Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 3 - Nhàn đàm
(phần 2)
Hai tên tiểu quỉ nằn nì khỏi tập luyện gì trong buổi tối đáng kích động hôm nay thành công, liền ào lên chiến đấu bữa tối cùng hai vị mẫu thân và Lâm Tiêu Vân. Phùng lão đã ngủ từ lâu, cứ đến mùa giá rét là những cơn đau xương nhức mỏi lại hành hạ lão, dù đã dùng không biết bao nhiêu dược phẩm trân quí mang về từ Hắc Ám cấm kị sâm lâm. Ả Thu Nguyệt chẳng rõ hốt hoảng ám ảnh đến đâu bởi vẩy của Vạn niên độc giác lam xà, nằm rên rỉ trong phòng dưới dãy nhà thấp. Sau bị Tiêu Vân mách tội, Hoàng Phủ Tường bị ăn một trận la mắng nghiêm khắc cùng kéo tai đau nhói nhưng cậu chàng chỉ nhăn nhó xoa xoa đôi tai đỏ ửng chút ỉt. Dù sao có tội cũng phải chịu trừng phạt chứ, hơn nữa còn bao điều mới lạ tân kì sắp được thưởng thức kìa. Dù Lâm Tiêu Vân, Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong nôn nao muốn biết lý do gì Bạch Vũ lão gia lại có thể tự nguyện chấp thuận hôn ước, lại còn câu hỏi và câu trả lời kì lạ giữa Nhược Lan phu nhân cùng Hoàng thị nữa chứ, nhưng Nhược Lan phu nhân nhất quyết yêu cầu phải sau bữa tối. Thế mới có cảnh hải tiểu quỉ ăn như gió cuốn lại lia lịa gắp tiếp cho mọi người thúc giục mau mau lẹ lẹ. Nhược Lan phu nhân cùng Hoàng thị chỉ cười nhẹ, cũng chiều ý chúng mà nhanh hơn bình thường. Lạ một điều là Lâm Tiêu Vân dường như nghĩ ngợi điều gì lại trầm lắng dần.
- Oài, cuối cùng cũng xong!
Hai tiểu quỉ khẽ xoa bụng nhìn nhau tinh quái, đoạn ầm ỹ nhặng xị phụ giúp mọi người thu dọn. Thoáng sau chúng đã ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn chằm chặp vào vị nữ chủ nhân Hoàng Phủ biệt viện với vẻ đầy mong mỏi.
Khẽ nhấp một ngụm trà, lại nhìn những làn thanh quang mờ ảo bao quanh, Phương Nhược Lan phu nhân điềm đạm hỏi Hoàng mẫu:
- Muội bao giờ gặp hoặc nghe danh Hư huyễn tiêm thiềm chưa ?
- Hư huyễn tiêm thiềm ? Một loại ma thú giống tắc kè, có khả năng tạo ảo giác, được Dị Tiên tiền bối liệt danh vào cấp tối nguy hiểm trong Vạn thú bình giải ?
- Đúng đó muội muội!
Nhược Lan phu nhân cười nhẹ nhàng tán thưởng, lại nhìn Lâm Tiêu Vân đang dùng mình như thể một con tắc kè hay thậm chí chỉ thạch sùng đang bấu lấy nàng, đoạn tiếp lời:
- Hư huyễn tiêm thiềm gần như chỉ sống trên thân các đại thụ nghìn năm khi còn nhỏ, lúc này chúng không khác mấy các loài tiêm thiềm khác, lực tấn công không mạnh, chủ yếu là ngụy trang tránh kẻ thù cùng săn mồi! Dĩ nhiên khả năng ngụy trang của chúng rất cao minh, sợ rằng chỉ các kì thú vạn niên tu luyện hoặc một số dị thú linh cầm đặc chủng mới phát giác được chúng. Qua chừng hai giáp, chúng bắt đầu di chuyển rộng rãi hơn, phạm vi thế lực cũng lớn hơn. Khoảng 100 năm, chúng bắt đầu di chuyển dần xuống mặt đất vì thực lực bắt đầu có thể đối kháng với những hung thú cường đại.
Chợt ngưng lời, Phương Nhược Lan đưa mắt vẻ chờ đợi Hoàng thị, bà liền khẽ cúi đầu:
- Vẫn theo Vạn thú bình giải của Dị Tiên, Hư huyễn tiêm thiềm qua 300 năm tu luyện có khả năng tạo ảo giác cho địch thủ, chỉ cần đối thủ cất giấu một sự sợ hãi hoặc khao khát cháy bỏng trong lòng mà không được thỏa mãn thì Hư huyễn tiêm thiềm đều có khả năng phát giác ra để tạo huyễn cảnh đẩy địch thủ vào trạng thái khủng hoảng hoặc si ngốc, nếu công phu tu luyện không cao có thể trở thành điên cuồng bị Hư huyễn tiêm thiềm điều khiển. Tựu chung đều mất đi tri giác nhận thức và để hư huyễn tiêm thiềm thình lình tấn công. Chất dịch nơi miệng Hư huyễn không sát tử đối thủ nhưng lại làm bất động khiến con mồi chỉ có thể trơ mắt nhìn Hư huyễn tiêm thiềm cắn xé cơ thể. Cũng phải nhắc rằng nhiều loài cự thú có phòng vệ chắc chắn cũng e ngại Hư huyễn tiêm thiềm vì tuy chúng bé nhỏ nhưng độc dịch quá lợi lại có thể xuyên thủng mọi cản trở, đến khi thâm nhập huyết nhục thì mọi thứ coi như đã định. Tất nhiên khả năng tạo huyễn cảnh, độ chân thực, thời gian duy trì và sự độc hại của độc dịch hoàn toàn tùy thuộc vào trình độ tu luyện của Hư huyễn tiêm thiềm. Bản thân Dị Tiên cũng chú rằng loài quái này nên tránh xa, bản thân Dị Tiên hai vạn năm trước cả đời phiêu bạt tìm tòi ghi chép cũng chỉ gặp một cặp Hư huyễn tiêm thiềm là hơn 300 tuổi. Ông cũng ngờ rằng chúng là loài chung thủy vì một số lần chạm trán loài này Dị Tiên đều thấy chúng đi thành từng đôi. Vạn chú bình giải còn ghi rằng Hư huyễn tiêm thiềm hầu dường như chia thành hai chi nhỏ là Thanh sắc và Hồng sắc quang mang do chúng phát ra mờ mờ khi hiện bản thể. Hơn nữa Hồng sắc chỉ tấn công linh cầm dị thú, còn Thanh sắc tấn công cả loài người. Điểm chung là chúng khi trưởng thành có lẽ ít chú trọng vào huyết nhục mà tấn công chủ yếu nhằm cướp đoạt nội đơn hòng chiếm lấy công phu tu luyện đề cao thực lực bản thân. Cũng vì thế các loài dị thú linh cầm có trí tuệ, có khả năng tu luyện đều tối căm ghét loài này, hệ phát giác là đuổi cùng giết tận mới thôi. Nhưng có lẽ Dị Tiên đã suy đoán phần này, vì bản thân ông đã nói là mới gặp một đôi Hư huyễn lâu năm nhất chừng 300 tuổi.
Hai tên tiểu quỉ Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong chẳng lấy thế làm sợ hãi, ngược lại còn nhoài hẳn người về phía trước háo hức. Thỉnh thoảng chúng lại tặng Lâm Tiêu Vân đang tái mặt một trảo như thế Hư huyễn tiêm thù từ đâu xô ra, càng khiến nàng nhảy nhổm lên. Nhược Lan phu nhân phải để cho Tiêu Vân chuyển chỗ sang gần sát bà, đoạn đe nẹt nếu hai tiểu quỉ không bớt thói tinh nghịch sẽ ngừng không kể gì nữa. Hoàng thị tuy nghiêm nghị nhưng khóe mắt có nét cười, bà tựa hồ cho rằng tiểu hài nhi nên như thế a.
Phương Nhược Lan phu nhân lúc này nhìn Hoàng mẫu nói:
- Hoàng muội thật là một bộ bách khoa sống à. Ta nghĩ không ra có thể làm khó muội ở điểm nào đây ?
Hoàng thị dung diện thoáng hồng khe khẽ từ chối, tiểu quỉ Hoàng Phong thì sắc mặt kì dị phức tạp, tựa như ngạc nhiên, cũng dường như tự hào, nhưng có chút băn khoăn.
Nhược Lan phu nhân cảm khái một đoạn rồi tiếp:
- Dị Tiên được tụng xưng đứng trong Thượng Nguyên ngũ đại kì nhân trong ba nghìn năm gần đây. Bản thân ông được truyền rằng bản lĩnh vô cùng cao minh nhưng chưa bao giờ trực diện giao thủ với ai. Nhưng khả năng tồn tại trong các cấm kị sâm lâm vô vàn năm tháng, đối diện và ghi chú cẩn mật về các loại cự hung đã chứng minh nhận định đó không hề sai. Cuối đời, Dị Tiên đã truyền bá rộng rãi bản ghi chú Vạn Thú bình giải - tâm huyết cả cuộc đời 450 năm của ông - nhằm nâng cao sinh cơ cho những ai muốn tiến nhận sâm lâm. Thật là công đức vô lượng. Chỗ đáng sợ là ông khẳng định rằng chính ông không đủ lực tiến sâu vào Tứ đại cấm kị sâm lâm, lượng đại cự hung thú linh cầm quá nhiều, sợ rằng sâu bên trong còn có Thượng cổ, thậm chí Thái cổ thú cầm sống sót tiềm phục. Do đó Dị Tiên là người ủng hộ thành lập vòng ngăn chặn cự thú nhằm bảo vệ nhân loại ven các cấm kị sâm lâm. Nói như Vô Hối thành, không rõ tại sao Vạn niên độc giác lam xà lọt qua vành đai bảo vệ đó, nhưng bên trong thành vẫn có kì nhân tiềm ẩn, dị thú ác cầm sâm nhập liền bị liên thủ tiễu trừ tức khắc.
Chợt như thấy mình đi xa khỏi đề tài ban đầu, Nhược Lan phu nhân khẽ hắng giọng, khẽ nhấp một ngụm trà, đoạn tiếp trong không khí tĩnh lặng chăm chú của đại sảnh, chỉ có tiếng gió rít gào bên ngoài vọng qua làn thanh quang nhàn nhạt:
- Lại nói về Hư huyễn tiêm thiềm. Gần 60 năm trước phu phụ ta dẫn theo Châu Kỳ, Bội Bội, Triệu Chấn, Hiểu Ngọc, Bá Quang và Chiêu Tuyết cùng Bạch Vũ gia gia đi vào Tuyệt vọng tử vong ...
Thấy Lâm Tiêu Vân phụng phịu, Nhược Lan phu nhân liền tạm dừng chỉnh dung giải thích:
- Vân nhi, lần tiến nhập Hắc Ám ma lâm này không phải chuyện chơi, sư phụ con cùng các huynh tỉ phải đối đầu với những nguy cơ có thể mất mạng! 60 năm trước, Quang nhi, Ngọc nhi và Tuyết nhi cũng mới đạt Vô Cực ngũ tầng đỉnh phong, nhưng phu phụ ta vẫn dẫn theo cùng vì lần đó không đặt mục tiêu cụ thể nào!
Ánh mắt Nhược Lan phu nhân thoáng mơ màng hồi tưởng, hồng lên những tia bất cam:
- 60 năm đã qua đi ... lúc đó chúng ta còn chưa hiểu nhiều chuyện, chính là ta làm ra sai lầm không thể tha thứ với Tuyết nhi! Tuyết nhi à, sư mẫu thật có tội với con!
Bà xua tay ngăn cản mọi người, đoạn tiếp lời:
- Chuyện ta sắp kể sau đây sẽ khiến mọi người hiểu thêm một số việc, tỷ như tại sao Bạch Vũ gia gia hay kiếm Vân nhi mà chọc phá và tại sao Hoàng muội lại nói đến sự cô độc của những kẻ vượt qua giới hạn 100 của kiếp người!
60 năm trước, chúng ta khởi hành vào cuối xuân, đầu mùa hạ bắt đầu đi sâu dần vào Tuyệt Vọng tử lâm ...
*
**
|