Lúc xế chiều bà mẹ bảo:
“Giu-cơ, con không đi dự hội tối nay à?"
“Có chứ, mẹ. Hội đền cả năm mới có một lần mà".
“Mà hội năm nay lại rất đặc biệt đấy, con ạ”, - bà mẹ nói.
“Có nhiều trò vui lắm: chiếu phim, đồng ca, hát dân ca, và cả múa rối nữa. Chà, không có đủ thời gian mà xem hết".
“Hội đền kéo dài bao lâu, hả mẹ?"
“Mẹ nghĩ khoảng ba ngày", - bà mẹ nói.
- "Còn con đang làm gì mà tất bật thế?"
“Con luộc trứng chuẩn bị cho cuộc thi chọi trứng trong ngày hội mẹ ạ”. Chưa gì Giu-cơ đã nghĩ tới cảnh tượng ngày hội. Khu đền trông sống động hẳn lên. Những đoàn người rất đông sẽ đến, không chỉ từ làng cậu, mà còn từ các làng lân cận. Họ mặc những bộ quần áo đẹp nhất và đeo đồ trang sức như vòng cổ, hoa tai và các loại đồ vàng bạc khác. Hội đền là một kịp tốt để khoe của. Nói chung, người ta đâu có nhiều dịp như vậy. Bọn con trai thường mang trứng vịt lấy từ nhà, hoặc mua đem đến hội đền để dự cuộc thi chọi trứng. Chẳng bao lâu, trời bắt đầu tối. Cẩn thận nhét quả trứng luộc vào túi, Giu-cơ đến chỗ mấy đứa bạn là Xa-eng, Cun và Gioóc. Rồi cả bốn đứa đi dự hội đền. Chúng đi quanh khu đền một lúc, thích thú nhìn cảnh tượng nhộp nhịp. Chúng đứng lại xem múa Ma-nô-ra lúc ấy vừa mới bắt đầu.
Các vũ nữ thường múa rất dẻo, và buổi diễn của họ bao giờ cũng thu hút được nhiều người; phần lớn họ mang theo chiếu cói đến trải ngay trước sân khấu và ngồi xem. Xem múa được một lúc, bốn đứa kéo nhau đi xem múa rối. Người xem ở đây phần nhiều là các cụ già, nên bọn trẻ cũng không ở xem lâu. Hình như bọn chúng, ngoài việc xem kịch, xem múa, còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa, nên chúng cứ đi lòng vòng mãi. Lúc này chúng đến một quầy bán trứng vịt luộc. Đó là chỗ chúng vẫn luôn để ý tìm. Rất nhiều trẻ con đang đứng vây quanh những bát đựng trứng đã luộc kỹ, chờ đến lượt mua. Bọn chúng đói bụng chăng? Không phải: chúng mua trứng không phải để ăn, mà để chọi, một kiểu thi của bọn trẻ đánh cuộc không phải bằng tiền, mà bằng trứng luộc. Hai đứa chơi, mỗi đứa cầm một quả trứng và đập vào nhau. Thường là một quả sẽ bị vỡ, còn quả kia cứng hơn sẽ không sao. Đứa nào trứng không bị vỡ sẽ được lấy quả vỡ của đứa kia. Nhiều khi cả hai quả cùng dập, như thế là hòa, trứng của đứa nào đứa ấy vẫn giữ.
“Nào, chúng mình mua trứng và bắt đầu chơi đi", - Gioóc nói.
“Bao nhiêu một quả, hả cô?"
- Cun hỏi người bán.
“Mỗi quả chỉ có một bạt", - người phụ nữ trả lời. Bọn trẻ cố chọn những quả trứng vỏ dày nhất và cứng nhất. Chúng kiểm tra rất kỹ trước khi chọn, và cuối cùng mỗi đứa mua một quả được coi là tốt nhất. Đứa nào cũng mua, trừ Giu-cơ đã mang từ nhà đi.
“Nào, Giu-cơ", - Gioóc nói.
- "Tớ muốn thử quả trứng đó xem sao!"
“Được thôi. Nhưng trứng của ai đặt phía dưới?"
“Tớ", - Gioóc bảo. Rồi cậu ta cẩn thận cầm quả trứng, hướng phía đầu tròn lên trên, chìa về phía Giu-cơ. Giu-cơ nắm chắc quả trứng của mình, hướng đầu quả trứng to quay xuống dưới.
“Bắt đầu này", - cậu hô và giơ quả trứng lên cao. Xong cậu nhằm đầu quả trứng của Gioóc, đập xuống rất mạnh. Nghe tiếng quả trứng vỡ “rắc" một cái. Bọn trẻ thấy ngay là quả của Giu-cơ bị vỡ.
“Hoan hô", - Gioóc kêu to, vẫy vẫy quả trứng của mình trên cao. Cậu ta thắng cuộc và nhận giải thưởng quả trứng vỡ của Giu- cơ. Quay lại phía các bạn, cậu ta nói:
“Ai dám chơi với tớ nữa nào?"
“Tớ, - Xa-eng kêu lên, giơ cao quả trứng đã chọn.
“Nhìn đây. Có thấy vỏ trứng của tớ xanh biếc không? Thế tức là nó cực kỳ cứng. Chắc chắn tớ sẽ đập vỡ quả của cậu".
“Được rồi! Hãy chờ xem. Trứng của cậu ở dưới", - Gioóc nói. Thế là Xa-eng chìa quả trứng ra. Gioóc cười, lắc lắc quả trứng của mình và đập mạnh vào quả trứng của Xa-eng.
“Rắc", lần này thì trứng của Gioóc vỡ.
“Ha ha", - Xa-eng cười đắc chí, lấy trứng của Gioóc. “Tớ đã bảo trứng của tớ cứng hơn mà".
Giu-cơ mua một quả trứng khác ở quầy, và bốn đứa tiếp tục chơi. Thua, được cũng không nhiều lắm, nhưng chúng cứ mua mãi trứng mới, nên dần dần đứa nọ cũng thắng được đứa kia khá nhiều lần. Cuối cùng, tập trung toàn bộ số trứng đó lại, chúng đến quầy bán đồ ăn, và cùng chén một bữa ngon lành gồm có cơm, ca-ri và trứng luộc. Trước khi đứa nào về nhà đứa ấy, bọn chúng hẹn nhau tới hôm sau sẽ mang trứng luộc sẵn từ nhà tới để chơi. Sẩm tối hôm sau, Giu-cơ nhóm lửa ở sân luộc trứng. Cậu mê mải làm đến nỗi ông bố phải hỏi:
“Giu-cơ, con làm gì thế?"
“Con luộc trứng để tối nay thi bố ạ”.
Bố cậu tủm tỉm cười, nhớ lại thời còn trẻ ông cũng rất mê chơi trò này. Ông yêu Giu-cơ lắm; ông luôn chăm chút con, chỉ bảo con những gì ông biết với tất cả tình yêu thương của mình. Mong muốn lớn nhất của ông là Giu-cơ lớn lên, trở thành người tốt. Cho nên lúc này ông đầy há vọng là Giu-cơ tối nay sẽ thắng cuộc. Ông hỏi:
“Con có nghĩ là con có thể thắng không?".
“Con không dám chắc, bố ạ. Tối qua, ngay quả đầu con đã thua".
“Bố bảo con cách làm thế nào để thắng nhé?"
“Làm thế nào, hả bố?"
“Ngày bố còn nhỏ, bố cũng thường chơi trò này. Mỗi khi có hội làng, bọn bố thường mang trứng luộc theo. Những lúc ấy thật là vui vì bọn bố thường chơi với đám con trai các làng khác. Có khi trong một buổi tối, bố thắng được hàng tá trứng".
“Chắc bố có bí quyết gì", - Giu-cơ phấn chấn nó. “Bố nói đi, làm cách nào hả bố?"
“Bí quyết là cách luộc trứng. Nếu con muốn quả trứng cứng, nhưng không giòn, con phải luộc thật kỹ. Luộc càng lâu càng tốt, và vỏ trứng sẽ cứng như đá. Tất nhiên sau đó hơi khó ăn, nhưng con sẽ thắng được nhiều trứng nên cũng chẳng sao. Con hãy nghe bố, và bố cam đoan tối nay con sẽ trở thành nhà vô địch".
Tối hôm đó, Giu-cơ đến gặp các bạn ở quầy bán trứng.
“Thế nào, Gioóc? Tớ sẵn sàng “phục thù" đây".
“Được thôi" - Gioóc nói.
- "Nếu cậu nghĩ cậu giỏi, thì cứ thử xem. Nhưng tớ phải cáo cho cậu trước là trứng của tớ hôm nay ác lắm đấy".
Thế là cuộc đấu lại bắt đầu. Trứng của Giu-cơ ở dưới. Lại nghe một tiếng “rắc", và Giu-cơ cười toe toét: lần này nó thắng. Gioóc trông buồn thiu, vì nó quá tin là sẽ thắng.
“Ai dám chọi tiếp nào?" - Giu-cơ nhìn các bạn nói.
“Tớ", - Cun nói, lôi từ trong túi ra quả trứng. Một lần nữa, trứng của Giu-cơ lại ở dưới và cậu lại thắng. Cậu chọi tiếp với các bạn trong làng, thắng được rất nhiều trứng. Cuối cùng cậu tự tin đến mức dám thách mấy đứa ở làng khác.
“Này anh, có dám thử với em không?" - Cậu nói với một đứa lớn hơn ở làng bên cạnh. Cậu này đã chơi với bạn bè suốt cả buổi tối và thắng liên tục. Rõ ràng cậu ta là tay già đời và lão luyện trong “nghề".
“Xong ngay", - cậu ta nói, tay nâng quả trứng của Giu-cơ, ước lượng. Rồi cậu ta bảo: “À, cũng khá nặng đấy, nhưng trứng của anh cứng hơn".
“Anh cho trứng của em ở trên nhé?"
“Được thôi", - cậu này nói, chìa quả trứng ra. Giu-cơ không để mất thời gian, đập mạnh quả trứng và nghe “rắc" một cái. Giu- cơ và các bạn xịu mặt khi thấy quả trứng của mình bị dập. Nhưng ngay lập tức chúng lại mỉm cười: quả trứng của cậu kia cũng dập nốt. Thế là hòa, chẳng đứa nào bị mất trứng cả. Cậu lớn mỉm cười, vỗ vai Giu-cơ và nói:
“Tối nay cả hai anh em mình là nhà vô địch, em cũng khá chẳng kém gì anh. Nhưng em có thể lấy quả của anh, vì em thực sự là một trong những người chọi trứng cừ nhất trên đời".
Giu-cơ cảm thấy hãnh diện lắm. Cậu đi đầu, dẫn các bạn đến quầy ăn và cùng chia nhau những quả trứng thắng cuộc. Đứa nào cũng hỏi bí quyết của Giu-cơ, nhưng cậu chỉ cười ranh mãnh và lắc đầu. Tối hôm đó, trên đường về nhà, cậu vẫn còn cười và tự nhủ:
“Bí quyết của bố mình hay thật". Và cậu leo lên giường ngủ, đầu vẫn còn nghĩ đến những cuộc thi chọi trứng mà cậu sẽ chơi. Nhờ ông bố, mà cậu sẽ trở thành nhà vô địch trong toàn vùng. Cậu biết chắc là như vậy.