Hồi Thứ Hai Duyên kỳ ngộ hắc viên cứu người
Hồi thứ hai
Duyên kỳ ngộ hắc viên cứu người
Nhắc lại về thiếu phụ… khi trượng phu nàng vung tay ném nắm Kim Tiền ra. Tiểu Hoa ôm con vọt đi rất nhanh. Nàng hiểu rằng sự sanh tử tồn vong của mẹ con tùy thuộc vào đôi chân vốn thường ngày yếu đuối này.
Tiếng gió rít, tiếng va chạm vũ khí, cõi lòng Tiểu Hoa như bị xâu xé cực kỳ thống khổ mà không dám ngoái đầu nhìn lại. Đứa nhỏ khẽ cựa quậy trong tay. Tới ngã ba lối mòn trong rừng rậm nhớ lời trượng phu nàng chạy về mé tả. Hoàng thiên bảo hộ người lành, phía xa xa đã thấy một cây bách rất to lớn.
Tiểu Hoa chợt vấp té, nàng nghiêng người che trở cậu bé và phát hiên ngay hai tên sát thủ dưới dốc. Không chút chậm chễ thiếu phụ ôm chặt con lăn vào những bụi cây um tùm bên mé lối mòn. Nàng bương bã lao đi quên cả những gai góc cào xé thân mình thịt rách máu rơi.Với một nghị lực phi thường thiếu phụ cũng lê được chân tới gốc cay bách.
Trong lúc hai tên truy sát lưỡng lự giữa ngã ba. Quỷ thần che mắt chúng, một tên chạy thẳng, còn một tên lại tìm kiếm ở lối mòn bên hữu.
Thiếu phụ vạch đám dây leo lách vào, giờ đây nàng không còn biết sợ thứ gì nữa. Quả đúng như lời Nhạc Cương nói. Bọng cây lớn vô cùng có thể chứa cả chục nhân mạng. Hai mẹ con nàng lọt thỏm trong đó. Mùi ẩm mốc hôi hám xông vào khứu giác trong không gian tối om.
Độc xà, mãnh thú giờ đây không đáng sợ bằng con người, Tiểu Hoa tạm quyên đi trượng phu để vỗ về hài nhi đừng trở mình khóc la, nàng đặt nhẹ tay lên trán con. Đứa nhỏ sốt rất cao.
Tiếng sột soạt vang tới tai,bọn chúng đã tiến gần đâu đây. Hai tên thủ hạ “Đại Quang Minh” đi vào chu vi cây cổ bách. Một tên lấy kiếm gạt cành lá định chui vào.
Bụi dây leo quá rậm Tiểu Hoa linh cảm nguy cơ sát gáy mình, rất may nàng không nhìn thấy hành động của tên nọ nếu không nàng ắt phải rú lên.
Đột nhiên trong bụi gai vọt ra một con trường xà màu sắc vằn vện chứng tỏ nó rất độc. Độc xà phóng thẳng về phía tên đứng bên ngoài. Tên này kinh hoảng hét lên lạng người đi tránh né, gã kia lật đật chui ra.
- Đại Thử ngươi làm trò quỷ gì thế ?
Vừa thấy mặt đồng bọn gã lầu bầu hỏi ngay. Gã tên Đại Thử rung run chỉ vào xác con độc xà bị chém đứt làm đôi đang quằn quại trên đám lá rừng.
- Mẹ kiếp ! Con mụ đó lanh chân thiệt chẳng thấy đâu, chút xíu nữa mất mạng rùi
- Bây giờ ngươi tính sao ?
- Gã họ Lã chắc giải quyết xong Nhạc Cương rồi đó
- Khu rừng rộng lớn bao la, biết đâu mà mò ?
- Gã Đại Thử cười mát nói :
- Theo ta thì Hội chủ cần gì nhờ vả tới Lã Kim Đạo…
Tên kia sợ hãi ngó dáo dác
- Ngươi có câm miệng lại không ? Y là Chức nghiệp kiếm thủ giết mướn lấy tiền từ trước đến nay chưa sai chạy chuyện gì.
- Nhưng việc gì phải trao chức phó hội chủ cho hắn.
Tên kia lắc đầu quày quậy trừng mắt nhìn đồng bọn nói
-Giá má ngươi may mà đẻ ngươi ra có một cái lỗ miệng nhưng ngược lại cũng chỉ có một cái đầu liệu mà giữ lấy… Chuyện này chẳng liên quan gì đến bọn ta ngươi muốn mang họa sát thân ư ?
Gã Đại Thử vẫn ấm ức :
-Nhưng…
-Không nhưng gì nữa, thôi đi ra cho rồi !
Tiếng chân xột xoạt xa dần. Qua hồi nguy hiểm thiếu phụ giải tỏa được áp lực đè nặng thần trí lền ôm chặt con thiếp đi
*
* * Trong bọng cây mù mịt không biết sáng tối. khi Tiểu Hoa tỉnh giấc đã không biết mình thiếp ngủ bao lâu. Chợt toàn thân nàng lạnh ngắt như đóng băng. Trong vòng tay nàng trống rỗng thừa thãi. Nhạc Vân dòng máu còn sót lại, niềm hi vọng sống của nàng đã biến mất ! Thiếu phụ kinh hoàng khóc òa lên thảm thiết, điên cuồng sục sạo khắp chung quanh mong tìm lại đứa con nhưng trên tay chỉ còn lại bọc quần áo nhẹ tênh.
Sau một hồi vừa đói vừa khát, y phục rách tả tơi khắp người rướm máu. Nàng vừa băng mình vừa chạy vừa gào thét:
Trả con cho ta… Trả con cho ta… Vân nhi… Vân nhi… cuối cùng không chịu đựng được nữa nàng lảo đảo té sấp xuống mê man….
*
* * Triệu gia trang ! Trời sẩm tối !
Gia nhân trong tang chạy đi chạy lại thắp sáng những ngọn đèn lồng và lo phục vụ bữa tối. Triệu Quế Phương nổi tiếng hào phóng xưa nay, y trạc hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, lại hay cười. Môn kinh công “Xúc Địa Thành Thốn” luyện tập từ ngày còn đồng tử đến nay đã vào hạng đệ nhất danh gia cước bộ.
Triệu đại gia kết giao bằng hữu rất rộng. Người ta để ý thấy đầy đủ hạng người ra vào trang. Từ những đại quan triều đình đến các thương gia phú hộ giàu nhất xứ. Cho tới các Cái Bang ghẻ lở rách rưới…
Ai nấy đều được đối xử ngang nhau không phân biệt sang hèn. Hầu hết tiêu cục khắp tỉnh đều có cổ phần của y đóng góp. Ngoại hiệu “Túng Hạc Phật Tâm” là do người đời khen tặng. Triệu Quế Phương thích chơi cờ vây và uống trà thưởng nguyệt. Bảo bối quý giá nhất đời y không phải kim ngân châu báu, công danh địa vị.
Đó là cô con gái vừa tròn mười tuổi tên Triệu Liên Hoa. Phu nhân y nằm mơ thấy Quan âm cho một cánh sen trong lúc đang thai nghén, liền đặt tên này cho con. Đại gia họ Triệu quý Liên Hoa hơn cả bản thân y.
Bữa ăn tối đã được dọn tươm tất trên chiếc bàn tròn, mặt gỗ mun đen bóng. Chờ mãi vẫn không thấy cô con cưng ra, Triệu Quế Phương sốt ruột đi tới đi lui chưa chịu ngồi xuống ghế. Vừa lúc lão quản gia thoáng qua ngoài cửa y liền cất tiếng gọi :
-Vương quản gia !
Lão quản sư già nua nhưng rất nhanh nhẹn khỏe mạnh nhẹ nhàng chạy tới thưa :
-Triệu đại gia cần đến lão ?
Triệu Quế Phương nhíu mày hỏi :
-Vương lão, Liên Hoa đâu ? Sao chưa ra dùng bữa ?
-Dạ… Dạ…
Thái độ Vương lão khiến Quế Phương nghi hoặc, y gắt nhẹ:
- Sao ? Lão lại giấu ta điều gì ư ?
Vương quản sư sợ hãi ấp úng nói :
-Tiểu thư… Tiểu thư đòi lão nô đưa đến chuồng con Hắc Viên…Lão nô… Sơ ý… Không ngờ tiểu thư mở của… Con Hắc Viên chạy mất rồi ! Lão nô đáng tội… Đại gia.
-Nhưng Hoa nhi đâu ?
Triệu Quế Phương đập bàn lo lắng hỏi :
-Gia gia ! Gia gia làm gì mà hung dữ thế ? Hoa nhi đợi con Hắc Viên trở về mới trễ một chút thôi, gia gia đã nổi giận rồi. Một cô bé nhỏ nhắn từ hoa viên bước vào nũng nịu nói.
Triệu đại gia nhìn Vương lão trách cứ :
-Ta đã dặn dò lão nhiều lần.
Cô bé chạy tới níu tay áo Triệu Quế Phương the lưỡi ra làm trò nhát khỉ, cười nói :
-Gia gia đừng giận lão Vương, cứ đổ lên đầu Hoa nhi là xong !
Triệu đại gia không làm gì được ngoài cách cười trừ, y ẵm con gái đặt lên ghế rồi nghiêm giọng nói:
-Mấy hôm nay Hắc Viên nó nhớ rừng, ta không thả nó ra, lần này coi chừng nó đi mất luôn không về nữa gia gia đánh đòn con đó !
Triệu Liên Hoa cười khì đáp :
-Gia gia đừng lo, tại Hoa nhi thấy Hắc Viên buồn, chiều nào cũng kêu la hoài chịu không nổi… nhưng… nhưng nó… sẽ trở về, Hoa nhi dặn dò nó rất kỹ rồi !
Vương quản gia cũng góp lời:
-Con Hắc Viên cứ vài năm lại trở chứng, lão nô cũng hi vọng nó đã ở với gia đình này quá lâu chắc không thể đi luôn được…
Bỗng Triệu Liên Hoa la lên :
-Gia gia ! Nó chạy về kìa !
Quả nhiên theo tay cô bé chỉ, một con vượn đen rất lớn đang vượt bức tường vây chuồn vào sau hậu viên. Triệu Quế Phương thấy con vượn hình như đang cắp trong tay một bọc gì khá lớn, y đứa mắt ngó Vương lão rồi làu bàu nói :
- Con Hắc Viên lại ăn trộm thứ gì đó của người ta nữa rồi, lại gây tai họa mất thôi.
Con vượn đen chạy về tới ổ, cửa chuồng vẫn mở liền chạy vào ngay. Nó nhẹ nhàng đặt cái bọc xuống nền chuồng vừa lúc cha con Quê Phương và lão quản sự tới nơi. Trong cái bọc đó là một con người, đúng hơn là một cậu bé.
Hắc Viên thấy chủ nhân đến. Nó rất sợ hãi nép vào góc chuồng. Triệu đại gia hoảng hốt khom mình bước vào y trừng mắt nhìn con vượn xong liền ẵm đứa nhỏ lên, bật thốt :
-Còn sống ! Thằng nhỏ còn sống !
Triệu Quế Phương hối hả đi ra nói :
-Đóng cửa chuồng lại ngay ! Triệu mỗ lo cứu người còn Hắc Viên tính sau.
-Nào mau lên !
Y ẵm đứa nhỏ sải bước rất mau. Triệu Liên Hoa chạy theo bở hơi tai. Cô bé kêu lên :
-Gia gia ! Gia gia ! Chờ Hoa nhi với !
Quế Phương về ngay phòng mình, lấy vai huých cánh cửa bật ra tiến lại đặt cái bọc trên giường lật mấy tấm khăn thò tay nghe tâm mạch đứa nhỏ. Vừa nghe y vừa giận giữ nói :
-Thế này thì hết sức nói, Hắc Viên sao lại đi trộm con ai đây ? Trời ơi, người ta mất con chắc phát điên lên mất…
-Hoa nhi, con thấy chưa, tai họa này giải quyết làm sao ?
-Vương lão ? Vương lão đâu ?
-Lão nô có mặt chờ đại gia trừng phạt.
-Triệu mỗ không có thời giờ làm chuyện đó, lão nấu ngay một thang sâm nóng đem lại cho mau.
Triệu Liên Hoa thấy cha nổi giận thật sự, cô bé không dám nói nữa, chỉ đứng gương mắt nhìn cậu bé đang nằm im lìm kia. Đó là một cậu bé nước da tái xanh, khôn mặt toát ra nét cương nghị, nhưng đôi mắt nhắm nghiền hình như đang nhuốm bệnh nặng. Cậu nhỏ này cũng trạc tuổi với Liên Hoa
Lúc này Triệu đại gia đã làm xong các thủ thuật cấp cứu, y thở phào quay lại nói :
-Thằng nhỏ này không hiểu vì sao dường như bôn ba ăn sương nằm gió bị nhiễm thương hàn khí, lại thiếu thuốc thang nên bệnh rất nặng.
Triệu Lên Hoa bây giờ mới dám hỏi :
-Gia gia, có cứu được y không ?
-Được, nhưng y phải nằm liệt ít ra là ba tháng… đa tạ Trời Phật.
Lão quản gia đã nấu xong thang sâm, lão lật đật bưng chén vào.
- Vương lão, hãy cho y uống từng chút một, cứ một khắc một muỗng nhỏ, đắp mền kín lại. Ta đi ăn xong sẽ hốt thuốc cho y, Hoa nhi đi với ta ! Ngày mai ta hỏi thử Hắc Viên coi nó bắt thằng nhỏ này ở đâu để trả con cho người.
Suốt đêm đó, không có chuyện gì xảy ra cậu bé hoàn toàn không biết rằng trong lúc mình mê man đã phát sinh những chuyện long trời lở đất, cha mẹ cũng chẳng còn. Phải chăng bước ngoặt cuộc đời y đã bắt đầu sao ?
Sáng hôm sau, Triệu Quế Phương hốt thuốc rồi dặn dò kỹ lưỡn Vương quản sự y lền tới ngay chỗ con Hắc Viên trò chuyện bằng những dấu hiệu riêng biệt vẻ mặt y rất nghiêm khắc. Đoạn y nắm lấy tay con vượn kéo đi, chú vượn len lét cúi đầu theo chủ nhân ! Triệu Quế Phương đã cột sẵn ngựa, y nhảy lên, con Hắc Viên tung người bám sau lưng y.
Thớt ngựa chạy khỏi trang vài dặm. Con Hắc Viên chợt nhoài người phóng xuống đường dẫn trước một khoảng. Triệu đại gia rất ngạc nhiên, loài vượn là loài thú có linh tính không bao giờ lầm lẫn. Con Hắc Viên này hiểu được ý của y từ hồi còn nhỏ. Nhiều chuyện còn khó hơn vụ này nữa. Chẳng lẽ…
Con vượn đột nhiên bám vào đám dây leo nhằng nhịt đu mình thoăn thoắt lên cây bách. Đến một chạc ba nó chuồn mất hút. Quế Phương căng mắt ra tìm. Chú vượn ta theo bọng cây tuột xuống cất tiếng kêu liên hồi. Triệu Quế Phương lần theo tiếng kêu đó y rút kiếm chặt vào đám dây leo lần bước tiến vào.
Con Hắc Viên ngồi co mình trong bọng cây rất lớn. Quế Phương nhìn thấy một chiếc dây vải của phụ nữ, y rất kích động cố gắng quan sát chung quanh và tìm thêm một ít mảnh mải y phục dây máu vướng lại trong những bụi gai rừng.
Ngoài ra không còn thêm gì nữa. y đặt ra mấy giả thiết nhưng hoàn toàn không giả thuyết nào hợp lý. Thế là hết, y đành quay trở về trang. Triệu Quế Phương gom các dấu vết cất vào bọc, y hú gọi con Hắc Viên, rồi trở lại đường cũ khẽ thở dài
|