Diệp Huệ hỏi:
-Muộn thế này rồi, huynh còn đi đâu nữa?
Diệp Kiếm kéo em gái, khẽ nói:
-Mặc hắn! Miễn sao không ở đây là được!
-Ca ca...!
Thanh niên vừa mặc áo vừa đi ra cửa.
-Này, huynh…
Diệp Huệ định đi lên nhưng ngay lập tức bị Diệp Kiếm giữ lại... Lúc này, thanh niên đứng ngay gần cửa, tay cầm nắm đấm chưa mở.
Diệp Kiếm thấy thanh niên vẫn đứng chưa chịu mở cửa ra, vội hỏi:
-Lão đại! Sao vẫn chưa chịu đi đi?
Thanh niên lạnh lùng:
-Bên ngoài có người.
-Cái gì?
Diệp Kiếm căng thẳng, một tay kéo Diệp Huệ, một tay giữ con dao, khe khẽ:
-Kẻ thù của ngươi tìm đến hả?
Thanh niên lắc đâu nhìn Diệp Kiếm:
-Người của khách sạn.
Diệp Kiếm sững sờ:
-Vì sao ngươi lại biết?
-Bước chân rất nặng, là bước chân của người thường. Còn nữa, có cả tiếng xe đẩy.
-Thật hay giả?
Diệp Kiếm thở dài nhẹ nhõm, đi đến cửa dán tai vào nghe một lúc, nhưng chẳng nghe thấy gì cả. Cuối cùng gã phải khe khẽ mở cửa, thò đầu ra, quả nhiên thấy một nhân viên phục vụ đang đẩy xe dọn phòng, nhưng còn ở rất xa. Diệp Kiếm thu đầu lại hết sức khó hiểu nhìn thanh niên...
-Họ đi rồi.
Thanh niên khẽ nói:
-Có thể nhường đường được chưa?
Diệp Kiếm vội tránh ra, nhường cửa. Thanh niên bước ra ngoài, đợi khi hắn đi khuất, Diệp Kiếm khép vội cửa, thở phào:
-Xem như đẩy được con quỷ đi rồi!
Mặt Diệp Huệ buồn bã nói:
-Ca ca...!
Diệp Kiếm lườm em gái, đi đến gần xoa đầu em gái, thở dài:
-Muội đó, đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn phải đi Cố cung.
Diệp Huệ phụng phịu đi lên giường nằm, bộ điệu không vui.
Diệp Kiếm nhăn mày nghĩ ngợi, không hiểu vì sao đứa em gái lại thánh thiện đến thế cơ chứ? Thật ngốc! Sau khi cha mẹ mất đi, tâm lý hai anh em trở nên trái ngược nhau, hai người hai thái cực. Suy nghĩ của Diệp Kiếm ngày càng cực đoan, bởi hắn cho rằng khi cha mẹ mình cần nhất thì không ai chìa tay ra giúp đỡ, vậy thì cớ gì giờ đây gã phải làm phúc cho người khác? Họ sống chết liên quan gì đến mình!
Còn Diệp Huệ thì trái lại, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ người gặp hoạn nạn. Diệp Kiếm biết, em gái mình vẫn thường nằm rúc trong chăn khóc thầm nhưng trước mặt gã thì vờ như không làm sao, vẫn vui vẻ hoạt bát như thường. Thực sự thì lòng Diệp Huệ luôn chứa chất nỗi bi thương. Diệp Huệ không mất cân bằng, chỉ thích giúp đỡ người khác. Mỗi khi thấy người nào đó cần giúp đỡ cô bé lại nghĩ ngay đến cha mẹ mình. Nghĩ khi cha mẹ gặp rủi ro mong sao có được bàn tay giơ ra giúp đỡ, như thế thì đâu đến tình cảnh gia đình xẻ nghé tan đàn! Chính vì lẽ đó mà Diệp Huệ hễ cứ bắt gặp ai không may là muốn được giúp đỡ họ.
Đây là nét khác biệt của hai anh em. Mỗi khi Diệp Kiếm có ý định thuyết phục Diệp Huệ, hoặc Diệp Huệ muốn thử lòng Diệp Kiếm, đều không đi đến kết quả nào. Thế rồi, hai anh em ai giữ riêng tính cách của mình, Diệp Huệ vẫn như một thiên sứ giữa đời...
Diệp Kiếm châm điếu thuốc khác, rít mạnh mấy hơi, để cho vị cay cay trôi vào phổi rồi từ tuôn những vòng khói trắng ra miệng:
-Huynh vẫn biết muội muốn giúp đỡ hắn. Nhưng chúng ta không thể nào giúp nổi.
Diệp Huệ khe khẽ “ừ” rồi không nói gì nữa.
Diệp Kiếm cười gượng gạo:
-Muội vừa nhìn thấy rồi. Hắn không cần ra ngoài mà nghe được cả những thanh âm từ rất xa, nói là có người. Muội nghĩ xem, hắn đâu phải là con người bình thường?
Diệp Huệ lườm Diệp Kiếm, nói:
-Nhưng huynh ấy hình như đã mất trí nhớ.
-Đúng!
Diệp Kiếm lại rít hơi thuốc, nói tiếp:
-Thế thì sao? Chẳng liên quan gì tới chúng ta. Muội à! Giúp đỡ người ta thì cũng cần có mức độ. Muội nghĩ xem, cứ đem mạng sống của mình đi giúp à? Nếu vì giúp hắn mà huynh bị kẻ thù của hắn giết chết, như thế thì muội có buồn không?
Diệp Huệ nghĩ ngợi, chừng như đã hiểu anh mình có lý bèn buông một câu:
-Thôi được rồi. Huynh ấy cũng đã đi, nói nữa cũng chẳng làm gì. Muội ngủ đây.
Diệp Kiếm cười đắc thắng. Gã biết miệng Diệp Huệ nói thế thôi chứ lòng thì lại khác. Ai lại muốn vì giúp người ngoài mà để người nhà bị thiệt mạng? Nhìn em gái nằm cuộn mình trong chăn, Diệp Kiếm dụi đầu thuốc vào gạt tàn rồi tắt đèn... Vừa đặt người xuống, hắn lại bật trở dậy:
-Mẹ kiếp...
Diệp Kiếm tung chăn ra chửi đổng:
-Thằng cha vừa nằm trên giường này...
Tiếng Diệp Huệ ngạc nhiên:
-Ca ca. Huynh làm sao thế?
Diệp Kiếm làu bàu trong miệng, nghĩ không thể đổi giường cho em gái. Làm sao để cô bé nằm trên chiếc giường đầy mùi máu được? Gã tức tối:
-Không sao cả. Ngủ đi!
Vì ban ngày chạy nhảy nhiều, Diệp Huệ nhắm mắt là thiếp luôn. Nhưng Diệp Kiếm thì cứ lăn bên này bên kia, đầu óc vật vờ khuôn mặt thanh niên đó... Ánh mắt lạnh giá, mắt trái không tròng, bộ quần áo đầy máu, và chỉ cần hợi nghiêng tai là nghe được cả những âm thanh cực nhỏ, nhỏ đến mức không ai khác nghe được... Năng lực đó khiến Diệp Kiếm vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gã cảm thấy như có cái gì đó chưa thông, suy cho cùng thì cái gì chưa thông? Diệp Kiếm nghĩ đi nghĩ lại mà không ra, cũng không nhạn thấy mình đã lơ mơ ngủ thiếp...
Khách sạn Sông Trăng quả không hổ danh là một khách sạn lớn, không khí rất yên tĩnh, cách âm tuyệt hảo, lức trước Diệp Kiếm hét to vậy mà phòng bên cạnh chẳng ai đến trách móc. Nhưng sao đêm nay gã lại không thể nào ngủ yên, cả người lạnh toát như bên cạnh mình đang để cả một tảng băng?
Diệp Kiếm vô thức vỗ vỗ bờ vai, động tác đó đã làm đầu óc gã tỉnh táo lại. Diệp Kiếm nhay nhay mí mắt, tự dưng cảm thấy trong phòng thừa một cái gì đó. Gã ngoái đầu sang giường bên định xem tiểu muội, tự dưng thấy cạnh giường mình có một bóng người...
Phải rồi, một bóng người... chỉ có đầu tay không có chân, dứt khoát không phải là Diệp Huệ. Kinh sợ nhất là trên con người đó toát ra khí lạnh khiến Diệp Kiếm rùng mình...
Gã trừng mắt lên nhìn vào bóng người đó, há hốc miệng không nói được câu gì, toàn thân run lẩy bẩy. Nếu như hai hàm răng Diệp Kiếm không kịp thời nghiến lại thì chắc cả phòng sẽ tràn đầy tiếng lập cập...
Một giọng nam giới cất lên vừa đủ nghe:
-Cậu tỉnh rồi hả?
-Mẹ ơi! Có quỷ...!
Diệp Kiếm run như cầy sấy, lần nữa gào to. Diệp Huệ bị tiếng gào của anh đánh thức, bật dậy trên giường, dụi dụi mắt:
-Ca ca! Huynh làm sao vậy…?
Chợt nhận ra trước mặt mình có hai bóng người, cô bé cũng hét toáng lên.
“Tách” công tắc bật mở, ánh sáng phút chốc chói lòa. Diệp Kiếm và Diệp Huệ đều nhắm chặt mắt lại.
-Là tôi!
Giọng lạnh lùng đó cất lên.
Nghe giọng nói ấy, Diệp Huệ giật mình, mắt vẫn nhắm, vội hỏi:
-Huynh là người ban nãy?
-Phải!
Mắt Diệp Kiếm bắt đầu thích nghi với ánh sáng, mở ra nhìn trừng trừng vào thanh niên. Đúng là hắn ta, vẫn bộ quân phục lỗ chỗ vết đạn... Gã thở một hơi dài, vỗ vỗ vào gáy, vẻ bực bội:
-Lão đại! Ngươi làm chúng ta sợ quá đấy.
-Ừ...
Người đàn ông ngồi bên mép giường, nói:
-Không biết nữa!
-……?
Diệp Kiếm bực bội:
-Chẳng phải là ngươi đi rồi sao? Vì sao quay lại?
-Ừ! Đúng là đi rồi, nhưng ta không biết đi đâu cả.
-……?
Diệp Kiếm không biết nên tin hay không, hay đó chỉ là một lý do, hừ nhạt:
-Nếu ngươi không biết thì quay trở lại chỗ chúng ta làm gì?
Thanh niên nghiêng nghiêng đầu nhìn Diệp Kiếm, cái nhìn lạnh giá.
Diệp Kiếm nuốt ực nước bọt:
-Nói với ta điều đó làm gì?
Lúc này Diệp Huệ cũng đã mở được mắt, vui vẻ hỏi:
-Huynh không chỗ nào để đi ư?
Thanh niên gật đầu.
-Vậy huynh định sao?
Thanh niên lắc đầu:
-Không biết nữa...!
-Vậy thì…
Diệp Huệ đang định nói, thấy Diệp Kiếm trừng mắt liền nhớ ra mấy câu của gã trước đó, bèn ngậm miệng im bặt.
Thanh niên trầm ngâm một lúc, bỗng ngẩng đầu chau mày nhìn ra cửa.
Diệp Kiếm nhìn theo ánh mắt hắn, hỏi:
-Định làm gì vậy?
Thanh niên đáp:
-Bên ngoài có rất nhiều người tranh luận.
Diệp Kiếm nuốt nước bọt, khẽ hỏi:
-Là kẻ thù của ngươi?
-Không phải, là khách của khách sạn.
Diệp Kiếm bán tín bán nghi, đi ra mở cửa, vừa hay nhìn thấy một toán khách đang đi tới, vội hỏi:
-Bích Đào, có chuyện gì thế?
Cô nàng hướng dẫn du lịch của ngoái đầu, mỉm cười đáp:
-Nước Sông Trăng tự dưng cạn kiệt, bọn tôi đi xem.
Diệp Kiếm bĩu môi, đóng cửa khẽ chửi:
-Mẹ cha nó, nước sông cạn thì có sao? Ấy, nhưng mà cũng là chuyện hiếm thấy!
Thanh niên ngồi xuống mép giường, chợt nói:
-Sông Trăng? Diện tích hơn bảy trăm héc ta vuông, thực ra là một hồ rộng...
Hắn nhìn sang Diệp Kiếm, nói tiếp:
-Toàn bộ mặt bằng nước hồ tụt xuống, phải mất hết bao nhiêu mét khối nhỉ?
-Sao...?
Diệp Kiếm nghĩ một lúc, gãi gáy:
-Quả là rất nhiều. Nhưng mặt nước hạ xuống thì cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Lẽ nào nước này lại không chảy ra biển?
Thanh niên lắc đầu:
-Đó là một cái hồ!
Diệp Kiếm và Diệp Huệ nhìn nhau... thanh niên bỗng chau mày:
-Cậu nói rằng cậu vớt ta từ trong hồ nước?
Diệp Kiếm gật đầu. Thanh niên suy nghĩ một lúc, chợt thở dài:
-Thì ra là như vậy!
Diệp Kiếm vội hỏi:
-Thế là thế nào?
Mắt thanh niên dồn nhìn vào Diệp Kiếm, lạnh lùng:
-Dưới đáy Sông Trăng có kho báu!
-Xạo!
Diệp Kiếm nói to nhưng lại vội chạy ra mở cửa. Ra đến cửa hắn quay lại hối hả:
-Tiểu Huệ, đi xem cùng huynh!
Tiểu Huệ nhìn Diệp Kiếm rồi lại nhìn thanh niên. Thanh niên mặt lạnh như tiền:
-Ta ngủ một lúc!
Diệp Huệ hỏi:
-Huynh không đi xem à?
-Vô vị!
Thanh niên chỉ lên bộ quần áo của mình:
-Không thích hợp!
Diệp Kiếm giục:
-Tiểu muội! Nhanh lên.
Diệp Huệ nghĩ ngợi, khe khẽ trả lời.
-Ca ca, muội không đi đâu.
Diệp Kiếm sững sờ người:
-Sao? Muội…
-Chẳng có ý nghĩa gì cả!
Nói rồi nằm lại lên giường, rúc vào chăn:
-Một mình huynh đi đi! Muội ngủ tiếp.
Diệp Kiếm lo ngại nhìn thanh niên. Đúng là gã không dám chạy đi để lại một mình em gái với hắn, quỷ mới hiểu người này sẽ làm gì. Thêm nữa lúc nào gã cũng cảm thấy con người này rất nguy hiểm...
Diệp Kiếm đứng ngoài cửa chần chừ, sau đó cũng quay vào nhà.
Diệp Huệ giương to mắt lên hỏi:
-Sao huynh lại không đi?
-Chẳng sao nữa. Không yên tâm một mình muội ở nhà.
-Sao lại không yên tâm, muội đã mười bốn rồi!
Diệp Kiếm lắc lắc đầu nhìn thanh niên, hỏi:
-Này, thế ngươi thấy gì ở dưới lòng sông? Những bảo bối gì?
-Bảo bối...?
Thanh niênhờ hững nhìn Diệp Kiếm, đáp:
-Chỉ là một tòa kiến trúc. Trong đó có rất nhiều phòng...
-Không thể thế? Dưới Sông Trăng nhất định có di tích!
Thanh niên mặc nguyên quần áo ngã xuống giường, nhắm mắt, nói:
-Là một căn cứ. Căn cứ bí mật của Trung Quốc.
-Sao ngươi biết?
-Ta chui ra từ đó!
-Xạo! Ngươi muốn bịa à?
Thanh niên lắc đầu, giải thích:
-Giờ nhớ không được nhiều. Ta chỉ biết là ta giết rất nhiều người, sau đấy xảy ra vụ nổ tiếp đó có rất nhiều người xô đến... còn lại không nhớ gì nữa cả. Vừa nãy nghe người nói mực nước Sông Trăng tụt xuống rồi lại nói cứu ta từ trong sông, ta mới suy ra đại khái thôi.
Diệp Kiếm đi lại bên giường. ngồi xuống hỏi:
-Thế những người trong đó...?
-Chết hết rồi!
Diệp Kiếm xoa xoa cằm:
-À! Thì ra ngươi không phải là bị kẻ thù truy đuổi?
Thanh niên nhắm mắt lại, nói bâng quơ.
-Ta không nói thế...
Diệp Kiếm bối rồi, chuyển câu chuyện sang hướng khác:
-Để ta đoán một chút vậy. Ngươi nói là ở dưới căn cứ bí mật, có rất nhiều người chạy đến muốn cướp của cải. Hai cánh đánh nhau rồi không cẩn thận mìn nổ, ngươi chui từ trong nước lên?
Diệp Huệ hiếu kỳ mở mắt:
-Ca ca! Huynh đang kể chuyện đấy à?
Diệp Kiếm hừ nhạt:
-Huynh đang suy diễn.
Ngừng lại một lúc gã hỏi:
-Ngươi là bên tấn công hay bên phòng thủ?
Thanh niên lắc đầu:
-Không nhớ nữa.
-Ca ca...
Diệp Huệ chen lời, hỏi:
-Huynh đang nói gì vậy?
Diệp Kiếm đập tay xuống giường, trách:
-Trẻ con biết gì!
Diệp Huệ bĩu môi nhìn Diệp Kiếm, đoạn nhìn thanh niên. Thanh niên vẫn bàng hoàng cúi đầu, chừng như đang nghĩ đến điều gì.
-Phải rồi...
Diệp Kiếm lên tiếng:
-Ta xưng hô thế nào? Chẳng lẽ cứ gọi này này này?
-Xưng hô à...?
Thanh niên nghiêng đầu ngỡ ngàng một lúc, đoạn chau mày:
-Có người từng gọi ta là Sở Nguyên. Thì cứ gọi là Sở Nguyên vậy!