ng thương không? Phong Thanh Long Giang Tam Khôi hiện giá» Ä‘ang ở trong Bắc Gia Bảo. Tiểu đệ dám cam Ä‘oan việc nà y thế nà o cÅ©ng do Bốc Anh chỉ huy.
Ngô Phụng Bưu nghe xong lẳng lặng không nói gì má»™t lát lâu má»›i há»i:
- Việc nà y nếu đúng như hiá»n đệ Ä‘oán thì may mắn lắm, nhưng tình tiết bên trong không giản dị như thế đâu. Vấn đỠnà y ngu huynh đã nghi ngá» nữa tháng nay rồi nhưng không tiện nói ra.
Ngô Phụng Bưu chưa dứt lá»i thì đã thấy bên trái đống tuyết có tiếng vá»ng ra rất hùng mạnh: đâu.
- Quả tháºt gừng già cay có khác, việc nà y quả tháºt không giản dị như thế Hai ngưá»i kinh hãi. Ngô Phụng Bưu nhảy xuống ngá»±a nhằm nÆ¡i phát tra tiếng nói tấn công ngay. Bá»—ng có má»™t bóng xám nhảy lên vá»›i má»™t chuá»—i cưá»i ha hả, rồi chỉ thoáng má»™t cái là y nhảy xa năm trượng, rồi cắm đầu chạy mất… Ngô Phụng Bưu thấy bóng ngưá»i ná» mất hút, ngẩn ngưá»i má»™t lúc lâu rồi lại tung mình nhảy lên yên ngá»±a nhìn Kim Ngô, cưá»i gượng và nói:
- Thân pháp cá»§a ngưá»i ấy nhanh tuyệt, không kém gì anh em chúng ta, nhưng như váºy đủ chứng thá»±c lá»i nói cá»§a chúng ta là đúng. Thôi chúng ta vá» Ä‘i.
Hai ngưá»i liá»n cùng quay ngá»±a trở vá» mục trưá»ng. PhÃa đông mục trưá»ng trong căn nhà nhá» có hai ngưá»i Ä‘ang ngồi đánh cá», lò lá»a gần đó cháy ngùn ngụt tá»a ra hÆ¡i ấm áp vô cùng. Má»™t ngưá»i tuổi trạc 40, râu ngắn, mặt đỠbừng, có vẻ say, ngưá»i kia là má»™t thanh niên tuổi chưa đến ba mươi, mặt trắng trẻo, mắt há»›n hở vui tươi hình như Ä‘ang thắng thế thì phải.
Lúc ấy đã đến giá» thân, ánh sáng trong nhà cà ng lúc cà ng tối, thanh niên đột nhiên cưá»i lá»›n và nói:
- Lưu võ sư, ván cỠnà y tiểu đệ đã thắng đứt rồi, muốn gỡ thì đánh ván khác đi.
Nói tá»›i đó thì y ngước nhìn ra ngoà i cá»a sổ và tiếp:
- Trá»i sắp sáng rồi mà chánh phó trưá»ng chá»§ chưa thấy vá», không biết có chuyện gì xảy ra không? Lưu võ sư hình như không để ý nghe, hai mắt cứ chăm chú nhìn và o ván cá» tà n, gải tai, gải cổ má»™t hồi rồi má»›i trả lá»i:
- Thôi được, tôi nháºn thua, váºy chúng ta chÆ¡i ván khác Ä‘i. Thanh niên kia liá»n đẩy ván cá» ra và đứng dáºy tiếp:
- Chánh phó trưá»ng chá»§ đã vá» kìa, chúng ta hãy ra xem sao.
Nói xong hai ngưá»i liá»n ra ngoà i sân, vừa lúc Ngô Phụng Bưu và Trịnh Kim Ngô xuống ngá»±a từ từ bước tá»›i, Phụng Bưu thấy thanh niên nỠđưa đôi mắt sắc bén nhìn hắn ta má»™t cái rồi vừa cưá»i vừa há»i:
- Triệu Sâm, con có ngỠđược không, kẻ lấy trá»™m ngá»±a lại là thá»§ hạ cá»§a Há»™ Nha Trượng Bốc Anh? Triệu Sâm nghe Phụng Bưu nói chỉ hÆ¡i cau mà y lại, sắc mặt vẫn bình thản, rồi cưá»i đáp:
- Thưa nghÄ©a phụ, theo ý con thì không phải đâu. Bốc lão chá»§ chÆ¡i thân vá»›i nghÄ©a phụ thì khi nà o ông ta lại là m những trò đê hèn như váºy.
Kim Ngô xen và o:
- Thá»i buổi bây giá», lòng ngưá»i nham hiểm, thân như cốt nhục còn không thể tin được huống gì ngưá»i ngoà i.
Triệu Sâm nghe Kim Ngô nói như váºy hÆ¡i biến sắc mặt, lặng thinh không dám góp ý kiến nữa.
Ngô Trịnh hai ngưá»i và o khách sảnh, Phụng Bưu chỉ có má»™t ngưá»i vợ già và má»™t cháu nhỠở mục trưá»ng nà y thôi, còn con và dâu ở Thiên Tân mở Tiêu cục, Kim Ngô thì có rất nhiá»u con cái, tất cả tám đứa, nhưng đứa lá»›n nhất cá»§a y má»›i mưá»i má»™t tuổi.
Triệu Sâm giỡn vá»›i con nhá» cá»§a Kim Ngô mà vẻ mặt hình như gượng gạo, Kim Ngô liếc thấy cưá»i thầm. Phó chá»§ trại liá»n nhá»› tá»›i lúc ở Thiên SÆ¡n, Vân Nhạc có nói: “Tên Từ Triệu Sâm hình lang, mÅ©i má» két, sau gáy y thấy hai quai hà m bà nh ra. Con ngưá»i như váºy nham hiểm, xảo quyệt vô cùngâ€.
Tuy y là nghÄ©a tá» cá»§a Ngô trưá»ng chá»§ thá»±c, nhưng phó trưá»ng chá»§ để ý đến y. Chưa biết chừng y sẽ gây nên tai há»a mà không hay.
Kim Ngô bình sinh không phục ai nhưng đối vá»›i Vân Nhạc thì khâm phục vô cùng. Từ đó, y liá»n ra lịnh cho những thá»§ hạ tâm phúc ngấm ngầm dò xét Triệu Sâm.
Äêm hôm đó, gió thổi rất lạnh, đà n ngá»±a chịu không nổi giá lạnh nên rá»§ rất bi thảm. Bá»n Phụng Bưu Ä‘ang ngồi quanh lò sưởi nháºu nhẹt, bá»—ng có má»™t ngưá»i coi ngá»±a chạy và o báo:
- Nguy tai, nguy tai! Chuồng ngá»±a phÃa đông có má»™t bá»n bịt mặt đến cướp và phóng há»a. Bên ta đã chết và bị thương mất bốn năm ngưá»i.
Phụng Bưu đứng phắt dáºy, hai mắt hổ lóng lánh oai nghi vô cùng, liá»n ra lệnh:
- Ngươi mau truyá»n cho ngưá»i giữ chặt các đưá»ng ra và o không được tá»± loạn. Lão gia sẽ đến ngay.
Ngưá»i coi ngá»±a vá»™i ra. Phụng Bưu lại nói vá»›i Kim Ngô:
- Hiá»n đệ ở lại đây để bảo vệ ngưá»i nhà tránh kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n, để ngu huynh ra ngoà i xem sao.
Nói xong lão trưá»ng chá»§ quay lại quát:
- Triệu Sâm mau đi ngay.
Hai ngưá»i liá»n ra ngoà i sảnh.
Từ phÃa đông ánh sáng lá»a rá»±c trá»i, gió bấc thổi lạnh là m ngá»n lá»a bốc cao, khói Ä‘en mịt trá»i, tiếng ngưá»i la, ngá»±a hà vang lên loạn xạ.
Phụng Bưu tức giáºn vô cùng, chỉ muốn chinh ngay mình giết sạch bá»n giặc má»›i hả dạ, liá»n giở khinh công ra lướt tá»›i phÃa đông nÆ¡i chuồng ngá»±a bị cướp. Chỉ thoáng cái, lão trưá»ng chá»§ đã đến nÆ¡i. Triệu Sâm còn nóng lòng hÆ¡n ngưá»i khác, y theo sau Phụng Bưu cách chừng hai trượng như váºy đủ thấy kinh công cá»§a y còn kém Phụng Bưu xa. Äá»™t nhiên thấy có má»™t bóng Ä‘en ở xó tối xông ra, Phụng Bưu nhanh mắt trông thấy liá»n quát há»i:
- Có phải Diệp võ sư đấy không? Ngưá»i ná» ngẫn ngưá»i ra đáp:
- Trưá»ng chá»§ đó hả? Tối hôm nay bá» giặc đến đông, tôi phải ra phÃa trước để tiếp ứng.
Nói xong y Ä‘i liá»n, Phụng Bưu khen:
- Thế mới là hảo hán.
Phụng Bưu quay lại nhìn Triệu Sâm, tiếp:
- Trong lúc hoạn nạn nà y má»›i biết ai là kẻ hay ngưá»i giá»i, con chá»› coi thưá»ng Diệp Thắng, ngà y thưá»ng y mê rượu và hay sinh sá»± nhưng trong lúc nguy y rất sốt sắng, xã thân là m tròn việc. Ngưá»i giang hồ đáng quý nhất ở Ä‘iểm đó. Triệu Sâm, con nên há»c những Ä‘iá»u hay ấy cá»§a võ sư.
Triệu Sâm gáºt đầu, hay má đỠbừng, có vẻ ăn năn hối lá»—i. Hai cha con liá»n đến thẳng chuồng ngá»±a phÃa Äông, lúc ấy ngá»n lá»a dịu dần.
Các mã sư, võ sư và bá»n là m công cả thảy hÆ¡n trăm ngưá»i Ä‘á»u tụ táºp nÆ¡i đây để cản trở và dáºp tắt ngá»n lá»a.
Phụng Bưu thoáng thấy mưá»i mấy tên giặc bịt mặt, tay cầm khà giá»›i, Ä‘ang chém giết các võ sư, mà bên mình Ä‘a số đã bị thương, tức giáºn vô cùng, nếu không biết đối phó thì tà i sản cá»§a mình trong mấy chục năm tâm huyết gây dá»±ng sẽ tiêu tan trong nháy mắt.
Ngô trưá»ng chá»§ thấy có tên giặc mạnh nhất Ä‘ang đối phó vá»›i ba võ sư mà có vẻ thắng thế hÆ¡n, có lẽ là đầu sá». Phụng Bưu rút pháºt thá»§ quà i ra tấn công tên đó tức thì.Tình thế há»—n loạn vô cùng. Tên giặc bịt mặt đấu vá»›i ba võ sư sắp hạ được địch thá»§, ngỠđâu Phụng Bưu xông tá»›i đánh như vÅ© bão.
Tên giặc dù sao cÅ©ng là má»™t cao thá»§, công lá»±c rất tinh thâm, chỉ thấy y khòm lưng nhún chân má»™t cái đã nhảy ra xa hÆ¡n hai trượng, tránh được thế công cá»§a Ngô trưá»ng chá»§.
Phụng Bưu thấy tà i cá»§a tên giặc như váºy cÅ©ng khen thầm. Ngô trưá»ng chá»§ lại xông đến gần tên giặc tấn công má»™t thế mạnh hÆ¡n. Tên giặc chưa đứng đã bị tấn công thế thứ hai, lại nhún mình nhảy lên trên cao hai trượng, tránh khá»i thế công đó nữa. Phụng Bưu thầm phục tà i né tránh cá»§a y, nhưng lão hiệp thấy thân pháp tên ná» quen thuá»™c, liá»n cưá»i ha hả nói:
- Má»— tưởng là ai, không ngá» là Vân đương gia giá lâm. Ngô má»— tá»± nghÄ© xưa nay không là m mất lòng đương gia bao giá», sao đêm nay Vân đương gia lai chiếu cố đến tệ mục trưá»ng nà y thế? Hay là Ngô má»— không biết cách tiếp đãi bạn chăng? Thì ra tên giặc đó là Quang Trung Nhất Quái Phi Thiên Hiết Tá» Vân Hạo, đã biểu diá»…n võ công kinh ngưá»i trên lôi đà i ở Chu Gia Trang.
Quả nhiên Phi Thiên Huyết Tá» Vân Hạo nghe Phụng Bưu nói như váºy ngẩn ngưá»i ra rồi cả cưá»i đáp:
- Ngô Trưá»ng Chá»§ lợi hại tháºt, má»›i thoáng trông đã Ä‘oán ra Vân má»— rồi, nhưng chá»› có đổ há»a cho ngưá»i. Xưa nay má»— hà nh động tuy độc ác tháºt, nhưng không quen cái lối giết ngưá»i phóng há»a nà y.
Nói xong y liá»n cởi khăn bịt mặt ra để để lá»™ bá»™ mặt gầy gò, trên mép có bá»™ râu dê, hai mắt lá»™ hung quang.
Phụng Bưu cưá»i nhạt mấy tiếng rồi nói:
- Vân đương gia khéo ăn nói tháºt. Thế tối nay chẳng lòi ra sá»± tháºt sao? Phi Thiên Hiết Tá» cưá»i giá»ng giải hoạt đáp:
- Nếu Ngô trưá»ng chá»§ cho việc nà y do Vân má»— tạo nên, thì dù Vân má»— có má»™t nghìn cái miệng cÅ©ng không sao biện bạch được. Nhưng dù sao Vân má»— cÅ©ng phải nói rõ rằng Vân má»— tá»›i đây là vì có ngưá»i nhá» vả.
- Ngô má»— không hiểu Long Giang Tam Khôi là cái quái gì mà Vân đại ca bị chúng quyến rÅ© nối giáo cho giặc như váºy. Vả lại chúng là nhân váºt chÃnh mà sao không đến đây lại là m nhá»c đại giá Vân đại ca chứ? Vân Hạo liếc sang Phụng Bưu má»™t cái rồi đáp:
- Ngô trưá»ng chá»§ chá»› nói váºy, vì tình nghÄ©a ra tay giúp bạn mà từ chối sao được.
Huống hồ Vân má»— vá»›i Long Giang Tam Khôi là bạn chi giao. Còn việc hôm nay ai phải ai trái, Vân má»— chưa dám nói. Long Giang Tam Khôi đã tá»›i rồi, Ngô trưá»ng chá»§ chưa thấy má»›i trách cứ má»—. Mục trưá»ng đêm nay không sao tránh khá»i tai ách được. Khá»i nói cho mất công.
Phụng Bưu cà ng hoà i nghi vì bá»n Long Giang Tam Khôi đã đến sao không thấy chúng đâu cả? Chẳng lẻ chúng mưu đồ khác chăng? Phụng Bưu biết đêm nay cÆ¡ nghiệp cá»§a mình sẽ hoà n toà n tiêu há»§y. Äoạn cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói:
- Vân lão sư đừng khoác lác. Ngô má»— không phải dá»… dá»a đâu. Bá»n kia khôn hồn thì nạp mạng đây.
Nói xong Phụng Bưu liá»n múa Pháºt Thá»§ Quà i, sức mạnh vô cùng, thá»§ pháp thần diệu nhằm kẻ địch tấn công liá»n. Vân Hạo quả là má»™t tay gian hùng hắc đạo, thấy Phi Vân Quà i pháp cá»§a Phụng Bưu như tháºt, như hư, cương nhu Ä‘á»u có. Ra tay má»™t cái là bốn thế tấn công má»™t lúc, lợi hại vô cùng, y liá»n múa roi gang Hiết TỠđể bảo vệ toà n thân, rồi giở kinh công thượng thừa ra né tránh.
Hai ngưá»i Ä‘á»u ra nhân váºt nổi tiếng trên giang hồ nên Ä‘á»u tinh kỳ, không ai hÆ¡n, ai kém.
Lúc ấy tiếng ngưá»i kêu, ngá»±a hà vẫn ồn à o loạn xạ, lá»a ở chuồng ngá»±a phÃa đông lần lần tắt ngấm, chỉ còn má»™t và i nÆ¡i khói Ä‘en bốc lên.
Kế chuồng ngá»±a phÃa tây lại bốc cháy. Chuồng ngá»±a đông và tây cách nhau rất xa. Tiếng kêu la ồn à o lại dồn vá» phÃa ấy.
Diệp võ sư đã chém giết địch đến đôi mắt đỠngầu, ba tên ngã gục trước mặt. Như con hổ điên, y cứ múa đao xông và o chém giết lia lịa. Hai tên bịt mặt thấy Diệp Thắng đánh chà tỠđâu sợ hãi, nhưng cái lối đánh trà mạng đó không khác gì kẻ sắp chết đến nơi mà giảy dụa thôi, nên khi kiệt sức thì ngã gục ngay.
Còn mưá»i mấy võ sư khác thì đã bị thương và chết quá nữa. Bá»n giặc bịt mặt cưá»i vá»›i giá»ng ngông cuồng rùng rợn, ai nghe cÅ©ng phải kinh hồn.
Lúc ấy không biết Triệu Sâm chạy Ä‘i đâu mà không thấy hình bóng y đâu cả, đủ thấy lòng gian cá»§a y không muốn đánh nhau vá»›i bá»n giặc nên má»›i ẩn núp như thế.
Phụng Bưu giở những Quà i pháp tinh kỳ ra mà vẫn không thắng nổi đối phương, cà ng sốt ruá»™t tâm thần bất định, vì váºy mà thân pháp cháºm hẳn. Hai ngưá»i đấu vá»›i nhau đã hÆ¡n nữa tiếng, có mấy lần Phụng Bưu suýt bị nguy. Lão trưá»ng chá»§ cÅ©ng biết tối hôm nay tráºn đấu thế nà o cÅ©ng má»™t mất má»™t còn, nên định thần lại tấn công đối phương. Lão hiệp thấy khinh công cá»§a Vân Hà o kỳ diệu, không sao thấy rõ thân hình đối phương được, cau mà y lại nghÄ© thầm: “Hình như đối phương cố né tránh chá» cho ta mệt má»i má»›i ra tay, nhưng nà o ta để cho mi toại nguyệnâ€.
Äoạn lão hiệp giở những ná»™i gia chân lá»±c ra nhanh như chá»›p tấn công ba thế cùng má»™t lúc. Ba thế nà y là tuyệt thế cá»§a Phi Vân Quà i pháp nhanh nhẹn và lợi hại vô cùng, bốn mặt tám phương Ä‘á»u có Thiết Quà i tấn công tá»›i, dù Vân Hạo dùng thân pháp huyá»n diệu đến đâu cÅ©ng không thể nà o tránh khá»i được. Äánh liá»u, y giở ba quyá»n ra, nhắm Pháºt Thá»§ Quà i gạt ngang. Chỉ nghe kêu “bùng†má»™t tiếng, cả hai Ä‘á»u dá»™i lại má»™t bước. Phụng Bưu thoáng thấy cái Ä‘uôi roi cá»§a Vân Hạo nhắm mặt mình đánh tá»›i, liá»n phi ra má»™t Quà i. Má»™t tiếng thét thê thảm vang lên gần đó, thì ra Diệp Thắng bị thương ở vai máu phun ra như vòi, thân hình loạng choạng, Phụng Bưu hÆ¡i lo ra, thì bá»—ng Vân Hạo cưá»i rất ngông cuồng. Xoay thế roi nhắm mặt đối thá»§ quấn tá»›i, còn tay trái y ném ra má»™t lúc chÃn phi tiêu độc. Phi tiêu cùng roi tấn công má»™t lúc như váºy tháºt thần kỳ. Äặc biệt nhất là phi tiêu từ tay y bay ra má»™t bó, đến gần đối thá»§ độ hai thước thì tá»§a ra nhằm các yếu huyệt cá»§a địch ghim và o.
Môn tuyệt kỹ đó Vân Hạo Ãt sá» dụng đến, nên trong võ lâm Ãt ai biết y có thá»§ pháp hiểm độc đó.
Phụng Bưu phi một Quà i ra, chưa đánh trúng đối thủ, đã thấy một phi tiêu độc như mưa bắn tới, biết không thể tránh kịp, đánh nhắm mắt chỠchết.
Äá»™t nhiên nghe má»™t tiếng thét lanh lảnh, rồi thấy má»™t luồng ánh sáng bên ngoà i xẹt tá»›i, chÃn phi tiêu ná» mất hút tức thì. Luồng hà o quang đó thâu chÃn độc tiêu nhưng vẫn còn đủ sức nhắm Vân Hạo xẹt tá»›i. Vân Hạo thấy sắp thắng đến nÆ¡i, không ngá» có sá»± đột biến như váºy. Y chưa thấy rõ và thân hình ngưá»i phá phi tiêu cá»§a y thì đã thấy má»™t luồng hà o quang kinh thiên động địa cuống tá»›i. Y kinh hãi mất hết cả hồn vÃa, định ngã ngưá»i ra tránh nhưng đã muá»™n. Chỉ nghe má»™t tiếng rú thê thảm, Vân Hạo bị má»™t lưỡi kiếm chặt ngang đầu gối, ngã ra, máu ở hai chân tuôn ra như suối.
Ãnh sáng kiếm đó vẫn không ngừng, tiếp tục bay tá»›i mấy tên giặc bịt mặt đã đánh Diệp võ sư bị thương. Trong nháy mắt, mấy tên đó ngã chết cả.
Nhá» váºy Diệp Thắng má»›i thoát nguy. Chá» kiếm quang thâu lại, má»i ngưá»i má»›i quay nhìn kỹ, Ngô Phụng Bưu há»›n hở la lá»›n:
- Triệu cô nương, sao đến kịp thá»i thế? Ngưá»i đó chÃnh là Triệu Liên Châu cô nương. Nà ng nhìn Ngô Phụng Bưu, tay vẫn cầm thanh bảo kiếm Cá»± Khuyết, vừa cưá»i vừa đáp:
- Ngô thúc phụ, không những cháu tới mà còn có cả Nguyệt Nga nữa. Em Nguyệt Nga dùng bảo kiếm đả thương kẻ gian, y đã đà o tẩu rồi. Hiện giỠTrịnh thúc phụ và Nguyệt Nga đang ở khách sảnh chỠthúc phụ đấy.
Ngô Phụng Bưu nghe nói, mừng rỡ vô cùng, liá»n sai các võ sư không bị thương khiêng Diệp Thắng trở vá» khách sảnh để chạy chữa, rồi lên tiếng cảm tạ.:
- Triệu cô nương, may nhá» cô nương đến kịp lúc, chá»› không thúc phụ đã toi mạng rồi. Xem ra cô nương lúc nà y võ công tiến bá»™ không tưởng tượng được. Thôi chúng ta hãy qua chuồng ngá»±a phÃa tây xem xét qua loa rồi vá» khách sảnh luôn.
Triệu Liên Châu vừa cưá»i đáp:
- Không phải xem xét nữa, cháu đã có sai những thá»§ hạ đắc lá»±c cá»§a cha cháu sang hai bên đó cứu giúp rồi.Trước khi cháu sang đây có nghe há» nói bá»n giặc đã rút và lá»a cÅ©ng đã tắt.
Ngô Phụng Bưu liếc nhìn vá» chuồng ngá»±a phÃa Tây, chỉ thấy khói tà n bốc lên, nghÄ© thầm: “Phen nà y tu sá»a lại mục trưá»ng cÅ©ng tốn nhiá»u tâm huyết lắm.†NghÄ© đến đó lão hiệp thở dà i rồi cùng Liên Châu trở vá» khách sảnh ngay.
-oOo-