Hồi 1 Chức nghiệp kiếm thủ truy sát Nhạc gia
Hồi thứ nhất
Chức nghiệp kiếm thủ truy sát nhạc gia
Trời về chiều, những cơn nắng gắt của buổi trưa hè đã thấy có những luồng gió mát nhẹ nhàng lướt êm đềm trên các chiếc lá khô rơi rụng, gió đùa giỡn với lá quấn quýt nhau bay lả tả đưa nhau ra giữa đường
Con đường dài ba trăm dặm này đẫn đến Giang Bắc rất náo nhiệt. Người ngồi cầm cương đội nón rộng vành nét mặt không giấu được vẻ lo âu, thỉnh thoảng lại nhổm người lên quan sát phía đằng sau sợ có người truy đuổi.
Chợt có tiếng nói phu nhân trong xe hỏi vọng ra :
- Nhạc Cương huynh , lộ trình còn xa lắm phải không ?
- Người đánh xe tay không ngớt ra roi giục ngựa vừa khoái lại trả lời :
Tiểu Hoa, nàng đừng lo lắng nữa, cũng sắp đến rồi. Vân nhi bớt chút nào chưa ?
- Thiếu phụ trong xe đáp :
- Đã bớt nhiều, hiện nay đang ngủ say… Cương ca…
- Tiểu Hoa. Ta đã vì nàng và Vân nhi mà rửa tay gác kiếm, nếu hoàng thiên phò trợ. Chúng ta không phải bôn ba nữa. Ta sẽ ở bên cạnh mẫu tử nàng làm một người bình thường sống một cuộc đời hạnh phúc…
- Cương ca ! mẫu tử thiếp rất mừng …
Trung niên mã phu chưa kịp nở nụ cười hạnh phúc trên môi thì bên tai đã nghe thấy tiếng ngựa hí lên thê thảm. Tiếng veo véo không ngớt, từ hai bên đường trường tiễn bắn ra như mưa nhắm vào đôi ngựa. Trong chớp mắt hai con Lương câu vô tội bị tên ghim đầy mình như lông nhím. Chúng điên cuồng lao nhanh tới trước máu tươi chảy như suối.
Trung niên mã phu bản lĩnh không phải tầm thường, công phu hàm dưỡng rất cao, y giựt cương ngựa buộc đôi song mã đang lâm tử theo quán tính chạy dạt theo hình cánh cung vào ven đường phía tay mặt có sườn đồi dốc thoai thoải với ý đồ làm giảm tốc độ cỗ xe, rồi tung mình lên vung cước đá nóc xe vỡ tan. Đang còn lơ lửng trên không y còn kịp thời vung cây roi cuốn chặt hai mẹ con thiếu phụ đang ôm cứng lấy nhau, Chuyển động thần lực hét lên một tiếng giựt mạnh thê tử vọt lên khỏi thùng xe. Y lộn liên tiếp mấy vòng đón được thiếu phụ hạ mình xuống đất an toàn.
Đôi ngựa không người điều khiển lao qua con dốc là hết sinh lực quỵ vó ngã ra thùng xe gẫy vụn.
Trung niên thư sinh vừa đặt con xuống bãi cỏ xong cũng là lúc toán sát nhân ập đến. Dẫn đầu do một lão giả mặc bạch bào, đôi mắt rất sắc chứa đầy sát khí. Bọn còn lại gồm bốn người bịt mặt bằng vải đen kín mít chỉ để hở ra đôi mắt lấp loáng.
Lão già cười nửa miệng cất tiếng nói :
- Nhạc Cương huynh đê, ngươi nghĩ rằng có thể thoát được tay lão phu chăng ?
Nhạc Cương, tên người trung niên căm hận đáp :
- Lã Kim Đạo, ta đã xóa bỏ danh hiệu gác kiếm quy ẩn rồi sao lão còn đuổi tận giết tuyệt ?
Bạch bào lão giả cười khành khạch :
- Ngươi quên nghề nghiệp của ta mất rồi …
Nhạc Cương khẽ lẩm bẩm :
- Chức nghiệp kiếm thủ… Chức nghiệp kiếm thủ…
Lã Kim Đạo đột nhiên quát lớn :
- Lão phu từ ngàn dặm xa xôi đến đây là đã nhận lời với Hội chủ báo cho ngươi biết một là ngươi cúi đầu thuần phục gia nhập “ĐẠI QUANG MINH” và giao nộp bí lục “Cầm Long Chưởng”. Hai là mang thủ cấp toàn gia ngươi về phục mệnh, Nhạc Cương hãy trả lời đi !
Trung niên đưa mục quang hướng về phía thê tử nghĩ thầm :
- Thật không may cho ta chưa kịp an trí thê nhi, ta có thể thoát khỏi tay bọn chúng ngưng còn Tiểu Hoa và Vân nhi, thật khó lòng tránh được kiếp nạn, dù sao đi nữa ta cũng không thể làm nhục danh dự kiếm thủ…
Lã Kim Đạo chờ lâu toan nổi nóng bỗng thấy Nhạc Cương thần sắc ung dung lên tiếng hỏi :
- Lã lão tứ, trước khi về với “Đại Quang Minh” lão cho ta nói vài lời với nội nhân được chứ ?
Bạch phát lão giả ước lượng tình thế dù Nhạc Cương giở trò gì cũng khồng thể đưa cả ba người chạy khỏi bàn tay lão nên gật đầu trầm giọng đáp :
- Lão phu ưng thuận !
Trung niên không chút chần chờ liền chạy tới bên thiếu phụ đang ôm con nét mặt thất thần. Đứa nhỏ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đang mê man trong lòng tử mẫu. Nhạc Cương ứa lệ cúi xuống đưa tay sờ lên trán con, miệng mấp máy nói nhỏ :
- Tiểu Hoa, duyên phận chúng ta tới đây đã hết …
Thiếu phụ hoảng hốt khẽ kêu lên:
- Cương ca !
Trung niên đưa mắt ra hiệu rồi nói gấp :
- Tiểu Hoa, thời gian cấp bách nàng hãy nghe ta nói cho hết kẻo không kịp.
- Thiếp xin lãnh ý chàng
- Hay lắm ! Tiểu Hoa hãy nhớ kỹ từng lời ta không thì nguy mất, bọn này rất độc ác… nhưng hi vọng vào số mạng. Nàng bồng Vân nhi chạy cho lẹ, ta ra tay cản bọn chúng lại, phía đằng xa có một ngã ba, rẽ bên tả vài chục trượng nàng chú ý tới một cây bách rất lớn, khi xưa có lần ta ghé qua đây nên biết rõ cây bách này trong ruột rỗng, bên ngoài cây cỏ dây leo phủ kín. Nếu thần minh thiên địa chưa tuyệt đường họ Nhạc thì cây bách này còn ở đó, nó sẽ là nơi ẩn thân rất bí mật bọn chúng khó lòng khám phá ra được.
- Cương ca
- Đừng ngắt lời ta… Sau này Vân nhi may mắn thoát được nạn ngàng nên cho con theo đường học hành thi cử “Cầm Long Bí Lục” ta để trong bọc Vân nhi, khi bình yên phải đốt đi ngay, Tiểu Hoa… ta trông cậy ở nàng vận khí phúc đức. Còn ta Nhạc Cương thà chết chứ không chịu nhục làm tôi mọi cho Đại Quang Minh.
Thiếu phụ đầm đìa nước mắt trên khuôn mặt diễm lệ, thu hết nghị lực nhìn trượng phu gật đầu cương quyết.
Trung niên khẽ hôn lên mái tóc nàng, rồi hôn mặt con lần cuối cùng :
- Vĩnh biệt Tiểu Hoa… Nàng phải nhớ lúc ta ra tay hãy chạy liền mới kịp, Vĩnh biệt…
- Nhạc Cương, thôi đủ rồi lão phu không còn nhẫn nại nữa đâu !
Tiếng Lã Kim Đạo giục giã
Hơi cúi xuống trung niên đáp :
- Xong rồi, ta ra ngay đây…
Chân trái nhẹ nhàng di chuyển y co mình lại như con dã miêu bàn tay tả xòe ra mười mấy điểm sáng bạc bắn vào bọn Lã Kim Đạo
- Kim Tiền Tiêu !
Một gã bịt mặt kêu lên.
Đã quyết lòng tử chiến khi nào trung niên lại để cơ hội đám sát thủ được rảnh tay. Y gầm lên dữ dội vung ngọn roi ngựa hóa thành một cầu vồng quét rất mạnh ra đẩy dạt địch nhân trong chu vi năm sáu trượngkhông tiến được bước nào… Đầu ngọn roi lướt tới trước mặt bạch bào lão giả. Hắn vươn tay chụp lấy, thủ thức rất mạo hiểm đồng thời xoay mình giật mạnh.
Nhạc Cương vận hết nội lực vung tay lên, cây roi bỗng lỏng ra, Lã Kim Đạo mừng thầm trong bụng toan cuộn đầu roi vào cánh tay rồi khom mình tả thủ rút kiếm nhanh như chớp. Bất ngờ trung niên sấn tới một bước, dùng hết thần lực giật ngược trường tiên tuột khỏi bàn tay bạch bào lão nhân đảo đi cuốn vào cổ họng của một gã sát thủ. Gã này rú ằng ặc xương cổ gãy nát, trường kiếm tuột khỏi tay.
Trong lúc ấy thiếu phụ nhớ lời trượng phu dặn dò liền ẵm con co chân chạy rất mau, thoáng chốc đã ngoài hai mươi trượng.
Trung niên ra đòn kết quả khích lệ nhưng Lã Kim Đạo đã nổi tiếng mấy chục năm lẽ nào để địch thủ sính cường, hắn co chân đá vào thanh kiếm của tên thủ hạ bắn đi vào ngực Nhạc Cương với tốc độ kinh hồn.
Trung niên đành buông cây trường tiên xuống đất, người y hơi ngả ra chờ thanh kiếm vọt sát thân mình, y sử dụng “Hổ Trảo Công” chụp vào đốc kiếm.
Hai tên sát thủ khác chia thành hai đường rượt theo thiếu phụ.
Trung niên toan tìm cách ngăn cản chúng, chợt y cảm thấy một luồng gió lạnh sát sau gáy. Không kịp suy nghĩ, y dựng kiếm lên xoay mặt lại.
Choang ! Choang !
Sắt thép chạm nhau cánh tay cầm kiếm đôi bên tê chồn. Vừa rồi Nhạc Cương ứng biến rất thần tốc thoát khỏi cái chết trong dường tơ kẽ tóc.
Lã Kim Đạo nét mặt đanh lại, chức nghiệp kiếm thủ đánh sểnh chiêu đầu, trường kiếm vòng đi ra chiêu thứ hai. Hắn sử kiếm tay trái khiến người ta khó nỗi đề phòng. Chiêu thức lại quái dị hiểm độc khôn lường.
Nhạc Cương cũng không hổ danh có tên trong hàng ngũ Thập kiếm nhân. Y khoa kiếm đánh ra bóng kiếm mờ mịt đón đỡ chiêu “ Tương Tử Quá Hải” của Lã Kim Đạo.
Tên sát thủ bịt mặt cũng lao vào bức bách Nhạc Cương phải di chuyển hạ bàn tránh né. Bất ngờ Lã Kim Đạo vươn tay mặt dài ra chụp vào cuống họng Nhạc Cương năm ngón tay khoắm lại, “Ưng Trảo Công” của hắn tấn công đột ngột, những kẻ mất mạng dưới chiêu liên hoàn “Kiếm Trảo” này không phải là ít.
Trung niên hoa mắt, bóng trảo lờ mờ trước mặt y khẽ thở dài thầm nghĩ:
- Thế là hết đời Nhạc Cương này …
Nhưng trong khi thoái hộ y đạp trúng một hòn đá khá lớn hòn đá chênh vênh lật nghiêng ra, Nhạc Cương mất đà xiêu người ngã nhào vừa vặn tránh khỏi chiêu ưng trảo công rất nguy hiểm của la kim đạo. Mũi kiếm Lã Kim Đạo đâm tới tấp xuống, Nhạc Cương lăn mình liên tiếp tránh.
“Sột !” Nhạc Cương trúng một kiếm vào mạng sườn. Nén cơn đau thấu tâm can chờ mũi kiếm Lã Kim Đạo đâm xuống lần nữa. Lần này Nhạc Cương không tránh né y phóng ngược kiếm nhằm đâm vào lỗ họng “chức nghiệp kiếm thủ” đưa vào thế hai bên cùng chết, Lã Kim Đạo la hoảng lên thu chiêu lại tràn mình vận dụng toàn bộ công phu mới thoát khỏi nguy hiểm nhưng cổ hắn cũng bị hớt mất một mảng da.
Nhạc Cương chống kiếm đứng lên, vết thương rất nặng , máu tươi không ngớt tuôn ra. Y nghiến răng cắn lưỡi kiếm dùng tay xé cạt áo nịt chặt bụng lại, đoạn lùi về , tựa lưng vào một thân cây kiếm quyết chĩa thẳng trước mặt không một chút run rẩy nào.
Lã Kim Đạo sau khi hoàn hồn không dám khinh địch nữa, thấy đối thủ bị thương trầm trọng hắn cũng chưa vội tấn công ngay đằng nào con mồi cũng chết cứ để đối phương chết vì mất máu cũng vậy thôi. Hắn vẫy tay ra hiệu cho tên thủ hạ còn lại đi truy lùng thiếu phụ tiếp với đồng bọn, xong liền bước từ từ đến đối diện Nhạc Cương.
- Nhạc lão ngũ, ngươi dám gạt ta… biết điều thì đưa “Cầm Long Phổ” cho ta, lão phu sẽ cho ngươi chết không phải đau đớn… nếu không… ! Hừ ! Hừ ! lão phu lột da chẻ xương ngươi đó.
Trung niên đứng bất động đầu óc đang vận dụng suy nghĩ tìm cách thoát thân. Vết thương đau dớn nổ đom đóm mắt nếu không dựa vào thân cây chắc y chống chọi không nổi nữa.
Vừa lúc đó hai tên thủ hạ đầu tiên đuổi theo hai mẹ con thiếu phụ từ hai cánh rừng chạy ra. Lã Kim Đạo hỏi ngay:
- Sao ? Thế nào rồi ?
- Bẩm lão gia mụ ấy trốn đâu mất biệt, chúng tại hạ lùng sục rất kỹ, nhưng chẳng thấy.
Lã Kim Đạo cười mát nói :
- Lão phu chỉ làm công việc giết người, còn bắt người là nhiệm vụ của các ngươi phải chịu trách nhiệm trước Hội chủ… Mụ ấy vướng thằng nhỏ không chạy xa được, hãy tiếp tục tìm kiếm cho kỹ.
Hai tên thủ hạ đưa mắt nhìn nhau cùng dạ một tiếng rồi băng mình đi ngay.
Nhạc Cương nghe chúng đối đáp trong lòng tựa như trút đi được gánh nặng nghìn cân, tinh thần phấn chấn, khí lực từ từ trở lại, y đảo mắt quan sát tình thế chợt động tâm linh ngĩ ra một kế…
Lã Kim Đạo vừa quay lại hắn thấy Nhạc Cương quỵ hai đàu gối xuống đất coi bộ sắp kiệt sức đến nơi, liền nở nụ cười đủng đỉnh cầm kiếm bước tới mấy bước.
Nhac cương bỗng la lên:
- Lã Kim Đạo !
- Có ta đây !
- Ta bằng lòng giao “Cầm Long Bí Lục” cho ngươi.
Bạch bào lão giả cười rộ nói:
- Nhạc lão ngũ, lão phu không mắc lừa ngươi nữa đâu
Hắn gằn giọng
- Ta không cần nó nữa rồi
- Lã Kim Đạo, ngươi tưởng ta là hạng trẻ nít hay sao
- Hãy nhìn đây…Nhạc Cương này còn đủ sức để hủy “Cầm Long Bí Lục” ngươi có tin không ?
Lã Kim Đạo thoáng biến sắc, trên tay Nhạc Cương cầm chặt một cuốn sách nhỏ xíu nhưng cặp mắt sắc bén của hắn đã nhìn thấy hình vẽ con thần long xanh ngoài bìa sách. Lã Kim Đạo nghĩ ngợi
Đúng là “Cầm Long Phổ”, hai mươi năm qua ta đã khổ công tìm kiếm, có được nó, sau này “Kiếm Bảng” phục hưng thì ngôi vị vô địch sẽ ở trong tay ta… “Cầm Long Chí Tôn” không thể để hủy diệt về tay hắn… Nhưng hắn là tay kình địch thường gây khó dễ cho ta… Nhân cơ hội này kết quả đi để khỏi lo hậu hoạn.
- Khoan đã Nhạc Cương !
Lã Kim Đạo cất tiếng gọi, Nhạc Cương liền thấy mình có cơ hội sống sót y cười mát gượng chống kiếm :
- Thì ra ngươi cũng còn biết sợ.
Lã Kim Đạo tái người, hắn ráng nuốt giận hỏi :
- Nhạc lão ngũ ngươi có ý định gì ?
Nhạc Cương không trả lời, y đứng dậy di chuyển từng bước một tới gốc cây bọn Lã Kim Đạo cột giây cương ngựa.
Bạch bào lão nhân chợt hiểu ra hắn lao mình tới.
- Lã lão tứ, đừng vọng động, ta chỉ cần bóp chặt tay là trên đời này sẽ không còn “Cầm Long Phổ”, Nhạc Cương hắng giọng nói tiếp:
Ta biết các ngươi chuẩn bị khôi phục “Kiếm Bảng”. họ lã ngươi chẳng khỏi ôm tham vọng lớn. Nhạc Cương này phát thệ không màng đến tên tuổi nên ngươi đừng lo tranh giành với ta…chi bằng ngươi để ta ra đi vĩnh viễn đổi lại “Cầm Long Bí Lục”, Lã Kim Đạo ngươi tính sao ?
“Chức nghiệp kiếm thủ” nhíu mày ngầm nghĩ một lúc lâu
Kể ra lúc này hắt hạ sát Nhạc Cương dễ như trở bàn tay… “Ngàn lạng hoàng kim và chức phó hội chủ Đại Quang Minh” Lã Kim Đạo ngần ngừ… quả tiếc thật… Hắn quyết định chủ ý dứt khoát xong liền nói nhanh gọn:
- Ta bằng lòng ! hãy đưa bí lục đây !
Nhạc Cương cố nén không để lộ vẻ đau đớn cho đối phương biết, y nói ngay :
- Lã lão tứ, chúng ta hiểu rất rõ nhau, Nhạc Cương này khi ngồi được trên lưng ngựa, lập tức sẽ liệng “Cầm Long Phổ” cho ngươi.
Lã Kim Đạo không làm gì được cười mát nói :
- Đối phó với “Kình Thiên Nhất Kiếm” quả không dễ…
Nhạc Cương chọn con ngựa mạnh mẽ nhất y thu hết sức lực ôm cổ nó leo lên lưng mặt mày nhợt nhạt nhưng cũng len tiến trả đũa :
- “Sách Huyết Lão Tổ” lần này cũng phải phá lệ rồi đó.
Thì ra hai người này một là “Kình Thiên Nhất Kiếm” Nhạc Cương một là “Sách Huyết Lão Tổ” Lã Kim Đạo. cả hai là tay kiếm thủ thượng thặng trong Thập kiếm nhân.
Lã Kim Đạo gầm lên:
- Đừng chọc giận lão phu, ta có thể thay đổi ý định là ngươi hết sống, liệng bí lục ra mau.
Nhạc Cương chuẩn bị xong xuôi lộ vẻ khẩn trương la lớn:
- “Cầm Long Phổ” đây !
Y vung tay dùng kình lực ném quyển sách nhỏ sang mé hữu rớt ngay xuống đám cỏ rậm rạp. Lã Kim Đạo như mũi tên bắn nhảy xổ vào lục tìm. Kiếm ảnh nhoáng lên. Nhạc Cương khoa kiếm hớt đứt toán bộ dây cương các con ngựa còn lại y chí mũi kiếm vào mông chúng đồng thời giựt mạnh tay kia. Năm con tuấn mã lồng lên hí vang trời tung vó chạy bay biến tứ hướng. “Nhất Kiếm Kình Thiên” buông rơi thanh kiếm. Hai tay ôm chặt cổ con lương câu phó mặc sinh mạng không biết về đâu ?
Lã Kim Đạo nhặt pho “Cầm Long Phổ” được rồi thì Nhạc Cương đã chạy mất hút. Hắn chống kiếm chờ giây lát, xong hú vang một hồi. Từ đằng xa ba tên kiếm thủ lục tục vọt tới. ba kẻ đáng thương chân chưa ngừng bước hơi thở còn dồn dập “Sách Huyết Lão Tổ” đã phóng kiếm quét ngang. Chiêu sát nhân diệt khẩu kết thúc, cùng với ba thây người ngã lăn quay máu loang mặt đất…
Bạch bào lão giả Lã Kim Đạo lạnh lẽo đút kiếm vào vỏ đoạn băng mình đi ngay. Tịch mịch trở về bao trùm cảnh vật thê lương.
|