Bên ngoài màn đêm bắt đầu bao phủ dày đặc .Không gian trong khách phòng trở nên trầm lặng .Thi Vũ định hỏi Hoàn Nhan Quân mấy câu thì có tiếng la hét vọng vào . Hoàn Nhan Quân biến sắc :
-Chuyện gì vậy ? Lẽ nào có kẻ đến phá hoại ?
Thi Vũ không nói gì ,hắn băng mình lao ra . Quả nhiên trước mắt hắn có bốn bóng hắc y nhân đang kịch đấu với các đệ tử Phi Sa Môn , trong đấy có cả Tuyết Phi Lệ . Vừa thấy bóng Thi Vũ , các hắc y nhân nhanh chóng rút lui . Thi Vũ giật mình trước thái độ của bọn chúng ! Hắn băng mình quay lại Khách Phòng nhưng đã muộn . Từ bên cửa sổ lấp loáng một bóng hắc y nhân tháo chạy còn Hoàn Nhan Quân đã nằm bất động trên sàn . Thi Vũ băng mình đuổi theo hắc y nhân . Hắn nhận ra thân pháp người này nhanh nhẹn vô cùng . Thân mang tuyệt kỹ như hắn mà không sao rút ngắn đường khoảng cách . Hai bóng người nhanh chóng chìm sâu vào trận đồ . Đột nhiên trong đêm tối một bóng bạch y lướt ra chặn hắc y nhân quát :
-Ngươi chạy đâu ?
Thi Vũ dừng lại , hắn đã nhận ra ngữ âm của Động Vô Phong .
Hắc y nhân bị hai đại cao thủ chặn hai đầu thì khựng người . Hắn liếc nhìn Thấy Thi Vũ đang có chút thẫn thờ liền lao lại xuất thủ . Động Vô Phong quát :
-Cẩn thận !
Rồi cũng vận chân nguyên băng về phía hắc y nhân . Thi Vũ khẽ giật mình nhảy lên không tránh chiêu thì hắc y nhân cũng nhanh như chớp vọt qua người hắn lao đi . Thi Vũ không đuổi theo , hắn đăm chiêu nhìn theo bóng Động Vô Phong và hắc y nhân khuất dần vào đêm sâu . Một lúc sau Động Vô Phong quay lại nhìn hắn lạnh nhạt nói :
-Sao ngươi không đuổi theo ?
Thi Vũ hừ nhạt :
-Ngươi nghĩ đuổi được sao ?
Tuyết Phi Lệ dẫn mấy đệ tử đuổi theo bốn gã hắc y nhân nhưng bị mất dấu , họ chi nhau đi tìm thì tình cờ đụng bọn Thi Vũ . Phi Lệ nhìn hắn hỏi :
-Bọn chúng là ai ?
Thi Vũ cười nhạt :
-Cô nương nên lo hậu sự cho Môn chủ thôi !
Phi lệ biến sắc :
-Ngươi nói sao ? không lẽ sư phụ ...
Nàng không nói hết câu mà băng mình về Khách Phòng . Thi Vũ trầm ngâm giây lát rồi cũng bước đi . Khi hắn vào đến Khách Phòng đã thấy Phi Lệ đang ngồi bên xác Hoàn Nhan Quân khóc lóc như mưa . Động Vô Phong nhìn Thi Vũ hỏi :
-Tại sao ngươi lại đến đây ?
Thi Vũ cười nhạt :
-Câu ấy ta phải hỏi ngươi mới đúng !
Tuyết Phi Lệ ngước đôi mắt nhòa lệ lên hỏi Thi Vũ :
-Tại sao sư phụ lại ra thế này ...
-Là do người Phi Sa Môn gây ra , lẽ nào cô nương không thấy điều đó !
Động Vô Phong bước đến rờ soát người Hoàn Nhan Quân một lúc . Hắn dừng lại trước ngực lão rút ra một cây kim nhỏ như sợi tóc đưa lên soi , miệng lẩm nhẩm :
-Là nó !...
Bên ngoài vang lên tiếng nữ nhân :
-Phụ thân ! Tại sao đột nhiên người bỏ đi đâu thế ?
Thi Vũ chấn động . Hắn nhận ra tiếng nói của Đan Nhược . Đan Nhược bước vào thấy khung cảnh ấy thì khẽ sững người lại giây lát . Nàng nhìn xác Hoàn Nhan Quân hỏi :
-Chuyện này là thế nào phụ thân ?
Động Vô Phong im lặng , Đan Nhược ngó qua thấy Thi Vũ thì đôi phần ngạc nhiên hỏi :
-Là ngươi ! Sao ngươi lại ở đây ?
Thi Vũ khẽ run lên một cái , chân diện tái nhợt . Hắn không nói gì mà băng mình vào đêm sâu mất dạng .
Động vô Phong quay sang Phi Lệ hỏi :
-Trong Phi Sa môn còn có người nào là đối thủ của Hoàn Nhân Môn chủ không ?
Phi Lệ sau một hồi đau thương cũng đã trấn tĩnh sai người đi an táng sư phụ , nàng quay lại nói :
-không có ! Ngoài ta và sư phụ ra chỉ có bảy đệ tử thôi !
Nàng nói xong nước mắt lại chảy dài . Động Vô phong lắc đầu :
-Phi Sa Môn đâu phải môn phái nhỏ mà sao ít đệ tử vậy ?
Tuyết Phi Lệ cười gượng :
-Trước đây cũng nhiều nhưng do sư phụ bảo họ đi hết ...
-Lý do gì mà ông ta lại làm thế ?
-Ta cũng không rõ !
Động Đan Nhược quay sang Vô Phong hỏi :
-Cái tên Thi Vũ đó sao lại có mặt ở đây vậy phụ thân ?
Động Vô Phong trầm ngâm :
-Có thể hắn cũng phát hiện ra điều khác lạ như chúng ta nên đến đây !
Tuyết Phi Lệ lắc đầu :
-Là do hắn bị thương , ta bắt gặp nên đem về !
Hai cha con Động Vô Phong ngạc nhiên :
-Bị thương ? Ai có thể đả thương hắn ?
Tuyết Phi Lệ không nói gì . Động Vô Phong suy nghĩ một chốc rồi như hiểu ra mọi chuyện nên không hỏi thêm , hắn nhìn Phi Lệ :
-Cô nương nên an táng cho Môn chủ rồi cho những người khác đi khỏi đây !
-Tại sao ?
-Phi Sa Môn giờ không còn an toàn nữa đâu ! Hãy tin ta !
Phi Lệ thở dài không nói gì ...
Công Tôn Ngọc Linh vận hết chân lực đuổi theo Thi Vũ nhưng không tài nào bắt kịp , nàng kiên trì đuổi theo đến tận chiều thì cơ hồ mệt mỏi quá độ nên ngồi xuống thở dốc . Nàng nói một mình :
-Cái tên khùng điên này , tại sao lại chạy ra đại mạc làm gì vậy không biết ? Hắn cứ chạy như thế rồi cũng cạn chân lực mà chết thôi ...
Nói đến đoạn này tự nhiên nàng khẽ cau mày một cái rồi lẩm nhẩm :
-Hắn chết hay sống thì liên can gì đến mình , quay về thôi ...
Nói xong định cất bước ngược lại thì nghe có tiếng vó ngựa , Ngọc Linh trầm ngâm giây lát rồi núp vào một lùm cây quan sát . Một chốc sau quả nhiên có bốn hắc y nhân chân diện che kín phóng nước đại qua . Ngọc Linh nghĩ thầm :
-Tại sao giữa ban ngày ban mặt mà bọn chúng phải che kín chân diện ? Xem ra bọn này chẳng phải hạng tử tế gì , nghĩ rồi nàng băng mình đuổi theo bọn chúng . Đến Hán Lâm trấn thì trời tối , bọn này cũng dừng lại vào Lâm Hàn khách điếm nghỉ lại . Ngọc Linh vốn dĩ trổ hết khinh công đuổi theo Thi Vũ đã mệt đứt hơi , bây giờ lại chạy theo bọn này hơn một canh giờ nên sức lực như đã cạn . Nàng thở lấy hơi rồi lén nhảy lên mái nhà , men đến phòng bọn này thuê nghe ngóng :
Bên trong một hắc y nhân nói :
-Không biết chủ nhân đã tới chưa ?
Tên khác cười nhạt :
-Chủ nhân thân thủ phi phàm , bây giờ hẳn đã đến đấy an bài mọi chuyện rồi .
-Như vậy cũng tốt ! Phi Sa môn nghe nói khắp nơi đều có ám khí ... ta chỉ sợ ...
-Khéo lo ! Ngươi thấy chủ nhân làm việc gì mà không chắc chắn bao giờ chưa ?
-Thôi đi nghỉ đi mai còn lên đường sớm !
Ngọc Linh thầm nghĩ :" Không hiểu bọn này đến Phi Sa Môn làm gì ? " Nàng nhất thời chưa hiểu nguyên do nên đành tìm một khách điếm khác nghỉ lại .
Hôm sau Ngọc Linh không theo dõi bọn này nữa mà mua một con ngựa dong thẳng đến Phi Sa môn . Nàng đi đây đi đó nhiều nhưng đại mạc thì chưa từng ghé qua nên phải dừng lại hỏi đường suốt .
Mãi đến khi trời tối đen như mực Ngọc Linh mới đến được Phi Sa môn , nhưng khốn nỗi đường vào Phi Sa Môn như một mê lộ , nàng loay hoay mãi vẫn không thoát được ra trận đồ ấy . Lòng vừa lo sợ vừa sốt ruột đành ngồi thừ xuống đất nghĩ :" Không hiểu Phi Sa môn danh trấn thiên hạ mà tại sao không thấy mống đệ tử nào ... Hay bọn họ bị ... " Nghĩ đến đây lòng thấy rối bời lại đứng dậy mò đường đi . Đi mãi cuối cùng lại vòng ngay lại chỗ cũ . Ngọc Linh bây giờ đã thấy sợ hãi tột độ , nàng lẩm nhẩm :
-Không lẽ ta chịu chết khô ở đây ?
Lời vừa dứt thì thấy bốn bóng đen lao ra . Nàng nhận ra đấy là bốn gã hôm qua mình thấy liền quát :
-Mấy tên kia đứng lại !
Bốn hắc y nhân đang tháo chạy nghe nàng gọi bất giác giật mình quay lại . Ngọc Linh đoán bọn này hẳn biết đường ra , chi bằng bắt chúng tra hỏi . Nghĩ đoạn liền xuất thủ lao đến bốn gã .
Bốn hắc y nhân cười nhạt lui lại vận khí , thanh quang chói lòa . Ngọc Linh thầm nghĩ :" Bọn này là ai ? Sao chân tu cao thâm như vậy ?" Ý nghĩ vừa xong thì chiêu thức cũng đã phát đến đối thủ . Chưởng phong chạm nhau . Ngọc Linh cảm thấy chân tay tê rần vội nhảy lùi lại sau . Đúng lúc đó nàng cảm thấy trước ngực đau nhói . Thì ra bọn hắc y nhân đã dụng ám khí vào chưởng pháp . Ngọc Linh cảm thấy mắt hoa lên , chân tay loạng choạng . Mấy gã hắc y nhân định lao đến thì một bóng trắng xuất hiện . Bọn chúng giật mình kinh hãi lướt vào màn đêm .
Người mới đến là Thi Vũ . Hắn sau khi rời khỏi Khách Phòng định quay lại Quan Nội thì nghe có tiếng quát tháo nên lướt đến xem . Ngọc Linh ngã gục xuống đất mê man . Thi Vũ không đuổi theo bọn hắc y nhân mà cau mày một cái rồi đến đỡ nàng dậy ,chân diện nàng lúc này đang chuyển qua màu đen . Hắn kinh hãi trong lòng nhận ra Ngọc Linh đã bị Phi Sa châm ám toán .
Thi Vũ trầm ngâm một lát rồi đưa tay cởi y phục Ngọc Linh ra , giữa ngực nàng quả nhiên có một mũi châm nhỏ như tóc găm vào .Xung quanh mũi kim da thịt chuyển dần sang màu đen . Thi Vũ vận chân khí , hữu thủ hắn sắc vàng chói lóa . Hắn rúng động người khi bàn tay ấy chạm vào da thịt Ngọc Linh . Hắn khẽ nhắm mắt rồi đưa hữu thủ xoa vào vết thương . Đây chính là Hồi Sinh Chưởng uy lực tái sinh . Lần trước bị Ngọc Linh đâm một kiếm hắn đã tự chữa khỏi cho mình . Nhưng khốn nỗi vết thương của Ngọc Linh nhiễm độc rất nặng . Mồ hôi hắn lấm tấm trên mặt . Phạm vi vết đen trên ngực Ngọc Linh dần được thu nhỏ lại . Chân diện nàng đôi nét hồng hào . Hắn tiếp tục công việc cho đến khi vết đen hoàn toàn biến mất ...
Ngọc Linh khẽ chớp mắt , nàng thấy hắn mồ hôi đầm đìa đang thu hồi chiêu thức ,còn thân trên mình không tấc vải thì bất giác giật mình rồi kéo áo che lại . Nước mắt tự nhiên chảy liên hồi . Thi Vũ không nhìn . Hắn thở một hơi dài lạnh nhạt nói :
-Cô nương có thể đi được rồi !
-Ngươi ...
-Ta chỉ chữa trị vết thương cho cô nương , còn cô muốn nghĩ sao thì nghĩ !
Ngọc Linh im lặng không nói gì . Trong người còn mệt nhưng Hồi Sinh Chưởng không phải tầm thường nên nàng chưa đến nỗi không lết được chân . Nàng vận lại y phục rồi thở dài một tiếng . Thi Vũ lạnh lùng hỏi :
-Vì sao cô nương đến đây ?
Ngọc Linh lườm hắn :
-Nếu không do ngươi thì ta đâu đến nỗi !
-Tại sao lại do ta ?
Ngọc Linh không nói thêm , nàng trầm mặc nhìn hắn .
-Cô nương đi thôi !
-Ta không biết đường ra !
Thi Vũ tuy lạnh nhạt nhưng cũng xuýt bật cười .
-Cô nương không biết đường ra thì đến đây làm gì ?
-Ngươi ...
Thi Vũ không nói gì , hắn trầm ngâm một chút rồi cất bước đi ngược lại Phi Sa môn . Ngọc Linh vội bước theo hắn hỏi :
-Ngươi đi đâu ? Ít ra phải đưa ta ra ngoài đã chứ ! mà rốt cục ở đây xảy ra chuyện gì ? Tại sao ngươi đến đây ?
Thi Vũ thấy nàng ta không còn nghĩ đến chuyện lúc nãy mà lại trở "bệnh cũ" thì cũng thở phào . Hắn lặng lẽ đến căn nhà của Tuyết Phi Lệ ngồi ngoài cửa chờ . Ngọc Linh đưa mắt nhìn căn nhà nhỏ bé hỏi :
-Nhà này của ai ?
-Của một cô gái !
Ngọc Linh thoáng cau mày .
-Ngươi quen biết cô ta ?
-Cũng gần như vậy !
-Tại sao ngươi đến đây ?
-Là do cô ta đem ta đến !
Ngọc linh ngạc nhiên .
-Cô ta đem ngươi đến ?
Thi Vũ mặc nhiên không nói gì . Ngọc Linh hỏi :
-Ở đây xảy ra chuyện gì ? Có phải bọn áo đen kia đến gây sự không ?
-Phải !
-Vậy rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?
-Cô nương hãy tự mình tìm hiểu lấy !
-Ngươi ...
Thi Vũ trầm ngâm giây lát , không hiểu sao hắn có cảm giác rất thích thú khi chọc cho cô gái này giận . Hắn lắc đầu đưa mắt nhìn đêm sâu . Ngọc Linh sau một hồi tức giận trấn tĩnh lại , nàng nhìn hắn hỏi :
-Vừa rồi ta trúng Phi Sa châm phải không ?
Thi Vũ khẽ cau mày , hắn không ngờ nàng ta nói đến chuyện khi nãy . Hắn gật đầu :
-Đúng vậy !
-Vậy tại sao ta không thấy vết thương ? Ngươi dùng thủ pháp gì ?
-Hồi Sinh Chưởng !
Nàng trầm ngâm một lúc rồi tự nói :
-Thảo nào lần trước ta đâm ngươi một kiếm mà khỏi nhanh như vậy ! Xem ra bản lãnh ngươi rất khó lường !
-Võ công cao thâm không bằng lòng người ác độc !
Hắn vừa nói xong đã thấy Tuyết Phi Lệ lê bước đến , trông nàng rất thảm . Phi Lệ đưa mắt nhìn hai người hỏi :
-Tại sao ngươi lại ở đây ? Còn cô nương kia là ai ?
Ngọc Linh nhìn Phi Lệ mỉm cười :
-Ta tên Công Tôn Ngọc Linh !
-Thì ra là Công Tôn cô nương của Long Thiên phái , ta tên Tuyết Phi Lệ !
Ngọc Linh giật mình nghĩ :" Không ngờ cô ta lại là Tuyết Phi Lệ danh trấn giang hồ !" Nàng ôm quyền :
-Ngưỡng mộ đã lâu !
Phi Lệ đưa mắt nhìn Thi Vũ . Hắn thở dài :
-Ta còn đôi điều chưa hiểu nên muốn hỏi cô nương !
-Điều gì ?
-Trong Phi Sa Môn còn ai có thể là đối thủ của Hoàn Nhan Môn chủ không ?
Phi lệ cau mày :
-Sao ngươi hỏi giống hắn thế ?
Ngọc Linh nhất thời không hiểu chuyện gì nhưng biết là chuyện có quan hệ nên ngưng thần lắng nghe , nét mày đăm chiêu .
-Hắn đã đi chưa ?
-Đi rồi ! Xem ra ngươi không muốn gặp hắn ?
Thi Vũ cười nhạt :
-Cô nương có biết hắn là ai không ?
-Ta chưa rõ !
-Động Vô Phong , giáo chủ Đông Nguyệt giáo !
Cả Tuyết Phi Lệ lẫn Công Tôn Ngọc linh đều giật mình , Phi Lệ lẩm nhẩm :
-Thảo nào bọn họ lại đi qua trận pháp dễ như vậy !
Ngọc Linh chen vào :
-Động Vô Phong đến đây làm chi ? Rốt cục ở đây xảy ra chuyện gì vậy ?
Tuyết Phi lệ thê thảm nói :
-Gia sư không may bị người ta ám toán ...
Ngọc Linh lùi lại hai bước , nàng trấn tĩnh đôi chút hỏi Thi Vũ :
-Người đó có phải Động Vô Phong không ?
-Không phải !
-Vậy hắn đến đây làm gì ?
-Để điều tra mấy thảm án vừa rồi !
Ngọc Linh thở dài :
-Ngươi càng nói càng làm ta điên cả đầu !
Thi Vũ không quan tâm . Hắn hỏi Phi Lệ :
-Tại sao Phi Sa Môn chỉ còn có mấy người như vậy ?
-Là gia sư đã cho những người khác về !
-Chuyện này xảy ra lâu chưa ?
-Khoảng hơn mười năm trước vẫn có mấy trăm người nhưng dần dần thì đều bị gia sư đuổi đi hoặc cho họ xuất môn !
Thi Vũ trầm ngâm nói :
-Cô nương có nghĩ những người bị đuổi đi do oán giận mà quay về trả thù không ?
-Ta không nghĩ bản lãnh họ lại cao như vậy !
-Cùng thời với gia sư cô nương có còn ai không ?
-Cái đấy ta không được rõ , ta mới nhập môn năm năm ! Sư phụ cũng chưa hề nói đến chuyện quá khứ Môn phái với ta !
Thi Vũ thở dài , hắn buông mắt nhìn màn đêm đang phủ sương nói :
-Bốn kẻ hôm nay gây náo loạn chính thị là người của Phi Sa Môn !
Tuyết Phi Lệ khẽ giật mình , nàng cười khổ :
-Nếu vậy sao khi giao thủ với bọn ta họ không dùng ám khí ?
-Cô nương quên mất mình biết dùng Phi Sa Chưởng sao ? Hơn nữa mục đích của chúng chỉ là dương đông kích tây ...