Những người vừa tới là Mông Sơn lão ni, Thất Tuyệt Kiếm Tư Đồ Hưng Trung, Thẩm Diệu Thường, Tiểu Linh, Tiểu Vân, mẹ con Thất Xảo Tiên Tử lần lượt tới nơi, nhanh nhẹn bao vây chặt bọn kiếm sĩ vào giữa.
Mông Sơn lão ni lòng căm hận lão ma cực điểm, trường kiếm múa lên vun vút như mưa sa bão táp, hàn quang lấp loáng, lợi hại kinh người, hai tên kiếm sĩ lập tức đầu lìa khỏi cổ lăn lông lốc trên mặt đất.
Thẩm Diệu Thường, Tiểu Linh, Tiểu Vân thừa lúc kẻ địch đang kinh hoàng bỏ chạy, mỗi người thanh toán được một tên.
Còn lại hai tên kiếm sĩ sau cùng, vì thấy mẹ con Thất Xảo Tiên Tử ở phía sau, chúng tưởng tài ba kém cỏi, vội xông tới vung kiếm tấn công luôn.
Thái Bình Tiên Phượng giận dữ thét lớn:
- Các ngươi đã tới số chết rồi.
Nàng có lòng hiếu thuận, không muốn ra mặt đương đầu thẳng với ma phụ, chỉ vì tình thế bắt buộc, cho nên mới phải theo từ mẫu đi ở phía sau mọi người.
Không ngờ hai tên kiếm sĩ nọ muốn hạ thủ nàng để đột vây, nếu nàng để chúng chạy thoát, biết trả lời ra sao với các võ lâm nhân vật tin cậy ở mình? Chỉ thấy trường kiếm của nàng nhanh nhẹn điểm ra, hai tên kiếm sĩ nọ lập tức bị điểm trúng huyệt đạo, đứng cứng đờ ngay tại chỗ với tư thế tấn công.
Hoa Vân Biểu mừng rỡ nói:
- Linh thư bắt giữ chúng tài tình thực.
Thái Bình Tiên Phượng đưa mắt liếc nhìn chàng, miệng khẽ buông tiếng thở dài, chậm rãi tiến tới cạnh từ mẫu.
Ái Linh thấy vậy cười khanh khách chạy tới, nắm chặt lấy cổ tay trắng như ngọc ngà của nàng.
Đột nhiên một bóng người thấp bé từ trên một cây đại thụ cạnh đó lao vút xuống, cười lớn nói:
- Các vị đều lập được công lao rất lớn, chỉ có mỗ là xui xẻo, chạy thiếu điều gãy cẳng thỉnh Nữ Lỗ Ban, mà rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Nữ Lỗ Ban nhận ra đó chính là Vạn Lý Truy Phong, liền ngẩn người ra sửng sốt hỏi:
- Kỳ lão đại, ai nhờ lão kiếm ta? Vạn Lý Truy Phong cười đáp:
- Đó chính là Vi tổng hộ pháp của Cái Bang sai khiến, Kỳ mỗ chỉ biết tận lực thi hành.
Quái khiếu hóa tuy đã tìm thấy được Nữ Lỗ Ban, nhưng suýt tí nữa thì bị bọn kiếm sĩ giết mất thân chủ quý giá, y mừng rỡ tiến lên giới thiệu với mọi người, rồi nghiêm sắc mặt nói:
- Lão đệ, nhân tiện có mặt Kỳ lão ở đây, đêm nay chúng ta có thể truyền lệnh tấn công Thái Bình cung được rồi.
Hoa Vân Biểu gật đầu, quay sang chắp tay vái chào Nữ Lỗ Ban nói:
- Vì tiền đồ của võ lâm, tại hạ kính thỉnh tiền bối chỉ thị phương lược tấn công Thái Bình cung.
Nữ Lỗ Ban lớn tiếng cười ha hả đáp:
- Thái Bình cung chủ nhân quá khiêm nhường, Lý Tú Lan này đợi chỉ thị của minh chủ thì đúng hơn.
- Đâu dám thế, đâu dám thế...
Hoa Vân Biểu luôn miệng khiêm tốn.
Nữ Lỗ Ban đột nhiên nghiêm sắc mặt, con mắt duy nhất tia ra ánh sáng chói lọi, trịnh trọng nói:
- Mới đầu kiến tạo Thái Bình cung vốn có đặt đường rút lui. Một con đường từ dưới Tế Kiếm đài ăn thông với chính diện, xuyên thẳng tới Ngưng Bích lâu phía hậu cung. Nơi đây nguyên là để dùng cho các nơi tiếp viện. Một con đường nữa ở dưới góc tường phía tây bắc Ngưng Bích lâu ăn thông với một con đường hầm trong hòn giả sơn, xuyên tới một vách động thiên nhiên rất dài tiến ra tận Thái Bạch Hà thuộc vùng thượng du Phong Xa Bá, đây là để dự bị gặp cường địch tấn công, thì theo đó thoát ra bên ngoài cầu viện. Nhưng từ khi biểu ca bổn nhân nhậm chức, nhận thấy nơi đây là chốn tề tựu anh tài của võ lâm, quyết chẳng có chuyện mưa máu gió tanh xảy ra, nếu để lại con đường hầm này chỉ thêm sự bất lợi, cho nên ông ta mới phong bế cửa hầm lại.
Hoa Vân Biểu gật đầu nói:
- Yên Hà lão tiền bối bẩm sinh nhân từ bác ái, nghĩa cử này rất là hợp lý.
Con mắt duy nhất của Nữ Lỗ Ban long lanh ngấn lệ, khẽ buông tiếng thở dài nói:
- Đúng vậy, vị ấy là một người rất hiền từ...
Ngừng giây lát, bà ta ngẩng đầu lên nhìn trời, hít một hơi dài vào lồng ngực, mới chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng năm năm sau khi minh chủ đời thứ tám tựu chức, bổn nhân ngẫu nhiên đi qua Phong Xa Bá liền nhân tiện quan sát cửa con đường hầm nọ, liền phát giác có hình tích của sự biến đổi. Tuy nhiên bổn nhân chỉ tưởng đã lâu mình không trở lại chốn ấy, nên địa hình mới biến dạng như thế, hơn nữa tánh nết của Vi Thiên Nghi lại rất kiêu ngạo, cho nên bổn nhân cũng không tiện thổ lộ nhận xét trên. Sau khi tuyển chọn xong minh chủ đời thứ mười, bổn nhân mới quan sát kỹ phen nữa, nhưng không thể nào tiến vào đường hầm được nữa.
Hoa Vân Biểu lấy làm lạ hỏi:
- Đường hầm ấy lại bị phong kín rồi chăng? Nữ Lỗ Ban lắc đầu đáp:
- Nguyên cửa hầm đã được che lấp bằng một trang viện rất nguy nga, có tiền kiều, tiểu lâu, hoa cỏ, rạch nước, tuy trang viện nọ chiếm khoảng đất không lấy gì làm lớn rộng, nhưng rất thanh tĩnh u nhã, khiến người ta ngắm nhìn phải đem lòng ngưỡng mộ, lúc bổn nhân đi qua, thấy một thiếu phụ dung mạo cực kỳ xinh đẹp đứng dựa trên lan can một mình, tưởng đó là tư thất của quan viên nào đó, nên e ngại chẳng tiến vào hỏi. Mãi mấy ngày trước đây, Hồ lão đại tìm tới bổn nhân, nói Ma đế chiếm cứ Thái Bình cung, mới dự đoán tòa trang viện đó là của lão ma xây dựng lên.
Hoa Vân Biểu buột miệng thốt:
- Nhất định đó phải là một hành cung của lão ma.
Mông Sơn lão ni lập tức xen lời:
- Lão bà tử thấy nữ nhân nọ hình dáng ra sao? Nữ Lỗ Ban chớp nháy con mắt duy nhất, đáp:
- Mặt trái xoan, lông mi cong cong hình bán nguyệt, nước da trắng như tuyết, hai mắt long lanh đa tình, ở xa trông có chút phấn hương, dáng người rất trăng hoa, khiến bà tử này cũng không thuận mắt.
Thất Xảo Tiên Tử cùng Thái Bình Tiên Phượng bất giác khẽ buông tiếng thở dài.
Mông Sơn lão ni giận dữ tới cực điểm, vươn tay túm chặt lấy Nữ Lỗ Ban, quát lớn:
- Đi, đi! Dẫn ta tới ngay đó phá tan hành cung nọ, xem lão rùa đen có dám ló mặt ra không? Hoa Vân Biểu vội hỏi:
- Lão tiền bối hãy khoan đã! Mông Sơn lão ni giận dữ hỏi:
- Sao lại khoan? Hoa Vân Biểu gượng cười đáp:
- Nếu lão tiền bối phá tan hành cung ấy, lão ma sẽ kịp thời cảnh giác, lại đào tẩu đi nơi khác, bấy giờ biết kiếm lão ở đâu được? Mông Sơn lão ni suy nghĩ giây lát, trừng mắt hỏi:
- Theo thiếu hiệp thì phải làm sao? Hoa Vân Biểu đáp:
- Theo thiển kiến của vãn bối, trước hết lão tiền bối nên kiếm lão ma ở Thái Bình cung, rồi đánh đuổi lão tới hành cung nọ thanh toán. Lão đào tẩu bằng địa đạo, còn lão tiền bối đi trên mặt đất, dám chắc sẽ nhanh hơn lão nhiều.
Mông Sơn lão ni cười nói:
- Như thế cũng được, nhưng sao thiếu hiệp biết lão sẽ theo địa đạo chạy trốn mà không liều mạng chống trả ngay tại Thái Bình cung? Chúng ta trước tiên phá hành cung rồi từ đó tấn công theo địa đạo kết liễu tính mạng lão tặc, như thế chẳng nhất cử lưỡng tiện hay sao? Lời nói của lão ni rất hữu lý, Hoa Vân Biểu đang trầm ngâm chưa quyết định, quái khiếu hóa đã xen lời nói:
- Tiền bối giao chiến trong đường hầm, rất bất tiện khi thi triển kiếm pháp, chẳng may bị lão ma ỷ đông luân phiên công kích, chỉ sợ khó lòng chống đỡ nổi.
Mông Sơn lão ni đã từng có kinh nghiệm về việc ấy, liền gật đầu nói:
- Thôi được, cứ theo quyết định của các người, đi thôi.
Nữ Lỗ Ban cười nói:
- Khoan đã, lão ni tuy thân phận cao, nhưng cũng phải nghe theo mệnh của minh chủ mới được, nếu cứ xông vào Thái Bình cung bừa bãi, không bị chất nổ banh xác thì kể lão bà mệnh phải lớn bằng trời.
Hoa Vân Biểu thất kinh hỏi:
- Ma đế còn chứa cả thuốc nổ nữa ư? Nữ Lỗ Ban đáp:
- Đây chẳng qua chỉ là sự suy đoán mà thôi, nếu lão chủ ý dụ thiên hạ anh hùng tới Tế Kiếm đài để cho thuốc nổ phát động tiêu diệt, thì còn thiết lập đường rút lui làm gì nữa.
Hoa Vân Biểu nghiêm nghị chắp tay hành lễ nói:
- Chắc có lẽ tiền bối đã phá hủy số thuốc nổ ấy rồi, vãn bối xin đại biểu thiên hạ anh hùng cảm tạ đức tái sinh này.
Đoạn chàng quay sang quái khiếu hóa với Vạn Lý Truy Phong tiếp:
- Thỉnh Kỳ đại hiệp mé hữu Hồ đại ca mé tả vòng qua Thái Bình cung truyền lệnh cho các phái, sáng mai sẽ tề tập cả bên ngoài Thái Bình cung chuẩn bị tấn công, khi nghe thấy hiệu lệnh bằng tiếng pháo lập tức nhất tề nhảy lên trên vách tường, nhưng bất luận thế nào cũng phải tránh khỏi phương hướng Ngưng Bích lâu với Tế Kiếm đài. Các phái chỉ cần đề phòng đối phương thoát thân, còn mặt công kích tại hạ sẽ tự đảm nhiệm.
- Xin tuân lệnh! Quái khiếu hóa toét miệng cười đáp, rồi cùng Vạn Lý Truy Phong chia đường đi ngay.
Thất Xảo Tiên Tử đưa mắt nhìn theo cho tới khi hai người mất dạng mới khẽ buông tiếng thở dài gọi:
- Hoa minh chủ! Lâu nay bà ta vẫn thường gọi Hoa Vân Biểu bằng tên thực, nay bỗng dùng câu "Minh chủ" khiến chàng giật mình thất kinh vội nói:
- Có chuyện gì xin đại nương cứ cho biết.
Thất Xảo Tiên Tử ủ rũ nói:
- Kẻ khổ mệnh này có một điều thỉnh cầu, không biết minh chủ có chấp thuận cho không? Hoa Vân Biểu, tưởng bà ta định cầu xin cho Ma đế, khẽ buông tiếng thở dài đáp:
- Xin đại nương cứ nói thẳng cho, chỉ cần Ma đế chịu rửa mặt đổi lòng cai ác vi thiện, bấy giờ thiên hạ anh hùng chắc cũng sẽ lượng thứ, tiểu tử không dám tự quyền định đoạt.
- Chỉ mong được như thế.
Thất Xảo Tiên Tử hơi cảm thấy an ủi:
- Tôi chỉ hy vọng gặp y trước khi bị giết chết, để cùng với Mỹ Linh khuyên bảo một phen, cho tận...
Nói tới đó, bà ta nghẹn ngào không thốt nên tiếng.
Thái Bình Tiên Phượng cũng thổn thức khóc.
Mọi người thấy bà ta tình thâm nghĩa trọng như vậy, đều cảm thấy bất nhẫn, quay đầu sang nơi khác.
Ái Linh cũng khóc thành tiếng, níu chặt lấy tay áo Thái Bình Tiên Phượng.
Hoa Vân Biểu trầm mặc hồi lâu, mới gật đầu nói:
- Cố nhiên đại nương rất tận tình tận nghĩa, nhưng chỉ sợ không thể khuyên bảo lão được thôi.
Thất Xảo Tiên Tử ngước mắt đẫm lệ nói:
- Tôi chỉ tận tình khuyên nhủ, còn nghe hay không là việc của y.
Hoa Vân Biểu cương quyết đáp:
- Đại nương có thể hành sự như ý, nhưng chớ nên có ý nghĩ cùng chết theo lão ta.
- Đa tạ minh chủ! Thất Xảo Tiên Tử khẽ thốt như trên, rồi cùng Thái Bình Tiên Phượng tiến vào Thái Bình cốc.
-oOo-
Sương mù vừa tan, các ngọn núi ở tứ phía Thái Bình cốc xuất hiện từng nhóm từ ba đến năm người từ từ tiến tới gần. Nhưng Thái Bình cung vẫn chìm đắm trong màn không khí tịch mịch, trừ trên Tế Kiếm đài có cắm chiếc cờ màu hoàng hạnh phất phới trong gió, ngoài ra không trông thấy gì nữa, chẳng khác gì tình hình của mấy tháng trước.
Nếu quả Huyết Kiếm Ma Đế trú ngụ trong cung, lão đang chìm đắm trong giấc mộng, không ngờ được cơn cuồng phong bạo vũ đang cuồn cuộn kéo tới.
Nếu lão không có mặt trong cung, thì có lẽ lão tác ác đa đoan, giết người không nháy mắt ấy đã dẫn bọn võ sĩ huyết kiếm đào tẩu sạch không còn một mống.
Hoa Vân Biểu theo sát mẹ con Thất Xảo Tiên Tử tiến vào cốc khẩu, Tế Kiếm đài đã sừng sững trước mặt, không thấy một chút động tĩnh nào, bất giác chàng hơi lấy làm lạ.
Mông Sơn lão ni hậm hực:
- Quả nhiên lão tặc đã đào tẩu! Nếu lúc đầu tiểu tử nghe lão bà thì đâu có xảy ra chuyện này! Ngờ đâu trên một chòi canh cao gần đó bỗng có người cười nhạt nói:
- Tặc ni chớ có buông lời càn rỡ, có điều chưa tới giờ các ngươi tận số mà thôi.
Tư Đồ Hưng Trung quát hỏi:
- Các hạ là ai, mau vào thông báo Vi lão tặc ra đây! Người nọ cười khằng khặc rất quái dị đáp:
- Các người cứ tới trước Tế Kiếm đài mà chờ đợi.
Tư Đồ Hưng Trung chợt nổi giận, hét lớn một tiếng, đang định xông lên trên chòi canh.
Thẩm Diệu Thường vội nói:
- Xin lão minh chủ hãy tạm nhẫn nại, tiện thiếp với nhị tỳ xin được làm thay chuyện này! Thẩm Diệu Thường là sư muội của Côn Luân Tử, võ học huyền công đã luyện tới mức thượng thừa, nếu trước đây không bị trúng thuốc mê, thì mấy tay kiếm của Vi Thiên Nghi quyết không thể nào cầm giữ được bà ta.
Lần này bà ta theo mọi người tới đây vốn đã có quyết tâm báo phục mối thù sát phu làm ô nhục danh tiết của mình, nhưng bị tình cảnh của mẹ con Thất Xảo Tiên Tử làm cho cảm động, nên trước khi gặp Ma đế, bà ta cố kìm lòng nhẫn nại.
Bấy giờ Thẩm Diệu Thường thấy Tư Đồ Hưng Trung định động thủ trước, bất giác bà ta có ý giết một số thủ hạ cho bõ tức. Bà ta bỗng phất tay áo, hai tỳ nữ chia ra tả hữu phóng mình lên trên trạm canh. Hai tay dương ra như hai cánh én bay múa trong không khí.
Trên eo núi phía sau một tảng đá lớn đã có hai tên kiếm sĩ ẩn núp, chúng đồng thanh thét lớn, song kiếm nhất tề đẩy ra, mũi kiếm nhằm những thân hình đang lơ lửng trên không tấn công luôn.
Thẩm Diệu Thường thấy vậy đột nhiên phất tay áo rộng, hai đạo hào quang nhanh như điện chớp bắn vọt ra, hai tên kiếm sĩ lập tức ngã lăn ra đất.
Tư Đồ Hưng Trung tấm tắc khen ngợi:
- Thường nghe tuyệt kỹ bách bộ phi trâm Côn Luân phái đã lâu, hôm nay lão phu mới được sáng mắt ra.
Thẩm Diệu Thường mỉm cười đáp:
- Cái trò tiểu xảo này, đâu đáng được lão minh chủ khen ngợi như thế? Đột nhiên một tiếng chuông trỗi lên vang động, cửa giữa Thái Bình cung liền mở rộng.
Hoa Vân Biểu lập tức đốt phi pháo, bùng một tiếng thật lớn chấn động cả núi non trong thâm cốc.
Bóng người ở trên đỉnh phong thư như trăm ngàn hầu vượn nhanh nhẹn lao thẳng xuống Thái Bình cung.
Ba bốn chục tên kiếm sĩ áo đen lần lượt nhảy lên bãi đất trống trước cung, cùng Thái bình chính điện và trên nóc bảy tòa chính ốc phía sau cung môn.
Ngoài ra còn có tám tên kiếm sĩ áo gấm phóng ra khỏi cửa cung, đứng sắp hàng hai bên Tế Kiếm đài.
Huyết Kiếm Ma Đế buông tiếng cười ha hả, thủng thẳng bước ra, tiến lên đứng giữa Tế Kiếm đài.
Chỉ thấy lão mặc mãng bào đeo ngọc đái, kiếm kỳ cắm sau lưng, đưa mắt quét nhìn chung quanh một lượt, trông cực kỳ oai võ.
Thốt nhiên, hình như lão cảm thấy có sự bất ổn, lập tức phất lệnh kỳ, buông tiếng quát lớn:
Hồi cung! Mẹ con Thất Xảo Tiên Tử cách Tế Kiếm đài xa đến mười mấy trượng, vội lớn tiếng kêu gọi:
- Thiên Nghi đợi tôi với! Huyết Kiếm Ma Đế không thèm quay đầu lại, vẫn tiếp tục tiến thẳng vào cửa cung, vừa đi vừa gọi vọng lại:
- Đợi ngươi làm chi, muốn gì cứ theo vào trong này! Thất Xảo Tiên Tử vội chạy theo tới, kêu gọi:
- Thiên Nghi, chẳng lẽ vẫn chấp mê chưa tỉnh ngộ?
- Cứ theo ta vào đây, muốn nói gì sẽ tính sau.
Huyết Kiếm Ma Đế không chậm trễ, vẫn tiếp tục thoát vào bên trong.
Hoa Vân Biểu biết rõ Thất Xảo Tiên Tử theo vào, thì thể nào cũng bị lão ma bắt làm con tin, hoặc bị ám hại, chàng vội quát bảo:
- Đại nương chớ lọt vào bẫy, lão tặc quyết không hối hận đâu.
- Tiểu tặc ngươi nói đúng đấy! Tiếng nói của Huyết Kiếm Ma Đế từ Thái Bình chính điện vọng ra, hiển nhiên đã cách cửa cung đến mấy chục trượng, chỉ nghe thấy lão cất tiếng cười vang, tiếp:
- Tiểu tặc sao không dám vào trong này quyết đấu? Tiếng nói vừa dứt, ngoài cung tiếng quát tháo chợt nổi lên như sấm động, cao thủ các phái đã nhảy lên trên đầu tường.
Hoa Vân Biểu cất tiếng cười dài, nhảy lên trên Thái Bình quảng điện, bọn kiếm sĩ trên nóc nhà đều đua nhau đào tẩu.
"Bùng" một tiếng thật lớn.
Tế Kiếm đài, Thái Bình quảng điện đồng thời sụp đổ, mái ngói gạch vụn bay tứ tung.
Quần hùng đồng thanh la lớn, như đàn ong vỡ tổ ồ ạt kéo vào trong cung.
Mẹ con Thất Xảo Tiên Tử vừa tiến vào cửa cung, chưa kịp tiến vào quảng điện, liền bị một luồng gió mạnh mẽ đẩy bật ra lảo đảo về phía sau mấy bước.
Huyết Kiếm Ma Đế cười vang nói:
- Hoa tiểu tử đã chết chưa? Tiếng nói từ phía hậu viện truyền ra, Hoa Vân Biểu đã đứng sừng sững trên vách tường cung môn cả cười đáp:
- Mạng của Hoa mỗ lớn hơn lão tặc nhiều, thử xem phen này ngươi chạy đi đâu cho thoát.
Tư Đồ Hưng Trung ở phía sau ngăn cản quần hùng xung động, đem theo một bầy phụ nữ đuổi tới nơi, lướt kiếm quát:
- Vi lão tặc, ngươi không...
"Bùng! Bùng! Bùng!..." Những tiếng nổ long trời lở đất thi nhau phát động, lấn át cả tiếng quát tháo của mọi người, khói nồng mù mịt bao trùm khắp Thái Bình cung, cát đá bắn ra xa đến mấy chục trượng.
Quần hùng trố mắt nhìn theo Ma đế rút lui, hai vị minh chủ cùng một số nữ nhân vượt ngói đuổi theo, nhưng vì họ không biết sẽ còn bao nhiêu chỗ chôn sẵn thuốc nổ nên không dám chặn đường rút lui của lão ma, chỉ đợi mỗi khi chất thuốc phát nổ xong mới dám ồ ạt tiến lên.
Trừ vách tường cung vẫn còn nguyên vẹn, mỗi tòa chính ốc đều bị san bằng.
Bọn Huyết Kiếm võ sĩ nhất tề chạy thẳng về phía Ngưng Bích lâu, quần hùng như thủy triều từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Hoa Vân Biểu thấy vậy vội quát bảo:
- Các vị mau thối lui, bọn Huyết Kiếm võ sĩ định dụ vào cạm bẫy đấy! Quần hùng thấy vị đương kim minh chủ hoảng hốt đến mặt mũi biến sắc biết nguy cơ chưa hết, vội nhảy lui ra ngoài xa.
Bọn Huyết Kiếm võ sĩ đồng thanh hô hoán đua nhau chạy vào Ngưng Bích lâu.
Hoa Vân Biểu ước đoán có lẽ Ma đế tưởng mình theo vào trong lầu, bất giác buông tiếng thở dài thốt:
- Các ngươi tự gây nghiệt chướng, sẽ khó tránh khỏi họa vào thân! Quả nhiên chàng chưa than dứt, một tiếng nổ lớn từ dưới đất thoát ra khiến mặt đất phải rung chuyển, lầu đổ, tường sụp, máu thịt bay tứ tung.
Cứ nhìn Ngưng Bích lâu mà suy đoán, nếu quần hùng ồ ạt đuổi theo tới, thể nào cũng không tránh khỏi được đa số sẽ toi mạng một cách oan uổng.
Ý Minh đại sư của Thiếu Lâm phái miệng đọc Phật hiệu, chắp tay nói:
- Hoa minh chủ, nơi đây sau này chắc chỉ còn là đống gạch vụn! Mông Sơn lão ni chẳng cần biết ất giáp gì, chỉ một lòng một dạ tìm cho được lão ma thí mạng, liền kéo Nữ Lỗ Ban thúc giục:
- Mau lên, chớ để lão ma đào tẩu! Tư Đồ Hưng Trung, mẹ con Thất Xảo Tiên Tử, chủ tớ Thẩm Diệu Thường, đều sợ Ma đế thoát ra khỏi hành cung cách đó mấy chục dặm, vội theo sau Mông Sơn lão ni phóng đi ngay, cả Ái Linh cũng nhập bọn.
Chỉ có Hoa Vân Biểu đã nhận ra quái khiếu hóa cùng các cao thủ trong Cái Bang không có mặt trong đám quần hùng, chắc có lẽ vì muốn báo thù cho hai mươi bảy đệ tử chết oan ngày nọ, họ đã sớm tiến tới hành cung, đề phòng Ma đế tẩu thoát, khinh công của mình rất thần tốc, có thể đuổi theo kịp Mông Sơn lão ni, chàng liền bay lại nói với quần hùng:
- Có lẽ Ma đế đã theo đường hầm đào tẩu về hướng Phong Xa Bá, nhưng lão rất giảo hoạt, một khi phát hiện nơi đó bị bao vây, không chừng sẽ quay trở lại đây mong thoát thân, mong đại sư cùng liệt vị anh hùng phái người thủ giữ kỹ càng cho.
Ý Minh đại sư khom mình đáp:
- Bần tăng nghĩa bất dung tình, minh chủ cứ tùy tiện đi Phong Xa Bá đi.
Hoa Vân Biểu chắp tay đáp:
- Tiểu bối mang trách nhiệm bên người, không thể để Ma đế tẩu thoát, mong liệt vị chịu chút khó nhọc.
Dứt lời, chàng thi triển khinh công lướt theo bọn Mông Sơn lão ni rồi tiếp tục tiến thẳng.
Khi tới Phong Xa Bá, chàng thấy bóng người lố nhố, tiếng la hét vang trời, chàng đưa mắt nhìn, thì ra các cao thủ Cái Bang đang vây bọc tấn công một tòa tiểu lâu, nhưng bên trong có mấy tên kiếm tỳ thủ giữ cửa chặt chẽ, tuy Cái Bang đã ra sức công kích mà vẫn chưa phá được màn phòng thủ tiến vào bên trong.
Bên ngoài lầu, có mặt Thái Thượng trưởng lão mười túi Phong Trần lão nhân Cổ Từ Công, bang chủ chín túi Thuần Y Diêm La Nghiêm Diệc Sanh, Cái Bang tổng quản Tuần sát hương chủ Bách Bộ Thần Quyền Thân Kỳ Chính, và còn cả quái khiếu hóa Hồ Tốt Nghĩa tám túi rưỡi cùng Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo đang tề tập ở một nơi cười nói om sòm.
Hoa Vân Biểu thọ ơn Cái Bang từ thuở nhỏ, vội tiến tới sụp xuống hành lễ Cổ Từ Công với Nghiêm Diệc Sanh, chàng lấy làm lạ hỏi:
- Bọn trong lầu còn ngoan cố kháng cự, chẳng lẽ bọn chúng lại không muốn sống nữa? Phong Trần lão nhân mỉm cười đáp:
- Đó phải nói là công lao của lão phu, sáu tên kiếm tỳ trung nghĩa nhất quyết đoàn kết chống cự, nên lão phu cũng nương tình chưa tiện xuống tay.
Hoa Vân Biểu mỉm cười hỏi:
- Tiểu Thúy có mặt trong đó không? Phong Trần lão nhân cười đáp:
- Con xú tỳ nữ ấy thấy ai không cần tới nữa đã sớm bỏ đi rồi.
Hoa Vân Biểu biết ông ta cố ý bỡn cợt, bất giác đỏ bừng mặt.
Mông Sơn lão ni hổn hển chạy tới nơi, quát hỏi:
- Các ngươi thủ giữ ở nơi đây ư? Lão ni không hỏi Ma đế có mặt bên trong hay không, chỉ sợ mẹ con Thất Xảo Tiên Tử ngăn trở, lập tức vung kiếm xông thẳng lên trên lầu, liền đó những tiếng kêu la thê thảm thi nhau nổi lên.
Chợt thấy lão ni thò đầu ra lớn tiếng hỏi:
- Nữ Lỗ Ban, cửa hầm ở chỗ nào?
- Ở đây này! Đó chính là tiếng quát bảo của Ma đế.
Hoa Vân Biểu thấy phía sau Mông Sơn lão ni có ánh kiếm lóe lên, chàng vội xông tới trước cửa.
Ngờ đâu Mông Sơn lão ni bỗng hất ngược tay phóng ra một kiếm, liền đó một tiếng rú lên rùng rợn, lão ni ngã ngửa về phía sau, lưng cắm ngập một thanh trường kiếm, chuôi kiếm rung động không ngừng.
Mọi người đua nhau chạy tới nơi, trên mặt đất trong tiểu lâu xác người nằm ngổn ngang, chỉ có một xác chết nam nhân, đó chính là Huyết Kiếm Ma Đế.
Lão đâm trúng Mông Sơn lão ni một kiếm, đồng thời cũng bị kiếm của lão ni xẻ ra làm hai đoạn, nửa người trên nằm vắt ngang trước cửa hầm.
Dưới chân lão ma một mỹ phụ phủ phục, tay nàng nọ ôm lấy chân Ma đế, đó chính là Đường Điệp Phong, nàng nọ bị một nhát kiếm xuyên qua cuống họng đã tắt thở.
- Thế là kiếp nạn của giang hồ đã cáo chung! Trong cơn xáo trộn, không biết Thất Xảo Tiên Tử với Thái Bình Tiên Phượng bỏ đi từ bao giờ! Tế Kiếm đài Thái Bình cung trong tương lai thể nào cũng được tu sửa hùng tráng hơn nữa, trong vòng mười năm tới, võ lâm có thể an hưởng cảnh thái bình, mưa máu gió tanh đã chấm dứt, nhưng những anh hùng kiếm sĩ không may tử nạn không bao giờ còn phục sinh được nữa, mọi người hiện diện, không ai chẳng buông tiếng thở dài cảm khái!