Äôi nét vá» tác giả Trịnh Phong:
Trịnh Phong tên tháºt là Trần VÅ© Tuệ, năm nay 34 tuổi, sinh ra ở Äà i Loan, hiện sống tại HÆ°Æ¡ng Cảng. Cô tốt nghiệp ngà nh quản lý ở Mỹ, hiện là m việc tại má»™t ngà nh đầy áp lá»±c: ngân hà ng đầu tÆ°. Chỉ vì hứng thú vá»›i tiểu thuyết võ hiệp mà nhân lúc rảnh rá»—i viết ra tiểu thuyết 80 vạn chữ Thiên Quan Song Hiệp, không ngá» lại được giải nhất cuá»™c thi viết Trung Hoa võ hồn 2006. Cuốn sách nà y được xuất bản và được cÆ° dân mạng Trung Quốc đón chà o nhiệt liệt. Theo đánh giá của trang sina, văn Trịnh Phong mang “khà thế rá»™ng lá»›n, ná»™i lá»±c thâm háºu, đạt được tinh tủy của chất võ hiệp kể từ thá»i Kim Dungâ€. Cá nhân ngÆ°á»i dịch đánh giá, văn Trịnh Phong trong sáng, ý tứ khá má»›i lạ nhÆ°ng đôi chá»— hÆ¡i má»m mại thái quá (không trách được vì dẫu sao cô cÅ©ng là phụ nữ viết tiểu thuyết võ hiệp, không thể tránh khá»i những Ä‘iểm quá nữ tÃnh).
Ná»™i dung tóm tắt của tác phẩm: Chà ng thiếu niên Triệu Quan tuấn tú gặp phải thảm há»a nhà tan cá»a nát, dá»±a và o Ä‘á»™c thuáºt được mẫu thân truyá»n thụ cùng Ä‘ao pháp của Lãng Tá» Thà nh Äạt mà trở thà nh môn chủ Bách Hoa môn, sau đó trở thà nh nhân váºt trá»ng yếu của Thiên hạ đệ nhất đại bang Thanh Bang, xông pha giang hồ Ä‘iá»u tra kẻ thù. Lăng Hạo Thiên dù là con nhà thế gia Y Hiệp nhÆ°ng tÃnh tÃnh ham chÆ¡i, khi biết huynh trưởng Ä‘Ãnh hôn vá»›i ngÆ°á»i bạn gái thanh mai trúc mã Trịnh Bảo An liá»n Ä‘au lòng xuống núi, gặp vô số kỳ duyên, hà nh hiệp trượng nghÄ©a, trở thà nh vì sao má»›i trong võ lâm, vô tình đắc tá»™i vá»›i lãnh tụ chÃnh đạo, trở thà nh mÅ©i dùi cho nhiá»u kẻ nhắm và o. Hai thiếu niên cùng sát cánh bên nhau, từng bÆ°á»›c tra ra chân tÆ°á»›ng…
Hồi 1: Hoa viên quái khách.
Hoa lạt cánh hồng, hạnh xanh nở,
Mùa én bay ra,
Nước biếc ở quanh nhà .
Tơ liễu trên cà nh phơ phất gió,
Chân trá»i đâu chẳng non rá»n cá».
Trong tÆ°á»ng chÆ¡i Ä‘u ngoà i lối ngõ,
Ngoà i: khách lại qua,
Trong: mỹ nhân cÆ°á»i rá»™.
CÆ°á»i dần lắng Ä‘i, tiếng dần nhá»,
Vô tình khiến khách đa tình khổ.
Äiệp luyến hoa (Tô Thức) [Nguyá»…n Xuân Tảo dịch]
Äầu xuân trên đất bắc, khà lạnh đã tan, trá»i ấm và sáng sủa. Trong kinh thà nh, hoa nở rá»™ khắp nÆ¡i, muôn tÃa nghìn hồng.
Äó là năm thứ mÆ°á»i lăm Ä‘á»i Gia TÄ©nh nhà Äại Minh, Thế Tông hoà ng đế Ä‘Æ°Æ¡ng tuổi sung sức, thân thể tráng kiện, chuyên tâm lo việc triá»u chÃnh, đất nÆ°á»›c yên bình, dân chúng an vui.
Buổi chiá»u hôm ấy, ở phÃa nam kinh sÆ°, trong sân má»™t toà nhà bá» thế tÆ°á»ng cao vang lên tiếng cÆ°á»i lảnh lót của trẻ con. Hai đứa bé gái Ä‘ang chÆ¡i Ä‘u dÆ°á»›i già n hoa ở góc háºu viện, tiếng cÆ°á»i nhÆ° chuông ngân vang vá»ng trong khoảnh sân xinh đẹp. Äứa lá»›n lối mÆ°á»i má»™t mÆ°á»i hai tuổi, mặc áo nịt thêu và tấm váy mà u hoà ng yến, đứa nhá» khoảng bảy tám tuổi, váºn áo ngắn dệt cẩm vá»›i cổ tay áo viá»n xanh và chiếc quần bằng Ä‘oạn lam cùng má»™t đôi hà i hoa mẫu Ä‘Æ¡n, tóc chải thà nh hai bÃm, má in đôi lúm đồng tiá»n, trông rất thanh tú. Hai đứa phục sức hoa lệ, rõ ra thiên kim tiểu thÆ° nhà già u. Äứa nhá» tên là Hà m Nhi, con má»™t của chủ nhà – Äại há»c sÄ© Chu Minh Äạo. Äứa lá»›n tên Lý Linh Linh, là chị há» của Hà m Nhi.
Lại nói hai đứa đang chơi đánh đu ở sân sau, mãi cũng cảm thấy chán, Lý Linh Linh gợi ý:
- Hà m Nhi, bá»n mình chÆ¡i ú tim nhé?
Hà m Nhi vỗ tay khen phải, rồi tự bịt mắt nói:
- Biểu tá»· trốn trÆ°á»›c Ä‘i, muá»™i sẽ Ä‘i tìm tá»·. Mau Ä‘i mau Ä‘i, muá»™i đếm tá»›i mÆ°á»i là sẽ bắt tá»· đó.
Linh Linh cÆ°á»i bảo:
- Hê! Äếm cháºm thôi!
Cô bé nhảy xuống khá»i xÃch Ä‘u, co chân chạy ra sân rá»™ng.
Hà m Nhi ngồi Ä‘ung Ä‘Æ°a trên ghế Ä‘u, vừa bÆ°ng mắt vừa đếm tháºt to từ má»™t đến mÆ°á»i, xong buông tay cÆ°á»i:
- Muội tìm tỷ đây!
Vừa mở mắt ra, cô bé đã thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông áo Ä‘en đứng sừng sững trÆ°á»›c mặt mình, cách chừng năm sáu thÆ°á»›c mà thôi.
Hà m Nhi kinh hãi, miệng há hốc, không thốt được tiếng nà o. Äó là má»™t hán tá» cao gầy, má»™t tay cầm thanh kiếm rung rung, má»™t tay ôm ngá»±c, ho sù sụ xong á»™c ra má»™t ngụm máu. Y lảo đảo ngã xuống đất, đè vỡ hai bồn hoa dÆ°á»›i già n, vẫn xoa ngá»±c và ho khùng khục. Hà m Nhi lúc nà y má»›i nháºn ra ngÆ°á»i đó bị thÆ°Æ¡ng lá»— chá»—, tấm áo Ä‘en đẫm Æ°á»›t, vết thÆ°Æ¡ng ở vai và đùi vẫn Ä‘ang rỉ máu. Má»™t tiểu thÆ° nghìn và ng bé bá»ng đã bao giá» gặp phải cảnh ấy? Cô bé ngồi chết trân trên ghế Ä‘u, không nói được lá»i nà o.
Äúng lúc đó, trên đầu tÆ°á»ng xuất hiện ba bóng ngÆ°á»i, má»™t trong bá»n thét:
- Äằng nà y!
Ba ngÆ°á»i nhảy à o xuống, vây quanh ngÆ°á»i áo Ä‘en, chÄ©a vÅ© khà và o y. Ba ngÆ°á»i mặc cẩm y mà u và ng, Hà m Nhi nháºn ra đó là sắc phục của thị vệ hoà ng gia.
Má»™t ngÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i tưởng ẩn và o phủ đệ của Chu Äại há»c sÄ© thì bá»n ta không dám Ä‘uổi theo sao?
Một tên béo nói:
- Mau giao thứ đó ra đây! Nể tình huynh đệ bấy nay, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÆ°á»i nhạt:
- Ai là huynh đệ với ngươi? Cái đồ tham tà n vô sỉ như ngươi, Trịnh Hà n Khanh ta chưa bao giỠđể và o mắt!
Những múi thịt ngồn ngá»™n trên mặt ngÆ°á»i béo căng ra, hắn huÆ¡ Ä‘ao chém và o đùi hắc y nhân. Trịnh Hà n Khanh nằm dÆ°á»›i đất, không còn cả sức mà bò, Ä‘Ã nh phó mặc cho ngÆ°á»i ta đánh giết.
Tên béo chÆ°a chém được Ä‘ao xuống, bất đồ thét lên be be, giáºt lùi lại, giÆ¡ tay bịt lên má trái, qua các kẽ tay thấy máu tÆ°Æ¡i chảy ra. Hắn chá»i:
- Äồ chó, gá»›m tháºt!
Thì ra không hiểu bằng cách nà o, Trịnh Hà n Khanh đã chém kiếm và o mặt hắn. Hai ngÆ°á»i kia đồng báºt lên thoá mạ, Ä‘ao kiếm nhất tá» chặt xuống đầu ngÆ°á»i áo Ä‘en.
HỠTrịnh không mảy may chống đỡ, chỉ bảo:
- Váºt đó không ở trên mình ta đâu!
Äao kiếm cùng dừng lại giữa lÆ°ng chừng. NgÆ°á»i bên trái há»i:
- Ngươi giấu nó ở đâu?
NgÆ°á»i kia chêm:
- Thằng nà y giảo hoạt quá, bắt sống vá», giao cho Hồng đại tổng quản thẩm vấn là được.
Hắc y nhân lắc đầu, nói giá»ng thê thảm:
- VÆ°Æ¡ng huynh, huynh bắt ta vá» giao cho sai nha, công tÆ° rõ rà ng, ta không trách gì. NhÆ°ng huynh có biết váºt ta lấy Ä‘i là váºt gì không?
NgÆ°á»i há» VÆ°Æ¡ng hÆ¡i ngần ngừ:
- Ta không rõ. Ta chỉ biết ngÆ°Æ¡i lấy cắp má»™t thứ quan trá»ng trong cung.
Trịnh Hà n Khanh lại há»i:
- Hồng Tổng quản không nói cho huynh biết ư?
- Không, hỠVương đáp.
NgÆ°á»i áo Ä‘en từ tốn tiếp:
- Ông ta không kể rõ vì đó vốn là thứ ông ta lấy trá»™m trong cung. Không tiện bá»™c bạch cho ngÆ°á»i ngoà i má»›i phái bá»n thân tÃn các huynh Ä‘i, bà máºt Ä‘uổi theo lấy lại. Nếu các huynh biết váºt ta lấy là váºt gì, Hồng tổng quản sẽ giết các huynh bịt miệng. Vì váºy ta khuyên hai huynh, đừng nên nhìn thấy váºt ấy thì tốt hÆ¡n.
HỠVương hừ mũi:
- Ta đối vá»›i Hồng tổng quản má»™t dạ trung thà nh. Ai mà tin được miệng lưỡi quá»· quyệt của ngÆ°Æ¡i! NgÆ°Æ¡i là thị vệ hoà ng cung mà giở trò đạo tặc, nay lại đặt Ä‘iá»u nhÆ¡ bẩn. Tháºt vô liêm sỉ!
Hắc y nhân thở dà i, nói vá»›i ngÆ°á»i còn lại:
- Lâm huynh, huynh tin ta hay tin Hồng tổng quản?
HỠLâm lắc đầu:
- Hà n Khanh, bây giá» ngÆ°Æ¡i nói gì cÅ©ng quá muá»™n. Lúc chạy trốn khá»i cung ngÆ°Æ¡i đã giết mÆ°á»i mấy thị vệ. Cho dù ngÆ°Æ¡i không lấy trá»™m thì huyết án đó cÅ©ng đủ ghê gá»›m rồi.
NgÆ°á»i áo Ä‘en than:
- Äã váºy, ta để các huynh láºp được đại công. Lâm huynh, VÆ°Æ¡ng huynh, váºt đó ta giấu ở… giấu ở… khục khục…
Há» Lâm và há» VÆ°Æ¡ng cùng thấp đầu xuống, cốt để nghe cho rõ lá»i Trịnh Hà n Khanh. NgÆ°á»i áo Ä‘en vụt nhổm lên. TrÆ°á»ng kiếm hoa má»™t Ä‘Æ°á»ng sáng bạc, trúng và o yết hầu hai ngÆ°á»i ná». Máu tÆ°Æ¡i phún thà nh vòi, khuôn mặt lá»™ vẻ khiếp đảm thắc mắc, há» ngã ngá»a ra, giãy giụa má»™t lúc rồi bất Ä‘á»™ng.
NgÆ°á»i béo tái mét mặt, thét lên thảng thốt rồi quay mình bá» chạy. Trịnh Hà n Khanh huÆ¡ tay phải, trÆ°á»ng kiếm phóng theo, đâm phụp và o bối tâm hắn. Thân hình phục phịch đổ xuống, cố gắng bò tiếp được mấy thÆ°á»›c thì nằm im.
Trịnh Hà n Khanh ngồi dáºy, thở hồng há»™c nặng ná». Y gắng gượng đứng lên, đá xác há» VÆ°Æ¡ng và há» Lâm và o bụi cỠở góc sân, Ä‘oạn cháºm chạp Ä‘i đến chá»— ngÆ°á»i béo, rút kiếm khá»i lÆ°ng hắn, đá nốt và o góc vÆ°á»n. Kế đó y quay lại, nhìn Hà m Nhi vẫn Ä‘ang ngồi trên xÃch Ä‘u.
Hà m Nhi trân trối nhìn cảnh giết chóc máu me, ngÆ°á»i cứng Ä‘Æ¡ nhÆ° trúng tà , chết dà má»™t chá»— không cục cá»±a gì được.
NgÆ°á»i áo Ä‘en cháºm chạp Ä‘i lại phÃa cô bé, má»—i bÆ°á»›c Ä‘á»u phải váºn hết mÆ°á»i phần khà lá»±c, dÆ°á»ng nhÆ° bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể ngã váºt ra đất và không gượng dáºy được nữa. Y Ä‘i cháºt váºt gian khổ thế, cuối cùng cÅ©ng đến được chá»— xÃch Ä‘u. Y ngồi xổm xuống, ngang mặt vá»›i Hà m Nhi. Cô bé run lẩy bẩy. Mặt Trịnh Hà n Khanh đầy máu, thần sắc hung dữ, hai mắt nhÆ° hai tia chá»›p xoáy và o mặt ngÆ°á»i ta, song y há»i bằng giá»ng rất hiá»n háºu:
- Cô là cô Hà m Nhi, đại tiểu thư của Chu gia phải không?
Hà m Nhi không hiểu sao ngÆ°á»i khách lạ nà y lại biết tên mình, không dám không đáp, bèn gáºt đầu.
Trịnh Hà n Khanh ngá»a mặt nhìn trá»i, thần thái nặng ná», tá»±a hồ Ä‘ang suy nghÄ© rất lung má»™t chuyện gì quan trá»ng. Lát sau, y thở dà i, thò tay và o túi, lấy ra má»™t gói nhá» vuông vức, hình nhÆ° bên trong là cuốn sách. Y Ä‘Æ°a cái gói cho Hà m Nhi, vuốt ngá»±c ho má»™t thôi má»™t hồi. Khuôn mặt y xanh tái, hÆ¡i thở dồn dáºp, y dặn:
- Và o giỠtý đêm nay, có một đại nương và một cô bé sẽ đến giếng nước ở sân sau nhà cô. Cô đem gói nà y giao cho đại nương.
Y nói rất nghiêm khắc, hoà n toà n là mệnh lệnh chứ không mảy may có ý khẩn cầu. Chu Hà m Nhi nghệt mặt ra nghe, không đáp, cũng không đón lấy, vì kinh ngạc quá độ mà quên cả sợ hãi.
Trịnh Hà n Khanh thở dà i:
- Cô bảo đại nÆ°Æ¡ng phải trốn ngay đến Hổ sÆ¡n, nhá» phu phụ Y hiệp che chở. Trong gói nà y có bức thÆ°, nhắn đại nÆ°Æ¡ng phải trao táºn tay Y hiệp. Nghe rõ chÆ°a?
Y cao giá»ng ở câu cuối. Hà m Nhi giáºt mình, vá»™i gáºt đầu.
HỠTrịnh lại đe:
- Cô chuyển giúp lá»i tôi đến đại nÆ°Æ¡ng. Sau đó, không được hé bất cứ má»™t lá»i nà o vá»›i cha mẹ cô hoặc ai khác vá» việc tôi phó thác cÅ©ng nhÆ° những gì xảy ra má»›i đây. Nếu cô tiết lá»™, dẫu ná»a câu thôi thì gia đình cô tan tà nh ngay láºp tức. Nhá»› đấy, giá» tý đêm nay nhất định phải Ä‘em váºt nà y giao cho há». Cô mà không là m theo lá»i tôi, tôi chết Ä‘i rồi sẽ biến thà nh ma vá» há»i tá»™i cô!
Hà m Nhi tái mét mặt, nÆ°á»›c mắt mấp mé bá» mi, nghe đến đây thì kêu ối rồi báºt khóc.
Trịnh Hà n Khanh dịu mặt, nhét cái gói và o lòng Hà m Nhi, ôn tồn bảo:
- Bé ngoan, cô phải nghe lá»i đấy. Việc nà y quan trá»ng lắm, quan trá»ng cá»±c kỳ. Giao cái gói cho há» và quên Ä‘i tất cả những gì đã xảy ra. Không được hé răng vá»›i ai cả. Rõ chÆ°a?
Y chăm chú nhìn Hà m Nhi, cô bé vừa khóc vừa gáºt đầu. Y mỉm cÆ°á»i, xoay mình bá» Ä‘i, chệnh choạng đến bá» tÆ°á»ng, Ä‘á»™t nhiên quay ngoắt lại:
- Cô… xin nhắn vá»›i cô bé đó. Khi chÆ°a đến hai mÆ°Æ¡i tuổi thì nhất định không được mở váºt ấy ra xem. Nói rằng cha… cha đã Ä‘i rồi, bảo nó phải nhá»›, nó mãi mãi là bảo bối mà cha yêu quý nhất, mãi mãi… mãi mãi…
Y bá»—ng nghẹn ngà o, ngÆ°á»i run rẩy. Rồi y nhà o vá» phÃa trÆ°á»›c, biến mất sau bụi hoa.
Hà m Nhi ngồi yên trên xÃch Ä‘u, câm nÃn. Những gì đã xảy ra hệt nhÆ° má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Lâu lắm, có gió thoảng đến, Hà m Nhi thấy lÆ°ng lạnh toát, rịn mồ hôi.
Chợt có ngÆ°á»i la toáng lên phÃa sau:
- Hà m Nhi! Hà m Nhi! Sao muội không đi tìm tỷ?
Hà m Nhi giáºt mình, ngoái đầu lại trông. Cô chị há» Ä‘ang háºm há»±c tá»›i gần. Chả là Linh Linh vừa núp ở sân trÆ°á»›c, núp mãi mà không thấy biểu muá»™i đến tìm nên lại phải ló ra xem, thấy em ngồi lì trên xÃch Ä‘u, cô phát cáu chạy lại căn vặn. Thình lình nháºn ra mặt Hà m Nhi xanh tái, cô ngạc nhiên há»i:
- Hà m Nhi, muội sao thế?
Hà m Nhi sực tỉnh:
- Muá»™i… muá»™i… rồi im bặt. Cô nuốt nÆ°á»›c bá»t, nhảy xuống khá»i xÃch Ä‘u, chẳng hiểu lấy đâu ra dÅ©ng khÃ, kéo tay chị chạy đến chá»— bụi hoa mà Trịnh Hà n Khanh vừa nhảy và o. Trên ná»n đá sau bụi hoa, vết máu loang Ä‘á», nhÆ°ng ngÆ°á»i áo Ä‘en thì không thấy đâu nữa.
Lúc ấy trá»i đã nhá nhem, Linh Linh không chú ý đến vết máu, chỉ cảm thấy chá»— nà y âm u, tá»± dÆ°ng sởn gai ốc, bảo:
- Hà m Nhi, bá»n mình và o nhà đi.
Hà m Nhi nghi hoặc cúi nhìn cái gói trong lòng, nhớ tới ba cái thây nằm ở góc sân, bất giác cà ng thêm sợ hãi, vội vã theo Linh Linh đi và o.
--- Xem tiếp hồi 2 ----