Lâm Vũ trong lòng căng thẳng, khẽ run lên nói:
“Ta lần này xuống núi là đi đối phó với lũ ma nhân Phệ Huyết Đường. Chuyến đi này thập phần hung hiểm ta sao có thể yên tâm mang theo nàng bên cạnh, hơn nữa chắc chắn Lý sư bá của nàng cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Vương Chỉ Y lắc mạnh đầu nói:
“Dù có là núi đao biển lửa, Diêm La địa phủ, muội cũng không sợ. Còn Liễu sư bá người rất thương yêu, nhất định người sẽ đồng ý.”
Lâm Vũ vẫn khuyên giải:”Chỉ Y, cho dù có như vậy ta cũng sẽ không đáp ứng nàng, không quá mười ngày, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó ta sẽ lập tức quay về với nàng, ta sẽ không như trước đột nhiên biến mất đâu, nàng hãy tin ở ta”.
Vương Chỉ Y lệ thủy vương đầy mặt, từ trong lòng Lâm Vũ đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn hắn nhẹ giọng hỏi:”Có thật không? Chàng có thật là trong mười ngày sẽ quay lại không? Sẽ không gạt muội chứ?”
Lâm Vũ kiên quyết gật đầu giơ ngón út bàn tay phải lên ôn nhu nói:” Chỉ Y chúng ta ngoắc tay thề, một lần nghẹo tay trăm năm không quên”.
Vương Chỉ Y thoáng chốc nín khóc, môi khẽ mỉm cười, vươn ngón út trên bàn tay ngọc ra khe khẽ nhẹ nhàng chạm vào ngón út của Lâm Vũ, miệng khẽ nói:”một lần nghẹo tay trăm năm không quên, ngàn năm cũng không quên, cho đến vạn năm sau cũng không quên”.
Trong lòng Lâm Vũ dấy lên cảm giác ấm áp, không kìm nén được sự xúc động, muốn giang tay ôm thật chặt Vương Chỉ Y. Nhưng mà hắn không làm như vậy. Bởi vì lúc này có một người đang ở cách đó không xa yên lặng chăm chú nhìn hai người.
Lâm Vũ chậm rãi xoay người đứng đối diện với người đó nói:”Dật Phàm ngươi đến đây từ lúc nào vậy?”
Vương Dật Phàm mỉm cười nói:”Tiểu Vũ, hai năm rồi không gặp ngươi, vẫn còn nhớ tới ta sao?”
Lâm Vũ cười sảng khoái nói:”Đừng nói là hai năm, cho dù là mười năm…”
Trên bậc thềm tại cửa chính Huyền Thanh Cung, sáu thanh niên nam nữ đang chẫm rãi đi xuống núi, sáu người này nam thì tuấn tú, nữ kiều mị ai nấy đều rất có phong thái.”
Đi phía trước là một hòa thượng gầy yếu mục quang sáng quắc, một thân bạch sắc cà sa đột nhiên mở miệng nói:
“Chư vị thí chủ, theo như tiểu tăng biết thì Phệ Huyết Đường cao thủ như mây, chúng ta hành động lần này phải thật cẩn thận”.
“Nhược Trần sư huynh, ngươi vị tất phải đề cao uy phong người ta lên mà làm giảm đi sĩ khí của chúng ta. Phệ Huyết Đường nọ chẳng qua cũng chỉ là một phân đường của Huyết Thần Giáo mà thôi, sáu người chúng ta tại tu chân giới đều là cao thủ, là tinh anh nhóm đồng lứa. Nếu ngay cả một cái Phệ Huyết Đường nho nhỏ này mà cũng không đối phó được thì còn gì là danh tiếng của Tứ đại môn phái”.
Người vừa lên tiếng chính là đệ tử của Phong Vũ Môn, Tề Ngạo. Trong đám cao thủ trẻ tuổi rất có danh tiếng.
“Tề huynh đệ nói rất đúng, huống chi còn có ta ở đây, đối phó với Phệ Huyết Đường dễ dàng như lấy đồ trong tay vậy, Hồng Tụ sư muội ta nói có đúng không ?”.
Người vừa lên tiếng một thân vận bạch y, trên ngực áo thêu một đóa Hỏa Sắc Vân. Lúc này đang nhìn Thượng Quan Hồng Tụ vẻ mặt rất kiêu căng tự mãn. Không cần phải nhìn cũng biết người đó là Phương Hạo Thiên, đệ tử của Hỏa Vân Lâu. Trước đây hai năm đã từng cứu Thượng Quan Hồng Tụ cùng Vương Chỉ Y.
Thượng Quan Hồng Tụ đang yên lặng ngắm nhìn bóng lưng Lâm Vũ đến thất thần, đột nhiên nghe thấy cuồng ngôn của Phương Hạo Thiên trong lòng khó chịu nói: “Hừ ! Ngươi nếu lợi hại như vậy sao không tự một mình mà đi”.
“Ha Ha!”
La Thế Hoành cười lớn nói: “Phương huynh đệ, Hồng Tụ sư muội chính là trấn cung chi hoa của phái ta, ngươi muốn giương oai tán tỉnh thì cũng phải động não một chút chứ.”
Thượng Quan Hồng Tụ mặt đỏ bừng lên, tức giận nói:” Phì! mồm chó không mọc được ngà voi.” Xong lại liếc mắt nhìn trộm Lâm Vũ một cái.
Nhưng mà Lâm Vũ cũng không phát hiện ra, yên lặng đi phía trước, mang trong lòng ngổn ngang bao tâm sự. Thượng Quan Hồng Tụ thấy thế cũng không khỏi bối rối, những sự việc xảy ra với Lâm Vũ, nàng cũng hiểu rõ đôi phần qua từ lời kể của sư phụ tối qua. Trong lòng không khỏi buồn bã cảm thương cho hắn. Hai năm không gặp, Lâm Vũ đã thay đổi khá nhiều, nét mặt tang thương hơn không còn thơ ngây như trước.
Sáu người vừa đi vừa trò chuyện, chốc lát đã xuống đến chân núi.
Vũ Tiên trấn vẫn như hai năm trước, vẫn vô cùng nhộn nhịp, dòng người qua lại nhộn nhịp.
“Lâm huynh nhìn kìa, là hàng cực phẩm a!” La Thế Hoành kinh hô một tiếng chỉ về phía trước với vẻ thèm thuồng hướng Lẫm Vũ nói.
Lâm Vũ nhìn theo hướng tay La Thế Hoành, chỉ thấy trước mặt là một cô nương xinh đẹp, mái tóc đen óng xõa ngang vai, nước da màu cổ đồng, đúng là một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều khác biệt với người khác. Nhìn nàng vô cùng quen thuộc.
Nhược Trần nghe thấy vậy khẽ lắc đầu hai tay tạo thành chữ thập khẽ niệm phật:
” A di đà phật, La thí chủ, sắc tức là không, không tức là sắc ….”
La Thế Hoành vội vàng lên tiếng:” Thôi! Thôi! Là ta sai rồi, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa!”
Không nghĩ tới là cô nương nọ lại nghe được tiếng kêu của La Thế Hoành liền nhìn về hướng đó thoáng trông thấy Lâm Vũ, khẽ run rẩy một chút rồi nhanh chóng chạy thẳng về bên đó.
“Quái lạ, bất quá ta mới chỉ ca ngợi có một câu thôi mà đã chạy thẳng tới đây vậy sao? Thật là một ngày may mắn, may mắn a!” La Thế Hoành trong lòng đang khấp khởi mừng thầm. La Thế Hoành lúc này trong lòng đang tràn ngập ảo tưởng.
Đáng tiếc ảo tưởng của La Thế Hoành trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ. Cô nương đó chạy đến trước mặt Lâm Vũ liền dừng lại, đôi mắt phượng lẳng lặng ngắm nhìn Lâm Vũ.
Khuôn mặt Lâm Vũ lập tức đỏ bừng pha nhiều nét kinh ngạc, cô gái này vì sao lại không có chút kiêng kị gì cứ nhìn chằm chằm vào mình trước mặt bao nhiêu người như vậy làm cho Lâm Vũ có chút ngượng ngùng xấu hổ.
“Lâm Vũ … Huyền Thanh Cung” từ trong miệng cô gái đó phát ra âm thanh nhè nhẹ.
“Ngươi, ngươi là Triệu Vũ Manh !” Lâm Vũ đột nhiên nhớ ra, trong lòng cảm thán, cô bé năm xưa bỗng chốc hiện ra trước mặt, nhưng không phải một tiểu phi tặc, cũng không phải là một tiểu khất cái mà là một cô gái mới trưởng thành thực sự xinh đẹp.
“Hì hì ! Xú lưu manh, không ngờ ngươi còn nhớ ra ta?” Triệu Vũ Manh cười rất tự nhiên lộ ra hai hàm răng trắng bóng trông thật hoạt bát đáng yêu.
“Xú lưu manh!”
Tất cả mọi người đều cả kinh, trong lòng đoán già đoán non, chẳng nhẽ …
Thượng Quan Hồng Tụ cũng không biết vì sao trong lòng cảm thấy không được thoải mái nói: “hừ! Đúng là một tên lưu manh, ta cũng đã từng bị hắn ………”
“A” mọi người đều nhất thời giật mình, tất cả đều quay lại nhìn Thượng Quan Hồng Tụ với vẻ ngạc nhiên khó hiểu: ngươi cũng từng …!
“Không hay”
Thượng Quan Hồng Tụ vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng lên, lấy tay che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hận không tìm được miếng đậu hũ đập đầu chết quách đi cho xong.
Phương Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến đổi, sắc mặt kiêu ngạo lúc trước đã giảm đi không ít, trong lòng thầm than một tiếng.
Giờ phút này xấu hổ nhất chính là Lâm Vũ, hắn cần phải nhanh chóng lên tiếng giải thích.
Không ngờ Triệu Vũ Manh đột nhiên nắm lấy tay hắn nói: “Lâm Vũ đúng là ngươi rồi, rốt cục ta cũng tìm được ngươi!”
Lâm Vũ mặt thoáng hồng tránh ra nói:” Đúng là ta, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”.
“Không phải là ngươi nói với ta, đợi đến khi nào ta lớn lên có năng lực liền tới Huyền Thanh Cung tìm ngươi sao?” Triệu Vũ Manh trong mắt ánh lên tia ranh mãnh nói.
“Trưởng thành, có năng lực”, mọi người có lẽ nào không hiểu, đặc biệt là Thượng Quan Hồng Tụ trong lòng đang rất tức giận, chẳng nhẽ Lâm Vũ đúng là người như thế sao?