Nắng chiếu rọi xuống không gian một màu vàng như mật . Bây giờ Chiêu Anh mới có dịp quan sát kỹ tiểu ăn mày , kể ra thì trong số những nữ nhân hắn đã gặp nàng cũng được xem là một mỹ nhân hiếm có , chỉ có điều tính khí hơi kỳ quặc . Chiêu Anh mỉm cười bước lên hỏi :
-Tiểu ăn mày , sắp đến thành Tương Dương rồi , không lẽ Hà bang chủ ở trong đó ?
Tiểu ăn mày không quay lại mà nói gọn :
-Ngươi cứ đi sẽ biết !
Đang lúc họ chuẩn bị bước vào thành thì tiếng ngựa hý vang , rồi cát bụi theo đó tung mù mịt . Chiêu Anh kéo tiểu ăn mày sang rìa đường vừa kịp lúc Hoàn Nhan Tuyết Y phóng ngựa qua , nàng không thèm nhìn lại khiến tiểu ăn mày bất nhẫn quát :
-Khốn kiếp ! Thành Tương Dương này chẳng lẽ lại là chỗ của bọn người Kim hú lộng sao ?
Nói đoạn lăng mình lên không xuất " Kháng Long Hữu Hối " đuổi theo . Chiêu Anh giật mình định ngăn cản nhưng thân pháp nàng ta ảo diệu phi thường khiến hắn đành bất lực .
Hoàn Nhan Tuyết Y nghe tiếng quát tháo thì ghì ngựa lại vừa kịp lúc Tiểu Kha phóng đến như mũi tên . Nàng thấy nữ ăn mày xuất độc thủ thì kinh hoảng nhảy xuống ngựa mắng :
-Ngươi dám đánh lén ta sao ?
Tiểu Kha đánh hụt một chưởng thì nộ khí tăng lên mấy phần nói :
-Ngươi chạy ngựa như điên dại , không mở mắt quan sát hả ?
Hoàn Nhan Tuyết Y trợn mắt , nàng không ngờ một kẻ ăn mày rách rưới lại dám xỉ nhục mình như thế . Nhưng vừa rồi đã mục kích chưởng pháp của đối phương nên cũng không dám xem thường . Nàng lạnh nhạt nói :
-Ta thích chạy như thế đấy , ngươi lấy quyền gì cản ta ?
Tiểu Kha tức giận định xuất thủ tiếp thì Chiêu Anh bước đến nói :
-Thôi nào ! Chỉ là một chuyện đơn giản không cần phải chấp nhặt !
Hoàn Nhan Tuyết Y thoáng ngẩn ngơ . Khi nãy vì quá sợ hãi Vô Hồi nên chạy ngựa như bay không để ý , nàng ta cứ nghĩ nam nhân trên đời này không ai có thể sánh với Đoan Mộc Duệ , nhưng bây giờ thì mới biết mình lầm . Tiểu Kha thấy thái độ của nàng ta liền cười nhạt với Chiêu Anh :
-Xem ra cái mặt ngọc khả ố của ngươi đã hớp hồn ả rồi !
Tuyết Y bừng tỉnh , nàng giận dữ quát :
-Ăn mày thúi ! Ngươi dám buông lời lăng nhục ta ?
Nói đoạn , vừa thẹn vừa giận xuất " Ma Diệm Thất Sát " lao đến Tiểu Kha . Chiêu Anh thấy vậy hoảng hốt nói :
-Cẩn thận dưới chân !
Tiểu Kha vốn dĩ đang định xuất chiêu tiếp đón thì nghe tiếng Chiêu Anh , nàng nghĩ hắn vốn dĩ không phải kẻ tầm thường , hẳn nhắc mình là có nguyên do , có nghe thử một lần cũng không chết ai nên vội thu chiêu nhảy lên cao tránh vừa khi mặt đất nổ tung . Nàng thẫn thờ nhìn Chiêu Anh nói :
-Ngươi quả không tầm thường !
Tuyết Y thấy mình sắp đắc thủ thì bị phá đám , mày liễu xích lại quát :
-Tên khốn kiếp này dám phá ta !
Lời nói dứt thì bỏ qua Tiểu Kha mà xuất thủ lao đến Chiêu Anh .Tiểu Kha vì muốn xem bản lĩnh Chiêu Anh thế nào nên không thèm cản mà khoanh tay đắc ý đứng nhìn . Chiêu Anh không ngờ nàng ta xuất thủ với mình , hắn thở dài nói :
-Ta vốn có tính thương hoa tiếc ngọc , cô nương lại là một bông hoa đẹp , đừng có hành động quá đáng !
Tuyết Y cười nhạt :
-Ta có đẹp cũng không đến lượt ngươi khen !
Chiêu Anh thoáng nhìn qua đã nhận ra nàng ta đang ngầm xuất Ma Diệm Thất Sát nên nhảy lên tránh , hai tay chắp ra sau ý nói không muốn đánh đấm . Tuyết Y tưởng hắn khinh mình nên máu nóng nổi lên hét :
-Xem Thiên Ngoại Lưu Tinh đây !
Nàng thu song thủ hướng thẳng lên cao vận lực , hỏa quang bùng phát dập xuống như lạc thạch . Chiêu Anh giật mình nghĩ :" Nàng ta quả nhiên muốn đoạt mạng mình , xem ra không đùa được !"
Hắn lắc người dùng " Hóa Hiểm Di Vi " thoát khỏi vòng chưởng pháp rồi áp đến chụp cổ tay Hoàn Nhan Tuyết Y nói :
-Chúng ta không thù oán gì mà sao cô nương ra tay độc ác vậy ! Đúng là hoa đẹp thì lắm gai mà !
Hoàn Nhan Tuyết Y kinh tâm , chỉ trong vòng một canh giờ mà tại con lộ này hai lần bị người ta nắm lấy kinh mạch ! Nàng vùng vẫy nói :
-Thả ta ra ! Ngươi muốn chết sao mà dám vô lễ với ta ?
Chiêu Anh cười nhạt :
-Chính vì không muốn chết nên ta mới phải nắm tay cô nương !
Tuyết Y hét :
-Khốn kiếp ! Bọn đàn ông Trung Nguyên thật chẳng có kẻ nào ra gì mà !
Chiêu Anh nghe nàng ta nói giọng hậm hực như vậy thì đoán được tám phần trước đấy chắc cũng bị ai chụp kinh mạch , hắn nhăn nhở nói :
-Không lẽ ngoài ta ra nàng còn bị ai khác nắm tay nữa sao ?
Tuyết Y mím môi , nàng quay mặt đi không thèm nhìn gã . Chiêu Anh gật đầu nói :
-Xem ra hắn cũng tới đây rồi !
Tuyết Y giật mình :
-Ngươi biết kẻ đó sao ?
-Hê hê ! Có phải kẻ nắm tay cô nương là một hòa thượng không ?
Tuyết Y trừng mắt nhìn hắn , trên chân diện có tám phần ngạc nhiên , nàng hỏi :
-Không lẽ ngươi biết hắn ?
Đúng lúc ấy thì phía xa vọng lại giọng nói khiến Tuyết Y kinh hãi :
-Biết ! Hắn đương nhiên là biết ta ! Hê hê !
Người mới nói là Vô Hồi , gã bước lại vừa nhìn Chiêu Anh ,nhăn nhở nói :
-Hê ! Sao ngươi nắm tay nữ nhân của ta lâu thế ?
Đoạn gỡ tay Chiêu Anh ra . Tuyết Y giận dữ mắng :
-Cái tên lừa trọc này , ai là nữ nhân của ngươi hả ?
Vô Hồi cười hô hô nói :
-Năm xưa Ngũ Tử Tư chỉ ăn nhờ một bữa cơm nhà cô gái quê mà khiến nàng ta nhảy sông tự tử vì cho rằng mình thất tiết . Nay ta làm nặng hơn là nắm tay cô nương , đấy coi như là dấu hiệu đánh dấu sự thất tiết của cô nương với ta vậy !
Tuyết Y chỉ mặt hắn , chân diện đỏ hồng ấp úng :
-Ngươi ... ngươi !
Chiêu Anh gạt tay nàng ta xuống bảo :
-Cô nương có thể đi !
Hoàn Nhan Tuyết Y hậm hực nhảy lên ngựa , thái độ mười phần bức xúc . Ở Biện Kinh dù có một vạn gã đàn ông thì cũng không ai dám hỗn láo với nàng , nhưng vừa đến Trung Nguyên hơn một ngày đã liên tiếp bị hai gã ... bỉ ổi bắt nạt . Tâm tư muôn phần uất hận , chỉ mong sao có thể mổ xẻ , dẫm đạp lên mặt hai gã cho bõ tức . Nhưng đáng điếc nàng lại không có khả năng đó nên chỉ biết trút tức giận lên con tuấn mã tội nghiệp .
Lục Chiêu Anh nhìn Vô Hồi cười :
-Xú hòa thượng , lâu rồi không gặp , ngươi vẫn ổn chứ ?
Vô Hồi thở dài :
-Dù ngươi có đẹp như ngọc thì cũng đừng nên hạ nhục người ta chứ !
Hắn nhìn Tiểu Kha nói :
-Dạo này thú vui của ngươi thay đổi ghê ta ! Giờ lại hớp hồn cả người Cái Bang !
Tiểu Kha chỉ mặt hắn mắng :
-Cái tên hòa thượng chẳng ra gì này , ngươi bảo ai bị tên khả ố kia hớp hồn hả ?
Vô Hồi không để ý mà gãi đầu cười :
-Ta vốn dĩ mang tên Vô Hồi thì cũng chẳng mong được luân hồi , nhưng tiểu cô nương đây mà còn mắng tục chửi bậy nữa e rằng cũng giống ta đấy !
Chiêu Anh xua tay :
-Thôi nào ! Cô ta là cháu gái Hà bang chủ đấy !
Tiếu Kha hứ một tiếng rồi khoanh tay nhìn chỗ khác , Vô Hồi xoa tay :
-Thảo nào nàng ta lại đỏng đảnh như vậy !
Tiểu Kha quát :
-Tên lừa trọc này ! Thật khiến người ta tức chết mà !
-Hê hê ! Thiên hạ nhiều kẻ bị ta làm cho tức chết rồi , thêm cô nương nữa cũng chẳng sao !
Tiểu Kha định lao đến xuất thủ thì Chiêu Anh cản lại nói :
-Bình tĩnh nào ! Chúng ta có cùng mục đích , đâu cần phải làm như thế !
Tiểu Kha cười nhạt :
-Không lẽ hắn cũng muốn tìm gia gia ta ?
Vô Hồi gãi đầu :
-Đúng là ta có ý ấy ! Huyền Từ Phương trượng có lệnh cho ta đến gặp Hà bang chủ !
Tiểu Kha hừ nhạt :
-Sao Thiếu Lâm lại có thể dung nạp một tên hòa thượng bỉ ổi như vậy ?
Chiêu Anh không để ý , hắn hỏi Vô Hồi :
-Ngươi đến tìm Hà bang chủ là để thu hồi Băng Tầm Vô Cực chăng ?
Vô Hồi gật đầu :
-Đúng vậy ! Bảo vật trong thiên hạ muốn tránh khỏi sự tranh chấp thì phải do Thiếu Lâm tiếp quản , chân lý ấy ngươi muốn phản đối sao ?
Chiêu Anh lắc đầu :
-Ta không phản đối , nhưng ngươi có biết hiện giờ Băng tầm Vô cực đang ở đâu không ?
Vô Hồi lắc lư đầu :
-Không phải chỗ Hà bang chủ sao ?
Tiểu Kha cười nhạt :
-Nhìn đầu óc hắn thì biết thiếu trí tuệ rồi !
Chiêu Anh lắc đầu :
-Ngươi cái gì cũng biết sao điều này lại không biết ? Băng Tầm Vô Cực hiện đang được đưa về từ Đại Lý . Ngươi nếu muốn có ý chu toàn cho nó thì nên khởi hành ngay đến đấy trợ giúp La tiền bối và Đơn Tử Nam đệ một tay !
Tiểu ăn mày tròn mắt :
-Cái tên khả ố này ! Chuyện gì ngươi cũng biết là sao ?
Vô Hồi gật đầu :
-Ai nói thì ta không tin nhưng kẻ đáng ghét như ngươi nói thì hẳn là chính xác . Lâu này sư phụ nhốt ta trong Giới Luật Đường nên mù mịt thông tin quá !
Hắn nhìn Chiêu Anh rồi day qua Tiểu Kha hỏi :
-Nếu Băng Tầm Vô Cực đã không ở chỗ Hà bang chủ thì ngươi và tiểu nương tử này đến đây làm gì ?
Tiểu Kha thấy hắn gọi mình là " Tiểu nương tử " thì tức giận muốn phát tác nhưng Chiêu Anh ngăn lại nói :
-Ta đến đấy là có việc riêng của ta , ngươi nên đi thôi !
Vô Hồi gật đầu bước đi nhưng như nhớ ra chuyện gì liền quay lại nói :
-Trên đường tới đây ta nghe nói " Ý trung nhân " của ngươi đang đi tìm ngươi đấy !
Chiêu Anh hơi sững người , nhưng hắn mặc nhiên không phản ứng . Đợi Vô Hồi đi rồi Tiểu Kha mới hỏi :
-Ngươi đã biết rõ chuyện như vậy rồi còn đến gặp gia gia ta làm gì ?
Chiêu Anh không trả lời mà bước đi vào thành . Tiểu Kha chạy theo gọi :
-Sao không trả lời ta ?
Hà Linh Phiêu dong ngựa như bay , kèm theo mỗi cái quất roi là những giọt nước mắt chảy dạt vào nắng mai . Trông nàng thảm hại hơn bao giờ hết ! Phía đằng sau Đoan Mộc Duệ vừa quất ngựa vừa gọi :
-Hà cô nương !
Nhưng Hà Linh Phiêu thủy chung không trả lời , tâm trí nàng lúc này đau khổ và hận thù ngập tràn . Đột nhiên Đoan Mộc Duệ nét mặt thập phần đại biến hét :
-Hà cô nương ! Phía trước là vực sâu đấy , hãy dừng lại đi !
Nhưng thiếu nữ phía trước hắn vẫn phi như bay , dường như trong tâm trí nàng có tới chín phần không muốn sống !... Cả người lẫn ngựa lao xuống vực sâu thẳm . Đoan Mộc Duệ không kịp nghĩ ngợi cũng vội vàng nhảy theo . Hắn ôm lấy Hà Linh Phiêu rồi cùng rơi xuống như lạc thạch .
Hà Linh Phiêu vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn . Đoan Mộc Duệ lúc ấy sắc mặt có vài nét đổi khác rất lạ , hắn lẩm nhẩm :
-Tại sao ta lại làm như vậy ? Ta còn bao nhiêu việc chưa làm , cớ sao vì nữ nhân này mà vong mạng nơi đây ? Như vậy liệu có đáng hay không ?
Hắn chờn vờn giữa không trung cố nắm lấy tay Hà Linh Phiêu , nhưng nàng nhất quyết bứt ra . Cả hai rơi như lưu tinh , không biết bao lâu thì họ gần như mất cảm giác . Họ đã rơi xuống một hồ nước lớn nhưng sức va chạm quá mạnh khiến cả hai ngất đi !
... Hà Linh Phiêu mở mắt nhìn , trời đã tối tự bao giờ , bên bờ đá nhấp nhô những con sóng . Đoan Mộc Dụê đang ngồi nhóm lửa , giữa màn đêm đen trông hắn thật cô độc . Linh Phiêu ngồi dậy hỏi :
-Tại sao ngươi lại nhảy theo ta ? Không muốn sống nữa sao ?
Đoan Mộc Duệ vứt nốt thanh củi vào bếp lửa cười khổ :
-Chính ta cũng không hiểu mình vì sao lại làm thế !
-Ngươi tên gì ?
Đoan Mộc Duệ trầm ngâm một lúc , hắn thở dài :
-Cứ gọi ta là Tần Nguyên !
Hà Linh Phiêu không hỏi thêm , nàng đứng dậy bước đi quan sát . Đoan Mộc Duệ tưởng nàng chưa từ bỏ ý định tìm đến cái chết nên hốt hoảng gọi :
-Hà cô nương định làm gì ?
Hà Linh Phiêu cười nhạt :
-Ta nghĩ lại rồi , chưa giết được tên khốn kiếp Thanh Y Tử thì ta không chết đâu ! Ngươi bất tất phải quan tâm !
Đoan Mộc Duệ đăm chiêu , hắn đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn ngọn lửa bập bùng hỏi :
-Khi hôn mê ta nghe thấy cô nương gọi tên "Lục Chiêu Anh" liên tục , phải chăng đấy là ý trung nhân của cô nương ?
Hà Linh Phiêu chân diện trở nên thập phần thống khổ , nàng ngửa mặt cười thảm :
-Ý trung nhân ... Ý trung nhân ...!
Tiểu Kha cùng Lục Chiêu Anh dừng lại trước một gian nhà cũ kỹ , tường rào xung quanh đổ nát , cây cối hoang dại mọc um tùm . Tiểu Kha gọi lớn :
-Gia gia ! Người có trong đó không ?
Một giọng nói già nua vọng ra :
-Hãy vào đi !
Chiêu Anh nhận ra đấy là giọng nói của Hà Nhân Ngã , bang chủ Cái Bang nên hắn theo Tiểu Kha bước vào .
Ngồi bên chiếc bàn ghế mọt ruỗng là lão nhân tuổi ước cỡ thất tuần , râu tóc như sương , song mục lấp lánh thần quang , khí thế trấn áp kẻ đối diện ! Hắn ôm quyền khom lưng :
-Mấy năm rồi không gặp , bang chủ vẫn tốt chứ ?
Tiểu Kha chạy đến đấm lưng co Hà Nhân Ngã , ông không phản ứng mà quay sang lục Chiêu Anh :
-Vẫn tốt ! Vẫn tốt ! Còn ngươi thế nào ? Lần này bỗng dưng đến tìm lão phu hẳn là có chuyện phải không ?
Tiểu Kha nói :
-Tên Hoa Tặc này biết nhiều chuyện lắm ! E rằng gia gia cũng khó thông thạo như hắn đấy !
Chiêu Anh mỉm cười :
-Đúng vậy ! Lần này vãn bối đến đây là có chuyện muốn thỉnh giáo tiền bối !
Hà Nhân Ngã vút râu cười :
-Thỉnh giáo thì ta không dám nhận , có gì cứ hỏi , nếu lão phu biết tất nhiên sẽ giải đáp tận tình !
-Mấy năm nay vãn bối trên Lạc Phụng Sơn tu luyện nên chuyện giang hồ cũng mờ nhạt nhiều . Gần đây nghe nói ái nữ của Đại Thánh Thiên Vương là Dương Anh đã tái xuất . Cái Bang có tổng đàn ở Dương Châu hẳn thông tin này nắm bắt đầy đủ ?
Hà Nhân Ngã khẽ cau mày :
-Nghĩa quân ở Động Đình Hồ vốn dĩ với võ lâm Trung Nguyên không hề đi lại với nhau , ngươi cũng chẳng nên xen vào làm gì !
Chiêu Anh mỉm cười nói :
-Trước đây thì không có quan hệ , nhưng bây giờ như tiền bối thấy đấy , Đại Thánh Thiên Vương chết rồi , các tướng lĩnh dưới trướng chia nhau chiếm lĩnh bảy mươi hai ngọn núi tại Quân Sơn làm lục lâm . Nếu như còn tranh đấu nữa tất sẽ bị Thiên Nhẫn giáo và Kim Quốc lợi dụng , như vậy chẳng phải có quan hệ rất lớn sao ?
Hà Nhân Ngã chân diện mấy phần khác lạ , ông thở dài nói :
-Ta với Đạo Nhất chân nhân của Võ Đang được giang hồ xưng tụng là lưỡng đại anh hùng nhưng xem ra cơ trí nhìn nhận hãy còn chưa bằng tiểu bối ngươi !
-Chỉ là hai vị tiền bối còn nhiều việc quan trọng nên không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó thôi !
-Hê hê ! Việc này rất quan hệ , không nhỏ nhặt đâu . Ngươi nghe đây ! Đúng là như ngươi nói , mấy ngày trước Dương Anh , Cổ Bách , Vương Tá đều có mặt ở Dương Châu . Chắc hẳn lần xuất hiện này là có ý muốn thống nhất lại ba trại lớn kia , ngươi nên đến đó , giúp được thì giúp họ một tay . Dương Anh là nữ kiệt hiếm có , nếu thống nhất được Quân Sơn thì ta đảm bảo Thiên Nhẫn giáo sẽ không có cửa lợi dụng đâu !
Chiêu Anh mỉm cười :
-Vãn bối sẽ làm theo chỉ dạy của tiền bối !
Hà Nhân Ngã gật đầu không nói thêm . Tiểu Kha hỏi :
-Gần đây La trưởng lão đi thu hồi lại Băng Tầm Vô Cực ở Tân Cương nhưng cháu nghe nói ông ta bị Kim Hoa Độc Tình Bạch Doanh Doanh và Đường Phi Yến tập kích , gia gia đã hay chưa ?
Hà Nhân Ngã gật đầu :
-Ta có nghe qua rồi , nhưng ngươi yên tâm ! Đơn Tử Nam có mặt ở đấy thì quyết không xảy ra chuyện gì đâu !
Nói xong ông quay sang Lục Chiêu Anh hỏi :
-Vị Hà Cô nương đó thế nào ?
-Năm năm trước vãn bối đã đem Hà muội lên Nga My Sơn nhờ Thanh Tuyệt sư thái an bài , đến nay nàng vẫn là đệ tử tục gia của Nga My !
-Vậy cũng tốt , hai ngươi rất xứng đôi , hoàn cảnh lại giống nhau , kết hợp được thì đấy là hạnh phúc của võ lâm Trung Nguyên vậy !