Nhược Trần hòa thượng hai tay tạo thành hình chữ thập tái niệm khởi lại câu pháp chú lúc nãy.
Lâm Vũ vội vàng giải thích: “Các vị hiểu nhầm rồi, chuyện không phải như các vị nghĩ đâu.”
La Thế Hoành than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu vỗ nhẹ lên vai Lâm Vũ nói: “Lâm sư đệ ta thật là đã nhìn lầm ngươi rồi, bề ngoài ngươi ôn nhu, đôn hậu, thư sinh nho nhã, không nghĩ là ngươi lại có thể làm ra cái loại chuyện thương thiên này.”
Lâm Vũ xuất thủ cực nhanh che lấy cái miệng thối của La Thế Hoành lại la lên: ”Ngươi đừng có nói lung tung, ta chỉ là giúp đỡ nàng một chút ngân lượng, nếu nàng có khả năng thì sau này quay lại hoàn trả cho ta.”
Triệu Vũ Manh cười giảo hoạt, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Lâm Vũ nói: “Quên mất, ngươi nói không sai, trước tiên trả lại cho ngươi một nửa, đây là ngân phiếu một ngàn lượng còn một ngàn lượng sau này ta sẽ trả nốt cho ngươi.”
Thượng Quan Hồng Tụ nghe vậy trong lòng cảm thấy thật thoải mái. Nét mặt lại khôi phục vẻ bình thản như cũ. Thật là “thiên thượng đích vân, nữ nhi đích kiểm” (ý nói là vẻ mặt con gái cũng giống như mây trên trời – A Lìn) thay đổi thật quá nhanh.
Lâm Vũ cười khổ một tiếng, đây là lần thứ mấy hắn bị nữ nhân hí lộng cũng không có nhớ được nữa, đưa tay nhận lấy tấm ngân phiếu nói: “Cũng được, ngân phiếu này ta nhận. Còn một ngàn lượng kia ngươi không cần hoàn trả cho ta, chỉ cần ngươi không tìm ta gây phiền phức là được.”
“Như vậy sao được, ta ……….” Triệu Vũ Manh nghe vậy trong lòng quýnh lên nói:”Không được, bất kể như thế nào ta cũng sẽ hoàn lại đủ cho ngươi. Nhưng mà ta hiện tại không có. Hay là mỗi lần ta sẽ trả ngươi một trăm lượng, chia thành mười lần có được không?”
“Mười lần!”
Lâm Vũ da đầu tê rần, mới có một lần thôi mà khiến cho hắn suýt nữa không thể ngẩng mặt lên nhìn mọi người. Giờ mà thêm mười lần nữa... không bằng bỏ đi mà kiếm lấy bình yên.
Thượng Quan Hồng Tụ nhướng mày, nàng sao lại không nhìn ra là tiểu nha đầu này cố ý chứ, sợ là đối với Lâm Vũ… Nghĩ đến đó trong lòng khó chịu Thượng Quan Hồng Tũ tức tối kêu lên một tiếng: “Bây giờ là lúc nào rồi, chúng ta còn có nhiệm vụ bên mình sao có thể ở đây mà tranh cãi, nếu công việc chậm chễ, các vị tiền bối trách mắng, ai có thể đảm đương đây”
Lâm Vũ nghe thấy vậy tươi cười nói theo: “Đấy, Vũ Manh, mấy người chúng còn có chánh sự cần làm, cần phải đi xa không tiện nói chuyện, ngươi hãy bảo trọng.”
Triệu Vũ Manh nghe xong trong lòng quýnh lên nói: “Ngươi lại đi xa! Đi đâu vậy? Lúc nào quay lại đây? Ta sẽ … ta sẽ hoàn trả ngân lượng cho ngươi.”
Lâm Vũ nghĩ ngợi một chút rồi quyết định nói dối: “Cái này rất là khó nói, lần này ta đi cùng với các sư huynh và sư tỉ tới một nơi rất xa, nhanh thì vài tháng mà lâu thì phải hai, ba năm, ngươi không cần chờ ta đâu.”
“Sao lâu vậy?”
Triệu Vũ Manh biểu hiện rất là kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn tru lên thành hình tròn.
Bất ngờ, La Thế Hoành đột nhiên lên tiếng vẻ mặt mị tiếu: “Cô nương này, ta cùng hắn không giống nhau, chỉ mười ngày sau là trở về . Đến lúc đó cô nương cứ đến tìm ta, giao ngân lượng cho ta. Khi nào Lâm sư đệ về ta sẽ giao lại cho hắn.”
“Hừ! Đây là chuyện riêng của ta với Lâm đại ca, có quan hệ gì tới ngươi, ngươi thì biết gì chứ!”
Triệu Vũ Manh nét mặt giận dữ liếc mắt nhìn La Thế Hoành một cái sau đó quay lại đối với Lâm Vũ nói: “Lâm Vũ! Ngươi gạt ta!”
“Việc này…”Lâm Vũ mặt đỏ bừng lên nhất thời á khẩu không nói được gì. Nói dỗi dễ dàng bị phát hiện, không thể tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
La Thế Hoành khẽ cười thầm, cất tiếng nói: “Ta đây là có ý tốt cho ngươi, ai, ngươi thật là tốt số mà!”
Lâm Vũ tâm niệm khẽ biến đổi, hiện giờ đã chậm trễ hơn một canh giờ rồi, chi bằng trước tiên cứ cứ đáp ứng nàng, hắn liền nói: “Được, ta vừa rồi là nói dối ngươi, ta đáp ứng ngươi, bây giờ ta đi sau khi xong việc sẽ quay lại tìm ngươi để lấy ngân lượng. Bây giờ ta đi được chưa?”
“Hừ! Cũng không khác biệt là mấy nhưng ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi không lên lừa dối ta, khi ngươi trở về mà cố tình trốn tránh ta không cho ta cơ hội trả ngươi ngân lượng, hắc hắc, đến lúc đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta” Triệu Vũ Manh cười to lộ ra hai hàm răng trắng bạch.
Lâm Vũ bỗng chốc xuất hiện cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, tiểu nha đầu này rất là ngang ngược, nói được là làm được, sau này muốn thoát thân thật sự là không dễ dàng. Lâm Vũ gượng cười nói: “Hừ! Nam tử hán đại trượng phu, nói là làm, cô nương hiện tại ở đâu, khi nào xong nhiệm vụ ta sẽ lập tức tới tìm.”
Triệu Vũ Manh nghe vậy vui mừng nói: “Ta hiện tại đang ở tại Cầm Lan sơn trang, từ bên ngoài trấn đi về phía nam, cách đây khoảng ba dặm đường, rất dễ tìm.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói:”Biết rồi, nhất định ta sẽ tới, bây giờ ta phải đi rồi, ngươi hãy tự mình bảo trọng, không nên như trước kia, sẽ không may mắn nữa đâu, biết không?”
Triệu Vũ Manh mặt đỏ bừng lên cúi đầu ôn nhu nói:”Ta bây giờ đã không còn là tiểu hài tử như ngày xưa nữa rồi, ta…!”
Thượng Quan Tụ Hồng tiến lên ngắt lời nói: “Lâm sư đệ, nhanh lên một chút, mấy vị sư huynh đều là đang chờ đó, chậm trễ quá không hay đâu.”
Lâm Vũ trong lòng khẩn trương vội nói: “Vâng, chúng ta lập tức xuất phát. Vũ Manh, ta đi đây!”
Triệu Vũ Manh nghe vậy sắc mặt ảm đạm trong ánh mắt hiện lên vẻ lưu luyến lớn tiếng nói: “Lâm Vũ, ngươi phải luôn ghi nhớ là đã có hẹn với ta đó.”
Lâm Vũ nhìn vẻ mặt ảm đạm của nàng ngữ khí kiên định nói: “Một lời hứa đáng giá ngàn vàng!”
La Thế Hoành cúi đầu tự nhủ môt tiếng: “Ôi! Ông trời thật sự là bất công a! La Thế Hoành ta phong lưu tiêu sái, anh tuấn bất phàm đến nay mà vẫn cô đơn một mình. Thế mà có người lại “cật trứ oản lý, tưởng trứ oa lý” (ăn trong bát, nghĩ trong bình – trong trường hợp này có lẽ tương tự như câu “kẻ ăn không hết người lần không ra” – A Lìn)”
“Im miệng!” Cơ hồ cùng lúc hai nữ nhân quay đầu tức giận nhìn hắn. La Thế Hoành hoảng sợ chạy biến mất.
Sáu người lại tiếp tục lên đường.
La Thế Hoành nói: “Các vị xin mời dừng bước! Nhạc Vương Trấn tuy cũng không tính là xa nhưng cũng cách nơi này khoảng ba ngàn dặm lộ trình. Nếu cứ như vậy mà đi cũng phải mất mười ngày nửa tháng.”
Nhược Trần hòa thượng tiếp lời: “Không được! Nhiệm vụ của chúng ta lần này là tốc chiến tốc thắng, chúng ta lập tức dùng phi kiếm ngự không trong vòng nửa ngày liền tới được Nhạc Vươn Trấn.”
La Thế Hoành phất tay nói: “Chậm đã! Ta được sư phụ cho một kiện pháp bảo phi hành có thể cùng lúc chở mười người, chúng ta lên đi cùng tránh cho chúng ta bị lạc nhau.”
Nhược Trần gật đầu nói: “Rất tốt, việc này không nên chậm trễ, ngươi mau xuất ra pháo bảo chúng ta cùng đi.”
La Thế Hoành không nói gì, tay phải liền vung lên, từ trong tay áo bay ra một vật. Lâm Vũ cùng Thượng Quan Hồng Tụ nhận ra ngay đấy chính là Kỳ Bàn pháp bảo. Kỳ Bàn tại không trung lớn dần lên, sau đó chậm rãi hạ xuống.”
Mọi người không khỏi cả kinh. Đợi đến khi Bàn Cờ ổn định mới lục tục kéo lên .
“Khởi!”
La Thế Hoành khẽ quát một tiếng, Kỳ Bàn chậm rãi bay lên, được khoảng trăm trượng liền dừng lại ổn định, sau đó “sưu” một tiếng tăng tốc bay về hướng tây.
“A! Các ngươi mau nhìn xem trên trời có vật gì kìa.”
“Thần tiên a, bay lượn trên trời không phải thần tiên thì là ai chứ”
Người tu chân rất ít khi trước mắt những người bình thường mà hiển lộ thần uy. Khi họ ngự kiếm phi hành đều là trên cao hàng trăm trượng. Mắt người thường sao có thể nhìn thấy được. Nhưng mà Kỳ Bàn pháp bảo này thể tích cực lớn cho dù là bay trên cao hàng trăm trượng thì mắt người thường cũng vẫn có thể thấy được.
Sáu người Lâm Vũ bọn họ cũng không biết là hành động của bọn họ đã làm cho người dưới mặt đất một trận kinh thế hãi tục, vẫn còn đàm tiếu nhiều sau này. Khoảng chừng ba canh giờ sau, Lâm Vũ bọn họ đã tới Nhạc Vương Trấn hạ xuống một rừng cây.