Tu-nu và cậu em trai Sáp-đa là hai đứa trẻ rất hiếu động. Chúng sống trong một thị trấn vùng đồi núi khá đẹp. ở đó, cha chúng là một quan chức cao cấp của Bộ Nông nghiệp. Mọi người đều gọi ông là “ngài tiến sĩ" để tỏ lòng kính trọng địa vị của ông. Bà mẹ là một người tận tụy với gia đình, và đầy kiên nhẫn, mà quả thật bà rất cần cái đó, bởi vì hai đứa con của bà, nhất là Tu- nu, hay bày những trò tinh nghịch. Bọn trẻ có hai con vật nuôi mà chúng yêu thích: con chó Đức có tên là Hổ Xám, Tu-nu đi đâu nó cũng đi theo; và một con dê nuôi trong chuồng. Tu-nu nghịch như con trai, em thích chơi ở ngoài trời. Em đặc biệt thích cái bể tắm trong vườn, nơi cha em dạy hai chị em tập bơi. Nhưng mẹ em thì lại muốn em dịu dàng, dễ bảo kiểu con gái hơn.
“Đời thủa nhà ai con gái lại cứ chạy rông suốt thế?" - Bà thường nói.
- "Bộ ông nghĩ nó là con trai hay sao?"
“Đúng đấy", - ông bố thường nói, cười dễ dãi.
- "Gia đình mình ngược hết cả. Lẽ ra Tu-nu phải là con trai, còn Sáp-đa là con gái mới phải".
“Ông cứ chiều nó thế, hèn gì nó chẳng hư", - mẹ nó thường nói vậy. Một chủ nhật, cha nó rời nhà đi săn từ sáng sớm. Bấy giờ đang là mùa vịt trời, nên ở cái hồ gần đấy đầy vịt. Trời đẹp, và đứa em họ cùng tuổi với Sáp-đa đang ở thăm chúng. Vì thế, sau khi ăn sáng, bọn trẻ quyết định chơi ở ngoài vườn. Chúng trải một tấm thảm nhỏ dưới gốc một cây có tán lá to, mang theo mấy cuốn tranh tô màu, và một hộp bút màu Mec-ca-nô. Tu-nu bắt đầu tô màu con chim, nhưng ta có thể thấy em chú ý tới bộ đồ xếp nhà hơn.
Em cứ nhìn xem bọn con trai xếp hình gì, và góp ý với chúng sửa chỗ này, chỗ nọ. Chúng mới chơi được một lát, thì nghe thấy tiếng lừa hí ở ngoài cổng. Như vậy tức là bác thợ giặt đã đến. Sáng chủ nhật nào bác cũng mang đồ đã giặt sạch của nhà em đến, chất cao trên lưng con lừa của bác. Bọn trẻ nhảy vụt dậy, chạy ào ra mở cổng cho bác. Bụng to, đầu hói, đôi tay vụng về, thô kệch, bác thợ giặt là nguồn cảm hứng của bọn trẻ. Chúng thích trêu chọc bác. Khi con lừa theo chủ bước vào cổng, Sáp-đa quay bảo chị:
“Chị đi gọi mẹ, bác thợ giặt đến rồi".
“Em đi mà gọi", - Tu-nu trả lời.
“Em không thấy chị đang bận à?".
Và để tỏ ra là đang bận thật, em quay về với việc tô màu con chim trong sách.
“Thôi được rồi", - em nó nói.
Sáp-đa và thằng em họ vào nhà, nhưng thấy bà mẹ đã sang nhà hàng xóm. Chúng liền đi tìm, để Tu-nu ngồi một mình trong vườn. Lúc này Tu-nu đã chán chuyện tô màu. Em vứt cuốn sách trên thảm, mò ra chơi cùng con Hổ Xám, lúc đó đang chăm chú theo dõi con sóc nhảy nhót trên cây gần đấy. Sau đó em thử bắt chuyện với bác thợ giặt. Bác nói bằng tiếng địa phương nghe rất buồn cười, khiến bọn trẻ thường nhại trêu bác, vì thế bác thường im lặng không nói. Một lát sau, bác buộc con lừa vào gốc cây, rồi mang đống đồ đã giặt sạch rất to đi qua hiên vào nhà. Nhìn quanh quẩn xem có gì làm không, Tu-nu tình cờ thấy con lừa. Mắt em vụt sáng lên. Không có ai ở đó cả. Ngay cả ông thợ làm vườn già cũng không thấy; có lẽ ông đang nằm nghỉ trong cái nhà nhỏ để dụng cụ. Em nhẹ nhàng cởi dây buộc con lừa, kéo nó vòng về sân sau định nhảy lên cưỡi. Nhưng đúng lúc ấy, em nghe thấy tiếng mẹ. Hoảng quá, em tìm nơi giấu con lừa. Em biết bác thợ giặt thế nào cũng sẽ tìm loạn lên, nhưng rồi bác cũng phải bỏ cuộc, và về nhà. Lúc ấy em tự bảo, mình sẽ có vô khối thời gian, tha hồ mà cưỡi lừa. Vì thường đến nhà này hàng tuần, nên con lừa quen với bọn trẻ và những trò đùa nghịch của chúng. Hôm nay, cô bé xinh xắn này lại đối xử rất dịu dàng với nó, nên nó nghĩ chắc cô bé đưa nó lại chuồng và sẽ cho nó thức ăn ngon mà chúng vẫn cho con dê của chúng ăn. Vì thế, con lừa vui vẻ đi theo Tu-nu. Tội nghiệp con vật, nó đâu biết những chuyện sắp xảy ra với nó. Tu-nu dẫn con lừa đi lòng vòng mà vẫn không tìm được chỗ giấu an toàn. Thời gian gấp lắm rồi. Bất chợt có thể có người nhìn thấy em và con lừa. Đúng lúc đó, em nhìn thấy cái cửa ngoài của phòng tắm giành cho khách ở góc sân bên kia. Đúng rồi, giấu con lừa ở đó sẽ rất an toàn. Không ai lại nghĩ đến chuyện tìm con lừa ở phòng tắm của khách. Vội vã vượt qua sân, em lặng lẽ mở cửa đẩy con lừa vào trong và vội vàng chốt cửa từ bên ngoài, rồi chạy về chỗ để thảm cạnh gốc cây. Hai đứa kia chưa về. Em thở phào nhẹ nhõm, xem như không có chuyện gì, em lại tiếp tục tô màu tranh con chim. Khi hai đứa quay lại, mặt Tu-nu tỉnh như không. Bỗng nhiên ai đó kêu thét lên. Đó là bác thợ giặt. Bác vừa ở trong nhà bước ra, tay còn ôm một đống to tướng quần áo tắm về giặt và không thấy con lừa đâu. Vất bọc quần áo xuống thềm nhà, bác ta chạy khắp chốn tìm con lừa. Nhưng vô ích.
Tất nhiên Tu-nu thề là không hề biết con lừa ở đâu. Em nói em thấy con lừa kéo tuột dây buộc và đi về phía rừng. Bác thợ giặt, miệng vẫn đang kêu khổ về chuyện con lừa, vội vàng chạy về phía rừng. Nhà vừa yên được một lúc, thì lại có một ông khách đến thăm không cáo trước. Đó là ông A-li bạn cũ của cha em. Mỗi khi đến thăm, ông thường ở trong phòng dành cho khách. Người ông cao, gầy, râu ngắn đã điểm bạc, nhưng không để ria, và đầu đã bắt đầu hói. Chuyến viếng thăm của ông làm cả nhà bận tíu tít. Bà mẹ vui vẻ đón tiếp ông, và dẫn ông vào phòng khách tốt nhất tức là cái phòng ở cuối sân. Tu-nu mỗi lúc một lo lắng. Ngay khi thấy ông A-li đến em đã linh cảm chuyện chẳng lành. Nhưng làm thế nào được? Một mặt thì mẹ và những người giúp việc đang ở trong phòng khách, bận rộn sắp xếp dọn dẹp; mặt khác em không sao lẩn trốn được Sáp-đa và thằng em họ. Em chỉ còn mỗi một việc là há vọng, và cầu Chúa phù hộ là ông A-li sẽ không dùng phòng tắm ngay, cho đến khi em có thời gian lôi con lừa đi. Về phía con lừa, nó nằm yên trí trong góc nhà tắm tối om, mơ màng nghĩ tới bữa ăn ngon mà nó cho là Tu-nu sắp mang đến cho nó. Ông A-li là người rất sạch sẽ. Mỗi ngày ông tắm hai lần, còn hôm nay sau một chuyến đi mệt mỏi, ông lại càng muốn tắm. Vì vậy, ông lấy bộ quần áo sạch, cởi giày, xỏ chân vào guốc và đi thẳng vào nhà tắm. Ông vào phòng tắm nhỏ tối bằng cửa phía trong nhà, ăn thông sang phòng ngủ, rồi chốt cửa lại. Trong phòng tắm thật tối, nhưng ông biết cách sắp xếp trong đó nên chẳng buồn bật đèn. Ông đặt bộ quần áo sạch trên giá và tới chỗ bồn tắm. Nhưng đột nhiên, trong ánh sáng mờ mờ, ông thấy một cảnh tượng mà ông không thể tin được. Tội nghiệp ông A-li, tim ông như ngừng đập.
Trong khi đó, con lừa vẫn đang tiếp tục mơ màng. Khi nghe tiếng người ở phòng bên cạnh, nó vui mừng tự bảo:
“Đấy, họ đang chuẩn bị thức ăn cho mình đấy!" cho đến khi cánh cửa mở ra, nó lại thấy một gã cao, gầy, chân đi guốc. Chẳng có cỏ tươi, chẳng có thóc và cũng chẳng cả cỏ khô. Đến lúc này, con lừa không chịu được nữa. Vừa nhìn thấy ông A-li đầu hói, con vật đã chịu đựng quá lâu không còn tự kiềm chế được nữa. Nó đứng vụt dậy, kêu be be ầm ĩ. Vì tối, ông A-li không biết chính xác là con gì đang đe dọa ông. Ông chỉ biết đó là một con vật to lớn, xấu xí có tiếng kêu quái dị. Quá khiếp đảm, ông A-li kêu cứu ầm lên. Bỏ cả guốc, ông chạy ra cửa, nhưng trong lúc cuống cuồng, ông lại chạy tới cái cửa mà Tu-nu đã chốt ở bên ngoài. Vật lộn với cánh cửa, ông vẫn không sao mở ra được. Làm thế quái nào mà cái cửa lại chốt ở phía ngoài, trong khi ông vừa mới cài then ở bên trong? Ông sợ nhũn người. Chắc phải có bàn tay của thần linh hoặc ma quỷ đây! Tiếng la hoảng của ông A-li, cùng tiếng be be như phát cuồng của con lừa làm mọi người, từ bà mẹ, lũ trẻ, tới người giúp việc chạy nháo nhào. Ông A-li làm sao thế không biết? Chỉ có Tu-nu là biết chuyện rắc rối trong nhà tắm. Ông A-li tin là có con sói đang tấn công ông. Ông nghe thấy tiếng xô lăn loảng xoảng. Rồi cái gáo tắm bay vù về phía ông. Chắc chắn không phải là con sói thường, mà là quỷ dữ hiện hình. Nhảy qua một cái xô khác ông cố tránh con quái vật đang tấn công ông, trong khi mồm kêu cứu đến lạc cả giọng. Những người giúp việc vào phòng ngủ, cố gắng phá cửa nhà tắm, trong khi bà mẹ đứng ở ngoài vặn vẹo hai tay. Con Hổ Xám chạy đến sủa ầm ĩ. Lần đầu tiên bà mẹ không quát con chó im, mà chỉ bảo:
“Đúng đấy, Hổ Xám. Vào bên trong xem có chuyện gì". Và chính Hổ Xám đã giúp giải quyết được vấn đề. Thay vì chạy vào phòng ngủ, nó vòng ra chỗ cửa ngoài sân mà Tu-nu đã đóng chốt. ở đó nó càng sủa dữ dội hơn. Nghe thấy những tiếng ồn ào, một bên là đám người đập cửa rầm rầm, và bên kia con quái vật to lớn phun nước bọt phì phì, ông A-li nghĩ lại có thêm quỷ dữ đến giúp đồng bọn giết ông. Tiếng la hoảng của ông càng to, làm tiếng huyên náo càng khủng khiếp hơn nữa. Tu-nu vừa sợ, lại vừa bực. Bực vì Hổ Xám đã làm nó lộ tẩy. Mẹ nó nhận ra chỗ con chó sủa, nên vội vàng tháo chốt cửa nhà tắm. Cửa vừa mở, ông A-li đâm bổ ra ngoài, người nhễ nhại mồ hôi, sợ đến há cả mồm. Sát ngay sau ông là con lừa của bác thợ giặt. Cả hai phóng thẳng ra vườn với một tốc độ đến rợn người, giẫm bừa lên cây trồng, và đổ những chậu hoa. Con lừa vẫn tiếp tục phóng đi, tin rằng chỉ có về làng nó càng nhanh càng tốt, thì mới thoát khỏi lão điên khùng này. Những người giúp việc đuổi kịp ông A-li ở trong vườn, khi ông dừng lại vì kiệt sức. Phải mất rất nhiều thời gian họ mới làm ông tin là mọi chuyện đã ổn cả. Họ cứ giải thích mãi, đó chỉ là con lừa của bác thợ giặt nằm trong nhà tắm khi ông vào đấy. Nhưng làm thế nào con lừa lại chui vào đó được? Ông A-li cả quyết là con lừa chắc phải chui qua tường, vì cả hai cửa nhà tắm đều đóng chốt. Ông vẫn còn tin rằng quỷ dữ đã biến thành con lừa tấn công ông trong nhà tắm. ở trong nhà, bà mẹ gặng hỏi bọn trẻ. Bà nhanh chóng hiểu ra ai đã bày trò tinh nghịch này, và chỉ có mỗi một lần ấy là bà không giữ được kiên nhẫn. Chắc chắn Tu-nu sẽ bị một trận đòn mà nó sẽ còn nhớ lâu, cũng lâu như ông A-li sẽ nhớ mãi chuyện bị quỷ dữ tấn công