Độc Kiếm Cầm Long
Độc Kiếm Cầm Long
Tác giả : Ngọa Long Sinh
Quyển I
Khai cuộc
Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm “ Trạng Nguyên Lâm”
Ở Tứ Xuyên mỗi khi nhắc nhở con em về chuyện thi cử học hành người ta bao giờ cũng nói đến tên một địa danh “ Trạng Nguyên Lâm”
Truyền kỳ có thể là có? Và ngược lại có thể là không ?
Nhưng tích cậu bé tứ cố vô thân hiếu học ở tại bìa rừng kiếm củi nuôi thân đốt lá cây lấy ánh sáng để đọc sách, đêm đêm về trú trong hang, tự mình dùi mài kinh sử chiếm ngôi trạng nguyên công thành danh toại lừng lẫy một thời. Chuyện này vẫn làm người ta yêu thích hàng trăm năm và trở thành truyền kỳ mãi mãi.
Sáng tinh mơ, từng tớp người không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện quanh khu vực Trạng Nguyên Lâm
Rất nhiều tốp như thế, dân trong vùng cho rằng họ đến đây để du ngoạn cảnh đẹp và tham gia tự tích. Dù sao đi nữa, khu rừng này cũng nằm vào một trong bốn danh lam thắng cảnh của Tứ Xuyên. Chỉ có những ai để ý kỹ mới thấy rằng những kẻ mới đến không hoàn toàn chú mục vào thiên nhiên tươi tốt cảnh đẹp, mà tụ tập rải rác đưa mắt dường như trông ngóng một điều gì đó.
Nếu giành chuyện giang hồ ắt phải giựt mình, nhất là ai đã đi theo con đường kiếm thuật khi biết lai lịch mấy nhân vật lạ lùng kia, nếu không có được sự trầm tĩnh cao cả nhóm sẽ nhảy lên ngay lập tức.
Chàng thư sinh đang ngủ khèo dưới gốc cây thiên tuế nọ mà mang một danh hiệu chẳng liên quan đến hình dáng “ Nhất Kiếm Kình Thiên” Xin đừng vôi cười ! “Song Đao Tứ công tử” lừng lẫy miệt giang nam liên thủ hợp kích không chống nổi một chiêu của y đến nỗi thân bại danh liệt phải trở về quê cày ruộng mai danh ẩn tích suốt đời.
Còn lão già ăn mặc diêm dúa có bộ mặt hồng hào miệng ngậm dọc tẩu phì phèo kia ? Người đời gán cho lão biệt hiệu “Quá tam kiếm”. Sau ba chiêu lấy mạng đối thủ chẳng sai chạy bao giờ bởi thế “Thiết Chưởng Trấn Tây Sơn” táng mạng mà vẫn không hiểu mình trúng kiếm vào đâu ?
Ngồi trên tảng đá bên cửa hang “Miêu Thủy” của trạng nguyên xưa gồm có ba người, trung niên bạch y đưa tay chỉ trỏ phía xa xa đó lai lịch cũng khiến thiên hạ không rét mà run thật đúng với nghề nghiệp giết mướn mà y đang dấn thân. “Sách Huyết Lão Tổ” hoạt động bất kể ngày đêm, giờ giấc, miễn là kẻ tìm đến y trả tiền sòng phẳng, tuy nhiên có ít người có đủ số kim ngân để buộc y phải rút kiếm. Họa chăng chỉ có bậc vương hầu, phú gia địch quốc mới dám tìm y để mượn tay thanh toán kẻ thù.
Vụ án ở Giang Châu, phu nhân họ Kiều nửa đêm mất đầu, thiên hạ đồn là trượng phu của mụ muốn thoát khỏi móng vuốt sư tử hà đông nên đem vạn lạng hoàng kim dâng cho “Sách Huyết Lão Tổ” để tự do ghẹo nguyệt trêu hoa mà không sợ tát tai đá đít nữa cũng nổi cộm một thời gian khá dài.
Ai đồn thì đồn, quan phủ quan huyện nghe nói tới thự danh lão tổ là bở vía cho chìm xuồng mau lẹ, “Sách Huyết Lão Tổ” chỉ mỉm cười ung dung chắp tay sau lưng đi dạo khắp tỉnh trông rất nhàn hạ như tiên ông.
Kiếm thuật y cao thâm đến trình độ nào ? Chẳng ai biết ! Những kẻ biết rồi thì vĩnh viễn không khi nào nói ra nửa lời được nữa.
Khách võ lâm mới điểm ba nhân vật tương đối. Có hoạt động khá rõ nét đã thấy lạnh mình.Còn những quái kiệt giấu mặt, bôi tên không phải là ít. Họ đến chờ ai mà từ sáng đến chưa mà thái độ lại rất khẩn trương ? Hoàng đế vi hành ư ?
Người mới xuất hiện từ phương bắc mặc áo choàng màu vàng tươi rực rỡ nhưng không phải là hoàng đế, tuổi tác trên dưới ba mươi.
Tiếng tăm của y còn vang dội hơn cả hoàng đế ít ra cũng ở một điểm mà đấng cửu trùng không có được. Y chính là “ Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm” Đinh Bất Tử. Bốn chữ “ Duy Ngã Độc Tôn” các bậc quân vương từ xưa đến nay cũng ít ai lạm xưng.
Vô Địch Kiếm danh hiệu hoàng đế muốn có cũng chưa chắc được công nhận. Thêm vào đó là tên họ của y Đinh Bất Tử quả là số một thế gian, vả lại y còn rất trẻ so với tuổi tác.
“Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm” nét mặt tươi cười tiến vào khu vực “ Trạng Nguyên Lâm”.
Y đi tới đâu mọi người dạt ra nhường lối tới đó thập phần kính nể. “Nhất Kiếm Kình Thiên”, “Quá tam kiếm”, “Sách Huyết Lão Tổ” còn tỏ vẻ nghiêm cẩn hơn.
Mặc nhiên ba người này cho thấy rõ vai vế thấp kém của họ.
Cuộc đấu này sau vài chục năm nữa cũng sẽ trở thành truyền kỳ như “Trạng Nguyên Lâm”.
Phía nam nổi lên một màu đỏ chói. Màu đỏ này rất khó so sánh, tạm ví như màu đỏ của mặt trời vừa ló dạng lúc bình minh.
Người từ phía nam phục trang thật đối chọi với người hướng bắc, Đinh Bất Tử hơi nhíu mày lại.
Sau mười năm y ngỡ rằng vĩnh viễn bỏ được “Hội Tỷ Kiếm” độc chiếm danh xưng “Đệ nhất kiếm thủ” mà không ai tranh dành. Ngờ đâu còn ba ngày cuối cùng hết kỳ danh thách thức lại còn có kẻ khiêu chiến, làm y hết sức bực mình ?
Thêm vào nữa người khiêu chiến lại dựng chiêu bài hết sức tức cười là “Danh Lợi Kiếm”.
Một gã điên nào đây ? Vì chung một thắc mắc như vây nên mới xảy ra cuộc hội tụ đông đảo các tay đại hành gia thuật tại Trạng Nguyên Lâm hôm nay.
Áng chiều dương lấp loáng chiếu xuyên thủng những bóng cây cao, soi từng mảng nắng lỗ chỗ trên thảm cỏ xanh mượt.
Huyết Y Nhân toàn thân một màu đỏ, mặt y cũng che phủ vuông vải đỏ tươi như máu !
Thanh kiếm đen sì khẽ được kéo ra một đoạn sắt ngắn sạt khí dàn dụa.
“Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm” đột nhiên quát lớn :
- Khoan đã !
Vẫn giữ tư thế rút kiếm. Huyết Y Nhân ngưng thần chờ đợi.
Đinh Bất Tử cười lạt, y chăm chú mục quang quan sát toàn thân “Danh Lợi Kiếm” rồi nói:
- Các hạ chưa báo danh ?
Huyết Y Nhân mấp máy miệng trả lời nhát gừng :
- Đã báo rồi.
Đinh Bất Tử cười mát:
Danh Lợi Kiếm ? đó không phải là tên ngươi !
Mục quang Huyết Y Nhân lóe lên tia kỳ dị đáp chắc nịch từng chữ một :
- Kiếm là người, người là kiếm !
- Hay lắm ! Nhưng luật lệ “Hội Tỷ Kiếm” có một điều…
- Điều gì ?
- Vô Địch Kiếm chỉ phải ra tay khi đã kiểm chứng xong.
- Kiểm chứng gì ?
- Kiếm thuật của ngươi phải thắng ít ra là một trong mười đứng đầu danh sách “Kiếm Bảng”.
Huyết Y Nhân hơi ngần ngừ, Đinh Bất Tử lại nói tiếp giọng cuồng ngạo :
- Ngươi sợ sao ?
Tia mắt sau vuông vải đỏ lại lóe lên :
- Phải, ta sợ…
Đinh Bất Tử cười rộ :
- “Danh Lợi Kiếm” ngươi hãy đi tìm danh lợi ở nơi khác đi…
Huyết Y Nhân lắc đầu:
- Hiểu sai ý ta rồi !
Đinh Bất Tử ngơ ngác :
- Sai ư ?
Huyết Y Nhân lộ vẻ trầm giọng nói:
- Ta sợ phải giết nhầm những kẻ quá non yếu về kiếm thuật.
“Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm” toan lên giọng diễu cợt thì Huyết Y Nhân nói tiếp ngay:
- Có lẽ trừ ngươi ra. chín người còn lại của “Kiếm Bảng” sẽ hết sống khi kiếm này chưa rút ra khỏi vỏ.
Bây giờ thì không chỉ một mình Đinh Bất Tử mà rất nhiều tiếng cười sằng sặc vang lên khắp chung quanh. Một bóng người vọt lên rồi hạ xuống trước mặt Đinh Bất Tử là “Quá Tam Kiếm”
Lão cung tao vái chào rồi cười nói :
- Giết sâu bọ không cần tay đồ tể, ngài để hắn cho lão phu.
Vô Địch Kiếm liếc xéo một cái rồi đáp :
- Thạch lão sư, hãy cẩn thận.
Dứt lời y bước về phía sau. Cơ hội rất tốt cho Đinh Bất Tử, hai thập niên giữ vững danh hiệu cũng nhờ cái điều luật này.
Nhớ lại mười năm trước, khi “Sách Huyết Lão Tổ” tỷ thí với “Kình Thiên Nhất Kiếm”. Với cặp mắt tinh tường y đã nhìn ra được chỗ sơ hở của hai đối thủ nên đã hạ “Sách Huyết Lão Tổ” tương đối dễ dàng trong vòng mười lăm chiêu. Sự việc cũ tái diễn, tội gì mà y tranh giành.
Trong trường đấu, “Quá Tam Kiếm” chỉ tay vào người Huyết Y Nhân nói :
- Danh Lợi Kiếm ngươi thật kiêu hãnh vô lối,lão phu nhịn không được phải cho ngươi một bài học để mở rộng tầm mắt.
Huyết Y Nhân lạnh lùng đáp :
- Ta không muốn giết lão
- Tại sao ?
- Vì lão đã già rồi, phản ứng không được nhanh nhạy …
Quá Tam Kiếm nghe tiếng cười ồ bên ngoài, lão giận quá râu tóc dựng đứng gầm lên :
- Hãy chuẩn bị đi, lão phu động thủ đó !
Huyết Y Nhân khẽ thở dài, xoay mình đưa lưng về phía Quá Tam Kiếm.
Quá Tam Kiếm khẽ hừ một tiến, giọng cơ hồ bốc lửa :
- Thật là khinh mạn cùng cực !
Huyết Y Nhân không quay đầu lại đáp :
- Ta chuẩn bị từ lâu, nếu lão buộc được Danh Lợi Kiếm quay mặt lại kể như lão đã thắng, bản nhân tự vẫn ngay đương trường quyết chẳng sai lời.
Những người quan chiến đều nín thở theo dõi. Quá Tam Kiếm Thạch Kiện không nói nữa, nhưng chính lão trong giờ phút này lại đâm ra hoang mang đây có thể là một trò đùa ? hay đúng là tay kiếm thượng thặng thật sự ? Dù sao đi nữa thận trọng vẫn tốt hơn.
Ý nghĩ chưa dứt, tiếng nói lạnh lẽo của Huyết Y Nhân văng vẳng bên tai :
- Bản nhân khuyên lão nên sử dùng cả ba chiêu cùng một lúc may ra ...
Thạck kiện không muốn nghe thêm bất cứ lời nào, bước chân chuyển động nhẹ nhàng lão xoay tay rút kiếm bộ vị địch nhân đã nắm sẵn trong đầu trước khi kiếm chiêu đánh ra. Tầm sát thủ trong phạm vi bốn trượng, lần đầu tiên Quá Tam Kiếm thi triển ba chiêu liên hoàn trước đối thủ vô danh.
Uy thế quả không phải tầm thường, bóng kiếm mờ mịt mũi kiếm lóe lên những điểm hàn tinh nhằm đâm vào ba mươi sáu đại huyệt của Huyết Y Nhân hư thực khôn lường.
Những kiếm thủ bên ngoài có người rùng mình thầm nghĩ :
Nếu đặt mình vào vị trí Huyết Y Nhân, ngay cả lúc đối mặt thẳng thắn với “Tam chiêu liên hoàn” này thực không phải là dễ.
Nhưng họ không hiểu rằng, chính vì quay lưng lại, một tư thức tối kỵ của kiếm thuật, lại khiến sự ảo diệu dùng uy hiếp mục quang địch nhân mất tác dụng, Quá Tam Kiếm thi triển đòn đánh theo sự rèn luyện khuôn phép mấy chục năm đã thành cứng nhắc không dám vượt ra khỏi các công thức đã học, bởi thế khi mũi kiếm khi còn cách Huyết Y Nhân vài tấc lão bỗng sực nghĩ ra và hiểu được thì đã quá muộn màng chẳng có bao giờ có cơ hội để rút kinh nghiệm nữa.
Ánh hào quang vọt tới với tốc độ tia chớp cúng một lúc đẩy lệch thanh kiếm Thạch lão sư đồng thời đâm xuyên qua yết hầu lão.
- Ta… rất khâm phục… kiếm thuật… thượng đẳng.
Vận hết sức lực lão cố gắng thốt được mấy câu rồi té lăn ra.
Huyết Y Nhân bí ẩn khẽ nở nụ cười khó hiểu.
Nét mặt Đinh Bất Tử tái ngắt, khó có thể biết tam trạng nghĩ gì. Mười năm nhiệm kỳ giữ danh hiệu “Vô Địch Kiếm” vậy mà y hoàn toàn mù tịt về lai lịch chiêu kiếm giết chết thạch lão sư vùa rồi. Suy nghĩ nát óc Đinh Bất Tử nhận thấy không thể đối phó nổi ngay cả khi dùng phép “Lưỡng bại câu thương”. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, “Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm” đứng lặng yên thẫn thờ.
Thái độ này khiến người bàng quang rất ngạc nhiên.
Huyết Y Nhân đột nhiên lên tiếng :
- Đinh Bất Tử ! Đúng luật lệ chưa ?
Vô Địch Kiếm Đinh Bất Tử thở hắt ra, y từ từ bước tới vị trí Quá Tam Kiếm vừa ngã xuống. Cổ nhân có câu “Biết mình biết người trăm trận trăm thắng”, y đã thua trước đối phương một bước.
Người áo đỏ, dường như biết quá rõ về “Thập kiếm nhân” nhưng Đinh Bất Tử lẫn “Thập kiếm nhân” không biết tý gì về hắn.
Chức nghiệp kiếm thủ “Sách Huyết Lão Tổ” nghe một luồng khí lạnh chạy dọc theo sương sống. Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm nét mặt vô cùng khẩn trương.
Huyết Y Nhân vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không xoay mình lại. Cục diện căng thẳng hai đối thủ đang trong giai đoạn tỷ thí cân não khốc liệt.
Trạng Nguyên Lâm chìm trong yên tĩnh rợn người.
Thời gian chậm chạm trôi qua một lúc khá lâu ước chừng cháy tàn nén nhang.
Hữu thủ Vô Địch Kiếm đột nhiên rũ xuống, toàn thân mất hết sức kháng cự. Mồ hôi nhỏ giọt như mưa.
Thêm một lúc nữa…
Đinh Bất Tử quỵ chân ra đất, thở hào hển cố gắng lắm y mới thốt được mấy câu :
- Ngươi … ngươi… đã thắng !
Huyết Y Nhân khẽ cười nhạt nói nói :
- Kể ra ngươi cũng rất khá, nhưng … vô địch thì…
Đinh Bất Tử khó chịu cùng cực, y ngắt lời đối phương và hỏi :
- Bây giờ ngươi muốn gì ?
- Kim bài đâu ?
Cựu vô địch vẻ mặt đầy đau khổ thò tay vào áo lấy ra một vật màu vàng rực, như màu áo của y liệng về phía tân vô địch. Kim bài vừa sa xuống bỗng dưng bật tung lên không, ánh hoàng kim tóe ra tứ phía rồi tắt ngấm.
Lệnh phù của kiếm bảng bị Huyết Y Nhân dùng cổ kiếm chém tan làm trăm mảnh. Vẫn không xoay mình lại hắn cất tiếng cười rộ vọt đi, chớp mắt không còn thấy tung tích đâu nữa.
Ngày hôm sau tin tức về cuộc đọ kiếm tại Trạng Nguyên Lâm đã theo gió lan tỏa khắp bốn phương trời.
Kiếm bảng bị xóa xổ thê thảm, Duy Ngã Độc Tôn Vô Địch Kiếm Đinh Bất Tử tự sát chết tại nhà riêng. Tám kiếm thủ còn lại cũng biến mất một cách lạ lùng. Nhưng Huyết Y Nhân cũng không bao giờ xuất hiện nữa dù chỉ là một lần.
Trạng Nguyên Lâm nhờ truyền kỳ mà nổi tiếng giờ đây lại càng nổi tiếng hơn nữa…
Tất cả các nhân vật có mặt tại cuộc tỷ kiếm ngày đó cũng trở thành truyền kỳ.
|