Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 5 - Hắc Long bi lệ
(Trung)
Qua một đêm, thời tiết bỗng thay đổi hẳn. Đến gần cuối giờ Tỵ bầu trời vẫn nặng nề âm u, mây xám phủ đầy, lãnh phong thổi ào ào đến mức những thân tuyết tùng cao lớn vẫn rung động dữ dội, vầng dương tuyệt không thấy ló dạng.
- Mùa đông đến sớm, chắc tối nay tuyết sẽ rơi đây!
Phùng lão tóc bạc gần hết, ngước nhìn trời cảm thán, đoạn mang một bó củi vào trù phòng. Lâm Tiêu Vân đang phụ giúp Hoàng thị chuẩn bị bữa trưa. Hoàng Phong ngồi gần đó, xòe đôi bàn tay bé nhỏ hua hua hơ lửa. Hoàng Phủ Trường lúc này đang học với thân mẫu Phương Nhược Lan. Ả Thu Nguyệt giờ sốt li bì, nằm liệt trong phòng.
- Cảm ơn Phùng gia gia!
Lâm Tiêu Vân đỡ lấy bó củi lớn, đoạn rót cho Phùng lão một chén sâm trà. Phùng lão không khách khí đón lấy, đoạn nói:
- Lâm cô nương! Cô nương tập luyện thành tựu rất nhanh sao còn dùng áo hồ cừu thế này ?
Khuôn mặt trái xoan thanh nhã của Tiêu Vân tức khắc đỏ lên, cánh mũi nhỏ hỉnh lên dáng bất bình với Phùng lão. Tiểu quỉ Hoàng Phong liếc thân mẫu cười kín đáo. Nhưng mà chưa có hết
- Quác, tiểu cô nương muốn làm duyên! Hôm đi Vô Hối cổ thành, cô nàng chọn tới chọn lui, tưởng như đảo từ trên xuống dưới, lục từ trong ra ngoài mấy tiệm vải, mấy tiệm y phục. Không biết tiểu tử nào ... vô phúc rơi vào ma nhãn của hổ vồ cô nương đây ?
- Bạch Vũ gia gia quá lời rồi!
Hoàng thị đỡ lời khi thấy Lâm Tiêu Vân hoa dung rực rỡ, mắt lộ hồng quang ủy khuất:
- Sư mẫu ... sư mẫu có nói mọi sự nên thuận theo tự nhiên! Vân nhi ... Vân nhi theo lời sư mẫu!
Lão gia hỏa Bạch Vũ không chịu ngừng:
- Ta e rằng tên Bá ...
- Lão gia gia!
Hoàng thị ngắt lời lão, đồng thời đưa ra một tô canh ngút khói mới làm lão gia hỏa khỏi vùng vằng.
Lâm Tiêu Vân hít một hơi dài, không chịu nhịn:
- Lão gia gia nhắc nên Vân nhi mới nhớ! Hôm đó có phải gia gia sửng sốt, chê cả Hắc Sắc Long Ngư khi thấy Thanh Thanh cô nương không ?
Hức! Hoàng Phong không nhịn được phải cười lên! Lão Bạch Vũ nghẹn ngang, rồi vỗ cánh bay mất:
- Tôn nhi hỗn hào à! Ta phải nói để sư phụ sư mẫu ngươi giáo huấn ngươi!
- Tôn nhi muốn tốt cho gia gia mà! Tôn nhi muốn có nãi nãi à! Hehe
Hoàng thị khẽ lắc đầu, trong khi Phùng lão nhắc nhở:
- Đừng làm lão đó ngượng! Lão đó đã đợi mấy trăm năm rồi!
Hoàng Phong lúc đó nhướng mắt lên:
- Phùng gia gia, thế còn gia gia ?
- Hoàng Phong! Con thật vô phép!
Hoàng thị dáng giận dữ khiển trách Hoàng Phong!
- Dạ, Phong nhi xin Phùng gia gia tha tội ạ!
Phùng lão xua xua tay ra hiệu không sao, đoạn bước về phòng riêng. Lâm Tiêu Vân nhìn theo, đoạn quay lại khiển trách nhìn Hoàng Phong khiến hắn rụt cổ lại:
- Đệ sai rồi! Tối đệ sẽ đến đấm lưng cho Phùng gia gia à!
Hoàng thị thoáng giãn nét mặt nhưng vẫn không nói gì, đoạn quay sang Lâm Tiêu Vân đưa cho nàng một túi thơm nhỏ xinh xắn màu vàng nhạt:
- Lâm cô nương! Ta có thứ này, cô nương dùng thử xem!
- Ôi, đa tạ bá mẫu, bá mẫu cứ gọi con là Vân nhi!
Lâm Tiêu Vân hít hà, rồi kêu lên:
- Đây là mùi gì vậy bá mẫu? U nhã quá bá mẫu ơi! Con sợ rằng đồ của Thiên Hương phường cũng không thể sánh bằng à! Cảm ơn bá mẫu!
- Không có gì, Lâm ... àh, Vân nhi!
Hoàng thị đẩy Hoàng Phong ra xa, đoạn cùng Lâm Tiêu Vân chuẩn bị bắt tay nấu nướng, bà nói:
- Vân nhi, mọi chuyện đều có giải pháp à, có tâm khắc có kết quả à! Chỉ cần Vân nhi thấy tin ở lòng mình à!
Lâm Tiêu Vân khẽ dạ, đoạn rơi vào trầm lắng. Nhưng chỉ một thoáng sau đã thấy Hoàng Phủ Tường chạy xuống:
- Nhũ mẫu! À, Phong đệ cũng ở đây! Vân tỷ, mẫu thân nói Vân tỷ xuống Vô Hối thành tìm chút Hỏa thạch cùng Điểm Điểm Hỏa Chi hoa. Mẫu thân nói mùa đông tới sớm hơn năm ngoái nhiều quá. Lần trước mẫu thân quên không dặn tỷ.
- Được, ta sẽ đi ngay!
- Tỷ mặc chiếc hồ cừu này đẹp quá nha! Đệ tin là ...
- Tiểu quỉ lẻo mép! hừ ...
Lâm Tiêu Vân chạy biến đi mất, nhưng vẻ hạnh phúc. Hoàng thị bật cười lắc đầu, nhưng lại nói:
- Phong nhi, con phải học tập đại ca nhiều đó!
Tên Hoàng Phong lè lưỡi ra vẻ ngán ngẩm, trong khi Hoàng Phủ Trường đã tiếp lời:
- Nhũ mẫu quá khen con rồi à, Phong đệ hơn con đó! Ah, mẫu thân con mời nhũ mẫu và Phong đệ lên đại sảnh, việc bếp núc tạm giao lại cho Phùng gia gia đi ạ.
- Được, nhũ mẫu cùng Hoàng Phong sẽ lên ngay đây! Mọi thứ cũng xong xuôi rồi, chỉ cần Phùng gia gia trông một chút là được!
*
**
Phương Nhược Lan phu nhân đứng lặng nhìn về phía thần đường của Hoàng Phủ biệt viện im lìm dưới tán những đại tuyết tùng lớn nhất, giò huyết dụ sắc lan treo gần bà khẽ lay động trong gió. Toàn bộ biệt viện được phong ấn định phong nên sức gió mạnh đến đâu cũng không mấy ảnh hưởng. Có điều phong ấn không quá mạnh nên sức gió vẫn tràn vào được, làm ra những đợt gió hiu hiu, chiều muộn đến sáng thì phong ấn định phong được triệt tiêu, có lẽ phu phụ Hoàng phủ biệt viện muốn chúng đệ tử cảm nhận dễ dàng hơn sức mạnh cùng những qui luật của tự nhiên qua đó đề thăng thực lực và sự thấu triệt tâm pháp.
Khi thấy tiếng đề tỉnh của hài nhi, Nhược Lan phu nhân xoay người lại, khẽ mỉm cười như tạ lỗi, đoạn mời Hoàng thị an tọa, hai tiểu quỉ cũng chia nhau ngồi gần hai vị mẫu thân. Ánh mắt Hoàng Phủ Tường tỏa ra những tia kiên nghị, dường như trưởng thành hơn.
Sau khi mọi người chậm rãi thưởng thức một ngụm trà nóng, Nhược Lan phu nhân lại kích hoạt phong ấn cách âm, tuyệt không truyền ra ngoài nội dung cuộc trò chuyện sắp tới, đoạn Nhược Lan phu nhân quay sang nhìn Hoàng mẫu:
- Ý muội thế nào ? Chưa đến thời hạn, nhưng có lẽ tỷ phải nói trước, nếu muội và Phong nhi không phản đối.
Hoàng thị thoáng yên lặng, nhìn Hoàng Phong, rồi lên tiếng:
- Muội đã suy xét nhiều, ngay từ ngày đầu đến Hoàng Phủ biệt viện! Muội cảm giác muội đã hiểu sai lời căn dặn của cố nhân! Muội nghĩ muội và Phong nhi nên nghe những điều phu nhân sắp nói ra đây.
Nhược Lan phu nhân nhẹ giọng:
- Cảm ơn Hoàng muội. Ta cũng đã chờ đợi rất lâu. Chuyện cũng rất xưa rồi, có lẽ đã đến lúc cần giải tỏa tất cả! Muội dường như thử thách chúng ta từ hai năm trước đúng không, khi muội lộ ra một số điều, chẳng hạn như sự hiểu biết quảng bác ?
Thấy Hoàng thị cúi đầu, Nhược Lan phu nhân nhìn Hoàng Phong, thoáng nhìn Hoàng Phủ Tường, đoạn tiếp lời:
- Chuyện này cũng liên quan đến cố sự hôm qua ta kể, những lời trăn trối của vu sư tiền bối đó. Thật ra khoảng thời gian 7000 năm không rõ là tính từ lúc nào ? Là lần chiến thắng quyết định, hay hoàn toàn công bố đại thắng ? Muội biết không, những sách lịch sử ban hành hiện nay của Tam Đại đế quốc đã lùi lại chừng 500 năm so với chiến thắng quyết định, gây tổn hại nghiêm trọng đến thực lực của Tam đại thù nhân của nhân loại là Ma tộc, Quỷ tộc cùng Thiên Nhân tộc. Việc lùi lại này một phần là do phải tảo trừ những thế lực nhỏ hơn thuộc ba chủng tộc kia, quyết không để chúng vực dậy được nữa! Ài ... Một phần cũng vì tranh đoạt lãnh thổ, củng cố vương quyền sau này của loài người, khi thế chân vạc của Tam đại đế quốc đã định mới ban hành những ghi chép nhập nhằng rằng chính viễn tổ của Tam đại đế quốc góp phần lớn bình định chiến trường! Một số phái tu chân có đứng đằng sau Tam đại đế quốc cũng là để chặn lại sự chém giết tưởng như bất tận sau đại chiến với Tam đại chủng tộc, nhưng tuyệt đối không can thiệp sâu, chỉ duy trì một sự cân bằng tương đối mà thôi.
Thấy Nhược Lan phu nhân tạm ngừng lời, Hoàng mẫu khẽ nêu nghi vấn:
- Nếu chúng ta tính chẵn 7000 năm, phải chăng chỉ còn khoảng 200 năm nữa để chuẩn bị ?
Nhược Lan phu nhân khẽ gật đầu:
- Nếu như khoảng thời gian đó là chính xác, ta chỉ sợ là sớm hơn!
Đại sảnh liền rơi vào tĩnh lặng, nhưng chỉ thoáng chốc, Nhược Lan phu nhân đã phát thoại:
- Nhưng chuyện hôm nay ta định nói là khác, cũng như Hoàng muội đã đoán ra! Gần 7000 năm trước, nhân loại sống thành từng đại bộ lạc gồm nhiều bộ lạc nhỏ hơn cư ngụ gần nhau để chống lại sự uy hiếp và nô dịch từ Thiên Nhân Tộc, sự săn đuổi và chém giết từ Ma Tộc và Quỷ tộc. Thời nào, vùng đất nào cũng có nhân vật anh hùng đủ sức lãnh đạo đoàn kết nhân tâm, cũng như đủ thực lực chống lại sự tấn công dữ dội của Tam đại chủng tộc. Nhưng quả thật sức người có hạn mà Ma Tộc, Quỉ Tộc và Thiên Nhân tộc thiên sinh đã quá mạnh mẽ. Ma tộc hắc ám sở hữu ma pháp cường đại có thể đề thăng nhanh chóng, lại có Hấp tinh tà công vô cùng hiểm độc có thể tranh đoạt công phu bên ngoài, bất kể là động vật hay thực vật. Hẳn mọi người còn nhớ cả một vùng rộng của Tuyệt Vọng tử lâm bị biến dạng, mọi sinh vật đều bị hủy diệt hoặc trở thành bạch cốt tà dị. Đó là hệ quả của vu thuật cùng Hấp Tinh tà công, thôn phệ mọi nguồn lực quanh chúng. Quỉ tộc lại vô cùng cường hãn, gần như vô phương công kích hiệu quả, sức tấn công của Quỷ tộc lại kinh khiếp, loài người hầu như chỉ có thể né tránh chứ không thể ngạnh đấu. Hơn nữa, Quỷ tộc coi nhân loại là vật thực nên chiến trường thường diễn ra cảnh xé xác thôn phệ vô cùng thảm liệt gây rúng động nhân tâm. Quỷ tộc lại có khả năng điều khiển sức mạnh cơ bản là Thổ, Thủy. Một phần Quỷ tộc có cánh lại thêm khả năng điều khiển sức mạnh của gió, đáng sợ nhất là trong nhóm này có thể tính đến Tam đại nguyên soái quỉ tộc, đều mang 12 cánh, tốc độ và khả năng hủy diệt đều không tưởng tượng được. Nhưng đáng sợ nhất là những kẻ pha trộn máu huyết của hai tộc này, những vu sư vu bà thuộc Ma tộc, với những hiểu biết ma pháp hết sức tà dị, hiểm ác.
- Mẫu thân, vậy còn Thiên Nhân Tộc ?
- Thiên nhân tộc được ghi chép lại rất ít. Dường như trong nội bộ tộc Thiên nhân có mâu thuẫn xảy ra nội loạn khiến chủng tộc này gần như tự diệt vong. Để hình dung về sức mạnh của tộc này thì một đứa trẻ thuộc Thiên nhân tộc tương đương với tuổi 12 của nhân loại, nghĩa là lớn hơn con bây giờ một chút, có thể đánh ngang tay với cự long ba nghìn tuổi nghĩa là cự long gần trưởng thành!
Hoàng Phủ Tường cùng Hoàng Phong lặng đi!
- Đúng vậy, nếu Thiên Nhân tộc không tự diệt vong thì có lẽ cơ may cho sự tồn tại tự do của loài người là rất thấp!
Nhược Lan phu nhân điềm đạm kết luận!
- Những điều này được gia môn ta ghi chú rất rõ. Thiên nhân tộc nhân số rất ít, nhưng từng đủ khả năng thôn tính cả Ma Tộc và Quỷ tộc liên minh. Có điều chúng tự cao tự đại chê Ma Tộc và Quỷ tộc là xấu xa nên khinh miệt không ra tay đại đồ sát. Tuy nhiên nếu gặp Ma tộc và Quỷ tộc người của Thiên Nhân tộc cũng hay ra tay sát hại mà không hề úy kị. Có lần một thường nhân của Thiên nhân tộc đã hạ sát kẻ kế thừa của Ma tộc nhưng Ma tộc cũng không dám có ý kiến.
Trong lòng Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong trào lên những cảm xúc mới lạ. Đầu xanh tuổi trẻ nên những thảm sự xa xôi trong quá khứ đối với chúng lại có vẻ kích thích và hứng thú, không ý thức đầy đủ được sự đe dọa nghiêm trọng đến sinh tồn của đồng loại. Có thể chúng mơ hồ coi như Nhược Lan phu nhân đang kể một câu chuyện huyễn hoặc tuyệt hay!
- Phu nhân! Liệu phu nhân có thể khẳng định rằng Thiên nhân tộc đã hoàn toàn diệt tuyệt ? Chúng quá đáng sợ! Hơn nữa những lời trối của vu sư lão tiền bối không nhắc đến chủng tộc khủng khiếp này!
Nhược Lan khẽ lắc đầu trước nghi vấn của Hoàng thị:
- Ta hoàn toàn không thể khẳng định được. Sợ rằng tất cả các môn phái hùng mạnh hoặc các đại cường giả đều lưu lại huấn thị truy tung và đề phòng Thiên nhân tộc. Nếu chúng khuất bóng hẳn theo dòng lịch sử là hay nhất, nhưng chúng ta cũng phải tìm bằng được, ít nhất cũng hủy đi, bí mật về nguồn gốc sức mạnh hoặc các bí tịch của tộc này. Chỉ cần rơi vào tay kẻ có dã tâm cũng sẽ thành đại họa, chứ chưa nói đến Ma Tộc và Quỷ tộc có thể còn có dư nghiệt chưa phát hiện được. Nhưng tạm thời hôm nay ta sẽ đề cập đến hồi kết của cuộc chiến gần 7000 năm trước, khi Thiên Nhân tộc đã biến mất trước đó khoảng 1000 năm, Ma tộc cùng Quỷ tộc suy thoái vì chiến tranh cũng như lớp kế cận quá ít. Nhiều nguyên nhân không được ghi chú rõ ràng hoặc thông tin cứ rơi rụng dần theo thời gian. Có điều vai trò quyết định của thời Ngũ đại chí tôn cường giả và sau đó là Tam đại viễn thần thì các tài liệu lưu hành công khai hoặc truyền miệng đều đại đồng tiểu dị, tương đối thống nhất. Nhưng sự thật quả như vậy chăng ? Có lẽ phải là những người trong cuộc mới thấu!
Ánh mắt Nhược Lan phu nhân trở nên thâm thúy, rực lên những tia tự hào xen lẫn chịu đựng chiếu thẳng tới Hoàng thị, nhưng bà vẫn điềm nhiên bình thản chờ đợi:
- Muội rất muốn biết sự thật đằng sau, theo cách kiến giải và đánh giá của phu nhân!
Khẽ chớp đôi mỹ mục, đoạn nhìn xa xăm ra ngoài cửa lớn, thanh âm thanh tao mà uy lực của Nhược Lan phu nhân vang lên:
- Thật ra Ngũ đại chí tôn cường giả cùng Tam đại viễn thần liên hệ với nhau rất chặt, một là những người đi trước tiên phong xung kích, một là những người yểm trợ và đề phong cho sự bảo toàn chung của loài người. Nếu xảy ra điều bất hạnh cho Ngũ Đại chí tôn cường giả thì Tam đại viễn thần sẽ bảo toàn lực lượng còn lại cho nhân loại nhằm có một cơ hội khác trong tương lai. Họ là những người có tầm nhìn xa, hoạch định những kế hoạch hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm sau cho đồng loại. Lớp hậu bối sau này hầu như vẫn đang thực thi những điều được các bậc tiền bối tôn kính này lưu lại.
Thoáng nhìn sắc diện của Hoàng thị và Hoàng Phong, Nhược Lan phu nhân tiếp tục:
- Đứng đầu nhóm Ngũ đại chí tôn cường giả là Phong lão tiền bối, đứng đầu nhóm Tam đại viễn thần (các danh xưng này đều do hậu bối tôn sùng mà gọi vậy) là Hoàng Phủ viễn tổ của Hoàng Phủ gia tộc!
Nói đến đây, đôi bàn tay Hoàng Phủ Tường nắm chặt vào mép ghế tưởng như bé nát được, mắt xạ ra những tia tự hào đầy kích động, như nuốt lấy từng lời của thân mẫu.
- Hai vị tổ tông (?) vốn kết giao sinh tử từ thủa niên thiếu, cùng nhau rèn luyện, đề thăng thực lực và cảm ngộ. Bất quá sau này khi xuất hiện Thủy Nguyệt tiên tử, vốn là sư phụ của cung chủ đầu tiên của Thủy Nguyệt tinh cung, nhân giới lan truyền tin đồn giữa nhị vị đại cường giả xuất hiện mâu thuẫn. Thân ta thuộc về Hoàng Phủ gia tộc nên lời biện minh e thiên hạ dễ sinh lòng dị nghị. Nhưng Hoàng muội thử nghĩ xem chuyện tình cảm đâu có đúng sai hay nhường nhịn ? Chẳng phải chỉ nên tuân theo tiếng nói của lòng mình hay sao ? Nếu như nhường nhịn hoặc xét nét đúng sai, há chẳng phải coi thường người khác, coi thường bản thân mình hay sao ?
Thấy Hoàng thị chớp khẽ mắt dường như đồng thuận, Nhược Lan phu nhân tiếp tục câu chuyện còn dở dang:
- Thật ra mọi người đều suy đoán theo thiên kiến hẹp hòi của bản thân mà không nghĩ rằng những vị tiền bối đó đều thuộc nhóm cá nhân kiệt xuất nhất của nhân loại, họ đâu có băn khoăn đến những suy tính riêng tư như thế. Nếu chẳng phải vậy thì vì sao Hoàng Phủ viễn tổ đã chấp nhận lui lại hậu phương để nhóm Ngũ đại chí tôn xông lên tiền tuyến, trong đó có cả Thủy Nguyệt tiên tử. Ma Tộc và Quỷ tộc tuy đã rơi vào trạng thái suy kiệt nguyên khí, nhưng thực lực không thể xem thường, việc thành hay bại không một ai nắm chắc, chỉ có thể tin tưởng đó là thời cơ rất tốt phải vùng lên, không để cho hai đại tộc kia gượng lên được!
Năm đó, trên dòng sông băng của Bắc Băng hoang nguyên, Ngũ đại chí tôn cường giả cùng đông đảo đệ tử cùng các đại môn phái khác, cũng như các bậc ẩn tu đã tiêu diệt toàn bộ nhân số Quỷ tộc và gần như trọn vẹn Ma tộc. Nhưng các bậc tiền bối đều phải dùng tận cùng sức mạnh, hy sinh bản thân phát ra tối đa uy lực nên ngay cả tứ vị Hoa Dương tiên tử (hiền thê của Phong lão tiền bối), Vô Minh thiền sư, Huyền Ngọc thượng nhân, Thủy Nguyệt tiên tử đều tử nạn. Sau này dòng sông băng đó được gọi là Thiên Lệ hà. Còn Phong lão tiền bối, một mình đuổi theo ma tộc vu sư cùng một trong tam đại nguyên soái thân mang trọng thương. Qua dòng Hoàng Sa, Hoàng Phủ viễn tổ chặn lại được, viễn tổ xuất hiện do nhân được tia thần niệm của Thủy Nguyệt tiên tử truyền về trước khi tạo hóa.
Lúc đó, hắc vân cuồn cuộn chen những lằn quang mang đỏ rực màu máu phủ trùm một phạm vi vạn dặm, nước Hoàng Sa hà ở xa cũng dồn lại, cuộn sôi lên. Đại nguyên soái ma tộc hiện chỉ còn lại 3 cánh tả tơi, vu sư đã rơi mất ma trượng. Phía sau bóng Hắc Long cùng Phong lão tiền bối truy tới ...
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 14-12-2008 at 07:38 AM.
|