Ái Đức Lan học viện tọa lạc ở Á Đặc Lam đế quốc, nằm ngoài Huyền Hoàng thành, chiếm một diện tích rộng lớn. Học viện được phân ra vũ kỹ viện, ma pháp viện cùng luyện kim viện. Đây là học viện tốt nhất trên toàn đại lục, cơ hồ tất cả các quý tộc đều đưa con cái đến đây học. Mà sau khi học xong ở học viện, đa số đều là những người có thành tựu trên đại lục.
Viện trưởng đương nhiệm của học viện là Gia Nhĩ La Đức, năm nay hơn năm mươi tuổi, một trong ngũ đại hỏa hệ thánh ma đạo sư của đại lục. Đồng thời cũng là thủ tịch cung đình ma pháp sư của Á Đặc Lam đế quốc và là một trong tam đại luyện kim thuật sĩ trên đại lục. Phó viện trưởng là Phong Thánh Gia Lai Đặc, phong hệ thánh ma đạo sư, thủ tịch cung đình ma pháp sư của Khải Đặc đế quốc. Một vị phó viện trưởng khác là Phong Vô Cực, ngoại hiệu Phong Chi Kiếm thánh. Các hệ đào tạo đều do đại ma đạo sư và đại kiếm sư đảm nhiệm. Do đó có thể nói đây là học viện tốt nhất trên đại lục cũng không quá đáng.
Hôm nay Lãng Thiên Nhai tới Ái Đức Lan học viện, Vương Viễn và lão Hắc cũng đã rời đi. Lãng Thiên Nhai đứng ở đại môn học viện, khắp nơi đều là người. Mỗi năm đến học viện học tập có hàng vạn quý tộc đệ tử và bình dân đệ tử. Nhưng cuối cùng chỉ tuyển có hai ngàn người.
Khẽ vuốt lồng ngực, trong đó có hai phong thư giới thiệu của gia gia và ngoại công, Lãng Thiên Nhai nở nụ cười. Hắn cười rất tự tin, rạng rỡ, với thực lực của mình bây giờ mà cần phải đề cử ư? Chỉ là khi hắn cười đã dẫn đến vô số những tiếng ngưỡng mộ. Lãng Thiên Nhai mặc dù năm nay chỉ mới mười lăm tuổi nhưng trông như thanh niên mười tám, thân hình cao to, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc dài phất phơ, hơn nữa nụ cười hắn rất sáng lạn, làm cho các nữ hài tử của học viện đều bị hấp dẫn.
“Ngươi là thí sinh mới của học viện?” Một thanh âm truyền đến, chỉ thấy một người ước chừng mười bảy tuổi, ăn mặc hoa lệ, là trang phục của quý tộc. Chỉ là thoạt nhìn thân thể hắn không tráng kiện lắm.
Lãng Thiên Nhai gật đầu nói: “Đúng vậy, ta vừa mới đến, vẫn chưa báo danh. Ngươi cũng mới đến sao? Ta tên là Lãng Thiên Nhai.”
Nam tử nọ đáp lại: “Ta gọi là Mã Thiên Hoa, người của Thần Long đế quốc, chuẩn bị vào ma pháp viện học tập. Ngươi chuẩn bị vào viện nào?”
“Chắc là vũ kỹ viện, người tới thật đông a.” Lãng Thiên Nhai than thở.
“Dĩ nhiên rồi, cơ hồ trên đại lục, được vào học ở Ái Đức Lan học viện chính là vinh dự của mỗi người. Học viện ngoại trừ học phí đắt, còn tổ chức kiểm tra với mỗi tân thí sinh. Nếu không đạt yêu cầu thì sẽ mất tư cách vào học tập tại học viện. Cho nên quý tộc cũng không nhất định được vào đây học.” Mã Thiên Hoa giải thích.
Học viện đối với vũ kỹ kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần thí sinh đạt đến một thứ hạng yêu cầu là được, người học vũ kỹ đông nhất ở học viện. Thi kiểm tra của ma pháp viện ngoại trừ thông qua đề mục của lão sư, còn phải tiến hành kiểm tra tiềm lực.
Thi kiểm tra tiềm lực chính là dùng một khối nguyên tố thạch, tân thí sinh phải tự mình đưa ma lực vào trong nguyên tố thạch. Nếu sau khi thí sinh quán nhập ma lực mà xuất hiện màu đỏ thì rõ ràng người đó có thể học hỏa hệ ma pháp. Nếu ma lực đạt đến một độ nhất định thì lại lóe lên một quang mang, theo thứ tự là bạch, lục, lam, chanh, hoàng, hồng, tử. Có bảy màu, nếu dừng tại trước màu đỏ nghĩ là thí sinh tiềm lực đại ma đạo sư, nếu xuất hiện đủ bảy màu thì đại biểu cho người đó có tiềm lực thần hàng sư, nếu dưới màu lam sẽ bị loại.
“Ta đi báo danh, ngươi đi không? À quên nữa, để ta giúp ngươi đi báo danh.” Mã Thiên Hoa giọng nói có phần hâm mộ, chỉ thấy hắn từ giữa đám mỹ nữ, chen ra đi ra báo danh.
Bởi Lãng Thiên Nhai có nụ cười mê hồn, nên hắn bị đông đảo nữ sinh vây quanh. Lãng Thiên Nhai là lần đầu tiên đối mặt với nhiều nữ sinh như vậy, cho nên đã đỏ mặt, mắc cỡ, trống ngực đập liên hồi.
“Thiên Nhai, mau đi ra nào. Không tốt rồi.” Mã Thiên Hoa hét lớn.
Lãng Thiên Nhai rất vất vả mới chen ra ngoài được, thở hắt một hơi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bởi vì ta báo danh ma pháp viện, cho nên tên của ngươi ta cũng lỡ báo ma pháp viện. Ta vốn tưởng rằng có thể báo danh lại, nhưng mà nhân viên báo danh không đồng ý. Xin lỗi!” Mã Thiên Hoa cúi đầu nói.
“Không sao, ma pháp viện thì ma pháp viện. Học cái gì cũng giống nhau.” Lãng Thiên Nhai vỗ vai an ủi Mã Thiên Hoa.
“Nhưng mà ngươi chưa học ma pháp không có khả năng xuất ra ma pháp lực, như vậy làm sao có thể thông qua kiểm tra tiềm lực.” Mã Thiên Hoa la lên.
“Ây da, trước kia mẫu thân ta cũng có dạy qua ma pháp. Ta cũng đã tự mình luyện tập.” Khi Lãng Thiên Nhai tỉnh lại, Băng Tuyết có nói cho hắn biết trong người hắn có một cỗ ma lực rất lớn.
“Thật sự không thành vấn đề chứ?”
“Đương nhiên rồi, nếu ngươi muốn xin lỗi ta thì hãy mời ta đi ăn cơm là được.”
Lão Hắc bọn họ cũng rời khỏi đây một thời gian. Lãng Thiên Nhai bây giờ đã thích ứng được với mọi người, càng ngày càng hòa nhập vào với xã hội. Hơn mười năm hôn mê giờ cũng đã được đền bù.