Nhạc Vương Trấn chỉ cách cố hương Lạc Phượng thôn của Lâm Vũ vào khoảng trăm dặm. Lâm Vũ trong lòng không khỏi bùi ngùi xúc động. Tuy nhiên, ở trong thôn, hắn bị mọi người coi như ma quỷ, căn bản không phải là con người cho nên hắn cũng không muốn quay lại nơi đó.
Sáu người bước xuống Kỳ Bàn, La Thế Hoành quát khẽ một tiếng: “Thu” trong nháy mắt thu hồi pháp bảo vào trong tay áo.
Nhược Trần hòa thượng niệm một tiếng phật hiệu nói: “Bình thường Ma môn tà giáo vì che dấu hành tung của mình cho nên thường kiến tạo sào huyệt tại những nơi rất quỷ dị khó lường. Tuy nhiên Phệ Huyết Đường này lại khác hẳn với thường lệ đó, được kiến tạo ngay bên trong thị trấn này chắc là có sự tình bí ẩn bên trong”.
Tề Ngạo hừ nhẹ một tiếng nói: “Bọn ma giáo này thật là kiêu ngạo dám kiến tạo sào huyệt ngay tại bên trong thành thị đúng là không coi Huyền Thanh Cung ra gì thật là cuồng vọng chúng thật là không để người của Huyền Thanh Cung vào trong mắt”.
La Thế Hoành cùng Thượng Quan Hồng Tụ nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Những lời vừa rồi của Tề Ngạo rõ ràng có ý ám chỉ khinh miệt ở bên trong.
La Thế Hoành cười ha ha nói: “Tề sư huynh nói vậy có hoa ngôn quá không, ngày nay ma trảo của Huyết Thần Giáo đã lan rộng khắp cả đại lục, hơn nữa nghe nói tổng đàn của Huyết Thần Giáo đặt tại Hồng Long Quốc, quý phái Phong Vũ Môn cũng ở tại Hồng Long Quốc, vì sao các vị vẫn để mặc bọn chúng ở đó tự tác tung hoành?”
Tề Ngạo thấy La Thế Hoành buông lời châm biến lại lập tức nói: “Chúng ta làm sao mà không biết chứ? Chẳng qua thời cơ bây giờ còn chưa đến nên để mặc bọn chúng thôi.”
La Thế Hoành đang định nói tiếp thì Trần Nhược hòa thượng ngăn cản nói: “Hai vị thí chủ, lúc này không phải là lúc để tranh luận, đại địch trước mặt há có thể vì tiểu sự này mà làm tổn thương hòa khí?”
Lâm Vũ nói: “Trần Nhược sư huynh nói rất đúng, nhị vị sư huynh đừng tranh cãi nữa, hiện tại đã đến Nhạc Vương Trấn, nhiệm vụ chúng ta là cấp tốc truy ra chỗ của Phệ Huyết Đường. Sau đó sáu người chúng ta hợp lực lại tiêu diệt tận gốc bọn chúng.”
Nhược Trần tiểu hòa thượng nói: “Nhạc Vương Trấn tại Nguyệt Phượng Quốc là một tòa cổ thành có lịch sử lâu đời, phương viên vô cùng rộng lớn, chỉ kém hơn Phượng Hoàng Thành. Ta đề nghị, sáu người chúng ta trước tiên chia làm ba tổ tiến vào Nhạc Vương Trấn, âm thầm tìm kiếm sào huyệt của Phệ Huyết Đường. Bất kì tổ nào phát hiện ra tung tích Phệ Huyết Đường cũng đều phải báo tin cho hai tổ còn lại. Đợi khi ba tổ hợp lực mới bắt đầu hành động. Không ai được phép tự ý hành động.”
Lâm Vũ gật đầu nói: “Ta hoàn toàn tán thành với đề nghị của Nhược Trần sư huynh, chúng ta cần phải hành động thật cẩn thận khi chưa biết rõ thực lực của Phệ Huyết Đường. Lần hành động này, sáu người chúng ta đi cùng nhau thì khi trở về cũng phải đủ sáu người an toàn trở về.”
Lâm Vũ nhìn qua thấy Thượng Quan Hồng Tụ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tề Ngạo nói: “cũng được, ta sẽ cùng với Phương Hạo Thiên là một tổ.”
Tuy nhiên Phương Hạo Thiên lại từ chối nói: “Không được! Tề sư huynh, ta cùng với Thượng Quan Hồng Tụ sư muội thi triển cửu thức liên thủ từng giết được một tên trưởng lão của Phệ Huyết Đường. Ta cùng Thượng Quan Hồng Tụ sư muội tâm ý tương thông phối hợp với nhau chắc chắn là hết sức ăn ý, Hồng Tụ sư muội thấy có được không?”
Thượng Quan Hồng Tụ lông mi nhíu lại nói: “Hừ! Ai cùng ngươi tâm ý tương thông? Ai cùng ngươi phối hợp ăn ý chứ? Ta cùng với Lâm sự đệ mới là…Ta quyết định cùng với Lâm sư đệ là một tổ!”
“Cùng với ta một tổ?” Lâm Vũ có chút không dám tin tưởng, hắn mặc dù cùng Thượng Quan Hồng Tụ từng có một lần “thân mật tiếp xúc” nhưng mà là xuất phát từ tình thế bắt buộc, trong lòng luôn cho rằng nàng đối với mình luôn có hận ý. Nhưng nay tự Thượng Quan Hồng Tụ đã mở miệng đòi cùng mình chung một tổ chẳng nhẽ lại cự tuyệt nàng?
Lâm Vũ nói: “Vậy … được rồi, ta cùng với Thượng Quan Hồng Tụ sư tỷ là một tổ.”
Thượng Quan Hồng Tụ kêu lên một tiếng nói: “Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của ngươi kìa, chẳng nhẽ không nguyện ý? Ngươi nghĩ là ta nguyện ý à? Chẳng qua là trong sáu người chúng ta thì tu vi của ngươi là thấp nhất, sợ rằng ngươi xảy ra chuyện bất trắc, khi trở về ta biết nói thế nào với Chỉ Y muội muội đây?”
Lâm Vũ bị Thượng Quan Hồng Tụ hí lộng một hồi, mặt đỏ bừng lên. Tuy nhiên hắn biết nếu cùng nàng đấu khẩu thì càng chịu thiệt, liền không dám nói gì nữa.
Tề Ngạo cười ha ha nói: “Phương sư đệ, thật đáng tiếc a! Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, như thế nào đây? Hay là cùng với ta là một tổ đi. ”
Phương Hạo Thiên cười khổ một tiếng gật đầu đáp ứng. Trong long cảm thấy vô cùng buồn bực.
Nhược Trần tiểu hòa thượng hai tay tạo thành hình chữ thập tuyên một câu phật hiệu nói: “La thí chủ, chúng ta hai người cùng một tổ, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
La Thế Hoành cũng bắt trước bộ dạng của Nhược Trần, hai tay tạo thành chữ thập, quái thanh quái khí tuyên một tiếng phật hiệu, nói: “Nhược Trần đại sư , được cùng một tổ với ngài, thật là vinh hạnh của vãn bối a! Chỉ là vãn bối có một thỉnh cầu nho nhỏ, cái câu nói lúc nãy của ngài, sắc tức thị không, không tức thị sắc có thể niệm ít đi một chút hay không? Vãn bối tâm ma rất nặng, đã không thể cứu vãn, sợ rằng sẽ không tiếp thu được sự dạy bảo của ngài!”
“Ha ha!”
Mọi người nghe được một tràng tiếng quái dị của La Thế Hoành không nhịn được cười. Mới vừa rồi không khí trầm muộn do áp lực trong nháy mắt biến mất, hào khí mọi người tăng lên rất cao.
Trần Nhược hòa thượng ngừng cười nói: “quyết định như vậy đi, đang lúc hoàng hôn, chúng ta hãy chia tay nhau tại đây.”
Sáu người khẽ gật đầu, sau đó thân hình hướng bên trong trấn bước tới.
Nhạc Vương Trấn không hổ là thành cổ đứng thứ hai của Nguyệt Phượng Quốc, đường phố đông đúc ồn ào vô cùng huyên náo, tửu lâu, khách sạn, thanh lâu tấp nập đủ các hạng người, người đi người đến nối tiếp nhau .
Lâm Vũ cùng Thượng Quan Hồng Tụ hai người sóng vai nhau mà đi, cảm giác không được tự nhiên. Lúc này trong mắt hắn, Thượng Quan Hồng Tụ hôm nay tựa hồ như không giống như trước kia, vừa đi vừa thỉnh thoảng quay qua nhìn lén hắn một cái. Làn thu thủy động lòng người khiến cho Lâm Vũ vô cùng băn khoăn .
“Sư tỷ, Nhạc Vương Trấn rộng lớn như vậy, Phệ Huyết Đường chắc chắn phải là một nơi rất bí mật. Hay là chúng ta tìm một tửu lâu khách sạn có nhiều người qua lại âm thầm dò hỏi có khi lại tìm được một chút manh mối nào đó.”
Thượng Quan Hồng Tụ sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng lên len lén liếc mắt nhìn trộm Lâm Vũ một cái rồi cúi đầu ôn nhu nói: “Lâm Vũ, đây không phải Huyền Thanh Cung, ngươi không cần khách khí như thế. Sau này ngươi cứ gọi ta một tiếng Hồng Tụ là được rồi.”
Lâm Vũ nhất thời nhớ lại ngày ấy tại Hoa Mai Viện, Thượng Quan Hồng Tụ kiên quyết ngăn cản không cho hắn tiến vào trong viện. Hai người từ đấu khẩu mà trở thành đấu võ. Động đến đao kiếm. Cuối cùng mình làm cho nàng bị thương nặng nhưng sau đó nàng cũng đâm mình một kiếm suýt nữa mất mạng.
Ngày hôm nay, Thượng Quan Hồng Tụ ngôn ngữ cử chỉ ôn nhu dịu dàng, phảng phất như từ một hiệp nữ mạnh mẽ biến thành một thục nữ kiều mị ôn nhu. Biến hóa to lớn và bất ngờ này khiến cho Lâm Vũ không khỏi sửng sốt kinh ngạc.
“Được rồi, Hồng Tụ phía trước có một tửu lâu chúng ta đi vào đó xem có thám thính được chút tin tức nào không.”
Lâm Vũ có chút không được tự nhiên thầm nghĩ: phụ nữ thật là kì quái.
“Vâng!” Thượng Quan Hồng Tụ nhẹ nhàng gật đầu cũng không biết vì sao trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, đối với lời nói của hắn tuyệt nhiên không có một chút phản đối.
Hai người tiến vào tửu lâu, Lâm Vũ hô một tiếng: “Tiểu nhị, có còn chỗ ngồi không?”
“Có! Có! Có! Hai vị khách quan xin mời lên lầu hai phong cảnh rất là trang nhã!”
Tiểu nhị tiến đến khách nhân vẻ mặt vui vẻ cười nói với hai vị khách. Sau đó dẫn Lâm Vũ cùng Thượng Quan Hồng Tụ lên trên lầu hai.
Hai người ngồi xuống bàn, Lâm Vũ nói: “Tiểu nhị, cho ta hai bình rượu Nữ Nhi Hồng hảo hạng cùng với một vài món nhắm”.
Tiểu nhị cười nói: “Hai vị khách quan xin cứ tự nhiên một chút sau sẽ có ngay!”
Đợi cho tiểu nhị đi xuống lầu, Lâm Vũ cùng với Thượng Quan Hồng Tụ cẩn thận ngồi lại, Lâm Vũ nhất thời không biết nói gì, không khỏi có cảm giác ngượng ngùng..