Trong rừng núi cháºp chùng có má»™t tòa cổ bảo, tòa cổ bảo nà y bắc giáp Lục Bà n SÆ¡n, nam giáp Không Äá»™ng SÆ¡n, cách Tam Quan chỉ hÆ¡n bảy mươi dặm.
Vị trà của tòa cổ bảo nà y hết sức hiểm trở và có mấy phần bà ẩn.
Trên con đưá»ng núi gáºp ghá»nh cách cổ bảo nà y không xa, tiếng vó câu lá»™p cá»™p vang lên, cát bụi tung bay, má»™t con ngá»±a gầy Ä‘ang phóng Ä‘i, trên lưng ngá»±a là má»™t lão nhân lưng gù mặt đầy gió bụi.
Lão nhân lưng gù nà y tuổi trạc ngÅ© tuần, diện mạo hiá»n từ, ánh mắt ưu uất, chiếc áo dà i xám trên mình đã bạc mà u, phối hợp vá»›i con ngá»±a gầy trÆ¡ xương, trông hết sức thê lương.
Ngá»±a gầy cháºm bước, tiếng lạc reo "leng keng", theo bước Ä‘i cá»§a ngá»±a, thân ngưá»i lão nhân lắc lư liên hồi.
Vòng qua thung lÅ©ng, phÃa trước xuất hiện má»™t vùng bình nguyên trải dà i đến chân núi, ruá»™ng lúa dá»c ngang, trong má»™t thôn là ng ngoà i năm dặm Ä‘ang bốc khói nghi ngút, các nông phu cÅ©ng vai vác cuốc xẻng, từng nhóm hai ba ngưá»i Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà .
Dá»c chân núi rẽ trái ná»a dặm là má»™t tòa trang viện cao hÆ¡n ba trượng như là thà nh bảo, tưá»ng rà o được xây bằng gạch, trước cá»a bảo có hai tấm bia bằng đá xanh cao đến trượng hai, trên bia khắc ba chữ "Bà n Thạch Bảo" to lá»›n, ngoà i ná»a dặm cÅ©ng có thể nhìn thấy rõ.
Lão nhân lưng gù ghìm cương dừng ngá»±a, sau khi quan sát cảnh tượng trước mặt, ánh mắt ưu uất dừng lại ở Bà n Thạch Bảo, trên gương mặt đầy gió bụi hiện ra má»™t vẻ kỳ lạ, hồi lâu má»›i nhếch môi cưá»i, khẽ lẩm bẩm:
- Hừ! Có gì mà hiển hách... Khi kiếp số đến thì cũng hóa thà nh một đống tro tà n thôi...
Ôi!...
Sau má»™t tiếng thở dà i tháºm thượt, lão nhân lưng gù láºp tức giục ngá»±a phóng Ä‘i vá» phÃa thôn là ng ở ngoà i năm dặm.
Nhưng ngay khi ông vừa định và o thôn, bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a dồn dáºp và tiếng lạc reo inh á»i, ba con tuấn mã từ trong thôn phóng ra.
Dẫn đầu là má»™t thiếu niên mà y dà i đến tóc may, đôi mắt sáng quắc, nhưng ánh mắt như có vẻ âm trầm, khiến ngưá»i nhìn phải khiếp sợ.
Ngưá»i thứ hai là má»™t thiếu niên mà y kiếm mắt sao, răng trắng môi hồng, diện mạo rất anh tuấn và tao nhã, khiến ngưá»i nhìn có cảm giác thân thiết.
Ngưá»i thứ ba là má»™t thiếu niên mắt phụng mà y thanh, mặt như thoa phấn, môi như bôi son, tuy anh tuấn nhưng có phần á»§y mị.
Ba thiếu nhiên nà y tuổi lá»›n nhất chỉ chừng mưá»i tám mưá»i chÃn, nhá» nhất chừng mưá»i lăm mưá»i sáu, thảy Ä‘á»u mặc áo dà i lụa trắng, tuấn mã cÅ©ng má»™t mà u trắng, tháºt khà vÅ© hiên ngang, biểu nghi xuất chúng.
ÄÆ°á»ng thôn quê không mấy rá»™ng, hai ngá»±a phóng Ä‘i ngược chiá»u nhau, má»™t bên phải nhưá»ng đưá»ng trước thì má»›i có thể lá»t qua.
Lão nhân lưng gù thấy ba con tuấn mã phóng nhanh đến, vá»™i ghìm cương và cho ngá»±a tránh và o lỠđưá»ng.
Ông ta đưa mắt nhìn theo ba thiếu niên ấy Ä‘ang rẽ và o con đưá»ng dẫn đến Bà n Thạch Bảo má»›i buông tiếng thở dà i và gáºt gù nói:
- Ưá»m! Váºy má»›i là nhân tà i vạn ngưá»i có má»™t! Äoạn cho ngá»±a cháºm bước Ä‘i và o thôn, thuê má»™t gian phòng trong má»™t khách Ä‘iếm nhỠở trá».
Khách Ä‘iếm thôn quê rất Ãt khách, cả Ä‘iếm chỉ có má»™t ngưá»i khách là lão nhân lưng gù, tắm rá»a ăn uống xong đã đến lúc lên đèn.
Lão nhân lưng gù gá»i chưởng quầy kiêm tiểu nhị là Lý Tứ và o trong phòng, đưa cho y má»™t nén bạc mưá»i lạng và nói:
- Lý Tứ, lão hán ở đây có thể là bốn năm ngà y, mưá»i lạng bạc nà y đưa cho ngươi trước, khi nà o kết toán, còn lại bao nhiêu biếu cho ngươi hết.
Lúc bấy giỠở khách Ä‘iếm thôn quê, cả tiá»n phòng lẫn ăn uống tối Ä‘a cÅ©ng chỉ chừng hai ba chỉ bạc, lão nhân lưng gù nà y nói chỉ ở trá» có bốn năm ngà y mà lại trả đến những mưá»i lạng bạc, khách hà o phóng thế nà y tháºt thắp Ä‘uốc cÅ©ng chẳng dá»… tìm được.
Lý Tứ thoạt tiên sững sá», Ä‘oạn liá»n toét miệng cưá»i, khom lưng cúi đầu, nhất thá»i không biết nói gì má»›i phải.
Lão nhân lưng gù mỉm cưá»i nói:
- Bây giá» ngươi có báºn gì không? Lý Tứ vá»™i cưá»i nói:
- Không, không báºn, lão nhân gia có gì dặn bảo? Lão nhân lưng gù cháºm rãi nói:
- Lão hán muốn chuyện trò vá»›i ngươi và nhân tiện há»i thăm má»™t việc, ngươi ngồi xuống Ä‘i! Lý Tứ xin lá»—i trước, rồi má»›i cẩn tháºn nhét nén bạc và o lòng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện vá»›i lão nhân lưng gù, cưá»i siểm nịnh nói:
- Lão nhân gia có việc gì xin cứ há»i, chỉ cần tiểu nhân biết, sẵn sà ng trả lá»i hết vá»›i lão nhân gia.
Lão nhân lưng gù ngẫm nghÄ© chốc lát má»›i há»i:
- Trước khi lão hán và o Ä‘iếm không lâu, có ba thiếu niên anh tuấn cưỡi ngá»±a trắng Ä‘i ngang qua đây phải không? Lý Tứ mỉm cưá»i khom mình đáp:
- Vâng! Lão nhân lưng gù chú mắt nhìn Lý Tứ rồi há»i:
- Lão hán tháºt lấy là m lạ, ở thôn quê hẻo lánh nà y sao lại có những thiếu niên anh tuấn nho nhã như váºy? Lý Tứ chá»›p chá»›p mắt:
- Lão nhân gia muốn biết lai lịch cá»§a há» phải không? Lão nhân lưng gù lÆ¡ đễnh cưá»i nói:
- Äằng nà o thì cÅ©ng Ä‘ang nhà n rá»—i, và o thôn là ng thì há»i táºp tục, nói chuyện phong thổ nhân tình để giải khuây, váºy chẳng tốt ư? Lý Tứ cưá»i đắc ý:
- Lão nhân gia muốn biết lai lịch cá»§a ba thiếu niên ấy, há»i Lý Tứ nà y tháºt đã há»i đúng ngưá»i rồi! Lão nhân lưng gù ngạc nhiên:
- Chả lẽ ở đây ngoà i ngươi ra, kẻ khác không biết lai lịch cá»§a há» hay sao? Lý Tứ cưá»i bà ẩn, hạ thấp giá»ng nói:
- Trong thôn nà y không có mấy ai biết lai lịch cá»§a ba ngưá»i ấy, cho dù lão nhân gia há»i thì cÅ©ng không ai dám nói cho lão nhân gia biết.
Lão nhân lưng gù ngơ ngẩn:
- Vì sao váºy? Chã lẽ ba thiếu niên ấy không phải ngưá»i tốt...
Lý Tứ khẽ "suỵt" má»™t tiếng, ngắt lá»i lão nhân lưng gù, vẻ mặt nặng ná» khẽ nói:
- Lão nhân gia là ngưá»i tha hương, nói năng hãy tháºn trá»ng má»™t chút.
Lão nhân lưng gù kinh hãi:
- Äa tạ ngươi đã nhắc nhở! Lý Tứ nghiêm mặt:
- Lão nhân gia thưá»ng Ä‘i lại bên ngoà i, hẳn là từng nghe nói trên giang hồ có má»™t Bà n Thạch Bảo oai trấn thiên hạ chứ? Lão nhân lưng gù vá» kinh ngạc nói:
- Chả lẽ ba thiếu niên ấy có liên quan vá»›i Bà n Thạch Bảo hay sao? Lý Tứ gáºt đầu:
- Há» chÃnh là Bà n Thạch Tam Anh danh chấn võ lâm đó! Lão nhân lưng gù cưá»i gượng:
- Lão hán tuy quanh năm Ä‘i lại bên ngoà i, nhưng không phải là ngưá»i trong giá»›i võ lâm, nên chuyện võ lâm không mấy chú ý đến, nếu ngươi biết rõ sá»± việc thì cứ nói phứt ra Ä‘i.
Lý Tứ mỉm cưá»i, hạ thấp giá»ng nói:
- Lão đại trong Bà n Thạch Tam Anh là Chu Lương, nghe đâu là công tá» cá»§a Bạch Y Nho Hiệp Chu Hạo Nhiên, nhị trang chá»§ cá»§a Tam NghÄ©a Trang oai trấn bảy tỉnh miá»n nam...
Lý Tứ nói đến đó, lão nhân lưng gù thoáng giáºt mình, hai mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi. Lý Tứ Ä‘ang nói nên không há» phát giác, y nói tiếp:
- Chu công tỠấy tuy là thân pháºn ngưá»i khách ở trong Bà n Thạch Bảo, nhưng bảo chá»§ đối đãi như huynh đệ, quyá»n hà nh cÆ¡ hồ ngang vá»›i bảo chá»§, má»i ngưá»i trong bảo chẳng ai là không sợ y, nghe đâu đôi khi bảo chá»§ còn phải nhưá»ng y ba phần nữa đấy! Lão nhân lưng gù nhẹ nhõm há»i:
- Váºy vị Chu công tỠấy hăn là võ công rất cao cưá»ng phải không? Lý Tứ tháºn trá»ng hạ thấp giá»ng nói:
- Võ công cá»§a Chu công tá» thế nà o, tiểu nhân không biết, nhưng y rất mưu mô nham hiểm và hiếu sát, chỉ cần má»™t chút không vừa lòng là có thể động thá»§ giết ngưá»i.
Lão nhân lưng gù gáºt gù:
- Ưá»m! Lý Tứ nói tiếp:
- CÅ©ng may là trước đây không lâu, lão nhị và lão tam trong Tam Anh và o trong bảo, cá tÃnh cá»§a Chu công tỠấy đã thay đổi, trở nên tốt hÆ¡n rất nhiá»u.
Lão nhân lưng gù mắt rực lên:
- Lão nhị và lão tam ấy có địa vị gì trong bảo váºy?
- Hai ngưá»i ấy là đồ đệ má»›i thu nháºn cá»§a bảo chá»§, lão nhị là Trần Văn, lão tam là Trần Võ, huynh đệ thân sinh, là ngưá»i tốt tháºt sá»±. Lúc lão nhị và lão tam má»›i và o bảo, từng bị lão đại Chu Lương hà nh hạ rất nhiá»u, nhưng hai ngưá»i luôn nghịch đến thuáºn chịu, không bao giá» thốt ra má»™t lá»i oán trách. Lâu dần, sau cùng Chu công tỠđã bị hai ngưá»i cảm động, tá»± hạ mình kết nghÄ©a đệ huynh vá»›i há», luôn ká» cáºn bên nhau như huynh đệ thân sinh, và tÃnh tình cá»§a Chu công tá» như cÅ©ng bị cảm động bởi hai vị nghÄ©a đệ, trở nên tốt hÆ¡n rất nhiá»u. Do đó, má»i ngưá»i trong Bà n Thạch Bảo hết sức cảm kÃch công đức vô hình cá»§a huynh đệ há» Trần, thảy Ä‘á»u kÃnh trá»ng hai ngưá»i.
Lão nhân lưng gù như rất thú vị há»i:
- Lão nhị và lão tam và o bảo được bao lâu rồi? Lý Tứ đếm ngón tay:
- Ưá»m! Gần má»™t năm mưá»i tháng rồi! Lão nhân lưng gù chú mắt:
- Ngươi là m sao mà biết rõ váºy? Lý Tứ đắc ý:
- Tiểu nhân từng là m đầu bếp ở trong bảo hai năm, hồi ba tháng trước má»›i rá»i khá»i bảo, cho nên...
Lão nhân lưng gù "À" một tiếng, rồi khẽ thở dà i nói:
- Hồi mưá»i năm trước lão hán cÅ©ng từng là m đầu bếp năm năm trong phá»§ má»™t vị thân vương, tá»± tin cÅ©ng có trình độ khá, nay đã cao tuổi, cô thân má»™t mình trôi giạt khắp nÆ¡i cÅ©ng không phải cách, nên lão hán muốn trở lại nghá» cÅ©, nếu ngươi có quen biết vá»›i Bà n Thạch Bảo, có thể giá»›i thiệu lão hán...
Lý Tứ ngáºp ngừng:
- Việc ấy... xin lão nhân gia lượng thứ cho, tiểu nhân ngưá»i hèn lá»i khinh, e không thể giá»›i thiệu lão nhân gia và o bảo. Tuy nhiên, nếu lão nhân gia có kỹ năng đặc thù vá» việc nấu nướng thì tiểu nhân có má»™t cách có thể thá», còn như thà nh hay không, đó thì phải xem váºn khà cá»§a lão nhân gia.
Lão nhân lưng gù như thoáng thất vá»ng:
- Ngươi có diệu kế gì hãy nói ra thá» xem! Lý Tứ thấp giá»ng:
- Bà n Thạch Tam Anh có má»™t sở thÃch chung là thưởng thức món ăn lạ, há» cÅ©ng rất ưa chuá»™ng tay nghá» cá»§a tiểu nhân, nên tiểu nhân tuy đã rá»i khá»i Bà n Thạch Bảo, thế nhưng cách năm ba hôm, há» Ä‘á»u cùng đến đây bảo tiểu nhân là m cho và i món ăn để thay đổi khẩu vị...
Lão nhân lưng gù hiểu ý gáºt đầu, ngắt lá»i:
- à ngươi là muốn lão hán trá»— tà i khi hỠđến đây lần sau phải không? Lý Tứ mỉm cưá»i:
- Lão nhân gia tháºt thông minh, tiểu nhân chÃnh là có ý như váºy, đến lúc ấy tiểu nhân sẽ viện lý do là ngưá»i không khá»e, nhá» lão nhân gia là m thay...
Lão nhân lưng gù xua tay ngắt lá»i:
- Cách ấy không ổn, nếu như há» vừa nghe nói ngươi không khá»e, láºp tức bá» Ä‘i, váºy chẳng phải há»ng việc ư? Lý Tứ gáºt đầu:
- Không sai, váºy theo ý lão nhân gia thì sao? Lão nhân lưng gù cháºm rãi nói:
- Hãy để cho há» thưởng thức kiệt tác cá»§a lão hán trước, rồi khi há» há»i má»›i trả lá»i như cách cá»§a ngươi. Còn vá» mối quan hệ giữa chúng ta thì ngươi cứ nói là bạn, tình cỠđến đây, ngươi đã giữ lại chÆ¡i và i hôm, như váºy, để cho há» tá»± động yêu cầu lão hán, ngươi khá»i phải giá»›i thiệu.
Lý Tứ gáºt đầu liên hồi:
- Äúng! Äúng! Lão nhân gia suy tÃnh tháºt chu đáo, chúng ta quyết định tiến hà nh như váºy! Lão nhân lưng gù mỉm cưá»i:
- Lão hán là Nam Lão Äại, ngươi hãy nhá»› cho kỹ, kẻo danh tánh cá»§a bạn cÅ© mà lầm lẫn thì tháºt là chuyện ná»±c cưá»i.
Ngưng chốc lát, như không yên tâm nói tiếp:
- HỠchắc chắn đến chứ? Lý Tứ khẳng định:
- Tiểu nhân cam Ä‘oan trong vòng ba hôm há» chắc chắn đến, nhưng có Ä‘iá»u... lão nhân gia quả tháºt tá»± tin vá» tà i nấu ăn cá»§a mình phải không? Lão nhân lưng gù mỉm cưá»i:
- Äó là việc cá»§a lão hán, ngươi đừng lo!
-oOo-
Năm hôm sau, má»i ngưá»i trong Bà n Thạch Bảo Ä‘á»u biết nhà bếp cá»§a Tam Anh má»›i thuê vá», má»™t đầu bếp giá»i còn hÆ¡n Dịch Nha.
Trong độc viện nÆ¡i cư trú cá»§a Tam Anh thưá»ng có các vị há»™ viện và kỳ chá»§ đến là m khách, há» thảy Ä‘á»u ngợi khen, cho rằng dù Dịch Nha tái sinh cÅ©ng chỉ váºy mà thôi...
Thá»i gian thấm thoát, lão nhân lưng gù và o Bà n Thạch Bảo được má»™t tháng thì Bà n Thạch Bảo đã xảy ra má»™t đại sá»± chưa từng có từ trước đến nay, đó là trong hÆ¡n trăm cao thá»§ võ lâm bị giam trong bảo đã bị ngưá»i cứu Ä‘i mưá»i ngưá»i võ công cao nhất và có danh vá»ng nhất.
Bà n Thạch Bảo thống trị võ lâm đã lâu, mưá»i ngưá»i được cứu thoát tuy không đến đỗi gây ra sá»± uy hiếp đối vá»›i bảo nà y, song dù sao đó cÅ©ng không phải là má»™t chuyện vinh dá»±.
Mặc dù đó là do nhân viên chấp sá»± cá»§a Bà n Thạch Bảo canh phòng sÆ¡ suất, song đối phương có thể cứu Ä‘i mưá»i cao thá»§ võ lâm bị giam trong Bà n Thạch Bảo chẳng khác nà o tưá»ng đồng vách sắt mà không má»™t ai hay biết, hiển nhiên võ công hết sức cao cưá»ng.
Phó bảo chá»§ Sà i Xung Bình tạm thay quyá»n bảo chá»§ khi hay tin đã tá»™t cùng sá»ng sốt và tức giáºn, ngoại trừ láºp tức bắt giam những ngưá»i canh gác thiết lao và kỳ chá»§ lệnh chá»§ trá»±c đêm chá» bảo chá»§ Ä‘Ãch thân xá» lý, đồng thá»i còn mở cuá»™c Ä‘iá»u tra nghiêm khắc đối vá»›i các nhân viên má»›i và o bảo.
Sà i Xung Bình khẳng định trong bảo hẳn có gian tế tiá»m phục, nếu không, đối phương dù thân thá»§ nhanh đến mấy cÅ©ng chẳng thể hà nh động má»™t cách nhanh gá»n đến váºy.
Thế là , lão nhân lưng gù đã trở thà nh má»™t nhân váºt đáng hiá»m nghi hÆ¡n hết, tháºm chà ngay cả hai vị ái đồ mà bảo chá»§ đã thu nháºn chưa đầy hai năm là lão nhị và lão tam trong Tam Anh cÅ©ng bị Ä‘á»u tra thẩm vấn liên tục, không há» ngoại lệ.
Trải qua ba ngà y rối rắm, vẫn không tìm ra được chút manh mối gì, còn vỠlão nhân lưng gù lại cà ng không hỠbiết chút võ công.
Phó bảo chá»§ Sà i Xung Bình ngoại trừ âm thầm phái cao thá»§ Ä‘i khắp nÆ¡i Ä‘iá»u tra và lệnh cho phân đà các nÆ¡i nghiêm máºt chú ý, bá» ngoà i thì dưá»ng như không còn mà ng đến chuyện mưá»i cao thá»§ võ lâm bị cứu Ä‘i nữa.
Hai mươi ngà y lại trôi qua, đêm ấy và o lúc canh hai, trong má»™t gian phòng sang trá»ng và trang nhã, chá»— ở cá»§a Tam Anh, hai thiếu niên áo trắng rất anh tuấn Ä‘ang thì thầm nói chuyện vá»›i nhau, há» chÃnh là lão nhị Trần Văn và lão tam Trần Võ trong Tam Anh.
Trần Võ khẽ nói:
- Gia gia râu dà i bảo chúng ta chỉ ở đây hai năm, giá» chỉ còn mưá»i ngà y nữa là tròn hai năm, chúng ta có nên bá» Ä‘i hay không? Trần Văn thoáng ngẫm nghÄ©:
- Nhưng nhiệm vụ duy nhất mà gia gia râu dà i giao cho chúng ta đến nay không há» có manh mối, và lại không sá»›m không muá»™n, ngay trong lúc nà y lại xảy ra chuyện cướp ngục, nếu chúng ta bá» Ä‘i, chẳng phải cà ng bị hiá»m nghi hay sao? Trần Võ khẽ cưá»i khảy:
- Hiá»m nghi hay không cÅ©ng chẳng quan trá»ng, thẳng thắn mà nói, trong Bà n Thạch Bảo nà y không có bao nhiêu ngưá»i đủ sức giữ chúng ta lại, hiện bảo chá»§ Ä‘ang bế quan tiá»m tu, Chu đại ca lại vì việc công Ä‘i khá»i, lúc nà y chÃnh là má»™t cÆ¡ há»™i thoát thân tốt nhất, vấn đỠchỉ là nhiệm vụ gia gia râu dà i đã giao...
Khẽ buông tiếng thở dà i, nói tiếp:
- Gia gia râu dà i cÅ©ng tháºt quái lạ, đã không cho phép mình gá»i lão nhân gia ấy là sư phụ, cÅ©ng không cho biết thân thế cá»§a chúng ta, mà lại bảo chúng ta Ä‘i há»i má»™t ngưá»i xa lạ khác má»™t cách vòng vo thế nà y. HÆ¡n nữa, ngay cả nhiệm vụ bảo chúng ta hoà n thà nh cÅ©ng ná»a úp ná»a mở, không chịu nói rõ rà ng, nghÄ© tháºt tức chết Ä‘i được.
Ngưng chốc lát, Trần Võ nói tiếp:
- Cái nÆ¡i quái quá»· nà y tiểu đệ chẳng thể nà o ở lại thêm được nữa, tốt hÆ¡n nên sá»›m rá»i khá»i, là m rõ thân thế cá»§a mình trước. Còn vá» nhiệm vụ gia gia râu dà i đã giao, hiện chỉ còn mưá»i ngà y ngắn ngá»§i, không thể nà o thăm dò được nữa, không chừng hai vị tiá»n bối ấy cÅ©ng ở trong số mưá»i ngưá»i được cứu thoát, việc nà y để sau rồi hẵng tÃnh thì hÆ¡n.
Trần Văn gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c, đã quyết định bá» Ä‘i thì không nên cháºm trá»…, phải ngay canh ba đêm nay, chỉ có Ä‘iá»u là phải là m sao đối vá»›i Chu đại ca đây? Trần Võ trầm ngâm:
- Hãy để lại má»™t lá thư cho Chu đại ca, nói rõ ná»—i khổ bắt buá»™c phải bá» Ä‘i cá»§a chúng ta, đồng thá»i mong huynh ấy cÅ©ng sá»›m thoát ly...
Trần Văn bá»—ng biến sắc mặt, nháy mắt ra hiệu Trần Võ ngưng lá»i, lá»›n tiếng há»i:
- Ai ở ngoà i cá»a váºy? Má»™t tiếng nói già nua từ ngoà i cá»a vá»ng và o:
- Nam Lão Äại mang Ä‘iểm tâm đến đây! Trần Văn "À" má»™t tiếng, nói:
- Hãy mang và o đây! Cánh cá»a mở ra, lão nhân lưng gù tay bưng má»™t chiếc khay đựng đầy các món Ä‘iểm tâm lom khom Ä‘i và o, cẩn tháºn đặt khay xuống trước mặt hai ngưá»i, Ä‘oạn lui sang bên, nhẹ khép cá»a phòng lại.
Trần Võ thấy váºy bèn nói:
- Nam Lão Äại, hãy lui ra trước, lát nữa hẵng đến dá»n dẹp.
Lão nhân lưng gù khom mình:
- Vâng! Nhưng ông không lui mà lại còn tiến tá»›i, đôi môi mấy máy, má»™t tiếng nói yếu á»›t nhưng rõ rà ng chia nhau đưa và o tai hai ngưá»i:
- Lão há»§ có và i Ä‘iá»u muốn nói vá»›i hai vị, hai vị hãy vừa ăn Ä‘iểm tâm vừa dùng bút trả lá»i.
Trần Văn và Trần Võ giáºt mình sá»ng sốt, tháºt không ngá» lão già tầm thưá»ng nà y lại là má»™t cao thá»§ võ lâm có thể dùng chân khà truyá»n âm.
Hai ngưá»i kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, Ä‘oạn Trần Văn lấy giấy bút ra viết:
- Tháºt không ngá» tôn giá lại là má»™t cao nhân thâm tà ng bất lá»™! Lão nhân lưng gù mỉm cưá»i lặng thinh.
Trần Văn viết tiếp:
- Chuyện cướp ngục mấy hôm trước có liên quan với tôn giá hay không? Lão nhân lưng gù lắc đầu, Trần Văn ném cho ông cái nhìn ngạc nhiên, viết tiếp:
- Váºy tôn giá tiá»m nháºp bổn bảo là có ý đồ gì? Lão nhân lưng gù truyá»n âm đáp:
- Cùng chung mục Ä‘Ãch vá»›i hai vị! Trần Văn và Trần Võ tuy sá»ng sốt, nhưng Trần Văn Ä‘iá»m tÄ©nh viết:
- Tôn giá nói váºy nghÄ©a là sao? Lão nhân lưng gù truyá»n âm đáp:
- Cuá»™c nói chuyện cá»§a hai vị vừa rồi, lão há»§ đã nghe cả rồi! Trần Văn và Trần Võ cà ng kinh ngạc hÆ¡n, bằng và o công lá»±c cá»§a hai ngưá»i mà đối phương ở ngoà i cá»a nghe trá»™m lâu như váºy lại không phát giác, nếu đối phương không cố ý lên tiếng, có lẽ đến bây giá» vẫn chưa phát giác.
Hai ngưá»i Ä‘ang khi kinh ngạc, lão nhân lưng gù truyá»n âm nói tiếp:
- Hơn nữa, diện mạo của hai vị hao hao giống hai vị cố nhân của lão hủ khi xưa, lão hủ dám khẳng định hai vị không phải hỠTrần, nếu lão hủ đoán không lầm...
Dùng tay trái chỉ Trần Võ, lão nhân lưng gù nói:
- Vị nà y hẳn là ở há» Lãnh! Hai ngưá»i giáºt mình như chạm Ä‘iện, Trần Võ láºp tức giáºt lấy bút, viết nhanh:
- Tôn giá là ai? Lão nhân lưng gù giá»ng cảm khái truyá»n âm nói:
- Lão há»§ là ai, bây giá» nói ra chỉ là m cho hai vị rối trÃ, đà nh tạm giữ kÃn. Vá» thân thế cá»§a hai vị, má»™t khi sáng tá», nhiệm vụ trước mắt hai vị sẽ tá»™t cùng khó khăn, nên...
- Tôn giá biết rất rõ thân thế cá»§a bá»n tại hạ ư?
- Vâng! Nhưng vị gia gia râu dà i của hai vị đã không chịu trực tiếp nói cho hai vị biết, hiện giỠlão hủ cũng không tiện nói...
- Nếu tôn giá có thể láºp tức cho bá»n tại hạ biết thân thế, bá»n tại hạ không cần phải Ä‘i tìm ngưá»i tên là Nhạc Thà nh nữa, vì việc trước tiên bá»n tại hạ phải là m sau khi rá»i khá»i bảo chÃnh là tìm hiểu rõ thân thế cá»§a mình.
- Không, việc trước tiên hai vị phải là m sau khi rá»i khá»i bảo là gia tăng công lá»±c.
- Äó đâu phải là chuyện má»™t sá»›m má»™t chiá»u.
- Lão hủ dám cam đoan trong vòng ba tháng hai vị sẽ trở thà nh cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm.
Trần Văn và Trần Võ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ngáºp đầy vẻ kinh ngạc, sau đó Trần Võ viết:
- Tôn giá định thu nháºn bá»n tại hạ là m đồ đệ phải không? Lão nhân lưng gù khẽ buông tiếng thở dà i, từ trong lòng lấy ra má»™t cuá»™n da dê trao cho Trần Văn, truyá»n âm nói:
- Äây là Tà ng Chân Äồ cá»§a Thần Long Kiếm Khách Từ VÅ© Quân hồi ba trăm năm trước, nếu hai vị có phúc duyên, vá»›i tư chất cá»§a hai vị, trong vòng ba tháng hẳn có thà nh tá»±u to lá»›n.
- Vì sao tôn giá không tự mình lấy sỠdụng?
- Lão há»§ chỉ có duyên phân má»™t viên Äại Hoà n ÄÆ¡n, nếu không, Bà n Thạch Bảo đã tiêu tan từ lâu rồi! Ngưng chốc lát, lão nhân lưng gù nói tiếp:
- Tà ng Chân Äồ nà y cần phải cất giấu trong nẹp áo để khá»i xảy ra sá»± cố, tốt hÆ¡n hết là lên đưá»ng ngay đêm nay.
- Tôn giá không đi sao?
- Lão hủ không thể đi cùng hai vị!
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau lúc nà o và tại đâu?
- Ngà y mưá»i lăm tháng hai năm tá»›i tại nhà Nhạc Thà nh! Trần Văn và Trần Võ đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu rồi lại gáºt đầu.
Lão nhân lưng gù truyá»n âm há»i:
- Còn nghi vấn gì nữa không? Trần Võ viết:
- Hà nh vi cá»§a tôn giá cÅ©ng thần bà như thân thế cá»§a bá»n tại hạ, nếu chẳng phải gia gia râu dà i bảo chuyến Ä‘i nà y cá»§a bá»n tại hạ có kỳ ngá»™, bá»n tại hạ tháºt không dám tin lá»i tôn giá.
Lão nhân lưng gù mỉm cưá»i:
- Lão hủ nói ra lai lịch của vị gia gia râu dà i kia trước, để là m vững lòng tin của hai vị, thế nà o?
- Tốt lắm!
- Ông ấy là Hoà ng Xam Thần Tẩu Cốc Tiêu Vân, đúng không?
- Äúng!
- Bây giỠkhông còn hoà i nghi lão hủ nữa chứ?
- Äã tin hoà n toà n! Lão nhân lưng gù ngẫm nghÄ© chốc lát, truyá»n âm nói tiếp:
- Còn má»™t việc cần phải nhá»› kỹ, đó là Chu đại ca cá»§a hai vị, từ nay vá» sau bất luáºn y đối xá» vá»›i hai vị thế nà o, hai vị cÅ©ng không được là m tổn thương đến y, mà phải tìm cách cảm hóa y, rõ chưa? Trần Văn thoáng chau mà y, viết nhanh:
- Khẩu khà cá»§a tôn giá giống hệt gia gia râu dà i, nhưng tháºt ra đó là vì sao?
- Bốn tháng sau hai vị sẽ rõ hết toà n bá»™ sá»± tháºt, bây giỠđừng Ä‘oán mò nữa, đã sắp đến giá» rồi, mau thu xếp lên đưá»ng ngay.
Lão nhân lưng gù truyá»n âm nói xong, đưa mắt nhìn khay Ä‘iểm tâm, nháy mắt ra hiệu vá»›i Trần Văn.
Trần Văn hiểu ý lớn tiếng nói:
- Nam Lão Äại, hãy dá»n dẹp, bá»n ta phải nghỉ ngÆ¡i rồi đây! Lão nhân lưng gù bưng khay lên, Ä‘i ra cá»a, nhưng ông vừa kéo mở cá»a, hai bóng ngưá»i nhanh như chá»›p từ ngoà i lao và o, trong số đó có má»™t ngưá»i chá»›p nhoáng chá»™p lấy mạch môn cổ tay phải lão nhân lưng gù, đồng thá»i tay trái Ä‘iểm và o huyệt Tương Äà i cá»§a ông.
Còn bóng ngưá»i kia nhanh như gió lướt đến trước mặt Trần Văn và Trần Võ, má»™t tay chá»™p và o cuá»™n da dê trong tay Trần Văn, má»™t tay chá»™p và o mảnh giấy viết đầy chữ trên bà n.
Sá»± biến quá đột ngá»™t, ba ngưá»i bị tấn công bất giác báºt lên má»™t tiếng kêu thảng thốt.
"Xoảng" má»™t tiếng, chiếc khay trong tay lão nhân lưng gù rÆ¡i xuống đất, tay phải ông váºn kình vung mạnh, cổ tay bị ká»m chế láºp tức thoát ra, đồng thá»i tay trái má»™t chiêu "Vân long thám trảo" chá»™p lấy cổ tay phải cá»§a ngưá»i Ä‘ang Ä‘iểm và o huyệt Tương Äà i cá»§a mình.
Lão nhân lưng gù phản ứng quá nhanh, chẳng thể không khiến ngưá»i ám toán kinh hãi, báºt lên má»™t tiếng thảng thốt.
Cùng lúc ấy, ngưá»i kia đã chá»™p được Tà ng Chân Äồ và mảnh giấy và o trong tay, tránh khá»i sá»± phản kÃch cá»§a Trần Văn và Trần Võ, lui vá» phÃa cá»a, thấp giá»ng quát:
- Muốn sống thì đừng lên tiếng! Lão nhân lưng gù đã kéo ngưá»i bị chế ngá»± sang bên, tiện tay khép cá»a phòng lại, thấp giá»ng quát:
- Bằng hữu, nếu muốn sống, đứng lại ngay! Lúc nà y ngưá»i cướp được Tà ng Chân Äồ má»›i biết đồng bá»n mình đã bị chế ngá»±, đưá»ng rút lui cÅ©ng bị bÃt kÃn, đà nh công ra hai chiêu hung mãnh, bức lui Trần Văn và Trần Võ, trầm giá»ng nói:
- Äể lại Tà ng Chân Äồ, các ngươi rá»i khá»i đây cÅ©ng hãy còn kịp.
Lão nhân lưng gù ngăn cản thế công cá»§a Trần Văn và Trần Võ, trầm giá»ng nói:
- Bằng hữu tháºt khéo tÃnh toán! Ngưá»i ấy từ từ lui sang bên, vừa lạnh lùng nói:
- Sá»± tÃnh toán nà y đâu có thiệt thòi gì đối vá»›i các ngươi.
Lão nhân lưng gù cưá»i khảy:
- Hừ! Ngưá»i ấy trầm giá»ng:
- Hừ cái gì! Nếu các ngươi không cần tÃnh mạng thì đại gia cÅ©ng có thể không cần Tà ng Chân Äồ nà y! Rất hiển nhiên, hai ngưá»i nà y muốn há» từ bá» Tà ng Chân Äồ, để cho hỠđà o tẩu, rồi sau đó hai ngưá»i cÅ©ng rá»i khá»i, nếu không, là m kinh động ngưá»i trong bảo, đôi bên cÅ©ng sẽ nguy khốn.
Lão nhân lưng gù chú mắt nhìn đối phương hai ngưá»i, bất giác buá»™c miệng kêu lên:
- á»’! Tưởng ai, hóa ra là Äá»™ng Äình Nhị Xú! Thì ra hai ngưá»i nà y tướng mạo hết sức xấu xÃ, ngưá»i bị lão nhân lưng gù nắm giữ cổ tay có chiếc đầu rất to, ngưá»i béo lùn, mắt bé như hại Ä‘áºu, nhưng miệng lại rất to, còn ngưá»i kia thì lại đầu nhá» và nhá»n, ngưá»i cao gầy, đôi mà y rất ráºm và mắt tròn như lục lạc.
Hai ngưá»i nà y vốn là đại đạo thá»§y lá»™ vùng Tam Sương, ngưá»i đầu to danh tánh là Cái Vân SÆ¡n, ngưá»i đầu nhá» là Äá»— Khâm Võ, ngoại hiệu là Äá»™ng Äình Nhị Xú.
Äá»™ng Äình Nhị Xú chẳng chút ngạc nhiên vá» việc lão nhân lưng gù nháºn biết mình. Cái Vân SÆ¡n nhếch môi nói:
- Phải, ngưá»i biết được Äá»™ng Äình Nhị Xú hẳn không phải kẻ vô danh, tôn giá tÃnh sao vá» vụ giao dịch trước mắt nà y? Lão nhân lưng gù khẽ thở dà i:
- Hai vị đương gia sao không là m thá»§ lÄ©nh mà lại đến đây nối giáo cho giặc thế nà y? Cái Vân SÆ¡n xẵng giá»ng:
- Äó không liên quan gì đến tôn giá! Lão nhân lưng gù mỉm cưá»i:
- Hai vị đương gia không muốn biết lão phu là ai sao? Cái Vân SÆ¡n cưá»i khảy:
- Không có hứng thú! Lão nhân lưng gù thản nhiên cháºm rãi nói:
- Hai vị hẳn không hoà n toà n quên hết chuyện đã xảy ra lúc canh ba đêm Trung Thu hồi mưá»i lăm năm trước chứ? Ông vừa nói vừa từ từ buông lÆ¡i cổ tay cá»§a Cái Vân SÆ¡n, đẩy y vá» phÃa Äá»— Khâm Võ, nói tiếp:
- Hai vị hãy nhá»› lại xem! Äá»™ng Äình Nhị Xú cùng sá»ng sốt nói:
- Tôn giá là ai? Lão nhân lưng gù khẽ ngâm:
- Tam tinh diệu hà hán, nghÄ©a kết sinh tá» minh! Thứ nhất! Äá»™ng Äình Nhị Xú mừng rỡ, vá»™i qùy xuống đất nói:
- Tháºt không ngỠân công... hãy còn...
Lão nhân lưng gù cất tay, đỡ Äá»™ng Äình Nhị Xú đứng lên, môi mấp máy má»™t hồi, vá»›i chân khà truyá»n âm nói chuyện vá»›i Äá»™ng Äình Nhị Xú.
Äá»— Khâm Võ liá»n hai tay trao trả Tà ng Chân Äồ vá»›i mảnh giấy bút đà m cho Trần Văn, rồi quay sang lão nhân lưng gù cung kÃnh nói:
- Ngà y mai là lá»… Äại Hiệu má»—i năm má»™t lần cá»§a bổn bảo, những ngưá»i phụ trách ở các phân đà đã có mặt đầy đủ, ân công vá»›i hai vị thiếu hiệp muốn rá»i khá»i đây phải tranh thá»§ cho sá»›m, để khá»i gặp rắc rối, tốt hÆ¡n hết nên Ä‘i theo đưá»ng núi sau bảo.
Sau đó, đôi bên lại truyá»n âm nói chuyện vá»›i nhau, Äá»™ng Äình Nhị Xú gáºt đầu liên hồi.
Trần Văn và Trần Võ thấy váºy, lòng cà ng thêm thắc mắc.
Äá»™t nhiên, tiếng trống dồn dáºp vang lên trên lầu canh, hiển nhiên đã có kẻ địch xâm nháºp và o bảo.
Cái Vân Sơn khẽ nói:
- Äây là cÆ¡ há»™i tốt, ân công vá»›i hai vị thiếu hiệp hãy thừa lúc há»—n loạn giả vá» truy tìm kẻ địch mà rá»i khá»i nÆ¡i đây...
Lão nhân lưng gù ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Không, lão phu phải xem đó là những ai! Ngay khi ấy, một tiếng quát to vang lên:
- Thất phu, nếu ngươi đáng kể được là má»™t nhân váºt thì hãy giở khăn che mặt ra, chúng ta quyết đấu má»™t cách công bằng.
Má»™t tiếng ngưá»i sang sảng khác buông tiếng cưá»i dà i, lá»›n tiếng nói:
- Tam tinh diệu hà hán, nghÄ©a kết sinh tá» minh! Thứ ba! Lão nhân lưng gù bất giác giáºt mình, xương cốt toà n thân kêu răng rắc, khối gù trên lưng biến mất, đồng thá»i đưa tay vuốt mặt, hiện ra má»™t gương mặt đỠnhư Quan Công, mắt phụng hà m oai nhìn Trần Văn và Trần Võ khẽ nói:
- Bất kể bên ngoà i xảy ra việc gì, hai ngưá»i cÅ©ng phải rá»i khá»i đây đêm nay.
Chuyển biến đột ngá»™t nà y, Äá»™ng Äình Nhị Xú bởi đã biết lai lịch cá»§a lão nhân lưng gù nên không há» kinh ngạc, nhưng Trần Văn và Trần Võ thì hết sức thắc mắt, nghe váºy ngáºp ngừng há»i:
- Tiá»n bối, ngưá»i bên ngoà i là ai váºy?
- ChÃnh là Lãnh Diên Bình đại hiệp, ngưá»i mà hai vị muốn há»i...
Lão nhân lưng gù chưa dứt lá»i đã vá»t qua cá»a sổ ra ngoà i, Äá»™ng Äình Nhị Xú vá»›i Trần Văn và Trần Võ cÅ©ng liá»n theo sau.
Lúc nà y trên quảng trưá»ng đầy nghịt ngưá»i, Trần Văn và Trần Võ chen và o trong đám đông, đưa mắt nhìn, chỉ thấy hữu há»™ viện Liá»…u Trưá»ng Thanh trong bảo Ä‘ang ác đấu vá»›i má»™t ngưá»i áo xanh vóc dáng mảnh khảnh, bịt mặt bằng khăn xanh, bên cạnh có ba tá» thi máu thịt nhầy nhụa, qua y phục có thể nháºn ra há» Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Bà n Thạch Bảo.
Hai ngưá»i trong tráºn đấu tuy bá» ngoà i võ công ngang ngá»a, song ngưá»i bịt mặt áo xanh thần thái ung dung, công thá»§ nhịp nhà ng, so vá»›i thần thái căng thẳng cá»§a hữu há»™ viện Liá»…u Trưá»ng Thanh, sá»± hÆ¡n kém hết sức rõ rà ng.
Ngưá»i bịt mặt áo xanh Ä‘oản kÃch trong tay vung động như gió, lạnh lùng nói:
- Thất phu, bằng ngươi cũng xứng động thủ với...
Chưa dứt lá»i, tả há»™ viện Äá»™c Tý Thiên Tôn Tả Lâm đã tung mình và o tráºn đấu.
-oOo-