Quần hùng an tọa chưa được bao lâu thì từ phía tiền điện có mấy bóng người bước ra . Đi đầu là một trung niên hán tử tuổi ngoài ngũ tuần , phong thái uy nghi , râu tóc đen láy được cắt tỉa gọn gàng . Đôi mắt hắn lấp loáng thần quang với khí thế bức nhân .Quần hào nhìn hắn chân diện đổi sắc liên tục , họ đã nhận ra hắn chính là Động Vô Phong ! Một thời hô phong hoán vũ ! Một thời điên đảo giang hồ !... Theo sau Động Vô Phong còn có hai hán tử trung niên vận hắc y nhưng chân diện được che kín .
Động Vô Phong nghiêng người chào chưởng môn nhân của tám đại môn phái rồi băng mình xuống đài . Hắn chậm rãi đưa mắt quan sát quần hào một lượt , cất tiếng :
-Xin hoan nghênh các vị đã tới dự cuộc vui tái xuất của Đông Nguyệt giáo !
Phía dưới vang lên vài tiếng ồn ào rồi không gian lại trở nên yên tĩnh . Phía trên ghế cao Hoa Ngọc Dung nhìn xuống đài hỏi :
-Không hiểu hôm nay các hạ mời chúng ta đến đây ngoài mục đích đó ra còn mục đích nào khác chăng ?
Động Vô Phong không đi vào câu trả lời mà cau mày nói :
-Hôm nay ta mời các vị đến đây trước hết là để minh chứng cho sự trở lại của Đông Nguyệt giáo , sau nữa mời các vị ở lại dự tiệc ...
Thích Kế Tường lạnh lùng cắt ngang :
-Liệu tiệc rượu của các hạ có độc hay không ?
Quần hào khẽ giật mình , họ chính cũng có ý đấy nhưng không dám nói ra mà thôi ! Không ngờ Thích Kế Tường lại thẳng thắn như vậy , họ e gã hung thần ác sát này sẽ nổi cơn tam bành ... Nhưng Động Vô Phong nét mặt không đổi sắc . Hắn quay sang Thích Kế Tường mỉm cười :
-Vị này phải chăng là Thích bang chủ của Bạch Long bang ?
-Chính thị !
Động Vô Phong quay xuống quần hào nói :
-Những điều các vị nghĩ không hẳn là không có lý , nhưng có vẻ như xem thường Động Vô Phong này quá !
Hoa Ngọc Dung lạnh nhạt :
-Thôi được rồi ! Dự tiệc thì dự tiệc , coi như chúng ta đã chứng kiến sự trở lại của Đông Nguyệt giáo ! Không biết ngoài hai mục đích đó ra thì các hạ còn mục đích nào khác nữa không ?
Động Vô Phong chắp tay sau lưng , hắn khẽ cúi đầu đăm chiêu bước đi mấy bước nói :
-Hẳn các vị đã biết , gần đây trên giang hồ xảy ra mấy vụ thảm sát ... và phần lớn đều cho rằng người của Đông Nguyệt giáo đã gây ra việc này ?
Quần hào không ai lên tiếng , lẽ đương nhiên là thừa nhận việc đó ! Động Vô Phong trầm ngâm :
-Các vị muốn nghĩ thế nào cũng được , chỉ có một điều ta muốn nói , đấy là Đông Nguyệt giáo không gây ra việc này ...tin hay không thì tùy !
Phía dưới xì xầm bàn tán . Thích Hồng đại sư niệm phật hiệu mỉm cười :
-Nếu nói như giáo chủ đây thì chỉ e không đủ bằng chứng thuyết phục quần hào cho lắm !...
-Ta đây đã làm việc gì thì quyết không phủ nhận , trận gió tanh mưa máu gần hai mươi năm trước ta không chối bỏ thì thiết nghĩ mấy thảm án cỏn con này đâu khiến ta bận lòng ...
Hoa Ngọc Dung khẽ cau mày :
-Nói như vậy các hạ tái xuất lại giang hồ chỉ với mục đích giải thích chuyện này còn không ngoài mục đích gì khác sao ?
Động Vô Phong hỏi ngược lại :
-Nếu ta nói rằng mục đích lần tái xuất này là muốn gia nhập vào chính đạo các vị có tin không ?
Quần hào vang dậy tiếng bàn tán , lúc này quả thật Phong Vũ Sơn đã như cái chợ vỡ ! Công Tôn Ngọc Linh từ đầu đến giờ im lặng không nói gì . Bây giờ nghe Động Vô Phong nói vậy thì thở dài hỏi :
-Điều các hạ nói là thực tâm !
-Đúng vậy !
Ngọc Linh mỉm cười :
-Ngươi tội ác đã tầy trời , giết người vốn dĩ không gớm tay ,ta chưa hiểu lý do gì lại khiến ngươi quay đầu muốn gia nhập chính đạo ?
Động Vô Phong lắc đầu không nói gì , hắn dơ tay ra hiệu cho quần hùng im lặng rồi nói tiếp :
-Ta cũng chẳng qua làm theo tâm nguyện của một người ... đôi lời đó là tận đáy lòng , bây giờ các vị hãy tự mình phán quyết !
Tiếng ồn sau một lúc im lặng lại dậy lên . Mọi người vừa bàn tán vừa đưa anh mắt quan sát thái độ của Hoa Ngọc Dung . Công Tôn Ngọc Linh mỉm cười :
-Đông Nguyệt giáo các ngươi tội ác không nhỏ . Ta nghe nói vào đêm trăng tròn các ngươi đều lấy máu người cúng tế mặt trăng . Không biết bây giờ cái lệ ấy có còn không ?
Động Vô Phong cau mày nói :
-Đã bỏ mười lăm năm nay !
Ngọc Linh quay sang Hoa Ngọc Dung nói :
-Xem ra Đông Nguyệt giáo đã có tiến triển , chi bằng bắt họ lấy công chuộc tội cái đã rồi chuyện gia nhập chính đạo sẽ bàn sau !
Hoa Ngọc Dung trầm ngâm :
-Công gì ?
Ngọc Linh quay xuống Động Vô Phong cười :
-Động giáo chủ đã nói rằng chuyện thảm án vừa qua không hề liên quan đến Đông Nguyệt giáo thì chi bằng nhân cơ hội này hãy điều tra rõ thực hư chứng minh với đồng đạo võ lâm ...
Mọi người gật đầu tán thành . Động Vô Phong mỉm cười :
-Chuyện này tất nhiên ta sẽ điều tra !
Hoa Ngọc Dung nhìn Động Vô Phong một hồi rồi trầm tư nói :
-Chuyện điều tra thì các hạ làm hay không đấy là tùy , còn chuyện gia nhập chính đạo ta phải bàn với một người ...
Động Vô Phong cắt ngang :
-Hắn đã đến rồi ,chi bằng Hoa Minh Chủ hãy hỏi luôn cho rồi !
Lời nói vừa dứt thì trên cao phất phơ tà áo trắng , liền đó Thi Vũ uy nghi như một pho tượng thần đáp xuống . Quần hào mừng rỡ ra mặt ! Những nét lo lắng ban đầu hầu như đã biến hết . Tiếng réo hò vang dội !
Thi Vũ khom người chào chúng nhân rồi nói lớn :
-Hoa Minh chủ và các vị có lòng tín nhiệm nhưng thực tình ta không dám quyết !
Hoa Ngọc Dung mỉm cười :
-Thượng Quan công tử là người thông tuệ lại đầy lòng nghĩa hiệp , chuyện này lão thân xin tùy công tử định đoạt !
Bảy vị chưởng môn còn lại và chúng nhân đều gật đầu . Thi Vũ quan sát chúng nhân một lượt . Ánh mắt hắn thoáng ngạc nhiên khi thấy Ngọc Linh mặc y phục nữ nhưng rồi tia ngạc nhiên ấy như gió tan biến ngay . Hắn lạnh nhạt day qua Động Vô Phong :
-Hôm nay ta đến đây vốn dĩ chỉ muốn lấy mạng ngươi !
Quần hào giật mình bàn tán . Động Vô Phong mặt không đổi sắc hỏi :
-Ngươi có biết vì sao Yến muội đồng ý lấy ta không ?
Công Tôn Ngọc Linh ngưng thần quan sát thái độ của Thi Vũ , chính đây là điều mà bấy lâu nàng đang thắc mắc . Nhưng Thi vũ thì chân diện trùng hẳn xuống , hắn quát :
-Ta không cần biết !
Động Vô Phong không quan tâm tới thái độ ấy mà hỏi :
-Hẳn ngươi cũng như những kể giang hồ khác đều cho rằng nàng ta là người phụ bạc ?
Thi Vũ không nói gì , mắt hắn sát quang bao phủ , hữu thủ rực cháy gầm :
-Ngươi nên ngậm miệng lại và chuẩn bị đi ! Ta không muốn chiếm tiện lợi đâu !
Động Vô Phong mỉm cười :
-Ta nói thật cho ngươi biết , nàng trước sau vẫn chỉ yêu mỗi mình ngươi , nàng lấy ta cũng chỉ mong giữ mạng sống cho ngươi ! Hôm nay ta muốn gia nhập chính đạo cũng chính là làm theo tâm nguyện của nàng . Ngươi cứ giết ta nếu muốn . Những gì ta muốn nói đã nói , muốn làm đã làm , không có gì vướng víu !
Thi Vũ hai mắt đỏ như máu , huyết quang bao chùm , hắn gầm lên lao đến Động Vô Phong . Động Vô Phong không có ý chống đỡ , y nhắm mắt đợi cái chết . Thần sắc vô cùng thanh thản . Đột nhiên vang lên một tiếng nói trong như ngọc :
-Dừng lại ! Ngươi dám đụng đến phụ thân ta thì đừng trách !
Lời nói dứt , trước mặt quần hùng một thiếu nữ vận bạch y dung diện như tiên xuất hiện . Ngọc Linh khẽ cau mày nhìn cô gái mới đến ,thấy nàng ta xinh đẹp chẳng kém gì mình thì bất giác thở dài ...
Thi Vũ dừng chiêu , hắn đưa mắt quan sát cô gái lạ . Người hắn run lên bần bật , dung diện méo mó . Hắn thối lui mấy bước . Hắn nhìn nàng môi run run liên hồi . Động Vô Phong quát :
-Đan Nhược ! Vào trong cho ta !
Động Đan Nhược không lui bước mà trừng mắt nhìn Thi Vũ . Vô Phong cười nhạt :
-Nó giống nàng như hai giọt nước ...
Thi Vũ tâm thần đảo lộn . Hắn gầm rống như con thú điên rồi phát một chưởng như bài sơn đảo hải đánh sập góc đài . Mọi người bàng hoàng , Đan Nhược cũng lùi lại mấy bước trước úy thế kinh tâm động phách . Khi ai nấy trấn tĩnh lại thì đã thấy Thi Vũ như làn khói nhạt bay xa . Ngọc Linh gọi với theo :
-Chờ ta !
Rồi cũng băng mình đuổi theo . Không gian trở nên lặng lẽ như tờ .
Đan Nhược tiến tới trước mặt Động Vô Phong hỏi :
-Tại sao hắn muốn giết cha ?
Đông Vô Phong thở dài nhìn nàng :
-Là tội ta đáng chết ...
Trên hàng ghế cao Hoa Ngọc Dung quay sang bàn với các chưởng môn một hồi rồi nói :
-Chuyện hôm nay coi như dừng lại ở đây ! Chúng ta hãy cứ thống nhất như thế ! còn ... buổi tiệc rượu của Đồng giáo chỉ xin để khi khác vậy !
Thi Vũ tám phần điên loạn , hắn không còn biết trời đất gì nữa . Những hình ảnh năm xưa chập chờn trong đầu hiện về như mới xảy ra ngày hôm qua . Hắn vận hết chân lực mà bay , không quan tâm xem lúc nào thì nó cạn kiệt . Gió táp váo mặt lôi cuốn đi những làn huyết hắn thổ liên hồi thấm đẫm không gian . Hắn vẫn chạy như điên dại . Không biết đã qua bao lâu . Chân lực của hắn cạn sạch . Mọi cảnh vật nhòa đi , luôn cả cái quá khứ đang sống động hiện hữu trong đầu cũng tan biến . Hắn rơi xuống đất như một bịch cát ...
Hắn mở mắt quan sát thấy cảnh vật rất đỗi khác lạ . Căn nhà này , cách bài trí này ở Quan Nội hoàn toàn không có . Một giọng nữ nhân cất lên :
-Ngươi đã tỉnh !
Thi Vũ đưa mắt nhìn Tuyết Phi Lệ không nói câu nào . Hắn không ngờ trong cơn bấn loạn đã chạy đến tận vùng đại mạc xa xôi ...
Tuyết Phi Lệ thở dài , chân diện nàng vẫn còn mang nét buồn sâu lắng :
-Tại sao ngươi lại bị thương như vậy ?
Thi Vũ vẫn không nói gì . Hắn từ từ điều tức , sau đấy đứng dậy nói :
-Ta và cô nương từ giờ không ai nợ ai !
Nói đoạn bước chân ra ngòai . Phi Lệ cảm thấy ngạc nhiên tột độ nhưng trấn tĩnh lại cười nhạt :
-Ngươi nghĩ có thể ra khỏi đây sao ?
Thi Vũ nhìn cảnh vật trước mắt trầm ngâm . Thì ra đây là một trận đồ . Những khối đá và cây xương rồng khổng lồ được sắp xếp theo trật tự nhất định . Hắn quay lại hỏi :
-Phải chăng đây là Phi Sa môn ?
-Đúng vậy !
-Cô nương nghĩ trận đồ này có thể giữ chân được ta sao ?
Phi Lệ khẽ giật mình . Nàng cười nhạt :
-Ngươi qua được cũng coi như là giỏi !
Thi Vũ không nói thêm , hắn điểm mũi chân đạp gió vào trận đồ . Chỉ loáng cái đã mất tăm . Phi Lệ tròn mắt nhìn lẩm nhẩm :
-Hắn quả nhiên không tầm thường !
Phi Lệ vừa nói hết câu đã thấy Thi Vũ quay lại , hắn đứng lặng lẽ nhìn nàng . Phi Lệ thoáng bối rối hỏi :
-Ngươi còn quay lại làm gì ?
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Ta muốn gặp Môn chủ của cô nương !
Phi Lệ lại giật mình , nàng trấn tĩnh đôi chút nói :
-Ngươi nghĩ ai cũng có thể gặp Môn chủ của ta sao ?
-Ta thì khác !
-Ta thấy ngươi cũng là một con người bình thường , có gì khác ?
Thi Vũ không trả lời ,hắn nói như ra lệnh :
-Phiền cô nương vào báo với ông ta !
Phi Lệ bất nhẫn nói :
-Ngươi tìm Môn chủ có chuyện gì ?
-Tất nhiên là có chuyện thì ta mới tìm !
Phi Lệ lắc đầu :
-Môn chủ mấy năm nay không tiếp khách , ngươi nên về thôi !
-Cô cứ vào báo , nhất định ông ta sẽ tiếp ta !
-Vì sao ?
-Bởi vì ta là Thượng Quan Thi Vũ !
Phi Lệ giật mình lùi liên tiếp mấy bước . Nàng mấp máy môi :
-Ngươi ... ngươi là Thượng Quan Thi Vũ mười lăm năm trược đại phá Đông Nguyệt giáo đó sao ?
-Chính thị !
Phi Lệ lại lắc đầu :
-Không thể nào , ta nom ngươi mới chỉ ngoài đôi mươi trong khi ...
-Cô nương cứ theo lời tại hạ thì được rồi !
Phi Lệ đăm chiêu một chốc nói :
-Được rồi ! Ngươi hãy đợi ở đây , ta sẽ thông báo !
Nói đoạn nàng quay bước khuất lấp vào trận đồ , Thi Vũ không nhìn theo . Hắn cau mày , thần thái khắc khổ tột cùng .
Khoảng hơn một tuần trà sau thì Phi Lệ trở lại , nàng nói :
-Ngươi theo ta !
Thi Vũ dấn bước theo nàng qua trận đồ , sau đấy đi qua một con đường nhỏ trồng đầy thứ cây gai góc . Phi Lệ dừng lại trước một biệt sảnh lớn nói :
-Sư phụ trong đó !
Thi Vũ lặng lẽ bước vào , hắn đưa mắt quan sát bên trong ,thấy sảnh bài trí kóa đơn giản , ngoài mấy bức cổ họa treo tường ra thì chỉ còn một bộ bàn ghế nhỏ . Trên ghế chính một lão nhân tuổi ngoài lục tuần , dáng vẻ gầy gò , râu tóc điểm bạc , đôi mắt sáng như sao . Lão nhân nhìn hắn mỉm cười :
-Không hiểu có chuyện gì mà Thượng Quan anh hùng lặn lội từ Quan Nội xa xôi tới đây ?
Thi Vũ ngồi xuống một cái ghế khác , điềm nhiên nói :
-Mười lăm năm không gặp Hoàn Nhan Môn chủ vẫn được khang tịnh ?
Hoàn Nhan Quân gật đầu :
-Nhờ phúc của Thượng Quan anh hùng , ta vẫn tốt !
Lão gọi Phi Lệ mang trà vào rồi hỏi :
-Hôm nay Thượng QUan anh hùng đại giá đến đây là vì mục đích gì ? Ta vẫn chưa rõ !
Thi Vũ trầm ngâm :
-Gần đây trên giang hồ liên tục xảy ra thảm án , tiền bối hẳn cũng biết ?
Hoàn Nhan Quân gật gật đầu :
-Ta tuy ở chốn đại mạc hẻo lánh này nhưng mấy tin tức ấy thì vẫn hay !
Lão dừng lại một chút cau mày hỏi :
-Lẽ nào Thượng Quan anh hùng cho rằng tệ Môn có dính liếu đến ...
Thi Vũ cười nhạt :
-Môn chủ đoán không sai !
Hoàn Nhan Quân trầm ngâm giây lát nói :
-Chuyện này không phải đơn giản , không biết Thượng Quan anh hùng có bằng chứng hay không ?
Thi Vũ đưa tay lấy trong áo ra một mũi kim như sợ tóc nói :
- Phi Sa châm này hẳn là độc môn ám khí của quý môn ?
Hoàn Nhan Quân đưa tay cầm mũi châm nói :
-Đúng vậy ! Nhưng không hiểu ...
Thi Vũ cau mày :
-Thực ra mũi châm này cũng chỉ gây ra một vụ , đấy là vụ án Bành Tấn Hải . Ta tình cờ mà phát hiện ra họ chết vì độc châm này trước khi bị mổ bụng moi tim ...
Hoàn Nhan Quân cười khổ :
-Lão phu có nghe nói Đông Nguyệt giáo gây ra những thảm án này , nhưng xem ra đã nhầm ...