Có một cậu bé tên là Ba-cơ-ri sống tại một làng hẻo lánh nằm sâu trong núi. Làng cậu hẻo lánh thật, nhưng được cái yên tĩnh và thanh bình. Một dòng nước xiết từ trên núi đổ xuống, chảy qua làng. Đêm đêm nằm ngủ, dân làng còn nghe tiếng róc rách của dòng nước trong suốt như pha lê. Và sáng sáng vào lúc mặt trời mọc, họ còn nghe một thứ tiếng khác, từ lâu đã trở thành một bộ phận trong cuộc sống của họ. Đó là tiếng của chiếc trống lớn trong nhà thờ Hồi giáo bên sông, và giọng nói ngân nga nhắc mọi người cầu kinh buổi sáng. Con người sáng sáng vẫn thức gọi dân làng ấy chính là ông của Ba-cơ-ri. Cụ có giọng nói to, khỏe, nghe như vang đến tận trời; cụ rất tận tâm với công việc, chưa hề quên một buổi nào. Vậy mà sáng hôm ấy, không nghe thấy tiếng cụ từ nhà thờ vọng tới. Ba-cơ-ri lấy làm lạ, bắt đầu lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ông nó ốm chăng? Lúc đầu, Ba-cơ-ri định không đến nhà thờ cầu nguyện, mà vẫn đến nhà ông xem có chuyện gì. Thế nhưng nó lại không muốn bắt đầu một ngày mà không cầu kinh buổi sớm. Vả lại, có thể sẽ có người ở nhà thờ cho biết chuyện gì đã xảy ra với ông. Trong nhà thờ, nó tìm ông khắp nơi mà không thấy. Mọi người cũng chẳng biết ông nó ở đâu.
“Ông ốm nằm nhà chăng?" - Nó tự hỏi.
Khi buổi cầu kinh bắt đầu, Ba-cơ-ri cố tập trung tư tưởng, xua đi mọi thứ trong đầu, để có thể toàn tâm cầu nguyện. Thế nhưng nó vẫn cứ lo lo.
Sau buổi lễ, nó đi về phía nhà người ông nhưng rồi nó dừng lại ngẫm nghĩ. Phải mang quà gì thăm ông chứ nhỉ? Bây giờ đang là vụ thu lượm mun cang, loại hạt dẻ mà ông nó chả cho là ngon nhất đó sao?
“Đúng rồi, trước hết ta hãy đi nhặt hạt mun cang biếu ông đã". Thế là nó vội vã đi trong xa mù buổi sớm, về hướng Đồi Hạt Dẻ, nơi có loại mun cang chắc mẩy nhất. Trời đang lạnh, nhưng khi đi nhà thờ, nó đã mặc chiếc sarong dày, nên bây giờ nó quấn vạt sarong quanh người và đi về phía núi. Trên đường đi, nó nghĩ ông nó sẽ ngạc nhiên sung sướng lắm, nếu nó lượm được thật nhiều hạt ở Đồi Hạt Dẻ. Vỏ hạt rất cứng, sau khi ăn hết phần nhân bên trong ông nó sẽ dùng vỏ hạt gọt, trở thành những chiếc nhẫn; việc này ông nó làm rất giỏi. Này nhé, nhẫn ông nó làm được nhiều làng bản biết tiếng, và ngay cả với giá năm mươi ru-pi, vẫn bán chạy như thường! Và nếu nó nhặt được nhiều hạt, đủ làm một trăm chiếc nhẫn, thử tính xem ông sẽ được bao nhiêu tiền? Chắc ông mừng đến hết cả ốm!
“Để xem nào", - Ba-cơ-ri tự bảo.
- "Nếu ta nhân năm mươi ru-pi với một trăm chiếc nhẫn, ta sẽ được bao nhiêu?"
Nó cố tính trên đầu ngón tay, nhưng vẫn không thể tính ra được.
Bạn biết đấy, nó mới học đến lớp ba. Thôi, thì bao nhiêu cũng được, nhưng chắc là ông sẽ hài lòng. Ba-cơ-ri bắt đầu huýt sáo một điệu nhạc vui, rồi bỗng nhiên im bặt. Ngộ những đứa khác trong làng đã đến Đồi Hạt Dẻ trước nó, và nhặt hết số hạt rụng đêm qua thì sao? Nghĩ vậy, nó rảo bước nhanh hơn. Nó đến chân Đồi Hạt Dẻ đúng lúc mặt trời vừa nhô lên khỏi chân trời, quét lên nền trời một màu đỏ rất đẹp. Nó chạy một mạch lên đồi, làm kinh động lũ chồn bay đang trên đường về tổ ngủ qua ngày. Lên tới đỉnh đồi, nó dừng lại thở. Nó sung sướng thấy mình là người đến đó sớm nhất; chưa thấy bóng dáng bọn trẻ khác. Dưới vạt cây mun cang, mặt đất phủ đầy hạt. Đêm qua gió mạnh nên hạt rơi nhiều hơn mọi ngày. Ba-cơ-ri vừa vui vẻ hát thầm, vừa bắt đầu lượm hạt. Nó dùng chiếc sarong làm túi đựng. Đó là sarong diện nhất của nó, nhưng nó tự bảo sẽ giặt lại cẩn thận khi về nhà. Bỗng nó nghe thấy tiếng cười. Có ai đó đang lên đồi. Chắc là bọn trẻ trong làng, nó tự bảo. Bọn chúng mà biết mình đến sớm thế, không rủ bọn nó đi cùng, và mình đã gom hết cả số hạt rụng, chắc chúng sẽ tức lắm và có thể lấy hết số hạt của mình nữa. Và nếu chúng không nện cho mình một trận vì tội tham lam thì đã là may lắm. Cách tốt nhất bây giờ là nấp kín trước khi bọn kia thấy. Chạy vội vào rìa vạt mun cang, nó bò vào một bụi rậm và nấp kín trong đó. Nó ngồi im trong bụi, cầu mong bọn kia đừng thấy nó. Nó im lặng đến gần nghẹt thở. Một lúc sau, nó thấy năm đứa đang đi theo sườn đồi. Bọn chúng đều lớn hơn nó. Bọn trẻ dừng lại cạnh vạt cây, nhìn ngó xung quanh, bối rối.
“Bọn mình đến quá muộn rồi", - một đứa tiu nghỉu nói.
“Chẳng còn lại lấy một hạt", - đứa khác nói.
“Thật xúi quẩy", - đứa thứ ba nói. -"Mất công đi cả đoạn đường dài".
“Có người đã tới đây sớm hơn", - thằng cao nhất nói. Hầu như cùng lúc bọn chúng kêu to:
“Ba-cơ-ri! Đúng là nó đã đến đây trước". Và một đứa thêm:
“Mà nó thì bao giờ cũng dậy trước khi mặt trời mọc để đến nhà thờ". Từ trong bụi nấp, Ba-cơ-ri nghe thấy hết. Nó càng sợ và càng cầu nguyện gấp hơn.
“Nhìn kìa", - một đứa nói, chỉ vào chỗ sương còn ướt dưới một cái cây.
- "Vết chân nó còn in rõ ở kia. Chắc nó vừa mang chỗ hạt nhặt được rời khỏi đây xong".
“Nhanh lên", - đứa khác nói. -"Nếu bọn mình đi nhanh thì có thể đuổi kịp và lấy chỗ hạt của nó". Đứa lớn nhất nhìn xuống, dáng suy nghĩ. Cuối cùng nó nói:
“Không được! Như thế không công bằng. Chẳng phải là nó đã dậy sớm đến nhà thờ, rồi tới đây trước chúng ta, trong khi bọn mình vẫn còn ngủ say tít trên giường đó sao? Thôi, tớ nghĩ nó được quyền hưởng số hạt đó, còn chúng mình thì không. Nếu muốn nhặt được hạt, bọn mình nên dậy sớm, chứ không nên lấy hạt của nó. Bọn mình cũng nên đến nhà thờ vào lúc mặt trời mọc". Những đứa kia nhìn nó, vẻ ngượng ngùng. Tất nhiên, chúng biết là nó nói đúng. Nếu chúng không quá lười, chắc chúng cũng lượm được hạt. Không nói với nhau lời nào, chúng bắt đầu quay về, chậm chạp bước xuống đồi. Từ trong bụi, Ba-cơ-ri theo dõi câu chuyện. Nó rất cảm động. Nó thầm cám ơn Chúa đã nghe thấu lời cầu nguyện của nó, nên bọn kia đã không nhìn thấy nó. Nhưng nó cũng ái ngại trước vẻ mặt buồn thiu của bọn chúng. Đột nhiên nó đứng dậy, gọi tướng lên và chạy theo bọn kia. Mấy đứa dừng lại, quay về phía Ba-cơ-ri. Chúng kinh ngạc thấy nó chạy lại chỗ chúng. Đến nơi, Ba-cơ-ri nói:
“Tớ xin lỗi đã nhặt hết cả hạt. Đây, các cậu cầm lấy phần này. Dù sao chúng mình cũng là bạn bè, cần phải chia sẻ ngọt bùi chứ!" Năm đứa đứng đó, hết nhìn Ba-cơ-ri, rồi lại nhìn nhau. Cuối cùng đứa cao nhất nói:
“Thôi, Ba-cơ-ri, cám ơn cậu. Chỗ hạt đó là của cậu, vì cậu đã dậy sớm đến lượm".
“Đừng nói vớ vẩn", - Ba-cơ-ri vừa trả lời vừa nắm tay bạn nó.
-"Tớ thực lòng muốn các cậu cầm lấy. Tớ định mang chỗ hạt này đến cho ông tớ, bởi vì không thấy ông tớ gọi mọi người cầu kinh sáng nay, nên tớ nghĩ là ông tớ bị mệt, phần tớ ngần này cũng đủ làm ông vui lắm rồi".
“à, phải rồi", - một đứa nói.
- "Sáng tớ thấy ông cậu nói chuyện với người hàng xóm; nghe ông nói ông bị cảm lạnh, nhưng chắc sau vài ngày lại có thể đến nhà thờ được".
“Thế thì ta sẽ làm thế này nhé", - đứa cao nhất nói.
“Ba-cơ-ri chia hạt của nó cho bọn mình; rồi tất cả bọn mình đem hạt tới tặng ông của Ba-cơ-ri. Thế là ông sẽ mau lành bệnh và khỏe mạnh, và chúng ta sẽ lại được nghe tiếng của ông vang khắp làng, nhắc chúng ta cầu kinh buổi sớm". Bọn trẻ quyết định như thế. Trời đẹp và trong. Mấy đứa khoác vai nhau xuống đồi trong nắng, vừa hát vui vẻ, vừa đi về phía nhà ông của Ba-cơ-ri.