Quyển một - Vạn niên chi hận 
 
Chương 6 - Kinh biến 
 
(Phần 2) 
 
 
 
 
  
 
Hoàng mẫu không trả lời thẳng mà từ tốn nêu một nghi vấn 
 
- Theo lời phu nhân thì hàng nghìn năm nay, Hoàng Phủ gia tộc đã chịu nhiều oan khuất ? 
 
- Hoàng muội, những gì ta vừa kể đều được lưu truyền từ đời này sang đời khác của biệt viện này. Nhưng sự việc không bao giờ được công bố có lẽ do ân tình giữa Phong lão tiền bối cùng viễn tổ. Hơn nữa, Phong lão tiền bối quả là anh hùng và có thể viễn tổ vì lý do nào đó đã không thể cất được gánh nặng khó cắt nghĩa trong lòng. Cũng có thể có nhiều việc cũng không cần giải thích với người ngoài! Muội có nghĩ vậy không ? 
 
Hoàng thị khẽ nhắm mắt, đoạn quay sang Hoàng Phong: 
 
- Con bái kiến bá mẫu đi! 
 
Hoàng Phong run lên, rồi nghiêng người thỉnh lễ với Nhược Lan phu nhân khiến bà tựa như bỏ đi được một mối bận tâm nặng nề. Một điểm tinh quang bỗng xuất hiện từ lòng bàn tay của Nhược Lan phu nhân từ từ bay lên rồi nhập vào thể nội của Hoàng Phong khiến cậu bé toàn thân khẽ run rẩy vì hàn khí tỏa khắp cơ thể, nhưng chỉ thoáng chốc đã hoàn toàn tan biến, thân thể như vừa trải qua một đợt tẩy lễ trở nên nhẹ nhàng thánh khiết. Nơi vướng mắc ở đốt sống lưng cũng tạm thời bị đánh tan. 
 
- Bá mẫu không biết tặng gì cho con ngày hôm nay, chỉ có một chút tặng vật nhỏ mà thôi. 
 
Hoàng thị thì khác, bà khẽ thốt lên ngạc nhiên: 
 
- Thủy Nguyệt thánh thủy ? Phong nhi mau tạ ơn bá mẫu! 
 
Hoàng Phong vừa tỉnh hồn định cúi người tạ ơn đã bị một làn kình khí nhu hòa từ Nhược Lan phu nhân cản lại: 
 
- Tiểu điệt bất tất đa lễ! Chính ta phải cảm ơn Hoàng muội cùng điệt nhi! Hoàng Phủ gia tộc danh tiếng chấn động bốn phương đã phải chờ đợi ngày này quá lâu rồi! Bản thân trượng phu ta cũng đợi chờ rất lâu rồi. Hôm nay ta làm được điều này cũng vô cùng tự hào. Có lẽ chỉ còn hoàn thành một vài việc nữa là ta mãn nguyện. 
 
Một nụ cười thanh thản xuất hiện trên khóe miệng cương nghị của bà nhưng mục quang lại long lanh như thoáng ngấn lệ, rồi xoay qua Hoàng Phủ Tường nói: 
 
- Tường nhi, con tham kiến bá mẫu đi! 
 
- Dạ! Tường nhi vấn an bá mẫu! Mong bá mẫu cùng đệ đệ luôn vui vẻ à! 
 
- Ây da! Hảo hài tử! Thật hơi lạ lùng! Để ta xem nào! 
 
Một làn u hương vô cùng ưu nhã chầm chầm lan tỏa trong không gian rồi từ từ tụ vào Hoàng Phủ Tường, lập tức khiến cậu nhóc mỗi lúc một sảng khoái, chầm chậm vận chuyển được một đại chu thiên theo Vô Cực bí pháp. Mở choàng mắt mừng rỡ, Hoàng Phủ Tường luôn miệng cảm tạ Hoàng mẫu khiến bà hoa dung ửng hồng. 
 
Thấy Nhược Lan phu nhân mỉm cười như cảm ơn lại như chờ đợi, Hoàng mẫu chậm rãi lên tiếng, trực diện với Hoàng Phong lúc này vẫn chưa hết vẻ sững sờ: 
 
- Hài nhi, con tên thật là Phong Trường Uy, hậu nhân duy nhất của Phong danh tộc, Phong Đan lão tiền bối là viễn tổ của con! 
 
- Mẫu thân! ... 
 
Một thông tin đã mờ mờ đoán ra, nhưng khi chính thức tiếp nhận, Hoàng Phong - từ bây giờ là Phong Trường Uy- vẫn cảm thấy khó tin. Hoàng Phủ Trường từ lúc nào đã chạy tới nẳm chặt cả hai tay tiểu đệ, vui mừng nói không ra hơi: 
 
- Ha, ta biết mà, chúng ta quả thật là hảo huynh đệ! 
 
- Đại ca, đệ ... 
 
Nhị vị phu nhân ra hiệu cho hai tên tiểu quỉ ngồi xuống, cả bốn người bây giờ ngồi gần huyền sắc hỏa lò. Mưa tuyết ngoài trời đã ngớt, lúc này chỉ còn những bông tuyết nhỏ, cuộn bay thành dòng theo gió, thanh quang cách âm vẫn mờ ảo lung linh sóng sánh như linh thủy. 
 
Lúc này mỹ mục Hoàng mẫu chợt ngấn nước: 
 
- Tỷ tỷ, Tường nhi, Uy nhi! Ta vốn thật không phải mẫu thân của Uy nhi! 
 
- Không phải, mẫu thân ... 
 
Phong Trường Uy vừa yên vị lại nhổm lên nhưng bàn tay mềm mại của Hoàng mẫu đã đè cậu xuống, ra hiệu yên lặng. Nhược Lan phu nhân vẫn có dáng vẻ bình thản, trái ngược với Hoàng Phủ Tường hiện cũng toát lên vẻ ngạc nhiên! 
 
- Ta bản thân không phải là nhân loại! ... 
Ta vốn là một đóa Thiên niên Thất thải lan hoa dưới bên ghềnh Thanh Tâm gần Bồ Đề thiền viện ở dải Trường Lĩnh. 300 năm trước khi ta linh khí đã đủ đang dồn sức để chuyển hóa nhân hình thì con Tam Nhãn Quỷ Điểu lén cướp lấy hòng thôn phệ công phu nghìn năm hấp thụ thiên địa linh khí của ta. Nhưng may thay gia gia con ngang qua, đánh đuổi quỷ điểu, rồi mang ta về Linh trang phục hồi nguyên khí. Nơi đó ... ta gặp thân phụ con! Con biết không, con có ánh mắt tím kì lạ của dòng họ Phong, tử sắc nhãn chỉ xuất hiện khi trăng tròn ló rạng. Như thân phụ con thường minh tường dưới trời khuya, ánh mắt tím thâm thúy kì ảo từ từ mở ra khi vầng nguyệt cực thịnh. Đã lâu lắm ... 
 
Ánh mắt Hoàng thị xa xôi, tâm trí như trôi về những kỉ niệm hàng trăm năm trước, khi nàng vẫn còn im lìm trong dáng vẻ lan hoa, trộm ngắm một người, một ánh mắt tím thăm thẳm mỗi khi vầng nguyệt tròn đầy, bình lặng vằng vặc trời đêm. 
 
Nhược Lan phu nhân khẽ nắm đôi bàn tay bé nhỏ trắng muốt của Hoàng thị khiến bà như choàng tỉnh, khẽ ngượng ngùng: 
 
- À, Tam nhãn quỉ điểu năm đó rất mạnh nhưng vốn kinh sợ Bồ Đề học viện nên khi vội vàng lẻn trộm ta đi đã tạo một vết xước trên mặt ta đây. Móng vuốt cực độc khiến ta là linh hoa nghìn tuổi cũng không thể giải trừ được, sau này gia gia con coi ta như nghĩa nữ, thân phụ con coi ta như muội muội, đã tìm bao phương cách cũng thúc thủ. Năm đó thực lực của nghĩa phụ, gia gia của con đó, rất mạnh cũng chỉ đuổi được quỷ điểu đi mà thôi. Nghĩa phụ còn nói là có thể quỉ điểu không dám tranh đấu hết sức sợ kinh động đến Bồ Đề thiền viện. Sau này Bồ Đề thiền viện cũng để ta sống với nghĩa phụ, bởi thân ta dù sao cũng là nữ nhân. 
 
Hoàng Phủ Tường cùng Phong Trường Uy vẫn yên lặng lắng nghe, ánh mắt Nhược Lan phu nhân mỗi lúc một thâm trầm thông cảm, nhiệt khí nhu hòa truyền sang Hoàng thị như động viên như khích lệ. Dù Nhược Lan phu nhân là bậc anh thư nhưng trước hết bà vẫn là nữ nhân, thấu tỏ những ẩn tình khó nói của Hoàng thị, thấu tỏ những gì Hoàng thị đang hồi tưởng lại, và cả những điều chỉ muốn quên đi. Hơn nữa, Nhược Lan phu nhân từ khi mới chào đời đã chọn một đóa tiên lan, cả đời bà yêu nhất là lan hoa sau trượng phu cùng hài nhi. Bản thân đóa tiên lan bà chọn làm bảo vật hộ mạng cũng đã cứu phu thê bà cùng đệ tử trong lần tiến nhập Tuyệt Vọng tử lâm năm đó. 
 
Hoàng thị nhìn Nhược Lan phu nhân cảm kích, rồi kể tiếp: 
 
- Khoảng 100 năm sau thì nghĩa huynh se duyên với Linh Quang thiên nữ. Khi con vừa chào đời, đại biến xảy đến, hiền huynh tỷ chỉ kịp giao con cho ta, dặn rằng bằng mọi giá phải đến được Hoàng Phủ biệt viện. Lúc đó ta bị bức bách phải rời đi tức khắc. Bản thân ta linh cảm có sự không lành, nhưng Phong đại danh tộc cũng như Hoàng Phủ gia tộc luôn độc truyền, ta thân được tín nhiệm liền tức tốc rời đi. Bao nhiêu năm ta vẫn không yên và cũng cố dò xét nhưng mọi chuyện như đá chìm bể khơi, không dấu tích. Linh trang hoàn tòan biến mất sau ngày đó. Toàn thể tu chân giới rúng động, các đại phái phái người dò la không ngớt, nhưng không một chút manh mối khả tín. 
 
Nhược Lan phu nhân khẽ kéo Phong Trường Uy ngồi vào giữa bà và Hoàng Phủ Tường, khẽ vỗ về tiểu điệt đang run rẩy đau khổ và giận dữ. Hoàng Phủ Trường choàng hẳn vai cậu tiểu đệ, bóp chặt lại. Âm thanh của Hoàng thị vẫn tiếp tục vang lên trầm trầm: 
 
- Tin truyền miệng khá nhiều về mối quan hệ trong quá khứ xa xôi giữa hai đại danh tộc khiến ta bối rối, bất quá ta vẫn theo lời dặn dò khẩn thiết của nghĩa phụ cùng huynh tỷ đến biệt viện này. Và càng ngày ta càng không tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ, đầy ganh tỵ ác ý trên chốn nhân gian nữa. Hôm nay ta cũng như thấu hiểu được rõ ràng hơn nhiều điều ... 
 
Nhược Lan phu nhân tiếp lời: 
 
- Có lẽ thân phụ mẫu của Uy nhi muốn tiểu điệt đến đây đặng thành toàn một số phần công phu, như ta quan sát thì hiền điệt vẫn tập theo công pháp ở những tầng khởi đầu ? 
 
Hoàng thị khẽ gật đầu: 
 
- Đó chỉ là một số nguyên lý cơ bản của Thái Huyền huyền công khi xưa nghĩa phụ trao truyền. Tiếc muội là thân hoa không thích hợp với liệt hỏa nên không thể theo được. 
 
Nhược Lan phu nhân khẽ mỉm cười: 
 
- Muội còn không biết một điều! Vô Cực cùng Thái Huyền vốn chỉ có đệ bát tầng nhưng nhị vị viễn tổ xưa đã cùng nhau dày công nghiên cứu nên đạt tới thập nhất thành đỉnh phong. Có điều Phong Đan viễn tổ quá nặng trách nhiệm nên chưa kịp tu chỉnh đệ thập nhị tầng nên ... Mãi sau này Hoàng Phủ Minh viễn tổ mới hoàn thành được tầng đệ thập nhị của Thái Huyền huyền công, muốn trao lại cho hậu nhân nghĩa huynh. Nhưng thời điểm đó đệ tử của Hoa Dương tiền bối phản ứng rất quyết liệt khiến người suy sụp nhiều. 
 
Hoàng thị khẽ thở dài: 
 
- Nghĩa phụ năm xưa có nói Hoàng Phủ tộc cùng Phong tộc dù thế nào cũng là huynh đệ. Hoàng Phủ Minh lão tiền bối dồn tâm huyết cho Thái Huyền huyền công, lại không thể thanh tâm nên cũng không thể đại thành. Thật vô cùng đáng tiếc! 
 
Hai tiểu quỉ khẽ siết chặt tay nhau như thể ngầm giao ước một điều bí mật. Nhược Lan phu nhân khẽ nhìn đoạn nói: 
 
- Năm tháng trôi đi, hậu nhân của Hoa Dương tiên tử cũng nguôi ngoai. Nhưng không hiểu sao hậu nhân của Phong lão tiền bối lại bỗng dưng lui vào vòng bí mật khiến người Hoàng Phủ không thể nào tìm nổi để hoàn thành ước nguyện của viễn tổ năm xưa, đồng thời giải thích mọi chuyện ? 
 
Hoàng thị khẽ lắc đầu: 
 
- Điều này quả muội không rõ nguyên do. Cũng mãi sau này muội mới minh bạch thân thế của nghĩa phụ cùng hiền huynh tỷ. Muội cũng không rõ tại sao lại có những thay đổi sau này như sự thành lập Linh trang chẳng hạn. 
 
Nhược Lan phu nhân cau nhẹ đôi mày ngài, đoạn thở dài bất lực: 
 
- Tỷ cũng không hiểu được. Nhưng có thể cho muội biết một việc, hầu minh bạch phần nào. Khi đó, Hoàng Phủ Trường huynh mới gặp tỷ, độ chừng hơn 200 năm trước ... 
 
- Úy, vậy niên kỷ mẫu thân ... 
 
Nhược Lan phu nhân nén cười nhìn hài tử trìu mến: 
 
- Ây, con nhớ sau này không được tùy tiện hỏi việc này nha! Mọi lời đồn trôi nổi đều không mấy xác tín. Mỗi gia tộc đều ẩn giấu những thông tin dạng này, dù nhìn qua chúng rất tầm thường, nhưng con nên rõ là từ những thông tin tưởng như vô hại này lại suy ra nhiều điều quan trọng. Tỷ dụ như từ tuổi tác có thể ước lượng được thực lực đối phương, sai số là khá nhỏ trừ phi đối phương có kì duyên hãn thế. Mẫu thân và phụ thân đều đã hơn 300 tuổi rồi. 
 
Bà mỉm cưởi xoa đầu hài tử đang trợn tròn mắt. Hoàng thị bên kia cũng hiện tiếu dung. Hoàng Phong khẽ le lưỡi trêu đại ca, nhưng lại xoay nhìn Nhược Lan phu nhân chờ đợi. Hoa ung Nhược Lan phu nhân hồ như trở về thủa hoa niên rực rỡ, mỹ mục dậy ánh xuân quang: 
 
- 200 năm trước, khi ta mới đến Hoàng Phủ biệt viện, vườn Tiểu Lan cũng là một tay Trường ca tạo dựng nên. Ca ca không rõ dò được từ chị em nào trong cung Thủy Nguyệt mà biết ý thích này của ta. Ài ... 
 
Nhược Lan phu nhân chân diện thoáng ánh hồng, như thể hạnh phúc ngượng ngùng, như thể phát hiện mình sơ tâm lạc đề. Hoàng Phủ Tường nhìn mẫu thân cười hi hi. 
 
- Tiểu quỉ! Hà, năm đó gia gia con dẫn Trường ca cùng ta vào Bắc Băng sâm lâm. Băng lâm một màu trắng xóa, dù giữa mùa hạ, ánh dương quang bị phản xạ làm bầu trời như sáng rực lên, sợ rằng thường nhân khó lòng mở mắt. Trong Băng lâm không hề có màu sắc nào ngoài màu trắng, kể cả thực vật, chúng đều ngụy trang thành những trụ băng hoặc vùi kín mình dưới lớp tuyết dầy. Đó là thế giới của băng giá, của mùa đông vĩnh hằng. 
 
Thoáng dừng lại khi nghe tiếng thở dài sâu kín của Hoàng thị, Nhược Lan phu nhân từ tốn kể tiếp: 
 
- Mục đích lần đó vào Băng sơn là để tìm tinh hạch của một ma thú đã trên nghìn năm tu luyện. Hơn một tuần lễ trôi qua, ba người chúng ta lặng lẽ bay lặng lẽ qua những trụ băng chọc trời, qua những băng thụ im lìm như bất động qua vô vàn tuế nguyệt, màu trắng trải ra mênh mông vô tận, ngay cả khi lặng gió cũng phiêu phiêu mờ mờ những bông tuyết bé nhỏ. Đột nhiên chúng ta nhận ra âm thanh của một trận đại chiến. Phía xa lớp lớp băng thụ gãy đổ, bụi tuyết tung mịt mù. Ta còn thấy thần nhãn của lão nhân gia lóe lên đầy kích động. Người đã đạt tới trung kì đệ thập nhất rồi à, ta khi đó không thể hình dung nổi có ngày lại nhìn thấy thần thái đó của người. 
 
Lão nhân gia không hề giải thích một lời, lập tức đạp gió cực tốc bay tới. Trường ca mơ mơ hồ hồ nắm tay ta đuổi theo gia phụ. 
 
* 
** 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by lanhtamkhach; 16-12-2008 at 12:00 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 |