Thiên cung lộng lẫy , nguy nga , không gian trên này dường như không có điểm dừng . Chỉ có mây mù quanh năm vương vất trên những cành cây đầy tiên khí . Ngọc Hoàng ngồi trên ngai vàng chân diện tám phần tức giận . Hai bên văn võ bá quan xếp hàng nghiêm chỉnh cúi đầu , không ai dám lên tiếng . Kể cả Thái Bạch Kim Tinh !
Phía dưới ,một đôi nam nữ đang quỳ , nét mặt cứng cỏi xen lẫn vài phần lo lắng . Ngọc Hoàng đại đế gằn giọng :
-Giang Đông Bình , ngươi thân là Thần Tướng lãnh nhiệm vụ trảm yêu trừ ma , trông nom đến sự an lành của cả Thiên giới lận Hạ giới . Nói xem ! Tại sao lại vướng vào chuyện này ?
Giang Thần Tướng im lặng , hắn không có bất cứ giải thích nào . Trên khuôn mặt như Phan Lang đầy nét rắn rỏi ấy không chút cảm giác sợ hãi . Hắn sẵn sàng nhận mọi tai kiếp mà không hối hận !
Ngọc Hoàng quay sang nhìn nữ nhân :
-Còn ngươi ? Ngươi giải thích thế nào ? Diêu Yến Vân !
Thiếu nữ dung diện như hoa khẽ đăm chiêu , nàng mím chặt môi không nói gì . Không gian trở nên trầm lặng khác thường . Ngọc Hoàng dường như không kiên nhẫn hơn được nữa , ngài đập tay vào bệ ghế hét :
-Nhị Lang thần đâu ! Đem chúng đi !
Nhị Lang tiến đến nhìn Đông Bình , chân diện có đôi nét khắc khổ , ngập ngừng chưa muốn ra tay . Thái Bạch Kim Tinh bước ra nói :
-Tâu Ngọc Hoàng lão thần có đôi lời muốn nói ...
Ngọc Hoàng đưa mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh , chân diện có đôi phần giãn ra :
-Khanh hãy nói !
-Giang Thần Tướng và Diêu Yến Vân tiên nữ tuy rằng phạm vào Thiên giới nhưng công trạng với Thiên Đình là không thể phủ nhận . Theo lão thần thấy thì chi bằng hãy mở cho họ một sinh lộ ... cho họ được lấy công chuộc tội ...
-Công lao gì có thể chuộc được tội đây ?
Thái Bạch Kim Tinh cúi đầu :
-Hiện nay tội ác của Yêu Hoàng Hận Thiên ngày càng lớn ... Nếu như hai người họ có thể liên thủ dùng Uyên Ương Long Phụng Kiếm giết chết được Yêu Hoàng thì coi như ...
-Hận Thiên tuy rằng tội ác đầy trời ,nhưng không có nghĩa là giết được hắn thì ta sẽ phá bỏ giới luật ngàn vạn năm nay của Thiên Đình ...
Thái Bạch Kim Tinh trầm ngâm giây lát nói :
-Ngọc Hoàng không nhất thiết phải phá bỏ giới luật của Thiên Đình , người có thể giảm nhẹ tội cho họ được đầu thai kiếp khác ... nếu như kiếp sau họ có duyên thì kể như cũng là Ngọc Hoàng ban ơn lớn cho họ rồi ...
Ngọc Hoàng còn phân vân thì chúng thần có mặt trong điện đều quỳ hết xuống . Rõ ràng với họ hai tội nhân này có chỗ đứng trong tâm rất lớn .
Ngọc Hoàng thấy vậy liền đứng dậy xua tay :
-Thôi được rồi ! Họ tuy rằng đáng tội vạn kiếp không được siêu sinh nhưng vì các vị đã có ý ấy trẫm cũng không phản đối nữa , hãy làm theo ý Thái Bạch Kim Tinh đi !
Không gian tiên khí bao phủ , Thái Bạch Kim Tinh cùng Nhị Lang Thần tiễn Đông Bình và Diêu Yến Vân đến Hắc Sơn . Giang Đông Bình quay lại nói :
-Hai vị về thôi , đây đã là ranh giới của Yêu đạo rồi !
Diêu Yến Vân thêm :
-Chuyện này chúng ta rất lấy làm cảm kích hai vị , nếu có kiếp sau sẽ báo đáp ...
Thái Bạch Kim Tinh và Nhị Lang Thần không nói gì , đôi mắt họ ánh lên nét buồn thảm rồi thở dài lướt đi .
Đông Bình nhìn Yến Vân :
-Chúng ta vào thôi !
-Muội theo đại ca !
-Có hối hận không ?
-Ngàn lần không hối tiếc !
Hai người nắm tay nhau đằng không bay lên Hắc Sơn .
Hắc sơn mây đen vần vũ , nơi này nằm ở khu vực tận cùng Thiên giới . Ngàn vạn năm nay vẫn trong vòng khống chế của Yêu vật . Ngọc Hoàng bao nhiều năm trời chinh phạt Hắc Sơn mà không thành công . Ngày nay ,Hận Thiên làm Yêu Hoàng , Hắc Sơn đại thịnh , yêu khí ngút trời !
Hận Thiên tóc tai buông xõa , chân diện đẹp như ngọc nhưng sát khí trùng trùng . Đông Bình Và Yến Vân bay lên thì đã thấy hắn đợi sẵn trên một ngọn núi nhỏ từ độ nào .
Hận Thiên cười nhạt :
-Cuối cùng thì các ngươi cũng tới !
Hai người đáp xuống , Đông Bình đưa mắt nhìn ngó xung quanh cười :
-Ngươi biết chúng ta sẽ tới hẳn có sự an bài !
Hận Thiên cười gằn:
-Bọn ngươi cứ cậy mình là người chính nghĩa nên nghĩ bọn tà ma , yêu nhân chúng ta chẳng ra gì !
Yến Vân cau mày :
-Lẽ nào không phải thế ?
-Các ngươi đến đây một mình thì ta cũng một mình mà nghênh đón các ngươi!
Đông Bình mỉm cười :
-Xem ra ngươi cũng có thể tạm xem là một quân tử !
-Khỏi cần nói nhiều ! Xuất thủ đi !
Đông Bình và Yến Vân nhảy lên cao rút Long , Phụng kiếm . Không gian một màu vàng chói lòa . Hận Thiên cười gằn :
-Hay lắm ! Các ngươi đã hợp nhất Uyên Ương Long Phụng Kiếm rồi !
Hắn lặng lẽ vận chân khí , những luồng hắc khí vốn đại thịnh trên Hắc Sơn bắt đầu vần vũ . Mây đen mù mịt , sấm chớp chói lòa . Toàn thân Hận Thiên bây giờ như một quả hắc cầu khổng lồ . Chân nguyên bạo phát ghê hồn .
Đông Bình và Yến Vân thấy vậy cũng vận chân khí vào kiếm , quang mang rực rỡ hét :
-Long Phụng Xuất Hải !
Mộ con thần long vàng khổng lồ xuất hiện nơi mũi long Kiếm rẽ mây bay lên rồi một con Phụng Hoàng rực cháy hỏa quang bay lượn quanh mình thần long . Cả hai quấn lấy nhau như một mũi khoan khổng lồ úp tới Hận Thiên .
Không gian dư chấn đảo điên , nguyên một phần Hắc Sơn bị dư chấn đánh sập . Cát bụi bay mù mịt . Đông Bình cùng Yến Vân chao đảo trên không , khí huyết nhộn nhạo . Họ lượn một vòng mới định thân vững . Bên kia Hận Thiên khẽ lắc mình , hắc quang không hề thuyên giảm . Hắn lạnh nhạt :
-Khá lắm ! Long Phụng quả nhiên không tồi !
Đông Bình quay sang Yến Vân , chân diện cả hai trùng hẳn xuống . Gió vẫn thổi vi vút . Bụi khói lắng dịu dần . Hận Thiên vận hắc quang quát :
-Đến lượt ta xuất chiêu , hãy đỡ Hắc Ám Chi Hồn Tử Thần !
Hữu thủ đưa lên , không gian vần vũ chao đảo , mây trên cao trôi dạt . Sấm sét rung chuyển không gian . Tòan thân Hận Thiên như một cột thu lôi . Quả cầu hắc ám trên tay hắn sấm sét vây bọc . Hắn lăng mình lên cao lao đến ...
Lúc này Đông Bình và Yến Vân đã vận quang mang hộ thể . Thần Vật Rồng , Phượng bay quanh người với một tốc độ chóng mặt tạo thành khối cầu khổng lồ .
Thời gian như ngừng lại ...
Sau một loạt âm thanh bùng phát làm chấn động cả Thiên Đình là một khoảng không lặng lẽ đến ghê người . Đất đá mù trời ! không gian như bị đảo ngược . Mãi rất lâu sau bụi khói mới lắng xuống . Hận Thiên từ từ hiện hữu , chân diện hắn tái nhợt , đôi mắt lấp lánh sát quang bây giờ trở nên trắng dã . Hắn từ từ tiến về phía đối thủ . Lúc này đây họ chỉ còn thoi thóp hơi thở ...
...
"Cửa hoa trong trướng giật mình giấc mơ
Cầm áo dậy, thẩn thơ buồn bực,
Mở rèm châu, bình bạc lần ra
Bâng khoâng nửa mái mây tà
Thềm cao xuống chiếc mũ hoa lệch đầu
Phớt tay áo bay màu ngọn gió
Giống Nghê Thường khúc múa năm xưa
Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa
Cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm
Ngừng nước mắt âm thầm buồn bã
Đội ơn lòng, xin tạ quân vương
Từ ngày cách trở đôi phương
Vắng tanh tăm tiếng, mơ màng hình dong
Nơi đế điện dứt vòng ân ái
Chốn tiên cung thư thái hàng ngày
Cõi trần ngoảnh lại mà hay
Tràng An chẳng thấy, thấy đầy bụi nhơ!
Lấy chi tỏ tình xưa thăm thú ?
Gửi cành hoa vật cũ cầm xuôi
Thoa vàng hộp khảm phân đôi
Nửa xin để lại nửa thời đem đi
Chỉ xin nguyện lòng ghi dạ tạc
Tựa hoa vàng bền chắc không phai
Thời cho cách trở đôi nơi
Nhân gian rồi với trên trời gặp nhau
Ân cần dặn mấy câu lâm biệt
Lời thề xưa lòng biết với lòng
Là đêm trùng thất ngồi chung
Trường Sinh sẵn điện vắng không bóng người
Xin kết nguyện chim trời liền cánh
Xin làm cây cành nhánh liền nhau
Thấm chi trời đất dài lâu
Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi ... "(1)
Yến Vân cất lời ca bi thảm , đôi mi dài chớp chớp nhìn theo bóng Đông Bình khuất dần theo Đầu Trâu . Nàng quay sang Thái Bạch Kim Tinh và Nhị Lang Thần :
-Liệu chúng ta có kiếp sau hay không ?
Thái Bạch Kim Tinh mỉm cười :
-Nếu hai người còn tìm đến được với nhau ấy cũng là duyên tiền định ...
Yến Vân cau mày không hỏi thêm gì , Mặt Ngựa giục :
-Chúng ta đi thôi !
Nói rồi hắn cất bước đi trước , Yến Vân lặng lẽ theo sau , đôi mắt long lanh rơi vài giọt lệ .
Mạnh Bà đưa bát canh cho nàng nói :
-Tiên nữ hãy uống đi !
Yến Vân nhìn bát canh xanh lét trong tay bà ta , hơi bay nghi ngút . Nàng trầm ngâm :
-Uống rồi thì sẽ quên hết mọi chuyện , quên luôn cả chàng sao ?
-Đúng vậy !
-Ta không uống có được chăng ?
-Không được ! Từ ngàn vạn năm nay vốn dĩ đã vậy ! Tiên nữ muốn đầu thai thì phải uống bát canh này !
-Nhưng ta sẽ không uống !
-Tiên nữ bắt buộc phải uống !
Yến Vân trầm ngâm giây lát rồi cầm lấy bát canh , hơi bay nghi ngút nhưng lạnh lẽo vô ngần . Nàng nhìn Mạnh Bà rồi quay ra sau nói :
-Hình như có người đến !
Mạnh Bà quay người , nhưng không thấy gì , bà ta hốt hoảng nhìn lại thì Yến Vân đã nhảy xuống một cái hố sâu đầu thai , cũng chẳng biết nàng có uống bát canh hay không ! Bà ta nhìn vào hố sâu nói một mình :
-Duyên kiếp đã định !
Đầu Trâu dẫn Đông Bình đi vòng vo một một hồi lâu rồi dừng trước cái cầu độc mộc , dưới cầu nước lay lắt chảy một màu xanh huyền ảo . Đông Bình nhìn đầu trâu :
-Phải chăng đây là cây cầu Nại Hà ?
-Đúng vậy ! Thần tướng hãy đi qua thôi !
Đông Bình khẽ cau mày rồi cũng lặng lẽ bước lên , gió thổi vi vút , lạnh lẽo cắt da . Phía trước một lão bà mập mạp dã đợi sẵn . Bà ta nhìn Đông Bình nói :
-Thần tướng cũng đã tới !
-Phải chăng nàng đến trước ta ?
-Đúng vậy !
-Vậy hẳn nàng đã đầu thai !
-Không sai !
Đông Bình lặng im không nói , hắn đi trước Yến Vân nhưng cuối cùng lại đến sau nàng là cớ làm sao ? Mạnh Bà cắt ngang suy nghĩ của hắn :
-Thần tướng hãy uống bát canh này !
Đông Bình nhìn bát canh bốc khói hỏi :
-Ta không muốn uống !
Mạnh Bà thở dài :
-Hai người rất giống nhau ...
-Nàng có uống hay không ?
-Đã uống !
-Nói vậy nàng sẽ không nhớ đến ta nữa !
Mạnh Bà không nói gì , Đông Bình cười nhợt nhạt :
-Bà có thể không bắt ta uống được chăng ?
-Giang thần tướng bây giờ đã là một hồn ma , tốt nhất nên nghe lời lão bà này !
-Thôi được , đưa đây !
Nói đoạn cầm bát canh lên uống cạn . Mạnh bà khẽ thở dài nói :
-Giang thần tướng hãy chọn cho mình một cái hố luân hồi ...
Hắn không nói gì mà buông mình nhảy đại xuống cái hố thứ ba . Mạnh bà giật mình lẩm nhẩm :
-Tại sao lại vào cái hố này ...