-Có khả năng là một người có năng lực đặc biệt dẫn theo một động vật năm trăm năm tuổi, nhưng khả năng này không lớn.
Liệt Hoả hỏi:
-Thế khả năng lớn nhất theo cậu là gì?
Trong mắt của Sở Nguyên chợt toát ra một tia kỳ lạ:
-Động vật, và… còn là động vật biến dị.
Liệt Hoả khẽ chau mày:
-Ý cậu là, động vật biến đổi gen?
Lão suy nghĩ một lúc, lại nói:
-Khả năng này cũng không thể loại trừ! Kỹ thuật biến đổi gen thực hiện được nhiều thứ, Nhật Quốc rất giỏi về lĩnh vực này, lợi dụng độc tố bệnh để cải tạo sinh vật. Nhưng…
Liệt Hoả cố nhấn mạnh:
-Năm trăm năm, điều này giải thích thế nào?
Yêu Linh cướp lời:
-Không thể có ai đó đào thi thể một động vật sống cách đây năm trăm năm để thực hiện biến đổi gen được!
Khi nói câu này, gã bất giác nhìn sang Sở Nguyên. Quả thực, lý do biến đổi gen cũng chẳng khác gì chuyện thần thoại, rất dễ làm cho người ta tín phục
Thổ Phỉ cười khùng khục:
-Thử đem cậu chôn xuống đất năm trăm năm rồi đào lên, xem còn cái lông nào nữa không?
Yêu Linh gãi gãi gáy, cười:
-Cũng đúng, nói như thế khả năng là không lớn. Thi thể chết đã năm trăm năm thì hoại hết, rồi làm gì còn lông nữa? Quả là đau đầu!
Sở Nguyên không thích gì những chuyện đàm tiếu ấy, nói:
-Không có chuyện gì thì tôi đến lầu năm đây.
Liệt Hoả gật gật đầu:
-Được! Chuyện này các cậu cứ theo dõi, sớm báo cáo lại với ta. Đi đi!
Sở Nguyên không nói gì, quay người bước ra. Yêu Linh và Thổ Phỉ cũng rời đi, ra khỏi phòng, Yêu Linh bất mãn:
-Thằng cha này kênh kiệu thế nhỉ?
Thổ Phỉ cười không thành tiếng:
-Hình như cậu không ưng gì cậu ta?
-Thì đúng thế! Lúc nào mặt cũng vênh lên, vênh như bánh đa quá lửa! Cứ như ai cũng nợ hắn ta không bằng?
Thổ Phỉ lại cười, lắc lắc đầu. Gã biết Yêu Linh chỉ ác khẩu thôi chứ tâm địa gã rất tốt, nếu không thì Thổ Phỉ cũng không tự nguyện ghép thành nhóm với gã.
*********
Ba người trẻ tuổi đi khỏi, Liệt Hoả nói một mình:
-Ông nghĩ thế nào?
Không ai trả lời lão. Người duy nhất có thể trả lời là Tửu Quỷ thì đang say bí tỉ. Liệt Hoả lại nói:
-Năm trăm năm…không lẽ là nó? Nhưng nó làm sao lại sống được những năm trăm năm?
Nếu Sở Nguyên và hai gã nghe được câu hỏi này thì hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc. Liệt Hoả rõ ràng biết gì đấy nhưng không chịu nói ra.
Tửu Quỷ đang lăn lóc trên sô-pha bất chợt làu nhàu:
-Chỉ là truyền thuyết thôi mà?
Mắt lão vẫn nhắm nghiền.dường như câu vừa rồi là nói mê.
Liệt Hoả cười khổ:
-Ông quên rồi à? Long Hồn chúng ta vì sao mà tồn tại?
-Ừ...!
Tửu Quỷ vẫn nhắm mắt, giọng lè nhè, lại tiếp tục ngáy.
-Lạ thật, thích ăn tim người, mỗi lần như vậy lại phanh sống thân thể người ta... Điều này giống như trong hồ sơ... Con vật đấy quả đã một lần xuất hiện cách đây năm trăm năm ở Thiên Độ, thời gian và địa điểm đều rất phù hợp. Ông nghĩ nó sống được năm trăm năm ư?
-Không thể, nếu không thì Thiên Độ trấn làm gì bình yên suốt cả mấy trăm năm? Nghe nói lúc bấy giờ các vị hoà thượng đều bị nó giết chết phải không?
Liệt Hoả lắc đầu:
-Giết chết hay không thì cũng không thể biết. Cách đã mấy trăm năm, tư liệu không ghi chép đầy đủ. Nghe nói Thiếu Lâm Tự đối phó với con vật đó cũng bị mất mấy chục cao thủ, chuyện này thì đúng là có thật.
Lúc này Tửu Quỷ dần mở mắt ra, hỏi:
-Nếu con vật đó là thật thì phải làm thế nào?
Liệt Hoả cười khổ sở:
-Tôi vốn muốn không tin, cách những năm trăm năm rồi thì có lợi hại đến mấy cũng không không thể sống mãi được!
-Tôi nói là nếu như?
-Ài… đã đến lúc Tổ dị năng và Tổ võ học của Long Hồn liên kết lại với nhau rồi. Và nữa… chưa chừng còn chết rất nhiều người.
-Nó lợi hại đến thế ư?
Liệt Hoả nhíu mày:
-Ông chưa xem tài liệu à?
Tửu Quỷ ngáp dài vẻ lười biếng:
-Tài liệu cũng có thể không thật. Ông chẳng đã nói cách những năm trăm năm mà? Quỷ mới biết trong tài liệu đó có bao nhiêu là bịa?
Hai người trầm ngâm một lúc, Tửu Quỷ hỏi:
-Tôi nghĩ ông cái gì cũng chẳng bận tâm?
-Bận tâm thì cũng làm được gì? Tốt nhất hãy nghĩ biện pháp, xem xem rốt cuộc là truyền thuyết nói đến con vật gì?
Ngừng một lúc, Liệt Hoả lại hỏi:
-Ông thấy Sở Nguyên thế nào?
-Rất tốt!
-Tốt là thế nào?
Tửu Quỷ lườm Liệt Hoả:
-Ông đang kiểm ta tôi đấy à?
Liệt Hoả lắc đầu:
-Ông đã biết thân phận của cậu ta. Ta không rõ là thật hay là giả, nhưng phải thừa nhận cậu ta là một nhân tài. Vốn nữa tôi lại rất hiếu kỳ, trong tài liệu ghi rõ cậu ta đã chết rồi, vậy sao còn sống nhăn răng ra? Hay là có ai cố ý báo cáo sai lên trên?
Thấy Tửu Quỷ không nói gì, Liệt Hoả lại hỏi:
-Ông đang nghĩ gì vậy?
-Ồ! Không...
Tửu Quỷ nói, có phần hồ đồ:
-Chỉ buồn ngủ...
Liệt Hoả cười không thành tiếng:
-Ông thì lúc nào cũng thoải mái.
-Chẳng qua vì ông hay nghĩ đấy thôi!
Liệt Hoả lắc đầu:
-Có những chuyện không thể không nghĩ. Đã ngồi lên cái vị trí này thì phải cố làm tròn phận sự. Nếu như ai cũng giống ông, chẳng chịu cố gắng gì cả, thế thì Dị năng tổ chúng ta sớm tan rồi.
-Có ông là đủ rồi mà!
Liệt Hoả khẽ thở dài, hỏi:
-Chuỵện ông kiểm tra đến đâu rồi?
-Ồ, vẫn thế!
Liệt Hoả chau mày:
-Ông không phải lại trốn việc đấy chứ?
-Quỷ mới trốn!
Tửu Quỷ làu bàu:
-Sở Phàm và Trương Đào có chết cũng không chịu nói đã xảy ra chuyện gì. Trong ghi chép chỉ viết hồ sơ tối mật của Nhà nước, tôi cũng không tìm ra nổi.
Tửu Quỷ chớp chớp mắt, hạ giọng:
-Tài liệu cơ mật, còn vượt cả tầm tay của Long Hồn chúng ta. Xem ra chỉ có mỗi ba người biết được nội dung tuyệt mật đó!
Liệt Hoả khổ não:
-Tôi cũng biết, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuỵện gì? Cớ sao người của căn cứ nghiên cứu đều chết hết? Chỉ duy nhất hai người đó không bị chết chìm? Tôi tra tìm mọi nơi, chỉ biết Sở Nguyên được đưa đến căn cứ đó rồi chấm dứt, sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
-Đủ rồi...
Tửu Quỷ lười cả tiếng nói:
-Nếu không muốn để chúng ta biết thì việc gì phải tra tìm? Tôi báo ông việc gì phải đối đầu với hắn? Hắn do tôi dẫn về, tốt xấu gì thì cũng vuốt mặt nể mũi chứ?
-Ta nào có đối đầu với hắn? Chỉ là hiếu kỳ thôi.
-Hiếu kỳ cái gì? Kết quả điều tra chẳng đã ghi rõ rồi, trí nhớ của hắn đã bị xóa, không còn nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra. Ông có hiếu kỳ cũng chẳng tác dụng gì.
Liệt Hoả lắc đầu:
-Ông quên rồi à, cậu ta vẫn duy trì được năng lực trước đây!
Tửu Quỷ ngớ người, trán nhăn tít:
-Đúng là cũng lạ thật, nhưng vậy thì làm sao?
Liệt Hoả trầm ngâm một lúc, nói tiếp:
-Sự việc này tôi đã báo cáo lên trên. Cấp trên chưa có ý kiến gì, chỉ bảo chúng ta chú ý nhiều hơn đến cậu ta.
Tửu Quỷ chau mày:
-Chẳg phải ông đã nhận lời không nói với ai?
Liệt Hoả cười khổ:
-Giấy không thể gói được lửa. Hơn nữa nếu việc bung ra thì có thể để cho người ta mượn cớ, thà rằng chính chúng ta phải dứt khoát! Vốn nữa, tổ chúng ta ở đây cũng đã khiến nhiều người gai mắt rồi, hiểu chưa?
Tửu Quỷ khẽ ầm ừ, không nói gì thêm nữa.
-Thôi được rồi, không nhỏ nhen nữa. Yên tâm đi, nếu cấp trên không đồng ý thì chúng ta hãy thả cậu ta đi, nhưng dẫu sao chúng cũng cần chú ý tới cậu ta. Nhỡ cậu ta có xung động gì đó thì chúng ta phải khống ngay lập tức. Chỉ có người của chúng ta mới có thể khống chế được cậu ta. Nên nhớ rằng chỉ số năng lực đặc biệt của cậu ta rất lớn, nếu chúng ta rèn luyện được thì sẽ là một vũ khí vô cùng sắc bén.
Liệt Hoả vừa nói vừa lôi từ ngăn kéo ra một cái hộp dài. Lão thận trọng vuốt ve chiếc hộp, nói:
-Cái này sáng nay vừa đưa đến.
Tửu Quỷ hình như vẫn đang còn tức tối, không nói gì. Liệt Hoả mở hộp, lấy từ trong ra một con dao găm màu đen, trân trọng để trên tay:
-Ông nhận ra cái này không?
Tửu Quỷ liếc nhìn, bĩu môi:
-Chẳng phải là một…
Đột nhiên lão sững người, vẻ mặt tiều tuỵ vốn có tan biến, thay vào đó là vẻ kinh ngạc tột cùng. Tửu Quỷ bật khỏi sô-pha, giọng nói đầy cảm động:
-Đây là… Thiên trảm...?
Liệt Hỏa ra hiệu bằng tay, ý hỏi:
-Ông vẫn còn nhớ sao?
-Tôi chưa nhìn thấy nó thật bao giờ, nhưng trên ảnh thì ngắm hàng trăm lần rồi.
Liệt Hoả gật đầu:
-Phải rồi! Đây là thiên trảm của Thủ lĩnh!
Tửu Quỷ có phần xúng động, hỏi:
-Có thật là Thiên trảm không? Tại sao lại ở đây được?
-Nên nói là nó ở trong tay Sở Nguyên!
Tửu Quỷ sững sờ:
-Thế là thế nào?
Liệt Hoả cất lại Thiên trảm trong hộp, trả lời:
-Thiên trảm là Sở Nguyên tìm được, về sau Tổ võ học quyết định vẫn giao cho cậu ta giữ.
Tửu Quỷ chau mày:
-Thế thì phải hỏi hắn, à... tiếc là hắn không còn trí nhớ.
-Tôi nghe kể Sở Nguyên phát hiện thấy Thiên trảm ở Mỹ, bên cạnh còn có thi thể của...
-Thủ Lĩnh?
Liệt Hoả gật đầu:
-Rất có khả năng là Thủ Lĩnh!
-Nhưng… chúng ta đã tìm Thủ Lĩnh hơn nửa thế kỷ, vì sao Thủ Lĩnh lại ở đó được?
Liệt Hoả lại cười khổ:
-Ta làm sao biết! Lúc đó ta còn chưa ra nhập Long Hồn. Vốn nữa, Thủ Lĩnh làm việc gì cũng rất thần bí...
Tửu Quỷ nhíu mày suy nghĩ rất lung, mãi không nói gì. Liệt Hoả khe khẽ vỗ vào chiếc hộp đựng Thiêm trảm:
-Trên đời này, may ra chỉ có một mình Sở Nguyên biết Thủ Lĩnh ở đâu.
-Ông thử nói… Thủ Lĩnh chạy đến nơi đó làm gì?
-Không biết được, nhưng cấp trên thì rất muốn biết. Nếu như chúng ta khống chế được Sở Nguyên, nghĩ ra được cách để biết việc Thủ Lĩnh và Thiên trảm...
Tửu Quỷ chau mày:
-Nhưng hắn không chịu nhớ...
-Ban nãy tôi đã nói rồi, cậu ta vẫn chưa quên các kỹ năng!
-Vậy thì làm sao?
Liệt Hoả gõ gõ vào đầu mình, :
-Điều này chứng tỏ tiềm thức của Sở Nguyên vẫn còn. Các chuyên gia cho rằng trí nhớ của cậu ta có thể phục hồi được, nhưng khi nào và dưới hoàn cảnh nào thì không biết.
Liệt Hoả dựa lưng vào ghế, nói tiếp:
-Bởi vậy cấp trên đòi hỏi chúng ta trong thời gian này phải khống chế Sở Nguyên, để cậu ta hồi phục được trí nhớ, nhưng sau đó không bỏ được chúng ta. Nói như vậy ông hiểu rồi chứ?
-Khống chế?
Tửu Quỷ cười lạnh lùng:
-Hình như chúng ta rất giỏi nói hài hước!
-Này, quỷ nát rượu, ai cũng có cái khó của mình...
Liệt Hoả thở dài:
-Sức phá hoại của Sở Nguyên là rất lớn. Một mình cậu ta làm sạch cả Trần gia, còn nữa, ông nên nhớ cậu ta còn liên quan đến Thủ Lĩnh!
Tửu Quỷ khẽ ậm ừ, lại hỏi:
-Thê Tổ võ học nói thế nào? Nghe nói thằng nhóc đó còn là đồ đệ của Thần Kiếm đấy!
-Tổ võ học ư…?
Liệt Hoả cười nhạt:
-Họ không biết gì cả! Chuyện này chỉ có ông, tôi và hai vị cấp trên nữa biết thôi!
-Nói như thế… cấp trên không muốn cho ai biết việc liên quan đến thằng nhỏ này?
-Phải!
Liệt Hoả trầm ngâm một lúc, lại nói:
-Không hiểu vì sao, tôi muốn để Sở Nguyên đi thực hiện nhiệm vụ lần này?
-Tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Nếu quả thật cái con vật trong truyền thuyết ấy xuất hiện trở lại, chẳng phải ông hại chết ba đứa chúng nó sao?
Tửu Quỷ dựa lưng vào sô-pha, nhìn Kiệt Hỏa:
-Tôi vẫn biết lúc nào ông có những tính toán của mình, không muốn để cho thuộc hạ chết oan uổng.
Liệt Hoả có vẻ như được an ủi, cười nhẹ:
-Đúng là ông hiểu ta. Kỳ thực đây là cấp trên bố trí, việc này phải để cho Sở Nguyên tham gia!
Tửu Quỷ lặng người:
-Vì lẽ gì?
Liệt Hoả nhún vai, lắc đầu:
-Tôi cũng không rõ, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.
Đúng lúc đó điện thoại trên bàn đổ chuông. Liệt Hoả nhấc máy nghe, bỗng mặt tái đi, giọng nói không còn rõ nữa:
-Lẽ nào... lẽ nào lại như thế?